Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Cô cam chịu
Hắn càng nói thêm một câu thì sự căm phẫn của hắn đối với cô càng tăng thêm một bậc. Hắn nói thêm một lần “tất cả là tại cô”, cô lại ngày càng cảm thấy tất cả mọi chuyện đúng là do cô gây ra…
Và lần này, cô chấp nhận, cô cam chịu mọi hình phạt mà hắn dành cho cô, cô chấp nhận làm một kẻ nô lệ mặc hắn sai bảo, mặc hắn chà đạp, mặc hắn tùy ý đối xử như thế nào cô cũng không phản kháng nữa. Cô…muốn chuộc lại tất cả lỗi lầm mà bản thân đã gây ra
Chính vì thế mà lần này, cô sẽ không phản khán, không làm trái ý hắn, mọi chuyện xảy ra như lúc này cũng là do cô gây ra. Nuốt nước mắt vào trong, cô đưa mắt nhìn hắn còn đọng nước nhìn vào hắn, mỉm cười chua xót
“Anh nói rất đúng, tất cả là tại tôi, chính tay tôi đã hại chết Hàn thiếu phu nhân, cũng chính tay tôi đã hại cả nhà họ Đường khuynh gia bại sản, chính tay tôi đã hại chết cả nhà tôi…chính tay tôi đã làm mọi chuyện. Anh nói rất phải, Giang Thanh Hân tôi không xứng để có một cuộc sống yên bình như thế, cuộc sống của tôi phải là mảng màu đen như thế mới có thể được công bằng với những người mà đã bị tôi hại chết. Từ hôm nay tôi sẽ ngoan ngoãn sống trong địa ngục của anh, tôi sẽ không phản kháng”
Nghe cô nói như thế, bàn tay hắn cũng đã dần buông tóc cô ra. Gương mặt hắn cũng đã bắt đầu lộ rõ vẻ hài lòng, nhưng ánh mắt vẫn đang chứa đựng đầy sự căm hận
“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn như thế. Nếu không…”
Hắn khựng lại một giây như đang suy nghĩ điều gì,
sau đó nhẹ nhàng lên tiếng nhưng lại khiến cô lo lắng không nguôi
“Tên thanh mai trúc mã Giang Long của cô. Tôi không đảm bảo la hắn có an toàn hay không?”
Nói xong câu đó, hắn không ngước nhìn cô cũng biết tâm trạng của cô lúc này như thế nào. Hai tay cô lúc này vì căng thẳng bấu mạnh vào ghế đến nổi đau rát các đầu ngón tay, mắt chăm chăm nhìn vào hắn, Hắn…đang đe dọa cô…
Không nói thêm lời nào, chiếc Maybach Exelero nhanh chóng vụt qua màn đêm, chạy thẳng về biệt thự.
Không biết là đã có người thông báo hay chưa, mà khi xe hắn vừa vào đến cổng biệt thự thì đã thấy hai hàng vệ sĩ đang cung kính cúi chào trước cửa
“Mừng thiếu gia trở về”
Hắn không nói câu nào, thẳng tay ném chìa khóa vào người ông quản gia, gương mặt lạnh như băng đi thẳng vào trong.
Cô lúc này cũng nhanh chóng rời khỏi nơi đây, quay về căn nhà kho phía đông của khu biệt thự. Nhưng đi được nữa đường, cô chợt nhận ra chiếc nhẫn từ sáng đến giờ vẫn còn đang trên tay cô.
Thứ quý giá này vốn không thuôc về cô nên tốt nhất là cô nên mang trả lại cho hắn.Nhưng giờ đã là 12 giờ khuya, nếu bây giờ đi gặp hắn lúc này không biết hắn có nổi điên rồi cho người xử lí cô như Giang Ly Ly hay không. Thôi thì tạm thời giữ chiếc nhẫn này đến sáng mai đã.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Đêm qua sau khi đưa cô trở về hắn được một lúc, hắn cũng đã lên máy bay tư nhân di công tác ở Connecticut ở phía đông nước Mỹ tận 3 tháng.
Nên từ sau hôm đó cô cũng đã không có cơ hội gặp hắn để trả lại nhẫn cho hắn.
…….
Cuộc sống của cô vẫn như thế mà tiếp diễn. Không biết là lương tâm của hắn đã trổi dậy hay do công việc bên đó bận nên hắn cũng không có thời gian bức ép hay gây sự với cô, không làm khó cô như mọi khi.
Nhờ như thế nên cô mới có tâm tư để hoàn thành nốt bài thiết kế của mình.
Dù kết quả không mấy được khả quan, cô không giành được giải nhưng ít ra cô cũng đã học hỏi thêm được rất nhiều kinh nghiệm…và cũng nhờ cuộc thi này mà cô đã quen biết được Jas-nhà thiết kế nổi tiếng ở Anh, anh ta đã dạy cô rất nhiều kĩ năng cũng như cách phối màu để trông nổi bật hơn, xem ra cuộc thi lần này cô đã không tay không đi về cho lắm.
Hôm nay là ngày hắn quay về nước sau 3 tháng công tác, quản gia trong nhà từ sáng sớm cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, cho đầu bếp làm đủ các loại món ăn.
Lúc ngoài vườn vào buổi trưa, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện điện thoại của thư kí Lâm với quản gia
“Ông mau chuẩn bị thu xếp căn phòng đối diện phòng Hàn tổng, Đường tiểu thư đã về”
Nghe thư kí Lâm nói như thế, quản gia ông bất giác khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều chỉ khẽ đáp lại “vâng” sau đó nhanh chân vào trong sắp xếp.
“Đường tiểu thư!?”
Miệng cô bất giác thốt lên, tâm tư lúc này cảm thấy rất hiếu kì và khó hiểu.
Chẳng phải người ta đồn đại rằng hắn trước nay chưa từng gần nữ sắc sao, chưa từng dắt phụ nữ về nhà hay sao. Sao đột nhiên hôm nay hắn lại dẫn phụ nữ về nhà, lời dồn quả nhiên không thể tin được.
Thì ra Hàn tổng cao cao tại thượng như hắn cũng có như cầu sinh lí như bao người khác, mà nói không chừng hắn cũng đã tìm được người tâm đầu ý hợp rồi cũng nên…
Tuy ngoài mặt cô nghĩ thế nhưng tâm tình cô lại đang rất khó chịu, hắn dẫn phụ nữ về nhà thì liên quan gì đến cô nhưng cô lại có cảm giác như chồng đang dắt tiểu tam về ra mắt trước mặt cô...
Thật rất khó chịu…Cô...không phải là đang ghen đâu!
Và lần này, cô chấp nhận, cô cam chịu mọi hình phạt mà hắn dành cho cô, cô chấp nhận làm một kẻ nô lệ mặc hắn sai bảo, mặc hắn chà đạp, mặc hắn tùy ý đối xử như thế nào cô cũng không phản kháng nữa. Cô…muốn chuộc lại tất cả lỗi lầm mà bản thân đã gây ra
Chính vì thế mà lần này, cô sẽ không phản khán, không làm trái ý hắn, mọi chuyện xảy ra như lúc này cũng là do cô gây ra. Nuốt nước mắt vào trong, cô đưa mắt nhìn hắn còn đọng nước nhìn vào hắn, mỉm cười chua xót
“Anh nói rất đúng, tất cả là tại tôi, chính tay tôi đã hại chết Hàn thiếu phu nhân, cũng chính tay tôi đã hại cả nhà họ Đường khuynh gia bại sản, chính tay tôi đã hại chết cả nhà tôi…chính tay tôi đã làm mọi chuyện. Anh nói rất phải, Giang Thanh Hân tôi không xứng để có một cuộc sống yên bình như thế, cuộc sống của tôi phải là mảng màu đen như thế mới có thể được công bằng với những người mà đã bị tôi hại chết. Từ hôm nay tôi sẽ ngoan ngoãn sống trong địa ngục của anh, tôi sẽ không phản kháng”
Nghe cô nói như thế, bàn tay hắn cũng đã dần buông tóc cô ra. Gương mặt hắn cũng đã bắt đầu lộ rõ vẻ hài lòng, nhưng ánh mắt vẫn đang chứa đựng đầy sự căm hận
“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn như thế. Nếu không…”
Hắn khựng lại một giây như đang suy nghĩ điều gì,
sau đó nhẹ nhàng lên tiếng nhưng lại khiến cô lo lắng không nguôi
“Tên thanh mai trúc mã Giang Long của cô. Tôi không đảm bảo la hắn có an toàn hay không?”
Nói xong câu đó, hắn không ngước nhìn cô cũng biết tâm trạng của cô lúc này như thế nào. Hai tay cô lúc này vì căng thẳng bấu mạnh vào ghế đến nổi đau rát các đầu ngón tay, mắt chăm chăm nhìn vào hắn, Hắn…đang đe dọa cô…
Không nói thêm lời nào, chiếc Maybach Exelero nhanh chóng vụt qua màn đêm, chạy thẳng về biệt thự.
Không biết là đã có người thông báo hay chưa, mà khi xe hắn vừa vào đến cổng biệt thự thì đã thấy hai hàng vệ sĩ đang cung kính cúi chào trước cửa
“Mừng thiếu gia trở về”
Hắn không nói câu nào, thẳng tay ném chìa khóa vào người ông quản gia, gương mặt lạnh như băng đi thẳng vào trong.
Cô lúc này cũng nhanh chóng rời khỏi nơi đây, quay về căn nhà kho phía đông của khu biệt thự. Nhưng đi được nữa đường, cô chợt nhận ra chiếc nhẫn từ sáng đến giờ vẫn còn đang trên tay cô.
Thứ quý giá này vốn không thuôc về cô nên tốt nhất là cô nên mang trả lại cho hắn.Nhưng giờ đã là 12 giờ khuya, nếu bây giờ đi gặp hắn lúc này không biết hắn có nổi điên rồi cho người xử lí cô như Giang Ly Ly hay không. Thôi thì tạm thời giữ chiếc nhẫn này đến sáng mai đã.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Đêm qua sau khi đưa cô trở về hắn được một lúc, hắn cũng đã lên máy bay tư nhân di công tác ở Connecticut ở phía đông nước Mỹ tận 3 tháng.
Nên từ sau hôm đó cô cũng đã không có cơ hội gặp hắn để trả lại nhẫn cho hắn.
…….
Cuộc sống của cô vẫn như thế mà tiếp diễn. Không biết là lương tâm của hắn đã trổi dậy hay do công việc bên đó bận nên hắn cũng không có thời gian bức ép hay gây sự với cô, không làm khó cô như mọi khi.
Nhờ như thế nên cô mới có tâm tư để hoàn thành nốt bài thiết kế của mình.
Dù kết quả không mấy được khả quan, cô không giành được giải nhưng ít ra cô cũng đã học hỏi thêm được rất nhiều kinh nghiệm…và cũng nhờ cuộc thi này mà cô đã quen biết được Jas-nhà thiết kế nổi tiếng ở Anh, anh ta đã dạy cô rất nhiều kĩ năng cũng như cách phối màu để trông nổi bật hơn, xem ra cuộc thi lần này cô đã không tay không đi về cho lắm.
Hôm nay là ngày hắn quay về nước sau 3 tháng công tác, quản gia trong nhà từ sáng sớm cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, cho đầu bếp làm đủ các loại món ăn.
Lúc ngoài vườn vào buổi trưa, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện điện thoại của thư kí Lâm với quản gia
“Ông mau chuẩn bị thu xếp căn phòng đối diện phòng Hàn tổng, Đường tiểu thư đã về”
Nghe thư kí Lâm nói như thế, quản gia ông bất giác khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều chỉ khẽ đáp lại “vâng” sau đó nhanh chân vào trong sắp xếp.
“Đường tiểu thư!?”
Miệng cô bất giác thốt lên, tâm tư lúc này cảm thấy rất hiếu kì và khó hiểu.
Chẳng phải người ta đồn đại rằng hắn trước nay chưa từng gần nữ sắc sao, chưa từng dắt phụ nữ về nhà hay sao. Sao đột nhiên hôm nay hắn lại dẫn phụ nữ về nhà, lời dồn quả nhiên không thể tin được.
Thì ra Hàn tổng cao cao tại thượng như hắn cũng có như cầu sinh lí như bao người khác, mà nói không chừng hắn cũng đã tìm được người tâm đầu ý hợp rồi cũng nên…
Tuy ngoài mặt cô nghĩ thế nhưng tâm tình cô lại đang rất khó chịu, hắn dẫn phụ nữ về nhà thì liên quan gì đến cô nhưng cô lại có cảm giác như chồng đang dắt tiểu tam về ra mắt trước mặt cô...
Thật rất khó chịu…Cô...không phải là đang ghen đâu!