Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Bản chất mèo con của Giang Thanh Hân
Thấy tâm tình của cô đã dần ổn định, bà lúc này mới nhìn cô cất lời
“Trời bên ngoài cũng đã bắt đầu tối rồi, từ trưa đến giờ chắc con vẫn còn chưa ăn. Mẹ xuống kêu người mang bữa tối lên cho con hay con muốn ăn cháo, mẹ bảo đầu bếp nấu cho con”
“Không cần phiền phức như thế đâu mẹ. Con vào rửa mặt một lúc rồi sẽ tự xuống dưới lấy ăn, mấy hôm nay là ngày tết nên mọi người cũng đã rất bận rộn, con không thể làm phiền mọi người như thế. Mẹ ngày hôm nay cũng đã rất vất vả vì con rồi, mẹ vừa đi thắp hương về lại phải chăm sóc con đến tận bây giờ, con cảm thấy rất áy náy. Con xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng.”
Tâm tình cô bây giờ cũng đã ổn hơn lúc trưa. Cô không thể chỉ khóc mãi như thế, Hàn phu nhân nói đúng nếu cô mà cứ tiếp tục khóc như thế này mãi, ông và ba mẹ cô ở trên thiên đàng nhất định sẽ rất lo lắng, không đành lòng, cô không thể để đến khi chết rồi họ vẫn còn lo cho cô mãi.
Bước chân xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn vào gương, lúc này cô mới phát hiện đôi mắt co vì khóc nhiều mà trở nên sưng to, trông rất đáng sợ, bất giác cô nhớ lại câu nói của hắn lúc trưa, hắn bảo cô hãy bảo quản đôi mắt này cho thật tốt, đôi mắt này là của Đường Nhược Vân.
Bộ dạng thảm hại của cô bây giờ là đang cố làm trái ý hắn, đôi mắt này vốn là của Nhược Vân cô ấy, cô không có tư cách dùng đôi mắt này mà khóc đến sưng đỏ như thế, ngàn lần vạn lần cũng không nên.
Nhìn thẳng vào gương, cô cố nặng ra một nụ cười thật tươi nhưng đôi mắt này lại không nghe lời cô, lại rơi nước mắt nữa rồi…
Cô lại khóc, đã bảo ngàn vạn lần cô đừng như thế rồi mà…
Khoảng 15 phút sau, cô mới mở cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài. Cô hơi ngạc nhiên tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này.
Thân hình hắn lúc này đang dựa lưng vào thành cửa, bắt chéo chân, một tay cho vào túi quần, một tay cầm điếu thuốc vừa mới chăm lửa, chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn vì không gài đủ nút nên đã vô tình để lộ bờ ngực rắn chắc, nhìn bộ dạng bất cần đời của hắn lúc này tim cô bất giác lại lệch đi một nhịp, có lẽ vì bị ám ảnh bộ dạng lúc trưa này của hắn mà tim cô sợ đến mức quên cả đập.
Cô định hỏi hắn điều gì đó nhưng bất giác ngậm miệng lại, không dám lên tiếng
“Lúc trưa cô như con mèo hoang định giương móng vồ tôi mà. Sao bây giờ lại im như thế. Không biết cô đã học diễn xuất này từ ai mà lại diễn cảnh đáng thương đạt đến mức khiến mẹ tôi đang thắp hương ở nghĩa trang ngoại thành phía đông lại vội vã quay về chăm sóc cho cô. Thật đáng khâm phục độ diễn xuất của Giang gia nhà các người.”.
Hắn ném điếu thuốc xuống sàn, đôi giày da nhẵn bóng dùi tan điếu thuốc dưới chân. Chân hắn từng bước, từng bước tiến về phía cô, theo phản xạ cô bất giác lùi về sau.
Hắn tiến một bước cô lại lùi ba bước cho đến khi lưng cô đụng phải vách tường phía sau, chân cô mới dừng lại
Nhìn cảnh cô lúc này y như một con mèo con bị ép đến đường cùng, không thể nào thoát ra được đôi móng vuốt sắc nhọn của hắn.
Cô vốn định chạy, nhưng lại bị một lúc đẩy cô lại tường, bàn tay hắn lúc này nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng hắn lúc này không còn vẻ điềm tĩnh như lúc nãy
“Đứng trước mặt tôi, cô tốt nhất đừng có giở trò đáng thương. Chiêu trò này của cô không áp dụng lên tôi được đâu. Nên tốt nhất là cô hãy dung bộ thật của cô mà đối diện với tôi, ít ra sẽ khiến tâm tình tôi vi lên một chút. Nghe nói anh nuôi của cô tên là Giang Long?”
Hắn nhướn mày kêu khích
“Anh lại định làm gì anh ấy?”
“Sao, lộ bản chất mèo con hoang rồi à? Không định tiếp tục điễn cô gái đơn thuần nữa à!?”
Giọng hắn lúc này chăm biếm, nhếch một bên miệng cười khinh thường
“Tôi chỉ muốn xác nhận anh nuôi của cô có phải tên Giang Long hay không, nhưng thấy được biểu cảm này của cô xem ra là đúng là hắn”
Miệng hắn hơi cong, bất giác gật gật đầu, Nhìn dáng vẻ cợt nhã này của hắn, cô ước bản thân cô có thể một phát đâm chết hắn ngay tại nơi đây
“Rốt cuộc là anh đang muốn ám chỉ điều gì? Anh đã bắn chết ông tôi, bây giờ anh lại muốn giở trò làm gì anh tôi nữa?”
“Tôi nhổ cỏ tất nhiên là nhổ tận rễ, kẻo sao này lại mọc hoang làm tôi phải tốn công nhổ lại hai ba lần. Tôi làm sao biết được một ngày nào đó tôi lại bị hắn chỉa súng vào người tôi như lời nguyền rủa lúc trưa cô dành cho tôi”
“Anh..rốt cuộc tôi phải thế nào thì anh mới buông tha cho nhà tôi đây hả…”
Nghe xong câu nói của cô, gương mặt cợt nhã của hắn lúc nãy bây giờ đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thẳng vào đôi mắt sưng đỏ của cô
“Nếu không muốn tôi làm hại thêm một ai ở Giang gia thì cô tốt nhất nên ngoan ngoãn, nghe lời tôi một chút. An phận làm tốt vai trò của một tên nô lệ như chính miệng cô đã nói. Nếu cô làm tôi không vui một phút tôi sẽ giết một người ở Giang gia….”
Hắn kẽ đưa bàn tay sờ vào mắt cô, vuốt ve, hành động dịu dàng này của hắn làm cô rung mình
“Tôi đã bảo cô hãy gìn giữ tốt giác mạc của Nhược Vân nhà tôi. Cô lại không ngoan, lại làm giác mạc của Nhược Vân nhà tôi đỏ lên như thế. Cô nghĩ xem tôi có nên lấy lại hay không?”
“Trời bên ngoài cũng đã bắt đầu tối rồi, từ trưa đến giờ chắc con vẫn còn chưa ăn. Mẹ xuống kêu người mang bữa tối lên cho con hay con muốn ăn cháo, mẹ bảo đầu bếp nấu cho con”
“Không cần phiền phức như thế đâu mẹ. Con vào rửa mặt một lúc rồi sẽ tự xuống dưới lấy ăn, mấy hôm nay là ngày tết nên mọi người cũng đã rất bận rộn, con không thể làm phiền mọi người như thế. Mẹ ngày hôm nay cũng đã rất vất vả vì con rồi, mẹ vừa đi thắp hương về lại phải chăm sóc con đến tận bây giờ, con cảm thấy rất áy náy. Con xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng.”
Tâm tình cô bây giờ cũng đã ổn hơn lúc trưa. Cô không thể chỉ khóc mãi như thế, Hàn phu nhân nói đúng nếu cô mà cứ tiếp tục khóc như thế này mãi, ông và ba mẹ cô ở trên thiên đàng nhất định sẽ rất lo lắng, không đành lòng, cô không thể để đến khi chết rồi họ vẫn còn lo cho cô mãi.
Bước chân xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn vào gương, lúc này cô mới phát hiện đôi mắt co vì khóc nhiều mà trở nên sưng to, trông rất đáng sợ, bất giác cô nhớ lại câu nói của hắn lúc trưa, hắn bảo cô hãy bảo quản đôi mắt này cho thật tốt, đôi mắt này là của Đường Nhược Vân.
Bộ dạng thảm hại của cô bây giờ là đang cố làm trái ý hắn, đôi mắt này vốn là của Nhược Vân cô ấy, cô không có tư cách dùng đôi mắt này mà khóc đến sưng đỏ như thế, ngàn lần vạn lần cũng không nên.
Nhìn thẳng vào gương, cô cố nặng ra một nụ cười thật tươi nhưng đôi mắt này lại không nghe lời cô, lại rơi nước mắt nữa rồi…
Cô lại khóc, đã bảo ngàn vạn lần cô đừng như thế rồi mà…
Khoảng 15 phút sau, cô mới mở cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài. Cô hơi ngạc nhiên tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này.
Thân hình hắn lúc này đang dựa lưng vào thành cửa, bắt chéo chân, một tay cho vào túi quần, một tay cầm điếu thuốc vừa mới chăm lửa, chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn vì không gài đủ nút nên đã vô tình để lộ bờ ngực rắn chắc, nhìn bộ dạng bất cần đời của hắn lúc này tim cô bất giác lại lệch đi một nhịp, có lẽ vì bị ám ảnh bộ dạng lúc trưa này của hắn mà tim cô sợ đến mức quên cả đập.
Cô định hỏi hắn điều gì đó nhưng bất giác ngậm miệng lại, không dám lên tiếng
“Lúc trưa cô như con mèo hoang định giương móng vồ tôi mà. Sao bây giờ lại im như thế. Không biết cô đã học diễn xuất này từ ai mà lại diễn cảnh đáng thương đạt đến mức khiến mẹ tôi đang thắp hương ở nghĩa trang ngoại thành phía đông lại vội vã quay về chăm sóc cho cô. Thật đáng khâm phục độ diễn xuất của Giang gia nhà các người.”.
Hắn ném điếu thuốc xuống sàn, đôi giày da nhẵn bóng dùi tan điếu thuốc dưới chân. Chân hắn từng bước, từng bước tiến về phía cô, theo phản xạ cô bất giác lùi về sau.
Hắn tiến một bước cô lại lùi ba bước cho đến khi lưng cô đụng phải vách tường phía sau, chân cô mới dừng lại
Nhìn cảnh cô lúc này y như một con mèo con bị ép đến đường cùng, không thể nào thoát ra được đôi móng vuốt sắc nhọn của hắn.
Cô vốn định chạy, nhưng lại bị một lúc đẩy cô lại tường, bàn tay hắn lúc này nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng hắn lúc này không còn vẻ điềm tĩnh như lúc nãy
“Đứng trước mặt tôi, cô tốt nhất đừng có giở trò đáng thương. Chiêu trò này của cô không áp dụng lên tôi được đâu. Nên tốt nhất là cô hãy dung bộ thật của cô mà đối diện với tôi, ít ra sẽ khiến tâm tình tôi vi lên một chút. Nghe nói anh nuôi của cô tên là Giang Long?”
Hắn nhướn mày kêu khích
“Anh lại định làm gì anh ấy?”
“Sao, lộ bản chất mèo con hoang rồi à? Không định tiếp tục điễn cô gái đơn thuần nữa à!?”
Giọng hắn lúc này chăm biếm, nhếch một bên miệng cười khinh thường
“Tôi chỉ muốn xác nhận anh nuôi của cô có phải tên Giang Long hay không, nhưng thấy được biểu cảm này của cô xem ra là đúng là hắn”
Miệng hắn hơi cong, bất giác gật gật đầu, Nhìn dáng vẻ cợt nhã này của hắn, cô ước bản thân cô có thể một phát đâm chết hắn ngay tại nơi đây
“Rốt cuộc là anh đang muốn ám chỉ điều gì? Anh đã bắn chết ông tôi, bây giờ anh lại muốn giở trò làm gì anh tôi nữa?”
“Tôi nhổ cỏ tất nhiên là nhổ tận rễ, kẻo sao này lại mọc hoang làm tôi phải tốn công nhổ lại hai ba lần. Tôi làm sao biết được một ngày nào đó tôi lại bị hắn chỉa súng vào người tôi như lời nguyền rủa lúc trưa cô dành cho tôi”
“Anh..rốt cuộc tôi phải thế nào thì anh mới buông tha cho nhà tôi đây hả…”
Nghe xong câu nói của cô, gương mặt cợt nhã của hắn lúc nãy bây giờ đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thẳng vào đôi mắt sưng đỏ của cô
“Nếu không muốn tôi làm hại thêm một ai ở Giang gia thì cô tốt nhất nên ngoan ngoãn, nghe lời tôi một chút. An phận làm tốt vai trò của một tên nô lệ như chính miệng cô đã nói. Nếu cô làm tôi không vui một phút tôi sẽ giết một người ở Giang gia….”
Hắn kẽ đưa bàn tay sờ vào mắt cô, vuốt ve, hành động dịu dàng này của hắn làm cô rung mình
“Tôi đã bảo cô hãy gìn giữ tốt giác mạc của Nhược Vân nhà tôi. Cô lại không ngoan, lại làm giác mạc của Nhược Vân nhà tôi đỏ lên như thế. Cô nghĩ xem tôi có nên lấy lại hay không?”