Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Hướng Thanh Lam đi tới quầy tính tiền, quả nhiên giống như cô nghĩ, tiền mấy tháng nay tích góp đã bị tiêu gần hết. Nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt Thanh cô cảm thấy cũng rất đáng giá. Anh không còn gì cả, cô cũng vậy, như
ng cô vẫn có thể cho anh thứ gì đó, dù cho thứ ấy vô cùng bé nhỏ.
Chỉ là, cô cúi đầu, không nghĩ đến sẽ gặp lại Tô Triết Thác ở chỗ này, tất nhiên, còn có cô ấy.
Trả tiền xong, cô cầm lấy quần áo, nhưng là Thanh lại nhanh tay đoạt đi mấy bộ. Nhìn cử chỉ như trẻ con của anh cô chỉ biết cười bất đắc dĩ. Vô tình quay đầu lại, cô thấy được ánh mắt săm soi của Tô Triết Thác, dường như trong đó còn có một ít chỉ trích cùng châm chọc. Chỉ trích cô sao? Lại quay đầu nhìn Thanh, có lẽ anh đang chỉ trích điều này đi.
Nhưng anh có tư cách gì để chỉ trích, bọn họ đâu còn quan hệ gì.
Đi ra bên ngoài, ngay tại giây phút cánh cửa kia đóng lại, dường như tất cả sức lực của cô biến đi mất, lưu lại, cũng chỉ có một loại kiên trì, kiên trì không muốn ngã xuống ở trước mặt bọn họ.
Nếu không ngã xuống, phải chăng, cô còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm ình?
“Chị ơi, chị làm sao vậy?” Thanh nhìn đến khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của cô thì vội vàng lại gần, nhưng trong tay cầm nhiều đồ quá khiến anh nhất thời cảm thấy luống cuống.
‘Không có việc gì.’ Hướng Thanh Lam lắc đầu, không tiếng động nói xong, cô cầm bớt đồ từ tay anh, hai người tiếp tục đi về phía trước. Chẳng qua, Thanh có chút đăm chiêu nhìn bên trong cửa tiệm, ngoài ý muốn vẫn thấy được ánh mắt của nam nhân kia, anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm về hướng này, chẳng lẽ bọn họ có quen biết? Nhưng cuối cùng, anh vẫn không hỏi chị về điều này.
Hướng Thanh Lam cũng không quay đầu lại, cánh cửa kia đã phân thế giới của bọn họ ra làm hai nửa. Cũng không đúng, thật ra bọn họ vốn đã ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cho nên ban đầu dù có ở chung một chỗ thì cuối cùng cũng vẫn phải tách ra, hơn nữa là tách ra vĩnh viễn.
Cô yêu anh, nhưng là, anh không yêu cô. Anh đã tìm được cô gái anh mong ước, như vậy cô cũng nên rời đi. Dù sao, trong hai người cũng nên có một người được hạnh phúc, dù cho người ấy không phải cô.
Cô không trách anh tàn nhẫn, bởi vì, cô phải tàn nhẫn với chính mình.
Mất đi con, cô không trách anh, chỉ trách chính mình không bảo vệ được đứa nhỏ, mất đi giọng nói, cô cũng không trách anh, có lẽ, đó là sự trừng phạt cô phải nhận vì đã cướp đi thời gian hai năm của anh.
Nợ anh, cô đã phải trả bằng những gì quý giá nhất, về sau, bọn họ sẽ không còn bất kì quan hệ gì.
Cuộc sống hiện tại của cô tốt lắm, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đã đủ dùng. Hơn nữa, bây giờ cô còn có một đứa em…
Cô đã có một thân nhân.
Từ thời khắc nhặt được anh, coi anh như người thân, cô đã hứa sẽ bảo hộ anh, chăm sóc tốt cho con người không thể tự gánh vác cuộc sống, không còn nhớ chút gì về quá khứ này.
Thanh a… cô nhìn về phía trước, trong ánh mắt có đặc biệt kiên định.
Về nhà, Hướng Thanh Lam đem đồ đạc vừa mua để trong phòng ngủ, nhắc Thanh tắm rửa qua một chút.
Lát nữa còn có một việc quan trọng bọn họ phải đi làm.
ng cô vẫn có thể cho anh thứ gì đó, dù cho thứ ấy vô cùng bé nhỏ.
Chỉ là, cô cúi đầu, không nghĩ đến sẽ gặp lại Tô Triết Thác ở chỗ này, tất nhiên, còn có cô ấy.
Trả tiền xong, cô cầm lấy quần áo, nhưng là Thanh lại nhanh tay đoạt đi mấy bộ. Nhìn cử chỉ như trẻ con của anh cô chỉ biết cười bất đắc dĩ. Vô tình quay đầu lại, cô thấy được ánh mắt săm soi của Tô Triết Thác, dường như trong đó còn có một ít chỉ trích cùng châm chọc. Chỉ trích cô sao? Lại quay đầu nhìn Thanh, có lẽ anh đang chỉ trích điều này đi.
Nhưng anh có tư cách gì để chỉ trích, bọn họ đâu còn quan hệ gì.
Đi ra bên ngoài, ngay tại giây phút cánh cửa kia đóng lại, dường như tất cả sức lực của cô biến đi mất, lưu lại, cũng chỉ có một loại kiên trì, kiên trì không muốn ngã xuống ở trước mặt bọn họ.
Nếu không ngã xuống, phải chăng, cô còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm ình?
“Chị ơi, chị làm sao vậy?” Thanh nhìn đến khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của cô thì vội vàng lại gần, nhưng trong tay cầm nhiều đồ quá khiến anh nhất thời cảm thấy luống cuống.
‘Không có việc gì.’ Hướng Thanh Lam lắc đầu, không tiếng động nói xong, cô cầm bớt đồ từ tay anh, hai người tiếp tục đi về phía trước. Chẳng qua, Thanh có chút đăm chiêu nhìn bên trong cửa tiệm, ngoài ý muốn vẫn thấy được ánh mắt của nam nhân kia, anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm về hướng này, chẳng lẽ bọn họ có quen biết? Nhưng cuối cùng, anh vẫn không hỏi chị về điều này.
Hướng Thanh Lam cũng không quay đầu lại, cánh cửa kia đã phân thế giới của bọn họ ra làm hai nửa. Cũng không đúng, thật ra bọn họ vốn đã ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cho nên ban đầu dù có ở chung một chỗ thì cuối cùng cũng vẫn phải tách ra, hơn nữa là tách ra vĩnh viễn.
Cô yêu anh, nhưng là, anh không yêu cô. Anh đã tìm được cô gái anh mong ước, như vậy cô cũng nên rời đi. Dù sao, trong hai người cũng nên có một người được hạnh phúc, dù cho người ấy không phải cô.
Cô không trách anh tàn nhẫn, bởi vì, cô phải tàn nhẫn với chính mình.
Mất đi con, cô không trách anh, chỉ trách chính mình không bảo vệ được đứa nhỏ, mất đi giọng nói, cô cũng không trách anh, có lẽ, đó là sự trừng phạt cô phải nhận vì đã cướp đi thời gian hai năm của anh.
Nợ anh, cô đã phải trả bằng những gì quý giá nhất, về sau, bọn họ sẽ không còn bất kì quan hệ gì.
Cuộc sống hiện tại của cô tốt lắm, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đã đủ dùng. Hơn nữa, bây giờ cô còn có một đứa em…
Cô đã có một thân nhân.
Từ thời khắc nhặt được anh, coi anh như người thân, cô đã hứa sẽ bảo hộ anh, chăm sóc tốt cho con người không thể tự gánh vác cuộc sống, không còn nhớ chút gì về quá khứ này.
Thanh a… cô nhìn về phía trước, trong ánh mắt có đặc biệt kiên định.
Về nhà, Hướng Thanh Lam đem đồ đạc vừa mua để trong phòng ngủ, nhắc Thanh tắm rửa qua một chút.
Lát nữa còn có một việc quan trọng bọn họ phải đi làm.