Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-15
Chương 14: Cảm ơn! Em đói bụng
Editor: Chôm chôm
Cố Khấu không đoán được rằng Cố Chính Giới sẽ cho người tới đón cô, lập tức sinh ra loại cảm giác có tật giật mình. Lâm Văn Phi đã nhìn quen việc các công ty quản lý chăm sóc hầu hạ minh tinh chu đáo ân cần, nên không cảm thấy bất ngờ, “Ngẩn người ra đó làm gì? Có người tới đón em kìa, mau lên xe đi.”
Trong lòng Cố Khấu có quỷ, hoảng hoảng loạn loạn mà cảm ơn, chui vào xe, lại còn giống như tên trộm mà ngó nghiêng qua tấm dán bảo hộ cửa sổ xe, ht vọng Lâm Văn Phi nhanh chóng rời đi, sợ hắn pháthiện ra dấu vết bản thân cô bị người ta bao nuôi.
Bên ngoài xe, Lâm Văn Phi đợi đến khi xe của Cố Khấu rời đi mới cầm ô trở về. Tầm mắt cô giờ vẫn còn dính trên người Lâm Văn Phi, vẫn chưa quay đầu lại, đến tận khi người bên cạnh hỏi cô: “Bị gặp mưa sao?”
cô vừa quay đầu lại thì ra ngay một thân mồ hôi lạnh, “Cố, Cố tiên sinh!”
Cố Chính Giới vẫn luôn rất bận, chưa bao giờ tự mình đi đón cô, Cố Khấu tự cảm thấy việc bản thân bị doạ đến nhảy dựng lên về tình cảm là có thể tha thứ, hơn nữa vừa rồi cô nhìn Lâm Văn Phi như kẻ chết đói thấy đồ ăn, vội vã không ngừng mà giải thích: “Dạ không, Vương, Vương Thi Giai bung ô đưa em qua đây, cô ấy trở về rồi.”
Cố Chính Giới nhăn mi lại, ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, “Hoảng cái gì?”
Cố Khấu lại nghĩ tới khi mới bắt đầu, khi đó cô sợ Cố Chính Giới muốn chết, nhưng lại không thể không hầu hạ hắn, áp lực lớn đến nỗi mất ngủ, trên phim trường mệt rã rời, phải tự véo bản thân cho thanh tỉnh, véo đến mức cả cánh tay đều thâm tím. Có một lần Dương Diệu Nghi nhìn thấy, vài ngày sẽ dặn một lần: “Đừng làm mấy hành động như trẻ con, ổn trọng một chút, bằng không Cố tiên sinh sẽ thấy em phiền phức. Dù chưa hiểu sự đời cũng phải tỏ ra như từng trải!”
Cũng may giờ Cố Khấu đã hình thành thói quen tự nhiên, há miệng là lời nói dối có thể tuôn ra, dù sao Cố Chính Giới cũng không để tâm việccô gặp mưa hay là gặp được mối tình đầu, chỉ cần không làm mất mặt mũi là được. cô cười hì hì vui vẻ nói: “anh tới đón em, em rất vui ạ.”
Cố Chính Giới nghe lời vô nghĩa của cô chỉ “Ừ” một tiếng lại tiếp tục cúi đầu kí tên lên giấy tờ. Cố Khấu luôn không hỏi hắn muốn làm gì, ngược lại là Cố Chính Giới chủ động mở miệng: “Mới mở một nhà hàng, mang em đi ăn thử một lần.”
hắn đem giấy tờ đặt sang một bên, Cố Khấu sợ bản thân đang bị ướt làm bẩn giấy tờ, vội vàng cầm góc áo lên, chân chó nói: “Cố tiên sinh cẩn thận.”
Cố Chính Giới tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, đại khái cảm thấy côgiống như chim cút bị mưa xối, thật làm cho hắn mất mặt, chờ đến khi xe dừng lại, đầu tiên mang Cố Khấu lên văn phòng của hắn, sai trợ lýđi lấy quần áo cho cô thay. Trợ lý biết số đo của Cố Khấu, rất nhanhđã mang một đống quần áo mới đến. “Cố tiểu thư, cô chọn xem, nếukhông hài lòng chúng tôi sẽ đi lấy mẫu khác.”
Kỳ thật nếu Cố Khấu tự mua quần áo cho bản thân đều sẽ mua áo thun quần jean, đối với loại lễ phục hoa lệ còn nhiều thiếu sót, nhưng cũng rất quen thuộc mà chọn theo khẩu vị của Cố Chính Giới, chỉ vàomột chiếc váy tơ lụa thêu hoa, “Cái này được không?”
Cố Chính Giới luôn luôn bắt bẻ, hiện giờ vắt cặp chân dài ngồi trên sofa xem hợp đồng, một bên nghe điện thoại một bên vội vàng đọc giấy tờ rồi tuỳ tiện cầm bút viết một chút.
Trợ lý biết đây là ý đồng ý, mang hết quần áo còn lại xuống, rất nhanh mà cầm giày và trang sức phối hợp tới, lại nhẹ giọng bảo Cố Khấu chọn lựa.
Cố Khấu cảm thấy áp lực quá lớn, ăn một bữa ăn chỉ một tiếng, mà phải tốn đến hai tiếng chọn quần áo, nhẫn nại tính tinhd nửa ngày, đầu cũng to ra. Cuối cùng lúc cùng Cố Chính Giới lên lầu, cô thật sự đãrất đói bụng, ngược lại thì Cố Chính Giới lại còn nhàn tản tản bộ trênsân vắng, vào thang máy, qua gương trên thang máy liếc mắt đánh giácô, khó có được mà khen một câu: “không tồi.”
Vóc dáng Cố Khấu cao gầy, vừa trắng vừa gầy, được tơ lụa màu vàng tán sắc lên da thịt mềm mại như châu ngọc, ẩn ẩn rực rỡ, tóc dài vấn lên, cần cổ thon dài đeo một cái vòng phỉ thuý tinh tế, viên đá kia dù nhìn như viên ngọc trong phim cổ trang mà lão phật gia đeo, nhưng lại được làm với kiểu dáng uyển chuyển nhẹ nhàng cực kì, vòng quanh cổ loã lồ, giống như một con thiên nga trẻ tuổi mỹ lệ.
Vốn Cố Khấu luôn luôn bị ghét bỏ, chưa được hắn khen qua bao giờ, nhất thời không biết phản ứng ra sao, suy nghĩ nửa ngày, bất chấp tất cả mà nói: “...Cảm ơn! Em đói bụng.”
Chắc là Cố Chính Giới thật sự thích loại tự nhiên hào phóng, Cố Khấu như phạm vào một tội ngu xuẩn, hắn lại lần nữa làm như không nghe thấy, nhấc chân ra khỏi thang máy, ngồi xuống ghế dựa không cần côkéo. Cố Khấu một bên ảo não một bên cúi đầu gặm bánh mì.
————
Cố Khấu hảo có ý tứ một nữ, Cố Chính Tắc thượng nào nhặt tốt như vậy chơi tiểu cô nương
Tấu chương là thêm càng, đêm nay bình thường đổi mới, dùng ăn vui sướng ~
Editor: Chôm chôm
Cố Khấu không đoán được rằng Cố Chính Giới sẽ cho người tới đón cô, lập tức sinh ra loại cảm giác có tật giật mình. Lâm Văn Phi đã nhìn quen việc các công ty quản lý chăm sóc hầu hạ minh tinh chu đáo ân cần, nên không cảm thấy bất ngờ, “Ngẩn người ra đó làm gì? Có người tới đón em kìa, mau lên xe đi.”
Trong lòng Cố Khấu có quỷ, hoảng hoảng loạn loạn mà cảm ơn, chui vào xe, lại còn giống như tên trộm mà ngó nghiêng qua tấm dán bảo hộ cửa sổ xe, ht vọng Lâm Văn Phi nhanh chóng rời đi, sợ hắn pháthiện ra dấu vết bản thân cô bị người ta bao nuôi.
Bên ngoài xe, Lâm Văn Phi đợi đến khi xe của Cố Khấu rời đi mới cầm ô trở về. Tầm mắt cô giờ vẫn còn dính trên người Lâm Văn Phi, vẫn chưa quay đầu lại, đến tận khi người bên cạnh hỏi cô: “Bị gặp mưa sao?”
cô vừa quay đầu lại thì ra ngay một thân mồ hôi lạnh, “Cố, Cố tiên sinh!”
Cố Chính Giới vẫn luôn rất bận, chưa bao giờ tự mình đi đón cô, Cố Khấu tự cảm thấy việc bản thân bị doạ đến nhảy dựng lên về tình cảm là có thể tha thứ, hơn nữa vừa rồi cô nhìn Lâm Văn Phi như kẻ chết đói thấy đồ ăn, vội vã không ngừng mà giải thích: “Dạ không, Vương, Vương Thi Giai bung ô đưa em qua đây, cô ấy trở về rồi.”
Cố Chính Giới nhăn mi lại, ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, “Hoảng cái gì?”
Cố Khấu lại nghĩ tới khi mới bắt đầu, khi đó cô sợ Cố Chính Giới muốn chết, nhưng lại không thể không hầu hạ hắn, áp lực lớn đến nỗi mất ngủ, trên phim trường mệt rã rời, phải tự véo bản thân cho thanh tỉnh, véo đến mức cả cánh tay đều thâm tím. Có một lần Dương Diệu Nghi nhìn thấy, vài ngày sẽ dặn một lần: “Đừng làm mấy hành động như trẻ con, ổn trọng một chút, bằng không Cố tiên sinh sẽ thấy em phiền phức. Dù chưa hiểu sự đời cũng phải tỏ ra như từng trải!”
Cũng may giờ Cố Khấu đã hình thành thói quen tự nhiên, há miệng là lời nói dối có thể tuôn ra, dù sao Cố Chính Giới cũng không để tâm việccô gặp mưa hay là gặp được mối tình đầu, chỉ cần không làm mất mặt mũi là được. cô cười hì hì vui vẻ nói: “anh tới đón em, em rất vui ạ.”
Cố Chính Giới nghe lời vô nghĩa của cô chỉ “Ừ” một tiếng lại tiếp tục cúi đầu kí tên lên giấy tờ. Cố Khấu luôn không hỏi hắn muốn làm gì, ngược lại là Cố Chính Giới chủ động mở miệng: “Mới mở một nhà hàng, mang em đi ăn thử một lần.”
hắn đem giấy tờ đặt sang một bên, Cố Khấu sợ bản thân đang bị ướt làm bẩn giấy tờ, vội vàng cầm góc áo lên, chân chó nói: “Cố tiên sinh cẩn thận.”
Cố Chính Giới tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, đại khái cảm thấy côgiống như chim cút bị mưa xối, thật làm cho hắn mất mặt, chờ đến khi xe dừng lại, đầu tiên mang Cố Khấu lên văn phòng của hắn, sai trợ lýđi lấy quần áo cho cô thay. Trợ lý biết số đo của Cố Khấu, rất nhanhđã mang một đống quần áo mới đến. “Cố tiểu thư, cô chọn xem, nếukhông hài lòng chúng tôi sẽ đi lấy mẫu khác.”
Kỳ thật nếu Cố Khấu tự mua quần áo cho bản thân đều sẽ mua áo thun quần jean, đối với loại lễ phục hoa lệ còn nhiều thiếu sót, nhưng cũng rất quen thuộc mà chọn theo khẩu vị của Cố Chính Giới, chỉ vàomột chiếc váy tơ lụa thêu hoa, “Cái này được không?”
Cố Chính Giới luôn luôn bắt bẻ, hiện giờ vắt cặp chân dài ngồi trên sofa xem hợp đồng, một bên nghe điện thoại một bên vội vàng đọc giấy tờ rồi tuỳ tiện cầm bút viết một chút.
Trợ lý biết đây là ý đồng ý, mang hết quần áo còn lại xuống, rất nhanh mà cầm giày và trang sức phối hợp tới, lại nhẹ giọng bảo Cố Khấu chọn lựa.
Cố Khấu cảm thấy áp lực quá lớn, ăn một bữa ăn chỉ một tiếng, mà phải tốn đến hai tiếng chọn quần áo, nhẫn nại tính tinhd nửa ngày, đầu cũng to ra. Cuối cùng lúc cùng Cố Chính Giới lên lầu, cô thật sự đãrất đói bụng, ngược lại thì Cố Chính Giới lại còn nhàn tản tản bộ trênsân vắng, vào thang máy, qua gương trên thang máy liếc mắt đánh giácô, khó có được mà khen một câu: “không tồi.”
Vóc dáng Cố Khấu cao gầy, vừa trắng vừa gầy, được tơ lụa màu vàng tán sắc lên da thịt mềm mại như châu ngọc, ẩn ẩn rực rỡ, tóc dài vấn lên, cần cổ thon dài đeo một cái vòng phỉ thuý tinh tế, viên đá kia dù nhìn như viên ngọc trong phim cổ trang mà lão phật gia đeo, nhưng lại được làm với kiểu dáng uyển chuyển nhẹ nhàng cực kì, vòng quanh cổ loã lồ, giống như một con thiên nga trẻ tuổi mỹ lệ.
Vốn Cố Khấu luôn luôn bị ghét bỏ, chưa được hắn khen qua bao giờ, nhất thời không biết phản ứng ra sao, suy nghĩ nửa ngày, bất chấp tất cả mà nói: “...Cảm ơn! Em đói bụng.”
Chắc là Cố Chính Giới thật sự thích loại tự nhiên hào phóng, Cố Khấu như phạm vào một tội ngu xuẩn, hắn lại lần nữa làm như không nghe thấy, nhấc chân ra khỏi thang máy, ngồi xuống ghế dựa không cần côkéo. Cố Khấu một bên ảo não một bên cúi đầu gặm bánh mì.
————
Cố Khấu hảo có ý tứ một nữ, Cố Chính Tắc thượng nào nhặt tốt như vậy chơi tiểu cô nương
Tấu chương là thêm càng, đêm nay bình thường đổi mới, dùng ăn vui sướng ~