Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Bố đại
- Con gái, bà con kêu con đi theo chú lấy cá về làm khô.
Giọng một bé gái vang lên:
- Nhưng con không quen chú mà.
Người đàn ông tầm 30 râu ria mọc đầy, cười hề hề nắm tay bé gái.
- Chú là chủ thuyền cá mà, con không biết là phải rồi, bà nội con là bà Huề nhà ngay vựa mắm phải không?
Bé gái tóc đuôi gà ngó nghiêng, cô bé gãi gãi đầu:
- Thiệt hả chú nội con kêu hả, mà con đang bán mớ cá sao đi theo chú được?
Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, hắn ta có chút gấp gáp.
- Mày không theo chú lấy cá lát nội mày la ráng chịu, chú không biết nha. Đi không, không đi tao đi à..
Bé gái trợn mắt lấp lánh, nghĩ nghĩ một lát, nó gật đầu. Bàn tay nhỏ xíu lôi thau cá ven đường vô sát bên trong cái chồi nhỏ, phủi phủi tay, cô bé đi theo người đàn ông lạ..
Người đàn ông lấy điện thoại trong túi quần, bấm gọi cho một số:
- Đem xe đến đi, tao đang đưa con nhỏ đến. Thằng kia giải quyết xong chưa?
Cô bé nhìn theo người đàn ông, phía bên mặt trái của hắn có một cái bớt tròn nhạt nhạt hình thù trông như một cái đầu gấu bông. Cô bé cười thích thú:
- Chú vẽ cái hình đầu gấu dễ thương quá hen.
Người đàn ông râu ria cười gian ác, xoa xoa đầu cô bé:
- Ừ, rất dễ thương....
- Đừng mà, chú thả con về với nội đi, chú chú...
Tiếng bạt tay bốp bốp, giọng nói ma mãnh vang lên:
- Mày câm chưa, câm chưa? Mày la nữa tao giết mày..
Cô bé nhỏ xíu đầu tóc rối bù, cả người dơ dáy bẩn thỉu vì cố vùng vẫy bỏ trốn...Kế bên một cậu bé tầm 15,16 tuổi đang ngồi im lặng, ngay ngắn, cậu kéo cô bé vào góc tường, nói nhỏ vào tai cô:
- Im đi, ba tôi sẽ đến cứu, em im lặng như bé này này...
Cô bé ngước mắt nhìn sang bên cạnh, một cô bé độ bằng tuổi cô đang mở đôi mắt to tròn nhìn cô, môi mím mím cười nhẹ.
Giọng đàn ông ồm ồm vang lên:
- Đám tụi bây ngoan đi tao còn cho ăn cho uống, la hét nữa tao đánh chết....
Cô bé nhỏ dựa cả người vào tường, cô nhớ bà nội, nhớ chú thím ở nhà, nhớ con Lu Lu của nhà hàng xóm... Nước mắt rơi trên má, cô bé vội vàng lau mau...Kế bên cậu bé nhìn cô bằng ánh mắt thương xót, giọng cậu thì thào:
- Đừng khóc, không có sao hết, đừng khóc nữa, anh sẽ đưa em và bé Nhỏ ra ngoài. Anh hứa!
Anh hứa... Anh hứa... Anh hứa....
Hai chữ " anh hứa " vang vọng trong đầu cô, Tiểu Nam vùng vẫy tay chân, miệng lấp bấp:
- Hứa... hứa....đừng... đừng...
Vội bật dậy mồ hôi tuôn không ngừng, cô đưa tay lên đầu xoa xoa thái dương đang đau nhức. Cô vừa mơ thấy cái gì vậy, sao lại chân thật đến thế?
Cậu bé kia quen quá, ánh mắt của cậu bé kia quen quá...Trong lòng cô bất giác có nổi sợ hãi không nói nên lời, cái nổi sợ như cái cảm giác cô vừa làm đều gì đó đáng sợ lắm...
Tiếng gậy bộp bộp trong giấc mơ, cả tiếng cười man rợ làm cô sởn hết tóc gáy.
Mơ, đáng sợ quá!
Bên ngoài Ngôn đang đi vào, nhìn thấy cô thẫn thờ ngồi ngây ngốc trên giường, anh nhanh chân đi đến chỗ cô, dịu dàng hỏi:
- Nam, em sao vậy, bị đau chỗ nào sao?
Tiểu Nam giật mình, cô nhìn anh, ý cười nhàn nhạt:
- Không, em chỉ là vừa nằm mơ.
Ngôn nheo mắt nhìn cô:
- Mơ gì mà nhìn em ngây ngốc vậy?
Tiểu Nam nhìn anh thật lâu, cô lại đưa mặt đến gần sát mặt anh, nhìn thật lâu vào mắt anh, cô nheo nheo mắt:
- Giống nhỉ?
Ngôn tò mò xoa xoa mũi cô:
- Giống? Giống ai?
Tiểu Nam lại trầm tư một chút, xong xuôi cô gật gật đầu đứng dậy, xoa xoa cái bụng:
- Là mơ thôi mà, Ngôn em đói rồi.
Ngôn cười yêu thương, anh đi đến ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô, giọng ngọt ngào đến sởn tóc:
- Nam anh cũng đói, em ngủ đã 2 ngày rồi...
Tiểu Nam xoay người lại nhìn anh, cô khó hiểu:
- Em ngủ 2 ngày rồi, sao lại thế? Mà khoan..anh đói sao không ăn lại chờ em làm gì?
Ngôn đưa một tay lên ngực cô, anh xoa xoa nhẹ nhẹ, giọng ma mị:
- Em không tỉnh dậy, anh ăn làm sao được?
Cô lại nhìn anh, trong mắt anh ý cười tà mị...Đáng chết, lại trêu cô rồi!
Biết được ý xấu của anh, cô khẽ bốp vào tay anh, lườm anh một phát:
- Biến đi!
Nói rồi cô quay mông đi vào phòng tắm bỏ lại Ngôn đứng cười nhìn theo cô. Nhưng khi bóng dáng cô khuất vào trong phòng tắm, nụ cười trên môi anh tắt ngấm, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm...
Tiểu Nam, đừng nhớ lại gì hết, nếu là đau thương, anh xin em đừng nhớ gì nữa hết!!!
Vụ bắt cóc Tiểu Nam được tra ra là do Thiên Kim cho người làm, đêm đó ở thành phố một trận huyết sát xảy ra. Toàn bộ đặc công của Hồng Hưng nằm vùng ở thành phố được triệu tập về biệt thự Lâm gia....
Sáng hôm sau giới truyền thông thành phố tung ra một tin chấn động, chủ tịch Lâm Quý lộ bằng chứng tham ô ngân sách, trong đêm bệnh tim đột nhiên tái phát chết không kịp trăn trối..
Sau đó một ngày video sex của Lâm Thiên Kim bị tung rộng rãi trên mạng xã hội, trong video ả ta thác loạn quan hệ bầy đàn cùng gần 5 tên đàn ông cao to lực lưỡng. Điều đáng lên án là việc ba cô ta vừa chết đêm trước mà đêm sau cô ta đã dâm đãng không lo cho ba đã chết ở nhà. Vì trước kia ả ta cũng được xem là một tiểu thiên thần nổi tiếng trên mạng xã hội nhà vừa giàu có, người lại xinh đẹp yêu kiều. Nên sự việc này gây xôn xao dư luận đến mãi khi Lão Lâm chết được gần 1 tháng..
Người trong giới kinh doanh truyền tin nhau rằng Lão Lâm đọng vào người không nên đọng nên mới có cái kết tha thảm cả cha lẫn con!
1 tháng sau..
5 giờ sáng, Tiểu Nam đi cùng Ngôn đến sân bay, chiều nay anh có tiệc cần đến dự, địa điểm là khu biệt thự rừng núi của Bố Đại, một Lão Đại ngang thời với cha của Ngôn khi xưa.
Trên máy bay khoang VIP, Tần ngồi đối diện với Ngôn.
- Đại ca, Lão Phục cũng đến, hắn lần này chắc có sắp xếp.
Ngôn một tay xoa xoa tóc Nam, anh cười nhạt:
- Không sao, chú cứ như tôi đã sắp xếp là được, Lão Phục sẽ không làm gì quá đáng khi còn trên địa bàn chú Đại.
Tần có chút do dự, anh nhìn về phía Tiểu Nam đang ngủ li bì:
- Nhưng...chị Nam..
Ngôn nheo nheo mi mắt, anh quay sang nhìn cô, cô hiện giờ đang ngủ rất ngon, chắc do sáng đi quá sớm nên bây giờ chắc đã buồn ngủ.
- Không sao, cô ấy có thể bắn súng, tôi lo được.
Tần vẫn còn lo lắng, nhưng dù là thế nào anh vẫn sẽ bảo vệ cho Tiểu Nam vì anh biết rõ Tiểu Nam là mạng của Hoắc Ngôn mà anh một lòng trung thành với Lão Đại Hồng Hưng.
8 giờ sáng máy bay hạ cánh, đoàn người Hoắc Ngôn di chuyển trên xe hơi vào trong thành phố. Lần này đi dự tiệc anh đem theo 10 người tính luôn cả Tiểu Nam và Tần.
3 chiếc xe bon bon qua khu thành thị đông đúc, vào sâu trong khu rừng gần sát biên giới Việt - Cam. Khu biệt thự của Bố Đại được xây dựng vô cùng uy dũng, đây là khu nghỉ dưỡng của ông khi ông đã về già. Nói là nghỉ dưỡng nhưng tại đây là khu buôn bán ma túy xuyên quốc gia liên đới đến tận khu Tam Giác Vàng. Bố Đại chắc chỉ dừng làm ăn đến khi nào ông ấy tắt thở.
2 tiếng sau, xe dừng trước cổng, Tần bước xuống xe trình thiếp mời vào camera an ninh bên ngoài, trong vòng tích tắc cánh cửa to lớn nặng nề ì ạch mở ra. Một đoàn người áo đen tay cầm súng đi ra chào đón, một người đàn ông tuổi sấp sỉ bằng tuổi với Ngôn đến gõ gõ vào cửa kính chỗ Ngôn đang ngồi, anh ta cười nói:
- Chào Đại ca, bố Đại đang đợi anh.
Hoắc Ngôn gật đầu:
- Chào Xiêng, lâu quá không gặp anh.
Xiêng liếc mắt vào trong thấy một cô gái đang nhìn anh châm châm, anh cười chào hỏi:
- Đây là chị dâu sao Đại ca?
Ngôn cười nhạt:
- Cô ấy là Tiểu Nam, gọi là chị Nam là được thì rồi.
- Vâng!
Đoàn xe tiến vào trong, Xiêng trực tiếp tiếp đón đưa bọn người Ngôn vào trong.
Sân xe của Bố Đại đã đầy ấp các loại xe, có thể thấy được bên trong rất nhiều người đã đến.
Xiêng đưa Ngôn vào chính điện tòa nhà, ngoài Ngôn và Tiểu Nam chỉ có Tần được đi theo, đây là đãi ngộ chỉ có Hoắc Ngôn mới có.
Cánh cửa mở ra bên trong hai hàng người ngồi dài, nhìn sơ qua Tiểu Nam bắt gặp được Phàm đang ngồi ở ghế gần với ghế chính nhất. Ngôn liếc mắt qua cô, anh ôm eo cô đi vào trong trong sự bàn tán xì xào của nhiều người.
Phía chính giữa, Bố Đại nhìn thấy anh lại nhìn sang Tiểu Nam, ông có chút vui mừng, hóa ra người ta đồn đoán thằng nhóc này đang nuôi bóng hồng là không sai mà.
Hoắc Ngôn đi đến trước mặt bố Đại, anh vui vẻ cười chào:
- Chú Đại, Hoắc Ngôn đến rồi.
Bố Đại cười rạng rỡ, ông hét nhìn anh lại nhìn sang Tiểu Nam...Bỗng dưng trong mắt có chút sững lại nhưng rất nhanh đã biến hóa trở lại như bình thường.
- Được rồi, ngồi đi. Người đâu, thêm ghế.
Hoắc Ngôn gật đầu, Tiểu Nam cũng gật đầu theo. Anh đưa cô ngồi xuống ghế, vị trí anh ngồi là gần nhất với Bố Đại phía bên trái, bên phải là Lão Phục, kế Lão Phục là Phàm.
Tiểu Nam nheo nheo mắt nhìn về phía Phàm, anh ấy cũng cười rạng rỡ nhìn cô. Cô thật sự không hiểu được vì sao Phàm lại đi theo con đường này, lần trước anh cứu cô khỏi bọn người Tâm cô đã thấy rất lạ nhưng không tiện hỏi. Anh từng nói với cô, anh thích làm cảnh sát sao bây giờ lại trở thành người của xã hội đen?
Ngôn thấy cô nhìn Phàm, anh khó chịu, kéo tay cô nằm thật chặt. Tiểu Nam biết mình thất khố cũng biết giữa Ngôn và Phàm là kẻ địch không phải bạn cho nên cô cũng không nhìn Phàm nữa, tập trung nắm tay Ngôn.
Phía bên kia Phàm có chút đau lòng, có chút tiếc nuối...
- Phàm, cậu thích cô ta à?
Phàm nheo mắt nhìn về Lão Phục:
- Không, tôi không quen.
Lão Phục cười ha hả:
- Đừng qua mặt tôi, xong việc tôi để ả ta cho cậu. Ok?
Phàm không nói gì, môi anh nở nụ cười nhạt nhẽo.
Phía trên cao Bố Đại lên tiếng:
- Cảm ơn các anh em đã nể mặt Đại tôi mà đến tham dự, phía dưới đã đông đủ, buổi tiệc sẽ diễn ra vào tối hôm nay, mong anh em khi đến đây sẽ nhìn đến mặt mũi của Bố Đại mà bỏ qua mọi hiềm khích cá nhân mà mừng cho cháu trai của Đại tôi.
Phía dưới đám đàn ông ồ ạt lên tiếng:
- Lão Đại quá lời.
- Nhất định vui hết mình với Lão Đại.
Lão Phục cũng lên tiếng:
- Tất nhiên rồi anh Đại, tôi và mọi người sẽ bỏ qua hết hiềm khích tiểu nhân không đáng có để chung vui cùng anh...
Hắn quay sang Hoắc Ngôn, cười đểu nói:
- Phải không Hoắc Ngôn?
Hoắc Ngôn cũng không vội trả lời, anh cười nhạt
- Lão Phục không cần nhắc, Hoắc Ngôn tôi hiểu.
Không khí vừa vui tươi nay lại trầm xuống đến đáng sợ, ở đây ai lại không biết Hoắc Ngôn cùng Lão Phục có thù không đội trời chung, nghe nói năm xưa Lão Phục là bạn thân của Hoắc An nhưng chính Lão Phục vì đánh đạp Hoắc An mà giựt dây chỉ điểm cho người bắt cóc Hoắc Ngôn đẩy Hoắc An vì cứu con trai mà ra mặt chống đối với nhà nước. Cuối cùng khi Hoắc Ngôn được cứu ra an toàn thì vài tuần sau Hoắc An bị người của nhà nước đưa đi, trên đường đưa về điều tra bị lật xe chết, hôm ấy có cả mẹ của Hoắc Ngôn đi cùng. Phía cảnh sát báo cáo rằng là do xe mất phanh nhưng thực chất là mất phanh hay do có người cố tình cắt phanh thì ta đây quá rõ...
Bố Đại cảm thấy không khí căng thẳng đến tột độ, ông ra mặt hòa giải:
- Được rồi được rồi, mọi người cũng đã mệt, nên về nghỉ ngơi rồi.
Tất cả những người trong chính điện đều răm rắp nghe theo lời của Bố Đại nên khi ông lên tiếng giải tán thì không một ai dám nán lại.
Hoắc Ngôn chào Bố Đại, anh đang chuẩn bị ra ngoài thì nghe tiếng Bố Đại gọi.
Bố Đại đi từ trên cao xuống, mặc dù cũng đã ngoài 50 nhưng ông vẫn còn rất minh mẫn phong độ. Ông vỗ vai anh, cười nói:
- Ngôn, không cần vội, con vẫn còn nhiều thời gian.
Anh nhìn ông,gật đầu:
- Con biết rồi, chú Đại không cần lo.
Bố Đại gật đầu yên tâm, ông lại nhìn sang Tiểu Nam, ý cười nhàn nhạt, hỏi:
- Đây là ai?
Hoắc Ngôn vui vẻ trả lời:
- Là vợ con, cô ấy tên Tiểu Nam.
Bố Đại nheo nheo mắt, ông quan sát cô thật kỹ:
- Tên rất mạnh mẽ, bố mẹ con làm gì?
Tiểu Nam gật đầu chào ông, cô cười hiền:
- Con mồ côi thưa chú Đại.
Lão Đại trong mắt xoẹt qua vài tia nghi ngờ nhưng không ai phát hiện kể cả Hoắc Ngôn. Ông lại nhìn cô hỏi thêm câu nữa:
- Tên con ai đặt, ta rất thích con gái tên Nam?
Tiểu Nam ôm cánh tay của Ngôn, cô vui vẻ nói:
- Con không rõ nữa, bà nói khi tìm được con, trên cổ con có một sợi dây chuyền khắc chữ Nam.
Bố Đại chấn động một lát, anh cười cười không nói với cô nữa, lại quay sang Hoắc Ngôn.
- Con đưa cô bé về nghỉ ngơi đi, cũng mệt rồi, tối gặp ta nói chuyện nhiều hơn. Cả thằng nhóc Tần nữa, đi nghỉ đi.
Hoắc Ngôn cũng không có ý nán lại, anh nhanh chóng gật đầu sau đó đưa Tiểu Nam đi ra ngoài.
Tiểu Nam khi đi đến cửa, cô vô thức quay đầu lại nhìn ông, chẳng biết tại sao lại thấy có chút gần gũi.
Ông lại cười hiền, vẫy vẫy tay ý bảo cô đi đi.
Đợi đám người Hoắc Ngôn đi mất, ông mới nghiêm nghị gọi Xiêng đến gần.
- Điều tra kỹ về cô ấy, không để Hoắc Ngôn biết.
Xiêng gật đầu vâng một tiếng, anh nhanh chóng ra ngoài làm việc.
Trong chính điện to lớn không một ai, Bố Đại tìm chỗ ngồi xuống, ông mệt mỏi đưa tay xoa xoa thái dương trong mắt đã không còn tia tinh ranh nghiêm nghị nữa mà chỉ còn yêu thương và nhung nhớ.
- Hoài, anh xin em hãy độ cho anh tìm được con bé, anh sắp không thể chịu được nữa rồi...
Giọng một bé gái vang lên:
- Nhưng con không quen chú mà.
Người đàn ông tầm 30 râu ria mọc đầy, cười hề hề nắm tay bé gái.
- Chú là chủ thuyền cá mà, con không biết là phải rồi, bà nội con là bà Huề nhà ngay vựa mắm phải không?
Bé gái tóc đuôi gà ngó nghiêng, cô bé gãi gãi đầu:
- Thiệt hả chú nội con kêu hả, mà con đang bán mớ cá sao đi theo chú được?
Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, hắn ta có chút gấp gáp.
- Mày không theo chú lấy cá lát nội mày la ráng chịu, chú không biết nha. Đi không, không đi tao đi à..
Bé gái trợn mắt lấp lánh, nghĩ nghĩ một lát, nó gật đầu. Bàn tay nhỏ xíu lôi thau cá ven đường vô sát bên trong cái chồi nhỏ, phủi phủi tay, cô bé đi theo người đàn ông lạ..
Người đàn ông lấy điện thoại trong túi quần, bấm gọi cho một số:
- Đem xe đến đi, tao đang đưa con nhỏ đến. Thằng kia giải quyết xong chưa?
Cô bé nhìn theo người đàn ông, phía bên mặt trái của hắn có một cái bớt tròn nhạt nhạt hình thù trông như một cái đầu gấu bông. Cô bé cười thích thú:
- Chú vẽ cái hình đầu gấu dễ thương quá hen.
Người đàn ông râu ria cười gian ác, xoa xoa đầu cô bé:
- Ừ, rất dễ thương....
- Đừng mà, chú thả con về với nội đi, chú chú...
Tiếng bạt tay bốp bốp, giọng nói ma mãnh vang lên:
- Mày câm chưa, câm chưa? Mày la nữa tao giết mày..
Cô bé nhỏ xíu đầu tóc rối bù, cả người dơ dáy bẩn thỉu vì cố vùng vẫy bỏ trốn...Kế bên một cậu bé tầm 15,16 tuổi đang ngồi im lặng, ngay ngắn, cậu kéo cô bé vào góc tường, nói nhỏ vào tai cô:
- Im đi, ba tôi sẽ đến cứu, em im lặng như bé này này...
Cô bé ngước mắt nhìn sang bên cạnh, một cô bé độ bằng tuổi cô đang mở đôi mắt to tròn nhìn cô, môi mím mím cười nhẹ.
Giọng đàn ông ồm ồm vang lên:
- Đám tụi bây ngoan đi tao còn cho ăn cho uống, la hét nữa tao đánh chết....
Cô bé nhỏ dựa cả người vào tường, cô nhớ bà nội, nhớ chú thím ở nhà, nhớ con Lu Lu của nhà hàng xóm... Nước mắt rơi trên má, cô bé vội vàng lau mau...Kế bên cậu bé nhìn cô bằng ánh mắt thương xót, giọng cậu thì thào:
- Đừng khóc, không có sao hết, đừng khóc nữa, anh sẽ đưa em và bé Nhỏ ra ngoài. Anh hứa!
Anh hứa... Anh hứa... Anh hứa....
Hai chữ " anh hứa " vang vọng trong đầu cô, Tiểu Nam vùng vẫy tay chân, miệng lấp bấp:
- Hứa... hứa....đừng... đừng...
Vội bật dậy mồ hôi tuôn không ngừng, cô đưa tay lên đầu xoa xoa thái dương đang đau nhức. Cô vừa mơ thấy cái gì vậy, sao lại chân thật đến thế?
Cậu bé kia quen quá, ánh mắt của cậu bé kia quen quá...Trong lòng cô bất giác có nổi sợ hãi không nói nên lời, cái nổi sợ như cái cảm giác cô vừa làm đều gì đó đáng sợ lắm...
Tiếng gậy bộp bộp trong giấc mơ, cả tiếng cười man rợ làm cô sởn hết tóc gáy.
Mơ, đáng sợ quá!
Bên ngoài Ngôn đang đi vào, nhìn thấy cô thẫn thờ ngồi ngây ngốc trên giường, anh nhanh chân đi đến chỗ cô, dịu dàng hỏi:
- Nam, em sao vậy, bị đau chỗ nào sao?
Tiểu Nam giật mình, cô nhìn anh, ý cười nhàn nhạt:
- Không, em chỉ là vừa nằm mơ.
Ngôn nheo mắt nhìn cô:
- Mơ gì mà nhìn em ngây ngốc vậy?
Tiểu Nam nhìn anh thật lâu, cô lại đưa mặt đến gần sát mặt anh, nhìn thật lâu vào mắt anh, cô nheo nheo mắt:
- Giống nhỉ?
Ngôn tò mò xoa xoa mũi cô:
- Giống? Giống ai?
Tiểu Nam lại trầm tư một chút, xong xuôi cô gật gật đầu đứng dậy, xoa xoa cái bụng:
- Là mơ thôi mà, Ngôn em đói rồi.
Ngôn cười yêu thương, anh đi đến ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô, giọng ngọt ngào đến sởn tóc:
- Nam anh cũng đói, em ngủ đã 2 ngày rồi...
Tiểu Nam xoay người lại nhìn anh, cô khó hiểu:
- Em ngủ 2 ngày rồi, sao lại thế? Mà khoan..anh đói sao không ăn lại chờ em làm gì?
Ngôn đưa một tay lên ngực cô, anh xoa xoa nhẹ nhẹ, giọng ma mị:
- Em không tỉnh dậy, anh ăn làm sao được?
Cô lại nhìn anh, trong mắt anh ý cười tà mị...Đáng chết, lại trêu cô rồi!
Biết được ý xấu của anh, cô khẽ bốp vào tay anh, lườm anh một phát:
- Biến đi!
Nói rồi cô quay mông đi vào phòng tắm bỏ lại Ngôn đứng cười nhìn theo cô. Nhưng khi bóng dáng cô khuất vào trong phòng tắm, nụ cười trên môi anh tắt ngấm, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm...
Tiểu Nam, đừng nhớ lại gì hết, nếu là đau thương, anh xin em đừng nhớ gì nữa hết!!!
Vụ bắt cóc Tiểu Nam được tra ra là do Thiên Kim cho người làm, đêm đó ở thành phố một trận huyết sát xảy ra. Toàn bộ đặc công của Hồng Hưng nằm vùng ở thành phố được triệu tập về biệt thự Lâm gia....
Sáng hôm sau giới truyền thông thành phố tung ra một tin chấn động, chủ tịch Lâm Quý lộ bằng chứng tham ô ngân sách, trong đêm bệnh tim đột nhiên tái phát chết không kịp trăn trối..
Sau đó một ngày video sex của Lâm Thiên Kim bị tung rộng rãi trên mạng xã hội, trong video ả ta thác loạn quan hệ bầy đàn cùng gần 5 tên đàn ông cao to lực lưỡng. Điều đáng lên án là việc ba cô ta vừa chết đêm trước mà đêm sau cô ta đã dâm đãng không lo cho ba đã chết ở nhà. Vì trước kia ả ta cũng được xem là một tiểu thiên thần nổi tiếng trên mạng xã hội nhà vừa giàu có, người lại xinh đẹp yêu kiều. Nên sự việc này gây xôn xao dư luận đến mãi khi Lão Lâm chết được gần 1 tháng..
Người trong giới kinh doanh truyền tin nhau rằng Lão Lâm đọng vào người không nên đọng nên mới có cái kết tha thảm cả cha lẫn con!
1 tháng sau..
5 giờ sáng, Tiểu Nam đi cùng Ngôn đến sân bay, chiều nay anh có tiệc cần đến dự, địa điểm là khu biệt thự rừng núi của Bố Đại, một Lão Đại ngang thời với cha của Ngôn khi xưa.
Trên máy bay khoang VIP, Tần ngồi đối diện với Ngôn.
- Đại ca, Lão Phục cũng đến, hắn lần này chắc có sắp xếp.
Ngôn một tay xoa xoa tóc Nam, anh cười nhạt:
- Không sao, chú cứ như tôi đã sắp xếp là được, Lão Phục sẽ không làm gì quá đáng khi còn trên địa bàn chú Đại.
Tần có chút do dự, anh nhìn về phía Tiểu Nam đang ngủ li bì:
- Nhưng...chị Nam..
Ngôn nheo nheo mi mắt, anh quay sang nhìn cô, cô hiện giờ đang ngủ rất ngon, chắc do sáng đi quá sớm nên bây giờ chắc đã buồn ngủ.
- Không sao, cô ấy có thể bắn súng, tôi lo được.
Tần vẫn còn lo lắng, nhưng dù là thế nào anh vẫn sẽ bảo vệ cho Tiểu Nam vì anh biết rõ Tiểu Nam là mạng của Hoắc Ngôn mà anh một lòng trung thành với Lão Đại Hồng Hưng.
8 giờ sáng máy bay hạ cánh, đoàn người Hoắc Ngôn di chuyển trên xe hơi vào trong thành phố. Lần này đi dự tiệc anh đem theo 10 người tính luôn cả Tiểu Nam và Tần.
3 chiếc xe bon bon qua khu thành thị đông đúc, vào sâu trong khu rừng gần sát biên giới Việt - Cam. Khu biệt thự của Bố Đại được xây dựng vô cùng uy dũng, đây là khu nghỉ dưỡng của ông khi ông đã về già. Nói là nghỉ dưỡng nhưng tại đây là khu buôn bán ma túy xuyên quốc gia liên đới đến tận khu Tam Giác Vàng. Bố Đại chắc chỉ dừng làm ăn đến khi nào ông ấy tắt thở.
2 tiếng sau, xe dừng trước cổng, Tần bước xuống xe trình thiếp mời vào camera an ninh bên ngoài, trong vòng tích tắc cánh cửa to lớn nặng nề ì ạch mở ra. Một đoàn người áo đen tay cầm súng đi ra chào đón, một người đàn ông tuổi sấp sỉ bằng tuổi với Ngôn đến gõ gõ vào cửa kính chỗ Ngôn đang ngồi, anh ta cười nói:
- Chào Đại ca, bố Đại đang đợi anh.
Hoắc Ngôn gật đầu:
- Chào Xiêng, lâu quá không gặp anh.
Xiêng liếc mắt vào trong thấy một cô gái đang nhìn anh châm châm, anh cười chào hỏi:
- Đây là chị dâu sao Đại ca?
Ngôn cười nhạt:
- Cô ấy là Tiểu Nam, gọi là chị Nam là được thì rồi.
- Vâng!
Đoàn xe tiến vào trong, Xiêng trực tiếp tiếp đón đưa bọn người Ngôn vào trong.
Sân xe của Bố Đại đã đầy ấp các loại xe, có thể thấy được bên trong rất nhiều người đã đến.
Xiêng đưa Ngôn vào chính điện tòa nhà, ngoài Ngôn và Tiểu Nam chỉ có Tần được đi theo, đây là đãi ngộ chỉ có Hoắc Ngôn mới có.
Cánh cửa mở ra bên trong hai hàng người ngồi dài, nhìn sơ qua Tiểu Nam bắt gặp được Phàm đang ngồi ở ghế gần với ghế chính nhất. Ngôn liếc mắt qua cô, anh ôm eo cô đi vào trong trong sự bàn tán xì xào của nhiều người.
Phía chính giữa, Bố Đại nhìn thấy anh lại nhìn sang Tiểu Nam, ông có chút vui mừng, hóa ra người ta đồn đoán thằng nhóc này đang nuôi bóng hồng là không sai mà.
Hoắc Ngôn đi đến trước mặt bố Đại, anh vui vẻ cười chào:
- Chú Đại, Hoắc Ngôn đến rồi.
Bố Đại cười rạng rỡ, ông hét nhìn anh lại nhìn sang Tiểu Nam...Bỗng dưng trong mắt có chút sững lại nhưng rất nhanh đã biến hóa trở lại như bình thường.
- Được rồi, ngồi đi. Người đâu, thêm ghế.
Hoắc Ngôn gật đầu, Tiểu Nam cũng gật đầu theo. Anh đưa cô ngồi xuống ghế, vị trí anh ngồi là gần nhất với Bố Đại phía bên trái, bên phải là Lão Phục, kế Lão Phục là Phàm.
Tiểu Nam nheo nheo mắt nhìn về phía Phàm, anh ấy cũng cười rạng rỡ nhìn cô. Cô thật sự không hiểu được vì sao Phàm lại đi theo con đường này, lần trước anh cứu cô khỏi bọn người Tâm cô đã thấy rất lạ nhưng không tiện hỏi. Anh từng nói với cô, anh thích làm cảnh sát sao bây giờ lại trở thành người của xã hội đen?
Ngôn thấy cô nhìn Phàm, anh khó chịu, kéo tay cô nằm thật chặt. Tiểu Nam biết mình thất khố cũng biết giữa Ngôn và Phàm là kẻ địch không phải bạn cho nên cô cũng không nhìn Phàm nữa, tập trung nắm tay Ngôn.
Phía bên kia Phàm có chút đau lòng, có chút tiếc nuối...
- Phàm, cậu thích cô ta à?
Phàm nheo mắt nhìn về Lão Phục:
- Không, tôi không quen.
Lão Phục cười ha hả:
- Đừng qua mặt tôi, xong việc tôi để ả ta cho cậu. Ok?
Phàm không nói gì, môi anh nở nụ cười nhạt nhẽo.
Phía trên cao Bố Đại lên tiếng:
- Cảm ơn các anh em đã nể mặt Đại tôi mà đến tham dự, phía dưới đã đông đủ, buổi tiệc sẽ diễn ra vào tối hôm nay, mong anh em khi đến đây sẽ nhìn đến mặt mũi của Bố Đại mà bỏ qua mọi hiềm khích cá nhân mà mừng cho cháu trai của Đại tôi.
Phía dưới đám đàn ông ồ ạt lên tiếng:
- Lão Đại quá lời.
- Nhất định vui hết mình với Lão Đại.
Lão Phục cũng lên tiếng:
- Tất nhiên rồi anh Đại, tôi và mọi người sẽ bỏ qua hết hiềm khích tiểu nhân không đáng có để chung vui cùng anh...
Hắn quay sang Hoắc Ngôn, cười đểu nói:
- Phải không Hoắc Ngôn?
Hoắc Ngôn cũng không vội trả lời, anh cười nhạt
- Lão Phục không cần nhắc, Hoắc Ngôn tôi hiểu.
Không khí vừa vui tươi nay lại trầm xuống đến đáng sợ, ở đây ai lại không biết Hoắc Ngôn cùng Lão Phục có thù không đội trời chung, nghe nói năm xưa Lão Phục là bạn thân của Hoắc An nhưng chính Lão Phục vì đánh đạp Hoắc An mà giựt dây chỉ điểm cho người bắt cóc Hoắc Ngôn đẩy Hoắc An vì cứu con trai mà ra mặt chống đối với nhà nước. Cuối cùng khi Hoắc Ngôn được cứu ra an toàn thì vài tuần sau Hoắc An bị người của nhà nước đưa đi, trên đường đưa về điều tra bị lật xe chết, hôm ấy có cả mẹ của Hoắc Ngôn đi cùng. Phía cảnh sát báo cáo rằng là do xe mất phanh nhưng thực chất là mất phanh hay do có người cố tình cắt phanh thì ta đây quá rõ...
Bố Đại cảm thấy không khí căng thẳng đến tột độ, ông ra mặt hòa giải:
- Được rồi được rồi, mọi người cũng đã mệt, nên về nghỉ ngơi rồi.
Tất cả những người trong chính điện đều răm rắp nghe theo lời của Bố Đại nên khi ông lên tiếng giải tán thì không một ai dám nán lại.
Hoắc Ngôn chào Bố Đại, anh đang chuẩn bị ra ngoài thì nghe tiếng Bố Đại gọi.
Bố Đại đi từ trên cao xuống, mặc dù cũng đã ngoài 50 nhưng ông vẫn còn rất minh mẫn phong độ. Ông vỗ vai anh, cười nói:
- Ngôn, không cần vội, con vẫn còn nhiều thời gian.
Anh nhìn ông,gật đầu:
- Con biết rồi, chú Đại không cần lo.
Bố Đại gật đầu yên tâm, ông lại nhìn sang Tiểu Nam, ý cười nhàn nhạt, hỏi:
- Đây là ai?
Hoắc Ngôn vui vẻ trả lời:
- Là vợ con, cô ấy tên Tiểu Nam.
Bố Đại nheo nheo mắt, ông quan sát cô thật kỹ:
- Tên rất mạnh mẽ, bố mẹ con làm gì?
Tiểu Nam gật đầu chào ông, cô cười hiền:
- Con mồ côi thưa chú Đại.
Lão Đại trong mắt xoẹt qua vài tia nghi ngờ nhưng không ai phát hiện kể cả Hoắc Ngôn. Ông lại nhìn cô hỏi thêm câu nữa:
- Tên con ai đặt, ta rất thích con gái tên Nam?
Tiểu Nam ôm cánh tay của Ngôn, cô vui vẻ nói:
- Con không rõ nữa, bà nói khi tìm được con, trên cổ con có một sợi dây chuyền khắc chữ Nam.
Bố Đại chấn động một lát, anh cười cười không nói với cô nữa, lại quay sang Hoắc Ngôn.
- Con đưa cô bé về nghỉ ngơi đi, cũng mệt rồi, tối gặp ta nói chuyện nhiều hơn. Cả thằng nhóc Tần nữa, đi nghỉ đi.
Hoắc Ngôn cũng không có ý nán lại, anh nhanh chóng gật đầu sau đó đưa Tiểu Nam đi ra ngoài.
Tiểu Nam khi đi đến cửa, cô vô thức quay đầu lại nhìn ông, chẳng biết tại sao lại thấy có chút gần gũi.
Ông lại cười hiền, vẫy vẫy tay ý bảo cô đi đi.
Đợi đám người Hoắc Ngôn đi mất, ông mới nghiêm nghị gọi Xiêng đến gần.
- Điều tra kỹ về cô ấy, không để Hoắc Ngôn biết.
Xiêng gật đầu vâng một tiếng, anh nhanh chóng ra ngoài làm việc.
Trong chính điện to lớn không một ai, Bố Đại tìm chỗ ngồi xuống, ông mệt mỏi đưa tay xoa xoa thái dương trong mắt đã không còn tia tinh ranh nghiêm nghị nữa mà chỉ còn yêu thương và nhung nhớ.
- Hoài, anh xin em hãy độ cho anh tìm được con bé, anh sắp không thể chịu được nữa rồi...