Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Hồi Kết ( 2 )
Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn về sau hạnh phúc hơn. Sau khi công khai mối quan hệ của cả hai cho tất cả mọi người biết, anh cũng quyết định đưa bảo bối của mình đi du lịch khắp nơi, muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước kia cho bảo bối của mình.
Dụ Bạch Ngôn cũng không ý kiến gì, anh chỉ cần ở bên cạnh Mộ Viên Thần không cần gì nữa. Cả hai cứ thế đi du lịch hết chỗ này chỗ kia.
" Bảo bối " Mộ Viên Thần bất ngờ kéo tay Dụ Bạch Ngôn ra, anh từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út của Dụ Bạch Ngôn.
Dụ Bạch Ngôn đang coi tivi, vừa quay sang thấy tay mình bị anh nắm lấy, Mộ Viên Thần còn tranh thủ nhanh tay đeo nhẫn vào cho mình, anh tròn xoe mắt nhìn Mộ Viên Thần.
Mộ Viên Thần đưa chiếc nhẫn còn lại cho Dụ Bạch Ngôn, sau đó nói:" Bảo bối, em nên đeo lại cho anh đi chứ?".
Dụ Bạch Ngôn chưa hiểu vấn đề lắm, nhưng vẫn thật thà làm theo, cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, anh cầm tay Mộ Viên Thần lên đeo vào ngón áp út.
Mộ Viên Thần bất ngờ lao đến đè Dụ Bạch Ngôn xuống sau khi vừa đeo nhẫn xong. Anh nhìn gương mặt mê người của bảo bối, đúng là thỏ con này khiến anh dứt ra không được mà buông cũng không xong.
" Viên Thần...anh làm gì vậy?" Dụ Bạch Ngôn lấp bấp nhìn Mộ Viên Thần.
Sau một thời gian dài đi du lịch, cả hai đã chịu trở về nhà, hiện tại anh và Mộ Viên Thần đang ở nhà chính Mộ gia đây.
Khi cả gia đình chấp nhận về mối quan hệ này, Dụ Bạch Ngôn vui lắm, cửa ái khó nhất cứ nghĩ sẽ không thể đi qua được, không ngờ cả hai đã làm được rồi.
" Làm gì em không biết nữa sao bảo bối?" Mộ Viên Thần đặt tay lên môi bảo bối của mình, tay còn lại len vào áo ngủ của Dụ Bạch Ngôn.
Mộ Viên Thần có cái sở thích kì lạ, đó chính là anh rất thích mua đồ ngủ cho Dụ Bạch Ngôn, toàn là những bộ đồ có họa tiết hoạt hình chibi các kiểu, khi bảo bối mặc vào trong rất đáng yêu.
" Viên Thần...anh...".
" Suỵt, em mà ồn là Tiểu Phong nghe thấy " Mộ Viên Thần đưa tay lên, anh nhẹ nhàng bịt miệng của Dụ Bạch Ngôn lại không để cậu nhóc này rên lớn lên.
Dụ Bạch Ngôn đỏ mặt nhìn Mộ Viên Thần, anh biết có Tiểu Phong đến đây anh còn làm ra chuyện xấu này sao chứ?
" Bảo bối, em biết sao anh lại cầu hôn em trên giường không?" Mộ Viên Thần nhìn Dụ Bạch Ngôn hỏi.
Bảo bối của anh dĩ nhiên không biết, thật thà lắc đầu để nhận đáp án từ anh.
" Đó chính là cầu hôn xong chúng ta cùng nhau làm chuyện vợ chồng ".
" Một công đôi việc ".
...
Một công đôi việc của Mộ Viên Thần nói là hành động khiến Dụ Bạch Ngôn ê ẩm cả người sau một đêm dài trải qua việc lăn lộn trên giường với anh.
Cả người đau nhức, Dụ Bạch Ngôn không muốn ra khỏi giường, kéo mền lên che kín cả người lại rồi chỉ muốn ngủ thôi.
Tiểu Phong lúc này đẩy cửa đi vào, đi đến bên giường kéo lấy Dụ Bạch Ngôn ra.
" Chú...chú Ngôn...dậy chơi với con đi " Tiểu Phong ngây ngô nói.
Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy mọi người ạ, mới đó Mộ Viên Phong đã được ba tuổi rồi, thằng bé bị baba hắt hủi, do thằng bé chiếm Ninh Hinh quá lâu nên đã bị Mộ Viên Bách đưa đến nhà chính gửi vài hôm để hai vợ chồng có thời gian riêng với nhau.
Mộ Viên Phong làm gì biết đêm qua Dụ Bạch Ngôn bị Mộ Viên Thần hành lên bờ xuống ruộng.
À không đúng, là bị hành trong phòng ngủ rồi vào phòng tắm sau đó rồi đi ngược là phòng ngủ mới đúng.
" Tiểu Phong..." Dụ Bạch Ngôn mở mắt ra nhìn Tiểu Phong, đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, anh không nỡ phũ lấy Tiểu Phong.
Tiểu Phong thấy cổ của Dụ Bạch Ngôn có vết tím vết hồng, thằng bé ngây ngô leo lên giường, sau đó đưa tay chạm vào cổ Dụ Bạch Ngôn.
" Chú..chú Ngôn...cổ của chú sao vậy?"Mộ Viên Phong hỏi.
Nghe câu hỏi đầy ngây thơ này, Dụ Bạch Ngôn cũng chẳng biết nên nói sao đây, đứa bé này còn quá nhỏ, anh không thể đầu độc tâm hồn trẻ thơ đâu.
" Tiểu Phong, đây là chó cắn chú đó "Dụ Bạch Ngôn xị mặt xuống, bắt đầu nũng nịu với Viên Phong.
" Chó sao? Con chó nào lại cắn chú được như vậy vậy?" Viên Phong vẫn không hiểu vấn đề, đôi mắt to tròn nhìn Dụ Bạch Ngôn hỏi thêm.
Mộ Viên Thần lúc này đẩy cửa đi vào, anh đứng nãy giờ bên ngoài nghe hết cả rồi.
Thấy Mộ Viên Thần đi vào, Dụ Bạch Ngôn cảm giác được là mình sắp toang đến nơi rồi.
Anh tiến đến, ôm Tiểu Phong lên, đưa thằng bé ra cửa, cúi người xuống xoa đầu Mộ Viên Phong.
" Tiểu Phong ngoan, bây giờ chú sẽ bôi thuốc cho chú Ngôn, con ra ngoài chơi trước đi nhé?".
" Bôi thuốc ạ?"Viên Phong nghiêng đầu một bên, ngây ngô nhìn Mộ Viên Thần.
" Đúng rồi, là bôi thuốc, bôi thuốc chỗ bị chó cắn của chú Ngôn đó " Mộ Viên Thần đáp.
Dụ Bạch Ngôn cảm thấy rợn người, thôi xong rồi, làm sao để chuồng đây.
" Dạ, Tiểu Phong hiểu ý rồi " Tiểu Phong đáp, sau đó thằng bé nhanh chóng đi đến phía cầu thang.
Mộ Viên Thần đứng dậy, anh đóng cửa lại, tiện tay khóa trái cửa luôn.
" Bây giờ em có muốn chó cắn thêm lần nữa không?".
" Không...không..." Dụ Bạch Ngôn sợ hãi lùi lại.
Mộ Viên Thần đưa tay kéo cavat ra, anh tiến đến chỗ bảo bối của mình.
" Muộn rồi bảo bối ạ, bây giờ sẽ là đến giờ ăn của chó sói đây ~ ".
Dụ Bạch Ngôn cũng không ý kiến gì, anh chỉ cần ở bên cạnh Mộ Viên Thần không cần gì nữa. Cả hai cứ thế đi du lịch hết chỗ này chỗ kia.
" Bảo bối " Mộ Viên Thần bất ngờ kéo tay Dụ Bạch Ngôn ra, anh từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út của Dụ Bạch Ngôn.
Dụ Bạch Ngôn đang coi tivi, vừa quay sang thấy tay mình bị anh nắm lấy, Mộ Viên Thần còn tranh thủ nhanh tay đeo nhẫn vào cho mình, anh tròn xoe mắt nhìn Mộ Viên Thần.
Mộ Viên Thần đưa chiếc nhẫn còn lại cho Dụ Bạch Ngôn, sau đó nói:" Bảo bối, em nên đeo lại cho anh đi chứ?".
Dụ Bạch Ngôn chưa hiểu vấn đề lắm, nhưng vẫn thật thà làm theo, cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, anh cầm tay Mộ Viên Thần lên đeo vào ngón áp út.
Mộ Viên Thần bất ngờ lao đến đè Dụ Bạch Ngôn xuống sau khi vừa đeo nhẫn xong. Anh nhìn gương mặt mê người của bảo bối, đúng là thỏ con này khiến anh dứt ra không được mà buông cũng không xong.
" Viên Thần...anh làm gì vậy?" Dụ Bạch Ngôn lấp bấp nhìn Mộ Viên Thần.
Sau một thời gian dài đi du lịch, cả hai đã chịu trở về nhà, hiện tại anh và Mộ Viên Thần đang ở nhà chính Mộ gia đây.
Khi cả gia đình chấp nhận về mối quan hệ này, Dụ Bạch Ngôn vui lắm, cửa ái khó nhất cứ nghĩ sẽ không thể đi qua được, không ngờ cả hai đã làm được rồi.
" Làm gì em không biết nữa sao bảo bối?" Mộ Viên Thần đặt tay lên môi bảo bối của mình, tay còn lại len vào áo ngủ của Dụ Bạch Ngôn.
Mộ Viên Thần có cái sở thích kì lạ, đó chính là anh rất thích mua đồ ngủ cho Dụ Bạch Ngôn, toàn là những bộ đồ có họa tiết hoạt hình chibi các kiểu, khi bảo bối mặc vào trong rất đáng yêu.
" Viên Thần...anh...".
" Suỵt, em mà ồn là Tiểu Phong nghe thấy " Mộ Viên Thần đưa tay lên, anh nhẹ nhàng bịt miệng của Dụ Bạch Ngôn lại không để cậu nhóc này rên lớn lên.
Dụ Bạch Ngôn đỏ mặt nhìn Mộ Viên Thần, anh biết có Tiểu Phong đến đây anh còn làm ra chuyện xấu này sao chứ?
" Bảo bối, em biết sao anh lại cầu hôn em trên giường không?" Mộ Viên Thần nhìn Dụ Bạch Ngôn hỏi.
Bảo bối của anh dĩ nhiên không biết, thật thà lắc đầu để nhận đáp án từ anh.
" Đó chính là cầu hôn xong chúng ta cùng nhau làm chuyện vợ chồng ".
" Một công đôi việc ".
...
Một công đôi việc của Mộ Viên Thần nói là hành động khiến Dụ Bạch Ngôn ê ẩm cả người sau một đêm dài trải qua việc lăn lộn trên giường với anh.
Cả người đau nhức, Dụ Bạch Ngôn không muốn ra khỏi giường, kéo mền lên che kín cả người lại rồi chỉ muốn ngủ thôi.
Tiểu Phong lúc này đẩy cửa đi vào, đi đến bên giường kéo lấy Dụ Bạch Ngôn ra.
" Chú...chú Ngôn...dậy chơi với con đi " Tiểu Phong ngây ngô nói.
Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy mọi người ạ, mới đó Mộ Viên Phong đã được ba tuổi rồi, thằng bé bị baba hắt hủi, do thằng bé chiếm Ninh Hinh quá lâu nên đã bị Mộ Viên Bách đưa đến nhà chính gửi vài hôm để hai vợ chồng có thời gian riêng với nhau.
Mộ Viên Phong làm gì biết đêm qua Dụ Bạch Ngôn bị Mộ Viên Thần hành lên bờ xuống ruộng.
À không đúng, là bị hành trong phòng ngủ rồi vào phòng tắm sau đó rồi đi ngược là phòng ngủ mới đúng.
" Tiểu Phong..." Dụ Bạch Ngôn mở mắt ra nhìn Tiểu Phong, đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, anh không nỡ phũ lấy Tiểu Phong.
Tiểu Phong thấy cổ của Dụ Bạch Ngôn có vết tím vết hồng, thằng bé ngây ngô leo lên giường, sau đó đưa tay chạm vào cổ Dụ Bạch Ngôn.
" Chú..chú Ngôn...cổ của chú sao vậy?"Mộ Viên Phong hỏi.
Nghe câu hỏi đầy ngây thơ này, Dụ Bạch Ngôn cũng chẳng biết nên nói sao đây, đứa bé này còn quá nhỏ, anh không thể đầu độc tâm hồn trẻ thơ đâu.
" Tiểu Phong, đây là chó cắn chú đó "Dụ Bạch Ngôn xị mặt xuống, bắt đầu nũng nịu với Viên Phong.
" Chó sao? Con chó nào lại cắn chú được như vậy vậy?" Viên Phong vẫn không hiểu vấn đề, đôi mắt to tròn nhìn Dụ Bạch Ngôn hỏi thêm.
Mộ Viên Thần lúc này đẩy cửa đi vào, anh đứng nãy giờ bên ngoài nghe hết cả rồi.
Thấy Mộ Viên Thần đi vào, Dụ Bạch Ngôn cảm giác được là mình sắp toang đến nơi rồi.
Anh tiến đến, ôm Tiểu Phong lên, đưa thằng bé ra cửa, cúi người xuống xoa đầu Mộ Viên Phong.
" Tiểu Phong ngoan, bây giờ chú sẽ bôi thuốc cho chú Ngôn, con ra ngoài chơi trước đi nhé?".
" Bôi thuốc ạ?"Viên Phong nghiêng đầu một bên, ngây ngô nhìn Mộ Viên Thần.
" Đúng rồi, là bôi thuốc, bôi thuốc chỗ bị chó cắn của chú Ngôn đó " Mộ Viên Thần đáp.
Dụ Bạch Ngôn cảm thấy rợn người, thôi xong rồi, làm sao để chuồng đây.
" Dạ, Tiểu Phong hiểu ý rồi " Tiểu Phong đáp, sau đó thằng bé nhanh chóng đi đến phía cầu thang.
Mộ Viên Thần đứng dậy, anh đóng cửa lại, tiện tay khóa trái cửa luôn.
" Bây giờ em có muốn chó cắn thêm lần nữa không?".
" Không...không..." Dụ Bạch Ngôn sợ hãi lùi lại.
Mộ Viên Thần đưa tay kéo cavat ra, anh tiến đến chỗ bảo bối của mình.
" Muộn rồi bảo bối ạ, bây giờ sẽ là đến giờ ăn của chó sói đây ~ ".