Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98: Phượng hoàng thì vẫn là phượng hoàng
Tại tập đoàn Đỗ thị, Đỗ Sơn Hải ngồi nhìn những tin tức mà trong lòng sôi sục. Vị thế của Đỗ Hiểu Linh chỉ vì một tin kết hôn mà nâng lên mấy bậc, điều này uy hiếp trực tiếp đến chỗ ngồi của Đỗ Sơn Hải. Phía cổ đông, có không ít người ngỏ ý muốn Đỗ Hiểu Linh ngồi lên vị trí chủ tịch để lợi dụng triệt để quan hệ nhà họ Lục giúp tập đoàn phát triển.
“Chủ tịch Đỗ, cô Đỗ Hiểu Linh tới gặp ạ.” Từ bên ngoài tiếng thư ký thông báo. Vừa nghe thấy tên Hiểu Linh, khuôn mặt Đỗ Sơn Hải liền trở nên vặn vẹo.
“Cho cô ta vào đi.” Đỗ Sơn Hải ngồi thẳng người lên, chờ Đỗ Hiểu Linh bước vào.
Bên ngoài cánh cửa, Đỗ Hiểu Linh chầm chậm bước tới. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu trắng phối cùng blazer trông cô cực kỳ sang trọng, quyền lực, khí chất lại nho nhã.
“Chú Hai! Cháu chào chú!” Đỗ Hiểu Linh cất tiếng nói cùng lời chào hỏi.
Đỗ Sơn Hải cười cười đứng lên lấy lệ:
“Đỗ Hiểu Linh, hôm nay mới thấy cháu tới. Chú cứ nghĩ cháu đang bận chuyện hôn lễ, không rảnh tới đây.”
Đỗ Hiểu Linh nhìn ra được sự gượng gạo trong mắt Đỗ Sơn Hải, rõ ràng là ông ta rất không mong chờ cô đến. Đỗ Hiểu Linh cũng không úp mở:
“Vì có một chút việc nên cháu mới tới ạ. Chuyện liên quan đến chiến lược kinh doanh gần đây của tập đoàn.”
Đỗ Sơn Hải vừa nghe đến đây thì không hài lòng một chút nào. Đỗ Hiểu Linh chưa bao giờ tham gia vào công việc kinh doanh, cớ sao lúc này lại có quyền đứng đây chất vấn ông ta về việc chiến lược kinh doanh cơ chứ.
“Hiểu Linh à, chú biết cháu là người nắm số cổ phần tập đoàn nhiều nhất. Nhưng từ nhỏ cháu cũng chưa từng ra ngoài làm việc, đối với việc kinh doanh không thể cứ thích là nói bừa được.”
Đỗ Hiểu Linh mỉm cười. Thật lòng thì cô không cần đến cái ghế chủ tịch này, nhưng cô cũng không muốn sản nghiệp Đỗ thị bị hủy như vậy. Nếu như Đỗ Sơn Hải có thể gánh vác giúp tập đoàn phát triển đương nhiên cô cũng không có ý kiến gì. Nhưng ngược lại ông ta và cổ đông phía sau kia đang đi ngược lại với tất cả những gì mà cha cô gây dựng lên.
“Cháu đâu có nói bừa ạ. Cháu có phân tích và bằng chứng hẳn hoi. Chú hai xem qua đi, nếu như tất cả các thông tin nguyên liệu nhập vào của chúng ta đều không qua kiểm duyệt khắt khe vậy thì sản lượng có nhiều đi chăng nữa cũng toàn là phế phẩm, uy tín sụt giảm nghiêm trọng. Vấn đề này nặng nhẹ thế nào chú Hai chắc có cân nhắc chứ ạ?”
Ánh mắt Đỗ Sơn Hải thoáng kinh động. Ông ta không nghĩ Đỗ Hiểu Linh lại đi tìm hiểu mấy cái này. Ông ta liền hạ giọng:
“Đỗ Hiểu Linh, chú biết là cháu lo lắng cho tập đoàn. Nhưng khâu nguyên liệu nếu quá khắt khe thì chúng ta không đủ nguyên liệu cho sản xuất thực phẩm. Mà như vậy thì không đảm bảo được số đơn hàng khách hàng đã đặt. Huống chi, những nguyên liệu đó đều là hàng an toàn, các công ty khác dùng được, tại sao chúng ta lại không?”
“Hàng an toàn? Vậy nguyên liệu chỉ đạt quy chuẩn an toàn thôi lại cho ra sản phẩm cao cấp hay sao ạ? Điều đó làm nên khác biệt của Đỗ thị, hay đó lại là minh chứng cho sự tối ưu dịch vụ trong kinh doanh, tâng bốc giá trị thực lên trên trời ạ?” Đỗ Hiểu Linh cực kỳ bức xúc với tư duy ăn ngay mà bỏ đi lương tâm của Đỗ Sơn Hải. Cô phẫn nộ nói.
Lúc này Đỗ Sơn Hải đã rất tức. Ông ta thật sự không cam lòng để cho Đỗ Hiểu Linh ở đây khua môi múa mép:
“Hiểu Linh, cháu nên nhớ rằng khi cháu còn đang ở nhà đi mẫu giáo thì chú đã tới tập đoàn làm việc. Bao năm nay chú cũng là vì tập đoàn mà cống hiến hết sức mình. Ngay cả lúc tập đoàn khó khăn khủng hoảng, cổ đông bỏ chúng ta mà đi cũng là chú đứng lên chèo chống. Bây giờ ổn định rồi, cháu mới trở về, bới lông tìm vết. Cháu làm thế có quá đáng quá không?”
Đỗ Sơn Hải lại làm ra bài kể công. Đỗ Hiểu Linh thở dài. Cô cũng không thể phủ nhận được rằng khi khó khăn cô đã không giúp ích được gì cho Đỗ thị, ngược lại là Đỗ Sơn Hải lại tìm được nguồn tài chính vực dậy. Cô suy xét hồi lâu, cuối cùng hạ giọng:
“Cháu không có ý định tranh giành với chú Hai cái ghế chủ tịch. Nhưng cháu cũng không đành lòng nhìn chú sai càng thêm sai đi ngược lại tôn chỉ ban đầu của Đỗ thị. Chú Hai cứ suy nghĩ cho kỹ những gì cháu nói hôm nay. Cháu xin phép đi trước.”
Đỗ Hiểu Linh cúi người, cô để lại tài liệu trên bàn rồi rời đi nhanh chóng. Thật ra cô vẫn tin Đỗ Sơn Hải cũng yêu Đỗ thị còn hơn cô vậy. Chỉ là khát khao khẳng định quá lớn, nhất thời sai lầm mà thôi.
Đỗ Hiểu Linh rời khỏi văn phòng Đỗ Sơn Hải, cô bước xuống từ thang máy. Đúng lúc này nhân viên trong tập đoàn đến giờ nghỉ trưa:
“Kìa kìa. Đó chính là cô chủ chân chính nhà họ Đỗ đó.”
“Cô ấy đẹp thật đấy. Nhìn khuôn mặt kìa, không có chút son phấn nào mà lại đẹp đến khó tin.”
“Công nhận đó. Cô ấy mà về Đỗ thị điều hành thì cái bóng lớn Lục thị đó nhất định che cho chúng ta có được no ấm cả đời.”
Từng tiếng bàn tán vang lên trong đại sảnh nhưng Đỗ Hiểu Linh cơ bản không bận tâm. Cô bước nhanh ra xe, bên ngoài Trương Duy Khiêm đang chờ cô.
“Cô chủ, mọi chuyện thuận lợi chứ ạ?” Trương Duy Khiêm cất tiếng nói.
“Không khả quan lắm. Anh đã điều tra ra cổ đông đứng sau mua lại cổ phần lần trước chưa?” Đỗ Hiểu Linh cất tiếng hỏi Trương Duy Khiêm.
“Vẫn chưa ạ. Đối phương làm việc rất sạch sẽ tôi không tra ra được. Nhưng vừa rồi tôi đã có tin của Kiều Thi Nhã, ngày mai tôi sẽ lên đường sang nước S. Thời gian này sẽ không hỗ trợ được cô chủ ở trong nước nữa.” Trương Duy Khiêm đưa cho Đỗ Hiểu Linh tập thông tin anh điều tra được về Kiều Thi Nhã mà nói.
Nghe đến đây, Đỗ Hiểu Linh lấy làm vui mừng. Đây có lẽ là tin tức tốt nhất cô có trong thời gian gần đây.
“Việc tìm kiếm Thi Nhã quan trọng, anh thu xếp đi đi. Ở đây tôi tự lo được.”
“Vâng! À mà Lục tổng nói cô qua Lục thị một chuyến.” Trương Duy Khiêm nhắc nhở.
“Ừ. Vậy đi thôi.” Đỗ Hiểu Linh ngồi ngả ra ghế sau, dáng vẻ có chút mệt mỏi. Thời gian này đúng là cô có quá nhiều việc phải xử lý.
…
Xe dừng ở Lục thị, Lục Thiếu Quân đích thân xuống dưới đại sảnh đón Đỗ Hiểu Linh. Nhưng không ngờ được, Trần Du Lan lại từ đâu xuất hiện chạy tới bên cạnh Lục Thiếu Quân.
“Anh Thiếu Quân!”
Nghe tiếng Trần Du Lan, Lục Thiếu Quân có phần bất ngờ. Trong một phút anh không ngờ đến, cô ta lao đến, ôm chầm lấy anh. Đúng lúc này Đỗ Hiểu Linh cũng xuống xe.
“Ơ…” Ngụy Tử Việt đứng sau Lục Thiếu Quân liền bối rối thay cho chủ nhân. Anh ta vội vàng chạy tới:
“Lục thiếu phu nhân, cẩn thận bậc có chút cao.”
Đỗ Hiểu Linh liếc mắt nhìn cái bậc đá hoa cương của sảnh tập đoàn Lục thị, không nhịn được bèn nhíu mày khó hiểu, bởi vì nó không hề cao, trái lại còn thấp lè tè. Mà Đỗ Hiểu Linh cũng chỉ đi đôi giày có năm phân mà thôi, không đến nỗi yếu ớt như thế. Cô cũng đã nhìn thấy hành động của Trần Du Lan. Nhưng cô hoàn toàn chẳng bận tâm lấy một khắc, mặt vẫn dửng dưng.
“Hiểu Linh, em đây rồi.” Lục Thiếu Quân trực tiếp đẩy Trần Du Lan ra, đưa tay chủ động cầm lấy tay Đỗ Hiểu Linh mà đưa cô vào trong.
Trần Du Lan có chút mất hứng, cô ta vẫn cố nặn ra nụ cười:
“Chào cô Hiểu Linh!”
“Chào cô chủ Trần.” Đỗ Hiểu Linh không nói thêm một câu ngoài lời chào.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, những nhân viên trong Lục thị cũng đang ở dưới sảnh, Linh Hoài An ở trong quầy lễ tân thấy Đỗ Hiểu Linh thì lòng kinh động. Mặc dù đã đọc tin tức nhưng cô thật không dám tin nhân viên phòng thiết kế trước đây, mục tiêu công kích của mọi người lại chính là bà chủ của họ.
“Thật sự là Đỗ Hiểu Linh của phòng thiết kế trước đây sao?” Linh Hoài An quay sang hỏi Trình Nhã Thanh.
Trình Nhã Thanh gật đầu. Chính cô cũng không tin nổi chuyện này, trước đây cô từng nghi ngờ khi đi đón Tiểu Thành mà Hiểu Linh lại bám theo, hóa ra tất cả đều có lý do của nó.
“Đúng. Là cô ấy đó.” Trình Nhã Thanh xác nhận. Linh Hoài An vẫn chưa thoát khỏi cú sốc vì bất ngờ.
Nhưng Linh Hoài An thì chỉ bất ngờ chứ cũng không có gì lo lắng, ngược lại Giang Minh Anh và Đặng Mỹ Vân thì chỉ biết né tránh đi, như sợ Đỗ Hiểu Linh nhìn thấy vậy.
“Ủa! Mọi người nhìn kìa, có thấy cô Trần và Lục thiếu phu nhân khá giống nhau không?”
Đột nhiên một thanh âm cất lên. Giang Minh Anh vừa nghe thấy thế lập tức bỏ qua sợ hãi. Cô ta đứng thẳng người lên hiếu kỳ nhìn về phía đó.
“Hai người đó… quả thật giống nhau.”
Giang Minh Anh lầm bầm nói, trong đầu cô ta lại lóe lên một suy nghĩ đen tối.
“Chủ tịch Đỗ, cô Đỗ Hiểu Linh tới gặp ạ.” Từ bên ngoài tiếng thư ký thông báo. Vừa nghe thấy tên Hiểu Linh, khuôn mặt Đỗ Sơn Hải liền trở nên vặn vẹo.
“Cho cô ta vào đi.” Đỗ Sơn Hải ngồi thẳng người lên, chờ Đỗ Hiểu Linh bước vào.
Bên ngoài cánh cửa, Đỗ Hiểu Linh chầm chậm bước tới. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu trắng phối cùng blazer trông cô cực kỳ sang trọng, quyền lực, khí chất lại nho nhã.
“Chú Hai! Cháu chào chú!” Đỗ Hiểu Linh cất tiếng nói cùng lời chào hỏi.
Đỗ Sơn Hải cười cười đứng lên lấy lệ:
“Đỗ Hiểu Linh, hôm nay mới thấy cháu tới. Chú cứ nghĩ cháu đang bận chuyện hôn lễ, không rảnh tới đây.”
Đỗ Hiểu Linh nhìn ra được sự gượng gạo trong mắt Đỗ Sơn Hải, rõ ràng là ông ta rất không mong chờ cô đến. Đỗ Hiểu Linh cũng không úp mở:
“Vì có một chút việc nên cháu mới tới ạ. Chuyện liên quan đến chiến lược kinh doanh gần đây của tập đoàn.”
Đỗ Sơn Hải vừa nghe đến đây thì không hài lòng một chút nào. Đỗ Hiểu Linh chưa bao giờ tham gia vào công việc kinh doanh, cớ sao lúc này lại có quyền đứng đây chất vấn ông ta về việc chiến lược kinh doanh cơ chứ.
“Hiểu Linh à, chú biết cháu là người nắm số cổ phần tập đoàn nhiều nhất. Nhưng từ nhỏ cháu cũng chưa từng ra ngoài làm việc, đối với việc kinh doanh không thể cứ thích là nói bừa được.”
Đỗ Hiểu Linh mỉm cười. Thật lòng thì cô không cần đến cái ghế chủ tịch này, nhưng cô cũng không muốn sản nghiệp Đỗ thị bị hủy như vậy. Nếu như Đỗ Sơn Hải có thể gánh vác giúp tập đoàn phát triển đương nhiên cô cũng không có ý kiến gì. Nhưng ngược lại ông ta và cổ đông phía sau kia đang đi ngược lại với tất cả những gì mà cha cô gây dựng lên.
“Cháu đâu có nói bừa ạ. Cháu có phân tích và bằng chứng hẳn hoi. Chú hai xem qua đi, nếu như tất cả các thông tin nguyên liệu nhập vào của chúng ta đều không qua kiểm duyệt khắt khe vậy thì sản lượng có nhiều đi chăng nữa cũng toàn là phế phẩm, uy tín sụt giảm nghiêm trọng. Vấn đề này nặng nhẹ thế nào chú Hai chắc có cân nhắc chứ ạ?”
Ánh mắt Đỗ Sơn Hải thoáng kinh động. Ông ta không nghĩ Đỗ Hiểu Linh lại đi tìm hiểu mấy cái này. Ông ta liền hạ giọng:
“Đỗ Hiểu Linh, chú biết là cháu lo lắng cho tập đoàn. Nhưng khâu nguyên liệu nếu quá khắt khe thì chúng ta không đủ nguyên liệu cho sản xuất thực phẩm. Mà như vậy thì không đảm bảo được số đơn hàng khách hàng đã đặt. Huống chi, những nguyên liệu đó đều là hàng an toàn, các công ty khác dùng được, tại sao chúng ta lại không?”
“Hàng an toàn? Vậy nguyên liệu chỉ đạt quy chuẩn an toàn thôi lại cho ra sản phẩm cao cấp hay sao ạ? Điều đó làm nên khác biệt của Đỗ thị, hay đó lại là minh chứng cho sự tối ưu dịch vụ trong kinh doanh, tâng bốc giá trị thực lên trên trời ạ?” Đỗ Hiểu Linh cực kỳ bức xúc với tư duy ăn ngay mà bỏ đi lương tâm của Đỗ Sơn Hải. Cô phẫn nộ nói.
Lúc này Đỗ Sơn Hải đã rất tức. Ông ta thật sự không cam lòng để cho Đỗ Hiểu Linh ở đây khua môi múa mép:
“Hiểu Linh, cháu nên nhớ rằng khi cháu còn đang ở nhà đi mẫu giáo thì chú đã tới tập đoàn làm việc. Bao năm nay chú cũng là vì tập đoàn mà cống hiến hết sức mình. Ngay cả lúc tập đoàn khó khăn khủng hoảng, cổ đông bỏ chúng ta mà đi cũng là chú đứng lên chèo chống. Bây giờ ổn định rồi, cháu mới trở về, bới lông tìm vết. Cháu làm thế có quá đáng quá không?”
Đỗ Sơn Hải lại làm ra bài kể công. Đỗ Hiểu Linh thở dài. Cô cũng không thể phủ nhận được rằng khi khó khăn cô đã không giúp ích được gì cho Đỗ thị, ngược lại là Đỗ Sơn Hải lại tìm được nguồn tài chính vực dậy. Cô suy xét hồi lâu, cuối cùng hạ giọng:
“Cháu không có ý định tranh giành với chú Hai cái ghế chủ tịch. Nhưng cháu cũng không đành lòng nhìn chú sai càng thêm sai đi ngược lại tôn chỉ ban đầu của Đỗ thị. Chú Hai cứ suy nghĩ cho kỹ những gì cháu nói hôm nay. Cháu xin phép đi trước.”
Đỗ Hiểu Linh cúi người, cô để lại tài liệu trên bàn rồi rời đi nhanh chóng. Thật ra cô vẫn tin Đỗ Sơn Hải cũng yêu Đỗ thị còn hơn cô vậy. Chỉ là khát khao khẳng định quá lớn, nhất thời sai lầm mà thôi.
Đỗ Hiểu Linh rời khỏi văn phòng Đỗ Sơn Hải, cô bước xuống từ thang máy. Đúng lúc này nhân viên trong tập đoàn đến giờ nghỉ trưa:
“Kìa kìa. Đó chính là cô chủ chân chính nhà họ Đỗ đó.”
“Cô ấy đẹp thật đấy. Nhìn khuôn mặt kìa, không có chút son phấn nào mà lại đẹp đến khó tin.”
“Công nhận đó. Cô ấy mà về Đỗ thị điều hành thì cái bóng lớn Lục thị đó nhất định che cho chúng ta có được no ấm cả đời.”
Từng tiếng bàn tán vang lên trong đại sảnh nhưng Đỗ Hiểu Linh cơ bản không bận tâm. Cô bước nhanh ra xe, bên ngoài Trương Duy Khiêm đang chờ cô.
“Cô chủ, mọi chuyện thuận lợi chứ ạ?” Trương Duy Khiêm cất tiếng nói.
“Không khả quan lắm. Anh đã điều tra ra cổ đông đứng sau mua lại cổ phần lần trước chưa?” Đỗ Hiểu Linh cất tiếng hỏi Trương Duy Khiêm.
“Vẫn chưa ạ. Đối phương làm việc rất sạch sẽ tôi không tra ra được. Nhưng vừa rồi tôi đã có tin của Kiều Thi Nhã, ngày mai tôi sẽ lên đường sang nước S. Thời gian này sẽ không hỗ trợ được cô chủ ở trong nước nữa.” Trương Duy Khiêm đưa cho Đỗ Hiểu Linh tập thông tin anh điều tra được về Kiều Thi Nhã mà nói.
Nghe đến đây, Đỗ Hiểu Linh lấy làm vui mừng. Đây có lẽ là tin tức tốt nhất cô có trong thời gian gần đây.
“Việc tìm kiếm Thi Nhã quan trọng, anh thu xếp đi đi. Ở đây tôi tự lo được.”
“Vâng! À mà Lục tổng nói cô qua Lục thị một chuyến.” Trương Duy Khiêm nhắc nhở.
“Ừ. Vậy đi thôi.” Đỗ Hiểu Linh ngồi ngả ra ghế sau, dáng vẻ có chút mệt mỏi. Thời gian này đúng là cô có quá nhiều việc phải xử lý.
…
Xe dừng ở Lục thị, Lục Thiếu Quân đích thân xuống dưới đại sảnh đón Đỗ Hiểu Linh. Nhưng không ngờ được, Trần Du Lan lại từ đâu xuất hiện chạy tới bên cạnh Lục Thiếu Quân.
“Anh Thiếu Quân!”
Nghe tiếng Trần Du Lan, Lục Thiếu Quân có phần bất ngờ. Trong một phút anh không ngờ đến, cô ta lao đến, ôm chầm lấy anh. Đúng lúc này Đỗ Hiểu Linh cũng xuống xe.
“Ơ…” Ngụy Tử Việt đứng sau Lục Thiếu Quân liền bối rối thay cho chủ nhân. Anh ta vội vàng chạy tới:
“Lục thiếu phu nhân, cẩn thận bậc có chút cao.”
Đỗ Hiểu Linh liếc mắt nhìn cái bậc đá hoa cương của sảnh tập đoàn Lục thị, không nhịn được bèn nhíu mày khó hiểu, bởi vì nó không hề cao, trái lại còn thấp lè tè. Mà Đỗ Hiểu Linh cũng chỉ đi đôi giày có năm phân mà thôi, không đến nỗi yếu ớt như thế. Cô cũng đã nhìn thấy hành động của Trần Du Lan. Nhưng cô hoàn toàn chẳng bận tâm lấy một khắc, mặt vẫn dửng dưng.
“Hiểu Linh, em đây rồi.” Lục Thiếu Quân trực tiếp đẩy Trần Du Lan ra, đưa tay chủ động cầm lấy tay Đỗ Hiểu Linh mà đưa cô vào trong.
Trần Du Lan có chút mất hứng, cô ta vẫn cố nặn ra nụ cười:
“Chào cô Hiểu Linh!”
“Chào cô chủ Trần.” Đỗ Hiểu Linh không nói thêm một câu ngoài lời chào.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, những nhân viên trong Lục thị cũng đang ở dưới sảnh, Linh Hoài An ở trong quầy lễ tân thấy Đỗ Hiểu Linh thì lòng kinh động. Mặc dù đã đọc tin tức nhưng cô thật không dám tin nhân viên phòng thiết kế trước đây, mục tiêu công kích của mọi người lại chính là bà chủ của họ.
“Thật sự là Đỗ Hiểu Linh của phòng thiết kế trước đây sao?” Linh Hoài An quay sang hỏi Trình Nhã Thanh.
Trình Nhã Thanh gật đầu. Chính cô cũng không tin nổi chuyện này, trước đây cô từng nghi ngờ khi đi đón Tiểu Thành mà Hiểu Linh lại bám theo, hóa ra tất cả đều có lý do của nó.
“Đúng. Là cô ấy đó.” Trình Nhã Thanh xác nhận. Linh Hoài An vẫn chưa thoát khỏi cú sốc vì bất ngờ.
Nhưng Linh Hoài An thì chỉ bất ngờ chứ cũng không có gì lo lắng, ngược lại Giang Minh Anh và Đặng Mỹ Vân thì chỉ biết né tránh đi, như sợ Đỗ Hiểu Linh nhìn thấy vậy.
“Ủa! Mọi người nhìn kìa, có thấy cô Trần và Lục thiếu phu nhân khá giống nhau không?”
Đột nhiên một thanh âm cất lên. Giang Minh Anh vừa nghe thấy thế lập tức bỏ qua sợ hãi. Cô ta đứng thẳng người lên hiếu kỳ nhìn về phía đó.
“Hai người đó… quả thật giống nhau.”
Giang Minh Anh lầm bầm nói, trong đầu cô ta lại lóe lên một suy nghĩ đen tối.