Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-80
Chương 80: Tiệc đính hôn (3)
"Hạ Ninh,cậu ở đây à".
Lãnh Nguyệt vui vẻ chạy đến bên cạnh Hạ Ninh. Cô kéo theo Lâm khiết đi đến. Ba người vì là bạn học cũ nên cũng có nhiều chuyện để nói. Cả ba vui vẻ tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện.
Lãnh Nguyệt tự nhiên nắm tay Lâm khiết từ đầu tới khi ngồi xuống ghế vẫn nắm chặt tay Lâm khiết. Còn cố ý đưa ra trước mặt Hạ Ninh như khoe khoang.
Hạ Ninh mỉm cười nhìn hành động thân mật của hai người trước mặt. Nói thật, cho đến bây giờ cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật này. Ai có thể tin được Lâm khiết lại thành đôi với Lãnh Nguyệt chứ. Lớp trưởng cao cao tại thượng. Mặt dù từng học chung với nhau. Nhưng lại chẳng nói với nhau được mấy câu trong một ngày. Làm thế nào mới ra trường đã quen nhau,yêu nhau rồi. Nhân duyên này cũng thần kỳ thật đấy.
Hạ Ninh đã từng thử hỏi Tiểu Nguyệt chuyện của hai người. Nhưng cô ấy chỉ thở dài bảo là định mệnh nó khó hiểu thế đấy. Rồi chẳng nói gì thêm nữa.
Lục Cảnh Phong bên cạnh cảm giác như mình là người vô hình. Cô gái nhỏ này, lúc nào gặp được người quen điều lơ là anh. Điều tập trung vào đối phương chứ chẳng thèm để ý đến anh nữa. Cũng không biết học hỏi bạn thân của cô một chút cho anh nhờ. Người ta tay nắm tay với bạn trai coi tình cảm chưa kìa. Không cần nói chuyện,không cần mãi nhìn đối phương. Chỉ cần lâu lâu dành một ánh mắt hay nụ cười thoáng qua cũng đủ hạnh phúc rồi.
Vậy mà cô lại chẳng làm được cái nào.
Hạ Ninh nếu biết được suy nghĩ này của Lục Cảnh Phong,chắc phải thở dài lắm. Bởi vì, quan hệ hai người nào có giống với hai người Lãnh Nguyệt và Lâm khiết chứ.
Hạ Ninh nào có xem anh là bạn trai cô đâu. Chỉ là một mình anh tự cho mình "vị trí" bạn trai kia.
"Lục Tổng hân hạnh được gặp anh. Hy vọng sao này có thể đến công ty anh học tập". Lâm khiết nhìn Lục Cảnh Phong mỉm cười đưa tay ra.
Lục Cảnh Phong liếc nhìn chàng trai trước mặt. Anh đang định ngó lơ. Thấy Hạ Ninh liếc nhìn anh. Anh chỉ đành giơ tay ra bắt tay với cậu ta. Nói thật, mặc dù Tống Văn Tĩnh chị họ anh kết hôn với Lâm Khải anh trai của cậu ta. Nhưng anh chẳng thể nào có cảm tình với ông anh rể họ này. Mặc dù anh ta chẳng làm gì với anh. Hai người cũng chưa từng xích mích gì. Nhưng anh vẫn có cảm giác anh ta là một người không đơn giản. Vì vậy đã không thích anh trai, thì em trai anh cũng chẳng ưa.
" Công ty anh cậu chắc không phải là chứa không nổi cậu đâu nhỉ". Lục Cảnh Phong thờ ơ nói.
Lâm Khiết nhíu mày. Cậu đâu đụng chạm gì đến người đàn ông này. Cậu chỉ là khách sáo nên mới nói đến công ty anh học tập thôi mà. Anh ta có cần phải nói mỉa mai cậu thế không chứ.
Lãnh Nguyệt cũng nhíu mày nhìn Lục Cảnh Phong. Cô là một người trắng đen rõ ràng. Bạn thân là một chuyện. Người yêu vẫn quan trọng hơn. Người yêu của bạn thân dám đụng chạm kiếm chuyện với người yêu cô. Thì cô cũng không buông tha đâu.
Hạ Ninh cảm giác được bầu không khí không đúng. Nên cố gắng đánh lạc hướng của mọi người.
"Hình như trên sân khấu là Đông Lam"
Lãnh Nguyệt nghe đến cái tên Đông Lam thì hai mắt sáng lên. Quay phắt mặt về hướng sân khấu đầy kích động.
"Xin chào mọi người. Tôi là Đông Lam. Tôi đến đây với lời mời của chú rể Lâm Khải. Anh ấy nhờ tôi hát bài hát này để tặng cho cô dâu Tống Văn Tĩnh. Coi như lời tâm tình anh ấy muốn gửi đến cô. Xin mời mọi người cùng lắng nghe. Cảm ơn."
Lời giới thiệu kết thúc. Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên không ngừng. Thậm chí còn có người phấn khích gọi tên cô. Đông Lam ôm đàn ghi ta và bắt đầu hát.
" Từ khi quen em phút ban đầu
Cuộc sống anh khác xưa nhiều lắm
Cho anh cảm nhận tình yêu lớn lên
Đổi thay từng ngày
Anh biết quý trọng
Từng phút giây có em bên cạnh
Tìm được em
Là điều vô giá nhất trong anh hằng mong
Ở bên em bao muộn phiền
Lo lắng trong ảnh tan biến hết
Chỉ có nụ cười hạnh phúc ở trong tim mà thôi
Em hãy nhắm mắt lại nhận lời đính hôn của anh thật lòng
Vòng tròn tình yêu của chiếc nhẫn cưới
Sẽ minh chứng tình yêu anh dành cho em
Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong đời anh
Cho anh cuộc sống mới đầy ắp tiếng cười rộn vang
Cho anh sự bình yên thật ấm áp mỗi khi đêm về
Cho anh ngàn nụ hôn chắp cánh ước mơ bay thật xa
Em sẽ là cô dâu
Hạnh phúc nhất trong đời anh
Dẫu vui buồn gian khó hai ta sẽ cố gắng vượt qua
Anh sẽ là bờ vai che chở em dõi theo từng ngày
Hãy làm vợ anh yêu anh đến hết cuộc đời
Anh sẽ luôn ở bên người
Và đời này người sẽ mãi che trở cho em
Sẽ bên nhau không xa rời
Và mình cùng nguyện ước bên nhau mãi thôi
Cô dâu trong anh, duy nhất trong anh
Chính em, hãy là vợ anh em nhé
Cho nụ hôn thật sâu rất lâu
Sẽ nắm tay nhau đến bạc đầu
Vượt qua bao nhiêu ngày gian khó ta có nhau rồi
Hãy làm vợ anh nhé, người yêu ơi."
Bài hát vừa kết thúc. Tiếng vỗ tay như sấm vang lên lần nữa. Cô dâu ngược lại khóc nức nở. Cô ôm chầm lấy chú rể. Chú rể ngược lại mỉm cười nhìn cô đầy cưng chiều.
Hỏi mới biết, thì ra Đông Lam là ca sĩ mà cô dâu Tống Văn Tĩnh hâm mộ. Cực kỳ yêu thích. Ca sĩ này rất ít khi biểu diễn tiệc cưới như thế này. Vậy mà chú rể không biết dùng cách gì. Lại có thể mời được ca sĩ này đến. Đã vậy còn hát bài hát này tặng cô dâu thay anh. Ai là fan của Đông Lam điều biết xưa nay,cô chỉ hát nhạc buồn. Làm gì có việc hát bài hát tình cảm lãng mạn thế này. Bảo sao mọi người lại không phấn khích hò hét.
Cô dâu cảm động đến mức khóc ròng ôm chầm chú rể. Mọi người thấy cũng hạnh phúc thay cô dâu. Chắc chắn chú rể rất yêu cô dâu. Mới có thể vì cô dâu phí tâm tư đến thế.
Lãnh nguyệt phấn khích lắc tay Lâm Khiết. Đòi Lâm khiết khi nào hai người kết hôn. Cậu cũng phải mời Đông Lam hát tặng cho cô một bài như thế. Lâm Khiết vẻ mặt cưng chiều mỉm cười xoa đầu Lãnh Nguyệt. Gật đầu đồng ý.
Hạ Ninh đứng bên cạnh khóe miệng giật giật. Có cần phải như thế không. Chưa gì hết đã tính đến kết hôn. Hai người tiến triển đến mức có thể tính đến chuyện đó rồi sao. Nói thật,cô từng nghĩ với tính tình này của Tiểu Nguyệt. Chắc cô chỉ là nhất thời thích Lâm khiết thôi. Khi nào gặp người tốt hơn,cô sẽ suy nghĩ khác không chừng. Nào ngờ suy nghĩ của Hạ Ninh đã sai. Tiểu Nguyệt là thật lòng. Và hình như Lâm khiết cũng như thế. Hai người này sẽ có kết quả sao. Hạ Ninh suy tư. Rồi thở dài cho suy nghĩ vớ vẩn của mình. Cô đã quá đa nghi và không tin tưởng vào tình yêu rồi. Cô không nên áp đặt tư tưởng của mình cho Tiểu Nguyệt mới đúng. Cô phải cầu chúc cho Tiểu Nguyệt và Lâm Khiết sẽ hạnh phúc bên nhau trong tương lai mới phải.
Lục Cảnh Phong nhướng mày nhìn cặp đôi trên sân khấu. Rồi liếc mắt nhìn đôi bên cạnh. Rồi lại xoay qua nhìn Hạ Ninh.
"Em cũng muốn Đông Lam hát tặng em một bài trong lễ kết hôn của chúng ta sao?. Nếu em muốn tôi không chỉ mời cô ấy hát,còn có thể mời cô ấy làm phù dâu cho em". Lục Cảnh Phong trịnh trọng tuyên bố.
Hạ Ninh giật mình trước lời nói của Lục Cảnh Phong.
"Ai nói sẽ kết hôn với anh". Hạ Ninh trừng mắt.
" Đời này em chỉ có thể kết hôn với tôi. Nếu em có suy nghĩ lấy người nào khác. Em tin tôi đi, trước khi em kết hôn. Em sẽ dự tang lễ của người đó trước." Lục Cảnh Phong lạnh lùng tuyên bố.
Hạ Ninh câm nín trước lời nói bá đạo của Lục Cảnh Phong. Bây giờ cô mới tin lời nói của Tống Văn Tĩnh trong phòng nghỉ. Cô không biết mình nên vui hay nên buồn rầu đây.
"Nếu em không tin,em cứ thử. Lục Cảnh Phong này từ trước đến giờ. Nếu đã nói thì dù chỉ còn một hơi thở cũng phải làm cho được". Nhìn vẻ mặt khó tin của Hạ Ninh. Lục Cảnh Phong lại bồi thêm một đao.
Lục Cảnh Phong nói được làm được. Người mà Lục Cảnh Phong này nhìn trúng. Nếu cô ấy không lấy anh. Thì kẻ khác cũng đừng hòng có được. Nói anh ích kỷ cũng được. "Nhìn người mình yêu hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc. Cho dù không phải bản thân mình đứng bên cạnh cô ấy". Anh không phải là con người thánh mẫu như thế. Nếu cô muốn có hạnh phúc, thì người cho cô hạnh phúc chỉ có thể là anh. Người đứng bên cạnh cô cũng chỉ có thể là anh.
"Hạ Ninh,cậu ở đây à".
Lãnh Nguyệt vui vẻ chạy đến bên cạnh Hạ Ninh. Cô kéo theo Lâm khiết đi đến. Ba người vì là bạn học cũ nên cũng có nhiều chuyện để nói. Cả ba vui vẻ tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện.
Lãnh Nguyệt tự nhiên nắm tay Lâm khiết từ đầu tới khi ngồi xuống ghế vẫn nắm chặt tay Lâm khiết. Còn cố ý đưa ra trước mặt Hạ Ninh như khoe khoang.
Hạ Ninh mỉm cười nhìn hành động thân mật của hai người trước mặt. Nói thật, cho đến bây giờ cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật này. Ai có thể tin được Lâm khiết lại thành đôi với Lãnh Nguyệt chứ. Lớp trưởng cao cao tại thượng. Mặt dù từng học chung với nhau. Nhưng lại chẳng nói với nhau được mấy câu trong một ngày. Làm thế nào mới ra trường đã quen nhau,yêu nhau rồi. Nhân duyên này cũng thần kỳ thật đấy.
Hạ Ninh đã từng thử hỏi Tiểu Nguyệt chuyện của hai người. Nhưng cô ấy chỉ thở dài bảo là định mệnh nó khó hiểu thế đấy. Rồi chẳng nói gì thêm nữa.
Lục Cảnh Phong bên cạnh cảm giác như mình là người vô hình. Cô gái nhỏ này, lúc nào gặp được người quen điều lơ là anh. Điều tập trung vào đối phương chứ chẳng thèm để ý đến anh nữa. Cũng không biết học hỏi bạn thân của cô một chút cho anh nhờ. Người ta tay nắm tay với bạn trai coi tình cảm chưa kìa. Không cần nói chuyện,không cần mãi nhìn đối phương. Chỉ cần lâu lâu dành một ánh mắt hay nụ cười thoáng qua cũng đủ hạnh phúc rồi.
Vậy mà cô lại chẳng làm được cái nào.
Hạ Ninh nếu biết được suy nghĩ này của Lục Cảnh Phong,chắc phải thở dài lắm. Bởi vì, quan hệ hai người nào có giống với hai người Lãnh Nguyệt và Lâm khiết chứ.
Hạ Ninh nào có xem anh là bạn trai cô đâu. Chỉ là một mình anh tự cho mình "vị trí" bạn trai kia.
"Lục Tổng hân hạnh được gặp anh. Hy vọng sao này có thể đến công ty anh học tập". Lâm khiết nhìn Lục Cảnh Phong mỉm cười đưa tay ra.
Lục Cảnh Phong liếc nhìn chàng trai trước mặt. Anh đang định ngó lơ. Thấy Hạ Ninh liếc nhìn anh. Anh chỉ đành giơ tay ra bắt tay với cậu ta. Nói thật, mặc dù Tống Văn Tĩnh chị họ anh kết hôn với Lâm Khải anh trai của cậu ta. Nhưng anh chẳng thể nào có cảm tình với ông anh rể họ này. Mặc dù anh ta chẳng làm gì với anh. Hai người cũng chưa từng xích mích gì. Nhưng anh vẫn có cảm giác anh ta là một người không đơn giản. Vì vậy đã không thích anh trai, thì em trai anh cũng chẳng ưa.
" Công ty anh cậu chắc không phải là chứa không nổi cậu đâu nhỉ". Lục Cảnh Phong thờ ơ nói.
Lâm Khiết nhíu mày. Cậu đâu đụng chạm gì đến người đàn ông này. Cậu chỉ là khách sáo nên mới nói đến công ty anh học tập thôi mà. Anh ta có cần phải nói mỉa mai cậu thế không chứ.
Lãnh Nguyệt cũng nhíu mày nhìn Lục Cảnh Phong. Cô là một người trắng đen rõ ràng. Bạn thân là một chuyện. Người yêu vẫn quan trọng hơn. Người yêu của bạn thân dám đụng chạm kiếm chuyện với người yêu cô. Thì cô cũng không buông tha đâu.
Hạ Ninh cảm giác được bầu không khí không đúng. Nên cố gắng đánh lạc hướng của mọi người.
"Hình như trên sân khấu là Đông Lam"
Lãnh Nguyệt nghe đến cái tên Đông Lam thì hai mắt sáng lên. Quay phắt mặt về hướng sân khấu đầy kích động.
"Xin chào mọi người. Tôi là Đông Lam. Tôi đến đây với lời mời của chú rể Lâm Khải. Anh ấy nhờ tôi hát bài hát này để tặng cho cô dâu Tống Văn Tĩnh. Coi như lời tâm tình anh ấy muốn gửi đến cô. Xin mời mọi người cùng lắng nghe. Cảm ơn."
Lời giới thiệu kết thúc. Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên không ngừng. Thậm chí còn có người phấn khích gọi tên cô. Đông Lam ôm đàn ghi ta và bắt đầu hát.
" Từ khi quen em phút ban đầu
Cuộc sống anh khác xưa nhiều lắm
Cho anh cảm nhận tình yêu lớn lên
Đổi thay từng ngày
Anh biết quý trọng
Từng phút giây có em bên cạnh
Tìm được em
Là điều vô giá nhất trong anh hằng mong
Ở bên em bao muộn phiền
Lo lắng trong ảnh tan biến hết
Chỉ có nụ cười hạnh phúc ở trong tim mà thôi
Em hãy nhắm mắt lại nhận lời đính hôn của anh thật lòng
Vòng tròn tình yêu của chiếc nhẫn cưới
Sẽ minh chứng tình yêu anh dành cho em
Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong đời anh
Cho anh cuộc sống mới đầy ắp tiếng cười rộn vang
Cho anh sự bình yên thật ấm áp mỗi khi đêm về
Cho anh ngàn nụ hôn chắp cánh ước mơ bay thật xa
Em sẽ là cô dâu
Hạnh phúc nhất trong đời anh
Dẫu vui buồn gian khó hai ta sẽ cố gắng vượt qua
Anh sẽ là bờ vai che chở em dõi theo từng ngày
Hãy làm vợ anh yêu anh đến hết cuộc đời
Anh sẽ luôn ở bên người
Và đời này người sẽ mãi che trở cho em
Sẽ bên nhau không xa rời
Và mình cùng nguyện ước bên nhau mãi thôi
Cô dâu trong anh, duy nhất trong anh
Chính em, hãy là vợ anh em nhé
Cho nụ hôn thật sâu rất lâu
Sẽ nắm tay nhau đến bạc đầu
Vượt qua bao nhiêu ngày gian khó ta có nhau rồi
Hãy làm vợ anh nhé, người yêu ơi."
Bài hát vừa kết thúc. Tiếng vỗ tay như sấm vang lên lần nữa. Cô dâu ngược lại khóc nức nở. Cô ôm chầm lấy chú rể. Chú rể ngược lại mỉm cười nhìn cô đầy cưng chiều.
Hỏi mới biết, thì ra Đông Lam là ca sĩ mà cô dâu Tống Văn Tĩnh hâm mộ. Cực kỳ yêu thích. Ca sĩ này rất ít khi biểu diễn tiệc cưới như thế này. Vậy mà chú rể không biết dùng cách gì. Lại có thể mời được ca sĩ này đến. Đã vậy còn hát bài hát này tặng cô dâu thay anh. Ai là fan của Đông Lam điều biết xưa nay,cô chỉ hát nhạc buồn. Làm gì có việc hát bài hát tình cảm lãng mạn thế này. Bảo sao mọi người lại không phấn khích hò hét.
Cô dâu cảm động đến mức khóc ròng ôm chầm chú rể. Mọi người thấy cũng hạnh phúc thay cô dâu. Chắc chắn chú rể rất yêu cô dâu. Mới có thể vì cô dâu phí tâm tư đến thế.
Lãnh nguyệt phấn khích lắc tay Lâm Khiết. Đòi Lâm khiết khi nào hai người kết hôn. Cậu cũng phải mời Đông Lam hát tặng cho cô một bài như thế. Lâm Khiết vẻ mặt cưng chiều mỉm cười xoa đầu Lãnh Nguyệt. Gật đầu đồng ý.
Hạ Ninh đứng bên cạnh khóe miệng giật giật. Có cần phải như thế không. Chưa gì hết đã tính đến kết hôn. Hai người tiến triển đến mức có thể tính đến chuyện đó rồi sao. Nói thật,cô từng nghĩ với tính tình này của Tiểu Nguyệt. Chắc cô chỉ là nhất thời thích Lâm khiết thôi. Khi nào gặp người tốt hơn,cô sẽ suy nghĩ khác không chừng. Nào ngờ suy nghĩ của Hạ Ninh đã sai. Tiểu Nguyệt là thật lòng. Và hình như Lâm khiết cũng như thế. Hai người này sẽ có kết quả sao. Hạ Ninh suy tư. Rồi thở dài cho suy nghĩ vớ vẩn của mình. Cô đã quá đa nghi và không tin tưởng vào tình yêu rồi. Cô không nên áp đặt tư tưởng của mình cho Tiểu Nguyệt mới đúng. Cô phải cầu chúc cho Tiểu Nguyệt và Lâm Khiết sẽ hạnh phúc bên nhau trong tương lai mới phải.
Lục Cảnh Phong nhướng mày nhìn cặp đôi trên sân khấu. Rồi liếc mắt nhìn đôi bên cạnh. Rồi lại xoay qua nhìn Hạ Ninh.
"Em cũng muốn Đông Lam hát tặng em một bài trong lễ kết hôn của chúng ta sao?. Nếu em muốn tôi không chỉ mời cô ấy hát,còn có thể mời cô ấy làm phù dâu cho em". Lục Cảnh Phong trịnh trọng tuyên bố.
Hạ Ninh giật mình trước lời nói của Lục Cảnh Phong.
"Ai nói sẽ kết hôn với anh". Hạ Ninh trừng mắt.
" Đời này em chỉ có thể kết hôn với tôi. Nếu em có suy nghĩ lấy người nào khác. Em tin tôi đi, trước khi em kết hôn. Em sẽ dự tang lễ của người đó trước." Lục Cảnh Phong lạnh lùng tuyên bố.
Hạ Ninh câm nín trước lời nói bá đạo của Lục Cảnh Phong. Bây giờ cô mới tin lời nói của Tống Văn Tĩnh trong phòng nghỉ. Cô không biết mình nên vui hay nên buồn rầu đây.
"Nếu em không tin,em cứ thử. Lục Cảnh Phong này từ trước đến giờ. Nếu đã nói thì dù chỉ còn một hơi thở cũng phải làm cho được". Nhìn vẻ mặt khó tin của Hạ Ninh. Lục Cảnh Phong lại bồi thêm một đao.
Lục Cảnh Phong nói được làm được. Người mà Lục Cảnh Phong này nhìn trúng. Nếu cô ấy không lấy anh. Thì kẻ khác cũng đừng hòng có được. Nói anh ích kỷ cũng được. "Nhìn người mình yêu hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc. Cho dù không phải bản thân mình đứng bên cạnh cô ấy". Anh không phải là con người thánh mẫu như thế. Nếu cô muốn có hạnh phúc, thì người cho cô hạnh phúc chỉ có thể là anh. Người đứng bên cạnh cô cũng chỉ có thể là anh.