Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-41
Chương 41: Đại Boss ăn dấm
- Tiểu Ninh,dì đã giúp con mang đồ ăn nhà hàng mang đến dọn hết ra bàn rồi đó, rượu cũng để sẵn, nhớ uống ít thôi, nếu không sáng mai thức dậy lại đau đầu,khó chịu.-Dì Bạch xách túi chuẩn bị đi ra cửa.
- Dì,dì thật sự không ở lại ăn cùng bọn con sao.
- Toàn là người trẻ một người già như dì không hợp,vẫn nên sang nhà bà Hồng uống trà nói chuyện phiếm tốt hơn.-Dì Bạch lắc đầu cười.
Bà Hồng trong lời dì Bạch là dì bán trái cây ở con đường bên cạnh,đi bộ khoảng 10 phút là đến,dì Hồng là bạn thân của dì Bạch,con trai và con gái dì ấy điều lập gia đình rồi ra ở riêng cả,dì ấy ở một mình, mở một cửa hàng bán trái cây nhỏ.Dì Bạch cũng thường xuyên sang phụ giúp dì Hồng.Biết không thể thay đổi quyết định của dì,Hạ Ninh chỉ dặn dì đi cẩn thận rồi không nói gì nữa.Vừa đóng cửa tiễn dì Bạch xong, thì chuông cửa vang lên.Hạ Ninh lập tức xoay người mở cửa lần nữa.Là Lục Cảnh Phong đang đứng mỉm cười trước cửa và trên tay anh cũng cầm một bó hoa thạch thảo.Vừa thấy anh,cô không khỏi nhớ lại tin nhắn hôm qua.
- Tiểu Ninh Ninh:Anh Lục,tối mai 6 giờ anh rảnh không?có thể mời anh sang nhà ăn cơm không?.
- Lục Cảnh Phong: Được.
- Tiểu Ninh Ninh:Vậy ngày mai gặp.tạm biệt.
- Lục Cảnh Phong:Tạm biệt.
Lục Cảnh Phong thấy cô gái nhỏ mở cửa nhìn anh thất thần,anh mỉm cười.Nhớ lại ngày hôm qua lúc nhận được tin nhắn của cô là khi anh đang mở cuộc họp, nhìn thấy tên cô hiện lên trên điện thoại anh đã thất thần mấy giây,thật sự anh rất bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin trước cho anh, từ lần trước anh lừa cô trao đổi số điện thoại đến nay cũng hơn một tuần không gặp cô,càng đừng nói gọi điện thoại hay nhắn tin, mặc dù anh rất muốn gọi cho cô nhưng lại không biết phải nói gì,thật sự giữa anh và cô cũng thân thiết đến mức có thể nói chuyện phiếm.Hôm qua anh định họp xong cuộc họp cuối cùng ở đây,bàn giao công việc còn lại xong thì ra sân bay,bay về thủ đô.Anh ở lại cũng vì cô,muốn lừa cô thì vào đại học ở thủ đô, nhưng chưa kịp làm gì,cô lại tự đăng ký ở đại học thủ đô,còn đậu thủ khoa,cô gái nhỏ của anh cũng quá xuất sắc rồi.Anh vui mừng nên quyết cũng về trước chờ cô bay ra, hơn nữa anh ở lại cũng quá lâu rồi,Hàm Đăng mỗi ngày đều gọi anh quay về, nếu anh còn không về, thì một tuần nữa sẽ nhận được tin tức trên báo phó tổng công ty Lục thị làm việc quá sức mà chết bất đắc kỳ tử.Anh thật sự cũng cảm thấy áy náy,nên đã đặt chuyến bay chiều hôm qua, nhưng nhận được tin nhắn của cô anh đã kêu trợ lý Lý hủy chuyến ngay lập tức.Khiến trợ lý Lý sửng sốt.Anh cũng không thèm giải thích gì.
- Anh mau vào nhà ngồi đi.-Hạ Ninh hồi thần mời anh vào.
Lục Cảnh Phong ôm bó hoa sao khi vào nhà mới tặng cô.
- Chúc mừng em trở thành tân thủ khoa của đại học Y thủ đô.
- Cảm ơn anh.Anh ngồi chơi một chút, chờ hai người bạn của tôi đến, rồi chúng ta sẽ ăn cơm.-Hạ Ninh ngượng ngùng.
- Được.Lúc nào thì em ra thủ đô?.-Anh giả vờ tò mò hỏi cô, nhưng thật ra anh đang ôm hy vọng có thể cùng cô bay ra thủ đô.
- Tôi đã đặt vé chuyến bay 11 giờ trưa mai rồi.-Hạ Ninh thành thật trả lời.
- Vậy sao trùng hợp thật, ngày mai tôi cũng bày chuyến đó quay về thủ đô,hay chúng ta cùng đi nhé.Ngày mai tôi sẽ chở em cùng ra sân bay,em đặt ghế ngồi khoang nào?.-Lục Cảnh Phong âm thầm đắc ý,anh sẽ nhanh chóng kêu trợ lý đổi chuyến buổi chiều đã đặt trước đó lên buổi trưa.
- Khoang phổ thông thôi.
- Vậy à,hay tôi đổi sang khoang thương gia cho em nhé.
- A...không cần,không cần đâu.
- Em đừng ngại,tôi chỉ muốn chăm sóc em thôi.
- Thật sự không cần đâu,tôi đã đặt ghế ngồi cùng với Hàn Trì rồi, hơn nữa ngày mai anh cũng không cần đợi tôi đi chung,Hàn Trì nói sẽ đến đón tôi cùng ra sân bay rồi.-Hạ Ninh khó xử giải thích.
- Hàn Trì sao.-Lục Cảnh Phong ánh mắt lạnh lùng.
Vừa nhắc Hàn Trì, thì ngoài cửa có tiếng chuông cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
- Chắc là Hàn Trì và Lãnh Nguyệt,để tôi ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra đã thấy Lãnh Nguyệt đứng phía sau giả vờ như vừa đẩy xe của Hàn Trì.
- Mau mở cửa ra cho tui vào,đẩy xe cho Hàn mỹ nam mệt chết tui rồi.
- Xe của Hàn Trì không phải tự động,không cần đẩy à.-Hạ Ninh trừng mắt với Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt cười haha không nói gì đi vào,Hàn Trì cũng mỉm cười.
- Hàn Trì cậu mau vào đi.
- Được.
Vừa vào đến phòng khách, Lãnh Nguyệt trong thấy người đàn ông đang ngồi nghiêm trang trên sô pha mà ngẩn ngơ.
Hạ Ninh cùng Hàn Trì đi theo sau cùng nhìn nhau rồi người thì thở dài, người thì mỉm cười.
Vẫn là Hạ Ninh lên tiếng trước.
- Hoàng Hậu của bà có biết là bà háo sắc như thế không hả?.
- không phải háo sắc mà là tôi có lòng yêu cái đẹp.Lòng yêu cái đẹp bà hiểu không.-Lãnh Nguyệt lên tiếng phản bác.
- Không thèm nói với bà.Anh Lục người đã đến đông đủ, chúng ta cùng vào bàn thôi.
Hạ Ninh nói xong thì đi ra sao lưng Hàn Trì vừa định giúp Hàn Trì ngồi lên ghế, thì một cánh tay khác đã nhanh hơn cô.
- Để tôi.-Lúc Lục Cảnh Phong thấy cô khom người định đỡ phụ Hàn Trì,anh đã lập tức đi nhanh lại đỡ lấy Hàn Trì thay cô, giúp Hàn Trì nhẹ nhàng ngồi vào ghế.Anh không muốn thấy cô gái nhỏ của mình chạm vào bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh, đặt biệt cũng không thích người khác chạm vào cô.Lúc nghe cô nói sẽ đi cùng Hàn Trì ra thủ đô anh đã khó chịu, giờ thấy cô chuẩn bị chạm vào Hàn Trì anh càng bực bội hơn.Anh không ngờ có ngày mình cũng phải phát ghen với người khác như thế này.Thật là một cảm giác không dễ chịu chút nào.
- Tiểu Ninh,dì đã giúp con mang đồ ăn nhà hàng mang đến dọn hết ra bàn rồi đó, rượu cũng để sẵn, nhớ uống ít thôi, nếu không sáng mai thức dậy lại đau đầu,khó chịu.-Dì Bạch xách túi chuẩn bị đi ra cửa.
- Dì,dì thật sự không ở lại ăn cùng bọn con sao.
- Toàn là người trẻ một người già như dì không hợp,vẫn nên sang nhà bà Hồng uống trà nói chuyện phiếm tốt hơn.-Dì Bạch lắc đầu cười.
Bà Hồng trong lời dì Bạch là dì bán trái cây ở con đường bên cạnh,đi bộ khoảng 10 phút là đến,dì Hồng là bạn thân của dì Bạch,con trai và con gái dì ấy điều lập gia đình rồi ra ở riêng cả,dì ấy ở một mình, mở một cửa hàng bán trái cây nhỏ.Dì Bạch cũng thường xuyên sang phụ giúp dì Hồng.Biết không thể thay đổi quyết định của dì,Hạ Ninh chỉ dặn dì đi cẩn thận rồi không nói gì nữa.Vừa đóng cửa tiễn dì Bạch xong, thì chuông cửa vang lên.Hạ Ninh lập tức xoay người mở cửa lần nữa.Là Lục Cảnh Phong đang đứng mỉm cười trước cửa và trên tay anh cũng cầm một bó hoa thạch thảo.Vừa thấy anh,cô không khỏi nhớ lại tin nhắn hôm qua.
- Tiểu Ninh Ninh:Anh Lục,tối mai 6 giờ anh rảnh không?có thể mời anh sang nhà ăn cơm không?.
- Lục Cảnh Phong: Được.
- Tiểu Ninh Ninh:Vậy ngày mai gặp.tạm biệt.
- Lục Cảnh Phong:Tạm biệt.
Lục Cảnh Phong thấy cô gái nhỏ mở cửa nhìn anh thất thần,anh mỉm cười.Nhớ lại ngày hôm qua lúc nhận được tin nhắn của cô là khi anh đang mở cuộc họp, nhìn thấy tên cô hiện lên trên điện thoại anh đã thất thần mấy giây,thật sự anh rất bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin trước cho anh, từ lần trước anh lừa cô trao đổi số điện thoại đến nay cũng hơn một tuần không gặp cô,càng đừng nói gọi điện thoại hay nhắn tin, mặc dù anh rất muốn gọi cho cô nhưng lại không biết phải nói gì,thật sự giữa anh và cô cũng thân thiết đến mức có thể nói chuyện phiếm.Hôm qua anh định họp xong cuộc họp cuối cùng ở đây,bàn giao công việc còn lại xong thì ra sân bay,bay về thủ đô.Anh ở lại cũng vì cô,muốn lừa cô thì vào đại học ở thủ đô, nhưng chưa kịp làm gì,cô lại tự đăng ký ở đại học thủ đô,còn đậu thủ khoa,cô gái nhỏ của anh cũng quá xuất sắc rồi.Anh vui mừng nên quyết cũng về trước chờ cô bay ra, hơn nữa anh ở lại cũng quá lâu rồi,Hàm Đăng mỗi ngày đều gọi anh quay về, nếu anh còn không về, thì một tuần nữa sẽ nhận được tin tức trên báo phó tổng công ty Lục thị làm việc quá sức mà chết bất đắc kỳ tử.Anh thật sự cũng cảm thấy áy náy,nên đã đặt chuyến bay chiều hôm qua, nhưng nhận được tin nhắn của cô anh đã kêu trợ lý Lý hủy chuyến ngay lập tức.Khiến trợ lý Lý sửng sốt.Anh cũng không thèm giải thích gì.
- Anh mau vào nhà ngồi đi.-Hạ Ninh hồi thần mời anh vào.
Lục Cảnh Phong ôm bó hoa sao khi vào nhà mới tặng cô.
- Chúc mừng em trở thành tân thủ khoa của đại học Y thủ đô.
- Cảm ơn anh.Anh ngồi chơi một chút, chờ hai người bạn của tôi đến, rồi chúng ta sẽ ăn cơm.-Hạ Ninh ngượng ngùng.
- Được.Lúc nào thì em ra thủ đô?.-Anh giả vờ tò mò hỏi cô, nhưng thật ra anh đang ôm hy vọng có thể cùng cô bay ra thủ đô.
- Tôi đã đặt vé chuyến bay 11 giờ trưa mai rồi.-Hạ Ninh thành thật trả lời.
- Vậy sao trùng hợp thật, ngày mai tôi cũng bày chuyến đó quay về thủ đô,hay chúng ta cùng đi nhé.Ngày mai tôi sẽ chở em cùng ra sân bay,em đặt ghế ngồi khoang nào?.-Lục Cảnh Phong âm thầm đắc ý,anh sẽ nhanh chóng kêu trợ lý đổi chuyến buổi chiều đã đặt trước đó lên buổi trưa.
- Khoang phổ thông thôi.
- Vậy à,hay tôi đổi sang khoang thương gia cho em nhé.
- A...không cần,không cần đâu.
- Em đừng ngại,tôi chỉ muốn chăm sóc em thôi.
- Thật sự không cần đâu,tôi đã đặt ghế ngồi cùng với Hàn Trì rồi, hơn nữa ngày mai anh cũng không cần đợi tôi đi chung,Hàn Trì nói sẽ đến đón tôi cùng ra sân bay rồi.-Hạ Ninh khó xử giải thích.
- Hàn Trì sao.-Lục Cảnh Phong ánh mắt lạnh lùng.
Vừa nhắc Hàn Trì, thì ngoài cửa có tiếng chuông cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
- Chắc là Hàn Trì và Lãnh Nguyệt,để tôi ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra đã thấy Lãnh Nguyệt đứng phía sau giả vờ như vừa đẩy xe của Hàn Trì.
- Mau mở cửa ra cho tui vào,đẩy xe cho Hàn mỹ nam mệt chết tui rồi.
- Xe của Hàn Trì không phải tự động,không cần đẩy à.-Hạ Ninh trừng mắt với Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt cười haha không nói gì đi vào,Hàn Trì cũng mỉm cười.
- Hàn Trì cậu mau vào đi.
- Được.
Vừa vào đến phòng khách, Lãnh Nguyệt trong thấy người đàn ông đang ngồi nghiêm trang trên sô pha mà ngẩn ngơ.
Hạ Ninh cùng Hàn Trì đi theo sau cùng nhìn nhau rồi người thì thở dài, người thì mỉm cười.
Vẫn là Hạ Ninh lên tiếng trước.
- Hoàng Hậu của bà có biết là bà háo sắc như thế không hả?.
- không phải háo sắc mà là tôi có lòng yêu cái đẹp.Lòng yêu cái đẹp bà hiểu không.-Lãnh Nguyệt lên tiếng phản bác.
- Không thèm nói với bà.Anh Lục người đã đến đông đủ, chúng ta cùng vào bàn thôi.
Hạ Ninh nói xong thì đi ra sao lưng Hàn Trì vừa định giúp Hàn Trì ngồi lên ghế, thì một cánh tay khác đã nhanh hơn cô.
- Để tôi.-Lúc Lục Cảnh Phong thấy cô khom người định đỡ phụ Hàn Trì,anh đã lập tức đi nhanh lại đỡ lấy Hàn Trì thay cô, giúp Hàn Trì nhẹ nhàng ngồi vào ghế.Anh không muốn thấy cô gái nhỏ của mình chạm vào bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh, đặt biệt cũng không thích người khác chạm vào cô.Lúc nghe cô nói sẽ đi cùng Hàn Trì ra thủ đô anh đã khó chịu, giờ thấy cô chuẩn bị chạm vào Hàn Trì anh càng bực bội hơn.Anh không ngờ có ngày mình cũng phải phát ghen với người khác như thế này.Thật là một cảm giác không dễ chịu chút nào.