Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-36
Chương 36: Đại Boss rơi mất liêm sỉ
- Tiểu Ninh,chuyện này là sao đây?sao cậu Lục lại tặng nhiều đồ cho con như vậy?.-Dì Bạch ngước nhìn Hạ Ninh ánh mắt nghi ngờ.
- Con cũng không biết tại sao anh ta lại tặng nhiều đồ cho con như vậy nữa?.- Hạ Ninh lắc đầu.
- Hay con cứ để yên đó đi,đợi lát nữa con sang nhà cậu Lục hỏi thử xem thế nào đã.-Dì Bạch đề nghị với Hạ Ninh.
- Con cũng định như vậy.Dì à sáng mai con vào trường nộp hồ sơ thi đại học, nhưng con còn chưa biết chọn trường nào,dì có ý kiến gì không ạ?.-Do trong kí ức của nguyên chủ vẫn chưa có ý định thi vào đại học nào,nên cô cũng không biết trường nào,hơn nữa chắc nguyên chủ cũng không như cô, cũng muốn thi vào trường y,vì cô không biết gì cả nên đành phải hỏi ý dì Bạch thôi.
- Dì thấy nếu con muốn thi vào trường y tốt thì con có thể thi vào trường đại học y thủ đô,là trường lâu đời và tốt nhất cả nước, ở đó đã đào tạo ra nhiều bác sĩ giỏi mang tầm quốc tế luôn đấy.Trường đó dì nghe nói còn có giáo sư từ nước ngoài về giảng dạy nữa đấy.
- Nhưng con không biết gì về thủ đô,còn chưa từng đi đến đó, cũng không quen biết ai,còn sợ sẽ không quen, hơn nữa bỏ dì một mình ở đây,còn không yên tâm đâu.-Nghe trường dì Bạch nói,thật ra Hạ Ninh cũng động lòng, nhưng lại không khỏi do dự.
- Dì thì không sao,dì có thể tự chăm sóc mình mà, nhưng nếu con nói đến đó một mình lo sợ lạ nước lạ cái thì sao con không hỏi xem Hàn Trì có thi trường ở thủ đô không? Chẳng phải tiểu Nguyệt từng nói nhà ngoại Hàn Trì ở thủ đô sao.
- À nhỉ,sao con lại quên mất Hàn Trì nhỉ,a…..còn quên mất gọi điện hỏi thăm bà ngoại cậu ấy nữa chứ...để con về lấy điện thoại gọi cho cậu ấy liền.
- Hạ Ninh vừa khó khăn đứng lên từ trong đóng đồ chất đầy đất, vừa định bước về phòng lại có tiếng chuông cửa.
- Ai đến giờ này nhỉ, chắc là Tiểu Nguyệt,dì để con đi mở cửa cho.-Hạ Ninh ngạc nhiên.
Vừa mở cửa ra, bất ngờ lại không phải Tiểu Nguyệt như cô nghĩ mà Lục Cảnh Phong đang ôm một bó hoa thạch thảo to đứng trước cửa mỉm cười nhìn cô.
- Tặng em.
- Hả?sao...sao...anh lại tự nhiên tặng hoa cho tôi.-Hạ Ninh ngạc nhiên đến nói lắp.
- Anh mua hoa tặng bạn gái anh có gì sai sao.-Lục Cảnh Phong tự nhiên nói.
- Hả?Bạn gái?ai...ai..là bạn gái anh?tôi sao?.- Hạ Ninh giật mình trợn tròn mắt chỉ vào mình.
- Tôi không phải thằng hèn,vô sỉ,hôn em xong lại không chịu trách nhiệm với em?.-Anh nhíu mày.
- Hả?Tôi không có ý đó... nhưng mà... chỉ là…-Hạ Ninh đỏ mặt không biết nói sao.Cô nghĩ chỉ hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt,thì không tới nỗi nghiêm trọng đến mức phải chịu trách nhiệm gì chứ.
- Hơn nữa,hôm qua em cũng đồng ý làm bạn gái tôi.-Anh không thiện ý nhắc nhở.
- Hôm qua tôi mơ màng,không tỉnh táo nên cũng không biết anh đã làm gì, nói gì,càng không biết lúc đó mình đã làm gì đâu.Cho nên…...không tính.-Cô cúi mặt nhỏ giọng nói.
- Em nói cái gì?em đã đủ 18 tuổi rồi đấy,em định nuốt lời.-Anh lạnh lùng nhìn cô.
- Tôi chỉ là... chỉ là không nhớ... nhớ anh đã làm gì….-Cô ấp úng.
Hạ Ninh nhớ, nhớ tất cả nhưng lại không nghĩ mình đã gật đầu đồng ý, chắc có lẽ do mơ màng không suy nghĩ được nhiều nên cô đã gật đầu trong vô thức.Cô thật sự có chút cảm giác với anh, bởi vì cô đâu phải người không tim không phổi,anh đã giúp đỡ cô trong những lúc cô khốn khổ nhất,lại cứu cô trong lúc cô gặp nguy hiểm, càng quân tử hơn khi không lợi dụng cô trong lúc cô….. nghĩ tới đây cô đỏ mặt, nhưng đó chỉ là cảm giác rung động của trái tim,còn lý trí lại nhắc nhở cô không được,và không thể.Có bài học ở kiếp trước là quá đủ rồi,cô không muốn lại một lần nữa giao trái tim mình ra rồi một ngày nào đó lại đổi lại một trái tim tan vỡ,đầy vết thương trở về,tuy không thể đặt người này vào người khác,sẽ không bằng cho người được đến sau, nói cô hèn nhát cũng được,vô lý cũng được,cô không thể chấp nhận anh, ít nhất là lúc này, nếu anh đủ yêu cô,anh nên chứng minh bằng cách chờ đợi cô,cho cô đủ thời gian để chuẩn bị đoán nhận một người mới.Nhưng cô không thể nói những lời này với anh,cô không đủ dũng cảm để giải thích.
- Ai vậy Tiểu Ninh,Có phải Tiểu Nguyệt không?Sao lại không vào nhà nói chuyện mà đứng ở cửa.- Tiếng dì Bạch kéo ý thức của cô về.
- A...không phải,là một bác hàng xóm muốn hỏi thăm con chút cách chữa bệnh đơn giản,bác ấy hỏi xong đi ngay nên không vào nhà ạ.-Hạ Ninh quay mặt vào nhà nói dối không chớp mắt.
Lục Cảnh Phong nhíu mày nhìn cô,anh thấy cô vẻ mặt thất thần, giờ lại nói dối như vậy,trong lòng anh bất giác thấy bất an.
- Tại sao em không nói trực tiếp với dì là tôi đang nói chuyện với em.
- Tôi...tôi…-Hạ Ninh lúng túng.
- Em vừa nãy nói không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta phải không?không nhớ rõ tôi đã nói gì với em chứ gì? được tôi không ngại làm lại một lần cho em nhớ.-Nói rồi anh cuối xuống hôn cô trong ánh mắt ngỡ ngàng trừng to của cô.
Anh hôn không lâu chỉ một chút, nhưng cũng đủ để cô mặt đỏ tía tai..tìm đập không theo quy luật một cách dữ dội.
Sau khi anh tách ra,cô che miệng:
- Anh,anh….tại sao có thể (làm như vậy)-chưa kịp nói hết cô đã bị ảnh cướp lời.
- Anh thích em?làm bạn gái anh được không?.-Anh nhìn cô bằng ánh mắt không cho cô trốn tránh.
- Tiểu Ninh,chuyện này là sao đây?sao cậu Lục lại tặng nhiều đồ cho con như vậy?.-Dì Bạch ngước nhìn Hạ Ninh ánh mắt nghi ngờ.
- Con cũng không biết tại sao anh ta lại tặng nhiều đồ cho con như vậy nữa?.- Hạ Ninh lắc đầu.
- Hay con cứ để yên đó đi,đợi lát nữa con sang nhà cậu Lục hỏi thử xem thế nào đã.-Dì Bạch đề nghị với Hạ Ninh.
- Con cũng định như vậy.Dì à sáng mai con vào trường nộp hồ sơ thi đại học, nhưng con còn chưa biết chọn trường nào,dì có ý kiến gì không ạ?.-Do trong kí ức của nguyên chủ vẫn chưa có ý định thi vào đại học nào,nên cô cũng không biết trường nào,hơn nữa chắc nguyên chủ cũng không như cô, cũng muốn thi vào trường y,vì cô không biết gì cả nên đành phải hỏi ý dì Bạch thôi.
- Dì thấy nếu con muốn thi vào trường y tốt thì con có thể thi vào trường đại học y thủ đô,là trường lâu đời và tốt nhất cả nước, ở đó đã đào tạo ra nhiều bác sĩ giỏi mang tầm quốc tế luôn đấy.Trường đó dì nghe nói còn có giáo sư từ nước ngoài về giảng dạy nữa đấy.
- Nhưng con không biết gì về thủ đô,còn chưa từng đi đến đó, cũng không quen biết ai,còn sợ sẽ không quen, hơn nữa bỏ dì một mình ở đây,còn không yên tâm đâu.-Nghe trường dì Bạch nói,thật ra Hạ Ninh cũng động lòng, nhưng lại không khỏi do dự.
- Dì thì không sao,dì có thể tự chăm sóc mình mà, nhưng nếu con nói đến đó một mình lo sợ lạ nước lạ cái thì sao con không hỏi xem Hàn Trì có thi trường ở thủ đô không? Chẳng phải tiểu Nguyệt từng nói nhà ngoại Hàn Trì ở thủ đô sao.
- À nhỉ,sao con lại quên mất Hàn Trì nhỉ,a…..còn quên mất gọi điện hỏi thăm bà ngoại cậu ấy nữa chứ...để con về lấy điện thoại gọi cho cậu ấy liền.
- Hạ Ninh vừa khó khăn đứng lên từ trong đóng đồ chất đầy đất, vừa định bước về phòng lại có tiếng chuông cửa.
- Ai đến giờ này nhỉ, chắc là Tiểu Nguyệt,dì để con đi mở cửa cho.-Hạ Ninh ngạc nhiên.
Vừa mở cửa ra, bất ngờ lại không phải Tiểu Nguyệt như cô nghĩ mà Lục Cảnh Phong đang ôm một bó hoa thạch thảo to đứng trước cửa mỉm cười nhìn cô.
- Tặng em.
- Hả?sao...sao...anh lại tự nhiên tặng hoa cho tôi.-Hạ Ninh ngạc nhiên đến nói lắp.
- Anh mua hoa tặng bạn gái anh có gì sai sao.-Lục Cảnh Phong tự nhiên nói.
- Hả?Bạn gái?ai...ai..là bạn gái anh?tôi sao?.- Hạ Ninh giật mình trợn tròn mắt chỉ vào mình.
- Tôi không phải thằng hèn,vô sỉ,hôn em xong lại không chịu trách nhiệm với em?.-Anh nhíu mày.
- Hả?Tôi không có ý đó... nhưng mà... chỉ là…-Hạ Ninh đỏ mặt không biết nói sao.Cô nghĩ chỉ hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt,thì không tới nỗi nghiêm trọng đến mức phải chịu trách nhiệm gì chứ.
- Hơn nữa,hôm qua em cũng đồng ý làm bạn gái tôi.-Anh không thiện ý nhắc nhở.
- Hôm qua tôi mơ màng,không tỉnh táo nên cũng không biết anh đã làm gì, nói gì,càng không biết lúc đó mình đã làm gì đâu.Cho nên…...không tính.-Cô cúi mặt nhỏ giọng nói.
- Em nói cái gì?em đã đủ 18 tuổi rồi đấy,em định nuốt lời.-Anh lạnh lùng nhìn cô.
- Tôi chỉ là... chỉ là không nhớ... nhớ anh đã làm gì….-Cô ấp úng.
Hạ Ninh nhớ, nhớ tất cả nhưng lại không nghĩ mình đã gật đầu đồng ý, chắc có lẽ do mơ màng không suy nghĩ được nhiều nên cô đã gật đầu trong vô thức.Cô thật sự có chút cảm giác với anh, bởi vì cô đâu phải người không tim không phổi,anh đã giúp đỡ cô trong những lúc cô khốn khổ nhất,lại cứu cô trong lúc cô gặp nguy hiểm, càng quân tử hơn khi không lợi dụng cô trong lúc cô….. nghĩ tới đây cô đỏ mặt, nhưng đó chỉ là cảm giác rung động của trái tim,còn lý trí lại nhắc nhở cô không được,và không thể.Có bài học ở kiếp trước là quá đủ rồi,cô không muốn lại một lần nữa giao trái tim mình ra rồi một ngày nào đó lại đổi lại một trái tim tan vỡ,đầy vết thương trở về,tuy không thể đặt người này vào người khác,sẽ không bằng cho người được đến sau, nói cô hèn nhát cũng được,vô lý cũng được,cô không thể chấp nhận anh, ít nhất là lúc này, nếu anh đủ yêu cô,anh nên chứng minh bằng cách chờ đợi cô,cho cô đủ thời gian để chuẩn bị đoán nhận một người mới.Nhưng cô không thể nói những lời này với anh,cô không đủ dũng cảm để giải thích.
- Ai vậy Tiểu Ninh,Có phải Tiểu Nguyệt không?Sao lại không vào nhà nói chuyện mà đứng ở cửa.- Tiếng dì Bạch kéo ý thức của cô về.
- A...không phải,là một bác hàng xóm muốn hỏi thăm con chút cách chữa bệnh đơn giản,bác ấy hỏi xong đi ngay nên không vào nhà ạ.-Hạ Ninh quay mặt vào nhà nói dối không chớp mắt.
Lục Cảnh Phong nhíu mày nhìn cô,anh thấy cô vẻ mặt thất thần, giờ lại nói dối như vậy,trong lòng anh bất giác thấy bất an.
- Tại sao em không nói trực tiếp với dì là tôi đang nói chuyện với em.
- Tôi...tôi…-Hạ Ninh lúng túng.
- Em vừa nãy nói không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta phải không?không nhớ rõ tôi đã nói gì với em chứ gì? được tôi không ngại làm lại một lần cho em nhớ.-Nói rồi anh cuối xuống hôn cô trong ánh mắt ngỡ ngàng trừng to của cô.
Anh hôn không lâu chỉ một chút, nhưng cũng đủ để cô mặt đỏ tía tai..tìm đập không theo quy luật một cách dữ dội.
Sau khi anh tách ra,cô che miệng:
- Anh,anh….tại sao có thể (làm như vậy)-chưa kịp nói hết cô đã bị ảnh cướp lời.
- Anh thích em?làm bạn gái anh được không?.-Anh nhìn cô bằng ánh mắt không cho cô trốn tránh.