Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 33: Đồng cảnh ngộ
Tiếng chuông điện thoại làm cô tỉnh giấc,cô hồi thần,vậy mà cô lại mơ thấy cảnh Lục Cảnh Phong đã từng hôn mình, nghĩ lại mặt cô ửng hồng.Lắc nhẹ đầu bình tĩnh lại,cô bắt máy, người gọi đến lúc trời mới ửng sáng thế này,không ai khác chính là "Hoàng đế" của cô:
- Ninh Ninh, Tiểu mỹ nhân,lần này tui chết chắc rồi,tui tự lấy đá đập vào chân mình rồi,làm sao đây,làm sao đây??.Ninh Ninh,bà tỉnh ngủ chưa đấy,tui đang nói chuyện với bà đó,bà lên tiếng đi chứ,huhu.tui không sống qua con trăng này rồi.-Trong điện thoại vang lên một tràn tiếng nói khoa trương của Tiểu Nguyệt.
- Bà chờ tui nói chắc.-Hạ Ninh nhíu mày, thở dài với cô bạn này.
- A...xin lỗi,tui chỉ là quá phấn khích ấy nhằm nhằm tui khẩn trương,lo lắng quá thui.Bà nói gì đi,ăn ủi tâm hồn tui đi.huhu.
- Thứ nhất, nói rõ chuyện gì xảy ra?
- Thì hôm qua tui...tui...à quên béng mất,bà không sao chứ,tui nghe Lâm khiết nói Lăng Nhã bị cảnh sát bắt tối hôm qua,không phải trước đó cậu ta đưa cậu lên phòng nghỉ sao,sao lại bị cảnh sát bắt rồi,..hay là...Ninh Ninh không phải bà xảy ra chuyện gì rồi chứ,không phải con nhỏ xấu xa đó hại bà cái gì nên cảnh sát bắt chứ,tui nói đúng rồi phải không.Biết ngay mà,con nhỏ Lăng Nhã kia đột nhiên làm sao tốt như thế chứ.Ninh Ninh,bà đâu rồi,tui đang quan tâm bà,mà bà lại ngủ nữa sao.Bà cũng quá xấu rồi đó.hừ.
- Bà nói xong hết rồi chứ, nãy giờ bà có chỗ tui nói chuyện sao,tui chỉ mới hỏi một câu,bà đã tuông một tràn rồi đấy.-Hạ Ninh bất lực.
- A...xin lỗi..tui…-chưa kịp nói hết câu Lãnh Nguyệt đã nghe Hạ Ninh lên tiếng cắt ngang.
- Dừng...bà không cần xin lỗi nữa,bà im lặng nghe tui nói một chút được chứ,tui hỏi gì bà chỉ trả lời chính xác đáp án là được.
- Thứ nhất,đã xảy ra chuyện gì,sao hôm qua bà đi vệ sinh lâu như vậy?
- Hôm qua tui suýt chút nữa chết vì đi ngoài rồi,không biết ai lại ác ôn bỏ thuốc xổ vào đồ ăn hay thức uống của tui,hại tui như vậy.
- Vậy tại sao tui gọi cho bà không được?
- Điện thoại tui rớt ở bên ngoài nhà vệ sinh,sập nguồn luôn.
- Vậy bà có sao không?có ai đưa bà đi bệnh viện sao??
- Bà hay thật lại có thể đoán ra có người đưa tui đi,mà không phải tui đi một mình.
- Theo như bà nói,bà uống thuốc xổ,đi ngoài với cường độ như vậy liệu có khả năng tự đi đến bệnh viện sao.
- Ừ, cũng đúng,Ninh Ninh đúng là bà thông minh.
- Nói mau,sao đó ai đưa bà đi khám.
- Thì là...thì là.. Lớp trưởng Lâm Khiết.-Giọng nói rất nhẹ của Lãnh Nguyệt lên tiếng.
- Tại sao nói đến Lớp trưởng lại nhỏ tiếng như vậy,tại sao không nói chuyện bình thường như vừa rồi.-Hạ Ninh nghe ra có mờ ám trong này nên truy hỏi.
- Thì là...thì là...mà hôm qua bà có bị Lăng Nhã làm gì không?bà không sao chứ?- đầu bên kia điện thoại Lãnh Nguyệt cố tình đánh trống lảng.
- Đừng đánh trống lảng với tui,tui có thể trả lời cho bà ngay đây,sao đó bà tốt nhất khai thật cho tui.Thứ nhất cậu ta có hãm hại tui,còn hại ra làm sao, khi nào gặp tui kể tỉ mỉ cho bà sao.Thứ hai tui không sao,không mất miếng thịt nào.Rồi đó bà nói đi tại sao nhắc tới Lâm khiết,lại có cái giọng điệu như vậy.
- Thì là... thì là...tui trúng tiếng sét với cậu ta rồi.
- Bà nói cái gì.-Hạ Ninh giật mình hét lớn.
Bên kia Lãnh Nguyệt đã đưa điện thoại ra xa,cô không ngờ Ninh Ninh lại phản ứng dữ dội như vậy.
- Bà nói rõ ra xem,trúng tiếng sét là sao?-Hạ Ninh hít sâu cố gắng bình tĩnh lại.
- Chuyện dài lắm,khi nào gặp tui sẽ nói cụ thể..
- Được,vậy nói vào trọng điểm, ngắn gọn trước cho tui biết thôi,tỉ mỉ chi tiết gặp rồi nói sao.
- Thì là...tui...tui...đã trao nụ hôn đầu cho cậu ta,sao khi môi chạm môi,tui nghe thấy có tia sét đánh cái ầm xuống tui, khiến tui choáng váng.Muốn...hì hì... muốn cậu ta sao này là của riêng tui, để tui muốn thích hôn lúc nào thì hôn.-Lãnh Nguyệt khoa trương,bá đạo.
Lãnh Nguyệt bên kia mặc dù đang khoa trương, vẻ mặt đắc ý nhưng cũng đang lo sợ chờ đợi phản ứng của Ninh Ninh, vì lúc nãy mới nghe cô trúng tiếng sét thôi đã hét to như vậy rồi, giờ cô lại nói hôn,cô không tin Ninh Ninh có thể bình tĩnh.Nhưng bất ngờ là cô chờ đợi nhưng chẳng nghe được tiếng hét nào,mà là giọng nói rất nhỏ của Ninh Ninh nghe như có vẻ đang cảm thán.
- Cậu cũng vậy sao, vì mất nụ hôn đầu mà trúng tiếng sét.
Hạ Ninh nghe thấy Tiểu Nguyệt cũng bị mất nụ hôn đầu,rồi bởi vì nụ hôn này mà bị "sét đánh trúng" cô thấy đồng cảnh ngộ,thông cảm được cho cảm xúc của Tiểu Nguyệt, chẳng phải cô cũng như vậy sao.Chỉ có khác là anh ta còn tỏ tình với cô,anh ta nói anh ta thích cô, hỏi cô có đồng ý làm bạn gái của anh không,cô không còn nhớ rõ lúc đó mình đã trả lời như thế nào, hình như ngượng ngùng ngơ ngác gật đầu thì phải.Mà cũng không phải cô nhớ hình như là lắc đầu,Hazi...cô thở dài,ngay lúc anh ta hôn xong rồi tỏ tình thì cô lại phát sốt kiểu gì mà vừa tỉnh lại,lại ngã ra hôn mê tiếp,sao đó tỉnh lại cô thấy mình đã nằm yên ổn trên giường ở nhà.
- Ninh Ninh, Tiểu mỹ nhân,Hạ Ninh bà vừa nói cái gì,bà...bà...bà... nói cũng... cũng là...là hôm qua bà cũng mất nụ hôn đầu sao?bà mau trả lời tôi, người đó là ai hả.-Lãnh Nguyệt ngạc nhiên lắp bắp hỏi.
- Tôi còn buồn ngủ quá, gặp nói sao nha.Tôi ngủ tiếp đây.-Nói rồi Hạ Ninh nhanh chóng tắt điện thoại,thậm chí chỉnh im lặng luôn.
Mà bên kia Lãnh Nguyệt còn chưa hồi thần được, trời ạ,cô vừa mới nghe được gì đây "cũng" là "cũng" có nghĩa là cậu ấy cũng mất nụ hôn đầu, có nghĩa là cậu ta cũng trúng tiếng sét, nhưng với ai mới được chứ.A...Ninh Ninh,đồ bất lương,dám cúp điện thoại của tôi mà bỏ chạy.Làm mình tò mò chết đi được.
Tiếng chuông điện thoại làm cô tỉnh giấc,cô hồi thần,vậy mà cô lại mơ thấy cảnh Lục Cảnh Phong đã từng hôn mình, nghĩ lại mặt cô ửng hồng.Lắc nhẹ đầu bình tĩnh lại,cô bắt máy, người gọi đến lúc trời mới ửng sáng thế này,không ai khác chính là "Hoàng đế" của cô:
- Ninh Ninh, Tiểu mỹ nhân,lần này tui chết chắc rồi,tui tự lấy đá đập vào chân mình rồi,làm sao đây,làm sao đây??.Ninh Ninh,bà tỉnh ngủ chưa đấy,tui đang nói chuyện với bà đó,bà lên tiếng đi chứ,huhu.tui không sống qua con trăng này rồi.-Trong điện thoại vang lên một tràn tiếng nói khoa trương của Tiểu Nguyệt.
- Bà chờ tui nói chắc.-Hạ Ninh nhíu mày, thở dài với cô bạn này.
- A...xin lỗi,tui chỉ là quá phấn khích ấy nhằm nhằm tui khẩn trương,lo lắng quá thui.Bà nói gì đi,ăn ủi tâm hồn tui đi.huhu.
- Thứ nhất, nói rõ chuyện gì xảy ra?
- Thì hôm qua tui...tui...à quên béng mất,bà không sao chứ,tui nghe Lâm khiết nói Lăng Nhã bị cảnh sát bắt tối hôm qua,không phải trước đó cậu ta đưa cậu lên phòng nghỉ sao,sao lại bị cảnh sát bắt rồi,..hay là...Ninh Ninh không phải bà xảy ra chuyện gì rồi chứ,không phải con nhỏ xấu xa đó hại bà cái gì nên cảnh sát bắt chứ,tui nói đúng rồi phải không.Biết ngay mà,con nhỏ Lăng Nhã kia đột nhiên làm sao tốt như thế chứ.Ninh Ninh,bà đâu rồi,tui đang quan tâm bà,mà bà lại ngủ nữa sao.Bà cũng quá xấu rồi đó.hừ.
- Bà nói xong hết rồi chứ, nãy giờ bà có chỗ tui nói chuyện sao,tui chỉ mới hỏi một câu,bà đã tuông một tràn rồi đấy.-Hạ Ninh bất lực.
- A...xin lỗi..tui…-chưa kịp nói hết câu Lãnh Nguyệt đã nghe Hạ Ninh lên tiếng cắt ngang.
- Dừng...bà không cần xin lỗi nữa,bà im lặng nghe tui nói một chút được chứ,tui hỏi gì bà chỉ trả lời chính xác đáp án là được.
- Thứ nhất,đã xảy ra chuyện gì,sao hôm qua bà đi vệ sinh lâu như vậy?
- Hôm qua tui suýt chút nữa chết vì đi ngoài rồi,không biết ai lại ác ôn bỏ thuốc xổ vào đồ ăn hay thức uống của tui,hại tui như vậy.
- Vậy tại sao tui gọi cho bà không được?
- Điện thoại tui rớt ở bên ngoài nhà vệ sinh,sập nguồn luôn.
- Vậy bà có sao không?có ai đưa bà đi bệnh viện sao??
- Bà hay thật lại có thể đoán ra có người đưa tui đi,mà không phải tui đi một mình.
- Theo như bà nói,bà uống thuốc xổ,đi ngoài với cường độ như vậy liệu có khả năng tự đi đến bệnh viện sao.
- Ừ, cũng đúng,Ninh Ninh đúng là bà thông minh.
- Nói mau,sao đó ai đưa bà đi khám.
- Thì là...thì là.. Lớp trưởng Lâm Khiết.-Giọng nói rất nhẹ của Lãnh Nguyệt lên tiếng.
- Tại sao nói đến Lớp trưởng lại nhỏ tiếng như vậy,tại sao không nói chuyện bình thường như vừa rồi.-Hạ Ninh nghe ra có mờ ám trong này nên truy hỏi.
- Thì là...thì là...mà hôm qua bà có bị Lăng Nhã làm gì không?bà không sao chứ?- đầu bên kia điện thoại Lãnh Nguyệt cố tình đánh trống lảng.
- Đừng đánh trống lảng với tui,tui có thể trả lời cho bà ngay đây,sao đó bà tốt nhất khai thật cho tui.Thứ nhất cậu ta có hãm hại tui,còn hại ra làm sao, khi nào gặp tui kể tỉ mỉ cho bà sao.Thứ hai tui không sao,không mất miếng thịt nào.Rồi đó bà nói đi tại sao nhắc tới Lâm khiết,lại có cái giọng điệu như vậy.
- Thì là... thì là...tui trúng tiếng sét với cậu ta rồi.
- Bà nói cái gì.-Hạ Ninh giật mình hét lớn.
Bên kia Lãnh Nguyệt đã đưa điện thoại ra xa,cô không ngờ Ninh Ninh lại phản ứng dữ dội như vậy.
- Bà nói rõ ra xem,trúng tiếng sét là sao?-Hạ Ninh hít sâu cố gắng bình tĩnh lại.
- Chuyện dài lắm,khi nào gặp tui sẽ nói cụ thể..
- Được,vậy nói vào trọng điểm, ngắn gọn trước cho tui biết thôi,tỉ mỉ chi tiết gặp rồi nói sao.
- Thì là...tui...tui...đã trao nụ hôn đầu cho cậu ta,sao khi môi chạm môi,tui nghe thấy có tia sét đánh cái ầm xuống tui, khiến tui choáng váng.Muốn...hì hì... muốn cậu ta sao này là của riêng tui, để tui muốn thích hôn lúc nào thì hôn.-Lãnh Nguyệt khoa trương,bá đạo.
Lãnh Nguyệt bên kia mặc dù đang khoa trương, vẻ mặt đắc ý nhưng cũng đang lo sợ chờ đợi phản ứng của Ninh Ninh, vì lúc nãy mới nghe cô trúng tiếng sét thôi đã hét to như vậy rồi, giờ cô lại nói hôn,cô không tin Ninh Ninh có thể bình tĩnh.Nhưng bất ngờ là cô chờ đợi nhưng chẳng nghe được tiếng hét nào,mà là giọng nói rất nhỏ của Ninh Ninh nghe như có vẻ đang cảm thán.
- Cậu cũng vậy sao, vì mất nụ hôn đầu mà trúng tiếng sét.
Hạ Ninh nghe thấy Tiểu Nguyệt cũng bị mất nụ hôn đầu,rồi bởi vì nụ hôn này mà bị "sét đánh trúng" cô thấy đồng cảnh ngộ,thông cảm được cho cảm xúc của Tiểu Nguyệt, chẳng phải cô cũng như vậy sao.Chỉ có khác là anh ta còn tỏ tình với cô,anh ta nói anh ta thích cô, hỏi cô có đồng ý làm bạn gái của anh không,cô không còn nhớ rõ lúc đó mình đã trả lời như thế nào, hình như ngượng ngùng ngơ ngác gật đầu thì phải.Mà cũng không phải cô nhớ hình như là lắc đầu,Hazi...cô thở dài,ngay lúc anh ta hôn xong rồi tỏ tình thì cô lại phát sốt kiểu gì mà vừa tỉnh lại,lại ngã ra hôn mê tiếp,sao đó tỉnh lại cô thấy mình đã nằm yên ổn trên giường ở nhà.
- Ninh Ninh, Tiểu mỹ nhân,Hạ Ninh bà vừa nói cái gì,bà...bà...bà... nói cũng... cũng là...là hôm qua bà cũng mất nụ hôn đầu sao?bà mau trả lời tôi, người đó là ai hả.-Lãnh Nguyệt ngạc nhiên lắp bắp hỏi.
- Tôi còn buồn ngủ quá, gặp nói sao nha.Tôi ngủ tiếp đây.-Nói rồi Hạ Ninh nhanh chóng tắt điện thoại,thậm chí chỉnh im lặng luôn.
Mà bên kia Lãnh Nguyệt còn chưa hồi thần được, trời ạ,cô vừa mới nghe được gì đây "cũng" là "cũng" có nghĩa là cậu ấy cũng mất nụ hôn đầu, có nghĩa là cậu ta cũng trúng tiếng sét, nhưng với ai mới được chứ.A...Ninh Ninh,đồ bất lương,dám cúp điện thoại của tôi mà bỏ chạy.Làm mình tò mò chết đi được.