Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Chương 54
Lúc này, ở khoảng cách gần cách gần hơn, mọi người mới nhìn Hạ Cẩn Mai thật rõ.
Quả thật cô quá đẹp, trang điểm rất nhẹ nhàng nhưng lại khoe khéo từng đường nét trên gương mặt.
Người con dâu này, không đón vào nhà được nhà họ An cũng có phân tiếc nuối.
Chỉ là trong thâm tâm họ, khi Lâm Khánh gặp chuyện, cô lựa chọn bỏ đi, gạt đi bao năm tâm tư họ đặt lên người họ nên có phần không vui, họ cũng không thèm đáp lại câu chào hỏi của cô.
“Ồ, Cậu chủ Kiều, thật vinh dự cho chúng tôi quá!”
Tiếng ba của An Lâm Khánh cất lên vô cùng hồ hởi.
Từ xa đi tới một người đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi bước vào, khuôn mặt trẻ măng, âu phục thẳng tắp, đôi mắt rất sâu, trông thật sự đẹp.
Nhưng đó là mọi người chưa từng nhìn thấy Vương Tuấn Dương hay cái tên sát thủ điên kia, nếu nhìn thấy thì người đàn ông này cũng chỉ xếp hạng B mà thôi.
Người đàn ông đó là Kiều Chính Minh, con trai cũng là người thừa kế nhà họ Kiều, là người xếp thứ ba trong tứ đại gia tộc, Anh đi đến chỗ người nhà họ An nhưng không đưa tay ra bắt.
Lúc này Hạ Cẩn Mai vẫn đứng cạnh Hạ Vân Du, Kiều Chính Minh liếc qua cô, rồi ánh mắt đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc.
“Đây là…?”
Hạ Cẩn Mai không nghĩ anh ta hỏi đến mình nên không nhìn anh, bâng quơ nhìn vào phòng tiệc, hoàn toàn không để ý đến.
Nhà họ An dường như nhận ra sự bận tâm của Kiều Chính Minh liền vội vàng nói khéo: “Mời cậu Kiều vào trong”
Hạ Cẩn Mai cũng không để ý đến.
Nhưng Kiều Chính Minh lại chẳng thèm quan tâm người nhà họ An nói gì, anh dừng hẳn lại, tiến đến chỗ Hạ Cẩn Mai: “Thật hân hạnh! Cô có thể cho tôi làm quen không?”
Hạ Cẩn Mai giật mình, tròn mắt nhìn Kiêu Chính Minh.
Người nhà họ An không nhịn được hừ lạnh một cái, cô có thể đọc được mẹ Lâm Khánh nói câu gì mà “đồ hồ ly tinh”
ở trên miệng.
“Thật thứ lỗi, bây giờ không tiện lắm it”
Nói xong thì Hạ Cẩn Mai hơi cúi người xuống theo Diệp Tịnh Nhi rời đi.
Mẹ An Lâm Khánh lại lẩm bẩm: “Làm bộ làm tịch.”
Lúc này Hạ Vân Du là bác gái ruột của Hạ Cẩn Mai, cũng là mẹ của Lưu Bối Na đi theo cô nói: “Hạ Cẩn Mai, bác có vài lời muốn nói riêng với cháu”
“Dạ!”
Hạ Cẩn Mai lễ phép nói, trong lòng cũng biết bác định nói gì.
Ngày hôm qua khi nhận điện thoại cô cũng đã nghe một lần, nhưng người bác này của cô có vẻ trong lòng vẫn còn cảm thấy không thoải mái.
Hạ Vân Du đưa Hạ Cẩn Mai ra một góc khuất, bà nắm lấy tay cô mà nói: “Cẩn Mai, chuyện cháu và Lãm Khánh trước đây chúng ta đều biết.
Nhưng…
nay Lâm Khánh và Bối Na đã là một đôi, bác có phần áy náy với cháu.
Chỉ là khi ấy, cháu biến mất…
nên…”
Hạ Cẩn Mai nghe ra ý tứ.
Cô không trách bác gái.
Nhìn từ ngoài vào sự tình đúng là Hạ Cẩn Mai đã bỏ An Lâm Khánh đi đúng lúc anh kinh tế sa sút, đối mặt với nhiều nguy cơ.
“Bác yên tâm, cháu và An Lâm Khánh đã chia tay cả năm nay rôi, cháu đã không còn liên quan gì tới anh ta nữa”
Hạ Cẩn Mai nói.
Lời có điều thật, có điều không thật.
“Bác ra đón khách đi.”
“Để bác đưa cháu vào chỗ Bối Na.
Con bé rất áy náy với cháu.
Cháu vào đi cho nó bớt nghĩ.”
Hạ Cẩn Mai gật đầu, trước sau không phản đối.
Lúc này, ở khoảng cách gần cách gần hơn, mọi người mới nhìn Hạ Cẩn Mai thật rõ.
Quả thật cô quá đẹp, trang điểm rất nhẹ nhàng nhưng lại khoe khéo từng đường nét trên gương mặt.
Người con dâu này, không đón vào nhà được nhà họ An cũng có phân tiếc nuối.
Chỉ là trong thâm tâm họ, khi Lâm Khánh gặp chuyện, cô lựa chọn bỏ đi, gạt đi bao năm tâm tư họ đặt lên người họ nên có phần không vui, họ cũng không thèm đáp lại câu chào hỏi của cô.
“Ồ, Cậu chủ Kiều, thật vinh dự cho chúng tôi quá!”
Tiếng ba của An Lâm Khánh cất lên vô cùng hồ hởi.
Từ xa đi tới một người đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi bước vào, khuôn mặt trẻ măng, âu phục thẳng tắp, đôi mắt rất sâu, trông thật sự đẹp.
Nhưng đó là mọi người chưa từng nhìn thấy Vương Tuấn Dương hay cái tên sát thủ điên kia, nếu nhìn thấy thì người đàn ông này cũng chỉ xếp hạng B mà thôi.
Người đàn ông đó là Kiều Chính Minh, con trai cũng là người thừa kế nhà họ Kiều, là người xếp thứ ba trong tứ đại gia tộc, Anh đi đến chỗ người nhà họ An nhưng không đưa tay ra bắt.
Lúc này Hạ Cẩn Mai vẫn đứng cạnh Hạ Vân Du, Kiều Chính Minh liếc qua cô, rồi ánh mắt đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc.
“Đây là…?”
Hạ Cẩn Mai không nghĩ anh ta hỏi đến mình nên không nhìn anh, bâng quơ nhìn vào phòng tiệc, hoàn toàn không để ý đến.
Nhà họ An dường như nhận ra sự bận tâm của Kiều Chính Minh liền vội vàng nói khéo: “Mời cậu Kiều vào trong”
Hạ Cẩn Mai cũng không để ý đến.
Nhưng Kiều Chính Minh lại chẳng thèm quan tâm người nhà họ An nói gì, anh dừng hẳn lại, tiến đến chỗ Hạ Cẩn Mai: “Thật hân hạnh! Cô có thể cho tôi làm quen không?”
Hạ Cẩn Mai giật mình, tròn mắt nhìn Kiêu Chính Minh.
Người nhà họ An không nhịn được hừ lạnh một cái, cô có thể đọc được mẹ Lâm Khánh nói câu gì mà “đồ hồ ly tinh”
ở trên miệng.
“Thật thứ lỗi, bây giờ không tiện lắm it”
Nói xong thì Hạ Cẩn Mai hơi cúi người xuống theo Diệp Tịnh Nhi rời đi.
Mẹ An Lâm Khánh lại lẩm bẩm: “Làm bộ làm tịch.”
Lúc này Hạ Vân Du là bác gái ruột của Hạ Cẩn Mai, cũng là mẹ của Lưu Bối Na đi theo cô nói: “Hạ Cẩn Mai, bác có vài lời muốn nói riêng với cháu”
“Dạ!”
Hạ Cẩn Mai lễ phép nói, trong lòng cũng biết bác định nói gì.
Ngày hôm qua khi nhận điện thoại cô cũng đã nghe một lần, nhưng người bác này của cô có vẻ trong lòng vẫn còn cảm thấy không thoải mái.
Hạ Vân Du đưa Hạ Cẩn Mai ra một góc khuất, bà nắm lấy tay cô mà nói: “Cẩn Mai, chuyện cháu và Lãm Khánh trước đây chúng ta đều biết.
Nhưng…
nay Lâm Khánh và Bối Na đã là một đôi, bác có phần áy náy với cháu.
Chỉ là khi ấy, cháu biến mất…
nên…”
Hạ Cẩn Mai nghe ra ý tứ.
Cô không trách bác gái.
Nhìn từ ngoài vào sự tình đúng là Hạ Cẩn Mai đã bỏ An Lâm Khánh đi đúng lúc anh kinh tế sa sút, đối mặt với nhiều nguy cơ.
“Bác yên tâm, cháu và An Lâm Khánh đã chia tay cả năm nay rôi, cháu đã không còn liên quan gì tới anh ta nữa”
Hạ Cẩn Mai nói.
Lời có điều thật, có điều không thật.
“Bác ra đón khách đi.”
“Để bác đưa cháu vào chỗ Bối Na.
Con bé rất áy náy với cháu.
Cháu vào đi cho nó bớt nghĩ.”
Hạ Cẩn Mai gật đầu, trước sau không phản đối.