Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Chương 49
Vương Tuấn Dương rốt cuộc là làm sao vậy? Hay là do chú Lục theo thói quen gọi người này đến? “Thầy Phan lâu nay là người may đồ cho cậu chủ, vậy nên tôi mới nhờ thầy may luôn cho cô thôi”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng bổ sung, không muốn Hạ Cẩn Mai phải suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng sự thật là Vương Tuấn Dương đã phân phó ông trước đó.
“Dạ”
Hạ Cẩn Mai lúng túng đáp.
Rất nhanh sau đó, Phan Quân Sinh đã cho một nữ phụ tá lấy số đo của cô, ông hẹn ngày kia lễ phục sẽ được gửi đến.
Hạ Cẩn Mai chỉ biết rối rít cảm ơn.
Đến tối, Vương Tuấn Dương trở về thì Hạ Cẩn Mai đã dùng xong bữa tối và ở trong thư phòng ru cậu chủ nhỏ ngủ.
Thấy bóng anh về, cô chợt nghĩ đến chuyện cái cốp đồ trang điểm và bộ lễ phục bèn tới trước mặt anh nói: “Cảm ơn!”
Vương Tuấn Dương khẽ nhíu mày, anh cũng chưa hiểu được cô muốn cảm ơn vì cái gì.
Hạ Cẩn Mai dường như đoán biết được bởi vì cô cũng hiểu đối với những chuyện đó anh không hề để tâm, có lẽ chỉ là tùy tiện nói trong một khắc nên cất tiếng: “Chuyện cái cốp đồ và bộ lễ phục”
“À”
Vương Tuấn Dương vỡ lẽ.
Anh hơi nhếch môi cười một cái có ý mỉa mai, rồi bất ngờ anh túm lấy tay cô kéo lại, bị mất đà, Hạ Cẩn Mai ngã cả lên người anh.
“Cô mong chờ điều gì đấy?”
Môi Vương Tuấn Dương hơi cong lên nói.
Tiếng nói rất nhỏ, gân như là thì thầm bên tai đầy vé ám muội.
Hạ Cẩn Mai bất giác đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, môi theo phản xạ mim chặt lại.
Hạ Cẩn Mai mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật lúc này tim cô đang muốn nhảy khỏi lông ngực.
Khuôn mặt của Vương Tuấn Dương kề cận ngay bên cạnh, vừa đẹp, vừa hấp dẫn, đôi mắt không rõ biểu tình dán chặt lấy khuôn mặt của cô, hơi thở nóng rực.
Hạ Cẩn Mai nuốt nước bọt xuống.Chỉ thấy Vương Tuấn Dương nhíu mày.
“Chân tôi bị liệt, e rằng…không thỏa mãn được côi”
Nói xong câu này thì anh đẩy cô ra với vẻ trào phúng.
Hạ Cẩn Mai đỏ mặt.
Chính cô cũng chửi mình vô sỉ, bởi vì khoảnh khắc vừa rồi chính cô cũng không kiểm soát được chính mình, và rồi thì chính cô cũng cay đẳng thừa nhận rằng, mặc dù miệng Vương Tuấn Dương cay độc, anh ra tay tàn nhẫn nhưng anh cũng thật hấp dẫn.
Hạ Cẩn Mai vẫn lúng túng đứng một chỗ không biết nói gì.
Rồi dường như sau khoảng mấy phút cô tỉnh táo lại, bối rối trở đi.
Nhưng mới bước một bước cô lại bị kéo lại: “Cái cốp đồ không đơn giản.Tôi bảo vệ tôi thôi.Còn bộ lễ phục…là tùy tiện bố thí.Nhất định phải mặc”
Hạ Cẩn Mai một chút lạnh người.
Mặc dù cô cũng biết rằng anh không có ý tốt gì nhưng theo phép lịch sự cô vẫn nên cảm ơn.
Vậy mà anh lại dùng từ “bố thí” để nói.
Thật quá mức ngạo mạn.
Cô xoay người lại, miệng quả quyết: “Tôi không cần anh bố thí”
Vương Tuấn Dương chầm chậm đưa tay lên chạm nhẹ vào mũi mình rồi nói: “Vậy thì cô mong chờ điều gì? Tôi thích cô, muốn bao nuôi cô? Hạ Cẩn Mai thoáng bối rối trong ánh mắt.
Người đàn ông này thật sự có thể đọc được suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô hay sao, dù cái suy nghĩ ấy chỉ trong một tích tắc đã bị gạt bỏ.
Lúc này cô hận chính mình vì trót lỡ đọc nhiều ngôn tình và xem nhiều phim thần tượng quá mới nghĩ ra cái khả năng đáng nguyền rủa đó.
Một lúc không thấy cô trả lời, Vương Tuấn Dương nhếch môi nói: “Tôi nói đúng rồi.
Kể ra thì…
ý nghĩ đó cũng thú vị đó.
Chỉ là…
cô thấy đấy, tôi bị liệt, chỉ có thể nằm dưới thôi!”
Lời nói của Vương Tuấn Dương thật sự rất ám muội.
Vương Tuấn Dương rốt cuộc là làm sao vậy? Hay là do chú Lục theo thói quen gọi người này đến? “Thầy Phan lâu nay là người may đồ cho cậu chủ, vậy nên tôi mới nhờ thầy may luôn cho cô thôi”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng bổ sung, không muốn Hạ Cẩn Mai phải suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng sự thật là Vương Tuấn Dương đã phân phó ông trước đó.
“Dạ”
Hạ Cẩn Mai lúng túng đáp.
Rất nhanh sau đó, Phan Quân Sinh đã cho một nữ phụ tá lấy số đo của cô, ông hẹn ngày kia lễ phục sẽ được gửi đến.
Hạ Cẩn Mai chỉ biết rối rít cảm ơn.
Đến tối, Vương Tuấn Dương trở về thì Hạ Cẩn Mai đã dùng xong bữa tối và ở trong thư phòng ru cậu chủ nhỏ ngủ.
Thấy bóng anh về, cô chợt nghĩ đến chuyện cái cốp đồ trang điểm và bộ lễ phục bèn tới trước mặt anh nói: “Cảm ơn!”
Vương Tuấn Dương khẽ nhíu mày, anh cũng chưa hiểu được cô muốn cảm ơn vì cái gì.
Hạ Cẩn Mai dường như đoán biết được bởi vì cô cũng hiểu đối với những chuyện đó anh không hề để tâm, có lẽ chỉ là tùy tiện nói trong một khắc nên cất tiếng: “Chuyện cái cốp đồ và bộ lễ phục”
“À”
Vương Tuấn Dương vỡ lẽ.
Anh hơi nhếch môi cười một cái có ý mỉa mai, rồi bất ngờ anh túm lấy tay cô kéo lại, bị mất đà, Hạ Cẩn Mai ngã cả lên người anh.
“Cô mong chờ điều gì đấy?”
Môi Vương Tuấn Dương hơi cong lên nói.
Tiếng nói rất nhỏ, gân như là thì thầm bên tai đầy vé ám muội.
Hạ Cẩn Mai bất giác đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, môi theo phản xạ mim chặt lại.
Hạ Cẩn Mai mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật lúc này tim cô đang muốn nhảy khỏi lông ngực.
Khuôn mặt của Vương Tuấn Dương kề cận ngay bên cạnh, vừa đẹp, vừa hấp dẫn, đôi mắt không rõ biểu tình dán chặt lấy khuôn mặt của cô, hơi thở nóng rực.
Hạ Cẩn Mai nuốt nước bọt xuống.Chỉ thấy Vương Tuấn Dương nhíu mày.
“Chân tôi bị liệt, e rằng…không thỏa mãn được côi”
Nói xong câu này thì anh đẩy cô ra với vẻ trào phúng.
Hạ Cẩn Mai đỏ mặt.
Chính cô cũng chửi mình vô sỉ, bởi vì khoảnh khắc vừa rồi chính cô cũng không kiểm soát được chính mình, và rồi thì chính cô cũng cay đẳng thừa nhận rằng, mặc dù miệng Vương Tuấn Dương cay độc, anh ra tay tàn nhẫn nhưng anh cũng thật hấp dẫn.
Hạ Cẩn Mai vẫn lúng túng đứng một chỗ không biết nói gì.
Rồi dường như sau khoảng mấy phút cô tỉnh táo lại, bối rối trở đi.
Nhưng mới bước một bước cô lại bị kéo lại: “Cái cốp đồ không đơn giản.Tôi bảo vệ tôi thôi.Còn bộ lễ phục…là tùy tiện bố thí.Nhất định phải mặc”
Hạ Cẩn Mai một chút lạnh người.
Mặc dù cô cũng biết rằng anh không có ý tốt gì nhưng theo phép lịch sự cô vẫn nên cảm ơn.
Vậy mà anh lại dùng từ “bố thí” để nói.
Thật quá mức ngạo mạn.
Cô xoay người lại, miệng quả quyết: “Tôi không cần anh bố thí”
Vương Tuấn Dương chầm chậm đưa tay lên chạm nhẹ vào mũi mình rồi nói: “Vậy thì cô mong chờ điều gì? Tôi thích cô, muốn bao nuôi cô? Hạ Cẩn Mai thoáng bối rối trong ánh mắt.
Người đàn ông này thật sự có thể đọc được suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô hay sao, dù cái suy nghĩ ấy chỉ trong một tích tắc đã bị gạt bỏ.
Lúc này cô hận chính mình vì trót lỡ đọc nhiều ngôn tình và xem nhiều phim thần tượng quá mới nghĩ ra cái khả năng đáng nguyền rủa đó.
Một lúc không thấy cô trả lời, Vương Tuấn Dương nhếch môi nói: “Tôi nói đúng rồi.
Kể ra thì…
ý nghĩ đó cũng thú vị đó.
Chỉ là…
cô thấy đấy, tôi bị liệt, chỉ có thể nằm dưới thôi!”
Lời nói của Vương Tuấn Dương thật sự rất ám muội.