Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Chương 185
Trong lòng cô cũng mâu thuẫn với câu trả lời của chính mình: “Tôi không biết nữa.
Có lẽ sẽ có những ngoại lệ.
Nhưng không phải là tôi.
Tôi sẽ không làm thế.”
Vương Tuấn Dương đang dựa trên vai cô bất giác cau mày một cái.
Anh lại có một cảm giác mơ mơ hồ hồ về câu trả lời của cô.
“Em biết ngoại lệ sao?”
Vương Tuấn Dương ngồi thẳng dậy, ánh mắt biến đổi phức tạp.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt còn đang hoang mang khó hiểu của Hạ Cẩn Mai mà hỏi.
Trong một khoảnh khắc, Hạ Cẩn Mai lại có cảm giác Vương Tuấn Dương đang thất vọng.
Cô không lý giải được vì sao anh lại có thái độ như vậy.
Cô thở dài, nhìn lại đối phương mà nói: “Điều này không liên quan đến anh.”
Hạ Cẩn Mai lảng tránh không nói.
Cô thật sự không muốn nhắc đến mẹ mình, người phụ nữ đã chọn cách giả chết để rời xa cô.
Thật sự không muốn nhắc đến.
Vương Tuấn Dương đem nghi ngờ giấu vào bên trong lòng, không thể hiện ra.
Tâm tư anh thâm sâu khó đoán.
Lúc này Hạ Cẩn Mai nói mấy lời không rõ ràng càng khiến cho thói đa nghi của anh có cớ phát tác.
“Thôi được, mau nghỉ đi.”
Vương Tuấn Dương nói xong thì rời đi.
Thái độ này vốn chẳng được coi là niềm nở gì nhưng ít nhất so với cơn thịnh nộ vô lý trước đây thì đã rất tốt rồi.
Sáng hôm sau, khi Hạ Cẩn Mai tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng ríu rít ở trong nhà.
Cô thấy có chút ngạc nhiên nên bước xuống dưới tầng.
Trong nhà bếp, một cô gái mặc chiếc váy trắng, xinh đẹp, điểm trang tỉ mỉ, đang cười nói vui vẻ ở bên cạnh Vương Tuấn Dương.
Mà khuôn mặt anh cũng khác với mọi ngày, cò cảm giác có sức sống hơn.
“Cô gái đó là ai?”
Hạ Cẩn Mai vừa tự hỏi.
“Cô Hạ, cô đã dậy rồi đấy ạ?”
Tô Mạn Lâm cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai mỉm cười gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào trong bếp có ý dò hỏi.
Tô Mạn Lâm hướng mắt nhìn theo điểm nhìn của Hạ Cẩn Mai, nhận ra ý của cô liên nói: “Đó là cô chủ Lệ Hoa, là con nuôi của ông chủ trước đây, xem cậu chủ như anh trai vậy.
Cô ấy sống ở nước ngoài nhiêu năm nay mới trở về.”
Hạ Cẩn Mai dường như đã hiểu ra.
Nhà Họ Vương đông người hơn cô nghĩ.
Bảo sao mà một người vốn lạnh lùng như Vương Tuấn Dương lại có thế vui vẻ nói chuyện với một cô gái như vậy, hóa ra là em gái nuôi.
“Cô Hạ, mau ra ăn sáng đi!”
Tô Mạn Lâm cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai khẽ cảm ơn rồi bước chân về phía phòng khách.
Vừa thấy cô đi vào Vương Lệ Hoa liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì.
Hạ Cẩn Mai chủ động nói: *Xin chào buổi sáng.”
Vương Tuấn Dương quay người lại nhìn, nụ cười trên môi anh vội tắt khi thấy cô đi xuống.
Hạ Cẩn Mai cũng chẳng muốn bận tâm, vì hỉ nộ ái ố của anh không bao giờ được báo trước.
“Ở trong nước mọi người ít có thói quen dậy sớm tập thể dục thật.
Cô bạn em cũng vậy luôn, toàn ngủ đến bảy tám giờ mới xuống nhà ăn sáng.”
Vương Lệ Hoa nói rất nhanh, lời nghe rất thoải mái nhưng Hạ Cẩn Mai cảm thấy luôn đối phương đang nhằm vào mình.
Đối phương không hỏi tới, chẳng chỉ đích danh mình thì cứ coi như không biết đi.
Trong lòng cô cũng mâu thuẫn với câu trả lời của chính mình: “Tôi không biết nữa.
Có lẽ sẽ có những ngoại lệ.
Nhưng không phải là tôi.
Tôi sẽ không làm thế.”
Vương Tuấn Dương đang dựa trên vai cô bất giác cau mày một cái.
Anh lại có một cảm giác mơ mơ hồ hồ về câu trả lời của cô.
“Em biết ngoại lệ sao?”
Vương Tuấn Dương ngồi thẳng dậy, ánh mắt biến đổi phức tạp.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt còn đang hoang mang khó hiểu của Hạ Cẩn Mai mà hỏi.
Trong một khoảnh khắc, Hạ Cẩn Mai lại có cảm giác Vương Tuấn Dương đang thất vọng.
Cô không lý giải được vì sao anh lại có thái độ như vậy.
Cô thở dài, nhìn lại đối phương mà nói: “Điều này không liên quan đến anh.”
Hạ Cẩn Mai lảng tránh không nói.
Cô thật sự không muốn nhắc đến mẹ mình, người phụ nữ đã chọn cách giả chết để rời xa cô.
Thật sự không muốn nhắc đến.
Vương Tuấn Dương đem nghi ngờ giấu vào bên trong lòng, không thể hiện ra.
Tâm tư anh thâm sâu khó đoán.
Lúc này Hạ Cẩn Mai nói mấy lời không rõ ràng càng khiến cho thói đa nghi của anh có cớ phát tác.
“Thôi được, mau nghỉ đi.”
Vương Tuấn Dương nói xong thì rời đi.
Thái độ này vốn chẳng được coi là niềm nở gì nhưng ít nhất so với cơn thịnh nộ vô lý trước đây thì đã rất tốt rồi.
Sáng hôm sau, khi Hạ Cẩn Mai tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng ríu rít ở trong nhà.
Cô thấy có chút ngạc nhiên nên bước xuống dưới tầng.
Trong nhà bếp, một cô gái mặc chiếc váy trắng, xinh đẹp, điểm trang tỉ mỉ, đang cười nói vui vẻ ở bên cạnh Vương Tuấn Dương.
Mà khuôn mặt anh cũng khác với mọi ngày, cò cảm giác có sức sống hơn.
“Cô gái đó là ai?”
Hạ Cẩn Mai vừa tự hỏi.
“Cô Hạ, cô đã dậy rồi đấy ạ?”
Tô Mạn Lâm cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai mỉm cười gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào trong bếp có ý dò hỏi.
Tô Mạn Lâm hướng mắt nhìn theo điểm nhìn của Hạ Cẩn Mai, nhận ra ý của cô liên nói: “Đó là cô chủ Lệ Hoa, là con nuôi của ông chủ trước đây, xem cậu chủ như anh trai vậy.
Cô ấy sống ở nước ngoài nhiêu năm nay mới trở về.”
Hạ Cẩn Mai dường như đã hiểu ra.
Nhà Họ Vương đông người hơn cô nghĩ.
Bảo sao mà một người vốn lạnh lùng như Vương Tuấn Dương lại có thế vui vẻ nói chuyện với một cô gái như vậy, hóa ra là em gái nuôi.
“Cô Hạ, mau ra ăn sáng đi!”
Tô Mạn Lâm cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai khẽ cảm ơn rồi bước chân về phía phòng khách.
Vừa thấy cô đi vào Vương Lệ Hoa liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì.
Hạ Cẩn Mai chủ động nói: *Xin chào buổi sáng.”
Vương Tuấn Dương quay người lại nhìn, nụ cười trên môi anh vội tắt khi thấy cô đi xuống.
Hạ Cẩn Mai cũng chẳng muốn bận tâm, vì hỉ nộ ái ố của anh không bao giờ được báo trước.
“Ở trong nước mọi người ít có thói quen dậy sớm tập thể dục thật.
Cô bạn em cũng vậy luôn, toàn ngủ đến bảy tám giờ mới xuống nhà ăn sáng.”
Vương Lệ Hoa nói rất nhanh, lời nghe rất thoải mái nhưng Hạ Cẩn Mai cảm thấy luôn đối phương đang nhằm vào mình.
Đối phương không hỏi tới, chẳng chỉ đích danh mình thì cứ coi như không biết đi.