Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 425
Có Tiểu Mạch sợ hãi, cho dù cô có chạy nhanh như thế nào thì cũng không thoát được ba bốn người đàn ông lực lưỡng như thế này, cho dù như vậy, Có Tiểu Mạch vẫn quyết định đập bánh bao vừa mới mua vào đầu người đàn ông đó, nhân bánh bao rơi vung vãi trên mặt!
Người đàn ông phẫn nộ hét lên một tiếng, hắn xông thẳng lên phía trước, bóp cổ Có Tiểu Mạch, hắn bóp cổ tay đang cằm nước đậu lành của Có Tiểu Mạch, Có Tiểu Mạch chỉ cảm tháy cổ tay đau kinh khủng, bàn tay run run, nước đậu lành đỗ xuống đắt.
Nước đậu lành nóng hồi bắn vào ngón chân lộ ra bên ngoài của Có Tiểu Mạch, đau rát.
Miệng bị người đằng sau bịt lại, không thể nào vùng vẫy giãy giụa!
Không biết tay tên đó có mùi gì, Có Tiểu Mạch từ từ cảm thấy ý thức của mình mắt đi, còn chưa thốt lên hai chữ hỏng rồi thì đã ngất xỉu.
Chiếc xe du lịch rời đi rất lâu, con đường nhỏ vắng vẻ không một bóng người, chỉ có nước đậu lành đổ giữa đường vẫn rất rõ ràng.
Trong bệnh viện, Mộ Bắc Ngật tỉnh dậy từ rất sớm, anh biết tối qua mình uống say, anh đền bệnh viện trong tình trạng say sỉn, giải thích với một Có Tiểu Mạch không có đầu óc.
Nhưng may mắn Có Tiểu Mạch không nhẫn tâm vứt anh ra bên ngoài.
Sáng sớm Mộ Bắc Ngật có việc cần đi với Dịch Bách, anh không chào Có Tiểu Mạch một tiếng đã rời khỏi bệnh viện, lúc này quay lại bệnh viện là vì Nám Nám gọi điện bảo anh đến.
Mộ Bắc Ngật đi đến phòng bệnh Nám Nám với sắc mặt lạnh nhạt, nhưng sau khi nhìn thầy bộ dạng đáng yêu của Nám Nám, trái tìm yêu đuối của anh lại sụp đổ, anh bật cười, xem ra bé đáng yêu thật sự rất thích anh, nếu là con gái của anh thì tốt biết bao.
Anh sẽ cưng chiều con bé cả đời.
“Nám Nám.”
“Ông chú lợi hại, cuối cùng chú cũng đến, Nám Nám nhớ chú lắm, Mami nói chú đã cứu cháu và Mami, bây giờ ông chú lợi hại là người có ơn cứu mạng cháu và Mami, Mami chỉ có thể lây thân đền đáp ân huệ này thôi.” Con bé nói với giọng điệu lanh lợi, không quên âm thằm quan sát biểu cảm của ông chú lợi hại, ánh mắt ngây thơ mang theo sự hy vọng.
Mộ Bắc Ngật nheo. mắt, khóe miệng cong lên: “Nám Nám thật sự thích chú sao?”
Bé đáng yêu không suy nghĩ đã nói: “Đương nhiên rồi ạ! Nám Nám thích chú lợi hại nhát, Mami cũng rất thích!”
Mộ Bắc Ngật nghĩ trong lòng, đợi sau khi thu lưới, anh có thể trở thành bó của Nám Nám rồi, mặc dù là bố nuôi nhưng anh sẽ đối xử với Nám Nám như đối xử với con ruột của mình.
Nửa tiếng trôi qua, Nám Nám chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa, Mộ Bắc Ngật đặt tờ báo trong tay xuống, anh đứng lên, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
“Cố Tiểu Mạch đi ra ngoài bao lâu rồi?”
Nám Nám “4á” một tiếng, tại sao ông chú lợi hại lại biết?
“Nắm đi mua đồ ăn sáng cho Nám Nám nhưng bây giờ vẫn chưa quay về.”
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, anh lôi điện thoại ra gọi cho Có Tiểu Mạch, đầu dây bên kia đang đỗ chuông nhưng lập tức tắt máy, chỉ trong nháy mắt, cảm giác bát an và nguy hiểm ập tới.
Mộ Bắc Ngật vội vàng ngoái đầu, giọng nói điềm tĩnh, “Nám Nám đừng sợ, bây giờ chú sẽ ra ngoài tìm Mami, một mình ở đây có sợ không?”
Nám Nám làm sao có thể làm hỏng cơ hội chỉ có một mình ông chú lợi hại và Mami chứ, con bé lập tức lắc đầu, “Nám Nám không sợ đâu ạ!”
Mộ Bắc Ngật vội vàng ra khỏi bệnh viện, anh gọi thêm vài cuộc nữa, cuối cùng đôi mắt tối sầm, anh lạnh lùng dặn dò Dịch Bách: “Mau điều tra xem Có Tiểu Mạch đang ở đâu, có khả năng xảy ra chuyện rồi!”
Anh nhạy cảm và cảnh giác hơn trước đây, anh nhận ra có điều không đúng.
Dịch Bách không dám chậm trễ, vội vàng đi tìm tung tích của Có Tiểu Mạch.
Lúc này, Có Tiểu Mạch được đặt trên ghế sau, tay bị trói ra sau lưng, mặc dù Có Tiểu Mạch đã ngắt xỉu nhưng những tên đó vẫn không nới lỏng cảnh giác.
“Đưa cô ta ra khỏi thành phó, ý của cấp trên là để cô ta ở bên ngoài vài ngày, đương nhiên, không quay về được càng tốt, hôn lễ vào năm ngày sau không được có bắt cứ sai sót nào cải”
Mấy người đàn ông nhìn nhau, trầm giọng thảo luận.
Có Tiểu Mạch từ từ tỉnh lại, cô mở mắt nhìn thấy máy người đàn ông đang ngồi trên xe.
Có Tiểu Mạch chớp mắt, cơ thể run run, lần này bị bắt cóc nhanh quá, đồng thời cũng quá vội vã gấp gáp, nhát định sẽ có sơ hở.
Người đàn ông phẫn nộ hét lên một tiếng, hắn xông thẳng lên phía trước, bóp cổ Có Tiểu Mạch, hắn bóp cổ tay đang cằm nước đậu lành của Có Tiểu Mạch, Có Tiểu Mạch chỉ cảm tháy cổ tay đau kinh khủng, bàn tay run run, nước đậu lành đỗ xuống đắt.
Nước đậu lành nóng hồi bắn vào ngón chân lộ ra bên ngoài của Có Tiểu Mạch, đau rát.
Miệng bị người đằng sau bịt lại, không thể nào vùng vẫy giãy giụa!
Không biết tay tên đó có mùi gì, Có Tiểu Mạch từ từ cảm thấy ý thức của mình mắt đi, còn chưa thốt lên hai chữ hỏng rồi thì đã ngất xỉu.
Chiếc xe du lịch rời đi rất lâu, con đường nhỏ vắng vẻ không một bóng người, chỉ có nước đậu lành đổ giữa đường vẫn rất rõ ràng.
Trong bệnh viện, Mộ Bắc Ngật tỉnh dậy từ rất sớm, anh biết tối qua mình uống say, anh đền bệnh viện trong tình trạng say sỉn, giải thích với một Có Tiểu Mạch không có đầu óc.
Nhưng may mắn Có Tiểu Mạch không nhẫn tâm vứt anh ra bên ngoài.
Sáng sớm Mộ Bắc Ngật có việc cần đi với Dịch Bách, anh không chào Có Tiểu Mạch một tiếng đã rời khỏi bệnh viện, lúc này quay lại bệnh viện là vì Nám Nám gọi điện bảo anh đến.
Mộ Bắc Ngật đi đến phòng bệnh Nám Nám với sắc mặt lạnh nhạt, nhưng sau khi nhìn thầy bộ dạng đáng yêu của Nám Nám, trái tìm yêu đuối của anh lại sụp đổ, anh bật cười, xem ra bé đáng yêu thật sự rất thích anh, nếu là con gái của anh thì tốt biết bao.
Anh sẽ cưng chiều con bé cả đời.
“Nám Nám.”
“Ông chú lợi hại, cuối cùng chú cũng đến, Nám Nám nhớ chú lắm, Mami nói chú đã cứu cháu và Mami, bây giờ ông chú lợi hại là người có ơn cứu mạng cháu và Mami, Mami chỉ có thể lây thân đền đáp ân huệ này thôi.” Con bé nói với giọng điệu lanh lợi, không quên âm thằm quan sát biểu cảm của ông chú lợi hại, ánh mắt ngây thơ mang theo sự hy vọng.
Mộ Bắc Ngật nheo. mắt, khóe miệng cong lên: “Nám Nám thật sự thích chú sao?”
Bé đáng yêu không suy nghĩ đã nói: “Đương nhiên rồi ạ! Nám Nám thích chú lợi hại nhát, Mami cũng rất thích!”
Mộ Bắc Ngật nghĩ trong lòng, đợi sau khi thu lưới, anh có thể trở thành bó của Nám Nám rồi, mặc dù là bố nuôi nhưng anh sẽ đối xử với Nám Nám như đối xử với con ruột của mình.
Nửa tiếng trôi qua, Nám Nám chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa, Mộ Bắc Ngật đặt tờ báo trong tay xuống, anh đứng lên, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
“Cố Tiểu Mạch đi ra ngoài bao lâu rồi?”
Nám Nám “4á” một tiếng, tại sao ông chú lợi hại lại biết?
“Nắm đi mua đồ ăn sáng cho Nám Nám nhưng bây giờ vẫn chưa quay về.”
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, anh lôi điện thoại ra gọi cho Có Tiểu Mạch, đầu dây bên kia đang đỗ chuông nhưng lập tức tắt máy, chỉ trong nháy mắt, cảm giác bát an và nguy hiểm ập tới.
Mộ Bắc Ngật vội vàng ngoái đầu, giọng nói điềm tĩnh, “Nám Nám đừng sợ, bây giờ chú sẽ ra ngoài tìm Mami, một mình ở đây có sợ không?”
Nám Nám làm sao có thể làm hỏng cơ hội chỉ có một mình ông chú lợi hại và Mami chứ, con bé lập tức lắc đầu, “Nám Nám không sợ đâu ạ!”
Mộ Bắc Ngật vội vàng ra khỏi bệnh viện, anh gọi thêm vài cuộc nữa, cuối cùng đôi mắt tối sầm, anh lạnh lùng dặn dò Dịch Bách: “Mau điều tra xem Có Tiểu Mạch đang ở đâu, có khả năng xảy ra chuyện rồi!”
Anh nhạy cảm và cảnh giác hơn trước đây, anh nhận ra có điều không đúng.
Dịch Bách không dám chậm trễ, vội vàng đi tìm tung tích của Có Tiểu Mạch.
Lúc này, Có Tiểu Mạch được đặt trên ghế sau, tay bị trói ra sau lưng, mặc dù Có Tiểu Mạch đã ngắt xỉu nhưng những tên đó vẫn không nới lỏng cảnh giác.
“Đưa cô ta ra khỏi thành phó, ý của cấp trên là để cô ta ở bên ngoài vài ngày, đương nhiên, không quay về được càng tốt, hôn lễ vào năm ngày sau không được có bắt cứ sai sót nào cải”
Mấy người đàn ông nhìn nhau, trầm giọng thảo luận.
Có Tiểu Mạch từ từ tỉnh lại, cô mở mắt nhìn thấy máy người đàn ông đang ngồi trên xe.
Có Tiểu Mạch chớp mắt, cơ thể run run, lần này bị bắt cóc nhanh quá, đồng thời cũng quá vội vã gấp gáp, nhát định sẽ có sơ hở.