Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 358
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tóm lại, Có Tiểu Mạch hiên tại đang rất cẩn thận chặt chẽ, không một chút sơ hở, bảo vệ những tình cảm của mình tốt vô cùng, có thể khi trước vẫn bị Mộ Bắc Ngật phát hiện ra những cảm xúc nhỏ bé trong đôi mắt, lúc này, lại không thể nhận ra bắt cứ cảm xúc nào.
Mộ Bắc Ngật cắn chặt môi, khi mọi chuyện vẫn chưa được chắc chắn, anh sẽ không thừa nhận!
Huống hồ cho dù đứa trẻ là của anh thì anh cũng không nhận, không ai có thể ép buộc được anh.
Chỉ là C: u Mạch ngược lại thật sự đã có thể dễ dàng khơi dậy được sự phẫn nộ của anh, ngay sau đó Mộ Bắc Ngật đã không thể kiềm ché mà siết chặt cằm của Có Tiểu Mạch, bóp chặt đến nỗi làm cô cảm thấy có hơi đau.
“Đừng chịu những ảnh hưởng của dư luận trên mạng, sắp xép lại tâm trạng thật tốt, ngày mai còn phải tham dự buổi lễ nhập học của Nám Nám.”
Sau khi Mộ Bắc Ngật nói dứt câu thì mắt của Có Tiểu Mạch liền mở to, cô cũng vừa nhận được thông báo này của trường vào chiều nay nên mới gắp gáp xuất viện như vậy.
Vậy sao Mộ Bắc Ngật lại biết được?
Mộ Bắc Ngật không nhịn được mà bật cười, chậm rãi rút ra chiếc điện thoại, đưa đoạn tin nhắn nhắc nhở đưa đến trước mặt Có Tiểu Mạch, “Xem ra, Nám Nám đã điền tên tôi vào cột của ba con bé rồi.”
Có Tiểu Mạch không nói lên lời, cô ngây người đứng ra đó rắt lâu, trì hoãn một thời gian khá dài thì mới có thể mở lời: “Chuyên này không cần làm phiền đến giám đốc Mộ nữa.”
“Có người sẽ thay tôi đi dự!” Có Tiểu Mạch trong lúc bồi rồi nên chỉ có thể đưa ra một lý do vụng về này!
Nhưng ngoài dự kiến, chỉ cần một câu nói này thôi cũng có thể dễ dàng làm cho Mộ Bắc Ngật nỗi gận, đôi mắt Mộ Bắc Ngật nheo lại đầu nguy hiểm, bát chợt, cánh tay còn lại di chuyển xuống phía dưới và vòng tay ôm eo của Có Tiểu Mạch rồi kéo cô đến trước mặt mình.
Có Tiểu Mạch không kịp phản ứng thì đã va vào lòng Mộ Bắc Ngật, cơ thể cô bị anh giữ chặt, Có Tiểu Mạch bị dọa đến nỗi sắc mặt thay đổi, hơn nữa lúc này hai người còn đang ở cổng bệnh viện!
Cô vốn dĩ là đang phải chịu sự công kích của dư luận, hai người còn ôm nhau thân mật thề này, Mộ Bắc Ngật đang muồn đầy cô lên đỉnh của sự dư luận đề họ tiếp tục chỉ trích cô có phải không?
Có Tiểu Mạch nắm chặt tay thành hình nắm đắm rồi đắm vào vai của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.
Do quá gấp gáp, Có Tiểu Mạch liền nghiền răng mà kêu lên: “Mộ Bắc Ngật, anh bỏ tôi ra!”
Cô cắn rát mạnh nên có thể nhìn thấy được dầu răng in trên chiếc áo vest.
Mộ Bắc Ngật chậm rãi cúi đầu, nhìn một lượt gương mặt đang phẫn nộ của Có Tiểu Mạch, “Muồn tôi buông cô ra thì cũng có thể…”
Ngữ khí Mộ Bắc Ngật rất kiên định, nhìn vào đôi mắt của Có Tiểu Mạch, lờ mờ khiến cô cảm nhận được một chút sự nguy hiểm và đặc biệt là sẽ có dự cảm không lành.
“Hôn tôi, tôi sẽ buông cô ra.”
Mộ Bắc Ngật nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng, hai người họ sát lại rất gần, hơi thở ám nóng cứ từng hơi từng hơi phảng phát trước má Có Tiểu Mạch.
Hiềm khi nhìn thấy gương mặt lãnh đạm kia lại có một phản ứng sinh động như vậy, gương mặt cô dần trở nên méo mó, đôi mắt hạch nhân mở to hét cỡ, phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật, anh thật bỉ ổi vô liêm sỉ mài”
Lần này sau khi quay lại cô đã ngay lập tức tạo ra một khoảng cách giữa hai người khiến Mộ Bắc Ngật cảm thấy bứt rứt không vui, nhưng cũng không thể nói ra, đây không phải là phong cách của Mộ Bắc Ngật.
Tâm trạng của Mộ Bắc Ngật trái ngược thì lại rất thoải mái, đưa mắt nhìn xung quanh bệnh viện, vị trí họ đứng cũng được coi là khá hẻo lánh, nhưng nếu có người đi qua thì nhát định là có thể nhìn thấy họ đang âu yếm với nhau.
“Nơi này không có nhiều người qua lại, nhưng một lúc nữa thì tôi không chắc đâu.”
Cố Tiểu Mạch chưa từng nghĩ tới, Mộ Bắc Ngật lại là một người thô lỗ như vậy, thật đáng ghét mà!
Cô vẫn bị Mộ Bắc Ngật siết chặt căn bản là không có cơ hội để vùng vẫy, Có Tiểu Mạch tức tối vô cùng, trong một khoảnh khắc.
cô lại quên mắt chân của Mộ Bắc Ngật vẫn còn vết bỏng nên đã giơ chân lên và đá thật mạnh vào đó!
Tóm lại, Có Tiểu Mạch hiên tại đang rất cẩn thận chặt chẽ, không một chút sơ hở, bảo vệ những tình cảm của mình tốt vô cùng, có thể khi trước vẫn bị Mộ Bắc Ngật phát hiện ra những cảm xúc nhỏ bé trong đôi mắt, lúc này, lại không thể nhận ra bắt cứ cảm xúc nào.
Mộ Bắc Ngật cắn chặt môi, khi mọi chuyện vẫn chưa được chắc chắn, anh sẽ không thừa nhận!
Huống hồ cho dù đứa trẻ là của anh thì anh cũng không nhận, không ai có thể ép buộc được anh.
Chỉ là C: u Mạch ngược lại thật sự đã có thể dễ dàng khơi dậy được sự phẫn nộ của anh, ngay sau đó Mộ Bắc Ngật đã không thể kiềm ché mà siết chặt cằm của Có Tiểu Mạch, bóp chặt đến nỗi làm cô cảm thấy có hơi đau.
“Đừng chịu những ảnh hưởng của dư luận trên mạng, sắp xép lại tâm trạng thật tốt, ngày mai còn phải tham dự buổi lễ nhập học của Nám Nám.”
Sau khi Mộ Bắc Ngật nói dứt câu thì mắt của Có Tiểu Mạch liền mở to, cô cũng vừa nhận được thông báo này của trường vào chiều nay nên mới gắp gáp xuất viện như vậy.
Vậy sao Mộ Bắc Ngật lại biết được?
Mộ Bắc Ngật không nhịn được mà bật cười, chậm rãi rút ra chiếc điện thoại, đưa đoạn tin nhắn nhắc nhở đưa đến trước mặt Có Tiểu Mạch, “Xem ra, Nám Nám đã điền tên tôi vào cột của ba con bé rồi.”
Có Tiểu Mạch không nói lên lời, cô ngây người đứng ra đó rắt lâu, trì hoãn một thời gian khá dài thì mới có thể mở lời: “Chuyên này không cần làm phiền đến giám đốc Mộ nữa.”
“Có người sẽ thay tôi đi dự!” Có Tiểu Mạch trong lúc bồi rồi nên chỉ có thể đưa ra một lý do vụng về này!
Nhưng ngoài dự kiến, chỉ cần một câu nói này thôi cũng có thể dễ dàng làm cho Mộ Bắc Ngật nỗi gận, đôi mắt Mộ Bắc Ngật nheo lại đầu nguy hiểm, bát chợt, cánh tay còn lại di chuyển xuống phía dưới và vòng tay ôm eo của Có Tiểu Mạch rồi kéo cô đến trước mặt mình.
Có Tiểu Mạch không kịp phản ứng thì đã va vào lòng Mộ Bắc Ngật, cơ thể cô bị anh giữ chặt, Có Tiểu Mạch bị dọa đến nỗi sắc mặt thay đổi, hơn nữa lúc này hai người còn đang ở cổng bệnh viện!
Cô vốn dĩ là đang phải chịu sự công kích của dư luận, hai người còn ôm nhau thân mật thề này, Mộ Bắc Ngật đang muồn đầy cô lên đỉnh của sự dư luận đề họ tiếp tục chỉ trích cô có phải không?
Có Tiểu Mạch nắm chặt tay thành hình nắm đắm rồi đắm vào vai của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.
Do quá gấp gáp, Có Tiểu Mạch liền nghiền răng mà kêu lên: “Mộ Bắc Ngật, anh bỏ tôi ra!”
Cô cắn rát mạnh nên có thể nhìn thấy được dầu răng in trên chiếc áo vest.
Mộ Bắc Ngật chậm rãi cúi đầu, nhìn một lượt gương mặt đang phẫn nộ của Có Tiểu Mạch, “Muồn tôi buông cô ra thì cũng có thể…”
Ngữ khí Mộ Bắc Ngật rất kiên định, nhìn vào đôi mắt của Có Tiểu Mạch, lờ mờ khiến cô cảm nhận được một chút sự nguy hiểm và đặc biệt là sẽ có dự cảm không lành.
“Hôn tôi, tôi sẽ buông cô ra.”
Mộ Bắc Ngật nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng, hai người họ sát lại rất gần, hơi thở ám nóng cứ từng hơi từng hơi phảng phát trước má Có Tiểu Mạch.
Hiềm khi nhìn thấy gương mặt lãnh đạm kia lại có một phản ứng sinh động như vậy, gương mặt cô dần trở nên méo mó, đôi mắt hạch nhân mở to hét cỡ, phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật, anh thật bỉ ổi vô liêm sỉ mài”
Lần này sau khi quay lại cô đã ngay lập tức tạo ra một khoảng cách giữa hai người khiến Mộ Bắc Ngật cảm thấy bứt rứt không vui, nhưng cũng không thể nói ra, đây không phải là phong cách của Mộ Bắc Ngật.
Tâm trạng của Mộ Bắc Ngật trái ngược thì lại rất thoải mái, đưa mắt nhìn xung quanh bệnh viện, vị trí họ đứng cũng được coi là khá hẻo lánh, nhưng nếu có người đi qua thì nhát định là có thể nhìn thấy họ đang âu yếm với nhau.
“Nơi này không có nhiều người qua lại, nhưng một lúc nữa thì tôi không chắc đâu.”
Cố Tiểu Mạch chưa từng nghĩ tới, Mộ Bắc Ngật lại là một người thô lỗ như vậy, thật đáng ghét mà!
Cô vẫn bị Mộ Bắc Ngật siết chặt căn bản là không có cơ hội để vùng vẫy, Có Tiểu Mạch tức tối vô cùng, trong một khoảnh khắc.
cô lại quên mắt chân của Mộ Bắc Ngật vẫn còn vết bỏng nên đã giơ chân lên và đá thật mạnh vào đó!