Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 3: Chẳng hiểu sao lại "sợ" yêu đến như thế!]
Chẳng hiểu sao lại “sợ” yêu đến như thế!
Rồi sẽ có ngày trái tim bạn trở nên như thế này…
Luôn có những ngày mưa giông bão tố đột nhiên kéo đến, không có ai bên cạnh, không có người đón đưa… Sẽ có những lúc nửa đêm tỉnh giấc mê man nhớ về một cuộc tình nào đó, cảm thấy hiu quạnh và trầm mặc đến mức đáng sợ…
Lại có những lần nhìn thấy người ta ân ân ái ái cuốn quýt lẫn nhau, trái tim cứ cuộn máu lên mà đau đớn, sót xa, ghen tỵ… Ấy thế mà, chẳng “dám” để người đàn ông nào đặt chân đến ngưỡng cửa, trái tim thì cứ mãi đóng, nhu nhược độc thân… Từng chịu thương tổn là mảnh vỡ nứt e rằng đến thời gian cũng chẳng thể đắp bồi. Tiếc là nó không phải một vết thương trên da thịt để có thể may vá, chằng chịt cuốn băng hay uống thuốc qua ngày. Cơn đau ở cái nơi ngực trái ấy sẽ kéo dài mãi, có thể là mãi mãi…
Con gái đứng trước tình trường có hai loại, một loại sẵn sàng bỏ tất cả vốn liếng, moi tim, moi gan ra mà đặt lên ván bài “không biết trước” thắng thua, đen trắng. Loại còn lại hơi hèn nhát, họ lùi lại, quay đi, khép mình, tự túc rút lui. Một loại nguyện được đau, một loại sợ đến chết! Tôi từng đi chân trần trên cung đường tình yêu ngang dọc mảnh chai thủy tinh vỡ của mình, tôi đã từng “xông pha” yêu bằng tất thảy máu và nước mắt.
Sau đổ vỡ, tôi trắng tay!
“Mình kết thúc đi”
“Chúng ta thật sự nên xa nhau từ lâu rồi”
Xa nhau không đáng sợ, không thể tiếp tục bên nhau mới là con ngõ cụt cay đắng nhất. Tôi đã từng ngồi tại con ngõ ấy hồi lâu, đến giờ vẫn mắc kẹt ở đó…
“Thói quen” là một cái gì biết bào mòn nội tâm người ta! Tôi chính là mắc một “căn bệnh thói quen”, gọi là “quen” với “cô đơn”… Tại sao con người ta lại bận rộn yêu như thế? Vì họ sợ cô đơn phải không? Tôi không sợ, thế nên không cần bận rộn như người ta… Đứng trước một cô gái cô đơn, bạn nhìn thấy cô ấy phóng túng, tự tin, thoải mái. Bạn cũng có thể buông lời trọc ghẹo, tán tỉnh, mỉa mai cô ấy. Nhưng bạn biết đấy, những người như thế không có khả năng làm cô ấy tổn thương…
Ở một xó xỉnh nào đó trong cuộc đời họ, họ “sợ yêu” và “sợ đau” đến tận cùng. Cái “sợ” ấy tưa tựa như một khái niệm, có người tin và có người bị thuyết phục. Thế nào mà đôi khi tôi lại coi nó giống như một thứ “tín ngưỡng” không có hình hài. Cách điệu thành một cái “tin” mà ngay đến cả bản thân tôi cũng vô cùng vô cùng ái mộ...
Sợ hãi trong “sợ yêu” là khi bạn lo sợ rằng, một ai đó sẽ đến và lấy mất trái tim bạn. Một chàng trai từng trò chuyện cùng tôi suốt ròng rã mấy tháng trời đột ngột ngỏ lời với tôi, anh ấy bảo: “Anh nghĩ anh dường như đã loáng thoáng là một phần nào đó trong cuộc sống của em rồi”.
Ngay khi bên ngực kia vẫn chưa thôi thình thịch, tôi lặng lẽ xóa anh ấy khỏi tất cả “loáng thoáng” cuộc sống mình... Như thế chính là sợ... Sợ một mai tỉnh giấc có quá nhiều nỗi lo chất chồng cần bạn sắp xếp chỗ đứng chỗ ngồi, sợ “yêu” rồi sợ “đau”, sợ “xa” rồi sợ “mất”...
Tuổi trẻ còn chưa đủ nặng nề hay sao? Năm 17 tuổi, những chiếc tâm hồn “non xanh” sẽ mơ về những món quà và những dòng tin nhắn mật ngọt. Năm 18 tuổi, trái tim của vài kẻ gấp gáp muốn trưởng thành sẽ tơ vương ái tình nơi đầu lưỡi. 20 tuổi, nội tâm bình lặng, không muốn tranh, không muốn tìm, chẳng tha thiết “ai” và “ai”. Đấy cứ bảo tuổi 20 nhiệt huyết, người ta âu còn bận “tranh với đời”, bận tự lớn, bận công không thành danh chưa toại...
Được người ta yêu thích đôi khi chẳng phải cảm giác mãn nguyện gì, nhất là khi không thể đáp lại đoạn tình cảm đến từ một phía ấy. Có cả tá lí do để trở thành kẻ hèn nhát, việc yêu đương cũng như thế! Không dám tiến tới cung bậc nào của cảm xúc cả, cũng chẳng biết khi nào rung cảm, bao giờ động lòng. Trái tim cứ lơ lửng trên một khoảng nào đấy, không cho ai ngó ngàng.
Tôi...hơn một nghìn ngày cô độc, cuộc sống nhạt nhòa và lâu lắm chẳng biết mở lòng. Ngày ngày cứ ở trong cái cố chấp của bản thân mà tự mình vùng vẫy... Nhìn thế giới của người ta có thêm một người đàn ông chạy qua chạy lại, thế nào mà tôi một chút sốt ruột cũng không có. Bình bình thản thản...
Tôi mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đáng thương hại...
Không có bạn trai là trải nghiệm thế nào?
Đó là khi, tôi tự mình mang theo áo khoác khi trở lạnh. Là khi mệt, tôi ăn một mình. Tôi ngủ, khi bản thân buồn bã. Và cũng là khi, tôi bỏ mặc chiếc điện thoại của mình suốt nhiều giờ liền nhưng không có ai kiếm gọi...
Có những lúc “không yêu đương” mới là cảm giác “tốt đẹp” và “an toàn” nhất. Vòng tuần hoàn sống khi đó thật sự rất ngắn ngủi, bắt đầu bằng việc ra khỏi nhà một mình và thế rồi lại kết thúc sau cánh cửa im ỉm không ai bên cạnh... Những khoảng hiu quạnh sẽ âm thầm đến khi yếu lòng, sẽ tràn vào và cuốn lấy tâm hồn “đơn” của ta, bóp nghẹn nó, kêu gào, tha thiết muốn được lấp đầy. Đừng vội chạy trốn, đừng tùy tiện tìm đến một kẻ “cô đơn” vật vờ nào, đừng thách thức trái tim “không khao khát” yêu và được yêu...
Trang cá nhân facebook rỗng tuếch và vô hồn của tôi chẳng biết bằng một cách nào đó lại thu hút được vài kẻ đang mong muốn kiếm tìm. Tôi khi đó sẽ thẳng chân đá bọn họ ra khỏi đời mình không một chút dấu vết. Họ đặt chân đến ranh giới “cô độc” của tôi, họ sai! Họ lạc đường, họ sai!
Kiểu con gái cố chấp giống như một cái cây lớn, bám rễ dày đặc trên nền đất rộng thênh thang, tách biệt. Cái cây ấy không cần người chăm bón, vì mảnh đất nọ hiển nhiên là nơi nó thuộc về. Vào một ngày không đẹp trời nào đó, tôi thi thoảng vẫn hay một mình mang tâm tư của chính mình rồi viết lên trang sách, đăng vài dòng status ẩn danh, viết vài đoạn truyện cuộc đời nhạt nhẽo. Rồi “thả” lên đâu đó cho thỏa nỗi lòng, để những kẻ lạc trôi bắt gặp chút tâm hồn ấy mà âm thầm cảm thông...
Chẳng ai biết đó là những dòng thuộc về tôi, bay bổng lâu ngày đôi khi bắt gặp tôi e rằng cũng chẳng nhận ra đò từng là của chính mình...
Ngày nọ, một ai đó hay một người nào đó đến bên tôi, khẽ khàng khuấy động một chút, lưu lại không lâu...
“Tôi thích mái tóc dài của em, nó thật sự khiến em trở nên thu hút”. Cũng vào một ngày nọ, tôi cắt phăng đi mái tóc dài thướt của chính mình...
Căn bệnh “sợ” yêu dường như đã trở nên mãn tính. Tôi biến mình thành kẻ bị động, chỉ “thủ” không muốn “công”.
Chỉ vĩnh viễn muốn một cuộc sống không người lui tới... Tôi không gọi đó là ảm đạm! Đó là giới hạn “yên bình” nhất của một cô gái chẳng mấy thiết tha chuyện ái tình.
“Cô gái ơi, cứ dũng cảm nói “sợ” đi thôi, dũng cảm đối mặt, dũng cảm thừa nhận. Câu chuyện của những chàng bạch mã hoàng tử bao giờ cũng xuất hiện sau cuối. Ôm mộng mơ và đơn độc đời em về một lối. Hãy tự mình đi, tự mình hạnh phúc ngày ngày...” Trên hành trình chạy trốn tình yêu, tôi bị bào mòn bởi quá nhiều chai sạn. Chiếc then cửa cài trên ngực trái có lẽ đã đến ngày rỉ sắt... Tôi đoảng quá, không còn nhớ rõ đã buông lơi chìa khóa ở phương trời nào. Thế rồi, chỗ ấy cứ mãi đóng, khóa chặt tất thảy hỉ nộ ái ố một phần tư đời người !
Rồi sẽ có ngày trái tim bạn trở nên như thế này…
Luôn có những ngày mưa giông bão tố đột nhiên kéo đến, không có ai bên cạnh, không có người đón đưa… Sẽ có những lúc nửa đêm tỉnh giấc mê man nhớ về một cuộc tình nào đó, cảm thấy hiu quạnh và trầm mặc đến mức đáng sợ…
Lại có những lần nhìn thấy người ta ân ân ái ái cuốn quýt lẫn nhau, trái tim cứ cuộn máu lên mà đau đớn, sót xa, ghen tỵ… Ấy thế mà, chẳng “dám” để người đàn ông nào đặt chân đến ngưỡng cửa, trái tim thì cứ mãi đóng, nhu nhược độc thân… Từng chịu thương tổn là mảnh vỡ nứt e rằng đến thời gian cũng chẳng thể đắp bồi. Tiếc là nó không phải một vết thương trên da thịt để có thể may vá, chằng chịt cuốn băng hay uống thuốc qua ngày. Cơn đau ở cái nơi ngực trái ấy sẽ kéo dài mãi, có thể là mãi mãi…
Con gái đứng trước tình trường có hai loại, một loại sẵn sàng bỏ tất cả vốn liếng, moi tim, moi gan ra mà đặt lên ván bài “không biết trước” thắng thua, đen trắng. Loại còn lại hơi hèn nhát, họ lùi lại, quay đi, khép mình, tự túc rút lui. Một loại nguyện được đau, một loại sợ đến chết! Tôi từng đi chân trần trên cung đường tình yêu ngang dọc mảnh chai thủy tinh vỡ của mình, tôi đã từng “xông pha” yêu bằng tất thảy máu và nước mắt.
Sau đổ vỡ, tôi trắng tay!
“Mình kết thúc đi”
“Chúng ta thật sự nên xa nhau từ lâu rồi”
Xa nhau không đáng sợ, không thể tiếp tục bên nhau mới là con ngõ cụt cay đắng nhất. Tôi đã từng ngồi tại con ngõ ấy hồi lâu, đến giờ vẫn mắc kẹt ở đó…
“Thói quen” là một cái gì biết bào mòn nội tâm người ta! Tôi chính là mắc một “căn bệnh thói quen”, gọi là “quen” với “cô đơn”… Tại sao con người ta lại bận rộn yêu như thế? Vì họ sợ cô đơn phải không? Tôi không sợ, thế nên không cần bận rộn như người ta… Đứng trước một cô gái cô đơn, bạn nhìn thấy cô ấy phóng túng, tự tin, thoải mái. Bạn cũng có thể buông lời trọc ghẹo, tán tỉnh, mỉa mai cô ấy. Nhưng bạn biết đấy, những người như thế không có khả năng làm cô ấy tổn thương…
Ở một xó xỉnh nào đó trong cuộc đời họ, họ “sợ yêu” và “sợ đau” đến tận cùng. Cái “sợ” ấy tưa tựa như một khái niệm, có người tin và có người bị thuyết phục. Thế nào mà đôi khi tôi lại coi nó giống như một thứ “tín ngưỡng” không có hình hài. Cách điệu thành một cái “tin” mà ngay đến cả bản thân tôi cũng vô cùng vô cùng ái mộ...
Sợ hãi trong “sợ yêu” là khi bạn lo sợ rằng, một ai đó sẽ đến và lấy mất trái tim bạn. Một chàng trai từng trò chuyện cùng tôi suốt ròng rã mấy tháng trời đột ngột ngỏ lời với tôi, anh ấy bảo: “Anh nghĩ anh dường như đã loáng thoáng là một phần nào đó trong cuộc sống của em rồi”.
Ngay khi bên ngực kia vẫn chưa thôi thình thịch, tôi lặng lẽ xóa anh ấy khỏi tất cả “loáng thoáng” cuộc sống mình... Như thế chính là sợ... Sợ một mai tỉnh giấc có quá nhiều nỗi lo chất chồng cần bạn sắp xếp chỗ đứng chỗ ngồi, sợ “yêu” rồi sợ “đau”, sợ “xa” rồi sợ “mất”...
Tuổi trẻ còn chưa đủ nặng nề hay sao? Năm 17 tuổi, những chiếc tâm hồn “non xanh” sẽ mơ về những món quà và những dòng tin nhắn mật ngọt. Năm 18 tuổi, trái tim của vài kẻ gấp gáp muốn trưởng thành sẽ tơ vương ái tình nơi đầu lưỡi. 20 tuổi, nội tâm bình lặng, không muốn tranh, không muốn tìm, chẳng tha thiết “ai” và “ai”. Đấy cứ bảo tuổi 20 nhiệt huyết, người ta âu còn bận “tranh với đời”, bận tự lớn, bận công không thành danh chưa toại...
Được người ta yêu thích đôi khi chẳng phải cảm giác mãn nguyện gì, nhất là khi không thể đáp lại đoạn tình cảm đến từ một phía ấy. Có cả tá lí do để trở thành kẻ hèn nhát, việc yêu đương cũng như thế! Không dám tiến tới cung bậc nào của cảm xúc cả, cũng chẳng biết khi nào rung cảm, bao giờ động lòng. Trái tim cứ lơ lửng trên một khoảng nào đấy, không cho ai ngó ngàng.
Tôi...hơn một nghìn ngày cô độc, cuộc sống nhạt nhòa và lâu lắm chẳng biết mở lòng. Ngày ngày cứ ở trong cái cố chấp của bản thân mà tự mình vùng vẫy... Nhìn thế giới của người ta có thêm một người đàn ông chạy qua chạy lại, thế nào mà tôi một chút sốt ruột cũng không có. Bình bình thản thản...
Tôi mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đáng thương hại...
Không có bạn trai là trải nghiệm thế nào?
Đó là khi, tôi tự mình mang theo áo khoác khi trở lạnh. Là khi mệt, tôi ăn một mình. Tôi ngủ, khi bản thân buồn bã. Và cũng là khi, tôi bỏ mặc chiếc điện thoại của mình suốt nhiều giờ liền nhưng không có ai kiếm gọi...
Có những lúc “không yêu đương” mới là cảm giác “tốt đẹp” và “an toàn” nhất. Vòng tuần hoàn sống khi đó thật sự rất ngắn ngủi, bắt đầu bằng việc ra khỏi nhà một mình và thế rồi lại kết thúc sau cánh cửa im ỉm không ai bên cạnh... Những khoảng hiu quạnh sẽ âm thầm đến khi yếu lòng, sẽ tràn vào và cuốn lấy tâm hồn “đơn” của ta, bóp nghẹn nó, kêu gào, tha thiết muốn được lấp đầy. Đừng vội chạy trốn, đừng tùy tiện tìm đến một kẻ “cô đơn” vật vờ nào, đừng thách thức trái tim “không khao khát” yêu và được yêu...
Trang cá nhân facebook rỗng tuếch và vô hồn của tôi chẳng biết bằng một cách nào đó lại thu hút được vài kẻ đang mong muốn kiếm tìm. Tôi khi đó sẽ thẳng chân đá bọn họ ra khỏi đời mình không một chút dấu vết. Họ đặt chân đến ranh giới “cô độc” của tôi, họ sai! Họ lạc đường, họ sai!
Kiểu con gái cố chấp giống như một cái cây lớn, bám rễ dày đặc trên nền đất rộng thênh thang, tách biệt. Cái cây ấy không cần người chăm bón, vì mảnh đất nọ hiển nhiên là nơi nó thuộc về. Vào một ngày không đẹp trời nào đó, tôi thi thoảng vẫn hay một mình mang tâm tư của chính mình rồi viết lên trang sách, đăng vài dòng status ẩn danh, viết vài đoạn truyện cuộc đời nhạt nhẽo. Rồi “thả” lên đâu đó cho thỏa nỗi lòng, để những kẻ lạc trôi bắt gặp chút tâm hồn ấy mà âm thầm cảm thông...
Chẳng ai biết đó là những dòng thuộc về tôi, bay bổng lâu ngày đôi khi bắt gặp tôi e rằng cũng chẳng nhận ra đò từng là của chính mình...
Ngày nọ, một ai đó hay một người nào đó đến bên tôi, khẽ khàng khuấy động một chút, lưu lại không lâu...
“Tôi thích mái tóc dài của em, nó thật sự khiến em trở nên thu hút”. Cũng vào một ngày nọ, tôi cắt phăng đi mái tóc dài thướt của chính mình...
Căn bệnh “sợ” yêu dường như đã trở nên mãn tính. Tôi biến mình thành kẻ bị động, chỉ “thủ” không muốn “công”.
Chỉ vĩnh viễn muốn một cuộc sống không người lui tới... Tôi không gọi đó là ảm đạm! Đó là giới hạn “yên bình” nhất của một cô gái chẳng mấy thiết tha chuyện ái tình.
“Cô gái ơi, cứ dũng cảm nói “sợ” đi thôi, dũng cảm đối mặt, dũng cảm thừa nhận. Câu chuyện của những chàng bạch mã hoàng tử bao giờ cũng xuất hiện sau cuối. Ôm mộng mơ và đơn độc đời em về một lối. Hãy tự mình đi, tự mình hạnh phúc ngày ngày...” Trên hành trình chạy trốn tình yêu, tôi bị bào mòn bởi quá nhiều chai sạn. Chiếc then cửa cài trên ngực trái có lẽ đã đến ngày rỉ sắt... Tôi đoảng quá, không còn nhớ rõ đã buông lơi chìa khóa ở phương trời nào. Thế rồi, chỗ ấy cứ mãi đóng, khóa chặt tất thảy hỉ nộ ái ố một phần tư đời người !