Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 2: Người yêu của “bạn thân”, “bạn thân” là của tôi...]
Người yêu của “bạn thân”, “bạn thân” là của tôi...
“Tao từ mai sẽ không thuộc về mày nữa đâu...”
“Nói cái gì thế thằng này?”
“Tao có người yêu rồi...”.
Tôi lúc ấy có chút bàng hoàng, cảm giác như vừa “mất tạm thời” một cái gì to lớn và mất mát lắm. Tại sao tôi khi ấy lại như thế nhỉ? Có lẽ vì tôi quá ích kỉ. Bởi lẽ vì tôi quá yếu đuối và chắc tại vì tôi trân trọng “cậu ấy” thật nhiều...
“Tao có người yêu rồi”.
Điều hiển nhiên rằng cậu ấy không phải của tôi như cậu ấy nói, nhưng cho đến khi cậu ấy thuộc về người khác tôi lại không cam lòng...
Cậu khi nói ra câu ấy bình đạm quá, trong mắt một cái sóng xô cũng không có.
Chẳng biết cô gái nọ đã mang “cậu của tôi” đi bằng tính cách, dáng người, cử chỉ ra sao?
Tôi ngày đó chỉ có thể lặng lẽ đối diện cậu mà nói: “Chúc mừng!”. Nói rồi thì lặng lẽ quay đi, cảm giác tựa như đưa chuôi dao cho “người thắng cuộc” và tự chĩa về phía mình.
Tôi yêu cậu bạn thân của mình hay sao ư? Không, chúng tôi đối với nhau nếu là tình yêu còn có thể đi tới ngày hôm nay không? Chúng tôi là tình thân còn có thể vì lí do ấy mà buồn bã vô cớ không?
Có một mối quan hệ không phải mập mờ nhưng chúng ta cũng chẳng buồn cắt nghĩa gọi tên, tạm định là “bạn thân khác giới”.
Ranh giới giữa thân, yêu, xa lìa mỏng nhẹ như một trái bong bóng nước, tôi và cậu...không thể là người thân càng không thể là người yêu. Mối quan hệ âm thầm bên nhau như thế khó mà viết ra thành lời, hãy cứ coi như một tế bào nhỏ bé. Khi tôi và cậu còn cùng nhau tự nguyện, chút sự sống ấy len lỏi duy trì...
Lúc tôi buồn bã nhất, cậu ấy nhất định sẽ chạy đến.
Lúc tôi suy sụp nhất, cậu ấy nhất định sẽ thay tôi gánh vác.
Lúc tôi bế tắc nhất, cậu ấy có thể chẳng làm được gì nhưng “cậu của tôi” không bao giờ quay lưng bỏ đi...
Cô gái may mắn nào đó ơi, nếu có được “cậu của tôi” hãy trân quý cậu ấy thật nhiều. Mang tất cả sắc màu của thế giới này bên cậu và che đi những lần gió về bên vách câu chuyện yêu đương của hai người. Đừng thương tổn “cậu của tôi”... Đừng nói với tôi đã thương tổn cậu ấy...
Hôm qua sau tan học, tôi thẫn thờ đứng trước cổng trường không người đón đợi, trong lòng rỗng ra một khoảng...
Hãy chấp nhận những khái niệm cuộc sống một chiều, không có ai bên cạnh ai mãi mãi, khi ta nhận ra họ biến mất khỏi ta, đó là lúc cũng đã nên...tự mình bước đi những nấc thang còn lại.
Sao nghe mà bi thương thế?
Bài ca hát mãi cho bạn hôm qua đến bây giờ chỉ dành riêng cho một người nào đó mãi đặt bên vành tai, “trắng trợn” như thể chẳng có chút gì liên can đến người thuộc lòng bài ca ấy...
Bạn vĩnh viễn không có tư cách đến bên ai và đòi lại “mẩu ca” nào...
“Từng là”, sáu kí tự hai chữ... Tôi đau lòng bằng tất cả đau lòng...
Đôi khi trong bóng tối, phương thức bên nhau giữa tôi và cậu vô hình dung biến tôi trở thành “kẻ thứ ba”. Chẳng rõ định nghĩa chết tiệt nào đã nâng cái gọi là “tình yêu” lớn đến vĩ đại, vừa hay lớn hơn cả cái thân, cái từng kề bên của tôi… Một ngọn cỏ ven đường trên chuyến đi dưới chân ray con tàu của họ, một đám mây hòa mình trong những ngày nắng tươi của họ, một người rõ ràng sờ sờ như thế nhưng “buộc phải” thừa thãi…
Rồi có vài lần như thế này, trong cơn mệt nhoài hiện lên dòng chữ số không cần lướt qua cũng nhớ, sự do dự lớn mãi lên bắt con người ta phải chọn lựa giữa tìm đến và không tìm đến một người. Ấy vậy mà người đó, quan trọng biết mấy, đáng cần biết mấy… Lại “không dám” dứt khoát gọi tên…
Còn có lần không còn nơi nào để dựa dẫm, nhớ nhớ quên quên. Trong tâm trí lúc nào cũng soạn sẵn một cái bóng, một bờ vai, một câu chuyện.
Đó là cơn “ghen” không thành hình hài, thậm trí điểm xuất phát của nó cũng mơ hồ, mông lung. Thật ra nó “lén lút” tồn tại, tồn tại như một “chấp niệm” của kẻ ở lại tự buộc mình vào tương tư, dằn vặt.
“Cậu về bên cạnh cô ấy đi, cô ấy cần cậu”...
Từ bỏ cơ hội được ở bên, đây căn bản không phải câu chuyện tình tay ba có thẻ cưỡng cầu. “Cậu của tôi” bên bến đỗ của cậu, không bỏ rơi tôi, chỉ là tôi ở đơn độc bên này...thôi bỏ đi...
Đã có lúc, trong cơn thịnh nộ cô gái của cậu chạy đến tìm tôi, cô trong lúc ấy một chút lí trí cũng không có. Cô gái ấy vừa khóc, vừa không nói nên lời: “Cậu có thể tự kiếm người đàn ông của riêng mình và trả lại cậu ấy trái tim hoàn toàn bên tôi có được không?”.
Tim tôi quặn lại, cậu có biết giờ khắc cô gái của cậu nức nở bên tôi, tôi...ruột gan, nội tạng, trí óc cũng thét gào, bất lực, rối rắm...
“Hai người làm bạn thân ngần ấy năm còn chưa đủ hay sao?”.
Thật vậy, trên đời này người ta hiển nhiên chỉ cân đo ái tình thôi cô gái ơi...
Những tâm hồn yêu yếu đuối để được vỗ về lẫn nhau, còn tôi...bên rìa cảm xúc mỗi ngày, mỗi lần khuyết đi một mảnh, chẳng lớn đâu...thế mới âm ỉ đau!
Thế rồi tôi toàn tâm toàn vẹn “trả” cho cô gái ấy “cậu của tôi”, không lưu luyến, không lén lút giữ lại cho bản thân chút gì. Chúng tôi giờ là “bạn”.
Trước đây hai ngày một cuộc gọi, bảy ngày ba lần gặp. Bây giờ nếu như bặt vô âm tín, người e ngại thăm dò kẻ không “phận” tra vấn. Nếu đó là hạnh phúc của người ta, đừng chen chân, đường trơn sẽ ngã...
Không xa lắm, cách đây mấy ngày. Cậu ấy tìm không ra cô gái của cậu, cậu tìm tôi...
“Cậu muốn hỏi tôi có giam cầm cô gái của cậu hay không ư?”. Nếu có, tôi đây cũng chẳng thèm nói với cậu làm gì...
Tình ái là cái lưới rộng vô cùng, con tim của cậu chứa được dòng sông nào có chứa được đại dương. “Cậu của tôi” ơi, tôi chẳng có gì để cho đi chỉ có thể thành toàn.
Tôi không gọi tôi và người ấy của cậu là hai lối rẽ, tôi còn sợ cậu ngược xuôi mỏi mệt. Con người ta thường sống mà trông về phía trước, dấu chân rồi sẽ có thời gian mài mòn. Cậu biết không, ngay khi cậu sánh bước, cũng có tôi mải miết truy đuổi. Không phải truy đuổi hạnh phúc của cậu, chỉ mỏi mong lượm nhặt chút trống trải, bâng khuâng.
Chúng tôi không từng hứa nếu cứ mãi cô độc sẽ về bên nhau, bởi “cậu ấy của tôi” là một định nghĩa mà không cần giả thuyết hay kết quả nào...
Đừng “thất tình” khi cậu ấy có người mới bên cạnh, luồng gió nào chẳng mang hương thơm đến. Đừng “khóc” khi cậu ấy vỗ về, chở che “cô gái của cậu”, không yếu đuối được không phải lỗi của bạn. Đừng “ghen tỵ” với thế giới ngoài kia nếu một mai cậu ấy không còn là chiếc bóng đen luẩn quẩn đứng trước hiên đợi bạn.
Và bạn ơi, hãy cứ ích kỉ đi khi còn có thể... Ở đời ai biết được ngọn gió nào cuốn hương hoa trong vườn nhà lan tỏa. “Cậu ấy của bạn” bằng xương bằng thịt, chỉ chữ “thân” vĩnh viễn không phải của riêng.
Như một gửi gắm đến những cô gái như tôi, ai rồi cũng sẽ rời đi, ai rồi cũng phải có một lối quay về của riêng mình, buông tay cậu ấy không phải cách thức đôi lứa chia lìa. Chỉ là chúng ta của khi đó, có một lối chẳng thể chung đường...
Cái mất mát nào rồi cũng đi vào hồi kết, huống hồ bạn còn đang đợi cậu ấy chia tay !
“Tao từ mai sẽ không thuộc về mày nữa đâu...”
“Nói cái gì thế thằng này?”
“Tao có người yêu rồi...”.
Tôi lúc ấy có chút bàng hoàng, cảm giác như vừa “mất tạm thời” một cái gì to lớn và mất mát lắm. Tại sao tôi khi ấy lại như thế nhỉ? Có lẽ vì tôi quá ích kỉ. Bởi lẽ vì tôi quá yếu đuối và chắc tại vì tôi trân trọng “cậu ấy” thật nhiều...
“Tao có người yêu rồi”.
Điều hiển nhiên rằng cậu ấy không phải của tôi như cậu ấy nói, nhưng cho đến khi cậu ấy thuộc về người khác tôi lại không cam lòng...
Cậu khi nói ra câu ấy bình đạm quá, trong mắt một cái sóng xô cũng không có.
Chẳng biết cô gái nọ đã mang “cậu của tôi” đi bằng tính cách, dáng người, cử chỉ ra sao?
Tôi ngày đó chỉ có thể lặng lẽ đối diện cậu mà nói: “Chúc mừng!”. Nói rồi thì lặng lẽ quay đi, cảm giác tựa như đưa chuôi dao cho “người thắng cuộc” và tự chĩa về phía mình.
Tôi yêu cậu bạn thân của mình hay sao ư? Không, chúng tôi đối với nhau nếu là tình yêu còn có thể đi tới ngày hôm nay không? Chúng tôi là tình thân còn có thể vì lí do ấy mà buồn bã vô cớ không?
Có một mối quan hệ không phải mập mờ nhưng chúng ta cũng chẳng buồn cắt nghĩa gọi tên, tạm định là “bạn thân khác giới”.
Ranh giới giữa thân, yêu, xa lìa mỏng nhẹ như một trái bong bóng nước, tôi và cậu...không thể là người thân càng không thể là người yêu. Mối quan hệ âm thầm bên nhau như thế khó mà viết ra thành lời, hãy cứ coi như một tế bào nhỏ bé. Khi tôi và cậu còn cùng nhau tự nguyện, chút sự sống ấy len lỏi duy trì...
Lúc tôi buồn bã nhất, cậu ấy nhất định sẽ chạy đến.
Lúc tôi suy sụp nhất, cậu ấy nhất định sẽ thay tôi gánh vác.
Lúc tôi bế tắc nhất, cậu ấy có thể chẳng làm được gì nhưng “cậu của tôi” không bao giờ quay lưng bỏ đi...
Cô gái may mắn nào đó ơi, nếu có được “cậu của tôi” hãy trân quý cậu ấy thật nhiều. Mang tất cả sắc màu của thế giới này bên cậu và che đi những lần gió về bên vách câu chuyện yêu đương của hai người. Đừng thương tổn “cậu của tôi”... Đừng nói với tôi đã thương tổn cậu ấy...
Hôm qua sau tan học, tôi thẫn thờ đứng trước cổng trường không người đón đợi, trong lòng rỗng ra một khoảng...
Hãy chấp nhận những khái niệm cuộc sống một chiều, không có ai bên cạnh ai mãi mãi, khi ta nhận ra họ biến mất khỏi ta, đó là lúc cũng đã nên...tự mình bước đi những nấc thang còn lại.
Sao nghe mà bi thương thế?
Bài ca hát mãi cho bạn hôm qua đến bây giờ chỉ dành riêng cho một người nào đó mãi đặt bên vành tai, “trắng trợn” như thể chẳng có chút gì liên can đến người thuộc lòng bài ca ấy...
Bạn vĩnh viễn không có tư cách đến bên ai và đòi lại “mẩu ca” nào...
“Từng là”, sáu kí tự hai chữ... Tôi đau lòng bằng tất cả đau lòng...
Đôi khi trong bóng tối, phương thức bên nhau giữa tôi và cậu vô hình dung biến tôi trở thành “kẻ thứ ba”. Chẳng rõ định nghĩa chết tiệt nào đã nâng cái gọi là “tình yêu” lớn đến vĩ đại, vừa hay lớn hơn cả cái thân, cái từng kề bên của tôi… Một ngọn cỏ ven đường trên chuyến đi dưới chân ray con tàu của họ, một đám mây hòa mình trong những ngày nắng tươi của họ, một người rõ ràng sờ sờ như thế nhưng “buộc phải” thừa thãi…
Rồi có vài lần như thế này, trong cơn mệt nhoài hiện lên dòng chữ số không cần lướt qua cũng nhớ, sự do dự lớn mãi lên bắt con người ta phải chọn lựa giữa tìm đến và không tìm đến một người. Ấy vậy mà người đó, quan trọng biết mấy, đáng cần biết mấy… Lại “không dám” dứt khoát gọi tên…
Còn có lần không còn nơi nào để dựa dẫm, nhớ nhớ quên quên. Trong tâm trí lúc nào cũng soạn sẵn một cái bóng, một bờ vai, một câu chuyện.
Đó là cơn “ghen” không thành hình hài, thậm trí điểm xuất phát của nó cũng mơ hồ, mông lung. Thật ra nó “lén lút” tồn tại, tồn tại như một “chấp niệm” của kẻ ở lại tự buộc mình vào tương tư, dằn vặt.
“Cậu về bên cạnh cô ấy đi, cô ấy cần cậu”...
Từ bỏ cơ hội được ở bên, đây căn bản không phải câu chuyện tình tay ba có thẻ cưỡng cầu. “Cậu của tôi” bên bến đỗ của cậu, không bỏ rơi tôi, chỉ là tôi ở đơn độc bên này...thôi bỏ đi...
Đã có lúc, trong cơn thịnh nộ cô gái của cậu chạy đến tìm tôi, cô trong lúc ấy một chút lí trí cũng không có. Cô gái ấy vừa khóc, vừa không nói nên lời: “Cậu có thể tự kiếm người đàn ông của riêng mình và trả lại cậu ấy trái tim hoàn toàn bên tôi có được không?”.
Tim tôi quặn lại, cậu có biết giờ khắc cô gái của cậu nức nở bên tôi, tôi...ruột gan, nội tạng, trí óc cũng thét gào, bất lực, rối rắm...
“Hai người làm bạn thân ngần ấy năm còn chưa đủ hay sao?”.
Thật vậy, trên đời này người ta hiển nhiên chỉ cân đo ái tình thôi cô gái ơi...
Những tâm hồn yêu yếu đuối để được vỗ về lẫn nhau, còn tôi...bên rìa cảm xúc mỗi ngày, mỗi lần khuyết đi một mảnh, chẳng lớn đâu...thế mới âm ỉ đau!
Thế rồi tôi toàn tâm toàn vẹn “trả” cho cô gái ấy “cậu của tôi”, không lưu luyến, không lén lút giữ lại cho bản thân chút gì. Chúng tôi giờ là “bạn”.
Trước đây hai ngày một cuộc gọi, bảy ngày ba lần gặp. Bây giờ nếu như bặt vô âm tín, người e ngại thăm dò kẻ không “phận” tra vấn. Nếu đó là hạnh phúc của người ta, đừng chen chân, đường trơn sẽ ngã...
Không xa lắm, cách đây mấy ngày. Cậu ấy tìm không ra cô gái của cậu, cậu tìm tôi...
“Cậu muốn hỏi tôi có giam cầm cô gái của cậu hay không ư?”. Nếu có, tôi đây cũng chẳng thèm nói với cậu làm gì...
Tình ái là cái lưới rộng vô cùng, con tim của cậu chứa được dòng sông nào có chứa được đại dương. “Cậu của tôi” ơi, tôi chẳng có gì để cho đi chỉ có thể thành toàn.
Tôi không gọi tôi và người ấy của cậu là hai lối rẽ, tôi còn sợ cậu ngược xuôi mỏi mệt. Con người ta thường sống mà trông về phía trước, dấu chân rồi sẽ có thời gian mài mòn. Cậu biết không, ngay khi cậu sánh bước, cũng có tôi mải miết truy đuổi. Không phải truy đuổi hạnh phúc của cậu, chỉ mỏi mong lượm nhặt chút trống trải, bâng khuâng.
Chúng tôi không từng hứa nếu cứ mãi cô độc sẽ về bên nhau, bởi “cậu ấy của tôi” là một định nghĩa mà không cần giả thuyết hay kết quả nào...
Đừng “thất tình” khi cậu ấy có người mới bên cạnh, luồng gió nào chẳng mang hương thơm đến. Đừng “khóc” khi cậu ấy vỗ về, chở che “cô gái của cậu”, không yếu đuối được không phải lỗi của bạn. Đừng “ghen tỵ” với thế giới ngoài kia nếu một mai cậu ấy không còn là chiếc bóng đen luẩn quẩn đứng trước hiên đợi bạn.
Và bạn ơi, hãy cứ ích kỉ đi khi còn có thể... Ở đời ai biết được ngọn gió nào cuốn hương hoa trong vườn nhà lan tỏa. “Cậu ấy của bạn” bằng xương bằng thịt, chỉ chữ “thân” vĩnh viễn không phải của riêng.
Như một gửi gắm đến những cô gái như tôi, ai rồi cũng sẽ rời đi, ai rồi cũng phải có một lối quay về của riêng mình, buông tay cậu ấy không phải cách thức đôi lứa chia lìa. Chỉ là chúng ta của khi đó, có một lối chẳng thể chung đường...
Cái mất mát nào rồi cũng đi vào hồi kết, huống hồ bạn còn đang đợi cậu ấy chia tay !