Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 22: Những ngày mưa thế này thật muốn có ai nhắn hỏi tôi một tin…]
Những ngày mưa thế này thật muốn có ai nhắn hỏi tôi một tin…
Hỏi tôi có sợ ướt mưa hay là không, hỏi tôi có sợ sấm chợp bất chợt rạch ngang trời đất hay là không, hỏi tôi có cô đơn hay là không...
Tôi khi này chỉ lặng lẽ nghĩ về một bóng dáng xa xăm. Tôi không còn biết bờ vai ấy rộng rãi hay vững chãi nữa, cũng quên rồi bàn tay gầy của người từng chắn ngang trán tôi năm ấy. Chỉ mơ hồ nhớ nhung chút hơi ấm cũng ngày mưa nọ, trước mái hiên ngắn ngủn gần đường lớn thông ra làn nước xối xả không ngừng không nghỉ.
Tôi vẫn luôn không ngừng nói về “năm đó”, thật ra chẳng xa xôi đến vậy. Chỉ là tất thảy giờ đây mờ nhạt quá, mờ nhạt đến độ nói tới mà bản thân mình còn không dám chắc là ai, vào lúc nào, đã từng tồn tại hay là chưa!?
Nhớ lại đêm năm nào, tôi một mình đứng trước cửa circle K chết chân nhìn màn mưa trắng xóa cả lối về. Nhìn rất lâu rất lâu rồi nước mắt nhòe phai sau lớp kính áp tròng. Thì ra là kỉ niệm, chỉ là kỉ niệm thôi cũng khiến con người ta thoáng chốc yếu mềm đến nhu nhược!
Đêm nay, một đêm áp thấp về. Căn phòng không cách âm truyền tới từng đợt thanh âm chói tai khác lạ, không chỉ tiếng mưa mà còn tiếng gió rít ồn ào. Tôi vẫn co người trong chăn ấm, thời tiết từ đấy mà bắt đầu trở lạnh lạ thường.
Cái “cô đơn” này nó khác lắm! Không giống khi ta bước một mình trên phố nhìn người ta tay trong tay, lại càng không phải khi ta một mình ôm túi bỏng ngô ngồi trong rạp chiếu phim mà ngấu nghiến. Nó giống như một chiếc lồng lớn, nhốt giữ tâm hồn cô độc của ta bên trong, gom góp tất cả những thanh âm ồn ào trên thế gian dội vào ướt đẫm. Ta bất lực, ta cô quạnh, chỗ ta hoang vắng…
Tôi không có cách nào đi vào giấc ngủ nữa, tâm không êm đềm, không tĩnh lặng. Cảnh tượng bên ngoài có lẽ đang tàn khốc lắm! Mớ đổ nát bên ngoài có lẽ cũng tan tành không kém chốn nơi đây. Không người đoái hoài, không kẻ hay biết. Ai chẳng sợ ướt mưa, ai chẳng muốn thanh thản!
Mấy ngày này mưa suốt, khung cảnh còn thấm ướt đã lại nhuốm màu nước trong buốt lạnh.
Tôi cúi mặt, bên ngoài dội về trận sấm lớn. Quá nhiều ngổn ngang lại bật mình trỗi dậy, tôi không đè nén được chúng, không có khả năng kìm chế chúng.
Tự nhiên trong chuỗi ngày cô độc đã quá thân quen bất chợt thật muốn có một ai hỏi han, đoái hoài. Không rõ đó có phải là thứ khát vọng nào hay không, tôi chỉ muốn mình lại được tồn tại trong lòng người khác.
Vạn cái tham lam, không cái nào có đáy. Con người ta sống, ấy vậy mà bé nhỏ!
Cứ nghĩ con người ta sẽ đau lòng vì chuyện gì to lớn lắm, thế mà không… Vết thương nào, bất luận lớn bé đều đem đến cảm giác giằng xé như nhau cả. Có vết thương để lại sẹo như một dấu tích để con người ta phải nằm lòng nhớ mãi. Cũng có vết thương đau chút rồi qua, không mang dấu tích nhưng cái đau đáu thì còn đó, tận sâu thẳm tim gan không phai không mờ.
Tôi chợt nhớ đến chỗ từng đau trong mình, lâu quá không ngó ngàng chẳng rõ là có sẹo hay đã hằn sâu. Lúc này thật muốn bên ngoài đừng mưa lớn nữa, tôi sợ rồi không ai đến tìm mình!
Không hiểu sao lại có những khoảng thời gian con người ta sợ phải giam mình với hàng trăm cái chống trải, đoạn ấy dường như mông lung vô tận những cái gì. Vài đêm mưa, tôi cứ nằm đó nghe tiếng nước dội hoài. Không nghĩ suy về điều gì, không có ai để nhung nhớ nhưng trong lòng thì cứ luẩn quẩn không yên tâm.
Những lúc ấy thật muốn có ai nhắn hỏi một tin, thật muốn ai đến tước cái đi cô quạnh chốn này. Trong đêm tối tôi kì thực không biết tìm đến ai, đột nhiên sợ vô cùng cảm giác chỉ có một mình tự mình phải cuộn người trong đêm tối…
Buổi sáng nọ, bình minh thổi qua khe cửa. Tôi trống rỗng nhìn cây xương rồng héo úa và xác xơ cả đi bên thềm nhà, trong lòng trào dâng thương cảm. Những cơn bão lớn thế mà không chỉ xô đổ tinh thần và trái tim tôi. Gai góc thì sao chứ? Kiên cường thì sao chứ?
Sáng sớm qua, sau giấc ngủ mê man dài, bên ngoài vẫn một màn mưa dày không dứt. Tôi thật sự chỉ muốn thở dài, thở dài rồi lại thở dài. Cái cô quạnh vây bủa không chấm dứt, cơn mưa này chưa dứt cơn mưa kế tiếp đã trực chờ. Mây đen cứ bốn bề thư thả, trôi lại trôi qua.
Tôi là một kẻ mộng mơ có thể vì bầu trời ngoài kia mà tự biến mình trở nên thậm tệ, nhào nặn tâm trạng chính bản thân méo mó đáng thương. Tôi dường như chưa bao giờ biết tại sao bản thân mình trở nên như thế, hoặc có khi mơ hồ biết thì tôi lại chọn cách bỏ qua. Có lẽ vì tôi sợ mất đi thói quen đó…
Tôi ngồi lặng trong bốn góc phòng, nhìn dòng người ướt mưa, trú mưa, tắm mưa. Vài người nguyện ý ướt mưa ngoài đó có phải rất hạnh phúc với cái gọi là cùng người kia trải qua một trận mưa hay là không? Bởi vì tôi cô đơn nên mới sợ ướt mưa phải không?
Trong đêm tối, tôi khẽ nắm lấy hai vai mình. Ghì xuống nặng nhọc mà nhắm chặt hai mắt…
“Tất cả rồi sẽ đi qua thôi, rất nhanh thôi…”
Những cơn mưa thật lạ, kéo đêm dài thêm một quãng gọi là “đằng đẵng”, tổ âm thanh rả rích reo xuống lòng người nước lạnh. Vô hình nuôi nấng mấy mầm cây “cũ” khô cằn đã lâu, chúng đột nhiên được gột rửa chỉnh tề. Lại lộm cộm kéo nhau về đường xưa lối cũ.
“Anh, chỗ em trời mưa suốt. Cố chấp như em cố chấp chưa dám quên anh…”
“Em vừa mới từ cơn mưa ấy trở về, nếu anh có lỡ cảm thì xin lỗi. Những ngày thấm mệt vừa mới qua khiến em không còn muốn mang theo áo khoác ra ngoài che mưa chắn gió!”
Hôm nay, mưa tạnh…
Xa xôi, thật muốn có ai nói với tôi: “Hôm nay Hà Nội rất lạnh, trời mùa đông gió thổi tung mấy mảnh trời. Không có em ở đây, Hà Nội cuồng phong lâu lắm…”. Tôi tự mỉm cười, cảm thấy chân trời nơi mình đang đứng nắng hắt gắt gỏng, không có gió rét, không có mưa bão. Bình yên mà lòng không yên!
Những kẻ cô độc khao khát toàn cái gì giản đơn, giản đơn mà thầm lặng. Những tháng thế này, những đêm dài thế này, tôi hay cuộn mình co gối ngẫm nghĩ về nơi nào đó trong kí ức thật xa, óc đinh ninh mớ thời khắc có cũ có mới. Tôi không biết mình đang nhớ về điều gì, đang mong gì hay chờ đợi gì. Có lẽ chẳng có gì, chỉ là thèm được “một ai” thăm hỏi tới, thèm chút cảm giác “an toàn” không bị thế giới vô tình bỏ quên.
Cầu mong em ngày rộng tháng dài bước chân chậm rãi, không người dìu dắt nhớ tự mình che chở, ôm lấy hai vai đừng nức nở một mình.
Cầu mong em đêm sâu yên giấc, mong cho những đoạn dày vò thôi chập chờn đến rồi lại đi.
Cầu mong cho em tĩnh lặng, bình tâm. Để chuỗi ngày qua không mang dằn vặt mỗi giây mỗi phút…
Cầu mong em một mình đừng ngã, gió về tựa lạnh em còn ổn.
Cầu mong đoạn tháng ngày còn lại thương em, bao dung em… Trở quá khứ về cõi hoang vu không còn xuất hiện bên đời cô gái ấy!
Cầu mong ngày mai, ngày kia có người đến bên vỗ về an ủi, xua mây đen trả em an ổn…
Cầu mong đời này, em vĩnh viễn…vĩnh viễn bình an…
Hỏi tôi có sợ ướt mưa hay là không, hỏi tôi có sợ sấm chợp bất chợt rạch ngang trời đất hay là không, hỏi tôi có cô đơn hay là không...
Tôi khi này chỉ lặng lẽ nghĩ về một bóng dáng xa xăm. Tôi không còn biết bờ vai ấy rộng rãi hay vững chãi nữa, cũng quên rồi bàn tay gầy của người từng chắn ngang trán tôi năm ấy. Chỉ mơ hồ nhớ nhung chút hơi ấm cũng ngày mưa nọ, trước mái hiên ngắn ngủn gần đường lớn thông ra làn nước xối xả không ngừng không nghỉ.
Tôi vẫn luôn không ngừng nói về “năm đó”, thật ra chẳng xa xôi đến vậy. Chỉ là tất thảy giờ đây mờ nhạt quá, mờ nhạt đến độ nói tới mà bản thân mình còn không dám chắc là ai, vào lúc nào, đã từng tồn tại hay là chưa!?
Nhớ lại đêm năm nào, tôi một mình đứng trước cửa circle K chết chân nhìn màn mưa trắng xóa cả lối về. Nhìn rất lâu rất lâu rồi nước mắt nhòe phai sau lớp kính áp tròng. Thì ra là kỉ niệm, chỉ là kỉ niệm thôi cũng khiến con người ta thoáng chốc yếu mềm đến nhu nhược!
Đêm nay, một đêm áp thấp về. Căn phòng không cách âm truyền tới từng đợt thanh âm chói tai khác lạ, không chỉ tiếng mưa mà còn tiếng gió rít ồn ào. Tôi vẫn co người trong chăn ấm, thời tiết từ đấy mà bắt đầu trở lạnh lạ thường.
Cái “cô đơn” này nó khác lắm! Không giống khi ta bước một mình trên phố nhìn người ta tay trong tay, lại càng không phải khi ta một mình ôm túi bỏng ngô ngồi trong rạp chiếu phim mà ngấu nghiến. Nó giống như một chiếc lồng lớn, nhốt giữ tâm hồn cô độc của ta bên trong, gom góp tất cả những thanh âm ồn ào trên thế gian dội vào ướt đẫm. Ta bất lực, ta cô quạnh, chỗ ta hoang vắng…
Tôi không có cách nào đi vào giấc ngủ nữa, tâm không êm đềm, không tĩnh lặng. Cảnh tượng bên ngoài có lẽ đang tàn khốc lắm! Mớ đổ nát bên ngoài có lẽ cũng tan tành không kém chốn nơi đây. Không người đoái hoài, không kẻ hay biết. Ai chẳng sợ ướt mưa, ai chẳng muốn thanh thản!
Mấy ngày này mưa suốt, khung cảnh còn thấm ướt đã lại nhuốm màu nước trong buốt lạnh.
Tôi cúi mặt, bên ngoài dội về trận sấm lớn. Quá nhiều ngổn ngang lại bật mình trỗi dậy, tôi không đè nén được chúng, không có khả năng kìm chế chúng.
Tự nhiên trong chuỗi ngày cô độc đã quá thân quen bất chợt thật muốn có một ai hỏi han, đoái hoài. Không rõ đó có phải là thứ khát vọng nào hay không, tôi chỉ muốn mình lại được tồn tại trong lòng người khác.
Vạn cái tham lam, không cái nào có đáy. Con người ta sống, ấy vậy mà bé nhỏ!
Cứ nghĩ con người ta sẽ đau lòng vì chuyện gì to lớn lắm, thế mà không… Vết thương nào, bất luận lớn bé đều đem đến cảm giác giằng xé như nhau cả. Có vết thương để lại sẹo như một dấu tích để con người ta phải nằm lòng nhớ mãi. Cũng có vết thương đau chút rồi qua, không mang dấu tích nhưng cái đau đáu thì còn đó, tận sâu thẳm tim gan không phai không mờ.
Tôi chợt nhớ đến chỗ từng đau trong mình, lâu quá không ngó ngàng chẳng rõ là có sẹo hay đã hằn sâu. Lúc này thật muốn bên ngoài đừng mưa lớn nữa, tôi sợ rồi không ai đến tìm mình!
Không hiểu sao lại có những khoảng thời gian con người ta sợ phải giam mình với hàng trăm cái chống trải, đoạn ấy dường như mông lung vô tận những cái gì. Vài đêm mưa, tôi cứ nằm đó nghe tiếng nước dội hoài. Không nghĩ suy về điều gì, không có ai để nhung nhớ nhưng trong lòng thì cứ luẩn quẩn không yên tâm.
Những lúc ấy thật muốn có ai nhắn hỏi một tin, thật muốn ai đến tước cái đi cô quạnh chốn này. Trong đêm tối tôi kì thực không biết tìm đến ai, đột nhiên sợ vô cùng cảm giác chỉ có một mình tự mình phải cuộn người trong đêm tối…
Buổi sáng nọ, bình minh thổi qua khe cửa. Tôi trống rỗng nhìn cây xương rồng héo úa và xác xơ cả đi bên thềm nhà, trong lòng trào dâng thương cảm. Những cơn bão lớn thế mà không chỉ xô đổ tinh thần và trái tim tôi. Gai góc thì sao chứ? Kiên cường thì sao chứ?
Sáng sớm qua, sau giấc ngủ mê man dài, bên ngoài vẫn một màn mưa dày không dứt. Tôi thật sự chỉ muốn thở dài, thở dài rồi lại thở dài. Cái cô quạnh vây bủa không chấm dứt, cơn mưa này chưa dứt cơn mưa kế tiếp đã trực chờ. Mây đen cứ bốn bề thư thả, trôi lại trôi qua.
Tôi là một kẻ mộng mơ có thể vì bầu trời ngoài kia mà tự biến mình trở nên thậm tệ, nhào nặn tâm trạng chính bản thân méo mó đáng thương. Tôi dường như chưa bao giờ biết tại sao bản thân mình trở nên như thế, hoặc có khi mơ hồ biết thì tôi lại chọn cách bỏ qua. Có lẽ vì tôi sợ mất đi thói quen đó…
Tôi ngồi lặng trong bốn góc phòng, nhìn dòng người ướt mưa, trú mưa, tắm mưa. Vài người nguyện ý ướt mưa ngoài đó có phải rất hạnh phúc với cái gọi là cùng người kia trải qua một trận mưa hay là không? Bởi vì tôi cô đơn nên mới sợ ướt mưa phải không?
Trong đêm tối, tôi khẽ nắm lấy hai vai mình. Ghì xuống nặng nhọc mà nhắm chặt hai mắt…
“Tất cả rồi sẽ đi qua thôi, rất nhanh thôi…”
Những cơn mưa thật lạ, kéo đêm dài thêm một quãng gọi là “đằng đẵng”, tổ âm thanh rả rích reo xuống lòng người nước lạnh. Vô hình nuôi nấng mấy mầm cây “cũ” khô cằn đã lâu, chúng đột nhiên được gột rửa chỉnh tề. Lại lộm cộm kéo nhau về đường xưa lối cũ.
“Anh, chỗ em trời mưa suốt. Cố chấp như em cố chấp chưa dám quên anh…”
“Em vừa mới từ cơn mưa ấy trở về, nếu anh có lỡ cảm thì xin lỗi. Những ngày thấm mệt vừa mới qua khiến em không còn muốn mang theo áo khoác ra ngoài che mưa chắn gió!”
Hôm nay, mưa tạnh…
Xa xôi, thật muốn có ai nói với tôi: “Hôm nay Hà Nội rất lạnh, trời mùa đông gió thổi tung mấy mảnh trời. Không có em ở đây, Hà Nội cuồng phong lâu lắm…”. Tôi tự mỉm cười, cảm thấy chân trời nơi mình đang đứng nắng hắt gắt gỏng, không có gió rét, không có mưa bão. Bình yên mà lòng không yên!
Những kẻ cô độc khao khát toàn cái gì giản đơn, giản đơn mà thầm lặng. Những tháng thế này, những đêm dài thế này, tôi hay cuộn mình co gối ngẫm nghĩ về nơi nào đó trong kí ức thật xa, óc đinh ninh mớ thời khắc có cũ có mới. Tôi không biết mình đang nhớ về điều gì, đang mong gì hay chờ đợi gì. Có lẽ chẳng có gì, chỉ là thèm được “một ai” thăm hỏi tới, thèm chút cảm giác “an toàn” không bị thế giới vô tình bỏ quên.
Cầu mong em ngày rộng tháng dài bước chân chậm rãi, không người dìu dắt nhớ tự mình che chở, ôm lấy hai vai đừng nức nở một mình.
Cầu mong em đêm sâu yên giấc, mong cho những đoạn dày vò thôi chập chờn đến rồi lại đi.
Cầu mong cho em tĩnh lặng, bình tâm. Để chuỗi ngày qua không mang dằn vặt mỗi giây mỗi phút…
Cầu mong em một mình đừng ngã, gió về tựa lạnh em còn ổn.
Cầu mong đoạn tháng ngày còn lại thương em, bao dung em… Trở quá khứ về cõi hoang vu không còn xuất hiện bên đời cô gái ấy!
Cầu mong ngày mai, ngày kia có người đến bên vỗ về an ủi, xua mây đen trả em an ổn…
Cầu mong đời này, em vĩnh viễn…vĩnh viễn bình an…