Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 21: Nhớ nhung đi em, chỉ mùa này...]
Nhung nhớ đi em, chỉ mùa này…
Những ngày mắc kẹt ở đây tôi chênh vênh và nghĩ suy đủ điều, chẳng biết Đột nhiên trời đổ cơn mưa lớn, cắt ngang giấc mê man suốt đằng đẵng ngày dài không ngủ ngon được nguyên giấc. Tôi giật mình, nhìn lên trần nhà còn điện sáng. Tóc mai chợt ướt, khóe mi vừa mới trượt dài.
Bên ngoài nổi giông bất chợt, sấm chớp kéo lại ồn ào trước khoảng sân trống trải. Tôi khi ấy không giống người người chạy mưa, tôi muốn nhìn cái cơn giông ấy cho trọn vẹn. Nhìn nó đến và đi vẹn nguyên, vì tôi biết lúc ấy lòng mình cũng mây đen phủ kín. Những ngày này nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho dù cho là nhẹ đi phần nào cách nghĩ suy và tơ tưởng. Vẫn may, còn có nhẹ nhõm.
Hai mươi mốt ngày rồi đấy, tôi chạng vạng ngã rồi đứng dậy không đếm được số lần. Mưa trút xuống ô cửa sổ nhỏ ầm ĩ, to tiếng đến mức tôi không còn nghe rõ nhịp tim mình. Cảm giác này thật tốt! Không ai nghe thấy tôi đang tổn thức, không ai hay biết tâm can vẫn còn bị xáo trộn thét gào.
Thế là lại thêm một đêm mất ngủ nữa, đã nghĩ trở thành thói quen rồi sẽ không lạ gì mà thao thức đến sáng. Ai ngờ, tôi cũng tiếc giấc ngủ sớm ấy đến điên cuồng. Lạ quá, cuộc đời này hình như toàn nuối tiếc! Chỉ là một giấc ngủ chưa sâu giấc cũng làm con người ta muốn quay trở lại đến vậy.
Hà Nội đêm đầu tiên giãn cách, tôi nghe nói ngoài đó mưa nắng thất thường. Đột nhiên tôi thấy lo lắng cho mình đau ốm, lo tim không chịu được thương tổn mà trào dâng dày vò. Lo nếu Hà Nội vô tình, người chốn đó không biết có bình yên hay là không.
Hà Nội đêm thứ hai giãn cách. Tôi nhớ lại lần trước đó, cảm giác như thành phố xơ xác ấy đèn điện ngập trời. Nhớ anh đón đưa tôi sau tan học, nhớ tôi nhắc nhở anh về nhà cẩn thận.
Con người ta trên đời này lạ lắm, luôn lo lung tung những cái không đâu. Lo trời buồn trút mưa xuống hờn giận, lo thế gian tấp nập quên mình, lại lo cả lòng người thay đổi. Suy cho cùng, có là gì trong đời nhau đâu. Lo thì lo thế thôi, âu là để thỏa mãn nỗi lòng mình.
Chuyện đáng tiếc trên đời này còn nhiều lắm. Cô gái ạ, cơn gió em vụt mất hôm qua rồi sẽ lại hoà vào cuồng phong ở chốn khác. Bình yên nơi này, xứng đáng nhận mỉm cười.
Nhìn cơn thịnh nộ bên ngoài, gió lớn, bầu trời tối đen, tôi giật mình bị tiếng sấm kéo về thực tại. Ngực trái đặc biệt co thắt, đau đớn lắm trước những cái gọi là muốn quên nhưng chẳng thể. Cơn mưa này đi qua, trời có lẽ vẫn không sáng, cầu vồng không lên và tôi thì vẫn ngồi góc tối này hi vọng lòng thanh thản.
Chỗ vết thương hình như thấm nước rách ra, tê tái và lạnh. Tôi lại một mình cặm cụi khâu vá, băng bó cho chính mình. Khoảng thời gian qua cũng không chỉ một lần, cứ rách rồi lại băng, hết lần này qua lần khác. Mớ chằng chịt ấy xấu không muốn nhìn, đổ vỡ và tan hoang cả.
Tôi từng đi qua một khu nhà kho cũ kỹ, gần ngay đó là đường quốc lộ sáng đèn. Nơi bị bỏ hoang ấy có đủ thứ lộn xộn, tách biệt với con đường nườm nượp phía kia. Sừng sững chỗ ấy nhưng không người ngó ngàng. Hoá ra, những cái yên ắng thường không ai chú ý. Như tôi, như trái tim tôi phẳng lặng và đè nén những ngày qua.
Những người mang trái tim thương tổn thường chẳng mấy chăm chút cho chính mình. Bởi lẽ thương tổn của họ không phải căn bệnh nào để chữa lành. Nó giống như một cành khô cuối mùa thu, cố gắng bám lấy thân cây cằn cỗi chẳng muốn rụng rời. Rồi cành khô nào cũng sẽ lìa cành khi đến lúc, ngang ngược cuốn băng cả chục lần, trăm lần. Âu cũng không đi ngược được chuyện dĩ nhiên.
Tôi đứng nhìn những ngã rẽ mà cuộc đời dành cho mình, cảm giác rằng đi con đường nào cũng không phải lối thoát. Bởi có những con đường mà con người ta đã nhớ như in trong thần trí, đâu phải vì đi một lối khác mà bỗng dưng quên.
Cái nơi tôi gọi là “lối mòn”, đi qua đi lại cả trăm lần. Biết là “cũ” đấy, biết là chỗ nào từng trơn trượt, biết cả hàng cây ngọn cỏ cao lớn đến bao nhiêu. Nhưng tôi không xa rời được cảm giác thân thuộc đó.
Đỉnh đầu lại kéo tới một vạch chớp, rạch ngang chiếu sáng nửa vùng trời. Chớp mắt một cái, nơi ấy lại tối tăm như chưa từng. Thế mới nói, khoảnh khắc là thứ chúng ta phải nắm bắt, nhất định phải nắm bắt. Những cái lỡ và quên cũng như thế. Dần dần nước mưa rồi sẽ bị nắng của ngày mai hong khô mất.
“Có bao giờ em thật sự quên đi người đó chưa?”
“Có, rất ít khi”.
“Rồi sau đó thì sao?”
“Rồi sau đó nhìn một vật gì thân thuộc, tôi lại nghĩ đến ánh mắt anh từng dành cho tôi. Và thế là tôi bắt đầu dao động”
“Những thứ thân quen đó”.
“Nhiều lắm, tôi khóa trong một ngăn tủ, vứt chìa khóa đi thật xa. Thế mà có những ngày thật sự muốn tìm về, tôi không thương tiếc mà phá khóa”.
Dần dần bình minh sẽ lên, ngày mới sẽ lại bắt đầu. Dần dần mưa tạnh, cuộc sống quanh đây lại mang màu vốn có của nó. Dần dần chúng ta rồi sẽ lại bình thản như trước, dần dần em sẽ lại yêu đời cô gái ạ. Em đừng vội, yêu và được yêu vốn chẳng phải chuyện gì vội vã là thành cho cam. Quên một người cũng thế, càng quên lại càng nhớ. Em đừng vội, cứ từ từ đi một mình qua từng nỗi lo sợ, rồi đến một ngày em sẽ nhận ra, lâu nay sau lưng chẳng hề có ai nhưng em vẫn kiên cường thế.
Tôi trong những đêm mất ngủ thường co ro ôm lấy hai vai bên bậc cầu thang dẫn ra đường lớn, cái tĩnh mịch vận vào lòng chút an yên khó tả. Tôi cứ luôn nghĩ về những điều đó, người đó, nơi đó mà quên mất rằng, thời gian thế mà trôi qua biết bao lâu rồi, biết bao lâu rồi thế giới bị tôi bỏ quên.
Không còn nhớ rõ trong chuỗi ngày khổ đau trước, tôi đã khổ sở rơi nước mắt bao nhiêu lần, đã chán chường buông xuôi bao nhiêu lần. Đến tận bây giờ khi đêm xuống cô độc, những lần vô thức giật mình thấy tóc mai đã ướt, tôi biết mình vẫn chưa vượt qua chuỗi ngày u tối ấy.
“Chỉ là đi qua một mối tình thôi, có gì để đau mãi thế?”
Ừ thì chỉ là một mối tình, ừ thì chỉ là một con người. Đã bao giờ bạn mang hết tâm tư, cảm tính, nghĩ suy, chân thành mà đánh đổi lấy cái gọi là tình yêu chưa? Vốn liếng của một cuộc đời ở đó, một cuộc tình thôi phải đánh đổi đến nhiều thế cơ mà, thử hỏi đau bao nhiêu để xứng đáng với những gì từng cho đi.
Tôi bị mất ngủ suốt những đêm dài, đêm nào cũng tự mình tổn thương chính mình. Nhưng dường như tôi không có cách thuyết phục mình chấm dứt những mẩu chuyện trong não, chúng tranh đấu và hiện lên thật nhiều, thật nhiều. Giống như chúng sợ tôi quên chúng, không muốn cho tôi lãng quên chúng. Nhiều ngày mỏi mệt, có khi tôi chìm vào giấc ngủ khi tiềm thức còn lảng vảng nghĩ ngợi chốn nào. Thế rồi đột nhiên giữa bóng tối u uất mà mất giấc, không thể chợp mắt.
Từ đó tôi không còn sợ những cơn mưa đường đột hay bão tố chợt về. Bởi chúng có lẽ chẳng là gì so với trận phong ba trong trái tim tôi, quen dần với cơn mưa ở thành phố này rồi cũng chỉ là một phần của cuộc sống. Tôi có riêng cho mình những cơn mưa nặng hạt và đáng lo toan khác.
Hôm nay ở đây vẫn mưa ướt một trời, lác đác chút phiền muộn trong tâm trí. Tôi không còn ngồi một góc mà đợi mưa qua nữa, cứ mặc chúng trải dài bốn bể. Năm nào cũng vậy, năm nào cũng có một mùa mưa. Người nào cũng vậy, người nào cũng có riêng một mùa mà thương mà nhớ. Thôi thì mùa này, nhung nhớ đi em. Chỉ mùa này thôi.
Những ngày mắc kẹt ở đây tôi chênh vênh và nghĩ suy đủ điều, chẳng biết Đột nhiên trời đổ cơn mưa lớn, cắt ngang giấc mê man suốt đằng đẵng ngày dài không ngủ ngon được nguyên giấc. Tôi giật mình, nhìn lên trần nhà còn điện sáng. Tóc mai chợt ướt, khóe mi vừa mới trượt dài.
Bên ngoài nổi giông bất chợt, sấm chớp kéo lại ồn ào trước khoảng sân trống trải. Tôi khi ấy không giống người người chạy mưa, tôi muốn nhìn cái cơn giông ấy cho trọn vẹn. Nhìn nó đến và đi vẹn nguyên, vì tôi biết lúc ấy lòng mình cũng mây đen phủ kín. Những ngày này nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho dù cho là nhẹ đi phần nào cách nghĩ suy và tơ tưởng. Vẫn may, còn có nhẹ nhõm.
Hai mươi mốt ngày rồi đấy, tôi chạng vạng ngã rồi đứng dậy không đếm được số lần. Mưa trút xuống ô cửa sổ nhỏ ầm ĩ, to tiếng đến mức tôi không còn nghe rõ nhịp tim mình. Cảm giác này thật tốt! Không ai nghe thấy tôi đang tổn thức, không ai hay biết tâm can vẫn còn bị xáo trộn thét gào.
Thế là lại thêm một đêm mất ngủ nữa, đã nghĩ trở thành thói quen rồi sẽ không lạ gì mà thao thức đến sáng. Ai ngờ, tôi cũng tiếc giấc ngủ sớm ấy đến điên cuồng. Lạ quá, cuộc đời này hình như toàn nuối tiếc! Chỉ là một giấc ngủ chưa sâu giấc cũng làm con người ta muốn quay trở lại đến vậy.
Hà Nội đêm đầu tiên giãn cách, tôi nghe nói ngoài đó mưa nắng thất thường. Đột nhiên tôi thấy lo lắng cho mình đau ốm, lo tim không chịu được thương tổn mà trào dâng dày vò. Lo nếu Hà Nội vô tình, người chốn đó không biết có bình yên hay là không.
Hà Nội đêm thứ hai giãn cách. Tôi nhớ lại lần trước đó, cảm giác như thành phố xơ xác ấy đèn điện ngập trời. Nhớ anh đón đưa tôi sau tan học, nhớ tôi nhắc nhở anh về nhà cẩn thận.
Con người ta trên đời này lạ lắm, luôn lo lung tung những cái không đâu. Lo trời buồn trút mưa xuống hờn giận, lo thế gian tấp nập quên mình, lại lo cả lòng người thay đổi. Suy cho cùng, có là gì trong đời nhau đâu. Lo thì lo thế thôi, âu là để thỏa mãn nỗi lòng mình.
Chuyện đáng tiếc trên đời này còn nhiều lắm. Cô gái ạ, cơn gió em vụt mất hôm qua rồi sẽ lại hoà vào cuồng phong ở chốn khác. Bình yên nơi này, xứng đáng nhận mỉm cười.
Nhìn cơn thịnh nộ bên ngoài, gió lớn, bầu trời tối đen, tôi giật mình bị tiếng sấm kéo về thực tại. Ngực trái đặc biệt co thắt, đau đớn lắm trước những cái gọi là muốn quên nhưng chẳng thể. Cơn mưa này đi qua, trời có lẽ vẫn không sáng, cầu vồng không lên và tôi thì vẫn ngồi góc tối này hi vọng lòng thanh thản.
Chỗ vết thương hình như thấm nước rách ra, tê tái và lạnh. Tôi lại một mình cặm cụi khâu vá, băng bó cho chính mình. Khoảng thời gian qua cũng không chỉ một lần, cứ rách rồi lại băng, hết lần này qua lần khác. Mớ chằng chịt ấy xấu không muốn nhìn, đổ vỡ và tan hoang cả.
Tôi từng đi qua một khu nhà kho cũ kỹ, gần ngay đó là đường quốc lộ sáng đèn. Nơi bị bỏ hoang ấy có đủ thứ lộn xộn, tách biệt với con đường nườm nượp phía kia. Sừng sững chỗ ấy nhưng không người ngó ngàng. Hoá ra, những cái yên ắng thường không ai chú ý. Như tôi, như trái tim tôi phẳng lặng và đè nén những ngày qua.
Những người mang trái tim thương tổn thường chẳng mấy chăm chút cho chính mình. Bởi lẽ thương tổn của họ không phải căn bệnh nào để chữa lành. Nó giống như một cành khô cuối mùa thu, cố gắng bám lấy thân cây cằn cỗi chẳng muốn rụng rời. Rồi cành khô nào cũng sẽ lìa cành khi đến lúc, ngang ngược cuốn băng cả chục lần, trăm lần. Âu cũng không đi ngược được chuyện dĩ nhiên.
Tôi đứng nhìn những ngã rẽ mà cuộc đời dành cho mình, cảm giác rằng đi con đường nào cũng không phải lối thoát. Bởi có những con đường mà con người ta đã nhớ như in trong thần trí, đâu phải vì đi một lối khác mà bỗng dưng quên.
Cái nơi tôi gọi là “lối mòn”, đi qua đi lại cả trăm lần. Biết là “cũ” đấy, biết là chỗ nào từng trơn trượt, biết cả hàng cây ngọn cỏ cao lớn đến bao nhiêu. Nhưng tôi không xa rời được cảm giác thân thuộc đó.
Đỉnh đầu lại kéo tới một vạch chớp, rạch ngang chiếu sáng nửa vùng trời. Chớp mắt một cái, nơi ấy lại tối tăm như chưa từng. Thế mới nói, khoảnh khắc là thứ chúng ta phải nắm bắt, nhất định phải nắm bắt. Những cái lỡ và quên cũng như thế. Dần dần nước mưa rồi sẽ bị nắng của ngày mai hong khô mất.
“Có bao giờ em thật sự quên đi người đó chưa?”
“Có, rất ít khi”.
“Rồi sau đó thì sao?”
“Rồi sau đó nhìn một vật gì thân thuộc, tôi lại nghĩ đến ánh mắt anh từng dành cho tôi. Và thế là tôi bắt đầu dao động”
“Những thứ thân quen đó”.
“Nhiều lắm, tôi khóa trong một ngăn tủ, vứt chìa khóa đi thật xa. Thế mà có những ngày thật sự muốn tìm về, tôi không thương tiếc mà phá khóa”.
Dần dần bình minh sẽ lên, ngày mới sẽ lại bắt đầu. Dần dần mưa tạnh, cuộc sống quanh đây lại mang màu vốn có của nó. Dần dần chúng ta rồi sẽ lại bình thản như trước, dần dần em sẽ lại yêu đời cô gái ạ. Em đừng vội, yêu và được yêu vốn chẳng phải chuyện gì vội vã là thành cho cam. Quên một người cũng thế, càng quên lại càng nhớ. Em đừng vội, cứ từ từ đi một mình qua từng nỗi lo sợ, rồi đến một ngày em sẽ nhận ra, lâu nay sau lưng chẳng hề có ai nhưng em vẫn kiên cường thế.
Tôi trong những đêm mất ngủ thường co ro ôm lấy hai vai bên bậc cầu thang dẫn ra đường lớn, cái tĩnh mịch vận vào lòng chút an yên khó tả. Tôi cứ luôn nghĩ về những điều đó, người đó, nơi đó mà quên mất rằng, thời gian thế mà trôi qua biết bao lâu rồi, biết bao lâu rồi thế giới bị tôi bỏ quên.
Không còn nhớ rõ trong chuỗi ngày khổ đau trước, tôi đã khổ sở rơi nước mắt bao nhiêu lần, đã chán chường buông xuôi bao nhiêu lần. Đến tận bây giờ khi đêm xuống cô độc, những lần vô thức giật mình thấy tóc mai đã ướt, tôi biết mình vẫn chưa vượt qua chuỗi ngày u tối ấy.
“Chỉ là đi qua một mối tình thôi, có gì để đau mãi thế?”
Ừ thì chỉ là một mối tình, ừ thì chỉ là một con người. Đã bao giờ bạn mang hết tâm tư, cảm tính, nghĩ suy, chân thành mà đánh đổi lấy cái gọi là tình yêu chưa? Vốn liếng của một cuộc đời ở đó, một cuộc tình thôi phải đánh đổi đến nhiều thế cơ mà, thử hỏi đau bao nhiêu để xứng đáng với những gì từng cho đi.
Tôi bị mất ngủ suốt những đêm dài, đêm nào cũng tự mình tổn thương chính mình. Nhưng dường như tôi không có cách thuyết phục mình chấm dứt những mẩu chuyện trong não, chúng tranh đấu và hiện lên thật nhiều, thật nhiều. Giống như chúng sợ tôi quên chúng, không muốn cho tôi lãng quên chúng. Nhiều ngày mỏi mệt, có khi tôi chìm vào giấc ngủ khi tiềm thức còn lảng vảng nghĩ ngợi chốn nào. Thế rồi đột nhiên giữa bóng tối u uất mà mất giấc, không thể chợp mắt.
Từ đó tôi không còn sợ những cơn mưa đường đột hay bão tố chợt về. Bởi chúng có lẽ chẳng là gì so với trận phong ba trong trái tim tôi, quen dần với cơn mưa ở thành phố này rồi cũng chỉ là một phần của cuộc sống. Tôi có riêng cho mình những cơn mưa nặng hạt và đáng lo toan khác.
Hôm nay ở đây vẫn mưa ướt một trời, lác đác chút phiền muộn trong tâm trí. Tôi không còn ngồi một góc mà đợi mưa qua nữa, cứ mặc chúng trải dài bốn bể. Năm nào cũng vậy, năm nào cũng có một mùa mưa. Người nào cũng vậy, người nào cũng có riêng một mùa mà thương mà nhớ. Thôi thì mùa này, nhung nhớ đi em. Chỉ mùa này thôi.