Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 18: Trên con đường bạn đi, rốt cuộc giẫm đạp lên bao nhiêu mù quáng và ngốc nghếch. Trả giá trong tình yêu vốn chẳng phải chuyện gì vĩ đại, nó là lẽ đương nhiên, mù quáng hiển nhiên và ngốc là dĩ nhiên mà thôi!]
Trên con đường bạn đi, rốt cuộc giẫm đạp lên bao nhiêu mù quáng và ngốc nghếch. Trả giá trong tình yêu vốn chẳng phải chuyện gì vĩ đại, nó là lẽ đương nhiên, mù quáng hiển nhiên và ngốc là dĩ nhiên mà thôi!
Có người nói với tôi, rồi đến một ngày nào đó của sau này, nhìn lại những điều này có lẽ em sẽ thắc mắc sao lúc đó bản thân mình lại ngu ngốc đến như vậy.
Thực tại, đi qua một mối tình. Cái bạn có đôi khi chẳng phải bài học hay chân lí hoặc đạt được thành tựu nào. Cái còn lại đôi khi chỉ là luyến tiếc, hối hận, bâng quơ...
Chúng ta của thực tại, cứ hết mình mà sống và cho đi thôi. Quá khứ là thứ không sửa chữa được, tương lai không đoán trước được, còn hiện tại thì có thể đổi thay. Bất luận chúng ta từng ngốc nghếch và mù quáng ra sao cũng chẳng hề gì đâu cô gái ạ. Nếu phải lựa chọn một ngày để hối hận, có lẽ nếu thời điểm đó em không làm thế chính là một loại hối hận.
Cuộc đời này có thiếu đâu vài ba người mù quáng, yêu thế đấy, thương thế đấy, mạnh mẽ và mãnh liệt không ngu ngốc.
Rằng trong tất cả cung bậc mà yêu và chia ly mang đến, há chẳng phải níu giữ từng giây từng phút bên nhau mới là tươi đẹp. Trong tình yêu không tồn tại hai chữ “mất mặt”, đừng cho rằng cố nắm lấy một ai là chuyện đáng buồn cười. Tha thiết yêu thương là chuyện thiêng liêng, người da diết không muốn buông tay là kẻ si tình. Chẳng có gì để sai đâu, chẳng có gì để ngu xuẩn đâu...
Tôi không công nhận những kẻ chọn cách “chia tay là cách tốt nhất cho đối phương” là kẻ thông minh và thông thái. Cái lí cao thượng ấy là ngõ cụt sâu nhất dồn mọi mối quan hệ đi vào bế tắc. Cái gọi là “tốt nhất”, khi cả hai còn bên nhau, còn thở, còn cầm tay dìu dắt nhau qua mỏi mệt, mơ hồ. Cái gọi là “tốt nhất”, sau cùng vẫn còn đó hai cái bóng lớn nương tựa vào nhau giữa bóng tối khuất dần.
Nghịch lý không cho ta một con đường đúng đắn, nhưng lí lẽ hiển nhiên và khái niệm số đông không hoàn toàn là con đường sáng đèn.
Sẽ không có ai dạy chúng ta cách yêu như thế nào cho đúng. Vì thứ cảm giác đó đâu phải một bài học, trải qua một mối nhân duyên đâu phải đổi lấy một trải nghiệm!
Chọn cho mình một lối đi ai nói nhất định phải đi cho đúng, cố chấp cũng phải đi hết toàn chặng. Không phải sai mà không biết quay đầu, cũng không phải mù đường mà cố chấp một mình một lối. Chỉ là em ơi đời này, không có ai dìu dắt em mãi mãi... Em nhất định phải trưởng thành thôi, nhất định phải một mình đi qua cây cầu độc mộc của chính em!
Đừng lo sợ hiện thực khốc liệt, bởi kẻ “từng tổn thương” là kẻ chẳng còn lo chai lì. Sau ngần ấy vấp ngã và mỏi mệt, mỗi người có một nỗi vất vả, nỗi vất vả trong tình yêu âu là thử thách nhẹ nhàng nhất mà cũng thống khổ nhất.
Bởi lẽ tại thời điểm khao khát cho đi đó, cái ta hướng về là những gì đẹp nhất, những thứ đẹp đẽ hoặc đã từng đẹp đẽ không có tội...
Đóng lại trang sách bạc màu, bỏ lại ở đó những cung bậc đã từng. Thật may khi còn có thể cho đi vào khi ấy, nói hết nỗi lòng mình dù thất vọng bủa vây.
Cô gái ấy của anh chỉ không muốn một lần bỏ lỡ trong đời. Người ta bỏ lỡ nhau vô số lần là thật, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là bỏ lỡ thôi, có gì để mà làm gương bắt chước lẫn nhau đâu!?
Cảm tình vốn dĩ là một vòng tròn lớn, chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết được điểm bắt đầu của mình ở đâu và sau cuối sẽ kết thúc ở chỗ nào. Lẽ đương nhiên thì phải lạc đường, có thứ gì trên thế giới này để ta dễ dàng có được mà không phải đánh đổi đâu?
Tôi từng níu giữ một người, buông bỏ tất cả cái tôi để níu lấy. Sau tất cả, tôi trắng tay…
Có người hỏi tôi: “Có phải sau khi không có được thì rất hối hận, thấy bản thân rất vô dụng hay là không?”
Tôi không biết khi nào mình sẽ phải đi qua một cơn mưa rào, tôi cũng không biết mình khi nào sẽ bị bệnh nếu cố chấp dầm mưa. Nhưng đi qua cơn mưa ấy là một sự lựa chọn. Giống như việc níu giữ một người, tôi dường như không nắm chắc việc họ ở lại hay rời đi. Nhưng tôi lựa chọn, lựa chọn nhất quyết nói ra những day dứt trong lòng. Tôi lựa chọn, phóng đi những lời lẽ thầm kín mà không muốn chôn chặt cảm xúc tôi từng có. Vì bởi lẽ, nếu không nói ra vào lúc ấy, nếu không thổ lộ cõi lòng mình. Với tôi, đó là một loại hối hận…
Những “kẻ ngốc” trong tình ái thường là những kẻ chân thành, đứng trước cho đi và nhận lại họ thẳng thừng hơn cũng tha thiết hơn được cho đi. Kẻ chân thành không có tội…
Bao nhiêu vốn liếng cho, không nhận lại được gì. Tôi không phải người cao thượng tôi chỉ tự nhân từ với bản thân mình!
“Nếu được quay về con đường năm đó, trải qua những chuyện đã qua, gặp lại một người đã từng. Bạn sẽ lựa chọn khác chứ?”
“Không…”
Quá khứ là để tưởng niệm, không phải để sữa chữa!
Tất cả lá rồi sẽ héo úa, đỏ vàng và rụng về cội. Tất cả con người sinh ra trên thế giới này rồi sẽ sống, đúng đắn, sai lầm trên đường đời họ đi. Chúng ta không phải thượng đế, chúng ta chỉ là đang xây đắp, cải biến cuộc đời của chính mình.
Năm tôi 17 tuổi, bài kiểm tra đầu tiên ở trường cấp ba khiến tôi nuối tiếc vô bờ. Tôi hấp tấp đánh rơi điểm số lí tưởng của mình. Cậu bạn thân thấy tôi đau lòng liền nghịch ngợm.
“Có muốn trộm bài kiểm tra sửa chữa sai lầm không?”
“Không, đương nhiên không!”
Chúng ta tất nhiên không thể bất chấp mà lại sai như thế, tôi đương nhiên không thể sửa chữa sai lầm bằng cách như vậy dù “có thể”. Bởi, đó không phải là “sự ưu tiên” của thế giới này.
Suy cho cùng, chuyện ái tình cũng vậy. Chúng ta giẫm đạp lên biết bao nhiêu sai lầm và ngu ngơ để đổi lấy cái gọi là “yêu” của một người, nhưng rõ ràng chẳng có kết quả mĩ mãn nào luôn luôn hiện diện ra trước mắt.
Rồi sẽ có một ngày bạn nhận ra, chuyện yêu đương trên thế giới này rất dễ dàng, cũng rất vô thường. Vì “yêu” cũng là cuộc sống, cũng là hơi thở thôi. Chẳng phải thứ gì tách biệt hay vĩnh cửu…
Từng có người bảo tôi thế này: “Yêu sao có thể là cuộc sống được, đừng để tình yêu ảnh hưởng đến cuộc sống”. Tôi mãi không quên và mãi không tin điều ấy!
Con người có trái tim không phải để yêu thương sao, cuộc sống vốn dĩ và đương nhiên này có thể an an tĩnh tĩnh vô tư lự trôi đi mà không có hỉ nộ ái ố sao?
Không, không phải thế!
Tôi gọi cái cách ấy là “dung hợp”!
Giản đơn một chút, có lẽ cuộc sống sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Đừng quan tâm về những khái niệm người khác áp đặt lên cuộc đời bạn.
Chúng ta có hai nghìn cây số cần đi, bạn đi máy bay thích mây trời là chọn lựa của bạn, tôi thích tàu hỏa ngắm phong cảnh là lựa chọn của tôi.
Lặp lại rằng sẽ không có bất cứ ai có thể dạy chúng ta cách yêu thương một người và cả khi ra đi cũng như vậy. Tình yêu không nên có sự “cao thượng” cũng đừng nên tồn tại “thương hại”. Cứ thế mà cho đi, như ý nguyện.
Đám cỏ đổ rạp dưới chân ta rồi sẽ lại “hồi sinh” vào ngày mai, ngày sau hoặc những ngày sau đó. Những gì tuần hoàn trên thế giới này không bao giờ dừng lại. Đừng hối hận nữa, phía trước dài như vậy sao phải ngoái đầu vì những chuyện không đâu!?
Có người nói với tôi, rồi đến một ngày nào đó của sau này, nhìn lại những điều này có lẽ em sẽ thắc mắc sao lúc đó bản thân mình lại ngu ngốc đến như vậy.
Thực tại, đi qua một mối tình. Cái bạn có đôi khi chẳng phải bài học hay chân lí hoặc đạt được thành tựu nào. Cái còn lại đôi khi chỉ là luyến tiếc, hối hận, bâng quơ...
Chúng ta của thực tại, cứ hết mình mà sống và cho đi thôi. Quá khứ là thứ không sửa chữa được, tương lai không đoán trước được, còn hiện tại thì có thể đổi thay. Bất luận chúng ta từng ngốc nghếch và mù quáng ra sao cũng chẳng hề gì đâu cô gái ạ. Nếu phải lựa chọn một ngày để hối hận, có lẽ nếu thời điểm đó em không làm thế chính là một loại hối hận.
Cuộc đời này có thiếu đâu vài ba người mù quáng, yêu thế đấy, thương thế đấy, mạnh mẽ và mãnh liệt không ngu ngốc.
Rằng trong tất cả cung bậc mà yêu và chia ly mang đến, há chẳng phải níu giữ từng giây từng phút bên nhau mới là tươi đẹp. Trong tình yêu không tồn tại hai chữ “mất mặt”, đừng cho rằng cố nắm lấy một ai là chuyện đáng buồn cười. Tha thiết yêu thương là chuyện thiêng liêng, người da diết không muốn buông tay là kẻ si tình. Chẳng có gì để sai đâu, chẳng có gì để ngu xuẩn đâu...
Tôi không công nhận những kẻ chọn cách “chia tay là cách tốt nhất cho đối phương” là kẻ thông minh và thông thái. Cái lí cao thượng ấy là ngõ cụt sâu nhất dồn mọi mối quan hệ đi vào bế tắc. Cái gọi là “tốt nhất”, khi cả hai còn bên nhau, còn thở, còn cầm tay dìu dắt nhau qua mỏi mệt, mơ hồ. Cái gọi là “tốt nhất”, sau cùng vẫn còn đó hai cái bóng lớn nương tựa vào nhau giữa bóng tối khuất dần.
Nghịch lý không cho ta một con đường đúng đắn, nhưng lí lẽ hiển nhiên và khái niệm số đông không hoàn toàn là con đường sáng đèn.
Sẽ không có ai dạy chúng ta cách yêu như thế nào cho đúng. Vì thứ cảm giác đó đâu phải một bài học, trải qua một mối nhân duyên đâu phải đổi lấy một trải nghiệm!
Chọn cho mình một lối đi ai nói nhất định phải đi cho đúng, cố chấp cũng phải đi hết toàn chặng. Không phải sai mà không biết quay đầu, cũng không phải mù đường mà cố chấp một mình một lối. Chỉ là em ơi đời này, không có ai dìu dắt em mãi mãi... Em nhất định phải trưởng thành thôi, nhất định phải một mình đi qua cây cầu độc mộc của chính em!
Đừng lo sợ hiện thực khốc liệt, bởi kẻ “từng tổn thương” là kẻ chẳng còn lo chai lì. Sau ngần ấy vấp ngã và mỏi mệt, mỗi người có một nỗi vất vả, nỗi vất vả trong tình yêu âu là thử thách nhẹ nhàng nhất mà cũng thống khổ nhất.
Bởi lẽ tại thời điểm khao khát cho đi đó, cái ta hướng về là những gì đẹp nhất, những thứ đẹp đẽ hoặc đã từng đẹp đẽ không có tội...
Đóng lại trang sách bạc màu, bỏ lại ở đó những cung bậc đã từng. Thật may khi còn có thể cho đi vào khi ấy, nói hết nỗi lòng mình dù thất vọng bủa vây.
Cô gái ấy của anh chỉ không muốn một lần bỏ lỡ trong đời. Người ta bỏ lỡ nhau vô số lần là thật, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là bỏ lỡ thôi, có gì để mà làm gương bắt chước lẫn nhau đâu!?
Cảm tình vốn dĩ là một vòng tròn lớn, chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết được điểm bắt đầu của mình ở đâu và sau cuối sẽ kết thúc ở chỗ nào. Lẽ đương nhiên thì phải lạc đường, có thứ gì trên thế giới này để ta dễ dàng có được mà không phải đánh đổi đâu?
Tôi từng níu giữ một người, buông bỏ tất cả cái tôi để níu lấy. Sau tất cả, tôi trắng tay…
Có người hỏi tôi: “Có phải sau khi không có được thì rất hối hận, thấy bản thân rất vô dụng hay là không?”
Tôi không biết khi nào mình sẽ phải đi qua một cơn mưa rào, tôi cũng không biết mình khi nào sẽ bị bệnh nếu cố chấp dầm mưa. Nhưng đi qua cơn mưa ấy là một sự lựa chọn. Giống như việc níu giữ một người, tôi dường như không nắm chắc việc họ ở lại hay rời đi. Nhưng tôi lựa chọn, lựa chọn nhất quyết nói ra những day dứt trong lòng. Tôi lựa chọn, phóng đi những lời lẽ thầm kín mà không muốn chôn chặt cảm xúc tôi từng có. Vì bởi lẽ, nếu không nói ra vào lúc ấy, nếu không thổ lộ cõi lòng mình. Với tôi, đó là một loại hối hận…
Những “kẻ ngốc” trong tình ái thường là những kẻ chân thành, đứng trước cho đi và nhận lại họ thẳng thừng hơn cũng tha thiết hơn được cho đi. Kẻ chân thành không có tội…
Bao nhiêu vốn liếng cho, không nhận lại được gì. Tôi không phải người cao thượng tôi chỉ tự nhân từ với bản thân mình!
“Nếu được quay về con đường năm đó, trải qua những chuyện đã qua, gặp lại một người đã từng. Bạn sẽ lựa chọn khác chứ?”
“Không…”
Quá khứ là để tưởng niệm, không phải để sữa chữa!
Tất cả lá rồi sẽ héo úa, đỏ vàng và rụng về cội. Tất cả con người sinh ra trên thế giới này rồi sẽ sống, đúng đắn, sai lầm trên đường đời họ đi. Chúng ta không phải thượng đế, chúng ta chỉ là đang xây đắp, cải biến cuộc đời của chính mình.
Năm tôi 17 tuổi, bài kiểm tra đầu tiên ở trường cấp ba khiến tôi nuối tiếc vô bờ. Tôi hấp tấp đánh rơi điểm số lí tưởng của mình. Cậu bạn thân thấy tôi đau lòng liền nghịch ngợm.
“Có muốn trộm bài kiểm tra sửa chữa sai lầm không?”
“Không, đương nhiên không!”
Chúng ta tất nhiên không thể bất chấp mà lại sai như thế, tôi đương nhiên không thể sửa chữa sai lầm bằng cách như vậy dù “có thể”. Bởi, đó không phải là “sự ưu tiên” của thế giới này.
Suy cho cùng, chuyện ái tình cũng vậy. Chúng ta giẫm đạp lên biết bao nhiêu sai lầm và ngu ngơ để đổi lấy cái gọi là “yêu” của một người, nhưng rõ ràng chẳng có kết quả mĩ mãn nào luôn luôn hiện diện ra trước mắt.
Rồi sẽ có một ngày bạn nhận ra, chuyện yêu đương trên thế giới này rất dễ dàng, cũng rất vô thường. Vì “yêu” cũng là cuộc sống, cũng là hơi thở thôi. Chẳng phải thứ gì tách biệt hay vĩnh cửu…
Từng có người bảo tôi thế này: “Yêu sao có thể là cuộc sống được, đừng để tình yêu ảnh hưởng đến cuộc sống”. Tôi mãi không quên và mãi không tin điều ấy!
Con người có trái tim không phải để yêu thương sao, cuộc sống vốn dĩ và đương nhiên này có thể an an tĩnh tĩnh vô tư lự trôi đi mà không có hỉ nộ ái ố sao?
Không, không phải thế!
Tôi gọi cái cách ấy là “dung hợp”!
Giản đơn một chút, có lẽ cuộc sống sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Đừng quan tâm về những khái niệm người khác áp đặt lên cuộc đời bạn.
Chúng ta có hai nghìn cây số cần đi, bạn đi máy bay thích mây trời là chọn lựa của bạn, tôi thích tàu hỏa ngắm phong cảnh là lựa chọn của tôi.
Lặp lại rằng sẽ không có bất cứ ai có thể dạy chúng ta cách yêu thương một người và cả khi ra đi cũng như vậy. Tình yêu không nên có sự “cao thượng” cũng đừng nên tồn tại “thương hại”. Cứ thế mà cho đi, như ý nguyện.
Đám cỏ đổ rạp dưới chân ta rồi sẽ lại “hồi sinh” vào ngày mai, ngày sau hoặc những ngày sau đó. Những gì tuần hoàn trên thế giới này không bao giờ dừng lại. Đừng hối hận nữa, phía trước dài như vậy sao phải ngoái đầu vì những chuyện không đâu!?