Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 16: Thích, yêu và thương là ba điều khác nhau...]
Thích, yêu và thương là ba điều khác nhau…
“Anh thích em”
“Anh yêu em”
“Anh thương em”
Cũng lại ba chuyện khác nhau!
Chúng ta thường bắt đầu câu chuyện tình yêu bằng ba chữ “Anh thích em”, chút tiền đề giản đơn và dở dang. Thích một người là chuyện giản đơn nhất chúng ta có thể làm trong cuộc đời mình, nói ra ba chữ ấy cũng nhẹ nhàng, như một câu đùa, như có như không…
Thích một người là cảm giác như thế nào?
Hôm qua, một chiều ngược gió tôi bắt gặp mái tóc dài của cô ấy bị thổi tung cả lên, khuôn mặt ửng hồng trong nắng chiều. Trái tim treo mãi ở chỗ ấy mà mải miết ngắm nhìn một nụ cười…
“Tôi thích em”. Sẽ chẳng mất gì để thốt ra, cũng chẳng có quá trình nào khiến ta rung động. Những cái “thích” thường rất thực tế, chính là một đoạn cảm tình xuất hiện và đến vô cùng ngắn ngủi vậy thôi. Chúng ta có thể rung động trước vạn người, có thể nói thích cả trăm lần. Đoạn chóng vánh và chênh vênh đó đến đột ngột, không lưu lại bao lâu mà cũng chẳng lấy làm sâu đậm gì.
Giữa đám đông người người người chen chúc ta dễ dàng tìm thấy người ta thích, dành cho họ một ánh nhìn trìu mến nhất, hướng về họ thứ tình cảm chớm nở và đơn thuần nhất. Người đáp lại ta một ánh nhìn, ta mỉm cười mãn nguyện. Ở đối phương chúng ta vô tình bắt gặp được cái bản thân mình mong muốn, một loại cảm xúc chợt “trội” lên giữa lớp lớp người.
Ấy là thích!
“Yêu”, đây có lẽ loại khái niệm rộng lớn mênh mông và phức tạp hơn tất thảy khái niệm nào trong cuộc sống này. Yêu một người là loại giác cảm thế nào?
Ta không ngừng nhớ về bóng dáng của cô gái có từng lọn tóc hòa chung trong gió ở buổi xế chiều ấy, mỗi lần ngang qua liền muốn mỉm cười, trong tim chừa ra một góc để đặc biệt đặt ảnh hình ấy vào trong.
“Yêu”, là cảm muốn có được trong tầm tay. Muốn thế giới này nhìn thấu rằng tôi, anh, chúng ta bên đời nhau ngày ngày tháng tháng êm đềm như thế. Giống như một chiều mưa muộn dòng người xuôi ngược, trong lòng ta có một chốn để nhớ nhung, có một người để lo lắng. Có một dòng danh bạ để gõ nhẹ dòng tin ngắn ngủi: “Người đừng ướt mưa!”.
Cái gọi là “yêu” bỏ xa “thích” một chặng đường, là một quãng xa trả giá bằng cố gắng, xây dựng và nhẫn nại. Xúc cảm là tự nhiên mà đến, những thứ thuận theo tự nhiên thường thiêng liêng, kì diệu vô cùng. Tôi có thể chạy qua cơn giông tố vì anh đang ốm sốt một mình, tôi có thể từ nam ra bắc vì vùng trời ấy có người tôi yêu. Thế giới này không tin tưởng anh, tôi sẽ đứng đằng sau đợi anh ngoảnh lại. Con người ta có thể yêu âm thầm, yêu mãnh liệt, tất cả…đều là vì một chữ “yêu”.
Giữa dòng người chen chúc người qua kẻ lại, không buông tay nhau, đời này có thể cùng nhau lạc lối. Yêu một người là phương thức gửi gắm vào bờ vai họ tất cả mỏi mệt, khó khăn của ngày hôm nay, tìm thấy một người có thể cùng ta đi về đoạn đường phía trước mà trong tay không có chút hành trang nào. Từng bước từng bước không rời…
Là khi tôi nói nhớ anh, anh có thể đến bên đứng nhìn tôi dưới lớp cửa sổ đèn mờ. Phố xá tắt đèn đêm buông vội, anh sợ tôi cô độc mà cùng thức một đêm.
Chúng ta chỉ cùng nhau, chứ không cho nhau nghĩa vụ nào. Âu không gọi là “ràng buộc”, chỉ là những kẻ còn muốn lưu lại bên nhau tự nguyện là thế. Bao lâu không quan trọng, người ta nguyện ý dâng hiến cả thanh xuân.
Cái ấy gọi là “yêu”…
Còn thương. Em ơi, chữ này nặng lắm. Nặng như một đời người.
Nếu có một ngày em gặp được một người nói hai chữ “thương em”, đời này không còn vô nghĩa…
Con người ta khi đi đến giai đoạn ấy có thể hi sinh vì nhau, nó lớn chữ “yêu” và chữ “thích” thì chẳng là gì. Cái “thương” ấy đã vượt ra khỏi cả những điều tôi, anh, chúng ta có thể làm cho nhau. Chúng ta khi đó còn có thể vì nhau mà cố gắng, chỉ một chữ “vì” nối sau một chữ “thương”.
Người thương em sẽ vì em khóc mà xóa tan mây đen trên trời, xót thương không thể lau nước mắt cho em vì khoảng cách. Thương nhau trong hạnh phúc cũng là thương, thương nhau giữa thống khổ cũng là thương. Như hai người hoàn toàn không nhìn thấy đối phương nhưng vẫn nhận ra nhau, như hai người không nắm tay nhưng vẫn không lạc mất nhau.
Giữa đám đông lấn át cô gái bé nhỏ, anh vẫn nghe thấy tiếng bước chân cô đạp nhẹ nơi tim mình. Thương như thế, thương đến tận cùng…
Đó là người muốn cùng ta đi đến chân trời góc bể, vẽ nên bức họa khắc cốt ghi tâm. Nhìn hoàng hôn của ngày hôm nay và ngắm bình minh ngày mai đó.
Khi ấy không phải anh bảo vệ cô hay cô nhỏ bé nấp sau tấm lưng anh, là khi chúng ta không còn tự mình buông bỏ hay ích kỉ nuôi nấng khao khát bảo vệ chỉ một người. Mà một lòng muốn người yên ổn, trời này sập xuống cam chịu gánh vác.
Mỗi cái thích, yêu và thương có lẽ đều hạnh phúc và rồi cũng đau đớn bằng ngần ấy. Nhân gian có tình, ắt có khổ. Những người thật lòng, chân tình họ thường chẳng mấy suy nghĩ xa xôi về cái kết viên mãn. Vì nay đây mai đó, chúng ta chỉ có thể sát cánh không đoán định được “sau này”.
“Ở đâu cũng được, miễn là có nhau”
Nếu ngày mai con đường phải đi là con đường không có mặt trời. Chàng trai “thích” em sẽ giữ em lại, chàng trai “yêu” em sẽ cùng đi, còn chàng trai “thương” em…nhất định sẽ tìm lấy một mặt trời nóng ấm treo trên lưng rồi dắt tay em…
Nhưng em ơi, đời này dài như vậy, thương em bao nhiêu cũng không thể vĩnh viễn bên em trọn đời. Chúng ta trưởng thành thì có thể tìm được cái “vĩnh viễn” hay sao? Không, chẳng có đâu… Dẫu là thương!
Vòng tay lớn của họ có thể che chở mưa nắng, ôm em vào lòng. Dòng đời không bao giờ chảy ngược, phía trước có ngàn bậc thang cao. Em cứ thương người như cách người thương ta, bên người qua tháng tháng như ý nguyện, tận hưởng những đoạn yêu thương toàn vẹn. Vì biết được đâu cũng lại vì thương mà phân li tách lìa…
Có những khi con người xa nhau chẳng phải vì hết thương, cạn nhớ. Chỉ vì quãng đường còn lại không thể bên nhau mà gắn kết nữa. Đặt lại những dấu chấm lửng, ta và người cứ thế quay lưng.
Ấy cũng là thương…
Tôi đứng trước ban công nhà mình nhìn cơn mưa đến cuốn trôi màu trời buồn bã, nhìn chàng trai nhà đối diện háo hức đợi mưa tan cầu vồng xuất hiện. Tôi tò mò: “Cầu vồng nhất định sẽ lên sao?”
“Phải, nhất định sẽ lên”
“Vì sao thế?”
“Vì cô ấy của tôi thích cầu vồng. Cầu vồng sau bão sẽ lên vì những người thương nhau…”
Thì ra chút màu sắc ấy là ông trời xoa dịu trái tim người ta sau giông tố đấy ư… Hay vì họ còn được thương mà chỉ mơ những giấc mộng hão huyền!?
Ngày anh nói “thương tôi”, tôi hỏi anh: “Anh…có biết chữ ấy lớn và nặng nhọc đến thế nào không?”
“Là khi đợi đôi chân em không còn đi lại được nữa, anh không thể làm đôi chân cho em. Nhưng anh sẽ vì em mà ngồi đó mãi…”
Tôi khi ấy cũng rơi nước mắt như lúc này…
“Anh của tôi” không đợi được đến khi ấy, tôi không giữ được anh đến khi ấy. Chúng tôi có từng thương hay không ư? Từng…giờ chỉ là đã từng…
Cuối trời hồng cam vắt ngang một dải bảy màu, tôi đứng đó trong lòng ngổn ngang khẽ tìm về dòng số trong trí óc đã thuộc lòng từ lâu.
“Anh, cầu vồng lên rồi. Cầu vồng sau bão sẽ lên vì những người thương nhau”
“Anh thích em”
“Anh yêu em”
“Anh thương em”
Cũng lại ba chuyện khác nhau!
Chúng ta thường bắt đầu câu chuyện tình yêu bằng ba chữ “Anh thích em”, chút tiền đề giản đơn và dở dang. Thích một người là chuyện giản đơn nhất chúng ta có thể làm trong cuộc đời mình, nói ra ba chữ ấy cũng nhẹ nhàng, như một câu đùa, như có như không…
Thích một người là cảm giác như thế nào?
Hôm qua, một chiều ngược gió tôi bắt gặp mái tóc dài của cô ấy bị thổi tung cả lên, khuôn mặt ửng hồng trong nắng chiều. Trái tim treo mãi ở chỗ ấy mà mải miết ngắm nhìn một nụ cười…
“Tôi thích em”. Sẽ chẳng mất gì để thốt ra, cũng chẳng có quá trình nào khiến ta rung động. Những cái “thích” thường rất thực tế, chính là một đoạn cảm tình xuất hiện và đến vô cùng ngắn ngủi vậy thôi. Chúng ta có thể rung động trước vạn người, có thể nói thích cả trăm lần. Đoạn chóng vánh và chênh vênh đó đến đột ngột, không lưu lại bao lâu mà cũng chẳng lấy làm sâu đậm gì.
Giữa đám đông người người người chen chúc ta dễ dàng tìm thấy người ta thích, dành cho họ một ánh nhìn trìu mến nhất, hướng về họ thứ tình cảm chớm nở và đơn thuần nhất. Người đáp lại ta một ánh nhìn, ta mỉm cười mãn nguyện. Ở đối phương chúng ta vô tình bắt gặp được cái bản thân mình mong muốn, một loại cảm xúc chợt “trội” lên giữa lớp lớp người.
Ấy là thích!
“Yêu”, đây có lẽ loại khái niệm rộng lớn mênh mông và phức tạp hơn tất thảy khái niệm nào trong cuộc sống này. Yêu một người là loại giác cảm thế nào?
Ta không ngừng nhớ về bóng dáng của cô gái có từng lọn tóc hòa chung trong gió ở buổi xế chiều ấy, mỗi lần ngang qua liền muốn mỉm cười, trong tim chừa ra một góc để đặc biệt đặt ảnh hình ấy vào trong.
“Yêu”, là cảm muốn có được trong tầm tay. Muốn thế giới này nhìn thấu rằng tôi, anh, chúng ta bên đời nhau ngày ngày tháng tháng êm đềm như thế. Giống như một chiều mưa muộn dòng người xuôi ngược, trong lòng ta có một chốn để nhớ nhung, có một người để lo lắng. Có một dòng danh bạ để gõ nhẹ dòng tin ngắn ngủi: “Người đừng ướt mưa!”.
Cái gọi là “yêu” bỏ xa “thích” một chặng đường, là một quãng xa trả giá bằng cố gắng, xây dựng và nhẫn nại. Xúc cảm là tự nhiên mà đến, những thứ thuận theo tự nhiên thường thiêng liêng, kì diệu vô cùng. Tôi có thể chạy qua cơn giông tố vì anh đang ốm sốt một mình, tôi có thể từ nam ra bắc vì vùng trời ấy có người tôi yêu. Thế giới này không tin tưởng anh, tôi sẽ đứng đằng sau đợi anh ngoảnh lại. Con người ta có thể yêu âm thầm, yêu mãnh liệt, tất cả…đều là vì một chữ “yêu”.
Giữa dòng người chen chúc người qua kẻ lại, không buông tay nhau, đời này có thể cùng nhau lạc lối. Yêu một người là phương thức gửi gắm vào bờ vai họ tất cả mỏi mệt, khó khăn của ngày hôm nay, tìm thấy một người có thể cùng ta đi về đoạn đường phía trước mà trong tay không có chút hành trang nào. Từng bước từng bước không rời…
Là khi tôi nói nhớ anh, anh có thể đến bên đứng nhìn tôi dưới lớp cửa sổ đèn mờ. Phố xá tắt đèn đêm buông vội, anh sợ tôi cô độc mà cùng thức một đêm.
Chúng ta chỉ cùng nhau, chứ không cho nhau nghĩa vụ nào. Âu không gọi là “ràng buộc”, chỉ là những kẻ còn muốn lưu lại bên nhau tự nguyện là thế. Bao lâu không quan trọng, người ta nguyện ý dâng hiến cả thanh xuân.
Cái ấy gọi là “yêu”…
Còn thương. Em ơi, chữ này nặng lắm. Nặng như một đời người.
Nếu có một ngày em gặp được một người nói hai chữ “thương em”, đời này không còn vô nghĩa…
Con người ta khi đi đến giai đoạn ấy có thể hi sinh vì nhau, nó lớn chữ “yêu” và chữ “thích” thì chẳng là gì. Cái “thương” ấy đã vượt ra khỏi cả những điều tôi, anh, chúng ta có thể làm cho nhau. Chúng ta khi đó còn có thể vì nhau mà cố gắng, chỉ một chữ “vì” nối sau một chữ “thương”.
Người thương em sẽ vì em khóc mà xóa tan mây đen trên trời, xót thương không thể lau nước mắt cho em vì khoảng cách. Thương nhau trong hạnh phúc cũng là thương, thương nhau giữa thống khổ cũng là thương. Như hai người hoàn toàn không nhìn thấy đối phương nhưng vẫn nhận ra nhau, như hai người không nắm tay nhưng vẫn không lạc mất nhau.
Giữa đám đông lấn át cô gái bé nhỏ, anh vẫn nghe thấy tiếng bước chân cô đạp nhẹ nơi tim mình. Thương như thế, thương đến tận cùng…
Đó là người muốn cùng ta đi đến chân trời góc bể, vẽ nên bức họa khắc cốt ghi tâm. Nhìn hoàng hôn của ngày hôm nay và ngắm bình minh ngày mai đó.
Khi ấy không phải anh bảo vệ cô hay cô nhỏ bé nấp sau tấm lưng anh, là khi chúng ta không còn tự mình buông bỏ hay ích kỉ nuôi nấng khao khát bảo vệ chỉ một người. Mà một lòng muốn người yên ổn, trời này sập xuống cam chịu gánh vác.
Mỗi cái thích, yêu và thương có lẽ đều hạnh phúc và rồi cũng đau đớn bằng ngần ấy. Nhân gian có tình, ắt có khổ. Những người thật lòng, chân tình họ thường chẳng mấy suy nghĩ xa xôi về cái kết viên mãn. Vì nay đây mai đó, chúng ta chỉ có thể sát cánh không đoán định được “sau này”.
“Ở đâu cũng được, miễn là có nhau”
Nếu ngày mai con đường phải đi là con đường không có mặt trời. Chàng trai “thích” em sẽ giữ em lại, chàng trai “yêu” em sẽ cùng đi, còn chàng trai “thương” em…nhất định sẽ tìm lấy một mặt trời nóng ấm treo trên lưng rồi dắt tay em…
Nhưng em ơi, đời này dài như vậy, thương em bao nhiêu cũng không thể vĩnh viễn bên em trọn đời. Chúng ta trưởng thành thì có thể tìm được cái “vĩnh viễn” hay sao? Không, chẳng có đâu… Dẫu là thương!
Vòng tay lớn của họ có thể che chở mưa nắng, ôm em vào lòng. Dòng đời không bao giờ chảy ngược, phía trước có ngàn bậc thang cao. Em cứ thương người như cách người thương ta, bên người qua tháng tháng như ý nguyện, tận hưởng những đoạn yêu thương toàn vẹn. Vì biết được đâu cũng lại vì thương mà phân li tách lìa…
Có những khi con người xa nhau chẳng phải vì hết thương, cạn nhớ. Chỉ vì quãng đường còn lại không thể bên nhau mà gắn kết nữa. Đặt lại những dấu chấm lửng, ta và người cứ thế quay lưng.
Ấy cũng là thương…
Tôi đứng trước ban công nhà mình nhìn cơn mưa đến cuốn trôi màu trời buồn bã, nhìn chàng trai nhà đối diện háo hức đợi mưa tan cầu vồng xuất hiện. Tôi tò mò: “Cầu vồng nhất định sẽ lên sao?”
“Phải, nhất định sẽ lên”
“Vì sao thế?”
“Vì cô ấy của tôi thích cầu vồng. Cầu vồng sau bão sẽ lên vì những người thương nhau…”
Thì ra chút màu sắc ấy là ông trời xoa dịu trái tim người ta sau giông tố đấy ư… Hay vì họ còn được thương mà chỉ mơ những giấc mộng hão huyền!?
Ngày anh nói “thương tôi”, tôi hỏi anh: “Anh…có biết chữ ấy lớn và nặng nhọc đến thế nào không?”
“Là khi đợi đôi chân em không còn đi lại được nữa, anh không thể làm đôi chân cho em. Nhưng anh sẽ vì em mà ngồi đó mãi…”
Tôi khi ấy cũng rơi nước mắt như lúc này…
“Anh của tôi” không đợi được đến khi ấy, tôi không giữ được anh đến khi ấy. Chúng tôi có từng thương hay không ư? Từng…giờ chỉ là đã từng…
Cuối trời hồng cam vắt ngang một dải bảy màu, tôi đứng đó trong lòng ngổn ngang khẽ tìm về dòng số trong trí óc đã thuộc lòng từ lâu.
“Anh, cầu vồng lên rồi. Cầu vồng sau bão sẽ lên vì những người thương nhau”