Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 11: Có một kho tàng mang tên “tin nhắn đã cũ”, giống như một chiếc thuyền mục nát chìm dưới biển sâu nhưng chúng ta vẫn chưa từng muốn nó rơi vào quên lãng…]
Có một kho tàng mang tên “tin nhắn đã cũ”, giống như một chiếc thuyền mục nát chìm dưới biển sâu nhưng chúng ta vẫn chưa từng muốn nó rơi vào quên lãng…
Những dòng sau đây có thể sẽ khiến tôi, bạn, chúng ta vô thức vì nhớ thương mà rơi nước mắt.
“Cũ”, mọi thứ thuộc về chữ này đều có thể kéo thực tại của của một con người mãi mãi chìm về quá khứ. Nhắc tới có người sẽ đau, có người muốn mỉm cười, có người ngẩn ngơ hoài niệm, có người kéo cả bầu trời và nắng vàng về đó mà chẳng muốn rời đi thêm nữa.
Tôi cứ luôn thắc mắc, tại sao con người ta hoài niệm ở cái nơi “cũ” ấy nhiều thế, nhung nhớ nó đến chết đi sống lại như thế. Sau này mới biết là vì nó ở đó chứa tất thảy những gì đẹp đẽ nhất cũng mất mát nhất. Sau này tôi cũng hiểu ra, đáng tiếc nhất không phải là mất nhau mà là phải mất nhau khi còn chưa muốn… Sự tiếc nuối đó, day dứt và lưu luyến đó lớn đến nỗi mang tim gan ruột thịt của người ta dâng hiến về cái gọi là “tình cũ”. Nghe đau đớn thật!
Những ngày không ổn, nghiền ngẫm lại từng chữ từng chữ trong những dòng tin nhắn đã cũ, chìm sâu trong hộp thoại lưu trữ. Tim tôi rung lên, không biết đang kiếm tìm cảm giác ở nơi đó, chỉ biết nếu không tìm lại sẽ khó chịu phát điên lên.
Rồi chuỗi ngày ấy chẳng biết sẽ kéo dài đến bao giờ nữa, có lẽ khi bản thân còn canh cánh về nó thì sẽ vĩnh viễn không thoát li được.
Có những thứ chỉ đẹp khi không có “bắt đầu”, hẳn bởi chỉ cần “không cũ” thì sẽ là tất thảy những gì tươi tốt nhất thế gian, không cần khô héo, không cằn cỗi theo thời gian.
Đi hết một đoạn đường dài, gặp nhau ở cuối chặng rồi phân khai. Suốt cả quá trình, không rõ bản thân đã lượm nhặt được gì, âu chỉ là những tháng ngày có người cùng sánh bước khi còn cùng chí hướng. Hết thì là hết thôi, quá trình nào, dài bao nhiêu…không quan trọng đến vậy. Thực tế tàn nhẫn đến mức kéo cả trời giông bão đổ về mái hiên còn rột nước của bạn từng cơn từng cơn xối xả mưa chẳng dứt. Đây chính là thực tế!
Khi bạn tỉnh giấc, khóe mắt còn ươn ướt “nước mưa” nhỏ giọt hôm qua ấy, thực tế khác sẽ lại tới, lại khốc liệt. Để biết rằng con người chúng ta không ai có thể sống trong quá khứ mãi… Chúng ta chỉ có thể chấp nhận quá khứ, bước qua nó, vượt qua nó…
Sẽ có lúc nào đó chúng ta thắc mắc rằng, rốt cuộc đến khi nào chúng ta mới có thể dứt khoát quên đi. Đó là khi không còn ai tò mò hay hiếu kỳ về quá khứ đó, khi bản thân đã quen dần với màu cũ kỹ, không còn tìm tòi hay lục lọi nhớ về. Khi nhẹ lòng nói với thế giới rằng tôi một mình, tôi ổn. Những người trẻ thiếu đâu sóng gió, ngã rồi phải tự mình đứng dậy mà vươn lên.
Chuỗi ngày suy sụp của tôi từng dài đằng đẵng và tuyệt vọng, vô vọng kéo dài. Khi đó những tưởng chỉ một giây thả chậm nhịp thở trong mình thôi tôi sẽ mệt đến chết đi, ngột ngạt sống như một cái rễ cây đang cố bám lấy nền đất cằn khô.
Thế rồi chẳng biết từ lúc nào, chỗ khô cằn ấy nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Bất kỳ thử thách nào sinh ra đều là để bạn vượt qua, tôi thật sự cho rằng những hỉ nộ ái ố đời này không quật ngã bất cứ cá thể nào, chúng khiến ta biết thế nào là chấp nhận, đón chào và chung sống.
Quá khứ giống như một mầm bệnh. Trước đây là quá khứ, hôm qua là quá khứ, giây trước rồi cũng sẽ trở thành quá khứ mà thôi…
Thi thoảng nhớ lại hòm thoại nơi có tin nhắn đó, ngập ngừng giữa mở lại và xóa đi. Khi ấy chúng ta rốt cuộc đang nuối tiếc gì thế? Đang do dự gì thế?
Tiếc nuối về một khoảng thời gian đẹp đẽ nào đã khép lại vĩnh viễn, do dự về vết thương còn chưa lành trong tim. Cứ thấp thỏm giữa mong và nhớ, giác cảm này thống khổ đến mức đem cảm xúc của con người ta mãi mãi chôn vùi.
Chúng ta thường quên lãng những điều thường nhật, quên chìa khóa nhà, quên mất việc phải ăn uống điều độ, quên trang điểm khi ra khỏi nhà. Thế nhưng, “người đó”, “chuyện đó” lại cứ như một sự ưu tiên xếp trong bộ óc yếu đuối nọ. Đừng hỏi năm tháng làm thế nào để quên, vì thực sự chúng ta chẳng quên đi gì đâu, chỉ là đến một thời điểm nào đó tất thảy mệt nhoài sẽ buông tha bạn.
”Ngủ cũng là một loại giải thoát. Lúc bạn ngủ, bạn sẽ không buồn bã, không tức giận, không phiền muộn, không cô đơn. Đó là thời gian mà Thượng Đế đã ban cho bạn được mất trí nhớ ngắn hạn”. – Trích
Cho đến khi sức chịu đựng của bạn rơi về không, mọi điều buồn bã và tồi tệ sẽ cứ thế ập đến, bao gồm cả những cái “cũ kỹ” vây quanh. Chúng ta cố chấp vì cái gì, vì không buông xuống được phải không? Chuyện đau lòng trên thế giới này dài đến nỗi nước mưa thay bạn khóc hằng tuần không xua đi được. Nếu đã không thể đối mặt thì chạy trốn đi, từng thước phim nào đó rồi sẽ đến ngày xước ngang…
“Em chợt nhận ra khi yêu một người, tất cả cảm xúc thăng hoa sẽ chen đến trước. Sau đó, lạnh nhạt và bình thản cuối cùng cũng sẽ đến”
Ngỡ rằng một đời người chỉ đi qua vài mối tình chóng vánh, nhanh nhảu kế tiếp nhau rồi kết thúc ở một điểm cuối cùng. Ai ngờ, phải khắc cốt ghi tâm…
“Anh có biết lối mòn đã cũ nào không? Trên đớ đều là cát trơn, có dấu chân của anh của em, có cả nơi chúng ta từng gặp gỡ rồi vấp ngã. Anh còn muốn quay lại không?”
Đến sau cùng, kẻ nhớ thương là kẻ thiệt thòi. Nguyện đem bản thân mãi lùi lại con lối mòn trơn trượt nào đó, mỏi mòn đến héo mòn.
“Hôm nay, em mệt rồi, có lẽ phải tạm quên anh”…
Để bóng hình “người” ở lại trong bóng tối, mang đẹp đẽ đặt lại chân trời cũ. Cô gái ơi, nhất định phải vui vẻ một đời…
Đến và đi là chuyện hiển nhiên, vỗn dĩ, bầu trời này rộng lớn đến như thế. Sau cùng sẽ có người hết mực thương em!
Hôm nay, tôi không tìm tới hộp thoại đã cũ kia nữa, không phải đã nhẹ lòng rồi chỉ là sau ngần ấy mỏi mệt đã không còn muốn tự mình đau lòng nữa. Con người ta khi trở nên chết lặng thường rất yên ắng, còn khi trở nên bình lặng lại sôi nổi lại thường. Suy cho cùng, cuối cùng cũng phải sống cho tốt, sống thật tốt!
Rồi cái ngày nắng gió không còn mài mòn ai nữa nhất định sẽ đến, một mai khi chúng ta học được cách buông bỏ một thứ gì cuộc sống này rồi sẽ nhẹ nhàng hơn. Đi ra khỏi chiếc “hòm” kỉ niệm của chính mình cũng là một cách buông bỏ, cho dù cách thức đó phải đánh đổi hay thương tổn.
Tôi vẫn thường tự đặt tay lên tim mình mà xoay dịu, vỗ về bản thân. Cũng từng khóc thật nhiều, từng hi vọng những phép màu trên gian có thể cứu lấy nỗi mất mát này. Nhưng cô gái ạ, không ai trong chúng ta còn là cô bé, cậu bé nữa. Người trưởng thành, buộc phải đương đầu.
Ở đó có kỉ niệm của tôi và “người”, ở đó có hoài bão từng là của chúng tôi. Từ bỏ một thói quen và lại bắt đầu một thói quen khác, tháng ngày sau này dễ dàng thôi…
Những dòng sau đây có thể sẽ khiến tôi, bạn, chúng ta vô thức vì nhớ thương mà rơi nước mắt.
“Cũ”, mọi thứ thuộc về chữ này đều có thể kéo thực tại của của một con người mãi mãi chìm về quá khứ. Nhắc tới có người sẽ đau, có người muốn mỉm cười, có người ngẩn ngơ hoài niệm, có người kéo cả bầu trời và nắng vàng về đó mà chẳng muốn rời đi thêm nữa.
Tôi cứ luôn thắc mắc, tại sao con người ta hoài niệm ở cái nơi “cũ” ấy nhiều thế, nhung nhớ nó đến chết đi sống lại như thế. Sau này mới biết là vì nó ở đó chứa tất thảy những gì đẹp đẽ nhất cũng mất mát nhất. Sau này tôi cũng hiểu ra, đáng tiếc nhất không phải là mất nhau mà là phải mất nhau khi còn chưa muốn… Sự tiếc nuối đó, day dứt và lưu luyến đó lớn đến nỗi mang tim gan ruột thịt của người ta dâng hiến về cái gọi là “tình cũ”. Nghe đau đớn thật!
Những ngày không ổn, nghiền ngẫm lại từng chữ từng chữ trong những dòng tin nhắn đã cũ, chìm sâu trong hộp thoại lưu trữ. Tim tôi rung lên, không biết đang kiếm tìm cảm giác ở nơi đó, chỉ biết nếu không tìm lại sẽ khó chịu phát điên lên.
Rồi chuỗi ngày ấy chẳng biết sẽ kéo dài đến bao giờ nữa, có lẽ khi bản thân còn canh cánh về nó thì sẽ vĩnh viễn không thoát li được.
Có những thứ chỉ đẹp khi không có “bắt đầu”, hẳn bởi chỉ cần “không cũ” thì sẽ là tất thảy những gì tươi tốt nhất thế gian, không cần khô héo, không cằn cỗi theo thời gian.
Đi hết một đoạn đường dài, gặp nhau ở cuối chặng rồi phân khai. Suốt cả quá trình, không rõ bản thân đã lượm nhặt được gì, âu chỉ là những tháng ngày có người cùng sánh bước khi còn cùng chí hướng. Hết thì là hết thôi, quá trình nào, dài bao nhiêu…không quan trọng đến vậy. Thực tế tàn nhẫn đến mức kéo cả trời giông bão đổ về mái hiên còn rột nước của bạn từng cơn từng cơn xối xả mưa chẳng dứt. Đây chính là thực tế!
Khi bạn tỉnh giấc, khóe mắt còn ươn ướt “nước mưa” nhỏ giọt hôm qua ấy, thực tế khác sẽ lại tới, lại khốc liệt. Để biết rằng con người chúng ta không ai có thể sống trong quá khứ mãi… Chúng ta chỉ có thể chấp nhận quá khứ, bước qua nó, vượt qua nó…
Sẽ có lúc nào đó chúng ta thắc mắc rằng, rốt cuộc đến khi nào chúng ta mới có thể dứt khoát quên đi. Đó là khi không còn ai tò mò hay hiếu kỳ về quá khứ đó, khi bản thân đã quen dần với màu cũ kỹ, không còn tìm tòi hay lục lọi nhớ về. Khi nhẹ lòng nói với thế giới rằng tôi một mình, tôi ổn. Những người trẻ thiếu đâu sóng gió, ngã rồi phải tự mình đứng dậy mà vươn lên.
Chuỗi ngày suy sụp của tôi từng dài đằng đẵng và tuyệt vọng, vô vọng kéo dài. Khi đó những tưởng chỉ một giây thả chậm nhịp thở trong mình thôi tôi sẽ mệt đến chết đi, ngột ngạt sống như một cái rễ cây đang cố bám lấy nền đất cằn khô.
Thế rồi chẳng biết từ lúc nào, chỗ khô cằn ấy nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Bất kỳ thử thách nào sinh ra đều là để bạn vượt qua, tôi thật sự cho rằng những hỉ nộ ái ố đời này không quật ngã bất cứ cá thể nào, chúng khiến ta biết thế nào là chấp nhận, đón chào và chung sống.
Quá khứ giống như một mầm bệnh. Trước đây là quá khứ, hôm qua là quá khứ, giây trước rồi cũng sẽ trở thành quá khứ mà thôi…
Thi thoảng nhớ lại hòm thoại nơi có tin nhắn đó, ngập ngừng giữa mở lại và xóa đi. Khi ấy chúng ta rốt cuộc đang nuối tiếc gì thế? Đang do dự gì thế?
Tiếc nuối về một khoảng thời gian đẹp đẽ nào đã khép lại vĩnh viễn, do dự về vết thương còn chưa lành trong tim. Cứ thấp thỏm giữa mong và nhớ, giác cảm này thống khổ đến mức đem cảm xúc của con người ta mãi mãi chôn vùi.
Chúng ta thường quên lãng những điều thường nhật, quên chìa khóa nhà, quên mất việc phải ăn uống điều độ, quên trang điểm khi ra khỏi nhà. Thế nhưng, “người đó”, “chuyện đó” lại cứ như một sự ưu tiên xếp trong bộ óc yếu đuối nọ. Đừng hỏi năm tháng làm thế nào để quên, vì thực sự chúng ta chẳng quên đi gì đâu, chỉ là đến một thời điểm nào đó tất thảy mệt nhoài sẽ buông tha bạn.
”Ngủ cũng là một loại giải thoát. Lúc bạn ngủ, bạn sẽ không buồn bã, không tức giận, không phiền muộn, không cô đơn. Đó là thời gian mà Thượng Đế đã ban cho bạn được mất trí nhớ ngắn hạn”. – Trích
Cho đến khi sức chịu đựng của bạn rơi về không, mọi điều buồn bã và tồi tệ sẽ cứ thế ập đến, bao gồm cả những cái “cũ kỹ” vây quanh. Chúng ta cố chấp vì cái gì, vì không buông xuống được phải không? Chuyện đau lòng trên thế giới này dài đến nỗi nước mưa thay bạn khóc hằng tuần không xua đi được. Nếu đã không thể đối mặt thì chạy trốn đi, từng thước phim nào đó rồi sẽ đến ngày xước ngang…
“Em chợt nhận ra khi yêu một người, tất cả cảm xúc thăng hoa sẽ chen đến trước. Sau đó, lạnh nhạt và bình thản cuối cùng cũng sẽ đến”
Ngỡ rằng một đời người chỉ đi qua vài mối tình chóng vánh, nhanh nhảu kế tiếp nhau rồi kết thúc ở một điểm cuối cùng. Ai ngờ, phải khắc cốt ghi tâm…
“Anh có biết lối mòn đã cũ nào không? Trên đớ đều là cát trơn, có dấu chân của anh của em, có cả nơi chúng ta từng gặp gỡ rồi vấp ngã. Anh còn muốn quay lại không?”
Đến sau cùng, kẻ nhớ thương là kẻ thiệt thòi. Nguyện đem bản thân mãi lùi lại con lối mòn trơn trượt nào đó, mỏi mòn đến héo mòn.
“Hôm nay, em mệt rồi, có lẽ phải tạm quên anh”…
Để bóng hình “người” ở lại trong bóng tối, mang đẹp đẽ đặt lại chân trời cũ. Cô gái ơi, nhất định phải vui vẻ một đời…
Đến và đi là chuyện hiển nhiên, vỗn dĩ, bầu trời này rộng lớn đến như thế. Sau cùng sẽ có người hết mực thương em!
Hôm nay, tôi không tìm tới hộp thoại đã cũ kia nữa, không phải đã nhẹ lòng rồi chỉ là sau ngần ấy mỏi mệt đã không còn muốn tự mình đau lòng nữa. Con người ta khi trở nên chết lặng thường rất yên ắng, còn khi trở nên bình lặng lại sôi nổi lại thường. Suy cho cùng, cuối cùng cũng phải sống cho tốt, sống thật tốt!
Rồi cái ngày nắng gió không còn mài mòn ai nữa nhất định sẽ đến, một mai khi chúng ta học được cách buông bỏ một thứ gì cuộc sống này rồi sẽ nhẹ nhàng hơn. Đi ra khỏi chiếc “hòm” kỉ niệm của chính mình cũng là một cách buông bỏ, cho dù cách thức đó phải đánh đổi hay thương tổn.
Tôi vẫn thường tự đặt tay lên tim mình mà xoay dịu, vỗ về bản thân. Cũng từng khóc thật nhiều, từng hi vọng những phép màu trên gian có thể cứu lấy nỗi mất mát này. Nhưng cô gái ạ, không ai trong chúng ta còn là cô bé, cậu bé nữa. Người trưởng thành, buộc phải đương đầu.
Ở đó có kỉ niệm của tôi và “người”, ở đó có hoài bão từng là của chúng tôi. Từ bỏ một thói quen và lại bắt đầu một thói quen khác, tháng ngày sau này dễ dàng thôi…