Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 10: Chúng ta thường mất nhau theo cách nào?]
Chúng ta thường mất nhau theo cách nào?
Rốt cuộc cũng chỉ là rời xa, có cả trăm vạn cách phải không? Có cả trăm vạn cái chấp nhận và ngàn vạn cái tự đau phải không?
Chúng ta thường mất nhau theo cách nào?
Anh im lặng hồi lâu, tôi không nói. Chúng tôi mất nhau…
Anh có sự nghiệp của anh trên vai, tôi vẫn là đứa trẻ cắp sách đếm trường. Chúng tôi mất nhau…
Anh là người đàn ông không chỉ có mình tôi trong đời, tôi là cô gái chỉ có thể có duy nhất mình anh trong thế giới. Chúng tôi mất nhau…
Anh mệt mỏi ngày dài, tôi dỗi hờn vô cớ. Chúng tôi mất nhau…
Anh bên cuộc sống tấp nập có cả trăm thú vui và khoái lạc ở nơi không có tôi, tôi nơi cuộc sống mỏi mệt không anh chia sẻ chán chường và bất lực. Chúng tôi mất nhau…
Anh muốn tôi nấu cơm tối đợi anh mỗi khi tan tầm, tôi bận bịu bên những gì bản thân ham muốn. Chúng tôi mất nhau…
Tôi nói chia tay đi trong giận dỗi, anh đồng ý thật. Chúng tôi mất nhau…
Tôi trẻ con muốn anh là của riêng mình, thời gian anh san sẻ nhiều chỗ. Chúng tôi mất nhau…
Tôi khóc lớn muốn anh ở đây, anh quay gót nói có nơi khác cũng đang cần anh. Chúng tôi mất nhau…
Tôi mỉm cười chấp nhận một sự thật rằng, cho dù trong câu chuyện tình cảm năm ấy tôi, anh, chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu gắng gượng và vun đắp…
Chúng tôi cuối cùng vẫn mất nhau…
Suy cho cùng không thể giữ một người không muốn đem lòng ở lại. Nếu không có mưa có giông bầu trời lớn kia có lẽ không còn vai trò mà tồn tại. “Mất nhau” thì “mất nhau” thôi, bình thản thôi, buông tay thôi.
Tôi nhớ lại những cuộc tình trước, có những lần rời đi mà đến bây giờ cũng không còn nhớ lí do là gì nữa. Tôi tin trên thế giới, có một nơi nào đó nhất định ghi lại trăm vạn lí do xa nhau của trâm vạn tình lũy. Nơi ghi dấu tình yêu nhiều như thế, nơi khắc sâu ra cách tận nơi nào.
“Có nên níu kéo một người khi bản thân còn yêu nhiều không?”
“Liệu họ thì sao, còn yêu nhiều không?”
Bất chấp níu kéo một người đã ra đi chỉ chứng minh bạn yêu họ đến mất đi lí trí, cũng chứng minh họ rõ ràng đã thôi cần bạn trong đời. Có những người bất luận níu kéo thế nào rồi họ cuối cùng vẫn sẽ rời xa chúng ta mà thôi, không ai thay đổi được chấp niệm của một người.
Bạn từng trải qua kiểu cảm giác này phải không? Cảm giác hôm qua mất đi, hôm nay níu kéo và ngày mai họ lại không còn là của bạn nữa… Những xúc cảm trong từng cái có được rồi lại mất đi ấy đau đớn gấp nhiều lần tự mình chống đỡ rất nhiều.
Tôi còn nhớ, bầu trời ngày tôi và anh đường ai nấy đi đặc biệt xanh, giống như thành toàn cho những gì cuối cùng chúng tôi để lại cho nhau, bất luận là vui hay thương tổn. Anh đứng nhìn tôi đi khỏi, không nhìn được người ấy sau lưng tôi rốt cuộc có mỉm cười hay không. Còn tôi, nhẹ nhõm không quay đầu lại. Chấm dứt một điều gì đó là thói quen không đơn giản, nhưng chấp nhận và bắt đầu lại một thói quen khác lại là chuyện có thể thay đổi chính bản thân bạn.
Thế giới này rộng lớn như thế, kẻ yêu thương nhau nhiều như thế. Hôm nay không chỉ riêng mình bạn buộc phải buông tay…
Mỗi lần tôi chia tay họ thường hỏi tôi: “Tại sao lại chia tay nhau thế?”. Có cả ngàn vạn cái cớ được truyền đến tôi, thống khổ có, giản đơn có. Chung quy, họ mất nhau là thật...
Mỗi lần họ chia tay tôi thường hỏi họ: “Xa nhau theo cách nào thế?”. Con người ta lúc này thường ngập ngừng, không rõ vì không biết phải diễn tả phương thức rời đi như thế này hay đang day dứt vì không nhớ rốt cuộc đã xa nhau ra sao?
Cuối cùng, họ cứ thế mà mất nhau thôi...
Trong một vòng tuần hoàn, đến và đi. Bạn nhớ về thời khắc nào nhất và nuối tiếc khoảnh khắc nào trước tiên?
Con người ta có thể nhớ tất cả kỉ niệm, gói ghém tất thảy hoài niệm, mơ ước từng nói cùng nhau, khắc sâu tận tâm can từng lời nói yêu. Nhưng có lẽ chẳng mấy ai còn ghi nhớ khoảnh khắc xa cách như thế nào... Có lẽ họ không muốn nhớ nhất chính là dáng vẻ của chính mình thời điểm ấy. Chủ động đề nghị rời xa, đó không phải một loại chiến thắng. Chỉ là chúng ta chọn một cách khác để yêu đời, yêu người, bắt đầu những gì mới mẻ. “Bị” chia tay đừng làm kẻ thua cuộc, nếu đã không thể tiếp tục hãy coi nó là một loại giải thoát.
Tôi từng nghe câu chuyện về những chú chim di trú, về hành trình dài của chúng đến từng miền đất. Thế giới này rất rộng lớn, một đàn chim rời đi sẽ lại có đàn chim khác tới, chúng cũng khao khát được tìm một nơi dừng chân nhiều đến như thế. Nghe nói chúng bay đi rồi sẽ không quay về nữa, trên đoạn đường dài như vậy, rốt cuộc ta với người không tìm lại được nhau chẳng phải chuyện dĩ nhiên…
Vào một ngày nào đó, hi vọng có thể nói ra: “Chúng tôi xa nhau rồi” trong bình thản, hi vọng bầu trời khi ấy ngập nắng vàng… Hi vọng trái tim không còn gợn sóng nặng nề nữa, hi vọng tất cả nguyên vẹn quay đầu.
Người với người bước qua nhau nhất định sẽ để lại cho nhau thứ gì đó, chúng ta thật ra không vĩnh viễn quên đi ai hết, thứ chúng ta nhớ về là kỷ niệm, không phải nhớ nhau…
Bạn có dám gọi tên “mất mát” của mình không? Đã bao giờ dám đối diện chưa? Có phải rất muốn chạy trốn đúng không?
Tôi trong câu chuyện của chính mình cũng thế. Cảm giác mệt mỏi đến phát điên đó cuốn lấy cơn tê dại trong tim, từng chi tiết hoài niệm kỉ niệm, tất cả... đều như thể muốn thét gào. Thế nhưng tôi lại chẳng thể chạy trốn hay đối diện, cuộc sống cứ như thế mà bất lực trôi đi, trôi đi lâu ngày trở thành thói quen. Khi nào chợt nhớ thì chợt đau, tôi khi ấy lại cần thận từng mũi tim khâu chẳng chịt vết thương cũ ấy nhiều lần.
Mạnh mẽ lên cô gái ơi, trái tim rồi sẽ lặng như trước!
Nếu muốn khóc nhất định phải khóc một trận thật lớn, ngày mai tiếp tục mỉm cười, tiếp tục cố gắng. Khi mà em đi qua cơn mệt nhoài sẽ cảm thấy những điều đáng sợ ấy xứng đáng, bỏ chúng lại ngày mai nắng lại lên, em vẫn ổn, trái tim em vẫn ổn…
Không sau đâu, cứ tự mình bước qua, từng khoảnh khắc đời này không dài, bởi chúng chỉ là “khoảnh khắc”… Chúng ta có thể vĩnh viễn lưu giữ nhưng tuyệt nhiên không thể vĩnh viễn sánh vai.
“Chúng ta mất nhau theo cách nào?”
“Chúng tôi mất nhau theo cách nào?”
Đó là một thực tế, không phải một chọn lựa. Sau cuối, cái chúng ta phải nhìn nhận vẫn là một thực tại không mấy tươi đẹp, vậy thì giữa những thứ không tươi đẹp trong cuộc đời này, điểm tô thêm một điều tồi tệ, ngày qua bóng tối đến vẫn sẽ u ám thế.
Bình thản thôi trước tấp nập của dòng người, người đi rồi không quay đầu ngoái lại, chuyện cũ rồi đừng cố gắng điểm tô.
“Cho đến cuối cùng vẫn là mất nhau, theo cách nào cũng là mất mát...”
Rốt cuộc cũng chỉ là rời xa, có cả trăm vạn cách phải không? Có cả trăm vạn cái chấp nhận và ngàn vạn cái tự đau phải không?
Chúng ta thường mất nhau theo cách nào?
Anh im lặng hồi lâu, tôi không nói. Chúng tôi mất nhau…
Anh có sự nghiệp của anh trên vai, tôi vẫn là đứa trẻ cắp sách đếm trường. Chúng tôi mất nhau…
Anh là người đàn ông không chỉ có mình tôi trong đời, tôi là cô gái chỉ có thể có duy nhất mình anh trong thế giới. Chúng tôi mất nhau…
Anh mệt mỏi ngày dài, tôi dỗi hờn vô cớ. Chúng tôi mất nhau…
Anh bên cuộc sống tấp nập có cả trăm thú vui và khoái lạc ở nơi không có tôi, tôi nơi cuộc sống mỏi mệt không anh chia sẻ chán chường và bất lực. Chúng tôi mất nhau…
Anh muốn tôi nấu cơm tối đợi anh mỗi khi tan tầm, tôi bận bịu bên những gì bản thân ham muốn. Chúng tôi mất nhau…
Tôi nói chia tay đi trong giận dỗi, anh đồng ý thật. Chúng tôi mất nhau…
Tôi trẻ con muốn anh là của riêng mình, thời gian anh san sẻ nhiều chỗ. Chúng tôi mất nhau…
Tôi khóc lớn muốn anh ở đây, anh quay gót nói có nơi khác cũng đang cần anh. Chúng tôi mất nhau…
Tôi mỉm cười chấp nhận một sự thật rằng, cho dù trong câu chuyện tình cảm năm ấy tôi, anh, chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu gắng gượng và vun đắp…
Chúng tôi cuối cùng vẫn mất nhau…
Suy cho cùng không thể giữ một người không muốn đem lòng ở lại. Nếu không có mưa có giông bầu trời lớn kia có lẽ không còn vai trò mà tồn tại. “Mất nhau” thì “mất nhau” thôi, bình thản thôi, buông tay thôi.
Tôi nhớ lại những cuộc tình trước, có những lần rời đi mà đến bây giờ cũng không còn nhớ lí do là gì nữa. Tôi tin trên thế giới, có một nơi nào đó nhất định ghi lại trăm vạn lí do xa nhau của trâm vạn tình lũy. Nơi ghi dấu tình yêu nhiều như thế, nơi khắc sâu ra cách tận nơi nào.
“Có nên níu kéo một người khi bản thân còn yêu nhiều không?”
“Liệu họ thì sao, còn yêu nhiều không?”
Bất chấp níu kéo một người đã ra đi chỉ chứng minh bạn yêu họ đến mất đi lí trí, cũng chứng minh họ rõ ràng đã thôi cần bạn trong đời. Có những người bất luận níu kéo thế nào rồi họ cuối cùng vẫn sẽ rời xa chúng ta mà thôi, không ai thay đổi được chấp niệm của một người.
Bạn từng trải qua kiểu cảm giác này phải không? Cảm giác hôm qua mất đi, hôm nay níu kéo và ngày mai họ lại không còn là của bạn nữa… Những xúc cảm trong từng cái có được rồi lại mất đi ấy đau đớn gấp nhiều lần tự mình chống đỡ rất nhiều.
Tôi còn nhớ, bầu trời ngày tôi và anh đường ai nấy đi đặc biệt xanh, giống như thành toàn cho những gì cuối cùng chúng tôi để lại cho nhau, bất luận là vui hay thương tổn. Anh đứng nhìn tôi đi khỏi, không nhìn được người ấy sau lưng tôi rốt cuộc có mỉm cười hay không. Còn tôi, nhẹ nhõm không quay đầu lại. Chấm dứt một điều gì đó là thói quen không đơn giản, nhưng chấp nhận và bắt đầu lại một thói quen khác lại là chuyện có thể thay đổi chính bản thân bạn.
Thế giới này rộng lớn như thế, kẻ yêu thương nhau nhiều như thế. Hôm nay không chỉ riêng mình bạn buộc phải buông tay…
Mỗi lần tôi chia tay họ thường hỏi tôi: “Tại sao lại chia tay nhau thế?”. Có cả ngàn vạn cái cớ được truyền đến tôi, thống khổ có, giản đơn có. Chung quy, họ mất nhau là thật...
Mỗi lần họ chia tay tôi thường hỏi họ: “Xa nhau theo cách nào thế?”. Con người ta lúc này thường ngập ngừng, không rõ vì không biết phải diễn tả phương thức rời đi như thế này hay đang day dứt vì không nhớ rốt cuộc đã xa nhau ra sao?
Cuối cùng, họ cứ thế mà mất nhau thôi...
Trong một vòng tuần hoàn, đến và đi. Bạn nhớ về thời khắc nào nhất và nuối tiếc khoảnh khắc nào trước tiên?
Con người ta có thể nhớ tất cả kỉ niệm, gói ghém tất thảy hoài niệm, mơ ước từng nói cùng nhau, khắc sâu tận tâm can từng lời nói yêu. Nhưng có lẽ chẳng mấy ai còn ghi nhớ khoảnh khắc xa cách như thế nào... Có lẽ họ không muốn nhớ nhất chính là dáng vẻ của chính mình thời điểm ấy. Chủ động đề nghị rời xa, đó không phải một loại chiến thắng. Chỉ là chúng ta chọn một cách khác để yêu đời, yêu người, bắt đầu những gì mới mẻ. “Bị” chia tay đừng làm kẻ thua cuộc, nếu đã không thể tiếp tục hãy coi nó là một loại giải thoát.
Tôi từng nghe câu chuyện về những chú chim di trú, về hành trình dài của chúng đến từng miền đất. Thế giới này rất rộng lớn, một đàn chim rời đi sẽ lại có đàn chim khác tới, chúng cũng khao khát được tìm một nơi dừng chân nhiều đến như thế. Nghe nói chúng bay đi rồi sẽ không quay về nữa, trên đoạn đường dài như vậy, rốt cuộc ta với người không tìm lại được nhau chẳng phải chuyện dĩ nhiên…
Vào một ngày nào đó, hi vọng có thể nói ra: “Chúng tôi xa nhau rồi” trong bình thản, hi vọng bầu trời khi ấy ngập nắng vàng… Hi vọng trái tim không còn gợn sóng nặng nề nữa, hi vọng tất cả nguyên vẹn quay đầu.
Người với người bước qua nhau nhất định sẽ để lại cho nhau thứ gì đó, chúng ta thật ra không vĩnh viễn quên đi ai hết, thứ chúng ta nhớ về là kỷ niệm, không phải nhớ nhau…
Bạn có dám gọi tên “mất mát” của mình không? Đã bao giờ dám đối diện chưa? Có phải rất muốn chạy trốn đúng không?
Tôi trong câu chuyện của chính mình cũng thế. Cảm giác mệt mỏi đến phát điên đó cuốn lấy cơn tê dại trong tim, từng chi tiết hoài niệm kỉ niệm, tất cả... đều như thể muốn thét gào. Thế nhưng tôi lại chẳng thể chạy trốn hay đối diện, cuộc sống cứ như thế mà bất lực trôi đi, trôi đi lâu ngày trở thành thói quen. Khi nào chợt nhớ thì chợt đau, tôi khi ấy lại cần thận từng mũi tim khâu chẳng chịt vết thương cũ ấy nhiều lần.
Mạnh mẽ lên cô gái ơi, trái tim rồi sẽ lặng như trước!
Nếu muốn khóc nhất định phải khóc một trận thật lớn, ngày mai tiếp tục mỉm cười, tiếp tục cố gắng. Khi mà em đi qua cơn mệt nhoài sẽ cảm thấy những điều đáng sợ ấy xứng đáng, bỏ chúng lại ngày mai nắng lại lên, em vẫn ổn, trái tim em vẫn ổn…
Không sau đâu, cứ tự mình bước qua, từng khoảnh khắc đời này không dài, bởi chúng chỉ là “khoảnh khắc”… Chúng ta có thể vĩnh viễn lưu giữ nhưng tuyệt nhiên không thể vĩnh viễn sánh vai.
“Chúng ta mất nhau theo cách nào?”
“Chúng tôi mất nhau theo cách nào?”
Đó là một thực tế, không phải một chọn lựa. Sau cuối, cái chúng ta phải nhìn nhận vẫn là một thực tại không mấy tươi đẹp, vậy thì giữa những thứ không tươi đẹp trong cuộc đời này, điểm tô thêm một điều tồi tệ, ngày qua bóng tối đến vẫn sẽ u ám thế.
Bình thản thôi trước tấp nập của dòng người, người đi rồi không quay đầu ngoái lại, chuyện cũ rồi đừng cố gắng điểm tô.
“Cho đến cuối cùng vẫn là mất nhau, theo cách nào cũng là mất mát...”