Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 9: Hôm nay, em ổn không?]
Hôm nay, em ổn không?
Tôi có cả một bầu trời cần nói trong ghi chú điện thoại của mình. Đối diện anh, cái gì cũng không thốt lên được. Chỉ biết nhìn thấy rồi sẽ không muốn chia cách nữa. Chỉ biết được bên cạnh rồi mọi thứ sẽ đều vì thế mà tốt lên.
Không biết ở thiên không ấy, “anh của tôi” có ổn hay không? Tôi thì ổn…ổn dần mỗi ngày.
Thật ra chúng ta nên quen dần với việc cho dù là hai người yêu nhau thì đối phương cũng nên có một cuộc sống riêng, không ai có thể ràng buộc lẫn nhau. Đừng mang suy nghĩ kiểm soát và áp đặt lên cuộc sống của họ.
Tôi từng yêu một cậu con trai bận rộn sự nghiệp, cũng từng yêu một cậu con trai bận rộn chuyện bạn bè. Khoảng thời gian đó tôi từng nghĩ rằng nếu như quỹ thời gian của anh ấy không thể dành trọn cho tôi thì chúng tôi nên đường ai nấy đi… Tôi sai nhiều lần theo cách ấy! Lỡ dở nhiều điều vì cố chấp.
Sau này, tôi hiểu ra rằng thế giới này vốn dĩ rất rộng lớn, người ấy và cả tôi không thể chỉ có đối phương. Chúng tôi bên đời còn gập ghềnh, trắc trở. Tôi không thể cứ mãi là cô bé nũng nịu, anh cũng không thể cứ mãi lưu lại cạnh tôi. Chuyện tình cảm phiêu lưu khiến người ta nhanh chán ghét lẫn nhau, chuyện yêu đương bó buộc mới đẩy ta, người vào ngõ cụt.
Ai cũng từng có một thời không trưởng thành như thế, những tưởng cứ mãi ghim lấy một người sẽ không có mất mát hay xa cách. Thật ra chẳng phải, chúng ta chỉ có một vòng tay để ôm lấy cả bản thân và cả những gì yêu thương nhất. Lúc chật chội nhất sẽ phải buông xuống, phải chấp nhận, phải cho đi.
Tôi nhìn anh đứng trước mặt mình, đôi khi thấy xa cách vô cùng, có lẽ vì lâu ngày không gặp, vì lâu rồi không còn mặn nồng như trước. Nhưng chúng tôi vẫn cùng thừa nhận, chúng tôi có nhau là thật, thương nhau là thật. Đó là trái tim không phải cảm xúc.
Khoảng không gian đầy ắp của họ có thể không nhồi nhét thêm ta, nhưng trái tim “anh của tôi” thì có, chắc chắn có! Chúng ta nên nghĩ về nhau…
Anh từng ghì tôi vào lòng sau khi tăng ca muộn và lại đi khỏi ngay sáng sớm hôm sau ấy, chúng tôi từng ngồi bên nhau hàng giờ mà không nói gì với đối phương. Tôi chỉ cần anh tồn tại, chỉ cần “anh của tôi” còn là của tôi…
Chúng ta vẫn hay lầm tưởng theo cách thế này, anh ấy vì những mệt nhọc bên ngoài mà bỏ rơi cảm tình, ân ái. Không, cái lăn lộn bên ngoài thực chẳng ấm áp bằng tình cảm hai đứa, chỉ là đôi khi không thể thông cảm lẫn nhau.
Có rất nhiều cách “yêu” trưởng thành, có trăm nghìn cách đặt đối phương ở trong lòng. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, cách truy đuổi thong dong khắp thiên hạ, bôn ba hết sải chân người rồi quay về gọi là “trưởng thành” mà yêu đương. Cũng chưa từng tán thành rằng, những dòng tin cuộc gọi vô nghĩa sẽ chẳng đánh đổi lại tình yêu nào. “Yêu” thôi chưa bao giờ là đủ, nếu không đắp bồi chẳng cây cổ thụ nào sống mãi.
Chúng ta thường mất nhau theo cách thế nào?
“Bận” là cái cớ giản đơn nhất, cũng thiết thực nhất.
Ngày đầu chúng tôi chia tay, anh hỏi tôi: “Em ổn không?”. Tôi vì dòng tin ấy mà bật khóc, thế rồi đáp lại một chữ: “Ổn”. Tôi phải ổn để anh cũng ổn, để những ngày sau không còn dựa vào anh mà khóc lóc. Chúng tôi chọn cho nhau không gian riêng sau cãi vã nặng nề, bình lặng lại những tháng ngày có anh và không có anh. Giờ chỉ còn là “từng có”…
Khi còn là “chúng tôi”, “Em ổn không?” là ba chữ tôi mong mỏi hàng đêm, giống như một cách xác nhận rằng anh còn đặt tôi ở đâu đó trong cuộc sống mình. Đến khi mất đi, cũng là ba chữ ấy mà đau đớn đến nghẹn ngào…
Sau nuối tiếc, lỡ dở, muộn màng,…giờ tôi ổn. Anh vẫn bận bịu như trước, tôi vẫn thường nhớ nhung anh, chỉ là chúng tôi không còn trong cuộc sống của nhau nữa. Sau ngần ấy lí do để mất, chúng tôi mất nhau theo cách đơn giản nhất, trả cho nhau ban đầu.
Khi bình tâm, chúng ta sẽ hiểu ra mất đi một người không đau đớn đến thế, sẽ thôi cố chấp thống khổ vì người đó. Không vì bất cứ lí do nào cả, chỉ là thời gian mài mòn, tĩnh lặng rồi, quen thuộc rồi. Mất mát đâu còn là xa lạ!
Những ngày trái tim lỡ rách, tôi không thường cố quên một người. Cho phép mình nhớ về, coi đó là món quà nhỏ trong kỉ niệm, cái lọ kỉ niệm đó vỡ…kì thực không ai đưa nó về vị trí ban đầu được. Nhớ đi, nhớ rồi để quên…
Một vài thứ “từng là” nhất định sẽ đến ngày không làm bản thân ta đau đớn nữa, nó xoa dịu, vỗ về hoài niệm. Chúng ta không thể ép bản thân ngừng nhớ một người, nhất là khi một vài cơn mưa chợt đến, nhớ đến nao lòng…
Tôi vẫn thường đứng trước mai hiên nhà rất lâu, lồng ngực co thắt tê dại khi nghĩ về anh vắng bóng. Cuối cùng, thứ giết chết chúng ta chỉ còn là kỉ niệm! Biết bao ngày ròng rã không mong mỏi, mà không…
Bầu trời của người rộng lớn biết mấy. Những ngày nắng thì mây xanh, ngày mưa thì giông tố. Còn bầu trời của tôi cứ mãi lặng như thế, thi thoảng gió thổi bước chân người. Tôi cứ luôn mải miết tìm kiếm sự tồn tại của mình trong đó. Mà không hay biết, bầu trời ấy trải dài dài mãi, người này qua sẽ có người khác tới, còn tôi…ở tận cuối chân trời.
Học cách buông bỏ một người chưa bao giờ là điều dễ dàng, tôi nghĩ cảm giác đó giống như đang tự tay cắt phăng đi mái tóc dài thướt của bản thân. Vì nuối tiếc mà khóc nấc. Nhưng tóc rồi sẽ lại, người thì không quay về nữa… Kiểu so sánh khập khiễng kia là loại cảm xúc nhất thời khi ta đột nhiên phải thay đổi trong đời, tôi đứng trước gương nhìn mình trong mái tóc ngắn cũn cỡn không hề quen thuộc, lòng bứt rứt. Như ban đầu tôi mất anh, ngày ngày thấp thỏm không yên. Mong tóc dài lại cũ, mong người bên cạnh giống xưa… Chúng ta chỉ được một phần như ý!
“Bây giờ em còn đang ổn không?”
Đến đây đừng bất giác mỉm cười, lòng ngổn ngang.
Nghĩ lại đoạn đường đã đi qua, mỗi cung đường đều có dấu chân “anh” ở đó, thế rồi lại tự mình từ bỏ. Đôi lần giữa lòng người đông đúc, bất chợt bắt gặp bóng dáng tưa tựa người, tôi lại tự đặt tay lên tim mình kiểm chứng. Thì ra là tĩnh lặng thật rồi, chỉ là không ngăn được tiềm thức khẽ chạm vào vết sẹo lồi đã bớt đau.
Thời gian quả là thứ thần kỳ nhất thế gian, có lẽ nó không chữa lành hẳn được vết thương nào. Thời gian là một loại thực tế, một sự thật xoa dịu anh, tôi, ta…từng ngày. Chìm sâu trong quá khứ là khoảng thời gian không thể lục lại, đó chỉ là kí ức của con người không muốn buông bỏ hoặc quên. Chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại trên mảng nền đen trắng u tối đó, vì thời gian không thể xoay ngược trở về.
“Hôm nay, em ổn!”
Hi vọng tôi ở đây sẽ ổn cả những ngày sau nữa, hi vọng anh ở đó không mỏi mệt bủa vây, hi vọng ta…sẽ gặp thêm nhiều ngày nắng xanh trong đời. Để hôm qua, hôm nay, ngày mai bình ổn, an yên. Để tôi không còn mang quá khứ ngắm nghía quá nhiều, để tôi thôi chăm chút bức tranh đen trắng dần cũ rích, để tôi “ổn”…
Tôi có cả một bầu trời cần nói trong ghi chú điện thoại của mình. Đối diện anh, cái gì cũng không thốt lên được. Chỉ biết nhìn thấy rồi sẽ không muốn chia cách nữa. Chỉ biết được bên cạnh rồi mọi thứ sẽ đều vì thế mà tốt lên.
Không biết ở thiên không ấy, “anh của tôi” có ổn hay không? Tôi thì ổn…ổn dần mỗi ngày.
Thật ra chúng ta nên quen dần với việc cho dù là hai người yêu nhau thì đối phương cũng nên có một cuộc sống riêng, không ai có thể ràng buộc lẫn nhau. Đừng mang suy nghĩ kiểm soát và áp đặt lên cuộc sống của họ.
Tôi từng yêu một cậu con trai bận rộn sự nghiệp, cũng từng yêu một cậu con trai bận rộn chuyện bạn bè. Khoảng thời gian đó tôi từng nghĩ rằng nếu như quỹ thời gian của anh ấy không thể dành trọn cho tôi thì chúng tôi nên đường ai nấy đi… Tôi sai nhiều lần theo cách ấy! Lỡ dở nhiều điều vì cố chấp.
Sau này, tôi hiểu ra rằng thế giới này vốn dĩ rất rộng lớn, người ấy và cả tôi không thể chỉ có đối phương. Chúng tôi bên đời còn gập ghềnh, trắc trở. Tôi không thể cứ mãi là cô bé nũng nịu, anh cũng không thể cứ mãi lưu lại cạnh tôi. Chuyện tình cảm phiêu lưu khiến người ta nhanh chán ghét lẫn nhau, chuyện yêu đương bó buộc mới đẩy ta, người vào ngõ cụt.
Ai cũng từng có một thời không trưởng thành như thế, những tưởng cứ mãi ghim lấy một người sẽ không có mất mát hay xa cách. Thật ra chẳng phải, chúng ta chỉ có một vòng tay để ôm lấy cả bản thân và cả những gì yêu thương nhất. Lúc chật chội nhất sẽ phải buông xuống, phải chấp nhận, phải cho đi.
Tôi nhìn anh đứng trước mặt mình, đôi khi thấy xa cách vô cùng, có lẽ vì lâu ngày không gặp, vì lâu rồi không còn mặn nồng như trước. Nhưng chúng tôi vẫn cùng thừa nhận, chúng tôi có nhau là thật, thương nhau là thật. Đó là trái tim không phải cảm xúc.
Khoảng không gian đầy ắp của họ có thể không nhồi nhét thêm ta, nhưng trái tim “anh của tôi” thì có, chắc chắn có! Chúng ta nên nghĩ về nhau…
Anh từng ghì tôi vào lòng sau khi tăng ca muộn và lại đi khỏi ngay sáng sớm hôm sau ấy, chúng tôi từng ngồi bên nhau hàng giờ mà không nói gì với đối phương. Tôi chỉ cần anh tồn tại, chỉ cần “anh của tôi” còn là của tôi…
Chúng ta vẫn hay lầm tưởng theo cách thế này, anh ấy vì những mệt nhọc bên ngoài mà bỏ rơi cảm tình, ân ái. Không, cái lăn lộn bên ngoài thực chẳng ấm áp bằng tình cảm hai đứa, chỉ là đôi khi không thể thông cảm lẫn nhau.
Có rất nhiều cách “yêu” trưởng thành, có trăm nghìn cách đặt đối phương ở trong lòng. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, cách truy đuổi thong dong khắp thiên hạ, bôn ba hết sải chân người rồi quay về gọi là “trưởng thành” mà yêu đương. Cũng chưa từng tán thành rằng, những dòng tin cuộc gọi vô nghĩa sẽ chẳng đánh đổi lại tình yêu nào. “Yêu” thôi chưa bao giờ là đủ, nếu không đắp bồi chẳng cây cổ thụ nào sống mãi.
Chúng ta thường mất nhau theo cách thế nào?
“Bận” là cái cớ giản đơn nhất, cũng thiết thực nhất.
Ngày đầu chúng tôi chia tay, anh hỏi tôi: “Em ổn không?”. Tôi vì dòng tin ấy mà bật khóc, thế rồi đáp lại một chữ: “Ổn”. Tôi phải ổn để anh cũng ổn, để những ngày sau không còn dựa vào anh mà khóc lóc. Chúng tôi chọn cho nhau không gian riêng sau cãi vã nặng nề, bình lặng lại những tháng ngày có anh và không có anh. Giờ chỉ còn là “từng có”…
Khi còn là “chúng tôi”, “Em ổn không?” là ba chữ tôi mong mỏi hàng đêm, giống như một cách xác nhận rằng anh còn đặt tôi ở đâu đó trong cuộc sống mình. Đến khi mất đi, cũng là ba chữ ấy mà đau đớn đến nghẹn ngào…
Sau nuối tiếc, lỡ dở, muộn màng,…giờ tôi ổn. Anh vẫn bận bịu như trước, tôi vẫn thường nhớ nhung anh, chỉ là chúng tôi không còn trong cuộc sống của nhau nữa. Sau ngần ấy lí do để mất, chúng tôi mất nhau theo cách đơn giản nhất, trả cho nhau ban đầu.
Khi bình tâm, chúng ta sẽ hiểu ra mất đi một người không đau đớn đến thế, sẽ thôi cố chấp thống khổ vì người đó. Không vì bất cứ lí do nào cả, chỉ là thời gian mài mòn, tĩnh lặng rồi, quen thuộc rồi. Mất mát đâu còn là xa lạ!
Những ngày trái tim lỡ rách, tôi không thường cố quên một người. Cho phép mình nhớ về, coi đó là món quà nhỏ trong kỉ niệm, cái lọ kỉ niệm đó vỡ…kì thực không ai đưa nó về vị trí ban đầu được. Nhớ đi, nhớ rồi để quên…
Một vài thứ “từng là” nhất định sẽ đến ngày không làm bản thân ta đau đớn nữa, nó xoa dịu, vỗ về hoài niệm. Chúng ta không thể ép bản thân ngừng nhớ một người, nhất là khi một vài cơn mưa chợt đến, nhớ đến nao lòng…
Tôi vẫn thường đứng trước mai hiên nhà rất lâu, lồng ngực co thắt tê dại khi nghĩ về anh vắng bóng. Cuối cùng, thứ giết chết chúng ta chỉ còn là kỉ niệm! Biết bao ngày ròng rã không mong mỏi, mà không…
Bầu trời của người rộng lớn biết mấy. Những ngày nắng thì mây xanh, ngày mưa thì giông tố. Còn bầu trời của tôi cứ mãi lặng như thế, thi thoảng gió thổi bước chân người. Tôi cứ luôn mải miết tìm kiếm sự tồn tại của mình trong đó. Mà không hay biết, bầu trời ấy trải dài dài mãi, người này qua sẽ có người khác tới, còn tôi…ở tận cuối chân trời.
Học cách buông bỏ một người chưa bao giờ là điều dễ dàng, tôi nghĩ cảm giác đó giống như đang tự tay cắt phăng đi mái tóc dài thướt của bản thân. Vì nuối tiếc mà khóc nấc. Nhưng tóc rồi sẽ lại, người thì không quay về nữa… Kiểu so sánh khập khiễng kia là loại cảm xúc nhất thời khi ta đột nhiên phải thay đổi trong đời, tôi đứng trước gương nhìn mình trong mái tóc ngắn cũn cỡn không hề quen thuộc, lòng bứt rứt. Như ban đầu tôi mất anh, ngày ngày thấp thỏm không yên. Mong tóc dài lại cũ, mong người bên cạnh giống xưa… Chúng ta chỉ được một phần như ý!
“Bây giờ em còn đang ổn không?”
Đến đây đừng bất giác mỉm cười, lòng ngổn ngang.
Nghĩ lại đoạn đường đã đi qua, mỗi cung đường đều có dấu chân “anh” ở đó, thế rồi lại tự mình từ bỏ. Đôi lần giữa lòng người đông đúc, bất chợt bắt gặp bóng dáng tưa tựa người, tôi lại tự đặt tay lên tim mình kiểm chứng. Thì ra là tĩnh lặng thật rồi, chỉ là không ngăn được tiềm thức khẽ chạm vào vết sẹo lồi đã bớt đau.
Thời gian quả là thứ thần kỳ nhất thế gian, có lẽ nó không chữa lành hẳn được vết thương nào. Thời gian là một loại thực tế, một sự thật xoa dịu anh, tôi, ta…từng ngày. Chìm sâu trong quá khứ là khoảng thời gian không thể lục lại, đó chỉ là kí ức của con người không muốn buông bỏ hoặc quên. Chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại trên mảng nền đen trắng u tối đó, vì thời gian không thể xoay ngược trở về.
“Hôm nay, em ổn!”
Hi vọng tôi ở đây sẽ ổn cả những ngày sau nữa, hi vọng anh ở đó không mỏi mệt bủa vây, hi vọng ta…sẽ gặp thêm nhiều ngày nắng xanh trong đời. Để hôm qua, hôm nay, ngày mai bình ổn, an yên. Để tôi không còn mang quá khứ ngắm nghía quá nhiều, để tôi thôi chăm chút bức tranh đen trắng dần cũ rích, để tôi “ổn”…