Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525 - Chương 525 BỌN HỌ LÀ TIÊU CHUẨN
Chương 525
BỌN HỌ LÀ TIÊU CHUẨN
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không hiểu tình huống này là như thế nào? Chẳng lẽ không có “Hy vọng” ký sinh, mặc dù Tần Mặc có thể sống sót nhưng sẽ là đứa ngốc ư? Khi mọi người ở đây bị tiếng khóc của Tần Mặc làm cho chẳng biết phải làm sao, Đoàn Phong đột nhiên nói bằng vẻ mặt hung dữ: “Đừng khóc nữa!”
Tiếng quát này đúng là có tác dụng, vừa rồi Tần Mặc còn khóc to liền ngậm miệng lại ngay, sau đó nhìn mọi người một cách vô cùng đáng thương: “Cháu muốn tìm mẹ cháu…”
Viên Mục Dã suýt chút nữa đã kinh ngạc tới nỗi rớt cằm, sao vừa khôi phục trí óc là muốn tìm mẹ thế này? Có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm ấm ức của anh ta không phải giả vờ, cậu kiềm chế sự kích động và hỏi: “Đừng khóc, bây giờ anh nói cho chúng tôi biết, anh tên là gì, nhà ở đâu? Nếu không làm sao tôi tìm mẹ giúp anh được?”
Tần Mặc thút tha thút thít vài cái rồi mới đáp: “Cháu tên Tần Mặc, năm nay 9 tuổi, học lớp 3 ở trường tiểu học Hải Lâm. Nhà cháu ở hẻm S, đường Hoa Sen, thị trấn Hải Lâm, mẹ cháu tên Trương Vân, cha cháu tên Hứa Sơn…”
Mọi người nghe Tần Mặc nói một tràng, cảm thấy nét mặt và ánh mắt của anh ta quả thật rất giống một đứa trẻ mới vài tuổi. Đại Quân thở dài: “Được lắm, đuổi thứ kia đi, vật chủ biến thành đồ ngốc luôn!”
Viên Mục Dã lại lắc đầu: “Không phải đồ ngốc, chắc là ký ức của anh ta dừng lại ở lúc trước khi bị ký sinh…”
Thạch Lỗi suy tư một lúc rồi nói: “Loài sinh vật này thật sự không đơn giản, chúng ký sinh trên cơ thể người là có thể hấp thụ toàn bộ ký ức của vật chủ, nhưng trái lại vật chủ không thể hấp thụ tất cả ký ức của chúng…”
Cuối cùng Trương Khai vỗ về Tần Mặc một lòng muốn tìm mẹ bằng một cây kẹo mút, sau đó đưa anh ta ra ngoài nhà gỗ chơi, bởi vì lúc này đây trong nhà gỗ vẫn còn một tên thà chết chứ không chịu khuất phục.
Sau khi thấy Tần Mặc bị đưa ra ngoài, Triệu Vĩ đột nhiên bật cười to: “Xem đi, cho dù các người đuổi hết chúng tôi ra khỏi thân xác thì thế nào, cuối cùng không phải chỉ có được một đứa ngốc thôi ư?”
“Đứa ngốc cũng tốt hơn tai họa. Anh thì thế nào, cứ nhất quyết muốn chúng tôi phải ra tay thì anh mới chịu ra ư?” Đoàn Phong nói bằng vẻ mặt u ám.
Triệu Vĩ liếc nhìn mọi người rồi cười lạnh: “Thói hư tật xấu trong gen của loài người quá nhiều, các người tham lam, yếu đuối, lười biếng, ngạo mạn, cố chấp, hám tiền, ăn uống vô độ! Loài sinh vật dơ bẩn như thế không xứng có được hành tinh tốt đẹp này! Càng không xứng có được thể xác tự do như vậy!! Mà sự xuất hiện của chúng tôi chẳng qua là để tinh lọc thế giới này, làm nó trở nên sạch sẽ và trong trẻo hơn một chút mà thôi!”
Đoàn Phong lập tức bị anh ta chọc cho tức cười: “Ông anh, không phải anh xem nhiều kinh thánh quá đấy chứ? Coi mình là Chúa cứu thế thật đấy à? Chúng tôi cần anh tới dạy phát triển? Chúng tôi cần anh tới cứu vớt hả!?”
Mỗi lần Đoàn Phong hỏi một câu là lại gõ đầu Triệu Vĩ một cái, cuối cùng cảm thấy vẫn chưa hả giận nên lại đá thêm một cú nữa.
Viên Mục Dã bèn cản anh ta lại: “Anh bực tức với anh ta làm gì?!” Nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía Triệu Vĩ: “Loài người có rất nhiều khuyết điểm, cho nên mới là con người, hiện giờ chúng tôi đã biết trong các anh cũng có hai ‘Hy vọng’ muốn làm con người, hơn nữa đây vẫn chưa phải toàn bộ, nhất định còn có nhiều hơn nữa. Mục đích lúc ban đầu của các anh là muốn tinh lọc loài người chúng tôi, nhưng chẳng lẽ anh không phát hiện ý thức và tư duy của các anh cũng đang từ từ bị loài người chúng tôi đồng hóa, trở nên càng giống con người hơn sao? Nếu các anh cho rằng loài người là sinh vật cấp thấp, vậy tại sao các anh lại muốn cố gắng hết sức để bắt chước và sắm vai loài sinh vật cấp thấp này chứ? Bây giờ, mọi thứ các anh làm không phải là tinh lọc loài người, mà là từng bước biến thành loài người.”
“Anh nói bậy! Một hai đứa đột biến gen không thể đại diện cho tất cả, đó là do bọn họ bị gen của loài người các anh ô nhiễm, dựa vào đâu mà loài người các anh có thể đứng trên mặt đất hưởng thụ ánh mặt trời? Còn chúng tôi chỉ có thể sống trong nước ngầm âm u?” Triệu Vĩ gầm rú một cách cuồng loạn.
Thạch Lỗi cười lạnh lùng: “Nói tới nói lui còn không phải là ham muốn thế giới trên mặt đất ư? Đừng tìm lý do đường hoàng cho mình nữa! Biết tại sao mày biến thành thế này không? Thật ra cũng là vì bị loài người ảnh hưởng, cho nên dù bọn mày thành công, chẳng qua cũng là biến thành chúng tao mà thôi…”
Mỗi người một câu thay phiên tấn công Triệu Vĩ tới tấp bằng ngôn ngữ, mà chủ đề chính của bọn họ chỉ có một điều, đó là cho dù cuối cùng các người thật sự thay thế được loài người, thì đó cũng chỉ là gen của loài người thay đổi cách tồn tại mà thôi. Bởi vì cho đến lúc này, từ đầu đến chân bọn họ gần như đều là gen của loài người, bọn họ không phải loài người thì là gì?
Thế giới này đã trải qua thời gian luân phiên hàng trăm triệu năm, tại sao cuối cùng chỉ có con người thống trị Trái đất? Điều này liên quan rất nhiều đến việc gen của chúng ta đã tồn tại hàng triệu năm. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Có lẽ cá nhân con người không mạnh mẽ, nhưng gen có thể điều khiển hàng nghìn hàng vạn cá thể đó lại cực kỳ mạnh mẽ. Nó sẽ loại bỏ một số cá thể khiếm khuyết trong quá trình sinh sản và tiến hóa của con người từ thế hệ này sang thế hệ khác, thậm chí còn khiến một vài cá thể người không có khả năng sinh sản nhanh chóng chết đi, nhằm tiết kiệm nguồn tài nguyên hạn chế để tăng tỷ lệ sống sót của trẻ sơ sinh.
Theo lý thuyết, con người rất yếu ớt. Trẻ em mới sinh phải đủ tuổi rồi mới có thể tự sinh tồn… Mà quá trình này cần thời gian mười mấy năm.
Trái lại, những động vật khác, trên cơ bản là vừa sinh ra đã có cơ thể trưởng thành, có thể hoàn thành nhiệm vụ quan trọng là gây giống đời sau, nhưng thế thì làm sao? Chúng tiến hóa cho tới ngày nay cũng chỉ duy trì ở bờ vực chưa bị tuyệt chủng thôi.
Như vậy có thể nhận thấy gen của loài người mạnh mẽ cỡ nào rồi, bởi vì gen của loài người nhìn xa trông rộng hơn, tất nhiên muốn có được càng nhiều hơn… Nó mang lại cho con người quy luật sinh sản xuất sắc nhất và cũng liên tục củng cố não bộ của con người, khiến cho họ học cách tự hỏi các vấn đề, làm cho họ trở nên thông minh hơn.
Mà ở trong quá trình này, gen của một số sinh vật đã dần trở nên thông minh hơn để không bị tuyệt chủng. Chúng biết rằng muốn không bị tự nhiên đào thải thì chúng phải sống dựa vào con người, như vậy mới có thể bảo đảm giống loài tiếp tục sinh sản lâu dài.
Trong đó gồm có gà vịt cá, heo dê bò trên bàn cơm của con người… Mặc dù cách làm này hơi tàn nhẫn, nhưng bởi vì chúng đã trở thành thức ăn không thể thiếu của loài người, cho nên giống loài của chúng mới không bị tự nhiên đào thải.
Gen của loài người mạnh mẽ như vậy đấy, làm sao có thể dễ dàng bị loài sinh vật đến từ dưới lòng đất đánh bại chứ? Nó càng không để cho chúng dễ dàng ăn trộm thành quả mà loài người đã cực khổ giãy giụa trăm nghìn năm Trên trái đất để sáng tạo ra.
Sau khi bị mọi người lừa dối một tràng, Triệu Vĩ cũng hơi mờ mịt. Chẳng lẽ gen của bọn họ thật sự đã bị loài người đồng hóa ư? Nếu đúng là vậy, bọn họ gây ra những việc này còn có ý nghĩa gì nữa?
Cho dù kế hoạch của bọn họ thành công, nhưng khi đó đã tiến hóa hết thế hệ này đến thế hệ khác, bọn họ có còn là bọn họ không?!
BỌN HỌ LÀ TIÊU CHUẨN
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không hiểu tình huống này là như thế nào? Chẳng lẽ không có “Hy vọng” ký sinh, mặc dù Tần Mặc có thể sống sót nhưng sẽ là đứa ngốc ư? Khi mọi người ở đây bị tiếng khóc của Tần Mặc làm cho chẳng biết phải làm sao, Đoàn Phong đột nhiên nói bằng vẻ mặt hung dữ: “Đừng khóc nữa!”
Tiếng quát này đúng là có tác dụng, vừa rồi Tần Mặc còn khóc to liền ngậm miệng lại ngay, sau đó nhìn mọi người một cách vô cùng đáng thương: “Cháu muốn tìm mẹ cháu…”
Viên Mục Dã suýt chút nữa đã kinh ngạc tới nỗi rớt cằm, sao vừa khôi phục trí óc là muốn tìm mẹ thế này? Có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm ấm ức của anh ta không phải giả vờ, cậu kiềm chế sự kích động và hỏi: “Đừng khóc, bây giờ anh nói cho chúng tôi biết, anh tên là gì, nhà ở đâu? Nếu không làm sao tôi tìm mẹ giúp anh được?”
Tần Mặc thút tha thút thít vài cái rồi mới đáp: “Cháu tên Tần Mặc, năm nay 9 tuổi, học lớp 3 ở trường tiểu học Hải Lâm. Nhà cháu ở hẻm S, đường Hoa Sen, thị trấn Hải Lâm, mẹ cháu tên Trương Vân, cha cháu tên Hứa Sơn…”
Mọi người nghe Tần Mặc nói một tràng, cảm thấy nét mặt và ánh mắt của anh ta quả thật rất giống một đứa trẻ mới vài tuổi. Đại Quân thở dài: “Được lắm, đuổi thứ kia đi, vật chủ biến thành đồ ngốc luôn!”
Viên Mục Dã lại lắc đầu: “Không phải đồ ngốc, chắc là ký ức của anh ta dừng lại ở lúc trước khi bị ký sinh…”
Thạch Lỗi suy tư một lúc rồi nói: “Loài sinh vật này thật sự không đơn giản, chúng ký sinh trên cơ thể người là có thể hấp thụ toàn bộ ký ức của vật chủ, nhưng trái lại vật chủ không thể hấp thụ tất cả ký ức của chúng…”
Cuối cùng Trương Khai vỗ về Tần Mặc một lòng muốn tìm mẹ bằng một cây kẹo mút, sau đó đưa anh ta ra ngoài nhà gỗ chơi, bởi vì lúc này đây trong nhà gỗ vẫn còn một tên thà chết chứ không chịu khuất phục.
Sau khi thấy Tần Mặc bị đưa ra ngoài, Triệu Vĩ đột nhiên bật cười to: “Xem đi, cho dù các người đuổi hết chúng tôi ra khỏi thân xác thì thế nào, cuối cùng không phải chỉ có được một đứa ngốc thôi ư?”
“Đứa ngốc cũng tốt hơn tai họa. Anh thì thế nào, cứ nhất quyết muốn chúng tôi phải ra tay thì anh mới chịu ra ư?” Đoàn Phong nói bằng vẻ mặt u ám.
Triệu Vĩ liếc nhìn mọi người rồi cười lạnh: “Thói hư tật xấu trong gen của loài người quá nhiều, các người tham lam, yếu đuối, lười biếng, ngạo mạn, cố chấp, hám tiền, ăn uống vô độ! Loài sinh vật dơ bẩn như thế không xứng có được hành tinh tốt đẹp này! Càng không xứng có được thể xác tự do như vậy!! Mà sự xuất hiện của chúng tôi chẳng qua là để tinh lọc thế giới này, làm nó trở nên sạch sẽ và trong trẻo hơn một chút mà thôi!”
Đoàn Phong lập tức bị anh ta chọc cho tức cười: “Ông anh, không phải anh xem nhiều kinh thánh quá đấy chứ? Coi mình là Chúa cứu thế thật đấy à? Chúng tôi cần anh tới dạy phát triển? Chúng tôi cần anh tới cứu vớt hả!?”
Mỗi lần Đoàn Phong hỏi một câu là lại gõ đầu Triệu Vĩ một cái, cuối cùng cảm thấy vẫn chưa hả giận nên lại đá thêm một cú nữa.
Viên Mục Dã bèn cản anh ta lại: “Anh bực tức với anh ta làm gì?!” Nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía Triệu Vĩ: “Loài người có rất nhiều khuyết điểm, cho nên mới là con người, hiện giờ chúng tôi đã biết trong các anh cũng có hai ‘Hy vọng’ muốn làm con người, hơn nữa đây vẫn chưa phải toàn bộ, nhất định còn có nhiều hơn nữa. Mục đích lúc ban đầu của các anh là muốn tinh lọc loài người chúng tôi, nhưng chẳng lẽ anh không phát hiện ý thức và tư duy của các anh cũng đang từ từ bị loài người chúng tôi đồng hóa, trở nên càng giống con người hơn sao? Nếu các anh cho rằng loài người là sinh vật cấp thấp, vậy tại sao các anh lại muốn cố gắng hết sức để bắt chước và sắm vai loài sinh vật cấp thấp này chứ? Bây giờ, mọi thứ các anh làm không phải là tinh lọc loài người, mà là từng bước biến thành loài người.”
“Anh nói bậy! Một hai đứa đột biến gen không thể đại diện cho tất cả, đó là do bọn họ bị gen của loài người các anh ô nhiễm, dựa vào đâu mà loài người các anh có thể đứng trên mặt đất hưởng thụ ánh mặt trời? Còn chúng tôi chỉ có thể sống trong nước ngầm âm u?” Triệu Vĩ gầm rú một cách cuồng loạn.
Thạch Lỗi cười lạnh lùng: “Nói tới nói lui còn không phải là ham muốn thế giới trên mặt đất ư? Đừng tìm lý do đường hoàng cho mình nữa! Biết tại sao mày biến thành thế này không? Thật ra cũng là vì bị loài người ảnh hưởng, cho nên dù bọn mày thành công, chẳng qua cũng là biến thành chúng tao mà thôi…”
Mỗi người một câu thay phiên tấn công Triệu Vĩ tới tấp bằng ngôn ngữ, mà chủ đề chính của bọn họ chỉ có một điều, đó là cho dù cuối cùng các người thật sự thay thế được loài người, thì đó cũng chỉ là gen của loài người thay đổi cách tồn tại mà thôi. Bởi vì cho đến lúc này, từ đầu đến chân bọn họ gần như đều là gen của loài người, bọn họ không phải loài người thì là gì?
Thế giới này đã trải qua thời gian luân phiên hàng trăm triệu năm, tại sao cuối cùng chỉ có con người thống trị Trái đất? Điều này liên quan rất nhiều đến việc gen của chúng ta đã tồn tại hàng triệu năm. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Có lẽ cá nhân con người không mạnh mẽ, nhưng gen có thể điều khiển hàng nghìn hàng vạn cá thể đó lại cực kỳ mạnh mẽ. Nó sẽ loại bỏ một số cá thể khiếm khuyết trong quá trình sinh sản và tiến hóa của con người từ thế hệ này sang thế hệ khác, thậm chí còn khiến một vài cá thể người không có khả năng sinh sản nhanh chóng chết đi, nhằm tiết kiệm nguồn tài nguyên hạn chế để tăng tỷ lệ sống sót của trẻ sơ sinh.
Theo lý thuyết, con người rất yếu ớt. Trẻ em mới sinh phải đủ tuổi rồi mới có thể tự sinh tồn… Mà quá trình này cần thời gian mười mấy năm.
Trái lại, những động vật khác, trên cơ bản là vừa sinh ra đã có cơ thể trưởng thành, có thể hoàn thành nhiệm vụ quan trọng là gây giống đời sau, nhưng thế thì làm sao? Chúng tiến hóa cho tới ngày nay cũng chỉ duy trì ở bờ vực chưa bị tuyệt chủng thôi.
Như vậy có thể nhận thấy gen của loài người mạnh mẽ cỡ nào rồi, bởi vì gen của loài người nhìn xa trông rộng hơn, tất nhiên muốn có được càng nhiều hơn… Nó mang lại cho con người quy luật sinh sản xuất sắc nhất và cũng liên tục củng cố não bộ của con người, khiến cho họ học cách tự hỏi các vấn đề, làm cho họ trở nên thông minh hơn.
Mà ở trong quá trình này, gen của một số sinh vật đã dần trở nên thông minh hơn để không bị tuyệt chủng. Chúng biết rằng muốn không bị tự nhiên đào thải thì chúng phải sống dựa vào con người, như vậy mới có thể bảo đảm giống loài tiếp tục sinh sản lâu dài.
Trong đó gồm có gà vịt cá, heo dê bò trên bàn cơm của con người… Mặc dù cách làm này hơi tàn nhẫn, nhưng bởi vì chúng đã trở thành thức ăn không thể thiếu của loài người, cho nên giống loài của chúng mới không bị tự nhiên đào thải.
Gen của loài người mạnh mẽ như vậy đấy, làm sao có thể dễ dàng bị loài sinh vật đến từ dưới lòng đất đánh bại chứ? Nó càng không để cho chúng dễ dàng ăn trộm thành quả mà loài người đã cực khổ giãy giụa trăm nghìn năm Trên trái đất để sáng tạo ra.
Sau khi bị mọi người lừa dối một tràng, Triệu Vĩ cũng hơi mờ mịt. Chẳng lẽ gen của bọn họ thật sự đã bị loài người đồng hóa ư? Nếu đúng là vậy, bọn họ gây ra những việc này còn có ý nghĩa gì nữa?
Cho dù kế hoạch của bọn họ thành công, nhưng khi đó đã tiến hóa hết thế hệ này đến thế hệ khác, bọn họ có còn là bọn họ không?!