Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 515 - Chương 515
Chương 515
TÁC DỤNG PHỤ
Tên Lệ Thần giả nghe vậy sắc mặt biến đổi, sát khí trong mắt lộ ra, Viên Mục Dã hiểu ngay mình đã đoán đúng chuyện này rồi, Lệ Thần trước mắt chính là người đã sớm được khai tử - Tùy Quang Nam!
Có điều Viên Mục Dã không hiểu vì sao Tùy Quang Nam lại giả dạng làm Lệ Thần? Nhưng bây giờ không phải thời gian thích hợp để nghĩ đến chuyện này, bởi vì Tùy Quang Nam trước mắt có thể giết cậu để diệt khẩu bất cứ lúc nào, cho nên cậu nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây!
Nhưng khi Viên Mục Dã định tìm cách rời đi thì đột nhiên cảm thấy gáy đau nhói, sau đó mắt cậu tối sầm lại, không biết gì nữa...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến tận khi Viên Mục Dã bị cơn đau sau gáy làm cho tỉnh lại, cậu mới phát hiện mình bị trói vào một cái cột trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
“Tỉnh rồi, thật xin lỗi! Khi nãy mẹ tôi ra tay hơi nặng.” Giọng Lệ Thần giả vang lên bên cạnh.
Viên Mục Dã liếc mắt nhìn sang thấy Lệ Thần giả đang ngồi ở cạnh giường, nét mặt không đổi nhìn mình... Có lẽ cuối cùng hắn cũng không cần phải ngụy trang nữa, nên bây giờ trông hắn như một pho tượng không có cảm xúc, cũng không còn chút bóng dáng nào của Lệ Thần nữa.
Sau gáy đau nhói khiến Viên Mục Dã không thể suy nghĩ kỹ càng, cậu cố gắng muốn nhìn rõ căn phòng này nhưng chỉ hơi ngẩng đầu lên trời đất đã quay cuồng như muốn sụp đổ, có điều từ cách bài trí trong căn phòng chứng tỏ cậu vẫn ở trong nhà nghỉ Lâm Trung Các...
Viên Mục Dã im lặng một lúc, điều chỉnh hô hấp, cố gắng quên đi cơn đau sau gáy: “Cậu muốn làm gì? Vì sao không đưa mẹ cậu rời khỏi nơi này?”
Lệ Thần giả nhìn về phía nhà vệ sinh rồi đáp: “Tình hình của bà ấy không được tốt lắm, tạm thời không thể đi xa được...”
Viên Mục Dã nghe thấy trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, chắc bà chủ nhà nghỉ đang ngâm mình trong bồn tắm. Nghĩ lại chuyện mình bị tập kích trước đó, cậu cũng ngạc nhiên: “Cậu có hai bộ trang bị tàng hình?”
Lệ Thần giả dùng ánh mắt đầy sâu xa nhìn Viên Mục Dã, hắn nói: “Người thông minh quá thường không sống lâu...”
Viên Mục Dã cười lạnh: “Ý cậu là bây giờ muốn giết tôi diệt khẩu?”
Không ngờ Lệ Thần giả lại lắc đầu: “Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là đồng bọn, nếu tôi muốn giết anh thì đã ra tay từ lâu rồi... Thật ra kế hoạch của tôi là nhân lúc các anh giết chết ong chúa sẽ lén đưa mẹ tôi đi, nhưng tình trạng của bà ấy bây giờ rất tệ, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi chưa thể rời đi được.”
Viên Mục Dã vẫn vô cùng thắc mắc về Lệ Thần giả này, cậu trầm giọng hỏi: “Làm sao cậu biến được thành ngoại hình giống Lệ Thần?”
Lệ Thần giả cười nói: “Tôi không biến thành ngoại hình giống Lệ Thần, bây giờ tôi chính là Lệ Thần.”
Trong lúc nhất thời Viên Mục Dã không hiểu được lời hắn nói, cậu hơi nghi ngờ mà lặp đi lặp lại câu “Tôi chính là Lệ Thần”, đồng thời tỉ mỉ cân nhắc hàm nghĩa thực sự của câu này...
Đột nhiên cậu như hiểu ra, vội vàng hỏi: “Làm thế nào cậu chuyển được ý thức của Tùy Quang Nam lên người Lệ Thần?”
Nghe câu hỏi đó, nét mặt của Lệ Thần giả cũng sững lại, hắn suy nghĩ rồi nói: “Anh không muốn biết chi tiết quá trình đâu, tóm lại bây giờ tôi chính là Lệ Thần, tôi có tất cả ký ức của hắn, thậm chí cả những cảm nhận của hắn.”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Nhưng giả vẫn là giả, cậu giết chết cha của Lệ Thần, bây giờ còn giết chết ý thức của cậu ta... Tôi rất tò mò một chuyện, đó chính là năng lực thích thay đổi thân thể lúc nào cũng được có đồng nghĩa với việc cậu bất tử không?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Lệ Thần giả thở dài: “Theo lý thuyết thì đúng là như vậy, có điều tôi cũng chỉ là đời đầu tiên nên tôi cũng không hiểu rõ trên người tôi còn có bao nhiêu khả năng...”
Viên Mục Dã hỏi tiếp: “Những ‘Hy vọng’ khác cũng giống như cậu sao?”
Lệ Thần giả gật đầu: “Không kém nhiều!”
Lòng Viên Mục Dã lạnh xuống, chỉ với một kẻ trước mắt này thôi đã khó đối phó như vậy, nếu như đột nhiên có hàng trăm người như thế... Cậu thực sự không dám tưởng tượng đến lúc đó mọi chuyện sẽ thế nào.
Thấy Viên Mục Dã im lặng không nói gì, Lệ Thần giả tiếp tục: “Tôi biết anh đang nghĩ gì, tôi có thể cho anh một lời khuyên, đó chính là mau trốn đi, trốn được càng xa càng tốt... Một khi những người kia quay về, tất cả ong thợ sẽ không còn là rắn mất đầu nữa, cũng sẽ không dễ đối phó như bây giờ đâu.”
Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại nói với tôi những chuyện này? Không phải cậu với họ cùng một phe sao?”
Lệ Thần giả nhún vai: “Là đồng loại thì sao? Con người các anh không phải cũng có người tốt kẻ xấu, có người thông minh kẻ ngu xuẩn à? Tôi chỉ có suy nghĩ khác biệt với bọn họ thôi, tôi khát vọng cuộc sống của con người, tôi không muốn trở thành một con quái vật vĩnh viễn bị giam trong nước...”
Viên Mục Dã hiểu ngay hắn đang nói đến chuyện Thạch Lỗi dùng súng giết chết ong chúa. Trước đó bà chủ nhà nghỉ từng nói, những “Hy vọng” này sau khi quay về sẽ mang theo trứng ấu trùng đã tiến hóa hoàn toàn, sau đó quay trở lại thành phố nơi mình đang sống để thành lập tổ ong mới, mỗi một “Hy vọng” sẽ biến thành ong chúa trong tổ ong mới đó, tiếp tục vòng tiến hóa tiếp theo.
Nếu như Lệ Thần giả này luôn muốn làm người thì đương nhiên hắn sẽ không muốn sống như một con quái vật trong nước, mặc dù nhìn từ góc độ côn trùng thì đó là vị trí tối cao vô thượng, nhưng đối với một con người mà nói thì sống một cuộc sống bình thường mới là cảm nhận chân thực nhất.
Trong một thoáng Viên Mục Dã không phân biệt nổi Lệ Thần trước mặt này có thể được xem là con người hay không? Nếu như hắn đã có toàn bộ ký ức của Lệ Thần, như vậy có khi nào cũng có toàn bộ ký ức của con trai bà chủ nhà nghỉ, cho nên giữa bọn họ mới có cách chung sống như hiện tại.
Nhưng vì sao chỉ có một mình hắn là “Hy vọng” duy nhất chọn cách khác biệt? Chẳng lẽ hắn chỉ là một “trường hợp cá biệt” thôi sao? Có điều cũng giống như Lệ Thần giả đã nói, con người cũng có kẻ này kẻ kia, ai quy định sinh vật như bọn họ không thể có một hai con không giống như bình thường chứ?
Viên Mục Dã hỏi Lệ Thần giả: “Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”
Lệ Thần giả lắc đầu: “Nói thật, bây giờ tôi cũng không biết nên làm gì, bởi vì chúng tôi chỉ là đời tiến hóa đầu tiên, cho nên không rõ cái chết của ong chúa có ảnh hưởng thế nào đến chúng tôi, tình trạng của mẹ tôi bây giờ rất tệ, vảy xanh trên người bà không thể biến mất khi ở trong nước được nữa, có lẽ đây là tác dụng phụ sau khi ong chúa chết đi.”
“Vậy còn cậu thì sao? Có cảm giác không ổn gì không?” Viên Mục Dã hỏi.
Lệ Thần giả nhắm mắt cảm nhận, sau đó lắc đầu nói: “Không có cảm giác gì đặc biệt...”
TÁC DỤNG PHỤ
Tên Lệ Thần giả nghe vậy sắc mặt biến đổi, sát khí trong mắt lộ ra, Viên Mục Dã hiểu ngay mình đã đoán đúng chuyện này rồi, Lệ Thần trước mắt chính là người đã sớm được khai tử - Tùy Quang Nam!
Có điều Viên Mục Dã không hiểu vì sao Tùy Quang Nam lại giả dạng làm Lệ Thần? Nhưng bây giờ không phải thời gian thích hợp để nghĩ đến chuyện này, bởi vì Tùy Quang Nam trước mắt có thể giết cậu để diệt khẩu bất cứ lúc nào, cho nên cậu nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây!
Nhưng khi Viên Mục Dã định tìm cách rời đi thì đột nhiên cảm thấy gáy đau nhói, sau đó mắt cậu tối sầm lại, không biết gì nữa...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến tận khi Viên Mục Dã bị cơn đau sau gáy làm cho tỉnh lại, cậu mới phát hiện mình bị trói vào một cái cột trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
“Tỉnh rồi, thật xin lỗi! Khi nãy mẹ tôi ra tay hơi nặng.” Giọng Lệ Thần giả vang lên bên cạnh.
Viên Mục Dã liếc mắt nhìn sang thấy Lệ Thần giả đang ngồi ở cạnh giường, nét mặt không đổi nhìn mình... Có lẽ cuối cùng hắn cũng không cần phải ngụy trang nữa, nên bây giờ trông hắn như một pho tượng không có cảm xúc, cũng không còn chút bóng dáng nào của Lệ Thần nữa.
Sau gáy đau nhói khiến Viên Mục Dã không thể suy nghĩ kỹ càng, cậu cố gắng muốn nhìn rõ căn phòng này nhưng chỉ hơi ngẩng đầu lên trời đất đã quay cuồng như muốn sụp đổ, có điều từ cách bài trí trong căn phòng chứng tỏ cậu vẫn ở trong nhà nghỉ Lâm Trung Các...
Viên Mục Dã im lặng một lúc, điều chỉnh hô hấp, cố gắng quên đi cơn đau sau gáy: “Cậu muốn làm gì? Vì sao không đưa mẹ cậu rời khỏi nơi này?”
Lệ Thần giả nhìn về phía nhà vệ sinh rồi đáp: “Tình hình của bà ấy không được tốt lắm, tạm thời không thể đi xa được...”
Viên Mục Dã nghe thấy trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, chắc bà chủ nhà nghỉ đang ngâm mình trong bồn tắm. Nghĩ lại chuyện mình bị tập kích trước đó, cậu cũng ngạc nhiên: “Cậu có hai bộ trang bị tàng hình?”
Lệ Thần giả dùng ánh mắt đầy sâu xa nhìn Viên Mục Dã, hắn nói: “Người thông minh quá thường không sống lâu...”
Viên Mục Dã cười lạnh: “Ý cậu là bây giờ muốn giết tôi diệt khẩu?”
Không ngờ Lệ Thần giả lại lắc đầu: “Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là đồng bọn, nếu tôi muốn giết anh thì đã ra tay từ lâu rồi... Thật ra kế hoạch của tôi là nhân lúc các anh giết chết ong chúa sẽ lén đưa mẹ tôi đi, nhưng tình trạng của bà ấy bây giờ rất tệ, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi chưa thể rời đi được.”
Viên Mục Dã vẫn vô cùng thắc mắc về Lệ Thần giả này, cậu trầm giọng hỏi: “Làm sao cậu biến được thành ngoại hình giống Lệ Thần?”
Lệ Thần giả cười nói: “Tôi không biến thành ngoại hình giống Lệ Thần, bây giờ tôi chính là Lệ Thần.”
Trong lúc nhất thời Viên Mục Dã không hiểu được lời hắn nói, cậu hơi nghi ngờ mà lặp đi lặp lại câu “Tôi chính là Lệ Thần”, đồng thời tỉ mỉ cân nhắc hàm nghĩa thực sự của câu này...
Đột nhiên cậu như hiểu ra, vội vàng hỏi: “Làm thế nào cậu chuyển được ý thức của Tùy Quang Nam lên người Lệ Thần?”
Nghe câu hỏi đó, nét mặt của Lệ Thần giả cũng sững lại, hắn suy nghĩ rồi nói: “Anh không muốn biết chi tiết quá trình đâu, tóm lại bây giờ tôi chính là Lệ Thần, tôi có tất cả ký ức của hắn, thậm chí cả những cảm nhận của hắn.”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Nhưng giả vẫn là giả, cậu giết chết cha của Lệ Thần, bây giờ còn giết chết ý thức của cậu ta... Tôi rất tò mò một chuyện, đó chính là năng lực thích thay đổi thân thể lúc nào cũng được có đồng nghĩa với việc cậu bất tử không?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Lệ Thần giả thở dài: “Theo lý thuyết thì đúng là như vậy, có điều tôi cũng chỉ là đời đầu tiên nên tôi cũng không hiểu rõ trên người tôi còn có bao nhiêu khả năng...”
Viên Mục Dã hỏi tiếp: “Những ‘Hy vọng’ khác cũng giống như cậu sao?”
Lệ Thần giả gật đầu: “Không kém nhiều!”
Lòng Viên Mục Dã lạnh xuống, chỉ với một kẻ trước mắt này thôi đã khó đối phó như vậy, nếu như đột nhiên có hàng trăm người như thế... Cậu thực sự không dám tưởng tượng đến lúc đó mọi chuyện sẽ thế nào.
Thấy Viên Mục Dã im lặng không nói gì, Lệ Thần giả tiếp tục: “Tôi biết anh đang nghĩ gì, tôi có thể cho anh một lời khuyên, đó chính là mau trốn đi, trốn được càng xa càng tốt... Một khi những người kia quay về, tất cả ong thợ sẽ không còn là rắn mất đầu nữa, cũng sẽ không dễ đối phó như bây giờ đâu.”
Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại nói với tôi những chuyện này? Không phải cậu với họ cùng một phe sao?”
Lệ Thần giả nhún vai: “Là đồng loại thì sao? Con người các anh không phải cũng có người tốt kẻ xấu, có người thông minh kẻ ngu xuẩn à? Tôi chỉ có suy nghĩ khác biệt với bọn họ thôi, tôi khát vọng cuộc sống của con người, tôi không muốn trở thành một con quái vật vĩnh viễn bị giam trong nước...”
Viên Mục Dã hiểu ngay hắn đang nói đến chuyện Thạch Lỗi dùng súng giết chết ong chúa. Trước đó bà chủ nhà nghỉ từng nói, những “Hy vọng” này sau khi quay về sẽ mang theo trứng ấu trùng đã tiến hóa hoàn toàn, sau đó quay trở lại thành phố nơi mình đang sống để thành lập tổ ong mới, mỗi một “Hy vọng” sẽ biến thành ong chúa trong tổ ong mới đó, tiếp tục vòng tiến hóa tiếp theo.
Nếu như Lệ Thần giả này luôn muốn làm người thì đương nhiên hắn sẽ không muốn sống như một con quái vật trong nước, mặc dù nhìn từ góc độ côn trùng thì đó là vị trí tối cao vô thượng, nhưng đối với một con người mà nói thì sống một cuộc sống bình thường mới là cảm nhận chân thực nhất.
Trong một thoáng Viên Mục Dã không phân biệt nổi Lệ Thần trước mặt này có thể được xem là con người hay không? Nếu như hắn đã có toàn bộ ký ức của Lệ Thần, như vậy có khi nào cũng có toàn bộ ký ức của con trai bà chủ nhà nghỉ, cho nên giữa bọn họ mới có cách chung sống như hiện tại.
Nhưng vì sao chỉ có một mình hắn là “Hy vọng” duy nhất chọn cách khác biệt? Chẳng lẽ hắn chỉ là một “trường hợp cá biệt” thôi sao? Có điều cũng giống như Lệ Thần giả đã nói, con người cũng có kẻ này kẻ kia, ai quy định sinh vật như bọn họ không thể có một hai con không giống như bình thường chứ?
Viên Mục Dã hỏi Lệ Thần giả: “Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”
Lệ Thần giả lắc đầu: “Nói thật, bây giờ tôi cũng không biết nên làm gì, bởi vì chúng tôi chỉ là đời tiến hóa đầu tiên, cho nên không rõ cái chết của ong chúa có ảnh hưởng thế nào đến chúng tôi, tình trạng của mẹ tôi bây giờ rất tệ, vảy xanh trên người bà không thể biến mất khi ở trong nước được nữa, có lẽ đây là tác dụng phụ sau khi ong chúa chết đi.”
“Vậy còn cậu thì sao? Có cảm giác không ổn gì không?” Viên Mục Dã hỏi.
Lệ Thần giả nhắm mắt cảm nhận, sau đó lắc đầu nói: “Không có cảm giác gì đặc biệt...”