Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: 72: Người Không Hẹn Mà Đến
Kết thúc xong chuyện một cách qua loa, Dịch Phong bắt đầu đi tìm cô nhưng người đến gặp khiến anh không thể không dừng lại.
- Tĩnh?
- Ây da! Anh Phong, sao hôm nay Khắc Khắc không đi cùng anh vậy?
Tĩnh là bạn thân của Tâm Khắc, cô đột nhiên xuất hiện khiến Từ Dịch Phong không di có được.
Bên kia, lúc Thư Viễn quay lại thì Lã Phí Như vẫn chưa đến.
Cô chỉ đành đứng chờ với Vãn Thiệu, không ngờ anh lại lên tiếng bắt chuyện trước.
- Thư Viễn, đến giờ tôi vẫn thắc mắc tại sao cô lại nghỉ việc ở chỗ tôi?
Tư Vãn thực sự đối đãi cô rất tốt, phải nói cô là một trong những nhân viên được ưu tiên khi mà tài năng được những sếp lớn công nhận, mọi chuyện đang thuận buồm xuôi gió bỗng nhiên cô lại không bay nữa mà đáp đất.
- Thưa giám đốc, tôi muốn chăm sóc người thân của mình, để thuận tiện nên tôi đã đầu quân vào công ty khác.
- Con làm ở đâu cơ?
Lã Phí Như vừa hay nghe thấy liền hỏi Thư Viễn.
- Dạ là Từ thị ạ!.
Chuyên trang đọc truyện _ ТRUMtruyen .Vn _
- Ồ!
Vãn Thiệu và Tiếu phu nhân nhìn nhau rồi dường như hiểu được gì đó.
- Sao hôm nay con không đưa con bé đi?
Lã Phí Như nhìn bên cạnh Vãn Thiệu không còn ai khác thì gương mặt bà nghiêm lại.
- Con bé không muốn đến đây thưa phu nhân, tôi cũng không muốn nó tới cái nơi gọi là xã hội thượng lưu này.
Vãn Thiệu tỏ rõ vẻ sầu não, tay anh đưa lên xoa thái dương của mình.
Thư Viễn là người ngoài nên không thể biết đến người mà Lã Phí Như nhắc đến, cô chỉ đứng bên cạnh coi như không biết gì vì đó là sự riêng tư.
- Haiz, hai đứa con cứ làm ta phải lo lắng! Mà Tiểu Viễn này!
- Dạ?
Thư Viễn nghe thấy thì ngay tức khắc quay đầu lại trả lời bà.
- Con có biết con gái tuổi tuổi đang dậy thì thích quà gì không? Ta có một người con gái sắp sinh nhật nhưng các năm gần đây tặng quà gì nó cũng không thích....!
Lã Phí Như bây giờ cũng trưng ra mặt buồn rầu không kém.
- Đến sinh nhật em ấy thì mọi người có cùng đi đâu đó không ạ?
- .....!
- Bọn ta thường tổ chức rất lớn sau đó tặng quà...!
- Vậy thì không được ạ, đó là lứa tuổi đang rất cần sự quan tâm và tình cảm của gia đình nên sao mọi người không thử dành một ngày bên em ấy, như là ăn sáng, cùng nhau đi dã ngoại, hỏi xem những ngày em ấy đi học thế nào, có vui không?.....!
Từ Dịch Phong đằng khác đang ngồi một bên nói chuyện với Tĩnh, anh nhân cơ hội hỏi cô nếu có biết chút thông tin nào về Tâm Khắc hay không.
- Trời, Khắc Khắc mất tích sao?
Tĩnh làm ra bộ mặt bất ngờ, tay che miệng sau đó lại tiếp tục nói với Dịch Phong.
- Em chắc chắn rằng cô ấy thật sự rất nhớ anh đấy, Khắc Khắc luôn nói với em rằng "Phong là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời", lý nào cô ấy lại bỏ đi trong lúc anh gặp khó khăn được!
Quan sát thấy ánh mắt Dịch Phong hiện rõ sự dao động, Tĩnh chớp chớp đôi mắt tinh ranh của mình.
- Tôi đã tìm kiếm cô ấy rất lâu nhưng lại không có một chút tung tích gì.
- Vậy để em tìm cùng anh, khi nào có tin gì em sẽ báo lại.
- Được
- Thật sự em vẫn không nghĩ rằng Khắc Khắc lại đột ngột biến mất như thế, bảo sao mấy tuần nay cô ấy không thể liên lạc với em...!
Tinh sử dụng ngữ điệu nói như Tâm Khắc không làm gì sai cả, cô ta đang tiếp tục nói thì có giọng nam khác đã chặn cái miệng đó lại.
- Đừng có tiếp cận bạn tôi.
Ứng Thiên hai tay đút túi quần nhìn chòng chọc vào Tĩnh.
Phải nói là khi không cười, anh toả ra một uy lực có chút đáng sợ và Tĩnh không phải ngoại lệ.
- A, Ứng Thiên, tôi không nghĩ lại gặp được anh ở đây, tiếc là có việc bận nên tôi xin cáo từ.
Nói rồi cô ta rời đi mất.
- Ở đây hàn huyên với bạn của người cũ sao?
Ứng Thiên ngẩng gương mặt sắc sảo nhìn Dịch Phong, trong lòng lửa giận bốc lên sắp tới não.
- Cô bé đâu?
Không cần nói Từ Dịch Phong cũng biết "cô bé" ở đây chỉ Thư Viễn.
- Không biết.
Anh nói vậy vì thực sự không biết Thư Viễn đang ở đâu.
Ứng Thiên nắm chặt nắm đấm, nếu không phải đang ở chỗ đông người thì chắc chắn giây tiếp theo Từ Dịch Phong sẽ được ăn cú đó vào mặt.
- Được rồi, cậu cứ tìm bạn của cô ta tiếp đi, tôi đưa em ấy về.
- Để tôi đi cùng.
- Không cần, cứ tự nhiên làm những gì cậu muốn.
Ứng Thiên sải bước, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Thư Viễn mặc sườn xám khá nổi bật.
- Cô bé!
Khi lại gần anh mới biết có Lã Phí Như và Vãn Thiệu ở đấy thì cái cột trụ đã che mất tầm nhìn của anh.
- Xin chào Tiếu phu nhân và Vãn Tổng.
Ứng Thiên lịch sự đưa tay ra bắt với Vãn Thiệu.
- Người quen của em sao?
- Đây là giám đốc của em và đây là người nâng đỡ em ạ!
Thư Viễn giới thiệu mối quan hệ của cô cho anh, Ứng Thiên không thể ngờ cô lại có cơ hội một mình được nói chuyện với hai người máu mặt như vậy.
- Đã muộn rồi nên tôi xin phép đưa em ấy về, cáo từ.
- Con chào mọi người ạ!
Ứng Thiên đi cạnh cô tới xe của mình, anh đến đây chỉ để hộ tống cô chứ bản thân không muốn dự tiệc.
- Anh sẽ đưa em về sao?
- Không, em đứng đây chờ một chút!
Không ngoài dự đoán của anh, xe của Từ Dịch Phong đã đi tới nơi.
- Đi về thôi.
- Dạ, chào anh ạ.
- Tạm biệt!
Thư Viễn ngồi lên xe, ngay tức khắc tài xế chuyển bánh lái, không nhanh không chậm chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của Ứng Thiên..
- Tĩnh?
- Ây da! Anh Phong, sao hôm nay Khắc Khắc không đi cùng anh vậy?
Tĩnh là bạn thân của Tâm Khắc, cô đột nhiên xuất hiện khiến Từ Dịch Phong không di có được.
Bên kia, lúc Thư Viễn quay lại thì Lã Phí Như vẫn chưa đến.
Cô chỉ đành đứng chờ với Vãn Thiệu, không ngờ anh lại lên tiếng bắt chuyện trước.
- Thư Viễn, đến giờ tôi vẫn thắc mắc tại sao cô lại nghỉ việc ở chỗ tôi?
Tư Vãn thực sự đối đãi cô rất tốt, phải nói cô là một trong những nhân viên được ưu tiên khi mà tài năng được những sếp lớn công nhận, mọi chuyện đang thuận buồm xuôi gió bỗng nhiên cô lại không bay nữa mà đáp đất.
- Thưa giám đốc, tôi muốn chăm sóc người thân của mình, để thuận tiện nên tôi đã đầu quân vào công ty khác.
- Con làm ở đâu cơ?
Lã Phí Như vừa hay nghe thấy liền hỏi Thư Viễn.
- Dạ là Từ thị ạ!.
Chuyên trang đọc truyện _ ТRUMtruyen .Vn _
- Ồ!
Vãn Thiệu và Tiếu phu nhân nhìn nhau rồi dường như hiểu được gì đó.
- Sao hôm nay con không đưa con bé đi?
Lã Phí Như nhìn bên cạnh Vãn Thiệu không còn ai khác thì gương mặt bà nghiêm lại.
- Con bé không muốn đến đây thưa phu nhân, tôi cũng không muốn nó tới cái nơi gọi là xã hội thượng lưu này.
Vãn Thiệu tỏ rõ vẻ sầu não, tay anh đưa lên xoa thái dương của mình.
Thư Viễn là người ngoài nên không thể biết đến người mà Lã Phí Như nhắc đến, cô chỉ đứng bên cạnh coi như không biết gì vì đó là sự riêng tư.
- Haiz, hai đứa con cứ làm ta phải lo lắng! Mà Tiểu Viễn này!
- Dạ?
Thư Viễn nghe thấy thì ngay tức khắc quay đầu lại trả lời bà.
- Con có biết con gái tuổi tuổi đang dậy thì thích quà gì không? Ta có một người con gái sắp sinh nhật nhưng các năm gần đây tặng quà gì nó cũng không thích....!
Lã Phí Như bây giờ cũng trưng ra mặt buồn rầu không kém.
- Đến sinh nhật em ấy thì mọi người có cùng đi đâu đó không ạ?
- .....!
- Bọn ta thường tổ chức rất lớn sau đó tặng quà...!
- Vậy thì không được ạ, đó là lứa tuổi đang rất cần sự quan tâm và tình cảm của gia đình nên sao mọi người không thử dành một ngày bên em ấy, như là ăn sáng, cùng nhau đi dã ngoại, hỏi xem những ngày em ấy đi học thế nào, có vui không?.....!
Từ Dịch Phong đằng khác đang ngồi một bên nói chuyện với Tĩnh, anh nhân cơ hội hỏi cô nếu có biết chút thông tin nào về Tâm Khắc hay không.
- Trời, Khắc Khắc mất tích sao?
Tĩnh làm ra bộ mặt bất ngờ, tay che miệng sau đó lại tiếp tục nói với Dịch Phong.
- Em chắc chắn rằng cô ấy thật sự rất nhớ anh đấy, Khắc Khắc luôn nói với em rằng "Phong là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời", lý nào cô ấy lại bỏ đi trong lúc anh gặp khó khăn được!
Quan sát thấy ánh mắt Dịch Phong hiện rõ sự dao động, Tĩnh chớp chớp đôi mắt tinh ranh của mình.
- Tôi đã tìm kiếm cô ấy rất lâu nhưng lại không có một chút tung tích gì.
- Vậy để em tìm cùng anh, khi nào có tin gì em sẽ báo lại.
- Được
- Thật sự em vẫn không nghĩ rằng Khắc Khắc lại đột ngột biến mất như thế, bảo sao mấy tuần nay cô ấy không thể liên lạc với em...!
Tinh sử dụng ngữ điệu nói như Tâm Khắc không làm gì sai cả, cô ta đang tiếp tục nói thì có giọng nam khác đã chặn cái miệng đó lại.
- Đừng có tiếp cận bạn tôi.
Ứng Thiên hai tay đút túi quần nhìn chòng chọc vào Tĩnh.
Phải nói là khi không cười, anh toả ra một uy lực có chút đáng sợ và Tĩnh không phải ngoại lệ.
- A, Ứng Thiên, tôi không nghĩ lại gặp được anh ở đây, tiếc là có việc bận nên tôi xin cáo từ.
Nói rồi cô ta rời đi mất.
- Ở đây hàn huyên với bạn của người cũ sao?
Ứng Thiên ngẩng gương mặt sắc sảo nhìn Dịch Phong, trong lòng lửa giận bốc lên sắp tới não.
- Cô bé đâu?
Không cần nói Từ Dịch Phong cũng biết "cô bé" ở đây chỉ Thư Viễn.
- Không biết.
Anh nói vậy vì thực sự không biết Thư Viễn đang ở đâu.
Ứng Thiên nắm chặt nắm đấm, nếu không phải đang ở chỗ đông người thì chắc chắn giây tiếp theo Từ Dịch Phong sẽ được ăn cú đó vào mặt.
- Được rồi, cậu cứ tìm bạn của cô ta tiếp đi, tôi đưa em ấy về.
- Để tôi đi cùng.
- Không cần, cứ tự nhiên làm những gì cậu muốn.
Ứng Thiên sải bước, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Thư Viễn mặc sườn xám khá nổi bật.
- Cô bé!
Khi lại gần anh mới biết có Lã Phí Như và Vãn Thiệu ở đấy thì cái cột trụ đã che mất tầm nhìn của anh.
- Xin chào Tiếu phu nhân và Vãn Tổng.
Ứng Thiên lịch sự đưa tay ra bắt với Vãn Thiệu.
- Người quen của em sao?
- Đây là giám đốc của em và đây là người nâng đỡ em ạ!
Thư Viễn giới thiệu mối quan hệ của cô cho anh, Ứng Thiên không thể ngờ cô lại có cơ hội một mình được nói chuyện với hai người máu mặt như vậy.
- Đã muộn rồi nên tôi xin phép đưa em ấy về, cáo từ.
- Con chào mọi người ạ!
Ứng Thiên đi cạnh cô tới xe của mình, anh đến đây chỉ để hộ tống cô chứ bản thân không muốn dự tiệc.
- Anh sẽ đưa em về sao?
- Không, em đứng đây chờ một chút!
Không ngoài dự đoán của anh, xe của Từ Dịch Phong đã đi tới nơi.
- Đi về thôi.
- Dạ, chào anh ạ.
- Tạm biệt!
Thư Viễn ngồi lên xe, ngay tức khắc tài xế chuyển bánh lái, không nhanh không chậm chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của Ứng Thiên..
Bình luận facebook