Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: 53: Liệu Đã Rung Động
(Chương này không phù hợp với ai đang dùng bữa)
- Hờ....h.h.hmmm
Từ cái loa theo dõi nhỏ trong phòng Thư Viễn phát ra tiếng thở gấp sau đó...!
- Oẹ!
Cô đang chìm trong giấc ngủ bật người ngồi dậy khi nghe thấy tiếng.
Thư Viễn đầu tóc có chút rối bời chạy thẳng tới phòng của Từ Dịch Phong.
Anh đang nằm trên giường với vẻ mặt mệt mỏi, lồng ngực không ngừng phồng lên lại xẹp xuống, bên cạnh là một bãi thức ăn bị đẩy ra ngoài.
Thư Viễn mở cửa sổ cho không khí được lưu thông và kéo rèm lại giữ sự riêng tư.
- Khó chịu quá!
Từ Dịch Phong còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không ngừng cau mày.
Cô đặt tay lên trán anh, thân nhiệt có chút nóng, xem ra đây là hậu quả của việc ăn quá ít mà anh lại một mực cứng đầu muốn hóng gió buổi tối trên ban công suốt hai tiếng.
Dường như cảm nhận được sự mát dịu trên trán, Từ Dịch Phong cảm thấy thoải thấy thoải mái hơn, khuôn mặt có xút cọ xát vào lòng bàn tay của cô.
Thư Viễn dựng anh dậy, dù cô ngượng chín mặt nhưng tay vẫn cởi bỏ chiếc áo ngủ bị bẩn.
Cô chuẩn bị một chậu nước ấm lau người cho Dịch Phong, từ mặt đến tóc đều được lau sạch sẽ cẩn thận.
Tiếp đến là thay ga giường và vỏ gối.
Thư Viễn lấy áo đã được giặt sẵn, để gọn gàng trong chiếc giỏ quần áo trong phòng tắm và mặc lại cho anh.
Sau một hồi, tất cả đều đã sạch sẽ, Thư Viễn lo rằng vì chiếc bụng bị đói và chịu lạnh sẽ khiến Từ Dịch Phong lúc ngủ dậy kiệt sức nên cô xuống bếp nấu một bát nước đường đỏ nóng hổi.
Thư Viễn lay nhẹ người Từ Dịch Phong.
- Anh Dịch Phong.
Anh dần mở mắt, đôi mày sắc nét bây giờ vẫn chưa đỡ cau có.
- Anh uống một chút nước đường đi cho đỡ mệt.
Từ Dịch Phong không còn hơi sức nào để nói, từ từ uống cạn bát nước nhỏ dưới sự giúp đỡ của Thư Viễn.
Nước đường đỏ ấm chảy từ khoang miệng rồi xuống dạ dày, tạo cảm giác dễ chịu cho cổ họng đang khô khan của anh.
Dịch Phong lim dim đôi mắt nhưng vẫn không ngừng phát ra những tiếng rên âm ỉ.
Thư Viễn để anh ngả vào người cô, để cằm gác vào bờ vai nhỏ.
Bàn tay Thư Viễn vỗ nhẹ nhàng vào lưng anh như những ngày còn bé khi cô bị ốm, mẹ cũng làm như vậy.
Cảm nhận được sự ân cần cùng cái vỗ về ấm áp khiến trạng thái của Từ Dịch Phong ổn hơn rất nhiều, anh cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc.
Thư Viễn cẩn thận đặt anh nằm xuống, đôi mắt nhắm tịt lại vì buồn ngủ, bây giờ đã là ba rưỡi sáng rồi, cô như người mộng du từng bước quay về phòng của mình.
Sáng hôm sau.
Dịch Phong tỉnh dậy trong cảm giác khoan khoái, anh cúi xuống nhìn chiếc áo lệch bộ so với cái quần của mình, bản thân dần nhớ lại những hành động có phần ỉ lại của mình đêm qua có chút xấu hổ mà thở dài.
Bàn tay bất giác nắm chặt cái chăn được Thư Viễn chu đáo đắp lên.
"Tay?"
Bàn tay của anh đang có cảm giác, có thể cầm, nắm đồ vật xung quanh.
"Tay thật sự cử động được!"
Từ Dịch Phong cười nhẹ, không nghĩ có ngày bản thân lại có thể hồi phục như thế.
Điều đó giữ cho tâm trạng anh tốt cả ngày.
- Thiếu gia, đây là canh gà thiếu phu nhân kêu tôi chuẩn bị sẵn, mời ngài thưởng thức ạ!
Quản gia Uân cùng Han bê một bát canh nóng đi vào, nhìn Từ Dịch Phong tâm trạng rất tốt, hai người cũng tò mò mà hỏi:
- Xem ra tâm trạng của ngài hôm nay rất tốt?
- Ngươi xem này.
Anh dùng tay trái kéo chiếc chăn xuống, đồng thời cử động mười ngón tay, xem chừng tất cả đều dễ như ăn bánh.
- Ôi trời!
Han thấy vậy không kìm được vui sướng, hấp tấp đặt chiếc khay xuống và dán mắt nhìn vào từng cử động của Dịch Phong.
- Hehe!
Cô cười với vẻ đắc thắng, hai mắt vẫn một mực dán chặt vào cảnh tượng trước mắt.
Quản gia Uân cũng thể hiện sự mừng rỡ ra mặt.
- Thật tốt thưa ngài!
- Cha! Cha có thấy mặt thiếu gia hơi đỏ không? Liệu ngài đã rung động chưa vậy?
Han cười nheo cả mắt, miệng nói liên hồi, nhìn ông Uân với ánh mắt đầy kì vọng.
- Ta cũng nghĩ là như vậy, ta cũng phải báo tin này cho Tiểu Viễn biết mới được!
Hai cha con không ngừng cười sung sướng với nhau như vừa trúng vé sổ số hạng nhất.
Ông nhanh chóng gọi điện báo tin cho Thư Viễn và vợ chồng Từ.
- Tạ ơn trời!
Cô nghe tin này xong mà vô cùng xúc động, cũng mau chóng liên lạc với cha mẹ chồng.
- Trưa nay con tới phòng tổng giám đốc đi, chúng ta cùng ăn mừng! Con nhớ dùng thẻ thang máy riêng nhé! Để chúng ta có nhiều thời gian nói chuyện với nhau hơn.
Mỹ Na kích động, vừa nói vừa chuẩn bị xe đi mua đồ ăn.
- Dạ vâng thưa mẹ!
Đến giờ trưa, Thư Viễn sử dụng thẻ chuyên dụng được Từ Phiến giao giúp có thể lên tầng cao một cách nhanh chóng mà không cần phải chờ thang máy, nhưng hành động của Thư Viễn lại lọt vào tầm ngắm của một đồng nghiệp cùng phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời nhắn gửi của tác giả: Thật sự cảm ơn những bạn độc giả đã đọc đến chương truyện này.
Mình muốn gửi ngàn lời yêu thương đến ai đã thích, bình luận và đang theo dõi cũng như ủng hộ tác phẩm.
Đó sẽ là nguồn động lực lớn cho việc sáng tác của mình ạ! Yêu .
- Hờ....h.h.hmmm
Từ cái loa theo dõi nhỏ trong phòng Thư Viễn phát ra tiếng thở gấp sau đó...!
- Oẹ!
Cô đang chìm trong giấc ngủ bật người ngồi dậy khi nghe thấy tiếng.
Thư Viễn đầu tóc có chút rối bời chạy thẳng tới phòng của Từ Dịch Phong.
Anh đang nằm trên giường với vẻ mặt mệt mỏi, lồng ngực không ngừng phồng lên lại xẹp xuống, bên cạnh là một bãi thức ăn bị đẩy ra ngoài.
Thư Viễn mở cửa sổ cho không khí được lưu thông và kéo rèm lại giữ sự riêng tư.
- Khó chịu quá!
Từ Dịch Phong còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không ngừng cau mày.
Cô đặt tay lên trán anh, thân nhiệt có chút nóng, xem ra đây là hậu quả của việc ăn quá ít mà anh lại một mực cứng đầu muốn hóng gió buổi tối trên ban công suốt hai tiếng.
Dường như cảm nhận được sự mát dịu trên trán, Từ Dịch Phong cảm thấy thoải thấy thoải mái hơn, khuôn mặt có xút cọ xát vào lòng bàn tay của cô.
Thư Viễn dựng anh dậy, dù cô ngượng chín mặt nhưng tay vẫn cởi bỏ chiếc áo ngủ bị bẩn.
Cô chuẩn bị một chậu nước ấm lau người cho Dịch Phong, từ mặt đến tóc đều được lau sạch sẽ cẩn thận.
Tiếp đến là thay ga giường và vỏ gối.
Thư Viễn lấy áo đã được giặt sẵn, để gọn gàng trong chiếc giỏ quần áo trong phòng tắm và mặc lại cho anh.
Sau một hồi, tất cả đều đã sạch sẽ, Thư Viễn lo rằng vì chiếc bụng bị đói và chịu lạnh sẽ khiến Từ Dịch Phong lúc ngủ dậy kiệt sức nên cô xuống bếp nấu một bát nước đường đỏ nóng hổi.
Thư Viễn lay nhẹ người Từ Dịch Phong.
- Anh Dịch Phong.
Anh dần mở mắt, đôi mày sắc nét bây giờ vẫn chưa đỡ cau có.
- Anh uống một chút nước đường đi cho đỡ mệt.
Từ Dịch Phong không còn hơi sức nào để nói, từ từ uống cạn bát nước nhỏ dưới sự giúp đỡ của Thư Viễn.
Nước đường đỏ ấm chảy từ khoang miệng rồi xuống dạ dày, tạo cảm giác dễ chịu cho cổ họng đang khô khan của anh.
Dịch Phong lim dim đôi mắt nhưng vẫn không ngừng phát ra những tiếng rên âm ỉ.
Thư Viễn để anh ngả vào người cô, để cằm gác vào bờ vai nhỏ.
Bàn tay Thư Viễn vỗ nhẹ nhàng vào lưng anh như những ngày còn bé khi cô bị ốm, mẹ cũng làm như vậy.
Cảm nhận được sự ân cần cùng cái vỗ về ấm áp khiến trạng thái của Từ Dịch Phong ổn hơn rất nhiều, anh cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc.
Thư Viễn cẩn thận đặt anh nằm xuống, đôi mắt nhắm tịt lại vì buồn ngủ, bây giờ đã là ba rưỡi sáng rồi, cô như người mộng du từng bước quay về phòng của mình.
Sáng hôm sau.
Dịch Phong tỉnh dậy trong cảm giác khoan khoái, anh cúi xuống nhìn chiếc áo lệch bộ so với cái quần của mình, bản thân dần nhớ lại những hành động có phần ỉ lại của mình đêm qua có chút xấu hổ mà thở dài.
Bàn tay bất giác nắm chặt cái chăn được Thư Viễn chu đáo đắp lên.
"Tay?"
Bàn tay của anh đang có cảm giác, có thể cầm, nắm đồ vật xung quanh.
"Tay thật sự cử động được!"
Từ Dịch Phong cười nhẹ, không nghĩ có ngày bản thân lại có thể hồi phục như thế.
Điều đó giữ cho tâm trạng anh tốt cả ngày.
- Thiếu gia, đây là canh gà thiếu phu nhân kêu tôi chuẩn bị sẵn, mời ngài thưởng thức ạ!
Quản gia Uân cùng Han bê một bát canh nóng đi vào, nhìn Từ Dịch Phong tâm trạng rất tốt, hai người cũng tò mò mà hỏi:
- Xem ra tâm trạng của ngài hôm nay rất tốt?
- Ngươi xem này.
Anh dùng tay trái kéo chiếc chăn xuống, đồng thời cử động mười ngón tay, xem chừng tất cả đều dễ như ăn bánh.
- Ôi trời!
Han thấy vậy không kìm được vui sướng, hấp tấp đặt chiếc khay xuống và dán mắt nhìn vào từng cử động của Dịch Phong.
- Hehe!
Cô cười với vẻ đắc thắng, hai mắt vẫn một mực dán chặt vào cảnh tượng trước mắt.
Quản gia Uân cũng thể hiện sự mừng rỡ ra mặt.
- Thật tốt thưa ngài!
- Cha! Cha có thấy mặt thiếu gia hơi đỏ không? Liệu ngài đã rung động chưa vậy?
Han cười nheo cả mắt, miệng nói liên hồi, nhìn ông Uân với ánh mắt đầy kì vọng.
- Ta cũng nghĩ là như vậy, ta cũng phải báo tin này cho Tiểu Viễn biết mới được!
Hai cha con không ngừng cười sung sướng với nhau như vừa trúng vé sổ số hạng nhất.
Ông nhanh chóng gọi điện báo tin cho Thư Viễn và vợ chồng Từ.
- Tạ ơn trời!
Cô nghe tin này xong mà vô cùng xúc động, cũng mau chóng liên lạc với cha mẹ chồng.
- Trưa nay con tới phòng tổng giám đốc đi, chúng ta cùng ăn mừng! Con nhớ dùng thẻ thang máy riêng nhé! Để chúng ta có nhiều thời gian nói chuyện với nhau hơn.
Mỹ Na kích động, vừa nói vừa chuẩn bị xe đi mua đồ ăn.
- Dạ vâng thưa mẹ!
Đến giờ trưa, Thư Viễn sử dụng thẻ chuyên dụng được Từ Phiến giao giúp có thể lên tầng cao một cách nhanh chóng mà không cần phải chờ thang máy, nhưng hành động của Thư Viễn lại lọt vào tầm ngắm của một đồng nghiệp cùng phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời nhắn gửi của tác giả: Thật sự cảm ơn những bạn độc giả đã đọc đến chương truyện này.
Mình muốn gửi ngàn lời yêu thương đến ai đã thích, bình luận và đang theo dõi cũng như ủng hộ tác phẩm.
Đó sẽ là nguồn động lực lớn cho việc sáng tác của mình ạ! Yêu