Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129: 129: Tìm Cách Lấy Lòng
- Chúc cha một ngày tốt lành ạ.
- Con dậy sớm vậy? Lại đây ăn sáng.
- Tiểu thiếu gia ngồi đây đi ạ!
Kia vội lấy cái ghế nhỏ kê cho Duệ Kha.
- Con cảm ơn ạ.
- Không có gì đâu thưa tiểu thiếu gia!
- Mommy của con đâu rồi ạ?
- Cô ấy còn đang ngủ, nay ta đưa con đi học.
- Dạ vâng ạ.
Duệ Kha ngồi trên xe, tay ôm cặp sách nhìn con đường quen thuộc, đôi mắt nhỏ ngước lên nhìn Từ Dịch Phong.
- Cha biết trường của con ạ?
- Ta phải biết chứ.
- Con chào cha ạ.
- Đi học vui vẻ.
Tại bệnh viện.
- Tiểu Viễn a~~~
Nguyệt Thi nhìn Thư Viễn không dời, sự phấn khích bộc lộ rõ.
- Ôi em gái của chị!
- Hahaha, chị ngày càng xinh đẹp.
Thư Viễn dành một ngày để đi chào hỏi hết mọi người, sự trở lại của cô khiến ai cũng từ kinh ngạc đến mừng rỡ.
- Cảm giác như quay trở lại lần đầu tiên gặp em vậy.
Vũ Ôn khuấy tách cà phê, bên cạnh là Ứng Thiên với vẻ mặt tưng tửng xen lẫn chút nham hiểm.
- Để anh đoán nhé....tên này tìm thấy em lâu rồi đúng không?
Vũ Ôn chắc nịch nói.
- Dạ vâng ạ.
- Anh biết mà, người như Thiên không thể điềm tĩnh như thế này được.
- Haha, anh nói đúng thật đấy!
- À, anh còn chưa có cơ hội gặp nhóc Kha, anh mới nghe qua miêu tả của Han, có vẻ không khác nào Phong.
- Thằng bé giống y đúc cậu ta luôn!
Ứng Thiên công nhận điều này.
- Phải mua quà gì đó làm quen mới được.
Ánh mắt Vũ Ôn và Ứng Thiên đổ dồn về Thư Viễn, hai người cần sự giúp đỡ của người quyền lực nhất.
- Đến tôi còn không lấy lòng Tiểu Kha được đó!
Ứng Thiên đau lòng nói, có thế nào anh cũng bị nó lơ đẹp.
- Thằng nhỏ thế nào cũng yêu quý hai anh thôi, nhất là phong cách nói chuyện của anh Ôn.
- Còn anh thì sao?
Ứng Thiên hỏi dò.
- Anh thì làm một hộp kẹo thật đẹp là được, Tiểu Kha thích đồ ngọt lắm.
- Cảm ơn cô bé! Anh làm liền, hôm khác gặp lại nhé!
Anh nhanh nhảu đi về mất, để Vũ Ôn với Thư Viễn ở lại, thật đúng như người vừa được khai sáng phải áp dụng ngay mới hiệu quả.
- Em biết tin gì không?
- Sao ạ?
- Về Tâm Khắc ấy.....!
Vũ Ôn nói đến đây chợt cười nhẹ.
- Cái ngày cô ta bỏ trốn, có người tên Cao Lãng giúp đỡ, hình như hai người này có mối quan hệ rối rắm lắm! Sau này bị bắt vì tội mại dâm và buôn thuốc phiện, cô ta không ngoại lệ, hắn bị tử hình còn Tâm Khắc phải sống mọt gông trong tù.
Đúng là ác giả ác báo.
Thư Viễn bàng hoàng, đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy nhưng cô còn chút thương cảm.
- Ông trời quyết định trừng phạt những kẻ tội đồ đấy, em cứ mặc kệ, miễn em luôn hiện diện thì mọi thứ đâu sẽ vào đấy.
Vũ Ôn thoáng chốc lộ ra ánh mắt lạnh băng, ngay khắc sau ổn định lại.
- Đây là điều làm anh hài lòng nhất, là hài lòng hết phần em luôn, anh có ca phẫu thuật đang chờ, tạm biệt, nhớ nói tốt cho anh trước mặt Duệ Kha đó.
- Dạ vâng, em chào anh ạ.
Tối đó tại Hồng Thao.
- Cha ơi, cha chỉ con làm bài được không ạ?
- Đương nhiên là được, đưa ta xem.
- Đây ạ.
Hành động của Duệ Kha làm Thư Viễn hoài nghi, thằng bé vốn là đứa nhỏ thông minh lại nhanh nhạy, bài tập trước giờ đều tự làm, cô không biết thằng bé muốn làm gì.
Sau hai tiếng, Duệ Kha bước ra khỏi thư phòng với vẻ mặt bơ phờ, nó chúc Thư Viễn ngủ ngon rồi đi ngay về phòng chuẩn bị ngủ.
- Chúc mommy ngủ ngon ạ!
- Ừ, con ngủ ngon nhé!
- Dịch Phong, hôm nay anh dạy gì cho Tiểu Kha thế?
Cô tò mò hỏi Từ Dịch Phong, với đầu óc của anh hẳn đã nói về thứ cao siêu khó hiểu nào đó rồi.
- Tôi dạy thằng bé đạo hàm.1
- Nó mới gần 8 tuổi, đó là điều không thể đâu anh.
- .....bằng tiếng Anh.
- Vậy Tiểu Kha bơ phờ là đúng rồi.
- Có gì quá khó sao? tôi học nó khi bằng tuổi Kha Kha....!
- Không được, thằng bé khác anh, đừng ép con.
- Được rồi, tôi sẽ không làm vậy.
Thực ra thằng nhỏ tinh quái này muốn thể hiện với cha nó, ai ngờ được chỉ là trứng và vịt, đẳng cấp khác một trời một vực.
- Viễn....tôi không làm quen được với Tiểu Kha.
Từ Dịch Phong khổ tâm, chính anh cũng cần Thư Viễn giúp.
Duệ Kha với anh như cha con bình thường nhưng thiếu tình cảm, đứa nhỏ không gần gũi với anh như Vãn Thiệu.
- Do Tiểu Kha chưa quen, anh bình tĩnh.
- Tôi nói chuyện khô khan quá sao?
"Hơi khô khan thật"
Thư Viễn cười đáp lại, cái này cô không phủ nhận.
- Anh nên tăng thời gian để trò chuyện với con, Tiểu Kha thích tâm sự vô cùng, nếu có thể thì nên kể chuyện nữa.
- Tôi sẽ cố gắng.
Từ Dịch Phong đã bỏ lỡ khoảng thời gian xây dựng tình cảm tốt nhất với con nhỏ, giờ anh cần tạo một ấn tượng thật sâu đậm mới đổi lại được tình cảm của con trai mình.
Là một người hoàn mỹ chưa đủ, phải là người có tình thương mới quan trọng..
- Con dậy sớm vậy? Lại đây ăn sáng.
- Tiểu thiếu gia ngồi đây đi ạ!
Kia vội lấy cái ghế nhỏ kê cho Duệ Kha.
- Con cảm ơn ạ.
- Không có gì đâu thưa tiểu thiếu gia!
- Mommy của con đâu rồi ạ?
- Cô ấy còn đang ngủ, nay ta đưa con đi học.
- Dạ vâng ạ.
Duệ Kha ngồi trên xe, tay ôm cặp sách nhìn con đường quen thuộc, đôi mắt nhỏ ngước lên nhìn Từ Dịch Phong.
- Cha biết trường của con ạ?
- Ta phải biết chứ.
- Con chào cha ạ.
- Đi học vui vẻ.
Tại bệnh viện.
- Tiểu Viễn a~~~
Nguyệt Thi nhìn Thư Viễn không dời, sự phấn khích bộc lộ rõ.
- Ôi em gái của chị!
- Hahaha, chị ngày càng xinh đẹp.
Thư Viễn dành một ngày để đi chào hỏi hết mọi người, sự trở lại của cô khiến ai cũng từ kinh ngạc đến mừng rỡ.
- Cảm giác như quay trở lại lần đầu tiên gặp em vậy.
Vũ Ôn khuấy tách cà phê, bên cạnh là Ứng Thiên với vẻ mặt tưng tửng xen lẫn chút nham hiểm.
- Để anh đoán nhé....tên này tìm thấy em lâu rồi đúng không?
Vũ Ôn chắc nịch nói.
- Dạ vâng ạ.
- Anh biết mà, người như Thiên không thể điềm tĩnh như thế này được.
- Haha, anh nói đúng thật đấy!
- À, anh còn chưa có cơ hội gặp nhóc Kha, anh mới nghe qua miêu tả của Han, có vẻ không khác nào Phong.
- Thằng bé giống y đúc cậu ta luôn!
Ứng Thiên công nhận điều này.
- Phải mua quà gì đó làm quen mới được.
Ánh mắt Vũ Ôn và Ứng Thiên đổ dồn về Thư Viễn, hai người cần sự giúp đỡ của người quyền lực nhất.
- Đến tôi còn không lấy lòng Tiểu Kha được đó!
Ứng Thiên đau lòng nói, có thế nào anh cũng bị nó lơ đẹp.
- Thằng nhỏ thế nào cũng yêu quý hai anh thôi, nhất là phong cách nói chuyện của anh Ôn.
- Còn anh thì sao?
Ứng Thiên hỏi dò.
- Anh thì làm một hộp kẹo thật đẹp là được, Tiểu Kha thích đồ ngọt lắm.
- Cảm ơn cô bé! Anh làm liền, hôm khác gặp lại nhé!
Anh nhanh nhảu đi về mất, để Vũ Ôn với Thư Viễn ở lại, thật đúng như người vừa được khai sáng phải áp dụng ngay mới hiệu quả.
- Em biết tin gì không?
- Sao ạ?
- Về Tâm Khắc ấy.....!
Vũ Ôn nói đến đây chợt cười nhẹ.
- Cái ngày cô ta bỏ trốn, có người tên Cao Lãng giúp đỡ, hình như hai người này có mối quan hệ rối rắm lắm! Sau này bị bắt vì tội mại dâm và buôn thuốc phiện, cô ta không ngoại lệ, hắn bị tử hình còn Tâm Khắc phải sống mọt gông trong tù.
Đúng là ác giả ác báo.
Thư Viễn bàng hoàng, đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy nhưng cô còn chút thương cảm.
- Ông trời quyết định trừng phạt những kẻ tội đồ đấy, em cứ mặc kệ, miễn em luôn hiện diện thì mọi thứ đâu sẽ vào đấy.
Vũ Ôn thoáng chốc lộ ra ánh mắt lạnh băng, ngay khắc sau ổn định lại.
- Đây là điều làm anh hài lòng nhất, là hài lòng hết phần em luôn, anh có ca phẫu thuật đang chờ, tạm biệt, nhớ nói tốt cho anh trước mặt Duệ Kha đó.
- Dạ vâng, em chào anh ạ.
Tối đó tại Hồng Thao.
- Cha ơi, cha chỉ con làm bài được không ạ?
- Đương nhiên là được, đưa ta xem.
- Đây ạ.
Hành động của Duệ Kha làm Thư Viễn hoài nghi, thằng bé vốn là đứa nhỏ thông minh lại nhanh nhạy, bài tập trước giờ đều tự làm, cô không biết thằng bé muốn làm gì.
Sau hai tiếng, Duệ Kha bước ra khỏi thư phòng với vẻ mặt bơ phờ, nó chúc Thư Viễn ngủ ngon rồi đi ngay về phòng chuẩn bị ngủ.
- Chúc mommy ngủ ngon ạ!
- Ừ, con ngủ ngon nhé!
- Dịch Phong, hôm nay anh dạy gì cho Tiểu Kha thế?
Cô tò mò hỏi Từ Dịch Phong, với đầu óc của anh hẳn đã nói về thứ cao siêu khó hiểu nào đó rồi.
- Tôi dạy thằng bé đạo hàm.1
- Nó mới gần 8 tuổi, đó là điều không thể đâu anh.
- .....bằng tiếng Anh.
- Vậy Tiểu Kha bơ phờ là đúng rồi.
- Có gì quá khó sao? tôi học nó khi bằng tuổi Kha Kha....!
- Không được, thằng bé khác anh, đừng ép con.
- Được rồi, tôi sẽ không làm vậy.
Thực ra thằng nhỏ tinh quái này muốn thể hiện với cha nó, ai ngờ được chỉ là trứng và vịt, đẳng cấp khác một trời một vực.
- Viễn....tôi không làm quen được với Tiểu Kha.
Từ Dịch Phong khổ tâm, chính anh cũng cần Thư Viễn giúp.
Duệ Kha với anh như cha con bình thường nhưng thiếu tình cảm, đứa nhỏ không gần gũi với anh như Vãn Thiệu.
- Do Tiểu Kha chưa quen, anh bình tĩnh.
- Tôi nói chuyện khô khan quá sao?
"Hơi khô khan thật"
Thư Viễn cười đáp lại, cái này cô không phủ nhận.
- Anh nên tăng thời gian để trò chuyện với con, Tiểu Kha thích tâm sự vô cùng, nếu có thể thì nên kể chuyện nữa.
- Tôi sẽ cố gắng.
Từ Dịch Phong đã bỏ lỡ khoảng thời gian xây dựng tình cảm tốt nhất với con nhỏ, giờ anh cần tạo một ấn tượng thật sâu đậm mới đổi lại được tình cảm của con trai mình.
Là một người hoàn mỹ chưa đủ, phải là người có tình thương mới quan trọng..