-
Chương 67
“Phu quân, sớm như vậy mà chàng phải rời đi rồi sao? Tối qua chàng lại tu luyện cả một đêm nữa, hay là bây giờ nghỉ ngơi một chút?” Tăng Túy Ngữ bước ra từ buồng của Túy Mộng Hiên vội vàng nói, nói xong không nhịn được vịn vào cửa ho một cái.
Ôn Lương nghe thấy tiếng động liền xoay người, trên mặt mang theo một nụ cười dịu dàng nhất bước tới đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: “Túy Ngữ, nàng không sao chứ? Đừng gấp, sức khỏe nàng yếu nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Ta vốn không định làm phiền đến nàng nên mới tu luyện ở phòng bên cạnh không đến tìm nàng, vậy mà nàng lại vội vàng chạy ra đây, nhạc phụ biết được lại trách ta chăm sóc nàng không tốt.”
Tăng Túy Ngữ thở gấp hai cái một cách yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt lộ ra một tia ửng hồng, khẽ cười nói: “Không đâu, phụ thân quá lo lắng cho thiếp thôi, đôi khi cũng hơi quá đáng, nhưng mà người chưa bao giờ vì chuyện này mà trách cứ chàng, hai người rất hợp với nhau mà không phải sao ~ Phu quân đừng nghĩ rằng Ngữ Nhi không biết mà trêu Ngữ Nhi như vậy chứ.”
“Phải phải phải, ta luôn nói không lại Túy Ngữ, nàng nghe lời, trở về nghỉ ngơi trước được không? Đợi đến khi ta xong công việc thì sẽ đến bên nàng, được không?” Ôn Lương vừa nói và dìu Tăng Túy Ngữ đi về phòng.
Tăng Túy Ngữ mỉm cười, trên mặt có chút u sầu, “Phu quân luôn bận rộn như vậy, Ngữ Nhi là thê tử của chàng cũng hiếm khi được gặp chàng một lần…”
“Xin lỗi, Túy Ngữ, đều tại ta không tốt.” Ôn Lương nắm lấy tay cô,nhìn cô đầy vẻ áy náy.
Tăng Túy Ngữ nhận ra bản thân mình đang than phiền, liền xua tay nói: “Không phải, thiếp không phải trách phu quân, phu quân có việc riêng phải làm, Ngữ Nhi không nên làm phiền chàng, chỉ là… đôi khi thật sự rất nhớ phu quân.”
Ôn lương cười dịu dàng hơn nói: “Không sao, ta đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, công việc trong tay ta cũng sẽ sớm kết thúc thôi, đến lúc đó nàng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
Tăng Túy Ngữ chưa nghe ra được thâm ý trong lời nói của hắn ta, lập tức nở nụ cười hạnh phúc, nắm lấy tay áo của Ôn Lương, có chút kỳ vọng nói: “Có thật không? Phu quân sẽ sớm không còn bận nữa sẽ ở bên cạnh thiếp mỗi ngày sao? Hạnh phúc quá ~ Phải rồi, phu quân, hai ngày trước thiếp có gặp nhi tử của Duyệt Ninh sư tỷ và Hằng Ninh sư huynh, rất đáng yêu ~ thiếp muốn…”
Tăng Túy Ngữ cắn nhẹ vào môi, nhìn Ôn Lương một cái đỏ bừng mặt nhìn xuống, nhỏ tiếng nói: “Thiếp cũng muốn hạ sinh một đứa con cho phu quân…”
“Được, đợi khi công việc ta nói hoàn thành thì có thể thanh trừ độc trên người ta, đến lúc đó nếu như sức khỏe của Túy Ngữ tốt hơn, thì chúng ta sẽ sinh con nhé.” Ngữ khí của Ôn Lương dịu dàng như mật ngọt, khiến cho Tăng Túy Ngữ không ngừng mỉm cười, lại có chút ngượng ngùng nhìn Ôn Lương nhỏ nhẹ nói: “Bởi vì sức khỏe của thiếp không tốt không thể chịu đựng phu quân thân là tu sĩ… hơn nữa trên người phu quân cũng có độc cũ chưa được thanh trừ, bao nhiêu năm nay chúng ta vẫn không có phu thê chi thực. Thiếp cứ luôn lo lắng không biết phu quân có chán ghét thiếp có sức khỏe yếu như vậy không. Thiếp nghĩ nếu như chúng ta có thể… là phu thê thật sự, thì tốt rồi.”
“Sao thế được, Túy Ngữ lương thiện trong sáng như vậy, sao ta có thể chán ghét Túy Ngữ.” Ôn Lương nhẹ nhàng kiên nhẫn an ủi cô. “Đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm ở đây chờ ta trở về có biết không?”
“Dạ, Ngữ Nhi đều nghe theo phu quân ~” Tăng Túy Ngữ nắm chặt tay của Ôn Lương, giọng điệu e lệ.
Ôn Lương kéo tay cô xuống không chút lưu luyến, rồi hỏi cô như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Phải rồi, những đồ bổ mà ta tìm được cho nhạc phụ, nàng nhớ mang lên cho người.”
“Thiếp biết rồi, Ngữ Nhi không quên đâu.” Tăng Túy Ngữ nghe thấy lời nói của Ôn Lương, ánh mắt nhìn hắn ta càng trở nên trìu mến hơn, “Phu quân quan tâm phụ thân như vậy, luôn đi khắp nơi tìm những đồ bổ quý hiếm để đưa cho phụ thân ăn bồi bổ, nhưng lần nào cũng để thiếp lấy danh nghĩa của mình đem qua đó, bản thân chàng cũng không lấy công. Phu quân tốt tính thật, e là đến bây giờ phụ thân cũng không biết những thứ mà thiếp mang qua đó thật ra đều là tâm ý của phu quân. Hay là lần này để thiếp nói cho phụ thân biết phu quân tốt với phụ thân như vậy, phụ thân biết được sau này nhất định sẽ rất vui mừng, sau này hai người sẽ càng hòa thuận với nhau hơn ~”
Ôn Lương bình tĩnh vỗ vỗ vai của cô, “Không cần, ta quan tâm nhạc phụ là việc nên làm, đâu cần đặc biệt để cho người biết. Nếu như nàng cứ như vậy mà đi nói, nhạc phụ nói không chừng sẽ cảm thấy là ta muốn lấy công, vậy thì không hay rồi.”
“Nhưng mà…”
“Túy Ngữ không nghe lời ta nữa sao?” Ôn Lương không để Tăng Túy Ngữ nói hết, nhấn mạnh giọng điệu nói.
“Biết rồi, Ngữ Nhi không nói là được.”
Khi Ôn Lương chuẩn bị rời khỏi Túy Mộng Hiên, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Tăng Túy Ngữ ở phía sau gọi hắn ta. “Phu quân.”
Trên mặt Ôn Lương hiện lên một nụ cười bất lực, nhưng vẫn dịu dàng cười nói với cô: “Túy Ngữ còn có chuyện gì sao?”
“Dạ, thiếp chỉ là muốn hỏi phu quân, chàng có thích trẻ con không?”
Trước ánh mắt đầy mong đợi của Tăng Túy Ngữ, Ôn Lương mặt không đổi sắc, dịu dàng nói: “Đương nhiên là thích rồi, ta rất mong chờ.”
Rời khỏi Dạng Ổ Đảo, hắn ta đi thẳng về phía Phương Hoa giới. Không biết bản thân nhớ ra điều gì, Ôn Lương giương lên một nụ cười dịu dàng say lòng người, hoàn toàn khác với nụ cười thường ngày lúc nãy. Hắn ta nhìn vào lòng bàn tay của mình, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Trẻ con, đúng thật đã từng mong chờ.”
Khi đó, người hắn ta yêu thương vẫn còn ở bên cạnh. Họ ngồi cùng nhau trên một cái cây có cành hoa rủ xuống, đột nhiên hắn ta lên tiếng: “Sư phụ, nếu sau này chúng ta có con thì gọi là Ôn Nhàn, có được không?”
Nữ tử đang mệt mỏi muốn ngủ trên cành cây lập tức có tinh thần, trừng mắt nhìn hắn ta một cái rồi phản bác lại như một lẽ đương nhiên: “Cả ngươi cũng theo họ Yến của ta, con thì đương nhiên cũng phải theo họ Yến chứ.”
“Sư phụ…”
“Không cần nói nữa, nếu là nam thì gọi là Yến Tử, nữ thì gọi là Yến Hoa!”
Hắn ta mỉm cười tiếp lời: “Vậy thì nghe theo sư phụ hết.”
“Như vậy thì còn được.” Nữ tử tỏ vẻ đắc thắng trên khuôn mặt, uể oải ngáp một cái, nhưng đột nhiên nàng ấy phản ứng lại trợn tròn đôi mắt hét lên: “Không đúng, tên tiểu tử khốn kiếp, sư phụ ngươi đồng ý sinh con cho ngươi từ lúc nào!”
“Nhưng mà, sư phụ lúc nãy cũng đặt tên luôn cho con rồi, không sinh thật đáng tiếc.” Hắn ta cười thuần khiết, bị nữ tử nghiến răng đánh một chưởng rơi xuống khỏi cây.
“Ngươi lại thử ta nữa, tên khốn kiếp đáng chết, đợi vi sư dạy cho ngươi biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo!” Tiếp đó nàng ấy cũng nhảy xuống khỏi cây, đè trên người hắn ta bắt đầu cái gọi là dạy dỗ, hắn ta cười nằm dưới gốc cây mở rộng vòng tay với nàng ấy, để mặc nàng ấy nhéo mặt đạp lên bụng…
À, phải rồi, đúng thật đã từng rất mong chờ, chỉ là sự mong chờ này sớm đã bị lãng quên từ lâu cùng với sự ra đi của người yêu thương, nay nhớ lại, cũng chỉ tăng thêm ai oán.
Nhưng mà, giống như lời hắn ta nói với cô gái ngây thơ đó, mọi chuyện sớm sẽ kết thúc. Hắn ta đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi, chỉ đợi kết cục đó đến thôi.
Khi Ôn Lương tìm thấy Phó Thanh Viễn, chàng đang ngắm hoa cùng với Tang Lạc trong một mảnh tường hoa màu tím nổi tiếng ở Phương Hoa giới. Những chùm hoa dài màu tím nhạt đậm treo trên bức tường như những cành liễu gai, liên tiếp nhau không nhìn thấy điểm cuối. Ánh mặt trời vừa phải, đôi sư đồ ngồi dưới bóng của những bông hoa, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, trông hạnh phúc đến gai mắt, vô cùng gai mắt.
Ôn Lương dừng bước chân lại, trong mắt lóe lên thứ gì đó, sau đó không hề che giấu khí tức mà đi về phía họ, trên mặt không ngừng nở nụ cười. Bộ y phục màu trắng cùng tóc buộc mão ngọc, thắt lưng đeo một thanh trường kiếm dày, Ôn Lương nhẹ nhàng chậm rãi xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Thật xin lỗi đã làm phiền nhã hứng hai vị, tại hạ là tu sĩ Ôn Lương ở Dạng Ổ Đảo của Túc Nhật giới, hữu ý mời hai vị đạo hữu tới Dạng Ổ Đảo của tại hạ, không biết ý hai vị thế nào?”
Lúc Phó Thanh Viễn phát giác được sự xuất hiện của Ôn Lương thì chàng đã âm thầm cảnh giác, che chở cho Tang Lạc ở phía sau. Đôi mắt sắc bén lạnh lùng của chàng nhìn Ôn Lương, không nói lời nào, Tang Lạc cũng liếc nhìn Ôn Lương một cái, không chút hứng thú kéo vạt áo của Phó Thanh Viễn quay đầu ngắm hoa tiếp.
Nụ cười trên mặt Ôn Lương càng dịu dàng hơn, dường như không quan tâm thái độ lãnh đạm của đôi sư đồ này, trong trẻo như cỏ ngọc lan phong thái như ngọc đứng ở đó, nói tiếp: “Nói ra thì tại hạ đã từng có duyên gặp nhau một lần ở Linh Quang giới, lúc đó đạo hữu còn trong kỳ trúc cơ, không ngờ lần gặp nhau này, đạo hữu cũng là kỳ nguyên anh giống như tại hạ, chắc có cơ duyên nào đó, thật đáng nói một lời chúc mừng.”
“Chúng tôi không có ý gia nhập quý phái, mời đạo hữu về cho.” Trong lòng Phó Thanh Viễn càng thêm cảnh giác, âm thầm điều động linh khí toàn thân, ngoài mặt vẫn thản nhiên cự tuyệt Ôn Lương.,
Ôn Lương không thấy bất ngờ khi bị Phó Thanh Viễn cự tuyệt, hắn ta quay mặt đi nhìn về phía những dải hoa màu tím, cười khẽ: “Hoa tuy đẹp, nhưng đáng tiếc sau kỳ ra hoa thì chúng cũng chỉ tàn lụi thành bùn đất, nếu lúc này có trận gió mưa thất thường, càng trở nên mong manh hơn, giống như…”
“Giống như… đồ nhi của Phó đạo hữu.” Ôn Lương nói một cách nhẹ nhàng, lọt vào tai hai sư đồ đối diện, liền khiến cho Phó Thanh Viễn và Tang Lạc đều nhìn về hắn ta với vẻ khó hiểu. Chuyện vì nguyên nhân nào đó mà trên người Tang xuất hiện sự bất thường, chỉ có sư đồ hai người họ biết. Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông thần bí lại tùy tiện nói ra được những điều mà chỉ hai người họ biết.
“Hơn nữa, ta rất ngưỡng mộ hai vị, có thể mạo hiểm với điều đại kỵ của thiên hạ, bất chấp cái nhìn của thế tục thiên đạo duyên pháp, kết thành đạo lữ. Quyết tâm này của hai vị thật khiến cho một số người thấy xấu hổ vô cùng, cũng ngưỡng mộ vô cùng.” Ôn Lương nhoẻn miệng cười, hài lòng nhìn thấy hai người đều có phản ứng. Cho dù họ ít khi giao du với bên ngoài, hiếm khi trà trộn vào những nơi tu sĩ tập trung ở giới tu chân, nhưng chỉ cần có lòng, tự nhiên nhìn ra được mối quan hệ của họ. Trước giờ họ cũng không bao giờ che giấu, hành động như vậy cũng không biết đối với họ là vô nghĩa hay là yêu sâu sắc.
“Đạo hữu có thể giải quyết được mối lo của sư đồ chúng tôi?” Phó Thanh Viễn hơi dùng sức nắm lấy tay của Tang Lạc. Ngay cả khi họ biết việc hỏi hắn ta về chuyện này thì có nghĩa là họ sẽ dính vào chuyện gì đó của người đứng trước mặt này, song Phó Thanh Viễn vẫn lên tiếng hỏi. Từ khi người này xuất hiện, Phó Thanh Viễn đã lờ mờ có cảm giác bất an, nhưng đồ nhi đối với chàng rất quan trọng, bất kể chuyện gì, chỉ cần có thể đảm bảo được tính mạng đồ nhi của chàng, chàng cũng phải đối mặt với nó.
Cuộc sống an nhàn bấy lâu nay vẫn không làm mất đi độ sắc bén của chàng, bởi vì có những thứ cần phải bảo vệ, thanh kiếm mang tên Phó Thanh Viễn cũng chỉ trở nên sắc bén hơn.
“Phó đạo hữu quả thật rất nhạy bén, vậy ta sẽ nói thẳng. Dùng cơ hội sống sót của đồ nhi, đổi lại huynh làm một việc cho ta…”
Ôn Lương nghe thấy tiếng động liền xoay người, trên mặt mang theo một nụ cười dịu dàng nhất bước tới đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: “Túy Ngữ, nàng không sao chứ? Đừng gấp, sức khỏe nàng yếu nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Ta vốn không định làm phiền đến nàng nên mới tu luyện ở phòng bên cạnh không đến tìm nàng, vậy mà nàng lại vội vàng chạy ra đây, nhạc phụ biết được lại trách ta chăm sóc nàng không tốt.”
Tăng Túy Ngữ thở gấp hai cái một cách yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt lộ ra một tia ửng hồng, khẽ cười nói: “Không đâu, phụ thân quá lo lắng cho thiếp thôi, đôi khi cũng hơi quá đáng, nhưng mà người chưa bao giờ vì chuyện này mà trách cứ chàng, hai người rất hợp với nhau mà không phải sao ~ Phu quân đừng nghĩ rằng Ngữ Nhi không biết mà trêu Ngữ Nhi như vậy chứ.”
“Phải phải phải, ta luôn nói không lại Túy Ngữ, nàng nghe lời, trở về nghỉ ngơi trước được không? Đợi đến khi ta xong công việc thì sẽ đến bên nàng, được không?” Ôn Lương vừa nói và dìu Tăng Túy Ngữ đi về phòng.
Tăng Túy Ngữ mỉm cười, trên mặt có chút u sầu, “Phu quân luôn bận rộn như vậy, Ngữ Nhi là thê tử của chàng cũng hiếm khi được gặp chàng một lần…”
“Xin lỗi, Túy Ngữ, đều tại ta không tốt.” Ôn Lương nắm lấy tay cô,nhìn cô đầy vẻ áy náy.
Tăng Túy Ngữ nhận ra bản thân mình đang than phiền, liền xua tay nói: “Không phải, thiếp không phải trách phu quân, phu quân có việc riêng phải làm, Ngữ Nhi không nên làm phiền chàng, chỉ là… đôi khi thật sự rất nhớ phu quân.”
Ôn lương cười dịu dàng hơn nói: “Không sao, ta đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, công việc trong tay ta cũng sẽ sớm kết thúc thôi, đến lúc đó nàng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
Tăng Túy Ngữ chưa nghe ra được thâm ý trong lời nói của hắn ta, lập tức nở nụ cười hạnh phúc, nắm lấy tay áo của Ôn Lương, có chút kỳ vọng nói: “Có thật không? Phu quân sẽ sớm không còn bận nữa sẽ ở bên cạnh thiếp mỗi ngày sao? Hạnh phúc quá ~ Phải rồi, phu quân, hai ngày trước thiếp có gặp nhi tử của Duyệt Ninh sư tỷ và Hằng Ninh sư huynh, rất đáng yêu ~ thiếp muốn…”
Tăng Túy Ngữ cắn nhẹ vào môi, nhìn Ôn Lương một cái đỏ bừng mặt nhìn xuống, nhỏ tiếng nói: “Thiếp cũng muốn hạ sinh một đứa con cho phu quân…”
“Được, đợi khi công việc ta nói hoàn thành thì có thể thanh trừ độc trên người ta, đến lúc đó nếu như sức khỏe của Túy Ngữ tốt hơn, thì chúng ta sẽ sinh con nhé.” Ngữ khí của Ôn Lương dịu dàng như mật ngọt, khiến cho Tăng Túy Ngữ không ngừng mỉm cười, lại có chút ngượng ngùng nhìn Ôn Lương nhỏ nhẹ nói: “Bởi vì sức khỏe của thiếp không tốt không thể chịu đựng phu quân thân là tu sĩ… hơn nữa trên người phu quân cũng có độc cũ chưa được thanh trừ, bao nhiêu năm nay chúng ta vẫn không có phu thê chi thực. Thiếp cứ luôn lo lắng không biết phu quân có chán ghét thiếp có sức khỏe yếu như vậy không. Thiếp nghĩ nếu như chúng ta có thể… là phu thê thật sự, thì tốt rồi.”
“Sao thế được, Túy Ngữ lương thiện trong sáng như vậy, sao ta có thể chán ghét Túy Ngữ.” Ôn Lương nhẹ nhàng kiên nhẫn an ủi cô. “Đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm ở đây chờ ta trở về có biết không?”
“Dạ, Ngữ Nhi đều nghe theo phu quân ~” Tăng Túy Ngữ nắm chặt tay của Ôn Lương, giọng điệu e lệ.
Ôn Lương kéo tay cô xuống không chút lưu luyến, rồi hỏi cô như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Phải rồi, những đồ bổ mà ta tìm được cho nhạc phụ, nàng nhớ mang lên cho người.”
“Thiếp biết rồi, Ngữ Nhi không quên đâu.” Tăng Túy Ngữ nghe thấy lời nói của Ôn Lương, ánh mắt nhìn hắn ta càng trở nên trìu mến hơn, “Phu quân quan tâm phụ thân như vậy, luôn đi khắp nơi tìm những đồ bổ quý hiếm để đưa cho phụ thân ăn bồi bổ, nhưng lần nào cũng để thiếp lấy danh nghĩa của mình đem qua đó, bản thân chàng cũng không lấy công. Phu quân tốt tính thật, e là đến bây giờ phụ thân cũng không biết những thứ mà thiếp mang qua đó thật ra đều là tâm ý của phu quân. Hay là lần này để thiếp nói cho phụ thân biết phu quân tốt với phụ thân như vậy, phụ thân biết được sau này nhất định sẽ rất vui mừng, sau này hai người sẽ càng hòa thuận với nhau hơn ~”
Ôn Lương bình tĩnh vỗ vỗ vai của cô, “Không cần, ta quan tâm nhạc phụ là việc nên làm, đâu cần đặc biệt để cho người biết. Nếu như nàng cứ như vậy mà đi nói, nhạc phụ nói không chừng sẽ cảm thấy là ta muốn lấy công, vậy thì không hay rồi.”
“Nhưng mà…”
“Túy Ngữ không nghe lời ta nữa sao?” Ôn Lương không để Tăng Túy Ngữ nói hết, nhấn mạnh giọng điệu nói.
“Biết rồi, Ngữ Nhi không nói là được.”
Khi Ôn Lương chuẩn bị rời khỏi Túy Mộng Hiên, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Tăng Túy Ngữ ở phía sau gọi hắn ta. “Phu quân.”
Trên mặt Ôn Lương hiện lên một nụ cười bất lực, nhưng vẫn dịu dàng cười nói với cô: “Túy Ngữ còn có chuyện gì sao?”
“Dạ, thiếp chỉ là muốn hỏi phu quân, chàng có thích trẻ con không?”
Trước ánh mắt đầy mong đợi của Tăng Túy Ngữ, Ôn Lương mặt không đổi sắc, dịu dàng nói: “Đương nhiên là thích rồi, ta rất mong chờ.”
Rời khỏi Dạng Ổ Đảo, hắn ta đi thẳng về phía Phương Hoa giới. Không biết bản thân nhớ ra điều gì, Ôn Lương giương lên một nụ cười dịu dàng say lòng người, hoàn toàn khác với nụ cười thường ngày lúc nãy. Hắn ta nhìn vào lòng bàn tay của mình, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Trẻ con, đúng thật đã từng mong chờ.”
Khi đó, người hắn ta yêu thương vẫn còn ở bên cạnh. Họ ngồi cùng nhau trên một cái cây có cành hoa rủ xuống, đột nhiên hắn ta lên tiếng: “Sư phụ, nếu sau này chúng ta có con thì gọi là Ôn Nhàn, có được không?”
Nữ tử đang mệt mỏi muốn ngủ trên cành cây lập tức có tinh thần, trừng mắt nhìn hắn ta một cái rồi phản bác lại như một lẽ đương nhiên: “Cả ngươi cũng theo họ Yến của ta, con thì đương nhiên cũng phải theo họ Yến chứ.”
“Sư phụ…”
“Không cần nói nữa, nếu là nam thì gọi là Yến Tử, nữ thì gọi là Yến Hoa!”
Hắn ta mỉm cười tiếp lời: “Vậy thì nghe theo sư phụ hết.”
“Như vậy thì còn được.” Nữ tử tỏ vẻ đắc thắng trên khuôn mặt, uể oải ngáp một cái, nhưng đột nhiên nàng ấy phản ứng lại trợn tròn đôi mắt hét lên: “Không đúng, tên tiểu tử khốn kiếp, sư phụ ngươi đồng ý sinh con cho ngươi từ lúc nào!”
“Nhưng mà, sư phụ lúc nãy cũng đặt tên luôn cho con rồi, không sinh thật đáng tiếc.” Hắn ta cười thuần khiết, bị nữ tử nghiến răng đánh một chưởng rơi xuống khỏi cây.
“Ngươi lại thử ta nữa, tên khốn kiếp đáng chết, đợi vi sư dạy cho ngươi biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo!” Tiếp đó nàng ấy cũng nhảy xuống khỏi cây, đè trên người hắn ta bắt đầu cái gọi là dạy dỗ, hắn ta cười nằm dưới gốc cây mở rộng vòng tay với nàng ấy, để mặc nàng ấy nhéo mặt đạp lên bụng…
À, phải rồi, đúng thật đã từng rất mong chờ, chỉ là sự mong chờ này sớm đã bị lãng quên từ lâu cùng với sự ra đi của người yêu thương, nay nhớ lại, cũng chỉ tăng thêm ai oán.
Nhưng mà, giống như lời hắn ta nói với cô gái ngây thơ đó, mọi chuyện sớm sẽ kết thúc. Hắn ta đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi, chỉ đợi kết cục đó đến thôi.
Khi Ôn Lương tìm thấy Phó Thanh Viễn, chàng đang ngắm hoa cùng với Tang Lạc trong một mảnh tường hoa màu tím nổi tiếng ở Phương Hoa giới. Những chùm hoa dài màu tím nhạt đậm treo trên bức tường như những cành liễu gai, liên tiếp nhau không nhìn thấy điểm cuối. Ánh mặt trời vừa phải, đôi sư đồ ngồi dưới bóng của những bông hoa, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, trông hạnh phúc đến gai mắt, vô cùng gai mắt.
Ôn Lương dừng bước chân lại, trong mắt lóe lên thứ gì đó, sau đó không hề che giấu khí tức mà đi về phía họ, trên mặt không ngừng nở nụ cười. Bộ y phục màu trắng cùng tóc buộc mão ngọc, thắt lưng đeo một thanh trường kiếm dày, Ôn Lương nhẹ nhàng chậm rãi xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Thật xin lỗi đã làm phiền nhã hứng hai vị, tại hạ là tu sĩ Ôn Lương ở Dạng Ổ Đảo của Túc Nhật giới, hữu ý mời hai vị đạo hữu tới Dạng Ổ Đảo của tại hạ, không biết ý hai vị thế nào?”
Lúc Phó Thanh Viễn phát giác được sự xuất hiện của Ôn Lương thì chàng đã âm thầm cảnh giác, che chở cho Tang Lạc ở phía sau. Đôi mắt sắc bén lạnh lùng của chàng nhìn Ôn Lương, không nói lời nào, Tang Lạc cũng liếc nhìn Ôn Lương một cái, không chút hứng thú kéo vạt áo của Phó Thanh Viễn quay đầu ngắm hoa tiếp.
Nụ cười trên mặt Ôn Lương càng dịu dàng hơn, dường như không quan tâm thái độ lãnh đạm của đôi sư đồ này, trong trẻo như cỏ ngọc lan phong thái như ngọc đứng ở đó, nói tiếp: “Nói ra thì tại hạ đã từng có duyên gặp nhau một lần ở Linh Quang giới, lúc đó đạo hữu còn trong kỳ trúc cơ, không ngờ lần gặp nhau này, đạo hữu cũng là kỳ nguyên anh giống như tại hạ, chắc có cơ duyên nào đó, thật đáng nói một lời chúc mừng.”
“Chúng tôi không có ý gia nhập quý phái, mời đạo hữu về cho.” Trong lòng Phó Thanh Viễn càng thêm cảnh giác, âm thầm điều động linh khí toàn thân, ngoài mặt vẫn thản nhiên cự tuyệt Ôn Lương.,
Ôn Lương không thấy bất ngờ khi bị Phó Thanh Viễn cự tuyệt, hắn ta quay mặt đi nhìn về phía những dải hoa màu tím, cười khẽ: “Hoa tuy đẹp, nhưng đáng tiếc sau kỳ ra hoa thì chúng cũng chỉ tàn lụi thành bùn đất, nếu lúc này có trận gió mưa thất thường, càng trở nên mong manh hơn, giống như…”
“Giống như… đồ nhi của Phó đạo hữu.” Ôn Lương nói một cách nhẹ nhàng, lọt vào tai hai sư đồ đối diện, liền khiến cho Phó Thanh Viễn và Tang Lạc đều nhìn về hắn ta với vẻ khó hiểu. Chuyện vì nguyên nhân nào đó mà trên người Tang xuất hiện sự bất thường, chỉ có sư đồ hai người họ biết. Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông thần bí lại tùy tiện nói ra được những điều mà chỉ hai người họ biết.
“Hơn nữa, ta rất ngưỡng mộ hai vị, có thể mạo hiểm với điều đại kỵ của thiên hạ, bất chấp cái nhìn của thế tục thiên đạo duyên pháp, kết thành đạo lữ. Quyết tâm này của hai vị thật khiến cho một số người thấy xấu hổ vô cùng, cũng ngưỡng mộ vô cùng.” Ôn Lương nhoẻn miệng cười, hài lòng nhìn thấy hai người đều có phản ứng. Cho dù họ ít khi giao du với bên ngoài, hiếm khi trà trộn vào những nơi tu sĩ tập trung ở giới tu chân, nhưng chỉ cần có lòng, tự nhiên nhìn ra được mối quan hệ của họ. Trước giờ họ cũng không bao giờ che giấu, hành động như vậy cũng không biết đối với họ là vô nghĩa hay là yêu sâu sắc.
“Đạo hữu có thể giải quyết được mối lo của sư đồ chúng tôi?” Phó Thanh Viễn hơi dùng sức nắm lấy tay của Tang Lạc. Ngay cả khi họ biết việc hỏi hắn ta về chuyện này thì có nghĩa là họ sẽ dính vào chuyện gì đó của người đứng trước mặt này, song Phó Thanh Viễn vẫn lên tiếng hỏi. Từ khi người này xuất hiện, Phó Thanh Viễn đã lờ mờ có cảm giác bất an, nhưng đồ nhi đối với chàng rất quan trọng, bất kể chuyện gì, chỉ cần có thể đảm bảo được tính mạng đồ nhi của chàng, chàng cũng phải đối mặt với nó.
Cuộc sống an nhàn bấy lâu nay vẫn không làm mất đi độ sắc bén của chàng, bởi vì có những thứ cần phải bảo vệ, thanh kiếm mang tên Phó Thanh Viễn cũng chỉ trở nên sắc bén hơn.
“Phó đạo hữu quả thật rất nhạy bén, vậy ta sẽ nói thẳng. Dùng cơ hội sống sót của đồ nhi, đổi lại huynh làm một việc cho ta…”