-
Chương 16: Chương 16
Mười tháng sau, khi Tang Lạc đang tắm ở thanh tuyền phía sau căn nhà gỗ thì cảm nhận được linh lực chuyển động của sư phụ xuất hiện bên căn nhà gỗ.
“Sư phụ bế quan ra rồi sao?!” Tang Lạc kinh ngạc nói, cũng không quan tâm đ ến việc tắm rửa nữa, nhanh chóng nhặt vội bộ váy màu đỏ bên cạnh mặc vào.
Sau gần một năm tu dưỡng, Tang Lạc trở thành một cô nương nhỏ nhắn trắng trẻo, người cũng cao hơn chút, so với cô bé suy dinh dưỡng lúc mới cứu về thì bây giờ trông nàng giống như một cô nương nhỏ nhắn mười một mười hai tuổi.
Mặc áo xong, Tang Lạc lao về phía căn nhà gỗ, cũng không quên vén mái tóc ướt ra vắt khô nước.
Phó Thanh Viễn vừa xuất quan, không thấy đồ đệ thì thấy hơi lạ, cảm nhận một chút, phát hiện nàng đang ở bên dòng suối thì mới yên tâm thu hồi thần thức, sau đó ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài hiên chờ đợi.
Chàng đợi chưa bao lâu thì nhìn thấy đồ đệ mặc bộ váy màu đỏ như một cây pháo nhỏ, đột nhiên lao vào vòng tay của chàng.
“Sư phụ! Người ra rồi à~” Tang Lạc lao vào vòng tay của sư phụ lâu ngày không gặp, ôm lấy eo ra sức cọ mình vào sư phụ.
Nghĩ tới mái tóc vẫn còn ướt của mình sẽ làm ướt quần áo của sư phụ, nàng mới ngượng ngùng lùi lại một chút, song vẫn kinh ngạc nhìn Phó Thanh Viễn, vui vẻ nói: “Sư phụ, người cuối cùng cũng ra rồi, vừa đúng mười tháng.”
Phó Thanh Viễn gần như không nhận ra đồ đệ của mình.
Nói ra cũng thật buồn cười, từ sau khi nhận đồ đệ này, chàng hầu như chỉ nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, gầy gò và thấp bé của nàng.
Không ngờ mười tháng không gặp, đồ đệ đã trở nên tròn trịa trắng trẻo hơn nhiều, xem ra sống cũng không tệ.
Đôi mắt biết cười trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, khóe mắt cong cong, khóe miệng cong lên, cộng thêm bộ váy màu đỏ trông rất đẹp mắt.
Bị đồ đệ lây nhiễm, trong mắt Phó Thanh Viễn cũng mang theo nụ cười.
Nhưng,khi nhìn xuống, chàng thấy bàn chân nhỏ của đồ đệ lộ ra bên ngoài.
“Dạ, sư phụ đang nhìn gì vậy?” Tang Lạc nhìn xuống theo ánh mắt của sư phụ, nhìn thấy đôi chân trần của mình mới nhớ ra lúc nãy vội quá, quên mang giày.
“Haha~ Đôi giày con để ở bên dòng suối, lúc nãy vội vàng quá quên mang vào.” Tang Lạc mỉm cười, giấu hai bàn chân dơ bẩn của mình dưới váy.
Trong mười tháng này, nàng lúc thì lo lắng sư phụ trúc cơ xảy ra chuyện gì, lúc thì lại lo lắng sư phụ không thể xuất quan đúng thời hạn, đúng là trải qua một ngày như một năm.
Mỗi ngày sau khi luyện công pháp xong nàng sẽ chạy đến trước cửa phòng sư phụ ngồi đợi một lúc.
Bây giờ sư phụ cuối cùng cũng đã xuất quan, Tang Lạc lo lắng suốt, cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi.
“Ngồi xuống.”
Tang Lạc kéo chiếc ghế bên cạnh đến chỗ sư phụ rồi ngồi xuống.
“Giơ chân ra.”
Tang Lạc ngoan ngoãn giơ chân ra, tò mò nhìn sư phụ.
Phó Thanh Viễn không nói gì trực tiếp đưa tay lên hội tụ lại một quả cầu nước, nhắm chuẩn bàn chân phóng vào đó, rửa sạch sỏi đá và cả bụi đất cỏ cây dính trên đấy.
“A!” Tang Lạc chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị quả cầu nước lạnh của sư phụ nện vào chân nên hét lên một tiếng khi.
Sau cú sốc, Tang Lạc lại một lần nữa bị người sư phụ không biết câu nệ tiểu tiết gì của nàng đánh bại.
Sư phụ nàng chắc chắn không biết với sức lực như vậy của chàng, nện một quả cầu nước như vậy thì đôi chân yếu ớt của nàng sẽ đau.
Nếu lúc nãy nàng không kịp vịn vào cái bàn bên cạnh thì suýt nữa đã bị sức lực đó đánh ngã từ trên ghế xuống.
Quả nhiên, Phó Thanh Viễn không phát hiện gì hết, vẻ mặt lạnh lùng lại giơ tay lên chuẩn bị hội tụ một quả cầu nước nữa để rửa chân cho đồ đệ.
“Đợi đã, sư phụ, không cần rửa nữa, sạch sẽ rồi hớ hớ~”
Đồ đệ đã nói như vậy, Phó Thanh Viễn cũng không miễn cưỡng nữa mà để tay xuống, quả cầu nước đó nhanh chóng biến mất trong không trung.
Tang Lạc vội vàng giấu đôi chân ướt sũng của mình dưới lớp váy rồi nhân tiện nhìn sư phụ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, người tiện tay đã có thể ngưng tụ được một quả cầu nước.
Bây giờ trừ bộ công pháp bị ép buộc tu luyện, nàng không thể tu luyện những pháp thuật khác, kể cả những pháp thuật nhỏ đơn giản như thuật phất trần, thậm chí cả ngự kiếm cũng không thể học.
Nhưng mà, khi nàng lục lọi trong không gian đào nguyên thì lại tìm được toàn bộ từ tầng một đến tầng chín của bộ công pháp nàng đã luyện.
Ở ngay trên tầng hai của căn nhà nhỏ trong không gian đào nguyên là căn phòng để những cuốn trúc giản ngọc giản đó, trong những miếng ngọc giản màu trắng tỏa ra ánh sáng màu xanh thì có duy nhất một miếng tỏa ra ánh sáng màu đen nên nàng có chút tò mò.
Khi cầm lên xem thử, nàng cảm thấy trong đầu đau như búa bổ.
Sau khi bình tĩnh lại thì trong đầu có thêm phương pháp tu luyện tầng một tới tầng chín của bộ công pháp đó, chi tiết hơn so với những gì nàng có trong đầu lúc mới bắt đầu.
Bấy giờ, Tang Lạc mới biết mình đã xông bừa đánh bậy tìm được những tầng tiếp theo của bộ công pháp nàng đang tu luyện.
Một lần nữa nàng khẳng định không gian đào nguyên này trước kia là của người phụ nữ mặc áo choàng đen đó và đồng thời, Tang Lạc còn phát hiện công pháp tầng một tới tầng chín trong ngọc giản không phải là một bộ công pháp hoàn chỉnh, nội dung phía sau hình như bị thiếu, có lẽ còn mấy tầng nữa.
Nói thế nào đi nữa nàng cũng không tu luyện đến tầng chín nhanh như vậy, cho nên Tang Lạc tạm thời gác lại không quan tâm đ ến.
Điều khiến Tang Lạc quan tâm chính là trong đó có nói, đột phá được tầng ba đến tầng bốn thì có thể bắt đầu học những pháp thuật khác.
Sau khi biết được điều này thì Tang Lạc tu luyện càng chăm chỉ hơn, gần đây nàng mơ hồ cảm thấy mình sắp đạt tới giới hạn của tầng ba.
Dù tu luyện công pháp gì đi nữa nhưng theo lý mà nói, càng lên thì càng khó tăng cấp.
Nhưng nàng phát hiện, mỗi lần sư phụ cho nàng uống loại nước linh tuyền không biết lấy từ đâu thì nàng lại cảm thấy việc tu luyện của mình trở nên nhanh hơn bao giờ hết.
“Ta xem thử công pháp của con.” Phó Thanh Viễn đột nhiên nói.
Tang Lạc hỏi: “Sư phụ, người đột phá trúc cơ thành công rồi sao?”
Phó Thanh Viễn chỉ gật gật đầu rồi không nói thêm gì, lần nữa chàng lại trúc cơ thành công, và kết quả trúc cơ lần này so với khi lần đầu tốt hơn nhiều, đây là điều mà chàng không ngờ tới.
Phó Thanh Viễn đưa một ngón tay ra điểm lên trán của Tang Lạc.
Tang Lạc chỉ cảm thấy hơi lạnh trên trán, sau đó nghe thấy giọng nói khiến người ta yên lòng của sư phụ: “Tĩnh tâm.”
Tang Lạc không dám nghĩ tới điều gì, một lòng một dạ để đầu óc trống rỗng.
Cho dù như vậy, cảm giác linh lực lạ lùng đang chảy trong cơ thể vẫn khiến cho Tang Lạc cảm thấy có chút kỳ lạ.
Linh lực trong cơ thể của nàng và lớp sương được sinh ra khi tu luyện bộ công pháp đó xoắn lại với nhau, bây giờ bị sư phụ thăm dò, lớp sương màu trắng kỳ lạ trong cơ thể của nàng và linh lực đều có chút kích động, Tang Lạc chỉ còn cách cau mày trấn áp lại.
Một lúc lâu, Phó Thanh Viễn bỏ tay xuống, im lặng một lúc rồi nói: “Lớp sương đó…ta chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng ta thấy lớp sương đó và linh lực trong cơ thể con xoắn lại với nhau dường như đã sinh ra linh căn.” Cũng có nghĩa là nếu đồ đệ muốn từ bỏ công pháp này bắt đầu tu luyện lại là không thể được.
Nếu ép buộc, rất có thể linh căn của nàng cũng sẽ bị tiêu diệt.
Phó Thanh Viễn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu đã như vậy, con hãy tiếp tục luyện bộ công pháp này.
Vốn việc tu tiên không thể đoán trước được, đã chiến đấu thì đừng bao giờ sợ hãi mà rút lui.” Sờ lên đầu đồ đệ, Phó Thanh VIễn nhẹ giọng dịu dàng hỏi: “Sợ không?”
Tang Lạc nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước của sư phụ, gật đầu thành thật nói: “Sợ.” Nhưng nàng có sư phụ, chỉ cần không phải một mình đối mặt với những chuyện này, nàng sẽ cảm thấy bớt sợ hơn.
“Nỗi sợ là cách tốt nhất khiến người ta trưởng thành.
Hãy nhớ tâm trạng này, nhưng không được bị ảnh hưởng bởi nó.”
“Dạ, sư phụ.”
“Ta chưa từng kiểm tra việc tu luyện của con.”
Tang Lạc nghe sư phụ nói như vậy thì không kìm được có chút phấn khởi.
Đây là lần đầu tiên sư phụ hỏi những chuyện này, nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Tâm trạng hiện giờ của nàng gần giống như kiếp trước đứng hát trên sân khấu, nhìn thấy ba mẹ đang theo dõi nàng dưới sân khấu vậy.
Với tâm trạng này, Tang Lạc từ từ hội tụ một quả cầu sương, cho đến khi quả cầu đó lớn bằng quả bóng rổ, Tang Lạc không chịu nổi nữa mới dừng lại, thở một hơi dài, ánh mắt nhìn vào sư phụ đầy mong đợi.
Phó Thanh Viễn từng nhìn thấy loại sương khí này một lần, là lúc cứu đồ đệ trở về, nhìn thấy tu sĩ áo choàng đen và đồ đệ sử dụng qua, sương khí đen chỉ cần bám vào một vật thể thì sẽ bị tan ra, uy lực phi phàm.
Chàng cho đồ đệ tiếp tục tu luyện bộ công pháp đó cũng có một số nguyên nhân.
Công pháp này quả thật là công pháp có uy lực lớn nhất mà chàng từng gặp nếu được sử dụng đúng cách.
Hiển nhiên đồ đệ tu luyện rất khắc khổ, từ một đám sương nhỏ mà chàng thấy lúc đó cho đến khi lớn như bây giờ.
Nhưng điều rõ ràng hơn là đồ đệ không hề có ý định dùng nó để sát thương địch, tự bảo vệ mình.
Mà thôi, dù sao đồ đệ vẫn còn nhỏ.
Tang Lạc nhìn thấy sư phụ không nói chuyện thì không nhịn được suy đoán, chẳng lẽ sư phụ không hài lòng? Tang Lạc có chút lo lắng tiến lại gần, cẩn thận hỏi: “Sư phụ, có phải con tu luyện chậm quá không?”
Phó Thanh Viễn đột nhiên kéo dời tay áo của mình ra.
Bị động tác của sư phụ làm cho giật mình, khi Tang Lạc nhìn rõ trên tay áo của sư phụ xuất hiện một cái lỗ lớn, nàng rùng mình lập tức làm tan biến sương khí trên tay.
Bởi vì lớp sương khí này không ảnh hưởng đến nàng, nàng cũng không dùng sương khí này để ăn mòn gì cả nên cũng không để ý lắm.
Bây giờ mới thấy, vừa nãy nàng đã vội đến quá gần làm ăn mòn một lỗ lớn trên tay áo của sư phụ.
Tang Lạc lo lắng đứng một bên nhìn trộm lỗ thủng lớn trên tay áo của sư phụ.
Lúc nãy lớp sương khí của nàng đã ăn mòn áo ngoài và áo trong của chàng, để lộ cổ tay trắng nõn, trắng đến mức có thể nhìn thấy rõ cả mạch máu xanh trên đó.
Nói mới để ý, sương khí của nàng khi ăn mòn mọi thứ vừa nhanh vừa không có tiếng động, nếu lúc nãy sư phụ phản ứng chậm một chút nói không chừng tay cũng bị… a… nghĩ đến đây, Tang Lạc càng cảm thấy lo lắng hơn.
Phó Thanh Viễn không tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt như bị đồ đệ làm hỏng bộ y phục của mình, chàng chỉ xác nhận một lần nữa là lớp sương khí này có uy lực rất lớn.
Bộ y phục này của chàng có bố trí một trận pháp phòng ngự trung phẩm hoàng giai, tuy trận pháp cấp thấp nhất trong bốn cấp bậc thiên địa huyền hoàng, nhưng bị ăn mòn dễ dàng như vậy vẫn khiến chàng có chút kinh ngạc.
Che cổ tay lộ ra dưới lớp áo đen, Phó Thanh Viễn nói: “Làm lại lần nữa.”
“Hả?” Tang Lạc càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa, vừa rồi muốn biểu hiện thật tốt trước mặt sư phụ nên nàng hội tụ tất cả sương khí lại.
Bây giờ, nàng không thể hội tụ sương khí trong một thời gian như thế nữa.
Nhìn thấy bộ dạng của đồ đệ như vậy, Phó Thanh Viễn đã hiểu, cũng không nói gì.
Dù sao lớp sương mù có uy lực lớn như vậy, dễ dàng khô kiệt cũng bình thường.
“Sau này khi hội tụ sương khí, đừng dùng hết tất cả sương khí cùng một lúc.
Ngoài ra thử ảo hóa sương khí thành những loại ám khí có thể tích nhỏ như kim hoặc phi tiêu, có lẽ còn có thể kết hợp với linh lực làm nó giống như ám khí thật, có tầm bắn tương đối xa, đến lúc đó tác dụng của nó không thể lường trước được.
Hơn nữa sương khí của con dễ cạn kiệt, trước mắt chỉ có thể mô phỏng thử những vũ khí có thể tích nhỏ.
Học cách kiểm soát linh lực xuất ra khi hội tụ sương khí, đồng thời theo phương pháp tu luyện tuần hoàn trong cơ thể… ta không biết rõ bộ công pháp này, chỉ có thể dựa vào con tự mình thăm dò thử nghiệm, ít ra cũng có chút phương pháp tự bảo vệ bản thân.”
Lần đầu tiên nghe sư phụ giảng một hơi cả đoạn dài như vậy, Tang Lạc chỉ biết gật đầu.
Thật ra bây giờ nàng có chút lo lắng, lỡ như… sư phụ người chỉ có một bộ y phục này thì phải làm sao, thủng một lỗ như vậy chẳng lẽ sư phụ phải tự mình vá lại? Hình như bao nhiêu năm rồi nàng cũng chỉ nhìn thấy sư phụ mặc bộ y phục màu đen đó, nên sư phụ thật sự chỉ có một bộ y phục này thôi sao?
Phó Thanh Viễn không biết đồ đệ đang vò đầu bứt tai vì quần áo của chàng, chàng chỉ nhìn thấy đồ đệ cứ ngoan ngoãn gật đầu.
Vì vậy sau khi chàng nói xong, nhìn đồ đệ gật đầu bảo nàng tự suy nghĩ, sau đó đi về phía sau căn nhà.
Tang Lạc nhìn thấy sư phụ đi về phía sau căn nhà thì vội vàng nhảy ra lan can nhìn, thấy chàng đi về dòng suối ở phía sau.
Trong thời gian gian bế quan, sư phụ có đi tắm không nhỉ, nàng không có ý chê bai sư phụ, dù sao sư phụ cũng là người biết quyết phất trần mà, haha, hơn nữa bế quan lâu như vậy giờ đi tắm cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là nàng không không biết người có y phục để thay không? Lúc nãy sư phụ đi tay không mà, vậy có nghĩa là sư phụ thật sự không có những y phục khác để thay rồi đúng không!
Mặc cảm và tội lỗi làm cả người Tang Lạc đứng ngồi không yên, rồi đột nhiên nàng phát hiện mình chưa mang giày.
Đúng rồi, giày của nàng vẫn còn đang ở chỗ dòng suối, hay nhân cơ hội đi lấy giày xem thử sư phụ có những y phục khác để thay không.
Thường đi tắm chắc chắn sẽ để những y phục thay ra giặt để qua một bên, nàng qua đó xem sẽ biết ngay.
Bây giờ qua nhanh chút chắc có thể nhìn một cái rồi quay về trước khi sư phụ cởi bỏ y phục bắt đầu tắm.
Sau khi hạ quyết tâm, Tang Lạc cũng chạy qua đó.
Tuy là lẽ thẳng khí hùng, nhưng khi tiếp cận những tảng đá che chắn dòng suối, Tang Lạc vẫn không tự chủ nín thở, giống như một tên trộm trong bộ dạng con mèo, ló đầu ra nhìn, còn thận trọng hét lên một câu: “Sư phụ~”
Động tác tắm của sư phụ nhanh thật, hơn nữa sư phụ đi tắm cũng không cởi bỏ hết y phục sao.
Tang Lạc ngồi xổm phía sau tảng đá, chỉ lộ ra nửa cái đầu và hai con mắt, nhìn thấy sư phụ nhà mình đã cởi bỏ y phục màu đen, chỉ mặc y phục trắng bên trong.
Có lẽ là quen mặc y phục trắng bên trong để tắm rửa nên sư phụ không có ý định cởi bỏ áo trong của mình.
Dòng suối tương đối nông, Phó Thanh Viễn đứng đó, nửa thân trên lộ trên mặt nước.
Y phục trắng bên trong ướt đẫm nên trở nên trong suốt, dính chặt trên người chàng.
Bởi vì chàng quay lưng với Tang Lạc nên nàng chỉ nhìn thấy sư phụ của nàng, sau khi cởi bỏ y phục thì để lộ ra bờ vai rộng và tấm lưng trông gầy gò bên dưới lớp áo trắng.
Mái tóc đen ướt vòng qua vai trái xõa trước ngực không nhìn thấy, nhưng vết sẹo sau lưng không bị tóc che đi, dưới lớp áo ướt đẫm hiện lên càng rõ hơn.
Tang Lạc định tìm xung quanh xem thử có y phục thay ra để rửa không nhưng giờ lại bị vết sẹo thấp thoáng sau lưng của sư phụ thu hút sự chú ý.
Vết sẹo thâm đó có vẻ bắt đầu từ dưới tai phải của sư phụ, rạch ngang qua gáy, dọc xuống theo một đường chéo tới thắt lưng, hiện ra lờ mờ trông thật đáng sợ.
Chắc có lẽ đó là một vết sẹo cũ, để lại dấu ấn sâu đậm như vậy thì biết lúc đó sư phụ thương nghiêm trọng cỡ nào.
Tang Lạc nhìn chằm chằm vết sẹo to lớn đó mà ngẩn người, trong đầu bắt đầu hình thành một chuỗi “lịch sử bị thương thê thảm của sư phụ”.
Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của đồ đệ, Phó Thanh Viễn dừng lại động tác của mình, quay đầu nhìn sang.
Theo động thác của chàng, mái tóc xõa trước ngực đó trượt ra sau lưng ngâm vào trong nước.
Hai gò má của Phó Thanh Viên cũng dính những sợi tóc đen ướt lộn xộn, đôi môi cũng nhuốm hơi nước trông nhợt nhạt hơn, chỉ là trên khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh lùng đó.
Tang Lạc bị sư phụ bắt gặp nhanh chóng lấy lại tỉnh táo đột nhiên không biết nên nói gì, ngồi ở đó với một nụ cười yếu ớt.
Phó Thanh Viễn thu hồi ánh mắt, lấy tay ra khỏi dòng suối, cánh tay mảnh khảnh kèm theo những tia nước.
Hai ngón tay kẹp đôi giầy trên tảng đá bên dòng suối lên, ném về phía Tang Lạc.
“Mang giầy vào.”
“Đón lấy đôi giầy của mình, Tang Lạc mỉm cười rút đầu về ngồi xổm phía sau tảng đá.
Khi nàng mang giầy vào, tiếng nước bên đó lại ào ào vang lên.
Ngổi phía sau tảng đá lớn, Tang Lạc buồn rầu thở dài.
Lúc nãy nàng nhìn bên bờ suối, hình như thật sự không có y phục thay ra để rửa, chút nữa sư phụ sẽ mặc cái gì đi ra? Làm thủng lỗ y phục của sư phụ, nàng còn chưa kịp xin lỗi… hic hic~ Sư phụ, người sống những ngày tháng khổ sở thế nào vậy, đồ đệ cũng không dám nghĩ tới nữa..
“Sư phụ bế quan ra rồi sao?!” Tang Lạc kinh ngạc nói, cũng không quan tâm đ ến việc tắm rửa nữa, nhanh chóng nhặt vội bộ váy màu đỏ bên cạnh mặc vào.
Sau gần một năm tu dưỡng, Tang Lạc trở thành một cô nương nhỏ nhắn trắng trẻo, người cũng cao hơn chút, so với cô bé suy dinh dưỡng lúc mới cứu về thì bây giờ trông nàng giống như một cô nương nhỏ nhắn mười một mười hai tuổi.
Mặc áo xong, Tang Lạc lao về phía căn nhà gỗ, cũng không quên vén mái tóc ướt ra vắt khô nước.
Phó Thanh Viễn vừa xuất quan, không thấy đồ đệ thì thấy hơi lạ, cảm nhận một chút, phát hiện nàng đang ở bên dòng suối thì mới yên tâm thu hồi thần thức, sau đó ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài hiên chờ đợi.
Chàng đợi chưa bao lâu thì nhìn thấy đồ đệ mặc bộ váy màu đỏ như một cây pháo nhỏ, đột nhiên lao vào vòng tay của chàng.
“Sư phụ! Người ra rồi à~” Tang Lạc lao vào vòng tay của sư phụ lâu ngày không gặp, ôm lấy eo ra sức cọ mình vào sư phụ.
Nghĩ tới mái tóc vẫn còn ướt của mình sẽ làm ướt quần áo của sư phụ, nàng mới ngượng ngùng lùi lại một chút, song vẫn kinh ngạc nhìn Phó Thanh Viễn, vui vẻ nói: “Sư phụ, người cuối cùng cũng ra rồi, vừa đúng mười tháng.”
Phó Thanh Viễn gần như không nhận ra đồ đệ của mình.
Nói ra cũng thật buồn cười, từ sau khi nhận đồ đệ này, chàng hầu như chỉ nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, gầy gò và thấp bé của nàng.
Không ngờ mười tháng không gặp, đồ đệ đã trở nên tròn trịa trắng trẻo hơn nhiều, xem ra sống cũng không tệ.
Đôi mắt biết cười trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, khóe mắt cong cong, khóe miệng cong lên, cộng thêm bộ váy màu đỏ trông rất đẹp mắt.
Bị đồ đệ lây nhiễm, trong mắt Phó Thanh Viễn cũng mang theo nụ cười.
Nhưng,khi nhìn xuống, chàng thấy bàn chân nhỏ của đồ đệ lộ ra bên ngoài.
“Dạ, sư phụ đang nhìn gì vậy?” Tang Lạc nhìn xuống theo ánh mắt của sư phụ, nhìn thấy đôi chân trần của mình mới nhớ ra lúc nãy vội quá, quên mang giày.
“Haha~ Đôi giày con để ở bên dòng suối, lúc nãy vội vàng quá quên mang vào.” Tang Lạc mỉm cười, giấu hai bàn chân dơ bẩn của mình dưới váy.
Trong mười tháng này, nàng lúc thì lo lắng sư phụ trúc cơ xảy ra chuyện gì, lúc thì lại lo lắng sư phụ không thể xuất quan đúng thời hạn, đúng là trải qua một ngày như một năm.
Mỗi ngày sau khi luyện công pháp xong nàng sẽ chạy đến trước cửa phòng sư phụ ngồi đợi một lúc.
Bây giờ sư phụ cuối cùng cũng đã xuất quan, Tang Lạc lo lắng suốt, cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi.
“Ngồi xuống.”
Tang Lạc kéo chiếc ghế bên cạnh đến chỗ sư phụ rồi ngồi xuống.
“Giơ chân ra.”
Tang Lạc ngoan ngoãn giơ chân ra, tò mò nhìn sư phụ.
Phó Thanh Viễn không nói gì trực tiếp đưa tay lên hội tụ lại một quả cầu nước, nhắm chuẩn bàn chân phóng vào đó, rửa sạch sỏi đá và cả bụi đất cỏ cây dính trên đấy.
“A!” Tang Lạc chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị quả cầu nước lạnh của sư phụ nện vào chân nên hét lên một tiếng khi.
Sau cú sốc, Tang Lạc lại một lần nữa bị người sư phụ không biết câu nệ tiểu tiết gì của nàng đánh bại.
Sư phụ nàng chắc chắn không biết với sức lực như vậy của chàng, nện một quả cầu nước như vậy thì đôi chân yếu ớt của nàng sẽ đau.
Nếu lúc nãy nàng không kịp vịn vào cái bàn bên cạnh thì suýt nữa đã bị sức lực đó đánh ngã từ trên ghế xuống.
Quả nhiên, Phó Thanh Viễn không phát hiện gì hết, vẻ mặt lạnh lùng lại giơ tay lên chuẩn bị hội tụ một quả cầu nước nữa để rửa chân cho đồ đệ.
“Đợi đã, sư phụ, không cần rửa nữa, sạch sẽ rồi hớ hớ~”
Đồ đệ đã nói như vậy, Phó Thanh Viễn cũng không miễn cưỡng nữa mà để tay xuống, quả cầu nước đó nhanh chóng biến mất trong không trung.
Tang Lạc vội vàng giấu đôi chân ướt sũng của mình dưới lớp váy rồi nhân tiện nhìn sư phụ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, người tiện tay đã có thể ngưng tụ được một quả cầu nước.
Bây giờ trừ bộ công pháp bị ép buộc tu luyện, nàng không thể tu luyện những pháp thuật khác, kể cả những pháp thuật nhỏ đơn giản như thuật phất trần, thậm chí cả ngự kiếm cũng không thể học.
Nhưng mà, khi nàng lục lọi trong không gian đào nguyên thì lại tìm được toàn bộ từ tầng một đến tầng chín của bộ công pháp nàng đã luyện.
Ở ngay trên tầng hai của căn nhà nhỏ trong không gian đào nguyên là căn phòng để những cuốn trúc giản ngọc giản đó, trong những miếng ngọc giản màu trắng tỏa ra ánh sáng màu xanh thì có duy nhất một miếng tỏa ra ánh sáng màu đen nên nàng có chút tò mò.
Khi cầm lên xem thử, nàng cảm thấy trong đầu đau như búa bổ.
Sau khi bình tĩnh lại thì trong đầu có thêm phương pháp tu luyện tầng một tới tầng chín của bộ công pháp đó, chi tiết hơn so với những gì nàng có trong đầu lúc mới bắt đầu.
Bấy giờ, Tang Lạc mới biết mình đã xông bừa đánh bậy tìm được những tầng tiếp theo của bộ công pháp nàng đang tu luyện.
Một lần nữa nàng khẳng định không gian đào nguyên này trước kia là của người phụ nữ mặc áo choàng đen đó và đồng thời, Tang Lạc còn phát hiện công pháp tầng một tới tầng chín trong ngọc giản không phải là một bộ công pháp hoàn chỉnh, nội dung phía sau hình như bị thiếu, có lẽ còn mấy tầng nữa.
Nói thế nào đi nữa nàng cũng không tu luyện đến tầng chín nhanh như vậy, cho nên Tang Lạc tạm thời gác lại không quan tâm đ ến.
Điều khiến Tang Lạc quan tâm chính là trong đó có nói, đột phá được tầng ba đến tầng bốn thì có thể bắt đầu học những pháp thuật khác.
Sau khi biết được điều này thì Tang Lạc tu luyện càng chăm chỉ hơn, gần đây nàng mơ hồ cảm thấy mình sắp đạt tới giới hạn của tầng ba.
Dù tu luyện công pháp gì đi nữa nhưng theo lý mà nói, càng lên thì càng khó tăng cấp.
Nhưng nàng phát hiện, mỗi lần sư phụ cho nàng uống loại nước linh tuyền không biết lấy từ đâu thì nàng lại cảm thấy việc tu luyện của mình trở nên nhanh hơn bao giờ hết.
“Ta xem thử công pháp của con.” Phó Thanh Viễn đột nhiên nói.
Tang Lạc hỏi: “Sư phụ, người đột phá trúc cơ thành công rồi sao?”
Phó Thanh Viễn chỉ gật gật đầu rồi không nói thêm gì, lần nữa chàng lại trúc cơ thành công, và kết quả trúc cơ lần này so với khi lần đầu tốt hơn nhiều, đây là điều mà chàng không ngờ tới.
Phó Thanh Viễn đưa một ngón tay ra điểm lên trán của Tang Lạc.
Tang Lạc chỉ cảm thấy hơi lạnh trên trán, sau đó nghe thấy giọng nói khiến người ta yên lòng của sư phụ: “Tĩnh tâm.”
Tang Lạc không dám nghĩ tới điều gì, một lòng một dạ để đầu óc trống rỗng.
Cho dù như vậy, cảm giác linh lực lạ lùng đang chảy trong cơ thể vẫn khiến cho Tang Lạc cảm thấy có chút kỳ lạ.
Linh lực trong cơ thể của nàng và lớp sương được sinh ra khi tu luyện bộ công pháp đó xoắn lại với nhau, bây giờ bị sư phụ thăm dò, lớp sương màu trắng kỳ lạ trong cơ thể của nàng và linh lực đều có chút kích động, Tang Lạc chỉ còn cách cau mày trấn áp lại.
Một lúc lâu, Phó Thanh Viễn bỏ tay xuống, im lặng một lúc rồi nói: “Lớp sương đó…ta chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng ta thấy lớp sương đó và linh lực trong cơ thể con xoắn lại với nhau dường như đã sinh ra linh căn.” Cũng có nghĩa là nếu đồ đệ muốn từ bỏ công pháp này bắt đầu tu luyện lại là không thể được.
Nếu ép buộc, rất có thể linh căn của nàng cũng sẽ bị tiêu diệt.
Phó Thanh Viễn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu đã như vậy, con hãy tiếp tục luyện bộ công pháp này.
Vốn việc tu tiên không thể đoán trước được, đã chiến đấu thì đừng bao giờ sợ hãi mà rút lui.” Sờ lên đầu đồ đệ, Phó Thanh VIễn nhẹ giọng dịu dàng hỏi: “Sợ không?”
Tang Lạc nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước của sư phụ, gật đầu thành thật nói: “Sợ.” Nhưng nàng có sư phụ, chỉ cần không phải một mình đối mặt với những chuyện này, nàng sẽ cảm thấy bớt sợ hơn.
“Nỗi sợ là cách tốt nhất khiến người ta trưởng thành.
Hãy nhớ tâm trạng này, nhưng không được bị ảnh hưởng bởi nó.”
“Dạ, sư phụ.”
“Ta chưa từng kiểm tra việc tu luyện của con.”
Tang Lạc nghe sư phụ nói như vậy thì không kìm được có chút phấn khởi.
Đây là lần đầu tiên sư phụ hỏi những chuyện này, nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Tâm trạng hiện giờ của nàng gần giống như kiếp trước đứng hát trên sân khấu, nhìn thấy ba mẹ đang theo dõi nàng dưới sân khấu vậy.
Với tâm trạng này, Tang Lạc từ từ hội tụ một quả cầu sương, cho đến khi quả cầu đó lớn bằng quả bóng rổ, Tang Lạc không chịu nổi nữa mới dừng lại, thở một hơi dài, ánh mắt nhìn vào sư phụ đầy mong đợi.
Phó Thanh Viễn từng nhìn thấy loại sương khí này một lần, là lúc cứu đồ đệ trở về, nhìn thấy tu sĩ áo choàng đen và đồ đệ sử dụng qua, sương khí đen chỉ cần bám vào một vật thể thì sẽ bị tan ra, uy lực phi phàm.
Chàng cho đồ đệ tiếp tục tu luyện bộ công pháp đó cũng có một số nguyên nhân.
Công pháp này quả thật là công pháp có uy lực lớn nhất mà chàng từng gặp nếu được sử dụng đúng cách.
Hiển nhiên đồ đệ tu luyện rất khắc khổ, từ một đám sương nhỏ mà chàng thấy lúc đó cho đến khi lớn như bây giờ.
Nhưng điều rõ ràng hơn là đồ đệ không hề có ý định dùng nó để sát thương địch, tự bảo vệ mình.
Mà thôi, dù sao đồ đệ vẫn còn nhỏ.
Tang Lạc nhìn thấy sư phụ không nói chuyện thì không nhịn được suy đoán, chẳng lẽ sư phụ không hài lòng? Tang Lạc có chút lo lắng tiến lại gần, cẩn thận hỏi: “Sư phụ, có phải con tu luyện chậm quá không?”
Phó Thanh Viễn đột nhiên kéo dời tay áo của mình ra.
Bị động tác của sư phụ làm cho giật mình, khi Tang Lạc nhìn rõ trên tay áo của sư phụ xuất hiện một cái lỗ lớn, nàng rùng mình lập tức làm tan biến sương khí trên tay.
Bởi vì lớp sương khí này không ảnh hưởng đến nàng, nàng cũng không dùng sương khí này để ăn mòn gì cả nên cũng không để ý lắm.
Bây giờ mới thấy, vừa nãy nàng đã vội đến quá gần làm ăn mòn một lỗ lớn trên tay áo của sư phụ.
Tang Lạc lo lắng đứng một bên nhìn trộm lỗ thủng lớn trên tay áo của sư phụ.
Lúc nãy lớp sương khí của nàng đã ăn mòn áo ngoài và áo trong của chàng, để lộ cổ tay trắng nõn, trắng đến mức có thể nhìn thấy rõ cả mạch máu xanh trên đó.
Nói mới để ý, sương khí của nàng khi ăn mòn mọi thứ vừa nhanh vừa không có tiếng động, nếu lúc nãy sư phụ phản ứng chậm một chút nói không chừng tay cũng bị… a… nghĩ đến đây, Tang Lạc càng cảm thấy lo lắng hơn.
Phó Thanh Viễn không tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt như bị đồ đệ làm hỏng bộ y phục của mình, chàng chỉ xác nhận một lần nữa là lớp sương khí này có uy lực rất lớn.
Bộ y phục này của chàng có bố trí một trận pháp phòng ngự trung phẩm hoàng giai, tuy trận pháp cấp thấp nhất trong bốn cấp bậc thiên địa huyền hoàng, nhưng bị ăn mòn dễ dàng như vậy vẫn khiến chàng có chút kinh ngạc.
Che cổ tay lộ ra dưới lớp áo đen, Phó Thanh Viễn nói: “Làm lại lần nữa.”
“Hả?” Tang Lạc càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa, vừa rồi muốn biểu hiện thật tốt trước mặt sư phụ nên nàng hội tụ tất cả sương khí lại.
Bây giờ, nàng không thể hội tụ sương khí trong một thời gian như thế nữa.
Nhìn thấy bộ dạng của đồ đệ như vậy, Phó Thanh Viễn đã hiểu, cũng không nói gì.
Dù sao lớp sương mù có uy lực lớn như vậy, dễ dàng khô kiệt cũng bình thường.
“Sau này khi hội tụ sương khí, đừng dùng hết tất cả sương khí cùng một lúc.
Ngoài ra thử ảo hóa sương khí thành những loại ám khí có thể tích nhỏ như kim hoặc phi tiêu, có lẽ còn có thể kết hợp với linh lực làm nó giống như ám khí thật, có tầm bắn tương đối xa, đến lúc đó tác dụng của nó không thể lường trước được.
Hơn nữa sương khí của con dễ cạn kiệt, trước mắt chỉ có thể mô phỏng thử những vũ khí có thể tích nhỏ.
Học cách kiểm soát linh lực xuất ra khi hội tụ sương khí, đồng thời theo phương pháp tu luyện tuần hoàn trong cơ thể… ta không biết rõ bộ công pháp này, chỉ có thể dựa vào con tự mình thăm dò thử nghiệm, ít ra cũng có chút phương pháp tự bảo vệ bản thân.”
Lần đầu tiên nghe sư phụ giảng một hơi cả đoạn dài như vậy, Tang Lạc chỉ biết gật đầu.
Thật ra bây giờ nàng có chút lo lắng, lỡ như… sư phụ người chỉ có một bộ y phục này thì phải làm sao, thủng một lỗ như vậy chẳng lẽ sư phụ phải tự mình vá lại? Hình như bao nhiêu năm rồi nàng cũng chỉ nhìn thấy sư phụ mặc bộ y phục màu đen đó, nên sư phụ thật sự chỉ có một bộ y phục này thôi sao?
Phó Thanh Viễn không biết đồ đệ đang vò đầu bứt tai vì quần áo của chàng, chàng chỉ nhìn thấy đồ đệ cứ ngoan ngoãn gật đầu.
Vì vậy sau khi chàng nói xong, nhìn đồ đệ gật đầu bảo nàng tự suy nghĩ, sau đó đi về phía sau căn nhà.
Tang Lạc nhìn thấy sư phụ đi về phía sau căn nhà thì vội vàng nhảy ra lan can nhìn, thấy chàng đi về dòng suối ở phía sau.
Trong thời gian gian bế quan, sư phụ có đi tắm không nhỉ, nàng không có ý chê bai sư phụ, dù sao sư phụ cũng là người biết quyết phất trần mà, haha, hơn nữa bế quan lâu như vậy giờ đi tắm cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là nàng không không biết người có y phục để thay không? Lúc nãy sư phụ đi tay không mà, vậy có nghĩa là sư phụ thật sự không có những y phục khác để thay rồi đúng không!
Mặc cảm và tội lỗi làm cả người Tang Lạc đứng ngồi không yên, rồi đột nhiên nàng phát hiện mình chưa mang giày.
Đúng rồi, giày của nàng vẫn còn đang ở chỗ dòng suối, hay nhân cơ hội đi lấy giày xem thử sư phụ có những y phục khác để thay không.
Thường đi tắm chắc chắn sẽ để những y phục thay ra giặt để qua một bên, nàng qua đó xem sẽ biết ngay.
Bây giờ qua nhanh chút chắc có thể nhìn một cái rồi quay về trước khi sư phụ cởi bỏ y phục bắt đầu tắm.
Sau khi hạ quyết tâm, Tang Lạc cũng chạy qua đó.
Tuy là lẽ thẳng khí hùng, nhưng khi tiếp cận những tảng đá che chắn dòng suối, Tang Lạc vẫn không tự chủ nín thở, giống như một tên trộm trong bộ dạng con mèo, ló đầu ra nhìn, còn thận trọng hét lên một câu: “Sư phụ~”
Động tác tắm của sư phụ nhanh thật, hơn nữa sư phụ đi tắm cũng không cởi bỏ hết y phục sao.
Tang Lạc ngồi xổm phía sau tảng đá, chỉ lộ ra nửa cái đầu và hai con mắt, nhìn thấy sư phụ nhà mình đã cởi bỏ y phục màu đen, chỉ mặc y phục trắng bên trong.
Có lẽ là quen mặc y phục trắng bên trong để tắm rửa nên sư phụ không có ý định cởi bỏ áo trong của mình.
Dòng suối tương đối nông, Phó Thanh Viễn đứng đó, nửa thân trên lộ trên mặt nước.
Y phục trắng bên trong ướt đẫm nên trở nên trong suốt, dính chặt trên người chàng.
Bởi vì chàng quay lưng với Tang Lạc nên nàng chỉ nhìn thấy sư phụ của nàng, sau khi cởi bỏ y phục thì để lộ ra bờ vai rộng và tấm lưng trông gầy gò bên dưới lớp áo trắng.
Mái tóc đen ướt vòng qua vai trái xõa trước ngực không nhìn thấy, nhưng vết sẹo sau lưng không bị tóc che đi, dưới lớp áo ướt đẫm hiện lên càng rõ hơn.
Tang Lạc định tìm xung quanh xem thử có y phục thay ra để rửa không nhưng giờ lại bị vết sẹo thấp thoáng sau lưng của sư phụ thu hút sự chú ý.
Vết sẹo thâm đó có vẻ bắt đầu từ dưới tai phải của sư phụ, rạch ngang qua gáy, dọc xuống theo một đường chéo tới thắt lưng, hiện ra lờ mờ trông thật đáng sợ.
Chắc có lẽ đó là một vết sẹo cũ, để lại dấu ấn sâu đậm như vậy thì biết lúc đó sư phụ thương nghiêm trọng cỡ nào.
Tang Lạc nhìn chằm chằm vết sẹo to lớn đó mà ngẩn người, trong đầu bắt đầu hình thành một chuỗi “lịch sử bị thương thê thảm của sư phụ”.
Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của đồ đệ, Phó Thanh Viễn dừng lại động tác của mình, quay đầu nhìn sang.
Theo động thác của chàng, mái tóc xõa trước ngực đó trượt ra sau lưng ngâm vào trong nước.
Hai gò má của Phó Thanh Viên cũng dính những sợi tóc đen ướt lộn xộn, đôi môi cũng nhuốm hơi nước trông nhợt nhạt hơn, chỉ là trên khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh lùng đó.
Tang Lạc bị sư phụ bắt gặp nhanh chóng lấy lại tỉnh táo đột nhiên không biết nên nói gì, ngồi ở đó với một nụ cười yếu ớt.
Phó Thanh Viễn thu hồi ánh mắt, lấy tay ra khỏi dòng suối, cánh tay mảnh khảnh kèm theo những tia nước.
Hai ngón tay kẹp đôi giầy trên tảng đá bên dòng suối lên, ném về phía Tang Lạc.
“Mang giầy vào.”
“Đón lấy đôi giầy của mình, Tang Lạc mỉm cười rút đầu về ngồi xổm phía sau tảng đá.
Khi nàng mang giầy vào, tiếng nước bên đó lại ào ào vang lên.
Ngổi phía sau tảng đá lớn, Tang Lạc buồn rầu thở dài.
Lúc nãy nàng nhìn bên bờ suối, hình như thật sự không có y phục thay ra để rửa, chút nữa sư phụ sẽ mặc cái gì đi ra? Làm thủng lỗ y phục của sư phụ, nàng còn chưa kịp xin lỗi… hic hic~ Sư phụ, người sống những ngày tháng khổ sở thế nào vậy, đồ đệ cũng không dám nghĩ tới nữa..