Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
“I’m a beautiful girl…I’m a beautiful girl…” – Đó là nhạc chuông dành riêng cho Gia Trân.
Tôi nghe máy, có phần uể oải.
“Ơn trời! Cuối cùng cũng không bận!” – Ngừng ba giây, từ sốt sắng chuyển sang bình tĩnh – “Anh ta gọi đến à?” – Đợi một chút không thấy tôi nói tiếp – “…xin lỗi nhé, An Kiệt.”
“…Không việc gì.” – Tôi vừa rồi cũng có chút bực mình, nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy dễ hiểu thôi.
Gia Trân cũng coi là hiểu rõ tôi, nếu không nói gì thì thực là bực mình, nhưng một câu “Không việc gì” của tôi có thể hiểu là không việc gì. Cho nên ngay sau đó, Gia Trân bèn lấy lại tinh thần, trở giọng chống chế – “Tớ nói cho cậu biết nhớ, tớ thật sự đã kiên quyết có chết cũng không khai số điện thoại của cậu ra cho anh ta, nhưng mà, cậu biết không, cái tên Diệp Lận đáng chết đó lại lấy Bùi Khải ra khống chế tớ! Cho tới giờ tớ chưa từng gặp ai dùng lời mà nham hiểm xấu xa như thế.”
Tôi lấy tay day day mắt, hơi hơi đau đầu. Đi vào phòng ngủ, nằm thẳng trên giường. Đây là phòng hai năm trước tôi nhờ Phác Tranh giữ hộ, sau khi mọi thứ hoàn thiện cải tạo, ngoài việc vệ sinh bán thời gian và thường xuyên thay đổi rèm cửa, ga trải giường, ngoài ra không cho phép bất kỳ ai bước vào.
Không ngờ rằng sớm phải dùng đến như thế, thế là ngay đêm đầu tiên về nước đã phải dùng rồi.
“Anh ta cứ cười và ‘ngọt ngào’ nguyền rủa tớ năm nay sẽ không lấy chồng được! Nửa năm nữa tớ kết hôn rồi, thế mà anh ta cứ trù ẻo, thế mà nh ta…thế mà…” – Bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng thở phừng phừng của Gia Trân.
Tôi đoán Gian Trân còn nhiều điều cần phải… “biểu đạt”, cái này mà nói, tôi không có hứng thú cũng chẳng có tâm tình đâu mà nghe. Cho nên tôi để di động gác lên gối, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Cơn giá lạnh như băng mang theo những bông tuyết li ti lùa từ cửa sổ hướng tay vào phòng, rèm cửa đen tuyền cứ nâng lên lại hạ xuống.
Rất lâu sau lại nghe tiếng Gia Trân nói rất nhỏ qua điện thoại – “…An Kiệt, rất xin lỗi.”
Tôi cười cười, mang điện thoại lại gần – “Không sao mà, dù sao sau khi về Pháp cũng sẽ đổi lại số.” – Chuyện kiểu này cũng không phải lần đầu xảy ra, sáu năm trước, ngày đầu tiên ở Pháp, cha còn gọi tới bốn lần, và cả những chuyện khác nữa…
Biết số điện thoại của tôi chỉ có mẹ, Phác Tranh, mẹ của Phác Tranh tức cô tôi ở Phần Lan, mà Gia Trân cũng chỉ lần này về nước tôi mới nói cho biết, nhiều hơn, tôi sẽ lại đổi số.
“Ngày mai cùng đi ăn cơm đi, thêm cả Lâm Tiểu Địch nữa.”
Lâm Tiểu Địch có thể coi là một trong số thưa thớt bạn bè tôi trong quãng thời gian trung học. Sau đó nghe nói lấy chồng tận Đài Loan, mà tôi khi ấy đang chuẩn bị thi nên không thể tham dự hôn lễ của cô ấy, chuyện này đến giờ tôi vẫn cảm thấy áy náy, dù sao Lâm Tiểu Địch vẫn luôn đối xử với tôi như bạn chí cốt, người như vậy đối với cuộc đời tôi ít ỏi đếm trên đầu ngón tay.
Lần gần đây nhất tôi gặp Lâm Tiểu Địch là hai năm trước, Lâm Tiểu Địch tới châu Âu du lịch cùng Gia Trân, tôi dẫn đường.
“Sao cô ấy đến được?” – Nghe có phần cụt lủn, thật sự mệt chết đi được.
“Ờ, tớ bảo với Tiểu Địch là cậu mới về, cô ấy liền bay ngay tới Hồng Kông.” – Gia Trân cười nói – “Nếu không phải cô nàng đã kết hôn rồi, tớ còn nghĩ người ta có tình yêu đồng tính đối với cậu ấy.”
“…..”
“Đi ăn nhé, hiếm lắm mới có một lần, hơn nữa Bùi Khải cũng nóng lòng muốn gặp người đẹp lắm.”
Tôi cười nói – “Người đẹp cái gì chứ, chẳng thấy gì cả.” – Tôi với Bùi Khải cũng không thân thiết, vì quan hệ với Gia Trân nên thi thoảng cũng qua lại vài câu.
“Trong mắt anh ta, ngoài tớ ra, đàn bà con gái ai cũng là người đẹp hết, mà cậu còn là người đẹp siêu cấp ấy, có thể gọi là đại mỹ nhân ấy.”
“Cũng chỉ ‘gọi là’ thôi.” – Tôi cười.
“Sẽ đi ăn chứ?”
“Có thể từ chối sao?”
“Tuyệt đối không được, Tiểu Địch còn nói nếu cậu không đến thì cô ấy không thèm nhìn mặt cậu luôn! Gớm, người ta thân gái hai lần lên xuống máy bay chỉ vì muốn mời cậu một bữa cơm cũng thật là có lòng.”
Tôi nghĩ ngợi một lát – “Thôi được rồi. Mai tớ sẽ đi cùng với Phác Tranh. Thời gian địa điểm cậu cứ nói với Phác Tranh là được.”
“OK, chuyển máy cho tớ nói chuyện với Phác Tranh.” – Ngừng một chút, Gia Trân chần chừ – “Còn nữa…cái này…Diệp Lận và Dương Á Lợi cũng tới nữa…”
Tôi thở dài – “Không sao cả, luôn muốn gặp mà.”
~ Hết chương 5 ~
Tôi nghe máy, có phần uể oải.
“Ơn trời! Cuối cùng cũng không bận!” – Ngừng ba giây, từ sốt sắng chuyển sang bình tĩnh – “Anh ta gọi đến à?” – Đợi một chút không thấy tôi nói tiếp – “…xin lỗi nhé, An Kiệt.”
“…Không việc gì.” – Tôi vừa rồi cũng có chút bực mình, nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy dễ hiểu thôi.
Gia Trân cũng coi là hiểu rõ tôi, nếu không nói gì thì thực là bực mình, nhưng một câu “Không việc gì” của tôi có thể hiểu là không việc gì. Cho nên ngay sau đó, Gia Trân bèn lấy lại tinh thần, trở giọng chống chế – “Tớ nói cho cậu biết nhớ, tớ thật sự đã kiên quyết có chết cũng không khai số điện thoại của cậu ra cho anh ta, nhưng mà, cậu biết không, cái tên Diệp Lận đáng chết đó lại lấy Bùi Khải ra khống chế tớ! Cho tới giờ tớ chưa từng gặp ai dùng lời mà nham hiểm xấu xa như thế.”
Tôi lấy tay day day mắt, hơi hơi đau đầu. Đi vào phòng ngủ, nằm thẳng trên giường. Đây là phòng hai năm trước tôi nhờ Phác Tranh giữ hộ, sau khi mọi thứ hoàn thiện cải tạo, ngoài việc vệ sinh bán thời gian và thường xuyên thay đổi rèm cửa, ga trải giường, ngoài ra không cho phép bất kỳ ai bước vào.
Không ngờ rằng sớm phải dùng đến như thế, thế là ngay đêm đầu tiên về nước đã phải dùng rồi.
“Anh ta cứ cười và ‘ngọt ngào’ nguyền rủa tớ năm nay sẽ không lấy chồng được! Nửa năm nữa tớ kết hôn rồi, thế mà anh ta cứ trù ẻo, thế mà nh ta…thế mà…” – Bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng thở phừng phừng của Gia Trân.
Tôi đoán Gian Trân còn nhiều điều cần phải… “biểu đạt”, cái này mà nói, tôi không có hứng thú cũng chẳng có tâm tình đâu mà nghe. Cho nên tôi để di động gác lên gối, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Cơn giá lạnh như băng mang theo những bông tuyết li ti lùa từ cửa sổ hướng tay vào phòng, rèm cửa đen tuyền cứ nâng lên lại hạ xuống.
Rất lâu sau lại nghe tiếng Gia Trân nói rất nhỏ qua điện thoại – “…An Kiệt, rất xin lỗi.”
Tôi cười cười, mang điện thoại lại gần – “Không sao mà, dù sao sau khi về Pháp cũng sẽ đổi lại số.” – Chuyện kiểu này cũng không phải lần đầu xảy ra, sáu năm trước, ngày đầu tiên ở Pháp, cha còn gọi tới bốn lần, và cả những chuyện khác nữa…
Biết số điện thoại của tôi chỉ có mẹ, Phác Tranh, mẹ của Phác Tranh tức cô tôi ở Phần Lan, mà Gia Trân cũng chỉ lần này về nước tôi mới nói cho biết, nhiều hơn, tôi sẽ lại đổi số.
“Ngày mai cùng đi ăn cơm đi, thêm cả Lâm Tiểu Địch nữa.”
Lâm Tiểu Địch có thể coi là một trong số thưa thớt bạn bè tôi trong quãng thời gian trung học. Sau đó nghe nói lấy chồng tận Đài Loan, mà tôi khi ấy đang chuẩn bị thi nên không thể tham dự hôn lễ của cô ấy, chuyện này đến giờ tôi vẫn cảm thấy áy náy, dù sao Lâm Tiểu Địch vẫn luôn đối xử với tôi như bạn chí cốt, người như vậy đối với cuộc đời tôi ít ỏi đếm trên đầu ngón tay.
Lần gần đây nhất tôi gặp Lâm Tiểu Địch là hai năm trước, Lâm Tiểu Địch tới châu Âu du lịch cùng Gia Trân, tôi dẫn đường.
“Sao cô ấy đến được?” – Nghe có phần cụt lủn, thật sự mệt chết đi được.
“Ờ, tớ bảo với Tiểu Địch là cậu mới về, cô ấy liền bay ngay tới Hồng Kông.” – Gia Trân cười nói – “Nếu không phải cô nàng đã kết hôn rồi, tớ còn nghĩ người ta có tình yêu đồng tính đối với cậu ấy.”
“…..”
“Đi ăn nhé, hiếm lắm mới có một lần, hơn nữa Bùi Khải cũng nóng lòng muốn gặp người đẹp lắm.”
Tôi cười nói – “Người đẹp cái gì chứ, chẳng thấy gì cả.” – Tôi với Bùi Khải cũng không thân thiết, vì quan hệ với Gia Trân nên thi thoảng cũng qua lại vài câu.
“Trong mắt anh ta, ngoài tớ ra, đàn bà con gái ai cũng là người đẹp hết, mà cậu còn là người đẹp siêu cấp ấy, có thể gọi là đại mỹ nhân ấy.”
“Cũng chỉ ‘gọi là’ thôi.” – Tôi cười.
“Sẽ đi ăn chứ?”
“Có thể từ chối sao?”
“Tuyệt đối không được, Tiểu Địch còn nói nếu cậu không đến thì cô ấy không thèm nhìn mặt cậu luôn! Gớm, người ta thân gái hai lần lên xuống máy bay chỉ vì muốn mời cậu một bữa cơm cũng thật là có lòng.”
Tôi nghĩ ngợi một lát – “Thôi được rồi. Mai tớ sẽ đi cùng với Phác Tranh. Thời gian địa điểm cậu cứ nói với Phác Tranh là được.”
“OK, chuyển máy cho tớ nói chuyện với Phác Tranh.” – Ngừng một chút, Gia Trân chần chừ – “Còn nữa…cái này…Diệp Lận và Dương Á Lợi cũng tới nữa…”
Tôi thở dài – “Không sao cả, luôn muốn gặp mà.”
~ Hết chương 5 ~
Bình luận facebook