Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Edit: Liệt Tuyết (Juukapup)
Tịch Si Thần đi tới ôm lấy tôi đang ngồi trên sofa, tựa đầu tự nhiên chôn mặt vào mái tóc tôi.
Tôi không nhịn được phì cười – “Đà điểu chôn đầu vào cát?”
Tịch Si Thần thở dài – “Bình tĩnh lắm cũng có sơ hở.”
Tôi mơ hồ cười, tiếp tục cúi đầu lật giở một trang sách.
“An Kiệt.” – Tịch Si Thần nhẹ nhàng gọi một tiếng – “……….anh ta có được em sáu năm.”
“Đây xem như lời oán giận?”
“Anh không muốn phủ nhận.” – Anh lẩm bẩm.
“Tịch Si Thần.” – Rốt cuộc tôi cũng nói. – “Em đã từng yêu anh ấy.”
Cảm giác được nơi cổ bị nhẹ nhàng cắn lấy một cái, không đau, nhưng chắc chắn lưu lại dấu răng. – “Em có thể không nói ra mà.”
“Anh để ý quá khứ này của em.”
“Không thèm để ý là giả dối.” – Tiếng nói chậm rãi nhẹ nhàng, cuối cùng gần như không nghe ra. – “Thực sự ghen tỵ phát điên lên được.”
“Vậy thì, em phải bù đắp cho anh thế nào đây?” – Tôi cười khẽ.
Tịch Si Thần giật mình, nâng cằm tôi lên bằng một nụ hôn quấn quít đến hít thở không thông, trong khoảnh khắc sức nóng tăng lên, hơi thở hai người hòa chung một chỗ, cuối cùng đều có phần khó mà rời ra.
Cho đến khi môi bị quấn mút đến đau xót, tôi mới hoàn hồn, cẩn thận đẩy Tịch Si Thần ra. – “Đây là văn phòng.” – Trịnh trọng nhắc nhở, nhưng giọng điệu yếu ớt vô lực.
Tiếng nói của Tịch Si Thần cũng có chút nghèn nghẹn – “Em đã nói muốn bù đắp cho anh mà.” – Vị lên án rõ đậm.
******************
Nhà hàng Hoa Thịnh, bầu không khí được trang hoàng xa hoa thể hiện rõ mười phần là quán cơm Tây.
Tới tương đối sớm, không nhiều người lắm.
Tịch Si Thần đặt bàn hai người, ở trong khu tình nhân, càng yên tĩnh hơn.
“Sao hôm nay tự dưng lại muốn ra ngoài ăn?” – Tôi hỏi, lại nói tiếp tôi và Tịch Si Thần đối với việc cơm nước cũng lơ là đôi chút, tuy trình độ không cao nhưng cũng có thể tạm cho qua, cho nên tình huống bình thường rất ít khi ra ngoài ăn cơm.
“Chúc mừng.”
“Em nhớ là sinh nhật của anh qua rồi, còn sinh nhật của em là vào mùa thu.”
Tịch Si Thần mỉm cười, ánh mắt dịu dàng – “Chúc mừng đôi khi không cần có lý do, có lẽ………” – Anh cười khẽ – “Chúng ta có thể gọi là hẹn hò.”
“Thêm một ly champagne nhé?” – Mặt tôi giãn ra.
“Không, em quên à, em không uống rượu được.”
Tôi hít một hơi. – “Tịch Si Thần, anh làm em có cảm giác, mình đang tự chui đầu vào rọ, rồi muốn chui ra cũng không được.”
“Vậy thì, Anatasia tiểu thư, anh phải nói cho em hay, chính anh cũng đang ở trong cái bẫy này, đồng thời, cũng chẳng muốn ra.” – Lúc này, ánh mắt Tịch Si Thần sáng rõ lên chân tình khẩn khoản.
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng tránh đi ánh nhìn đó.
Tịch Si Thần cười, gọi phục vụ tới chọn món.
Nghe anh nhẹ nhàng thản nhiên gọi món, tôi lại không nhịn được mà nói chen vào – “Ngay cả khẩu vị với món Australia của em anh cũng biết.” – Có phần khó mà tin được, vì tôi thực sự rất ít khi ăn món Australia, mặc dù cũng hơi hơi thích.
“Giản tiểu thư, tôi yêu thầm em mười hai năm rồi.” – Ngẩng đầu khỏi thực đơn, đôi mắt sâu và đen, ngữ điệu nhàn nhạt, trực tiếp mà thật lòng.
Cô phục vụ hơi đỏ mặt rời đi.
Tôi cũng không thể tiếp tục được nữa, lại đành ‘trốn tránh’, uể oải nhìn quanh bài trí của nhà hàng.
Nhưng lại nhoáng lên trong mắt một bóng người quen thuộc, mà bóng người ấy cũng đã nhìn thấy tôi.
“An Kiệt?! Trời ạ!” – Mạc Gia Trân chạy tới, ánh mắt ngạc nhiên mở to cực đại.
“Gia Trân.” – Tôi cười yếu ớt đáp lại.
“Về từ bao giờ vậy?!” – Hơi kích động kéo lấy tay tôi – “Ý tớ là, lại quay về à? Sao không báo trước cho bọn tớ một tiếng?”
“Mấy hôm trước, không muốn làm phiền cậu.” – Tôi liếc mắt nhìn Tịch Si Thần.
“Nói cái gì thế!” – Lúc này Mạc Gia Trân mới chú ý tới Tịch Si Thần đang ngồi ở vị trí đối diện với tôi, dừng lại một chút, lập tức thu lại bảy phần dương nanh múa vuốt. – “Vị đây là…?”
“Tịch Si Thần, bạn trai…tớ.”
“A!” – Mạc Gia Trân kinh ngạc, lập tức lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, quay sang lễ phép nói với Tịch Si Thần – “À, chào anh.” – Nhưng thực ra chưa bao giờ thấy Gia Trân rụt rè trước người khác đến vậy.
Tịch Si Thần hơi gật đầu, tiếp tục không để ý quấy quấy ly cà phê trên bàn.
“À mà bọn Bùi Khải đang ở bao sương(A Tuyết: 包厢- phòng đặt riêng).” – Gia Trân chỉ chỉ đằng sau – “Có muốn qua ngồi cùng không.”
“Không.” – Tôi cười khẽ.
“Không có Diệp Lận đâu.” – Gia Trân khẽ thốt lên, sau đó nhận ra Tịch Si Thần ở bên cạnh, lập tức liền sửa lại – “Chỉ có mấy người bạn học hồi trung học, à à, phải có đến tám phần là cậu không nhớ rõ.”
Tôi cười cười, không nói gì cả.
“Vậy tớ không quấy rầy nữa, đi trước nhé.” – Gia Trân có chút xấu hổ. – “Sau này hẹn cậu đi ăn sau nhé.”
“Được.”
Nhìn Gia Trân đi xa, chỉ muốn xoay người ngồi xuống, Tịch Si Thần đột nhiên đứng lên kéo lấy tay trái của tôi đi ra ngoài.
“Làm sao vậy?”
Trong chốc lát được anh đưa tới một ban công trang trí hết sức tinh mỹ, vị trí rất thưa vắng người qua lại, lại có tường đá bao bọc, tôi chỉ có thể nói, đây mà một vị trí tương đối bí mật, vô cùng ngạc nhiên đang muốn ngẩng đầu lên hỏi, đôi môi nóng bỏng nặng nề dán xuống, trong dịu dàng lại mang sức lực mạnh mẽ.
“Em vừa nhíu mày.” – Đầu ngón tay tao nhã mơn trớn mi tâm của tôi, đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn tôi đăm đăm.
“Hơ?”
Đôi môi lại bị ấn xuống nhẹ nhàng – “Nhưng mà, anh thích cách xưng hô đó.” – Nháy mắt sau đó mảnh lạnh lùng kia bị thay bằng ý cười nhàn nhạt. – “Cho nên, tha cho em cái tội nhíu mày vì cái tên đó, nhưng mà, lần sau không được như vậy nữa nhé.”
Thay đổi thất thường……….đây là từ duy nhất thoáng hiện lên trong đầu tôi lúc này.
Tịch Si Thần đi tới ôm lấy tôi đang ngồi trên sofa, tựa đầu tự nhiên chôn mặt vào mái tóc tôi.
Tôi không nhịn được phì cười – “Đà điểu chôn đầu vào cát?”
Tịch Si Thần thở dài – “Bình tĩnh lắm cũng có sơ hở.”
Tôi mơ hồ cười, tiếp tục cúi đầu lật giở một trang sách.
“An Kiệt.” – Tịch Si Thần nhẹ nhàng gọi một tiếng – “……….anh ta có được em sáu năm.”
“Đây xem như lời oán giận?”
“Anh không muốn phủ nhận.” – Anh lẩm bẩm.
“Tịch Si Thần.” – Rốt cuộc tôi cũng nói. – “Em đã từng yêu anh ấy.”
Cảm giác được nơi cổ bị nhẹ nhàng cắn lấy một cái, không đau, nhưng chắc chắn lưu lại dấu răng. – “Em có thể không nói ra mà.”
“Anh để ý quá khứ này của em.”
“Không thèm để ý là giả dối.” – Tiếng nói chậm rãi nhẹ nhàng, cuối cùng gần như không nghe ra. – “Thực sự ghen tỵ phát điên lên được.”
“Vậy thì, em phải bù đắp cho anh thế nào đây?” – Tôi cười khẽ.
Tịch Si Thần giật mình, nâng cằm tôi lên bằng một nụ hôn quấn quít đến hít thở không thông, trong khoảnh khắc sức nóng tăng lên, hơi thở hai người hòa chung một chỗ, cuối cùng đều có phần khó mà rời ra.
Cho đến khi môi bị quấn mút đến đau xót, tôi mới hoàn hồn, cẩn thận đẩy Tịch Si Thần ra. – “Đây là văn phòng.” – Trịnh trọng nhắc nhở, nhưng giọng điệu yếu ớt vô lực.
Tiếng nói của Tịch Si Thần cũng có chút nghèn nghẹn – “Em đã nói muốn bù đắp cho anh mà.” – Vị lên án rõ đậm.
******************
Nhà hàng Hoa Thịnh, bầu không khí được trang hoàng xa hoa thể hiện rõ mười phần là quán cơm Tây.
Tới tương đối sớm, không nhiều người lắm.
Tịch Si Thần đặt bàn hai người, ở trong khu tình nhân, càng yên tĩnh hơn.
“Sao hôm nay tự dưng lại muốn ra ngoài ăn?” – Tôi hỏi, lại nói tiếp tôi và Tịch Si Thần đối với việc cơm nước cũng lơ là đôi chút, tuy trình độ không cao nhưng cũng có thể tạm cho qua, cho nên tình huống bình thường rất ít khi ra ngoài ăn cơm.
“Chúc mừng.”
“Em nhớ là sinh nhật của anh qua rồi, còn sinh nhật của em là vào mùa thu.”
Tịch Si Thần mỉm cười, ánh mắt dịu dàng – “Chúc mừng đôi khi không cần có lý do, có lẽ………” – Anh cười khẽ – “Chúng ta có thể gọi là hẹn hò.”
“Thêm một ly champagne nhé?” – Mặt tôi giãn ra.
“Không, em quên à, em không uống rượu được.”
Tôi hít một hơi. – “Tịch Si Thần, anh làm em có cảm giác, mình đang tự chui đầu vào rọ, rồi muốn chui ra cũng không được.”
“Vậy thì, Anatasia tiểu thư, anh phải nói cho em hay, chính anh cũng đang ở trong cái bẫy này, đồng thời, cũng chẳng muốn ra.” – Lúc này, ánh mắt Tịch Si Thần sáng rõ lên chân tình khẩn khoản.
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng tránh đi ánh nhìn đó.
Tịch Si Thần cười, gọi phục vụ tới chọn món.
Nghe anh nhẹ nhàng thản nhiên gọi món, tôi lại không nhịn được mà nói chen vào – “Ngay cả khẩu vị với món Australia của em anh cũng biết.” – Có phần khó mà tin được, vì tôi thực sự rất ít khi ăn món Australia, mặc dù cũng hơi hơi thích.
“Giản tiểu thư, tôi yêu thầm em mười hai năm rồi.” – Ngẩng đầu khỏi thực đơn, đôi mắt sâu và đen, ngữ điệu nhàn nhạt, trực tiếp mà thật lòng.
Cô phục vụ hơi đỏ mặt rời đi.
Tôi cũng không thể tiếp tục được nữa, lại đành ‘trốn tránh’, uể oải nhìn quanh bài trí của nhà hàng.
Nhưng lại nhoáng lên trong mắt một bóng người quen thuộc, mà bóng người ấy cũng đã nhìn thấy tôi.
“An Kiệt?! Trời ạ!” – Mạc Gia Trân chạy tới, ánh mắt ngạc nhiên mở to cực đại.
“Gia Trân.” – Tôi cười yếu ớt đáp lại.
“Về từ bao giờ vậy?!” – Hơi kích động kéo lấy tay tôi – “Ý tớ là, lại quay về à? Sao không báo trước cho bọn tớ một tiếng?”
“Mấy hôm trước, không muốn làm phiền cậu.” – Tôi liếc mắt nhìn Tịch Si Thần.
“Nói cái gì thế!” – Lúc này Mạc Gia Trân mới chú ý tới Tịch Si Thần đang ngồi ở vị trí đối diện với tôi, dừng lại một chút, lập tức thu lại bảy phần dương nanh múa vuốt. – “Vị đây là…?”
“Tịch Si Thần, bạn trai…tớ.”
“A!” – Mạc Gia Trân kinh ngạc, lập tức lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, quay sang lễ phép nói với Tịch Si Thần – “À, chào anh.” – Nhưng thực ra chưa bao giờ thấy Gia Trân rụt rè trước người khác đến vậy.
Tịch Si Thần hơi gật đầu, tiếp tục không để ý quấy quấy ly cà phê trên bàn.
“À mà bọn Bùi Khải đang ở bao sương(A Tuyết: 包厢- phòng đặt riêng).” – Gia Trân chỉ chỉ đằng sau – “Có muốn qua ngồi cùng không.”
“Không.” – Tôi cười khẽ.
“Không có Diệp Lận đâu.” – Gia Trân khẽ thốt lên, sau đó nhận ra Tịch Si Thần ở bên cạnh, lập tức liền sửa lại – “Chỉ có mấy người bạn học hồi trung học, à à, phải có đến tám phần là cậu không nhớ rõ.”
Tôi cười cười, không nói gì cả.
“Vậy tớ không quấy rầy nữa, đi trước nhé.” – Gia Trân có chút xấu hổ. – “Sau này hẹn cậu đi ăn sau nhé.”
“Được.”
Nhìn Gia Trân đi xa, chỉ muốn xoay người ngồi xuống, Tịch Si Thần đột nhiên đứng lên kéo lấy tay trái của tôi đi ra ngoài.
“Làm sao vậy?”
Trong chốc lát được anh đưa tới một ban công trang trí hết sức tinh mỹ, vị trí rất thưa vắng người qua lại, lại có tường đá bao bọc, tôi chỉ có thể nói, đây mà một vị trí tương đối bí mật, vô cùng ngạc nhiên đang muốn ngẩng đầu lên hỏi, đôi môi nóng bỏng nặng nề dán xuống, trong dịu dàng lại mang sức lực mạnh mẽ.
“Em vừa nhíu mày.” – Đầu ngón tay tao nhã mơn trớn mi tâm của tôi, đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn tôi đăm đăm.
“Hơ?”
Đôi môi lại bị ấn xuống nhẹ nhàng – “Nhưng mà, anh thích cách xưng hô đó.” – Nháy mắt sau đó mảnh lạnh lùng kia bị thay bằng ý cười nhàn nhạt. – “Cho nên, tha cho em cái tội nhíu mày vì cái tên đó, nhưng mà, lần sau không được như vậy nữa nhé.”
Thay đổi thất thường……….đây là từ duy nhất thoáng hiện lên trong đầu tôi lúc này.