Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Đi bộ trên đường Thiên Nga, ngồi nghỉ chân tại một trạm nghỉ trong thị trấn sau một hồi lang thang, mấy đứa bạn cùng phòng đi mua quà Giáng sinh, tôi cảm thấy buồn tẻ nên bỏ ra ngoài đi dạo, tôi vốn không thích ngày lễ.
Mặc quần áo ấm đầu đội mũ len, tay bỏ trong túi, đủng đỉnh bước trên đường ngắm nhìn mông lung, mấy đứa bé tóc vàng mắt xanh trượt ván lướt qua tôi, bây giờ đã là hoàng hôn, ánh đèn neon đầy đường, khiến người ta lóa hết cả mắt.Trước mặt là sông Seine, mặt sông thường có hải âu bay lên.Đây mang tiếng là đường Thiên Nga nhưng chẳng có thiên nga, từ thời Louis XIV đã không còn, trong tiết trời mùa này, ngay cả hải âu cũng không có.
Lúc nãy, Karine(卡瑞娜) đã mời tôi đến nhà cô ấy ở Thụy Sĩ cùng đón Giáng sinh.Chuyện này năm nào cũng có những người khác nhau cũng ngỏ ý mời tôi, nhưng tôi từ chối tất cả, không phải không muốn tiếp xúc với những người khác, mà thật sự tôi không muốn có thêm những sai lầm đáng tiếc nữa.
Sáu năm trước một thân một mình đến nước Pháp, tự mình xoay sở tốt nghiệp đại học rồi lại vào viện nghiên cứu. Trong khoảng thời gian ấy, mấy cô bạn vì kết hôn mà bỏ học, có cô bạn cùng phòng thân thiết lại chết vì thuốc độc, con chó tuyết cưng thì bị đổ axit sunfuric vào, lại còn có một người Đức cầu hôn tôi nữa…vân vân, cuộc sống vẫn luôn như thế, tôi vẫn thấy cuộc sống của mình tương đối bình lặng.
Tuy nhiên cũng có những ngày đáng chán, ví dụ như ngày hôm nay.
Chuông điện thoại vang lên, là Amélie (阿蜜莉雅) – “An, bạn ở đâu thế, chúng tớ mua được toàn đồ hay ho nhé.” – Amélie hè sang năm sẽ kết hôn, lúc ấy khóa trình nghiên cứu cũng hoàn thành cả rồi, chỉ còn có luận văn thôi, mà luận văn thì làm thế nào chẳng được.
Amélie sáu năm trước cùng vào đại học với tôi, bây giờ xem ra cũng là người duy nhất cùng tôi tốt nghiệp, nhưng cũng chẳng thân lắm, cô nàng từng lấy chăn bông của tôi cho một con mèo đi lạc, báo hại tôi một đêm lạnh cóng, lại còn là vào tháng Giêng.
“Tớ đang ở sông Seine.”
“Sao lại chạy ra tận đó, không chờ bạn nữa, chúng tớ về trước chuẩn bị hành lý đây.” – Rồi cúp máy luôn.
Tôi thong thả tiếp tục đi bộ, không vội vàng trở về.
Khi trở về ký tục xá, Amélie đã được vị hôn phu đón đi rồi, Audrey (奥德莉) đang sắp xếp hành lý.
“Có người tìm bạn, điện thoại, ông ấy nói tối sẽ gọi lại.” – Audrey đứng dậy mặc thêm áo khoác, nhặt ba lô – “Giáng sinh vui vẻ” – Rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ký túc xá đột nhiên trở nên thật yên ắng.
Tôi không rõ ai đang muốn tìm mình, chỉ có thể nghĩ tới là mấy vị giáo sư vẫn thường hay khuyến khích tôi. Không để tâm mấy, lên giường nằm ngủ, chợt điện thoại vang lên.
“Tiểu Kiệt…Là cha.”
Một tiếng “Tiểu Kiệt” này làm đầu óc của tôi có chút chấn động, cho tới bây giờ vẫn không ngờ cha lại gọi điện tới. Không phải chưa bao giờ nhận điện thoại của ông, chỉ là quá ít mà thôi, ít tới độ sáu năm liền chẳng có nổi sáu cuộc điện thoại, dường như khiến tôi cũng vô tình quên đi luôn.
“Có việc gì sao…?” – Một lúc lâu sau mới mở miệng được, giọng nói có phần ngập ngừng.
“…Tiểu Kiệt, về nhà một chuyến đi.” – Giản Chấn Lâm lúng túng nói. Đây là lần đầu tiên ông chính thức tỏ ý muốn tôi trở về.
“Không, con có việc rồi.”
“Tiểu Kiệt, năm ấy cha có phần quá đáng, cha không có…”
Ngán ngẩm ngắt lời ông, tôi vốn ghét nhất những câu giả tạo này, rành rọt cất lời hỏi điều trong lòng muốn biết luôn – “Bà ấy có đồng ý với cha không? Nếu như, con trở về…?”
Một tiếng thở dài, đến từ nửa kia của Trái Đất: “…trở về vài ngày đi.”
Nhìn cảnh ngày đông lạnh giá ngoài cửa sổ, rất lâu rất lâu sau, tôi thản nhiên mở miệng: “Được……….Con sẽ trở về.”
Kỳ thực với Giản An Kiệt tôi thì ba chữ “chuyện ngày xưa” rất đơn giản, năm tôi mười chín tuổi thì cha có nhân tình, thế là vô vàn những lần quát tháo đánh đập mẹ tôi đến nỗi bà không chịu nổi phải bỏ đi Thượng Hải theo người khác, hai tuần sua cha mang về một người phụ nữ xinh đẹp, trong lúc đó, tôi cũng hoàn toàn chẳng đả động gì, cho đến khi tôi đẩy cái người mẹ kế ấy từ cầu thang tầng hai xuống, khiến bào thai em trai hoặc em gái có cùng một nửa huyết thống với mình chết trong bụng bà ta. Tôi thừa nhận bản thân ác độc, tất nhiên, tôi vì thế mà đã bị trừng phạt, bị đứa cháu xinh đẹp của người đàn bà kia cho một bạt tai, đây là lần đầu tiên tôi bị người ta tát, chỉ cảm thấy thực sự rất đau. Thế là cuối cùng, Giản Chấn Lâm tống cổ tôi sang Pháp, sáu năm rồi.
Ba hôm sau, bắt đầu bình tĩnh thong thả sắp xếp hành lý, ước chừng chỉ đi một tuần là về nên chỉ đem mấy bộ quần áo đơn giản theo.
Điện thoại cho Mạc Gia Trân báo tin trở về, lần nào Mạc Gia Trân lên MSN* cũng đều thúc giục tôi về nước mà tôi cứ nhất quyết tìm cớ từ chối, lần này lại chủ động về khiến cô nàng cực kỳ phấn khởi.
Máy bay hạ cánh ở sân bay lúc ba giờ chiều, tôi chỉnh giờ Bắc Kinh theo đồng hồ treo trên tường đối diện đại sảnh.
Trời thật lạnh, lúc này so với đêm Giáng Sinh tuyết lớn ở Pháp có khi còn lạnh hơn.
Vừa bước vào thấy trong phòng chờ ồn ào hoàn toàn không nghĩ sẽ có ai chờ đón mình, đang tính tự bắt taxi về thì Gia Trân chạy như bay về phía tôi: “Giản An Kiệt!”
Mất bao nhiêu công sức bản thân mới có thể trụ vững không bị xô ngã: “Đã lâu không gặp, Gia Trân.”
“Đã lâu cơ đấy.” – Trong giọng nói đầy vẻ châm chọc.
Cũng không để tâm biểu hiện của cô nàng, tôi cười nhẹ: “Rất nhớ bạn mà, thật đó.”
Nghe tôi nói vậy giận dỗi của Gia Trân cũng đi xuống luôn – “Đã biết đường dùng chiêu này đấy, tiểu nhân.”
“Có tác dụng thì dùng thôi.” – Giao hành lý cho Gia Trân, cùng nhau bước đi.
“Cái cô này, đi một mạch sáu năm liền, cũng không biết đường về thăm chúng tôi một lần.”
“Ngồi máy bay mệt chết đi được, với cả hầu như ngày nào chả gặp nhau trên mạng không phải sao. Đúng rồi, sắp kết hôn à?”
“Ừ, cũng tính đến rồi, nửa năm nữa sẽ tổ chức. Lúc ấy nhất định cậu nhất định phải có mặt.”
“Nhất định rồi, chúc mừng trước nhé, Bùi Khải cũng không tồi đâu.”
“Không tồi cái gì chứ, bao nhiêu đứa con gái mơ còn chẳng được đó.” – Mạc Gia Trân phản đối – “Có trở lại Pháp nữa không?”
“Tất nhiên.” – Tôi gật đầu không mấy mạnh bạo.
Mặc quần áo ấm đầu đội mũ len, tay bỏ trong túi, đủng đỉnh bước trên đường ngắm nhìn mông lung, mấy đứa bé tóc vàng mắt xanh trượt ván lướt qua tôi, bây giờ đã là hoàng hôn, ánh đèn neon đầy đường, khiến người ta lóa hết cả mắt.Trước mặt là sông Seine, mặt sông thường có hải âu bay lên.Đây mang tiếng là đường Thiên Nga nhưng chẳng có thiên nga, từ thời Louis XIV đã không còn, trong tiết trời mùa này, ngay cả hải âu cũng không có.
Lúc nãy, Karine(卡瑞娜) đã mời tôi đến nhà cô ấy ở Thụy Sĩ cùng đón Giáng sinh.Chuyện này năm nào cũng có những người khác nhau cũng ngỏ ý mời tôi, nhưng tôi từ chối tất cả, không phải không muốn tiếp xúc với những người khác, mà thật sự tôi không muốn có thêm những sai lầm đáng tiếc nữa.
Sáu năm trước một thân một mình đến nước Pháp, tự mình xoay sở tốt nghiệp đại học rồi lại vào viện nghiên cứu. Trong khoảng thời gian ấy, mấy cô bạn vì kết hôn mà bỏ học, có cô bạn cùng phòng thân thiết lại chết vì thuốc độc, con chó tuyết cưng thì bị đổ axit sunfuric vào, lại còn có một người Đức cầu hôn tôi nữa…vân vân, cuộc sống vẫn luôn như thế, tôi vẫn thấy cuộc sống của mình tương đối bình lặng.
Tuy nhiên cũng có những ngày đáng chán, ví dụ như ngày hôm nay.
Chuông điện thoại vang lên, là Amélie (阿蜜莉雅) – “An, bạn ở đâu thế, chúng tớ mua được toàn đồ hay ho nhé.” – Amélie hè sang năm sẽ kết hôn, lúc ấy khóa trình nghiên cứu cũng hoàn thành cả rồi, chỉ còn có luận văn thôi, mà luận văn thì làm thế nào chẳng được.
Amélie sáu năm trước cùng vào đại học với tôi, bây giờ xem ra cũng là người duy nhất cùng tôi tốt nghiệp, nhưng cũng chẳng thân lắm, cô nàng từng lấy chăn bông của tôi cho một con mèo đi lạc, báo hại tôi một đêm lạnh cóng, lại còn là vào tháng Giêng.
“Tớ đang ở sông Seine.”
“Sao lại chạy ra tận đó, không chờ bạn nữa, chúng tớ về trước chuẩn bị hành lý đây.” – Rồi cúp máy luôn.
Tôi thong thả tiếp tục đi bộ, không vội vàng trở về.
Khi trở về ký tục xá, Amélie đã được vị hôn phu đón đi rồi, Audrey (奥德莉) đang sắp xếp hành lý.
“Có người tìm bạn, điện thoại, ông ấy nói tối sẽ gọi lại.” – Audrey đứng dậy mặc thêm áo khoác, nhặt ba lô – “Giáng sinh vui vẻ” – Rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ký túc xá đột nhiên trở nên thật yên ắng.
Tôi không rõ ai đang muốn tìm mình, chỉ có thể nghĩ tới là mấy vị giáo sư vẫn thường hay khuyến khích tôi. Không để tâm mấy, lên giường nằm ngủ, chợt điện thoại vang lên.
“Tiểu Kiệt…Là cha.”
Một tiếng “Tiểu Kiệt” này làm đầu óc của tôi có chút chấn động, cho tới bây giờ vẫn không ngờ cha lại gọi điện tới. Không phải chưa bao giờ nhận điện thoại của ông, chỉ là quá ít mà thôi, ít tới độ sáu năm liền chẳng có nổi sáu cuộc điện thoại, dường như khiến tôi cũng vô tình quên đi luôn.
“Có việc gì sao…?” – Một lúc lâu sau mới mở miệng được, giọng nói có phần ngập ngừng.
“…Tiểu Kiệt, về nhà một chuyến đi.” – Giản Chấn Lâm lúng túng nói. Đây là lần đầu tiên ông chính thức tỏ ý muốn tôi trở về.
“Không, con có việc rồi.”
“Tiểu Kiệt, năm ấy cha có phần quá đáng, cha không có…”
Ngán ngẩm ngắt lời ông, tôi vốn ghét nhất những câu giả tạo này, rành rọt cất lời hỏi điều trong lòng muốn biết luôn – “Bà ấy có đồng ý với cha không? Nếu như, con trở về…?”
Một tiếng thở dài, đến từ nửa kia của Trái Đất: “…trở về vài ngày đi.”
Nhìn cảnh ngày đông lạnh giá ngoài cửa sổ, rất lâu rất lâu sau, tôi thản nhiên mở miệng: “Được……….Con sẽ trở về.”
Kỳ thực với Giản An Kiệt tôi thì ba chữ “chuyện ngày xưa” rất đơn giản, năm tôi mười chín tuổi thì cha có nhân tình, thế là vô vàn những lần quát tháo đánh đập mẹ tôi đến nỗi bà không chịu nổi phải bỏ đi Thượng Hải theo người khác, hai tuần sua cha mang về một người phụ nữ xinh đẹp, trong lúc đó, tôi cũng hoàn toàn chẳng đả động gì, cho đến khi tôi đẩy cái người mẹ kế ấy từ cầu thang tầng hai xuống, khiến bào thai em trai hoặc em gái có cùng một nửa huyết thống với mình chết trong bụng bà ta. Tôi thừa nhận bản thân ác độc, tất nhiên, tôi vì thế mà đã bị trừng phạt, bị đứa cháu xinh đẹp của người đàn bà kia cho một bạt tai, đây là lần đầu tiên tôi bị người ta tát, chỉ cảm thấy thực sự rất đau. Thế là cuối cùng, Giản Chấn Lâm tống cổ tôi sang Pháp, sáu năm rồi.
Ba hôm sau, bắt đầu bình tĩnh thong thả sắp xếp hành lý, ước chừng chỉ đi một tuần là về nên chỉ đem mấy bộ quần áo đơn giản theo.
Điện thoại cho Mạc Gia Trân báo tin trở về, lần nào Mạc Gia Trân lên MSN* cũng đều thúc giục tôi về nước mà tôi cứ nhất quyết tìm cớ từ chối, lần này lại chủ động về khiến cô nàng cực kỳ phấn khởi.
Máy bay hạ cánh ở sân bay lúc ba giờ chiều, tôi chỉnh giờ Bắc Kinh theo đồng hồ treo trên tường đối diện đại sảnh.
Trời thật lạnh, lúc này so với đêm Giáng Sinh tuyết lớn ở Pháp có khi còn lạnh hơn.
Vừa bước vào thấy trong phòng chờ ồn ào hoàn toàn không nghĩ sẽ có ai chờ đón mình, đang tính tự bắt taxi về thì Gia Trân chạy như bay về phía tôi: “Giản An Kiệt!”
Mất bao nhiêu công sức bản thân mới có thể trụ vững không bị xô ngã: “Đã lâu không gặp, Gia Trân.”
“Đã lâu cơ đấy.” – Trong giọng nói đầy vẻ châm chọc.
Cũng không để tâm biểu hiện của cô nàng, tôi cười nhẹ: “Rất nhớ bạn mà, thật đó.”
Nghe tôi nói vậy giận dỗi của Gia Trân cũng đi xuống luôn – “Đã biết đường dùng chiêu này đấy, tiểu nhân.”
“Có tác dụng thì dùng thôi.” – Giao hành lý cho Gia Trân, cùng nhau bước đi.
“Cái cô này, đi một mạch sáu năm liền, cũng không biết đường về thăm chúng tôi một lần.”
“Ngồi máy bay mệt chết đi được, với cả hầu như ngày nào chả gặp nhau trên mạng không phải sao. Đúng rồi, sắp kết hôn à?”
“Ừ, cũng tính đến rồi, nửa năm nữa sẽ tổ chức. Lúc ấy nhất định cậu nhất định phải có mặt.”
“Nhất định rồi, chúc mừng trước nhé, Bùi Khải cũng không tồi đâu.”
“Không tồi cái gì chứ, bao nhiêu đứa con gái mơ còn chẳng được đó.” – Mạc Gia Trân phản đối – “Có trở lại Pháp nữa không?”
“Tất nhiên.” – Tôi gật đầu không mấy mạnh bạo.