Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Nhung thấy thái độ của con bé đó thì cười khẩy, hẳn là nó đang nghĩ Nhung làm dâu nhà Quân chỉ để bòn mót tiền nhà hắn. Sao mấy đứa trẻ ranh nó suy nghĩ giống nhau thế chứ, từ con Trúc, đến con Ánh và cả em Diễm này nữa. Càng cấm nó càng nghĩ là mình không ra gì và chia rẽ hạnh phúc chúng nó. Thôi thì thây kệ! Cô chỉ cảnh báo nó thế thôi, tương lai nó thì để nó tự quyết,Nhung lo chi dăm ba cái chuyện ngoài đời. Để cho con bé sáng mắt và rút kinh nghiệm ấy là điều tốt.
Nhà chồng không bắt bẻ gì và cuộc sống cũng êm thấm trôi đi. Quân vẫn thế, vẫn nuôi ý định trả thù cho mẹ hắn . Nhung chẳng quan tâm gì nữa, cô đang muốn mình và con tránh xa Quân càng sớm càng tốt, chỉ là chưa có lí do và cơ hội.
Lúc bước chân vào nhà hắn cũng khó khăn, lúc muốn ra cũbg khó khăn nốt, giờ bố mẹ hắn đang thương cô từng ngày, cô cũng không đành. Vả lại hai ông bà giờ có tuổi ,con cái đi hết thì ông bà biết dựa vào ai..
Thằng cò nhà Nhung đã được gần tuổi., Nhung đang tính xin bố mẹ cho đi học lại cho kịp kiến thức mà ra trường cho sớm. Đúng là cái đường học vấn của cô sao mà khó khăn , vất vả, cứ ngắt quãng liên tục. Thấy con dâu nói thế thì ông bà cũng không khó dễ gì,vì thằng cò không bú sữa mẹ từ bé và khá ngoan ngoãn nên ai trông cũng được.
Cái Ánh cũng sắp đẻ ,lại thêm cái tính ăn như lợn mà chẳng chịu hoạt động nên nhìn nó sắm lăn được rồi. Bác sĩ bảo hạn chế nó ăn đồ béo không khéo con to quá phải mổ, con bé cũng sợ mà đỡ mồm hơn hẳn. Bà Lành thấy con gái sang đấy được bà Mai chăm bẵm tốt thì mừng mà yên tâm lắm. Thằng Minh bên nước ngoài lâu lâu lại gửi cho bố mẹ vợ dăm ba cân sâm hay đồ gì quy quý nên ông bà càng quý con rể, suốt ngày khen với hàng xóm láng giềng có con đi tây. Minh bảo công việc bên đấy khá thuận lợi ,kinh tế tuy mới đầu không dư giả được nhiều nhưng đủ lo cho vợ con. Nó nói đợi khi nào vợ đẻ xong con cứng cáp nó sẽ đón sang bên này, Cái Ánh tuy to xác nhưng khá yếu và vụng về, nên nó sẽ cho đi học để lấy kiến thức, nếu nó dốt quá không cải tạo được thì thằng Minh sẽ thuê cho một cái ki ốt gần chợ người Việt bên Nhật bán hoa quả, đồ ăn nhanh. Thằng bé trẻ tuổi mà lo chu toàn đáo để, nó bảo sự chính chắn của đàn ông không nằm ở số tuổi, mà nằm ở sự tính toán và trách nhiệm.
Cái hôm cô đi học đầu tiên ,sau gần một năm nghỉ ở nhà, mới trên trường được vài tiếng thì bà Lành gọi:
- Con ơi! Học xong chưa, về chăm thằng cò, mẹ sang nhà đưa con Ánh đi đẻ, nó vỡ ối rồi.
Cũng may vừa học xong, cô liền lật đật về trông con. Bà Lành hớt hải gọi xe đi thẳng sang nhà bà Mai, đú g là những bà mẹ đoàn kết, thù hận cứ để hết sang một bên khi một đằng là con dâu một đằng là con đẻ sắp được làm mẹ..
Đứa bé trai ra đời nặng bốn cân bụ bẫm lắm, thằng Minh bên nước ngoài bắt Nhung qua nhà gọi bằng video cho nó xem mặt con. Nhìn thấy thằng cu hắn quay ra khóc như chim ri , rồi độn g viên vợ, hỏi vợ xem có đau không,hai vợ chồng cố gắng rồi sau sẽ đưa cả con sang. Mọi người xung quanh Ai nghe những lời này tuy giản dị mà sao mừng thầm cho cái Ánh lấy được chồng tâm lí. Con bé tuy đau do phải rạch tầng sinh môn nhiều nhưng cũng nói vẫn khỏe cho chồng yên tâm. Đúng là người ta trưởng thành nhất là khi xác đị g được mục đích sống của mình.
Cả nhà đang hân hoan khi đón thêm một thành viên nữa ,Nhung đang bế thằng cu. Bất chợt cô nhìn kĩ vào khuôn mặt bầu bĩnh thằng bé, không một điểm gì giống với bố nó. Từ trước đến nay cô đang ngờ ngợ về việc em trai mình bị đổ vỏ nhưng cô không dám nói nhiều. Cái hôm đấy Ánh được đưa từ viện về, vì đau vết khâu nên Nhung bế hộ suốt buổi . Nhung nghe nói lấy một chút móng tay hoặc tóc của đứa bé mang đi xét nhiệm sẽ biếy được đứa hé có cùng huyết thống với nhà cô hay không. Cô nghĩ nếu cắt móng tay sẽ bị lộ, chi bằng nhổ mấy sợi tóc trên đầu thằng bé thì sẽ tốt hơn. Nghĩ vậy, Nhung bế đứa trẻ vào phòng mình, cô chuẩn bị sẵn cái túi bóng sạch để cho tóc thằng bé vào trong đấy. Nhưng thể có lỗi,Nhung lẩm bẩm:"Bác biết là cháu đau, Nhưng bác cần biết sự thật, bác sẽ khổ nhanh thôi".
Thế là,Nhung nhổ cả chân một vài cọng tóc trên đầu nó, thằng bé đau giật mình khóc ré lên. Cô đang tìm cách dỗ dành thì Quân về từ bao giờ đang hé cửa thò đầu vào làm Nhung hét toáng lên. Có lẽ Hắn đã chứng kiến tất cả và nhìn chăm chăm vào cô, giọng hắn thản nhiên:
- Định mang đi kiểm tra sao? May quá ,tôi cũbg muốn xem con mình nó có mang dòng máu của tôi hay không?.
Nhung tái mặt, tim cô đập thình thịch, cô giải thích:
- Mình nói nghe sao lạ thế?Không phải con mình thì là con ai?
Quân lạnh tanh vào trong phòng rồi đóng sầm cửa lại, hắn cười ngạo nghễ:
- Tôi chỉ sợ nó là con cô,chứ chả phải con tôi, lúc tôi biết cô mất trinh tôi đã luôn nghi ngờ rồi , sinh nó ra tôi càng cảm thấy điều tôi lo lắng là sự thật. Thế nào, có dám mang con đi xét nhiệm không? Cô thì sợ thằng em mình bị đổ vỏ, thế còn tôi,tôi cũng sợ lắm chứ.
. Nhung ngập ngừng, cô không dám nhìn vào mắt Quân, chính cô còn đang không biếy đây. Nuốt nước bọt một cách khó khăn, cô đánh liều thẳng thừng:
-Nếu anh thích thì tùy.
Cô nói xong hắn vỗ tay đôm đốp rồi lấy cái bấm đến chỗ con ngủ, hắn nhẹ nhàng vừa nói vừa nịnh thằng bé, rồi bấm móng tay nó:
.
.
- Cò của bố ngoan nhé, bố xem bố có phải là thằng bố bị cắm sừng không nhé. Để bố bấm móng tay cho con.
Hắn nói nghe sao mà rợn sống lưng , bấm móng tay cho con xong, hắn lại cho vào một cái gì, rồi cầm cả bì tóc của con cái Ánh mang đi. Trước khi đi, hắn quay lại đe dọa:
- Nếu là con tôi, thì cuộc đời cô sẽ sướng, Nhưng không phải con tôi.... thì cô biết thế nào rồi đấy. Tôi đã đào sẵn mấy cái huyệt chờ để chôn sống mấy đứa lăng loàn như cô.
Đóng sầm cửa lại mất hút, Nhung thất thần nhìn dõi theo hắn đi xuống dưới rồi lên ô tô. Kìa! Trong xe chẳng phải con Diễm sao? Sao nhìn mặt nó như sắp khóc thế kia? À phải rồi! Hắn vẫn đang cặp kè với con bé mà , chắc lại nũng nịu đòi mua thứ nọ thứ kia chứ gì. Nhung kéo rèm chẳng thèm quan tâm nữa. Từ khi hắn mang móng tay con đi xét nhiệm, đầu cô luôn hiện lên một nỗi sợ mơ hồ. Đúng là cắm sừng và nuôi con thiên hạ sẽ chẳng thằng đàn ông nào bao dung mà kiên nhẫn nuôi nấng. Cầu mong chuyện sẽ không có gì phức tạp và quá xa so với suy nghĩ.
Xét nhiệm có kết quả phải mất tầm một tuần hoặc nửa tháng, trong lúc này tâm can Nhung chẳng khác gì ngồi trên đống lửa cả. Gia đình mới êm ấm được một tí thì sóng gió lại sắp nổi lên liên hoàn. Nếu chuyện xấu xảy ra, chắc chắn cô sẽ không thể ở trong ngôi nhà này dễ dàng được nữa. Nhung cũng tâm lí trước được rằng nếu ở với người chồng vô tâm ,độc ác này sẽ cũng chẳng ở được lâu. Nhưng cô không muốn vì cái lí do này mà mất luôn cả tình cảm của bố mẹ chồng và cô, lí do nào cũbg có thể chấp nhận, Nhưng cái lí do con dâu không giữ được trinh tiết và đứa cháu này không phải cháu họ thì sẽ còn phức tạp và mang tiếng xấu để đời hơn nữa
Tối hôm ấy, đúng vừa tròn một tuần Quân mang tóc đi xét nhiệm nhưng hắn chưa về lần nào. Nhung đã chắc mẩm có lẽ kết quả là con hắn nên hắn không về thông báo, lòng cô dịu đi một phần nào. Ti vi đang trong mục tìm người, đứa trong ảnh là đứa nào ý nhỉ, còn trẻ quá. Bất chợt cô nhận ra, là con Diễm đứa đã yêu Quân và nhắn tin đe dọa. Cô banh mắt ra đọc từng chữ, đã mất tính được hơn tuần. Sao nó lại mất tích? Con bé này đã đi đâu?Quân có liên quan hay biết gì về con bé đấy không?. Bất chợt cô nhớ đến câu đe dọa của hắn mấy hôm:"đã đào trước vài cái huyệt để chôn những đứa lăng loàn..."
Lẩy bẩy run sợ,cô tính sẽ nói cho ông bà Lành biết sự việc xấu sắp xảy đến nhưng không kịp, vừa bưng tô canh chuẩn bị đặt lên trên bàn thì Quân đẩy cửa xông vào, tiếng cửa sắt lao vào nhau chan chát khiến cái tô canh nghi ngút bất ngờ rơi xuống sàn văng tung tóe. Quân chạy huỳnh huỵch vào rồi nắm lấy tóc Nhung tát bôm bốp mấy cái miệng không ngừng chửi rủa:
- Mẹ con chó cái này ! Đúng là tao mà không tỉnh táo thì không biết tao phải bị lừa dối đến bao giờ.
Ông bà Lành đang chơi với cháu trên nhà nghe thấy to tiếng liền chạy xuống, Nhưng Quân đã lôi Nhung ra đến gần ngoài xe. Nhung không kịp giải thích, chỉ nói được vài câu:
- Bố mẹ gọi cho anh Nam con ông Thuấn! Mau gọi nhanh!
Nhà chồng không bắt bẻ gì và cuộc sống cũng êm thấm trôi đi. Quân vẫn thế, vẫn nuôi ý định trả thù cho mẹ hắn . Nhung chẳng quan tâm gì nữa, cô đang muốn mình và con tránh xa Quân càng sớm càng tốt, chỉ là chưa có lí do và cơ hội.
Lúc bước chân vào nhà hắn cũng khó khăn, lúc muốn ra cũbg khó khăn nốt, giờ bố mẹ hắn đang thương cô từng ngày, cô cũng không đành. Vả lại hai ông bà giờ có tuổi ,con cái đi hết thì ông bà biết dựa vào ai..
Thằng cò nhà Nhung đã được gần tuổi., Nhung đang tính xin bố mẹ cho đi học lại cho kịp kiến thức mà ra trường cho sớm. Đúng là cái đường học vấn của cô sao mà khó khăn , vất vả, cứ ngắt quãng liên tục. Thấy con dâu nói thế thì ông bà cũng không khó dễ gì,vì thằng cò không bú sữa mẹ từ bé và khá ngoan ngoãn nên ai trông cũng được.
Cái Ánh cũng sắp đẻ ,lại thêm cái tính ăn như lợn mà chẳng chịu hoạt động nên nhìn nó sắm lăn được rồi. Bác sĩ bảo hạn chế nó ăn đồ béo không khéo con to quá phải mổ, con bé cũng sợ mà đỡ mồm hơn hẳn. Bà Lành thấy con gái sang đấy được bà Mai chăm bẵm tốt thì mừng mà yên tâm lắm. Thằng Minh bên nước ngoài lâu lâu lại gửi cho bố mẹ vợ dăm ba cân sâm hay đồ gì quy quý nên ông bà càng quý con rể, suốt ngày khen với hàng xóm láng giềng có con đi tây. Minh bảo công việc bên đấy khá thuận lợi ,kinh tế tuy mới đầu không dư giả được nhiều nhưng đủ lo cho vợ con. Nó nói đợi khi nào vợ đẻ xong con cứng cáp nó sẽ đón sang bên này, Cái Ánh tuy to xác nhưng khá yếu và vụng về, nên nó sẽ cho đi học để lấy kiến thức, nếu nó dốt quá không cải tạo được thì thằng Minh sẽ thuê cho một cái ki ốt gần chợ người Việt bên Nhật bán hoa quả, đồ ăn nhanh. Thằng bé trẻ tuổi mà lo chu toàn đáo để, nó bảo sự chính chắn của đàn ông không nằm ở số tuổi, mà nằm ở sự tính toán và trách nhiệm.
Cái hôm cô đi học đầu tiên ,sau gần một năm nghỉ ở nhà, mới trên trường được vài tiếng thì bà Lành gọi:
- Con ơi! Học xong chưa, về chăm thằng cò, mẹ sang nhà đưa con Ánh đi đẻ, nó vỡ ối rồi.
Cũng may vừa học xong, cô liền lật đật về trông con. Bà Lành hớt hải gọi xe đi thẳng sang nhà bà Mai, đú g là những bà mẹ đoàn kết, thù hận cứ để hết sang một bên khi một đằng là con dâu một đằng là con đẻ sắp được làm mẹ..
Đứa bé trai ra đời nặng bốn cân bụ bẫm lắm, thằng Minh bên nước ngoài bắt Nhung qua nhà gọi bằng video cho nó xem mặt con. Nhìn thấy thằng cu hắn quay ra khóc như chim ri , rồi độn g viên vợ, hỏi vợ xem có đau không,hai vợ chồng cố gắng rồi sau sẽ đưa cả con sang. Mọi người xung quanh Ai nghe những lời này tuy giản dị mà sao mừng thầm cho cái Ánh lấy được chồng tâm lí. Con bé tuy đau do phải rạch tầng sinh môn nhiều nhưng cũng nói vẫn khỏe cho chồng yên tâm. Đúng là người ta trưởng thành nhất là khi xác đị g được mục đích sống của mình.
Cả nhà đang hân hoan khi đón thêm một thành viên nữa ,Nhung đang bế thằng cu. Bất chợt cô nhìn kĩ vào khuôn mặt bầu bĩnh thằng bé, không một điểm gì giống với bố nó. Từ trước đến nay cô đang ngờ ngợ về việc em trai mình bị đổ vỏ nhưng cô không dám nói nhiều. Cái hôm đấy Ánh được đưa từ viện về, vì đau vết khâu nên Nhung bế hộ suốt buổi . Nhung nghe nói lấy một chút móng tay hoặc tóc của đứa bé mang đi xét nhiệm sẽ biếy được đứa hé có cùng huyết thống với nhà cô hay không. Cô nghĩ nếu cắt móng tay sẽ bị lộ, chi bằng nhổ mấy sợi tóc trên đầu thằng bé thì sẽ tốt hơn. Nghĩ vậy, Nhung bế đứa trẻ vào phòng mình, cô chuẩn bị sẵn cái túi bóng sạch để cho tóc thằng bé vào trong đấy. Nhưng thể có lỗi,Nhung lẩm bẩm:"Bác biết là cháu đau, Nhưng bác cần biết sự thật, bác sẽ khổ nhanh thôi".
Thế là,Nhung nhổ cả chân một vài cọng tóc trên đầu nó, thằng bé đau giật mình khóc ré lên. Cô đang tìm cách dỗ dành thì Quân về từ bao giờ đang hé cửa thò đầu vào làm Nhung hét toáng lên. Có lẽ Hắn đã chứng kiến tất cả và nhìn chăm chăm vào cô, giọng hắn thản nhiên:
- Định mang đi kiểm tra sao? May quá ,tôi cũbg muốn xem con mình nó có mang dòng máu của tôi hay không?.
Nhung tái mặt, tim cô đập thình thịch, cô giải thích:
- Mình nói nghe sao lạ thế?Không phải con mình thì là con ai?
Quân lạnh tanh vào trong phòng rồi đóng sầm cửa lại, hắn cười ngạo nghễ:
- Tôi chỉ sợ nó là con cô,chứ chả phải con tôi, lúc tôi biết cô mất trinh tôi đã luôn nghi ngờ rồi , sinh nó ra tôi càng cảm thấy điều tôi lo lắng là sự thật. Thế nào, có dám mang con đi xét nhiệm không? Cô thì sợ thằng em mình bị đổ vỏ, thế còn tôi,tôi cũng sợ lắm chứ.
. Nhung ngập ngừng, cô không dám nhìn vào mắt Quân, chính cô còn đang không biếy đây. Nuốt nước bọt một cách khó khăn, cô đánh liều thẳng thừng:
-Nếu anh thích thì tùy.
Cô nói xong hắn vỗ tay đôm đốp rồi lấy cái bấm đến chỗ con ngủ, hắn nhẹ nhàng vừa nói vừa nịnh thằng bé, rồi bấm móng tay nó:
.
.
- Cò của bố ngoan nhé, bố xem bố có phải là thằng bố bị cắm sừng không nhé. Để bố bấm móng tay cho con.
Hắn nói nghe sao mà rợn sống lưng , bấm móng tay cho con xong, hắn lại cho vào một cái gì, rồi cầm cả bì tóc của con cái Ánh mang đi. Trước khi đi, hắn quay lại đe dọa:
- Nếu là con tôi, thì cuộc đời cô sẽ sướng, Nhưng không phải con tôi.... thì cô biết thế nào rồi đấy. Tôi đã đào sẵn mấy cái huyệt chờ để chôn sống mấy đứa lăng loàn như cô.
Đóng sầm cửa lại mất hút, Nhung thất thần nhìn dõi theo hắn đi xuống dưới rồi lên ô tô. Kìa! Trong xe chẳng phải con Diễm sao? Sao nhìn mặt nó như sắp khóc thế kia? À phải rồi! Hắn vẫn đang cặp kè với con bé mà , chắc lại nũng nịu đòi mua thứ nọ thứ kia chứ gì. Nhung kéo rèm chẳng thèm quan tâm nữa. Từ khi hắn mang móng tay con đi xét nhiệm, đầu cô luôn hiện lên một nỗi sợ mơ hồ. Đúng là cắm sừng và nuôi con thiên hạ sẽ chẳng thằng đàn ông nào bao dung mà kiên nhẫn nuôi nấng. Cầu mong chuyện sẽ không có gì phức tạp và quá xa so với suy nghĩ.
Xét nhiệm có kết quả phải mất tầm một tuần hoặc nửa tháng, trong lúc này tâm can Nhung chẳng khác gì ngồi trên đống lửa cả. Gia đình mới êm ấm được một tí thì sóng gió lại sắp nổi lên liên hoàn. Nếu chuyện xấu xảy ra, chắc chắn cô sẽ không thể ở trong ngôi nhà này dễ dàng được nữa. Nhung cũng tâm lí trước được rằng nếu ở với người chồng vô tâm ,độc ác này sẽ cũng chẳng ở được lâu. Nhưng cô không muốn vì cái lí do này mà mất luôn cả tình cảm của bố mẹ chồng và cô, lí do nào cũbg có thể chấp nhận, Nhưng cái lí do con dâu không giữ được trinh tiết và đứa cháu này không phải cháu họ thì sẽ còn phức tạp và mang tiếng xấu để đời hơn nữa
Tối hôm ấy, đúng vừa tròn một tuần Quân mang tóc đi xét nhiệm nhưng hắn chưa về lần nào. Nhung đã chắc mẩm có lẽ kết quả là con hắn nên hắn không về thông báo, lòng cô dịu đi một phần nào. Ti vi đang trong mục tìm người, đứa trong ảnh là đứa nào ý nhỉ, còn trẻ quá. Bất chợt cô nhận ra, là con Diễm đứa đã yêu Quân và nhắn tin đe dọa. Cô banh mắt ra đọc từng chữ, đã mất tính được hơn tuần. Sao nó lại mất tích? Con bé này đã đi đâu?Quân có liên quan hay biết gì về con bé đấy không?. Bất chợt cô nhớ đến câu đe dọa của hắn mấy hôm:"đã đào trước vài cái huyệt để chôn những đứa lăng loàn..."
Lẩy bẩy run sợ,cô tính sẽ nói cho ông bà Lành biết sự việc xấu sắp xảy đến nhưng không kịp, vừa bưng tô canh chuẩn bị đặt lên trên bàn thì Quân đẩy cửa xông vào, tiếng cửa sắt lao vào nhau chan chát khiến cái tô canh nghi ngút bất ngờ rơi xuống sàn văng tung tóe. Quân chạy huỳnh huỵch vào rồi nắm lấy tóc Nhung tát bôm bốp mấy cái miệng không ngừng chửi rủa:
- Mẹ con chó cái này ! Đúng là tao mà không tỉnh táo thì không biết tao phải bị lừa dối đến bao giờ.
Ông bà Lành đang chơi với cháu trên nhà nghe thấy to tiếng liền chạy xuống, Nhưng Quân đã lôi Nhung ra đến gần ngoài xe. Nhung không kịp giải thích, chỉ nói được vài câu:
- Bố mẹ gọi cho anh Nam con ông Thuấn! Mau gọi nhanh!