Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Mặc Thiên sau khi hút tàn cả bao thuốc mới bước về phòng, đáng tiếc là cô lại khoá cửa mất rồi. Hắn đứng trước phòng cười khổ, Tần Mặc Thiên cao cao tại thượng vậy mà cũng có ngày bị nữ nhân nhốt ở ngoài thế này. Bạn bè hắn ai cũng có việc rồi, Gia Uy thì bận chăm sóc Nhã An, Gia Mẫn thì đang rửa vết thương cho Chấn Phong, hắn bỗng chốc lại cảm thấy mình thật cô độc, đêm thật là dài.
Vết thương của Chấn Phong khá sâu, Gia Mẫn khi tháo băng ra nhìn đến kinh hãi. Vốn dĩ chỉ là rách nhỏ nhưng do cử động nhiều nên viết thương vì thế mà toác to ra, cô cầm thuốc trên tay mà run rẩy không dám chạm vào vết thương. Chấn Phong ngồi quay lưng về phía Gia Mẫn lại thấy cô không có động tĩnh gì liền quay đầu lại, bắt gặp hai hàng nước mắt đã chảy dài ra, hốt hoảng túm lấy bờ vai cô:
- Gia Mẫn, em sao vậy? Bị đau chỗ nào sao?
- Chấn Phong, vết thương của anh...thật xin lỗi...nó vốn dĩ là dành cho em.
Chấn Phong nghe vậy có chút nhẹ nhõm, những tưởng cô bị thương ở đâu nên mới như vậy, anh dịu dàng đưa tay lên từ từ lau hết giọt nước mắt của cô:
- Gia Mẫn, tôi thật cảm ơn vì vết thương này là ở trên người tôi. Tôi chấp nhận chịu trăm ngàn vạn vết thương chứ thật không dám nghĩ nếu em bị thương dù chỉ một chút, tôi sẽ đau lòng đến nhường nào! Vì vậy, Gia Mẫn, em không cần phải cảm thấy áy náy, là tôi tình nguyện. Thay vì em cứ dằn vặt như vật hay là thời gian đó nên để yêu tôi một chút đi.
- Lục Chấn Phong, đến nước này anh còn đùa được sao?
Gia Mẫn bật cười đấm nhẹ vào vai anh làm Chấn Phòn nhíu mày một cái, cô thấy vậy lại cuống quýt quan tâm:
- Thật xin lỗi, em lỡ tay!
Chấn Phong lúc này lại cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy đặt lên ngực mình, nhìn cô bàng sự trìu mến:
- Trái tim tôi trước giờ chưa từng đập nhanh như vậy, là vì em. Gia Mẫn, có thể đừng để tôi đợi lâu được không?
Gia Mẫn hai má đã đỏ hồng ngỡ ngàng nhìn anh một hồi, cô không biết là vì cảm kích chuyện anh đã cứu cô hay là như người ta nói "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" cô bất giác lại mỉm cười:
- Lục Chấn Phong, em yêu anh!
Phải nói là Chấn Phong sau khi nghe câu đấy mừng đến cỡ nào:
- Gia Mẫn, em nói lại được không?
- Chấn Phong, EM YÊU ANH!
Chấn Phong lúc này quên hết tất cả liền kéo mạnh cô vào lòng ai ngờ động mạnh đến vết thương liền kêu đau một cái, Gia Mẫn lại bật cười đẩy anh ra:
- Được rồi, để em băng lại vết thương cho anh. Đừng cử động nhiều, sẽ rất lâu khỏi!
Về phần Nhã An, Gia Uy đã mời bác sĩ đến thăm khám, chỉ là so hoảng sợ quá độ nên mới ngất đi thôi, còn về vết thương ở đầu kiểm tra qua thì chỉ bị tổn thương ngoài da, còn phải đợi tỉnh lại rồi chụp CT xem có ảnh hưởng gì đến não bộ bên trong không, vị bác sĩ nói chỉ lo sợ đến vấn đề tụ máu não, vì trường hợp đấy thật sự rất nguy hiểm đến tính mạng. Gia Uy ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn hiện lên vẻ lo sợ. Tuy chỉ mới tiếp xúc nhưng anh biết được con người cô rất nhút nhát, dễ khóc thì làm sao chịu được những điều kinh hãi như vậy. Thế mà cô lúc đó lại mạnh mẽ đỡ cho anh một đòn như vậy, cô thật là ngu ngốc mà. Gia Uy từ từ nắm chặt bàn tay cô:
- Nhã An, cảm ơn em!
Người ta bảo "qua hoạn nạn mới thấy được chân tình" nhưng chỉ là với hai đôi này thôi. Còn về Thiên với Nguyệt nhà ta thật đau đầu mà.
Diễm Nguyệt nhốt mình ở trong phòng khóc gần trọn cả một đêm. Lúc hắn nói hắn yêu cô, cô thật sự đã len lói một chút vui mừng, nhưng điều đó đâu đủ để cô thoát khỏi ám ảnh ngày hôm ấy. Cảnh tượng mẹ cô quỳ xuống khóc lóc cầu xin hắn, cảnh tượng mẹ cô ở trước mặt mà ngã xuống trong vũng máu, cô làm sao quên được, hình ảnh ấy ngày nào cô cũng nhớ, đêm đêm cô nằm mơ, bây giờ lại bảo cô yêu hắn, yêu người hại chết mẹ cô, yêu người cưỡng đoạt cô như vậy thật là có lỗi với mẹ cô ở trên trời. Trong màn đêm ấy, đôi mắt bỗng chốc chuyển hoá sắc lạnh, thanh âm rét buốt đến rùng mình:
- Mặc Thiên, tôi sẽ cho anh biết yêu tôi là điều sai lầm lớn nhất của Tần Mặc Thiên anh!
Người ta bảo thức đêm mới biết đêm dài, quãng thời gian đó đối với cô và hắn là cả một sự dày vò. Diễm Nguyệt mệt mỏi bước vào nhà tắm, soi mình trước gương, khóc ròng rã cả một đêm đã khiến mắt cô trở nên thâm quầng và sưng húp. Khẽ cười tự giễu mình, cô lúc nào đã vì hắn mà đày đoạ bản thân như thế này. Vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, Diễm Nguyệt mở cửa ra một chút giật mình nhìn hắn, cả đêm qua hắn vẫn luôn đứng ở đây sao?
Mặc Thiên nghe tiếng động liền quay người lại, nhìn gương mặt mệt mỏi của cô hắn thực sự đau lòng:
- Diễm Nguyệt!
Cô nhớ lại cái tát hôm qua vẫn không khỏi tức giận liền phớt lờ hắn mà bước đi nhưng Mặc Thiên lại nhanh tay kéo cô lại:
- Diễm Nguyệt, chuyện hôm qua, tôi xin lỗi!
Cô vùng vằng giật tay hắn ra, đôi mắt nhìn hắn là sự mỉa mai:
- Tần tổng, tôi thật sự không có vinh hạnh nhận lời xin lỗi của ngài!
- Diễm Nguyệt, em đừng như vậy nữa được không?
- Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, anh muốn tôi làm gì?
- Diễm Nguyệt, tôi không có ý đó. Chỉ là tối qua khi em nhắc đến mẹ tôi, tôi có chút không khống chết được cảm xúc của mình.
- Vậy sao? Vậy là tôi mới là người phải xin lỗi ngài rồi. Tần tổng, thật xin lỗi, mong ngài dơ cao đánh khẽ.
Hắn đứng đây chờ đợi cô cả một đêm, hắn cũng đã rũ bỏ dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày để nhận lỗi với cô, vậy mà cô lại cứ thế rũ bỏ hết tất cả, tạo khoảng cách với hắn, điều này thật sự khiến hắn đau lòng rất nhiều:
- Diễm Nguyệt, em đừng như vậy nữa được không? Tôi thật sự không thể chịu nổi sự lạnh nhạt này của em.
- Tần tổng, ngài quá lời rồi, Diễm Nguyệt tôi chỉ là một cô gái bình thường đâu dám khi dễ người đức cao vọng trọng như ngài!
Cô vừa nói hết câu, hắn liền cúi xuống gắt gao mà hôn lấy cô, Diễm Nguyệt tức giận vùng vằng đẩy ra mạnh tay tát hắn một cái, đôi mắt đã đỏ hoe:
- Tần Mặc Thiên, tên khốn nhà anh
Cái tát vừa rồi lại chẳng làm hắn đau bằng những lời nói lạnh nhạt của cô:
- Diễm Nguyệt, em cứ mắng chửi tôi như vậy, đánh tôi như vậy tôi còn dễ chịu hơn nhiều
Cô lúc này ngỡ ngàng nhìn hắn, hai hàng nước mắt đã chảy dài, tức giận vung tay đấm vào ngực hắn liên tục:. Truyện Khoa Huyễn
- Mặc Thiên, tên khốn nhà anh sao lúc nào cũng cứ ức hiếp tôi.
Hắn thấy cô lại khóc như vậy liền đau lòng kéo cô dựa vào ngực mình:
- Là tôi sai, tôi không nên như vậy. Thật xin lỗi. Diễm Nguyệt, em đừng khóc nữa, tôi sẽ rất đau lòng!
Diễm Nguyệt ở trong lòng hắn nức nở một hồi rồi bỗng chốc nở một nụ cười ma mị.
Mấy người bọn họ tập trung rủ nhau sang thăm Nhã An, sau khi tỉnh lại bác sĩ đã tiến hành kiểm tra rất may Nhã An không bị tổn thương bên trong điều đấy khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm nhất là với Gia Uy. Chuyến du lịch đành phải kéo dài thêm vài ngày để mọi người phục hồi lại sức khoẻ.
Ngày cuối cùng tại đảo Hilton Head, ba cô gái ngồi trên bãi biển.
- Gia Mẫn, cậu thật sự là yêu Chấn Phong sao?
Gia Mẫn không trả lời nhưng lại nhìn xa xăm mỉm cười mà gật đầu, Diễm Nguyệt thấy vậy đành thở dài:
- Mình nghe nói anh ta cũng là một tay chơi, cậu đã xác định chưa?
- Diễm Nguyệt, ai cũng có quá khứ, mình đối với anh ấy là hiện tại. Chuyện tình cảm đâu phải là thứ có thể cưỡng cầu. Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên, nếu Chấn Phong đối với mình chỉ là vui đùa vậy coi như đấy là bài học cho mình vậy. Không thử sao biết được, lỡ đâu mình với anh ấy lại có một cái kết viên mãn thì sao. Diễm Nguyệt, cậu và Mặc Thiên cũng vậy, nếu anh ấy đã có thể buông bỏ thù hận vậy tại sao cậu lại không thể cho hai người một cơ hội. Mình thấy Thiên là thật lòng với cậu.
Lại nhắc đến hắn, Diễm Nguyệt có chút không muốn nghe, phớt lờ đi quay sang hỏi Nhã An:
- Nhã An, cậu nữa, đừng giấu mình. Cậu để ý Gia Uy phải không?
Nhã An bị hỏi bất ngờ có chút lúng túng, Diễm Nguyệt thấy vậy không khỏi mà bật cười huých vai Nhã An một cái:
- Được rồi, mình chỉ nói thế thôi, không cần phải khẩn trương như vậy. Dù sao mình thấy Gia Uy cũng tốt, mấy ngày qua anh ta cũng chăm sóc cậu chu đáo.
Nhã An nghe vậy bất giác mỉm cười nhìn sang cô:
Diễm Nguyệt, mình thấy Tần tổng cũng rất tốt với cậu.
Diễm Nguyệt sững lại một chút rồi thở dài, tại sao hai người bạn của cô lại luôn nói đỡ giúp hắn, trong khi hắn vẫn luôn tổn thương đến cô như vậy. Diễm Nguyệt ngửa mặt nhìn lên bầu trời: thật sự là hắn tốt hay là cô vì thù hận nên chỉ nhìn vào mặt xấu của hắn. Gia Mẫn thấy cô suy tư như vậy liền đứng dậy đỡ Nhã An lên rồi vỗ vai cô một cái:
- Bọn mình vào trước. Diễm Nguyệt, hãy để trái tim cậu được tự do!
Cô cứ ngồi đấy thơ thẩn mà suy nghĩ về câu nói của Gia Mẫn, trái tim cô rốt cuộc đối với hắn là yêu hay là hận cô cũng không phân biệt được. Chỉ là mỗi lần nghĩ đến cảnh tưởng ngày hôm ấy cô thật sự muốn một phát súng bắn chết hắn, nhưng khi trông thấy hắn vì bảo vệ cô mà xảy ra ẩu đả với đám người ấy lòng cô lại mong hắn phải được bình an. Nghĩ vậy, Diễm Nguyệt lại bật cười tự giễu mình: cô từ khi nào lại sống hai mặt như vậy rồi. Cảm nhận được hơi lạnh từ gió biển, Diễm Nguyệt khẽ rùng mình rồi đứng dậy định quay vào, chỉ là không ngờ lại bắt gặp được một nam nhân đã đứng đấy chờ đợi cô, Diễm Nguyệt ngỡ ngàng nhìn người trước mặt một chút rồi bất giác gọi tên:
- Lord!
Nam nhân trước mặt cô dưới tia nắng buổi chiều ấy toả ra sức hút mê người.
- Diễm Nguyệt, đã lâu không gặp!
Câu nói của Lord làm cô giật mình, bọn họ gặp nhau lần đầu cũng chỉ cách đây có vài ngày, vậy mà hắn dùng "đã lâu" ư, điều ngày khiến cô vô tư mà nở nụ cười, tay đưa lên vén sợi tóc đang tung xoã trước gió:
- Lord, anh thật là biết nói đùa!
Cô đâu biết được nụ cười ấy lại khiến cho hắn si mê, nét mặt sắc lạnh thường ngày lại chỉ vì nụ cười của cô mà trở nên thơ thẩn:
- Diễm Nguyệt, tôi có thể giúp em thực hiện điều em đang dự định.
Diễm Nguyệt ngây người ra nhìn hắn, ý tứ trong câu nói của hắn không phải là cô không hiểu, nhưng làm sao hắn lại biết và muốn giúp cô, con người nguy hiểm này, cô thật không muốn dính dáng đến:
- Lord, tôi không hiểu điều anh nói. Bạn tôi đang đợi, xin phép đi trước.
Dứt lời cô liền bước vội qua hắn, Lord lại ở đấy quay người lại nhìn theo bóng dáng của cô nở một nụ cười mê hoặc:
- Diễm Nguyệt, rất nhanh rồi chúng ta sẽ gặp lại!
Ngày họ lên máy bay, cũng đã có một ánh mắt dõi theo mãi tới khi chiếc máy bay đó đi vào đám mây rồi mất hút mới quay người rời đi.
Vết thương của Chấn Phong khá sâu, Gia Mẫn khi tháo băng ra nhìn đến kinh hãi. Vốn dĩ chỉ là rách nhỏ nhưng do cử động nhiều nên viết thương vì thế mà toác to ra, cô cầm thuốc trên tay mà run rẩy không dám chạm vào vết thương. Chấn Phong ngồi quay lưng về phía Gia Mẫn lại thấy cô không có động tĩnh gì liền quay đầu lại, bắt gặp hai hàng nước mắt đã chảy dài ra, hốt hoảng túm lấy bờ vai cô:
- Gia Mẫn, em sao vậy? Bị đau chỗ nào sao?
- Chấn Phong, vết thương của anh...thật xin lỗi...nó vốn dĩ là dành cho em.
Chấn Phong nghe vậy có chút nhẹ nhõm, những tưởng cô bị thương ở đâu nên mới như vậy, anh dịu dàng đưa tay lên từ từ lau hết giọt nước mắt của cô:
- Gia Mẫn, tôi thật cảm ơn vì vết thương này là ở trên người tôi. Tôi chấp nhận chịu trăm ngàn vạn vết thương chứ thật không dám nghĩ nếu em bị thương dù chỉ một chút, tôi sẽ đau lòng đến nhường nào! Vì vậy, Gia Mẫn, em không cần phải cảm thấy áy náy, là tôi tình nguyện. Thay vì em cứ dằn vặt như vật hay là thời gian đó nên để yêu tôi một chút đi.
- Lục Chấn Phong, đến nước này anh còn đùa được sao?
Gia Mẫn bật cười đấm nhẹ vào vai anh làm Chấn Phòn nhíu mày một cái, cô thấy vậy lại cuống quýt quan tâm:
- Thật xin lỗi, em lỡ tay!
Chấn Phong lúc này lại cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy đặt lên ngực mình, nhìn cô bàng sự trìu mến:
- Trái tim tôi trước giờ chưa từng đập nhanh như vậy, là vì em. Gia Mẫn, có thể đừng để tôi đợi lâu được không?
Gia Mẫn hai má đã đỏ hồng ngỡ ngàng nhìn anh một hồi, cô không biết là vì cảm kích chuyện anh đã cứu cô hay là như người ta nói "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" cô bất giác lại mỉm cười:
- Lục Chấn Phong, em yêu anh!
Phải nói là Chấn Phong sau khi nghe câu đấy mừng đến cỡ nào:
- Gia Mẫn, em nói lại được không?
- Chấn Phong, EM YÊU ANH!
Chấn Phong lúc này quên hết tất cả liền kéo mạnh cô vào lòng ai ngờ động mạnh đến vết thương liền kêu đau một cái, Gia Mẫn lại bật cười đẩy anh ra:
- Được rồi, để em băng lại vết thương cho anh. Đừng cử động nhiều, sẽ rất lâu khỏi!
Về phần Nhã An, Gia Uy đã mời bác sĩ đến thăm khám, chỉ là so hoảng sợ quá độ nên mới ngất đi thôi, còn về vết thương ở đầu kiểm tra qua thì chỉ bị tổn thương ngoài da, còn phải đợi tỉnh lại rồi chụp CT xem có ảnh hưởng gì đến não bộ bên trong không, vị bác sĩ nói chỉ lo sợ đến vấn đề tụ máu não, vì trường hợp đấy thật sự rất nguy hiểm đến tính mạng. Gia Uy ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn hiện lên vẻ lo sợ. Tuy chỉ mới tiếp xúc nhưng anh biết được con người cô rất nhút nhát, dễ khóc thì làm sao chịu được những điều kinh hãi như vậy. Thế mà cô lúc đó lại mạnh mẽ đỡ cho anh một đòn như vậy, cô thật là ngu ngốc mà. Gia Uy từ từ nắm chặt bàn tay cô:
- Nhã An, cảm ơn em!
Người ta bảo "qua hoạn nạn mới thấy được chân tình" nhưng chỉ là với hai đôi này thôi. Còn về Thiên với Nguyệt nhà ta thật đau đầu mà.
Diễm Nguyệt nhốt mình ở trong phòng khóc gần trọn cả một đêm. Lúc hắn nói hắn yêu cô, cô thật sự đã len lói một chút vui mừng, nhưng điều đó đâu đủ để cô thoát khỏi ám ảnh ngày hôm ấy. Cảnh tượng mẹ cô quỳ xuống khóc lóc cầu xin hắn, cảnh tượng mẹ cô ở trước mặt mà ngã xuống trong vũng máu, cô làm sao quên được, hình ảnh ấy ngày nào cô cũng nhớ, đêm đêm cô nằm mơ, bây giờ lại bảo cô yêu hắn, yêu người hại chết mẹ cô, yêu người cưỡng đoạt cô như vậy thật là có lỗi với mẹ cô ở trên trời. Trong màn đêm ấy, đôi mắt bỗng chốc chuyển hoá sắc lạnh, thanh âm rét buốt đến rùng mình:
- Mặc Thiên, tôi sẽ cho anh biết yêu tôi là điều sai lầm lớn nhất của Tần Mặc Thiên anh!
Người ta bảo thức đêm mới biết đêm dài, quãng thời gian đó đối với cô và hắn là cả một sự dày vò. Diễm Nguyệt mệt mỏi bước vào nhà tắm, soi mình trước gương, khóc ròng rã cả một đêm đã khiến mắt cô trở nên thâm quầng và sưng húp. Khẽ cười tự giễu mình, cô lúc nào đã vì hắn mà đày đoạ bản thân như thế này. Vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, Diễm Nguyệt mở cửa ra một chút giật mình nhìn hắn, cả đêm qua hắn vẫn luôn đứng ở đây sao?
Mặc Thiên nghe tiếng động liền quay người lại, nhìn gương mặt mệt mỏi của cô hắn thực sự đau lòng:
- Diễm Nguyệt!
Cô nhớ lại cái tát hôm qua vẫn không khỏi tức giận liền phớt lờ hắn mà bước đi nhưng Mặc Thiên lại nhanh tay kéo cô lại:
- Diễm Nguyệt, chuyện hôm qua, tôi xin lỗi!
Cô vùng vằng giật tay hắn ra, đôi mắt nhìn hắn là sự mỉa mai:
- Tần tổng, tôi thật sự không có vinh hạnh nhận lời xin lỗi của ngài!
- Diễm Nguyệt, em đừng như vậy nữa được không?
- Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, anh muốn tôi làm gì?
- Diễm Nguyệt, tôi không có ý đó. Chỉ là tối qua khi em nhắc đến mẹ tôi, tôi có chút không khống chết được cảm xúc của mình.
- Vậy sao? Vậy là tôi mới là người phải xin lỗi ngài rồi. Tần tổng, thật xin lỗi, mong ngài dơ cao đánh khẽ.
Hắn đứng đây chờ đợi cô cả một đêm, hắn cũng đã rũ bỏ dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày để nhận lỗi với cô, vậy mà cô lại cứ thế rũ bỏ hết tất cả, tạo khoảng cách với hắn, điều này thật sự khiến hắn đau lòng rất nhiều:
- Diễm Nguyệt, em đừng như vậy nữa được không? Tôi thật sự không thể chịu nổi sự lạnh nhạt này của em.
- Tần tổng, ngài quá lời rồi, Diễm Nguyệt tôi chỉ là một cô gái bình thường đâu dám khi dễ người đức cao vọng trọng như ngài!
Cô vừa nói hết câu, hắn liền cúi xuống gắt gao mà hôn lấy cô, Diễm Nguyệt tức giận vùng vằng đẩy ra mạnh tay tát hắn một cái, đôi mắt đã đỏ hoe:
- Tần Mặc Thiên, tên khốn nhà anh
Cái tát vừa rồi lại chẳng làm hắn đau bằng những lời nói lạnh nhạt của cô:
- Diễm Nguyệt, em cứ mắng chửi tôi như vậy, đánh tôi như vậy tôi còn dễ chịu hơn nhiều
Cô lúc này ngỡ ngàng nhìn hắn, hai hàng nước mắt đã chảy dài, tức giận vung tay đấm vào ngực hắn liên tục:. Truyện Khoa Huyễn
- Mặc Thiên, tên khốn nhà anh sao lúc nào cũng cứ ức hiếp tôi.
Hắn thấy cô lại khóc như vậy liền đau lòng kéo cô dựa vào ngực mình:
- Là tôi sai, tôi không nên như vậy. Thật xin lỗi. Diễm Nguyệt, em đừng khóc nữa, tôi sẽ rất đau lòng!
Diễm Nguyệt ở trong lòng hắn nức nở một hồi rồi bỗng chốc nở một nụ cười ma mị.
Mấy người bọn họ tập trung rủ nhau sang thăm Nhã An, sau khi tỉnh lại bác sĩ đã tiến hành kiểm tra rất may Nhã An không bị tổn thương bên trong điều đấy khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm nhất là với Gia Uy. Chuyến du lịch đành phải kéo dài thêm vài ngày để mọi người phục hồi lại sức khoẻ.
Ngày cuối cùng tại đảo Hilton Head, ba cô gái ngồi trên bãi biển.
- Gia Mẫn, cậu thật sự là yêu Chấn Phong sao?
Gia Mẫn không trả lời nhưng lại nhìn xa xăm mỉm cười mà gật đầu, Diễm Nguyệt thấy vậy đành thở dài:
- Mình nghe nói anh ta cũng là một tay chơi, cậu đã xác định chưa?
- Diễm Nguyệt, ai cũng có quá khứ, mình đối với anh ấy là hiện tại. Chuyện tình cảm đâu phải là thứ có thể cưỡng cầu. Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên, nếu Chấn Phong đối với mình chỉ là vui đùa vậy coi như đấy là bài học cho mình vậy. Không thử sao biết được, lỡ đâu mình với anh ấy lại có một cái kết viên mãn thì sao. Diễm Nguyệt, cậu và Mặc Thiên cũng vậy, nếu anh ấy đã có thể buông bỏ thù hận vậy tại sao cậu lại không thể cho hai người một cơ hội. Mình thấy Thiên là thật lòng với cậu.
Lại nhắc đến hắn, Diễm Nguyệt có chút không muốn nghe, phớt lờ đi quay sang hỏi Nhã An:
- Nhã An, cậu nữa, đừng giấu mình. Cậu để ý Gia Uy phải không?
Nhã An bị hỏi bất ngờ có chút lúng túng, Diễm Nguyệt thấy vậy không khỏi mà bật cười huých vai Nhã An một cái:
- Được rồi, mình chỉ nói thế thôi, không cần phải khẩn trương như vậy. Dù sao mình thấy Gia Uy cũng tốt, mấy ngày qua anh ta cũng chăm sóc cậu chu đáo.
Nhã An nghe vậy bất giác mỉm cười nhìn sang cô:
Diễm Nguyệt, mình thấy Tần tổng cũng rất tốt với cậu.
Diễm Nguyệt sững lại một chút rồi thở dài, tại sao hai người bạn của cô lại luôn nói đỡ giúp hắn, trong khi hắn vẫn luôn tổn thương đến cô như vậy. Diễm Nguyệt ngửa mặt nhìn lên bầu trời: thật sự là hắn tốt hay là cô vì thù hận nên chỉ nhìn vào mặt xấu của hắn. Gia Mẫn thấy cô suy tư như vậy liền đứng dậy đỡ Nhã An lên rồi vỗ vai cô một cái:
- Bọn mình vào trước. Diễm Nguyệt, hãy để trái tim cậu được tự do!
Cô cứ ngồi đấy thơ thẩn mà suy nghĩ về câu nói của Gia Mẫn, trái tim cô rốt cuộc đối với hắn là yêu hay là hận cô cũng không phân biệt được. Chỉ là mỗi lần nghĩ đến cảnh tưởng ngày hôm ấy cô thật sự muốn một phát súng bắn chết hắn, nhưng khi trông thấy hắn vì bảo vệ cô mà xảy ra ẩu đả với đám người ấy lòng cô lại mong hắn phải được bình an. Nghĩ vậy, Diễm Nguyệt lại bật cười tự giễu mình: cô từ khi nào lại sống hai mặt như vậy rồi. Cảm nhận được hơi lạnh từ gió biển, Diễm Nguyệt khẽ rùng mình rồi đứng dậy định quay vào, chỉ là không ngờ lại bắt gặp được một nam nhân đã đứng đấy chờ đợi cô, Diễm Nguyệt ngỡ ngàng nhìn người trước mặt một chút rồi bất giác gọi tên:
- Lord!
Nam nhân trước mặt cô dưới tia nắng buổi chiều ấy toả ra sức hút mê người.
- Diễm Nguyệt, đã lâu không gặp!
Câu nói của Lord làm cô giật mình, bọn họ gặp nhau lần đầu cũng chỉ cách đây có vài ngày, vậy mà hắn dùng "đã lâu" ư, điều ngày khiến cô vô tư mà nở nụ cười, tay đưa lên vén sợi tóc đang tung xoã trước gió:
- Lord, anh thật là biết nói đùa!
Cô đâu biết được nụ cười ấy lại khiến cho hắn si mê, nét mặt sắc lạnh thường ngày lại chỉ vì nụ cười của cô mà trở nên thơ thẩn:
- Diễm Nguyệt, tôi có thể giúp em thực hiện điều em đang dự định.
Diễm Nguyệt ngây người ra nhìn hắn, ý tứ trong câu nói của hắn không phải là cô không hiểu, nhưng làm sao hắn lại biết và muốn giúp cô, con người nguy hiểm này, cô thật không muốn dính dáng đến:
- Lord, tôi không hiểu điều anh nói. Bạn tôi đang đợi, xin phép đi trước.
Dứt lời cô liền bước vội qua hắn, Lord lại ở đấy quay người lại nhìn theo bóng dáng của cô nở một nụ cười mê hoặc:
- Diễm Nguyệt, rất nhanh rồi chúng ta sẽ gặp lại!
Ngày họ lên máy bay, cũng đã có một ánh mắt dõi theo mãi tới khi chiếc máy bay đó đi vào đám mây rồi mất hút mới quay người rời đi.