Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Editor. shpdarn
Trong đầu Chu Tư Đồng nháy mắt liền vang lên một hồi chuông báo động, lập tức lắc đầu: "Không cần."
Cô mới không tin anh. Với cái đức hạnh đó của Thẩm Kỳ, nói không chừng hai người bọn họ ngủ chung một phòng, anh cứ thế trêu chọc rồi lại trêu chọc, cô chịu không nổi nữa, để anh "thượng", sau đó sáng hôm sau anh lại còn ra vẻ uỷ khuất cắn góc chăn, nói là bị cô cưỡng gian, muốn cô chịu trách nhiệm ấy chứ. Đến lúc đó cô phải tìm ai đòi công bằng đây?
Thấy không, nói như vậy thì không phải do anh ép cô làm rồi? Cmn là cô ép anh. Thật sự là ôm đầy một bụng khổ cũng không biết nói cùng ai.
Thẩm Kỳ buồn cười. Anh cắn lên tai cô gọi "Tiểu hoạt đầu*". Ngữ khí thân mật, mặt Chu Tư Đồng lại đỏ bừng lên.
(*)Tiểu hoạt đầu: ý anh nói chị giảo hoạt
Cô thật sự cảm thấy ở cạnh Thẩm Kỳ dù chỉ mấy giây cũng có thể bị anh trêu chọc đến không chịu nổi.
Trong lòng không ngừng trào phúng, Thẩm Kỳ sao có thể mở miệng là nói mấy lời khiêu khích như vậy? Mấu chốt là bình thường anh thoạt nhìn là một người rất đứng đắn.
Chu Tư Đồng nhớ lại Thẩm Kỳ cô quen trước kia, rồi lại nhìn sang Thẩm Kỳ yêu nghiệt trước mặt mình. Anh hiện tại khóe mắt đuôi mày đều là ý cười khiêu khích, mị hoặc. Khóe môi hồng nhạt cong cong, ai biết được sau một giây sẽ nói ra mấy lời dụ dỗ ngon ngọt thế nào, làm ra mấy chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập chứ?
Chu Tư Đồng cuối cùng cũng phát hiện, luận về mấy chuyện khiêu khích vô sỉ, cô và Thẩm Kỳ căn bản không cùng một đằng cấp.
Nhưng kỳ thật Thẩm Kỳ hiện tại cũng không có dự định muốn ăn sạch Chu Tư Đồng. Anh cảm thấy Chu Tư Đồng còn nhỏ, hơn nữa hiển nhiên là cô vẫn chưa tốt công tác chuẩn bị cho chuyện kia, thế nên đối với chuyện ở cùng phòng với cô anh cũng không cưỡng cầu.
Vì vậy anh dắt tay Chu Tư Đồng lên tầng, chọn một gian phòng ngay cạnh phòng mình, đẩy cửa ra, bật đèn, dẫn Chu Tư Đồng vào.
Căn phòng rất rộng, màu chủ đạo là màu vàng nhạt, nhìn rất ấm áp.
Thẩm Kỳ vừa dẫn cô đi làm quen bên trong, vừa nói: "Anh ở phòng bên cạnh, ban đêm nếu sợ thì gọi anh. Hoặc là để anh chuyển sang đây, anh ôm em ngủ cũng được."
Nói đến vế sau giọng anh hơi giương lên, rõ ràng là lại muốn trêu chọc cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tư Đồng liền khẩn trương, mặt không biến sắc hạ lệnh đuổi khách: "Sợ cái rắm! Anh đi mau, em muốn đi ngủ."
Thẩm Kỳ sủng cô, đối với tính tình nóng giận của cô cũng đều là sủng, thế nên cô nói chuyện với Thẩm Kỳ bắt đầu không chút kiêng kỵ
Thẩm Kỳ cũng không để ý mấy lời này, ngược lại còn tươi cười.
Anh thích Chu Tư Đồng không kiêng nể gì trước mặt anh như vậy.
Duỗi tay ôm lấy cô, rồi anh lại cúi đầu hôn một cái lên gò má, ghé bên tai cô khẽ thì thầm một câu: "Ngủ ngon, công chúa nhỏ của anh."
Sau đó anh cũng không trêu chọc cô nữa, xoay người đóng cửa đi ra ngoài.
Đợi Thẩm Kỳ đi rồi, Chu Tư Đồng ôm chăn nằm trên giường, một hồi vẫn chưa ngủ được, trong đầu đều là vẻ mặt sủng ái của Thẩm Kỳ khi anh nói "công chúa nhỏ của anh".
Cô thấy thật ngọt ngào. Mang theo ngọt ngào này, cuối cùng cô cũng dần đi vào giấc ngủ.
Thẩm Kỳ nằm trên giường, nghĩ đến Chu Tư Đồng đang ngủ ở phòng bên, gần như ngay trong tầm tay, anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Anh quay sang bên cạnh. Mặc dù cách một bức tường, nhưng anh có thể tưởng tượng được công chúa nhỏ của anh đang nằm trên giường say giấc. Có lẽ trong giấc mơ của cô còn có anh.
Mang theo suy nghĩ này, anh cũng tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau Thẩm Kỳ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh mở mắt ra, duỗi tay mò điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhìn cuộc gọi đến của Trác Thiếu Du.
Anh nhấn trả lời, đưa điện thoại lên bên tai alo một tiếng. Giọng của Trác Thiếu Du lập tức liền vọt vào tai anh: "Thẩm Kỳ, tôi ở trước cửa nhà cậu, mau ra mở cửa."
Thẩm Kỳ chậm chạp hỏi: "Cậu ở trước cửa nhà nào của tôi cơ?"
Trác Thiếu Du: "Nói nhảm! Chỗ XX, tôi vừa hỏi lái xe nhà cậu. Cậu mau xuống mở cửa cho tôi."
Thẩm Kỳ không có di chuyển: "Cậu về đi. Chỗ tôi bây giờ không tiện để cậu vào."
Trác Thiếu Du cười: "Không tiện cái rắm. Chẳng lẽ có phụ nữ ở trong? Ha, quen biết cậu nhiều năm như vậy tôi cũng chưa từng thấy cậu thân cận với người phụ nữ nào."
Lại hạ thấp giọng, cười: "Thẩm Kỳ, thật ra cậu vẫn là xử nam phải không?"
Thẩm Kỳ không để ý anh ta. Đổi sang tay khác cầm điện thoại, đưa sang tai bên kia.
Trác Thiếu Du vẫn ầm ĩ: "Thẩm Kỳ cậu mau xuống mở cửa cho tôi. F*ck hôm nay thật đúng là lạnh, lạnh chết tôi rồi."
Thẩm Kỳ cúp điện thoại rồi đứng dậy, khoác thêm áo khoác, đi xuống tầng mở cửa cho Trác Thiếu Du.
Cửa vừa mở ra, Trác Thiếu Du đi vào cùng một trận gió lạnh.
Trong phòng có hệ thống sưởi, Trác Thiếu Du thoải mái rùng mình một cái, bắt đầu tháo khăn quàng, cởi áo bông, sau đó cả người ngồi liệt ở trên ghế sofa, thoải mái thở dài một hơi.
Thẩm Kỳ đi rót nước, thuận tiện cũng rót cho anh ta một cốc, để trên bàn trà, hỏi Trác Thiếu Du: "Sao lại đến chỗ tôi?"
Trác Thiếu Du cầm cốc nước uống một ngụm lớn, sau đó trả lời: "Thật muốn chết. Tối hôm qua tôi trực đêm, sáng sớm nay vừa về đã bị ông già nhà tôi ép cưới, muốn tôi hôm nay phải đi gặp mặt làm quen với con gái Lý gia. Cmn tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi."
Trác gia cũng là thương nhân thế gia, chỉ là Trác Thiếu Du tính tình phản nghịch, không muốn tiếp quản cơ nghiệp gia tộc, chạy đi học y, làm bác sĩ. Nhưng đến chuyện hôn nhân đại sự, ông già nhà hắn vẫn hy vọng hắn có thể kết hôn với con gái thế gia khác. Hai bên có thể nâng đỡ nhau. Lý gia này chính là thương nhân thế gia.
Thẩm Kỳ ngồi trên ghế sofa uống một hớp nước, không nói gì.
Trác Thiếu Du vẫn ở đó lải nhải, nhà bọn họ không phải còn có anh trai của hắn sao, hiện tại anh hắn đã tiếp quản cơ nghiệp gia tộc, ông già còn để hắn kết hôn với con gái thế gia, không phải chứ? Đến cả hôn sự của hắn là ông già cũng muốn nhúng tay là sao?
Thẩm Kỳ vẫn không nói chuyện.
Trác Thiếu Du quay đầu nhìn anh: "À, chuyện của cậu với Dương Mi thì sao? Lần trước không phải cậu nói muốn tìm ông già nhà cậu nói chuyện này sao? Hai người nói thế nào? Ông già nhà cậu đồng ý..."
Lời hắn còn chưa nói hết, đột nhiên bị Thẩm Kỳ thụi một cùi chỏ vào cánh tay, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Thẩm Kỳ bỗng dưng đứng lên, quay đầu nhìn trên cầu thang: "Đồng Đồng, em dậy rồi?"
Trác Thiếu Du bị giọng nói ôn nhu dịu dàng của Thẩm Kỳ làm cho kinh hãi, cả người nổi da gà. Sau đó hắn cũng quay đầu lại nhìn lên tầng.
Liền thấy trên tầng hai đang có một thiếu nữ vịn lan can trên đó nhìn xuống.
Hiển nhiên là cô vừa mới ngủ dậy, đầu tóc hơi xù, mềm mại xoã trên bờ vai, trong mắt còn có vài tia mơ màng, như một con nai nhỏ đang lạc đường.
Cô gái nhỏ này rất động lòng người nha. Trác Thiếu Du sờ cằm suy nghĩ. Sau đó hắn nhìn Thẩm Kỳ đã hai ba bước đi lên tầng, đưa tay lên nắm vai cô, cúi đầu ôn nhu nói chuyện.
Thẩm Kỳ nói: "Đồng Đồng, em dậy từ bao giờ thế?"
Chu Tư Đồng còn có chút ngốc. Vừa mới rời giường, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nhìn Thẩm Kỳ một chút, lại Trác Thiếu Du dưới tầng một chút, sau đó hỏi: "Anh ấy là ai?"
"Một người bạn của anh." Thẩm Kỳ ấm giọng giải thích. Lại hỏi cô, "Em muốn ăn gì?"
Chu Tư Đồng không nghĩ ra được, liền nói: "Tùy đi."
Thẩm Kỳ gật đầu, lại ôn nhu nói với cô: "Em về phòng trước đi. Đợi lát nữa anh gọi em xuống."
Chu Tư Đồng mặc dù không biết rõ tại sao anh lại bảo cô về phòng, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, "ồ" một tiếng.
Thẩm Kỳ nhìn dáng vẻ mông lung nhu thuận này của cô, trong lòng như tan chảy thành một vũng nước. Anh giơ tay xoa xoa đầu Chu Tư Đồng, tán thưởng khen cô: "Ngoan."
Chu Tư Đồng còn chưa kịp phản ứng, não còn đang offline, nghe anh nói liền xoay người về phòng, còn khép cửa phòng lại.
Nhưng đến khi ngồi lên giường cô liền tỉnh táo lại. Sau đó suy nghĩ, Thẩm Kỳ vừa nãy coi cô là thú cưng à? Đúng là vậy rồi? Chắc chắn là vậy. Lại còn nói cô ngoan.
Chu Tư Đồng bắt đầu căm giận bất bình cắn góc chăn.
Mà Thẩm Kỳ lúc này đã xuống tầng.
Trác Thiếu Du nhanh nhẹn cúi người lại gần, vẻ mặt hóng hớt: "Thẩm Kỳ, cô gái kia là ai? Không nhìn ra cậu có khẩu vị này đấy. Mau thành thật khai báo, cậu và cô gái này bắt đầu từ bao giờ?"
Lại cảm thán: "Nhưng cậu cũng cầm thú quá chứ? Cô gái nhà người ta nhìn hình như còn chưa 18? Thế mà cậu còn có thể ra tay? Ai, trước kia thật sự là không nhìn ra mà."
Thẩm Kỳ và Trác Thiếu Du mặc dù là bạn thân từ nhỏ đến lớn, nhưng chuyện Chu Tư Đồng anh cũng chưa nói với Trác Thiếu Du. Hơn nữa mặc dù lần trước Trác Thiếu Du từng gặp Chu Tư Đồng một lần ở tiệc sinh nhật của Thẩm Tụng Viện, nhưng hắn bị cận nhẹ, lại vì đến chơi, trừ lúc làm việc thì hắn đều không đeo kính, vậy nên vừa rồi cách một khoảng như vậy, hắn không nhận ra Chu Tư Đồng.
Mà Thẩm Kỳ cũng không có ý giải thích. Anh chỉ ngắn gọn hạ lệnh đuổi khách với Trác Thiếu Du: "Cậu có thể đi rồi."
Trác Thiếu Du hoảng hốt: "Trời lạnh như vậy cậu bảo tôi đi đâu? Thẩm Kỳ, cậu thấy sắc quên bạn."
Thẩm Kỳ nhìn hắn: "Cậu có thể về nhà, hoặc là, đi xem mắt với Lý tiểu thư."
Tóm lại không thể ở lại đây. Anh muốn ở bên Chu Tư Đồng, cũng không không thể để cho bất cứ tên đàn ông nào khác nhìn thấy dáng vẻ mông lung nhu thuận của công chúa nhỏ nhà anh. Dù là bạn thân cũng không được.
Cuối cùng Trác Thiếu Du không muốn đi, nhưng vẫn bị Thẩm Kỳ đuổi ra khỏi cửa.
Sau đó Thẩm Kỳ gọi cho một khách sạn gần đấy, gọi bữa sáng, bảo bọn họ nhanh nhanh mang đến đây.
Cúp điện thoại xong, anh lên tầng tìm Chu Tư Đồng.
Chu Tư Đồng đang ngồi ở trên sàn nhà quấn chăn lông, cúi đầu chơi điện thoại.
Cô đang mải chơi, lại nghĩ là Thẩm Kỳ sẽ còn nói chuyện với bạn của anh một lúc lâu nữa, nào ngờ cô vừa mới chân trước bước vào phòng thì chân sau Thẩm Kỳ đã đuổi người ta đi. Vì vậy cô căn bản không nghĩ đến Thẩm Kỳ đảo mắt một cái đã đi tìm cô. Hơn nữa tiếng Thẩm Kỳ mở cửa cũng nhẹ, trên sàn nhà trải thảm cũng rất dày, hoàn toàn không phát ra tiếng bước chân của anh, cho đến khi Thẩm Kỳ từ phía sau lưng ôm cả người cô vào lòng, cô mới biết Thẩm Kỳ đã vào phòng.
Thẩm Kỳ cúi đầu muốn hôn má cô, nhưng bị cô né tránh: "Đừng nháo, em đang chơi game mà."
Trò chơi Thoát khỏi mật thất, chơi nửa ngày mà vẫn không ra được, trong lòng còn đang bực bội.
Thẩm Kỳ đen mặt. Sau đó anh lấy điện thoại trong tay Chu Tư Đồng, hỏi cô: "Có quy tắc gì không?"
Một tay cầm điện thoại, một cái tay còn ôm Chu Tư Đồng trong ngực. Chu Tư Đồng nói ngắn gọn nội dung trò chơi cho anh.
Thẩm Kỳ nghe xong, khẽ nhíu mày, sau đó ngón tay thon dài trắng nõn của anh không ngừng di chuyển trên màn hình điện thoại. Qua một lúc sau, anh ném di động sang một bên, sau đó không một lời, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô.
Trong lúc tránh né anh, Chu Tư Đồng khoé mắt vô tình liếc vô tình thấy điện thoại bị anh ném sang một bên.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, phía trên thông báo đã thành không trốn thoát khỏi mật thất.
Chu Tư Đồng:....
Cô chơi cả nửa ngày mà còn bị vây trong đó không thoát ra được, vậy mà Thẩm Kỳ chỉ tuỳ tiện chơi một lúc đã thoát được?
Cô bắt đầu có chút hoài nghi chỉ số thông minh của bản thân.
______________________
Editor: Anh sủng chị thành tiểu bảo bối luôn rồi, hahahaha. Ngày trước đọc được một câu: Mỗi cô gái đều là một đứa trẻ, quan trọng là bạn có gặp đúng người hay không thôi ))
Trong đầu Chu Tư Đồng nháy mắt liền vang lên một hồi chuông báo động, lập tức lắc đầu: "Không cần."
Cô mới không tin anh. Với cái đức hạnh đó của Thẩm Kỳ, nói không chừng hai người bọn họ ngủ chung một phòng, anh cứ thế trêu chọc rồi lại trêu chọc, cô chịu không nổi nữa, để anh "thượng", sau đó sáng hôm sau anh lại còn ra vẻ uỷ khuất cắn góc chăn, nói là bị cô cưỡng gian, muốn cô chịu trách nhiệm ấy chứ. Đến lúc đó cô phải tìm ai đòi công bằng đây?
Thấy không, nói như vậy thì không phải do anh ép cô làm rồi? Cmn là cô ép anh. Thật sự là ôm đầy một bụng khổ cũng không biết nói cùng ai.
Thẩm Kỳ buồn cười. Anh cắn lên tai cô gọi "Tiểu hoạt đầu*". Ngữ khí thân mật, mặt Chu Tư Đồng lại đỏ bừng lên.
(*)Tiểu hoạt đầu: ý anh nói chị giảo hoạt
Cô thật sự cảm thấy ở cạnh Thẩm Kỳ dù chỉ mấy giây cũng có thể bị anh trêu chọc đến không chịu nổi.
Trong lòng không ngừng trào phúng, Thẩm Kỳ sao có thể mở miệng là nói mấy lời khiêu khích như vậy? Mấu chốt là bình thường anh thoạt nhìn là một người rất đứng đắn.
Chu Tư Đồng nhớ lại Thẩm Kỳ cô quen trước kia, rồi lại nhìn sang Thẩm Kỳ yêu nghiệt trước mặt mình. Anh hiện tại khóe mắt đuôi mày đều là ý cười khiêu khích, mị hoặc. Khóe môi hồng nhạt cong cong, ai biết được sau một giây sẽ nói ra mấy lời dụ dỗ ngon ngọt thế nào, làm ra mấy chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập chứ?
Chu Tư Đồng cuối cùng cũng phát hiện, luận về mấy chuyện khiêu khích vô sỉ, cô và Thẩm Kỳ căn bản không cùng một đằng cấp.
Nhưng kỳ thật Thẩm Kỳ hiện tại cũng không có dự định muốn ăn sạch Chu Tư Đồng. Anh cảm thấy Chu Tư Đồng còn nhỏ, hơn nữa hiển nhiên là cô vẫn chưa tốt công tác chuẩn bị cho chuyện kia, thế nên đối với chuyện ở cùng phòng với cô anh cũng không cưỡng cầu.
Vì vậy anh dắt tay Chu Tư Đồng lên tầng, chọn một gian phòng ngay cạnh phòng mình, đẩy cửa ra, bật đèn, dẫn Chu Tư Đồng vào.
Căn phòng rất rộng, màu chủ đạo là màu vàng nhạt, nhìn rất ấm áp.
Thẩm Kỳ vừa dẫn cô đi làm quen bên trong, vừa nói: "Anh ở phòng bên cạnh, ban đêm nếu sợ thì gọi anh. Hoặc là để anh chuyển sang đây, anh ôm em ngủ cũng được."
Nói đến vế sau giọng anh hơi giương lên, rõ ràng là lại muốn trêu chọc cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tư Đồng liền khẩn trương, mặt không biến sắc hạ lệnh đuổi khách: "Sợ cái rắm! Anh đi mau, em muốn đi ngủ."
Thẩm Kỳ sủng cô, đối với tính tình nóng giận của cô cũng đều là sủng, thế nên cô nói chuyện với Thẩm Kỳ bắt đầu không chút kiêng kỵ
Thẩm Kỳ cũng không để ý mấy lời này, ngược lại còn tươi cười.
Anh thích Chu Tư Đồng không kiêng nể gì trước mặt anh như vậy.
Duỗi tay ôm lấy cô, rồi anh lại cúi đầu hôn một cái lên gò má, ghé bên tai cô khẽ thì thầm một câu: "Ngủ ngon, công chúa nhỏ của anh."
Sau đó anh cũng không trêu chọc cô nữa, xoay người đóng cửa đi ra ngoài.
Đợi Thẩm Kỳ đi rồi, Chu Tư Đồng ôm chăn nằm trên giường, một hồi vẫn chưa ngủ được, trong đầu đều là vẻ mặt sủng ái của Thẩm Kỳ khi anh nói "công chúa nhỏ của anh".
Cô thấy thật ngọt ngào. Mang theo ngọt ngào này, cuối cùng cô cũng dần đi vào giấc ngủ.
Thẩm Kỳ nằm trên giường, nghĩ đến Chu Tư Đồng đang ngủ ở phòng bên, gần như ngay trong tầm tay, anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Anh quay sang bên cạnh. Mặc dù cách một bức tường, nhưng anh có thể tưởng tượng được công chúa nhỏ của anh đang nằm trên giường say giấc. Có lẽ trong giấc mơ của cô còn có anh.
Mang theo suy nghĩ này, anh cũng tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau Thẩm Kỳ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh mở mắt ra, duỗi tay mò điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhìn cuộc gọi đến của Trác Thiếu Du.
Anh nhấn trả lời, đưa điện thoại lên bên tai alo một tiếng. Giọng của Trác Thiếu Du lập tức liền vọt vào tai anh: "Thẩm Kỳ, tôi ở trước cửa nhà cậu, mau ra mở cửa."
Thẩm Kỳ chậm chạp hỏi: "Cậu ở trước cửa nhà nào của tôi cơ?"
Trác Thiếu Du: "Nói nhảm! Chỗ XX, tôi vừa hỏi lái xe nhà cậu. Cậu mau xuống mở cửa cho tôi."
Thẩm Kỳ không có di chuyển: "Cậu về đi. Chỗ tôi bây giờ không tiện để cậu vào."
Trác Thiếu Du cười: "Không tiện cái rắm. Chẳng lẽ có phụ nữ ở trong? Ha, quen biết cậu nhiều năm như vậy tôi cũng chưa từng thấy cậu thân cận với người phụ nữ nào."
Lại hạ thấp giọng, cười: "Thẩm Kỳ, thật ra cậu vẫn là xử nam phải không?"
Thẩm Kỳ không để ý anh ta. Đổi sang tay khác cầm điện thoại, đưa sang tai bên kia.
Trác Thiếu Du vẫn ầm ĩ: "Thẩm Kỳ cậu mau xuống mở cửa cho tôi. F*ck hôm nay thật đúng là lạnh, lạnh chết tôi rồi."
Thẩm Kỳ cúp điện thoại rồi đứng dậy, khoác thêm áo khoác, đi xuống tầng mở cửa cho Trác Thiếu Du.
Cửa vừa mở ra, Trác Thiếu Du đi vào cùng một trận gió lạnh.
Trong phòng có hệ thống sưởi, Trác Thiếu Du thoải mái rùng mình một cái, bắt đầu tháo khăn quàng, cởi áo bông, sau đó cả người ngồi liệt ở trên ghế sofa, thoải mái thở dài một hơi.
Thẩm Kỳ đi rót nước, thuận tiện cũng rót cho anh ta một cốc, để trên bàn trà, hỏi Trác Thiếu Du: "Sao lại đến chỗ tôi?"
Trác Thiếu Du cầm cốc nước uống một ngụm lớn, sau đó trả lời: "Thật muốn chết. Tối hôm qua tôi trực đêm, sáng sớm nay vừa về đã bị ông già nhà tôi ép cưới, muốn tôi hôm nay phải đi gặp mặt làm quen với con gái Lý gia. Cmn tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi."
Trác gia cũng là thương nhân thế gia, chỉ là Trác Thiếu Du tính tình phản nghịch, không muốn tiếp quản cơ nghiệp gia tộc, chạy đi học y, làm bác sĩ. Nhưng đến chuyện hôn nhân đại sự, ông già nhà hắn vẫn hy vọng hắn có thể kết hôn với con gái thế gia khác. Hai bên có thể nâng đỡ nhau. Lý gia này chính là thương nhân thế gia.
Thẩm Kỳ ngồi trên ghế sofa uống một hớp nước, không nói gì.
Trác Thiếu Du vẫn ở đó lải nhải, nhà bọn họ không phải còn có anh trai của hắn sao, hiện tại anh hắn đã tiếp quản cơ nghiệp gia tộc, ông già còn để hắn kết hôn với con gái thế gia, không phải chứ? Đến cả hôn sự của hắn là ông già cũng muốn nhúng tay là sao?
Thẩm Kỳ vẫn không nói chuyện.
Trác Thiếu Du quay đầu nhìn anh: "À, chuyện của cậu với Dương Mi thì sao? Lần trước không phải cậu nói muốn tìm ông già nhà cậu nói chuyện này sao? Hai người nói thế nào? Ông già nhà cậu đồng ý..."
Lời hắn còn chưa nói hết, đột nhiên bị Thẩm Kỳ thụi một cùi chỏ vào cánh tay, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Thẩm Kỳ bỗng dưng đứng lên, quay đầu nhìn trên cầu thang: "Đồng Đồng, em dậy rồi?"
Trác Thiếu Du bị giọng nói ôn nhu dịu dàng của Thẩm Kỳ làm cho kinh hãi, cả người nổi da gà. Sau đó hắn cũng quay đầu lại nhìn lên tầng.
Liền thấy trên tầng hai đang có một thiếu nữ vịn lan can trên đó nhìn xuống.
Hiển nhiên là cô vừa mới ngủ dậy, đầu tóc hơi xù, mềm mại xoã trên bờ vai, trong mắt còn có vài tia mơ màng, như một con nai nhỏ đang lạc đường.
Cô gái nhỏ này rất động lòng người nha. Trác Thiếu Du sờ cằm suy nghĩ. Sau đó hắn nhìn Thẩm Kỳ đã hai ba bước đi lên tầng, đưa tay lên nắm vai cô, cúi đầu ôn nhu nói chuyện.
Thẩm Kỳ nói: "Đồng Đồng, em dậy từ bao giờ thế?"
Chu Tư Đồng còn có chút ngốc. Vừa mới rời giường, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nhìn Thẩm Kỳ một chút, lại Trác Thiếu Du dưới tầng một chút, sau đó hỏi: "Anh ấy là ai?"
"Một người bạn của anh." Thẩm Kỳ ấm giọng giải thích. Lại hỏi cô, "Em muốn ăn gì?"
Chu Tư Đồng không nghĩ ra được, liền nói: "Tùy đi."
Thẩm Kỳ gật đầu, lại ôn nhu nói với cô: "Em về phòng trước đi. Đợi lát nữa anh gọi em xuống."
Chu Tư Đồng mặc dù không biết rõ tại sao anh lại bảo cô về phòng, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, "ồ" một tiếng.
Thẩm Kỳ nhìn dáng vẻ mông lung nhu thuận này của cô, trong lòng như tan chảy thành một vũng nước. Anh giơ tay xoa xoa đầu Chu Tư Đồng, tán thưởng khen cô: "Ngoan."
Chu Tư Đồng còn chưa kịp phản ứng, não còn đang offline, nghe anh nói liền xoay người về phòng, còn khép cửa phòng lại.
Nhưng đến khi ngồi lên giường cô liền tỉnh táo lại. Sau đó suy nghĩ, Thẩm Kỳ vừa nãy coi cô là thú cưng à? Đúng là vậy rồi? Chắc chắn là vậy. Lại còn nói cô ngoan.
Chu Tư Đồng bắt đầu căm giận bất bình cắn góc chăn.
Mà Thẩm Kỳ lúc này đã xuống tầng.
Trác Thiếu Du nhanh nhẹn cúi người lại gần, vẻ mặt hóng hớt: "Thẩm Kỳ, cô gái kia là ai? Không nhìn ra cậu có khẩu vị này đấy. Mau thành thật khai báo, cậu và cô gái này bắt đầu từ bao giờ?"
Lại cảm thán: "Nhưng cậu cũng cầm thú quá chứ? Cô gái nhà người ta nhìn hình như còn chưa 18? Thế mà cậu còn có thể ra tay? Ai, trước kia thật sự là không nhìn ra mà."
Thẩm Kỳ và Trác Thiếu Du mặc dù là bạn thân từ nhỏ đến lớn, nhưng chuyện Chu Tư Đồng anh cũng chưa nói với Trác Thiếu Du. Hơn nữa mặc dù lần trước Trác Thiếu Du từng gặp Chu Tư Đồng một lần ở tiệc sinh nhật của Thẩm Tụng Viện, nhưng hắn bị cận nhẹ, lại vì đến chơi, trừ lúc làm việc thì hắn đều không đeo kính, vậy nên vừa rồi cách một khoảng như vậy, hắn không nhận ra Chu Tư Đồng.
Mà Thẩm Kỳ cũng không có ý giải thích. Anh chỉ ngắn gọn hạ lệnh đuổi khách với Trác Thiếu Du: "Cậu có thể đi rồi."
Trác Thiếu Du hoảng hốt: "Trời lạnh như vậy cậu bảo tôi đi đâu? Thẩm Kỳ, cậu thấy sắc quên bạn."
Thẩm Kỳ nhìn hắn: "Cậu có thể về nhà, hoặc là, đi xem mắt với Lý tiểu thư."
Tóm lại không thể ở lại đây. Anh muốn ở bên Chu Tư Đồng, cũng không không thể để cho bất cứ tên đàn ông nào khác nhìn thấy dáng vẻ mông lung nhu thuận của công chúa nhỏ nhà anh. Dù là bạn thân cũng không được.
Cuối cùng Trác Thiếu Du không muốn đi, nhưng vẫn bị Thẩm Kỳ đuổi ra khỏi cửa.
Sau đó Thẩm Kỳ gọi cho một khách sạn gần đấy, gọi bữa sáng, bảo bọn họ nhanh nhanh mang đến đây.
Cúp điện thoại xong, anh lên tầng tìm Chu Tư Đồng.
Chu Tư Đồng đang ngồi ở trên sàn nhà quấn chăn lông, cúi đầu chơi điện thoại.
Cô đang mải chơi, lại nghĩ là Thẩm Kỳ sẽ còn nói chuyện với bạn của anh một lúc lâu nữa, nào ngờ cô vừa mới chân trước bước vào phòng thì chân sau Thẩm Kỳ đã đuổi người ta đi. Vì vậy cô căn bản không nghĩ đến Thẩm Kỳ đảo mắt một cái đã đi tìm cô. Hơn nữa tiếng Thẩm Kỳ mở cửa cũng nhẹ, trên sàn nhà trải thảm cũng rất dày, hoàn toàn không phát ra tiếng bước chân của anh, cho đến khi Thẩm Kỳ từ phía sau lưng ôm cả người cô vào lòng, cô mới biết Thẩm Kỳ đã vào phòng.
Thẩm Kỳ cúi đầu muốn hôn má cô, nhưng bị cô né tránh: "Đừng nháo, em đang chơi game mà."
Trò chơi Thoát khỏi mật thất, chơi nửa ngày mà vẫn không ra được, trong lòng còn đang bực bội.
Thẩm Kỳ đen mặt. Sau đó anh lấy điện thoại trong tay Chu Tư Đồng, hỏi cô: "Có quy tắc gì không?"
Một tay cầm điện thoại, một cái tay còn ôm Chu Tư Đồng trong ngực. Chu Tư Đồng nói ngắn gọn nội dung trò chơi cho anh.
Thẩm Kỳ nghe xong, khẽ nhíu mày, sau đó ngón tay thon dài trắng nõn của anh không ngừng di chuyển trên màn hình điện thoại. Qua một lúc sau, anh ném di động sang một bên, sau đó không một lời, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô.
Trong lúc tránh né anh, Chu Tư Đồng khoé mắt vô tình liếc vô tình thấy điện thoại bị anh ném sang một bên.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, phía trên thông báo đã thành không trốn thoát khỏi mật thất.
Chu Tư Đồng:....
Cô chơi cả nửa ngày mà còn bị vây trong đó không thoát ra được, vậy mà Thẩm Kỳ chỉ tuỳ tiện chơi một lúc đã thoát được?
Cô bắt đầu có chút hoài nghi chỉ số thông minh của bản thân.
______________________
Editor: Anh sủng chị thành tiểu bảo bối luôn rồi, hahahaha. Ngày trước đọc được một câu: Mỗi cô gái đều là một đứa trẻ, quan trọng là bạn có gặp đúng người hay không thôi