Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Editor: shpdarn
Chu Tư Đồng sáng dậy sớm nấu cơm rồi đi học.
Đến trường cô cũng không vào lớp 3.1, mà trực tiếp tới văn phòng tìm Ngô Nhã Lệ.
Tối hôm qua Thẩm Kỳ đã nói, hôm nay cô có thể trực tiếp đến lớp Xã hội báo danh, đối với chuyện này cô rất có niềm tin.
Thẩm Kỳ từ lời nói đến hành động đều khiến người khác cảm thấy đáng tin cậy, chính là một lời hứa đáng giá ngàn vàng.
Tới cửa văn phòng, cô liền gõ cửa, nghe được bên trong có người nói vào đi mới đẩy cửa ra bước vào phòng.
Ngô Nhã Lệ và Trương Văn Kiệt đều ở trong văn phòng, còn có thêm một người mà cô không biết. Hơn nữa Ngô Nhã Lệ cùng Trương Văn Kiệt đều đang đứng, chỉ có người kia là ngồi.
Chu Tư Đồng thật nhanh nhìn lướt qua người đó.
Tuổi chừng năm mươi. Bụng to, trán hói, mặt béo tròn lại trắng. Có điều dáng vẻ trông rất hiền từ.
Nhìn thấy Chu Tư Đồng bước vào, Ngô Nhã Lệ quay sang người kia cung kính nói: "Hiệu trưởng, đây chính là em Chu Tư Đồng."
Người đàn ông này thì ra là là Hiệu trưởng? Chu Tư Đồng trong lòng cũng có kinh ngạc. Nhưng cô vẫn là đứng thẳng thân mình, rất lễ phép nói một tiếng: "Chào thầy Hiệu trưởng."
Hiệu trưởng họ Trương, tên Duệ Đức. Thấy Chu Tư Đồng chào hỏi mình, ông thế mà đứng dậy khỏi ghế, còn định tiến đến bắt tay với cô.
Chu Tư Đồng giật mình, theo bản năng lùi lại hai bước.
Vì thế tay Trương Duệ Đức vừa đưa ra lại rụt trở lại, vẻ mặt tươi cười có thể nói là nhân từ: "Bạn học Chu phải không? Chuyện em muốn chuyển lớp thầy đã biết. Đây là cô giáo Ngô chủ nhiệm lớp Xã hội, thầy đã nói chuyện với cô ấy rồi, đợi lát nữa em có thể trực tiếp đến học lớp Xã hội."
Xong ông lại quay đầu nói với cô giáo Ngô: "Em Chu hai năm trước đều học ban lớp Tự nhiên, bây giờ vừa mới chuyển đến lớp Xã hội các cô, sau này cô cần chỉ dạy em ấy nhiều hơn."
Ngô Nhã Lệ vội vàng đáp ứng: "Hiệu trưởng yên tâm."
Trương Văn Kiệt cũng ở bên cạnh góp vui, chỉ nói Chu Tư Đồng là học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ, cô bé bỗng nhiên muốn chuyển đến lớp Xã hội ông cũng không nỡ. Có điều nếu đây là mong muốn của Chu Tư Đồng, ông cũng chỉ có thể tôn trọng vân vân mây mây. Lại đùa với Ngô Nhã Lệ nói Chu Tư Đồng tiền đồ vô lượng, cô đúng là vớt được bảo bối rồi, không chừng Chu Tư Đồng chuyển đến lớp cô sẽ một nước lên mây, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người vân vân. Làm Chu Tư Đồng ở bên cạnh nghe được toàn thân đều nổi da gà.
Mà Trương Dụê Đức ngồi cạnh nghe bọn họ nói một hồi, sau đó cũng gật gù, lại quay sang cười tủm tỉm nói chuyện với Chu Tư Đồng.
Chu Tư Đồng bối rối không rõ đây là tình huống kiểu gì. Chỉ là chuyển lớp thôi, vậy mà còn huy động cả Hiệu trưởng đại nhân tự mình đến gặp? Hơn nữa cả lời nói và thái độ đối với cô lại còn nhiệt tình thế này? Còn có Trương Văn Kiệt cùng Ngô Nhã Lệ so sánh với thái độ hôm qua đúng là thay đổi 360 độ.
Có điều trong lúc nói chuyện sau đó Chu Tư Đồng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thì ra hôm qua Thẩm Kỳ trực tiếp gọi điện cho Bộ trưởng bộ Giáo dục. Bộ trưởng liền gọi ngay cho Trương Duệ Đức, đốc thúc muốn ông ta nghiêm túc làm việc này. Trương Duệ Đức nào dám không nghe theo Bộ trưởng đại nhân nói? Hơn nữa ông tự mình nghiền ngẫm, có thể làm Bộ trưởng đại nhân để bụng như thế tất nhiên là người có quan hệ chặt chẽ, cho nên sáng sớm nay ông liền mau mau mải mải đến gặp Chu Tư Đồng.
Đương nhiên, thái độ Trương Duệ Đức đối với Chu Tư Đồng nhiệt tình như vậy, Trương Văn Kiệt cùng Ngô Nhã Lệ nào dám nhăn mặt nói chuyện với cô?
Bị Trương Tuệ Đức nhiệt tình "tiếp kiến" xong, lúc sau Chu Tư Đồng liền đi theo Ngô Nhã Lệ đến lớp Xã hội.
Bởi vì phần lớn người lớn đều mê tín tin một câu như sau: "Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ", cho nên dù cho trường cấp ba XX khối cuối cấp có tổng cộng mười lớp, nhưng lớp Xã hội thì chỉ có đúng một, cũng chính là lớp 3.10.
Vào lớp 3.10, Ngô Nhã Lệ đứng trên bục giảng, giới thiệu Chu Tư Đồng với cả lớp. Mà Chu Tư Đồng thì đứng một bên, trong suốt quá trình đều hơi cúi đầu, bày ra bộ mặt than*.
(*) Mặt than - mặt liệt, mặt không biểu tình, không thể hiện cảm xúc, không tươi cười hay nói chuyện.
Ngô Nhã Lệ cuối cùng cũng giới thiệu xong, Chu Tư Đồng nghe cô nói: "Bạn học Chu, sau này em ngồi cạnh bạn học Thẩm đi."
Chu Tư Đồng nghe vậy ngẩng đầu, theo ánh mắt nhìn qua.
Cô cũng sửng sốt một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục khôi phục mặt than, đeo cặp sách đến ngồi ở vị trí trống bên cạnh Thẩm Tụng Viện.
Một tiết Ngữ văn Chu Tư Đồng đều rất nghiêm túc, còn Thẩm Tụng Viện lại đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng ánh mắt còn nhìn trộm Chu Tư Đồng. Nhưng người kia vẫn như cũ ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt bình tĩnh đang nghe giảng.
Chờ đến khi chuông hết giờ vang lên, Ngô Nhã Lệ cầm giáo án bước ra khỏi cửa phòng học, Thẩm Tụng Viện liền xoay người, đối mặt với Chu Tư Đồng, trợn mắt lên hỏi: "Chu Tư Đồng, mày sao lại chuyển đến lớp Xã hội?"
Ngồi ở trước bọn họ là Tề Tư Tư vốn định cùng bạn mới lân la làm quen trò chuyện, nhưng bỗng nhiên nghe Thẩm Tụng Viện nói vậy liền không dám nữa.
Thẩm Tụng Viện quen bạn học mới này à? Hơn nữa nghe thái độ trong lời nói của cậu ta, chắc hai người này có va chạm.
Nhưng Chu Tư Đồng mặc xác Thẩm Tụng Viện, lấy sách Địa lý ra đọc.
Mặc dù kiếp trước trước khi xuyên qua cô vừa trải qua kỳ thi đại học, nhưng thực ra một năm cuối cấp kia cô đều bỏ bê, có mấy kiến thức đã quên mất, cô phải tranh thủ bổ sung thêm.
Thời gian vô cùng gấp gáp, cô không rảnh cùng Thẩm Tụng Viện tranh chấp mấy chuyện nhỏ nhặt kia. Hơn nữa nàng tin tối qua sau khi Thẩm Kỳ trở về chắc chắn đã cảnh cáo Thẩm Tụng Viện, dù hiện tại Thẩm Tụng Viện nhìn thấy cô trong lòng có tực giận nhưng chắc hẳn cũng không dám làm gì cô.
Vì vậy Chu Tư Đồng vô cùng bình tĩnh. Cô không hề lo sợ.
Rốt cuộc có người anh nghiêm khắc như Thẩm Kỳ cũng chưa chắc đã là chuyện may mắn gì.
Mà Thẩm Tụng Viện nhớ đến mấy lời tối qua Thẩm Kỳ nói cô liền kinh sợ.
Kẻ thù ngay trước mặt nhưng lại không thể động đến dù chỉ đầu ngón tay. Tất nhiên, dù có muốn động đầu ngón tay, cô cũng không phải đối thủ của Chu Tư Đồng. Chuyện hôm qua trong nhà vệ sinh còn rõ ràng trước mắt. Nhưng ngay cả mắng cô cũng không dám. Nhỡ đâu để Thẩm Kỳ biết được, anh ấy thật sự có thể nhẫn tâm đưa cô ra nước ngoài ngoài học rồi mặc kệ phí sinh hoạt của cô.
Chẳng lẽ đến lúc đó cô thật sự phải đi làm rửa bát đĩa làm phục vụ để trang trải sinh hoạt phí ư?
Cho nên Thẩm Tụng Viện chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Chu Tư Đồng, tức đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt, nhưng cuối cùng đến một câu cũng không nói được.
Mà Chu Tư Đồng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của cô cũng vẫn bình tĩnh như trước. Đến cả mí mắt cũng không nhếch một cái, chân chính đạt đến cảnh giới bất kể gió tây nam bắc đông, ta vẫn lù lù bất động.
Chu Tư Đồng sáng dậy sớm nấu cơm rồi đi học.
Đến trường cô cũng không vào lớp 3.1, mà trực tiếp tới văn phòng tìm Ngô Nhã Lệ.
Tối hôm qua Thẩm Kỳ đã nói, hôm nay cô có thể trực tiếp đến lớp Xã hội báo danh, đối với chuyện này cô rất có niềm tin.
Thẩm Kỳ từ lời nói đến hành động đều khiến người khác cảm thấy đáng tin cậy, chính là một lời hứa đáng giá ngàn vàng.
Tới cửa văn phòng, cô liền gõ cửa, nghe được bên trong có người nói vào đi mới đẩy cửa ra bước vào phòng.
Ngô Nhã Lệ và Trương Văn Kiệt đều ở trong văn phòng, còn có thêm một người mà cô không biết. Hơn nữa Ngô Nhã Lệ cùng Trương Văn Kiệt đều đang đứng, chỉ có người kia là ngồi.
Chu Tư Đồng thật nhanh nhìn lướt qua người đó.
Tuổi chừng năm mươi. Bụng to, trán hói, mặt béo tròn lại trắng. Có điều dáng vẻ trông rất hiền từ.
Nhìn thấy Chu Tư Đồng bước vào, Ngô Nhã Lệ quay sang người kia cung kính nói: "Hiệu trưởng, đây chính là em Chu Tư Đồng."
Người đàn ông này thì ra là là Hiệu trưởng? Chu Tư Đồng trong lòng cũng có kinh ngạc. Nhưng cô vẫn là đứng thẳng thân mình, rất lễ phép nói một tiếng: "Chào thầy Hiệu trưởng."
Hiệu trưởng họ Trương, tên Duệ Đức. Thấy Chu Tư Đồng chào hỏi mình, ông thế mà đứng dậy khỏi ghế, còn định tiến đến bắt tay với cô.
Chu Tư Đồng giật mình, theo bản năng lùi lại hai bước.
Vì thế tay Trương Duệ Đức vừa đưa ra lại rụt trở lại, vẻ mặt tươi cười có thể nói là nhân từ: "Bạn học Chu phải không? Chuyện em muốn chuyển lớp thầy đã biết. Đây là cô giáo Ngô chủ nhiệm lớp Xã hội, thầy đã nói chuyện với cô ấy rồi, đợi lát nữa em có thể trực tiếp đến học lớp Xã hội."
Xong ông lại quay đầu nói với cô giáo Ngô: "Em Chu hai năm trước đều học ban lớp Tự nhiên, bây giờ vừa mới chuyển đến lớp Xã hội các cô, sau này cô cần chỉ dạy em ấy nhiều hơn."
Ngô Nhã Lệ vội vàng đáp ứng: "Hiệu trưởng yên tâm."
Trương Văn Kiệt cũng ở bên cạnh góp vui, chỉ nói Chu Tư Đồng là học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ, cô bé bỗng nhiên muốn chuyển đến lớp Xã hội ông cũng không nỡ. Có điều nếu đây là mong muốn của Chu Tư Đồng, ông cũng chỉ có thể tôn trọng vân vân mây mây. Lại đùa với Ngô Nhã Lệ nói Chu Tư Đồng tiền đồ vô lượng, cô đúng là vớt được bảo bối rồi, không chừng Chu Tư Đồng chuyển đến lớp cô sẽ một nước lên mây, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người vân vân. Làm Chu Tư Đồng ở bên cạnh nghe được toàn thân đều nổi da gà.
Mà Trương Dụê Đức ngồi cạnh nghe bọn họ nói một hồi, sau đó cũng gật gù, lại quay sang cười tủm tỉm nói chuyện với Chu Tư Đồng.
Chu Tư Đồng bối rối không rõ đây là tình huống kiểu gì. Chỉ là chuyển lớp thôi, vậy mà còn huy động cả Hiệu trưởng đại nhân tự mình đến gặp? Hơn nữa cả lời nói và thái độ đối với cô lại còn nhiệt tình thế này? Còn có Trương Văn Kiệt cùng Ngô Nhã Lệ so sánh với thái độ hôm qua đúng là thay đổi 360 độ.
Có điều trong lúc nói chuyện sau đó Chu Tư Đồng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thì ra hôm qua Thẩm Kỳ trực tiếp gọi điện cho Bộ trưởng bộ Giáo dục. Bộ trưởng liền gọi ngay cho Trương Duệ Đức, đốc thúc muốn ông ta nghiêm túc làm việc này. Trương Duệ Đức nào dám không nghe theo Bộ trưởng đại nhân nói? Hơn nữa ông tự mình nghiền ngẫm, có thể làm Bộ trưởng đại nhân để bụng như thế tất nhiên là người có quan hệ chặt chẽ, cho nên sáng sớm nay ông liền mau mau mải mải đến gặp Chu Tư Đồng.
Đương nhiên, thái độ Trương Duệ Đức đối với Chu Tư Đồng nhiệt tình như vậy, Trương Văn Kiệt cùng Ngô Nhã Lệ nào dám nhăn mặt nói chuyện với cô?
Bị Trương Tuệ Đức nhiệt tình "tiếp kiến" xong, lúc sau Chu Tư Đồng liền đi theo Ngô Nhã Lệ đến lớp Xã hội.
Bởi vì phần lớn người lớn đều mê tín tin một câu như sau: "Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ", cho nên dù cho trường cấp ba XX khối cuối cấp có tổng cộng mười lớp, nhưng lớp Xã hội thì chỉ có đúng một, cũng chính là lớp 3.10.
Vào lớp 3.10, Ngô Nhã Lệ đứng trên bục giảng, giới thiệu Chu Tư Đồng với cả lớp. Mà Chu Tư Đồng thì đứng một bên, trong suốt quá trình đều hơi cúi đầu, bày ra bộ mặt than*.
(*) Mặt than - mặt liệt, mặt không biểu tình, không thể hiện cảm xúc, không tươi cười hay nói chuyện.
Ngô Nhã Lệ cuối cùng cũng giới thiệu xong, Chu Tư Đồng nghe cô nói: "Bạn học Chu, sau này em ngồi cạnh bạn học Thẩm đi."
Chu Tư Đồng nghe vậy ngẩng đầu, theo ánh mắt nhìn qua.
Cô cũng sửng sốt một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục khôi phục mặt than, đeo cặp sách đến ngồi ở vị trí trống bên cạnh Thẩm Tụng Viện.
Một tiết Ngữ văn Chu Tư Đồng đều rất nghiêm túc, còn Thẩm Tụng Viện lại đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng ánh mắt còn nhìn trộm Chu Tư Đồng. Nhưng người kia vẫn như cũ ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt bình tĩnh đang nghe giảng.
Chờ đến khi chuông hết giờ vang lên, Ngô Nhã Lệ cầm giáo án bước ra khỏi cửa phòng học, Thẩm Tụng Viện liền xoay người, đối mặt với Chu Tư Đồng, trợn mắt lên hỏi: "Chu Tư Đồng, mày sao lại chuyển đến lớp Xã hội?"
Ngồi ở trước bọn họ là Tề Tư Tư vốn định cùng bạn mới lân la làm quen trò chuyện, nhưng bỗng nhiên nghe Thẩm Tụng Viện nói vậy liền không dám nữa.
Thẩm Tụng Viện quen bạn học mới này à? Hơn nữa nghe thái độ trong lời nói của cậu ta, chắc hai người này có va chạm.
Nhưng Chu Tư Đồng mặc xác Thẩm Tụng Viện, lấy sách Địa lý ra đọc.
Mặc dù kiếp trước trước khi xuyên qua cô vừa trải qua kỳ thi đại học, nhưng thực ra một năm cuối cấp kia cô đều bỏ bê, có mấy kiến thức đã quên mất, cô phải tranh thủ bổ sung thêm.
Thời gian vô cùng gấp gáp, cô không rảnh cùng Thẩm Tụng Viện tranh chấp mấy chuyện nhỏ nhặt kia. Hơn nữa nàng tin tối qua sau khi Thẩm Kỳ trở về chắc chắn đã cảnh cáo Thẩm Tụng Viện, dù hiện tại Thẩm Tụng Viện nhìn thấy cô trong lòng có tực giận nhưng chắc hẳn cũng không dám làm gì cô.
Vì vậy Chu Tư Đồng vô cùng bình tĩnh. Cô không hề lo sợ.
Rốt cuộc có người anh nghiêm khắc như Thẩm Kỳ cũng chưa chắc đã là chuyện may mắn gì.
Mà Thẩm Tụng Viện nhớ đến mấy lời tối qua Thẩm Kỳ nói cô liền kinh sợ.
Kẻ thù ngay trước mặt nhưng lại không thể động đến dù chỉ đầu ngón tay. Tất nhiên, dù có muốn động đầu ngón tay, cô cũng không phải đối thủ của Chu Tư Đồng. Chuyện hôm qua trong nhà vệ sinh còn rõ ràng trước mắt. Nhưng ngay cả mắng cô cũng không dám. Nhỡ đâu để Thẩm Kỳ biết được, anh ấy thật sự có thể nhẫn tâm đưa cô ra nước ngoài ngoài học rồi mặc kệ phí sinh hoạt của cô.
Chẳng lẽ đến lúc đó cô thật sự phải đi làm rửa bát đĩa làm phục vụ để trang trải sinh hoạt phí ư?
Cho nên Thẩm Tụng Viện chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Chu Tư Đồng, tức đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt, nhưng cuối cùng đến một câu cũng không nói được.
Mà Chu Tư Đồng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của cô cũng vẫn bình tĩnh như trước. Đến cả mí mắt cũng không nhếch một cái, chân chính đạt đến cảnh giới bất kể gió tây nam bắc đông, ta vẫn lù lù bất động.