-
Chương 90 Hoàn
Có tiếng rào rào vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, là tiếng gió đập vào song cửa sổ.
“Nổi gió rồi.”
Nàng nằm trong chiếc chăn mềm mại thơm tho, khuôn cằm nhòn nhọn tựa lên lồng ngực hắn, ngửa khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn.
“Là gió thu, trời sắp lạnh rồi.” Đang vào một khung giờ thích hợp để đi ngủ, hắn kéo nàng ra khỏi chiếc chăn gấm, ôm lấy vòng eo thon thả đẩy lên trên, ghì sát nàng vào lòng mình.
Trán cụng trán, mặt đối mặt, tay chân quấn quýt, đầu kê cùng một chiếc gối mềm, đắp cùng một chiếc chăn gấm, vừa ấm áp vừa yên bình.
Hắn xoa nắn thùy tai xinh xắn của nàng, hé môi thầm thì: “Muộn rồi, ngủ đi.”
“Vâng.” Nàng nhắm mặt lại, “Trời lạnh, mai mốt cứ ở lại trong binh doanh, buổi tối đừng về.”
“Được.” Hắn đáp một tiếng.
Nàng mỉm cười, áp má mình lên má hắn, hôn chụt chụt mấy cái lên quai hàm hắn, rồi rúc vào người hắn im lặng chìm vào giấc ngủ.
Mộng đẹp đêm khuya, sao trời xán lạn, trăng như ươm tơ, núi sông xa xa ngút ngàn. Hai người cùng ngồi sóng vai, khe khẽ thủ thỉ, tán gẫu chuyện nhà, an ổn lạ thường.
Đang lang thang trong chiêm bao được một nửa, nàng chợt bị nụ hôn ấm nóng của người đàn ông đánh thức. Nụ hôn kia lướt tới khóe môi, nàng lim dim mở mắt, lẩm bẩm mơ hồ: “Lý Vị.”
“Ừ.” Hắn trả lời nàng bằng nụ hôn dai dẳng, trở mình nhốt nàng dưới cơ thể cường tráng, “Trời sắp sáng, ta phải đi rồi.”
Nàng vẫn đang chìm trong cơn uể oải lả cả người, nhắm mắt gật gật đầu, vươn tay vòng lấy cổ hắn, hơi mở làn môi đỏ đón nhận nụ hôn của hắn.
Chiếc lưỡi ướt át quấn quýt, mút vào, khuấy đảo. Hắn thở dồn dập, giấc mộng đẹp của nàng cũng bị xáo tung long trời lở đất.
Cặp mày thanh tú khẽ nhăn, mắt đẹp nhắm nghiền, nửa là không vui nửa là sốt ruột, nàng đương mơ đến cảnh mãn ý, sao cho phép người khác cắt ngang.
Một đôi con ngươi gợn sóng mông lung, trước mắt là khuôn mặt anh tuấn mê hoặc của hắn. Trời còn tối, ánh nến đã tắt, chỉ có một cái bếp lò bạc nhỏ đặt bên cạnh, cục than cháy rực, chút tia sáng nhỏ bé được bếp lò phóng to chiếu lên mặt của cả hai người.
Mắt hắn đen kịt, bấy giờ cũng nhiễm đôi chút sắc đỏ của than, hệt con dã thú đi săn. Nhưng ánh mắt lại đong đầy dịu dàng âu yếm, trông như con thú đã hài lòng thỏa dạ khi săn được con mồi yêu thích của mình.
“Xấu xa.” Nàng vừa thở gấp vừa rên rỉ, trong thanh âm thoáng cảm nhận được sự mệt nhọc, cắn môi mình.
Hắn hôn lên đôi mắt mịt mờ của nàng, “Nàng ngủ thêm một lúc đi.”
Ngủ thêm một lúc, thế này thì ngủ thêm kiểu gì nữa đây…
Hắn xuống giường, rót cho nàng một ngụm trà ấm trước, lấy nước giúp nàng dọn dẹp sạch sẽ, cuối cùng mặc áo quần ngay ngắn cho nàng, nhét nàng vào trong ổ chăn gấm êm ái, in một nụ hôn xuống vầng trán nóng hổi của nàng: “Trời chưa sáng, ngủ tiếp đi.”
Thân thể hãy còn đọng lại dư vị, chân tay rụng rời, nàng ngáp một cái, chớp chớp đôi mắt nhập nhèm, líu cả lưỡi: “Chàng cũng ngủ đi.”
“Được, ta nằm với nàng.” Cách chiếc chăn gấm hắn nhẹ nhàng dỗ nàng, nhìn nàng nhắm mắt nhanh chóng ngủ say, nhịp thở đều đặn, gương mặt an giấc. Hắn duỗi tay vỗ về má nàng, ghé sát lại hôn, thủ thỉ: “Bé con.”
Sau đó hắn dậy vuốt phẳng giường chiếu, ra khỏi phòng mặc đồ rửa mặt.
Trời hãy chưa sáng, vạn vật ngủ yên, trăng sao ẩn náu chỗ nào chẳng thấy tăm hơi, bóng tối mịt mùng nuốt chửng thiên địa, chỉ có cơn gió buốt thổi qua.
Hắn vốc nước lạnh tạt lên mặt, chỉnh đốn trang phục, đối mặt với đêm tàn tĩnh lặng chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, lòng đầy hơi ấm.
Gió hẩy áo choàng, bước chân quyết đoán, nhanh nhẹn lên ngựa, phi đến phương xa.
Bóng dáng cao lớn rời đi, thân hình mạnh mẽ, đây là đất trời của hắn.
Mặt trời mọc cao ba sào, nàng mới lười nhác cựa quậy, ôm chăn ngồi bần thần hồi lâu, nhìn đồng hồ nước trong phòng, đã muộn rồi.
Ánh mặt trời xuyên qua những lỗ tròn trên cửa sổ, sắc trời không quá sáng sủa, chắc là một ngày nhiều mây âm u.
Mấy năm ở Trường An nàng thường trú trong chùa Thanh Long, nghe tiếng chuông sáng của chùa nên cũng siêng năng dậy sớm. Sau khi thành thân lại thành thói quen ngủ nướng dậy muộn.
Xuân Thiên nháy mắt mấy cái, mím môi, che mặt mình, mộng vỡ tan tành, mặt đỏ tai hồng. Đứng dậy vén màn bỗng thấy eo chân đau nhức, tứ chi trăm hài rã rời, còn sót lại xuân tình lưu luyến.
Nàng thầm mắng trong bụng, hai chân giẫm lên cái ghế dài kê cuối giường thất thần hết một lúc, người nửa mê nửa tỉnh. Một mình ngồi trong căn phòng, cảm giác hoàn toàn không có dấu vết mộng xuân, Vu Sơn* biến mất, mây mưa tiêu tan.
*VU SƠN: BẮT NGUỒN TỪ ĐIỂN TÍCH VUA SỞ ĐI DU NGOẠN RỒI NẰM NGHỈ DƯỚI NÚI VU SƠN. TRONG CƠN MƠ, VUA SỞ GẶP ĐƯỢC MỘT THIẾU NỮ TUYỆT SẮC, RỒI HAI NGƯỜI ÂN ÁI VỚI NHAU. SAU CUỘC MÂY MƯA, THIẾU NỮ THƯA RẰNG MÌNH LÀ THẦN NỮ VU SƠN QUA ĐẤT CAO ĐƯỜNG CHƠI, VỐN CÓ TIỀN DUYÊN VỚI NHÀ VUA. TRÊN THIÊN CUNG, NÀNG CÓ NHIỆM VỤ SÁNG LÀM MÂY, TỐI LÀM MƯA Ở DƯƠNG ĐÀI. NÓI XONG, NÀNG BIẾN MẤT. NHÀ VUA NHUNG NHỚ, BÈN CHO NGƯỜI LẬP MIẾU VU SƠN THẦN NỮ. VỀ SAU NHIỀU VĂN NHÂN THI SĨ DÙNG ĐIỂN TÍCH ẤY ĐỂ ẨN DỤ CHUYỆN CHĂN GỐI CỦA NAM NỮ.
Nhưng khi sờ tới đai váy được thắt cẩn thận, nàng đặt trong tay vuốt ve, lòng dạ mềm nhũn, nở nụ cười ngọt ngào. Đây là cách thắt nút của hắn.
Đẩy cửa sổ ra, Thiện Thiện đang ở ngưỡng cửa nhà chính ăn chùm nho núi chua chát. Nghe thấy tiếng cửa mở kẽo kẹt, con bé thò mái đầu có búi tóc buộc sợi dây đỏ ra, giọng lanh lợi: “Nương tử, chị dậy rồi à.”
Rồi nói tiếp: “Đêm qua gió to, hôm nay trời lạnh, nương tử mặc thêm quần áo đi.”
Thiện Thiện đi múc nước hầu Xuân Thiên rửa mặt chải đầu. Nàng mặc chiếc áo ngắn trắng, váy thạch lựu*, choàng một dải khăn lụa màu xanh trúc, lấy gương lược ra.
*VÁY THẠCH LỰU: MỘT LOẠI TRANG PHỤC RẤT ĐƯỢC THIẾU NỮ THỜI ĐƯỜNG ƯA CHUỘNG.
Ở nhà suốt ngày nên không cần ăn diện quá, chỉ cần tô mày thoa son, xỏ cặp khuyên trân châu màu thạch lựu vào tai, là sẽ làm bật lên được bộ váy lụa là này. Nàng ngắm mình trong gương, dung mạo hòa trộn giữa nét hồn nhiên và quyến rũ. Nương tử thanh tú trẻ trung, nàng rất thích phong thái vừa xinh đẹp vừa sống động của mình trong mắt hắn.
Nàng dùng bữa sáng với Thiện Thiện, cháo gà xé sợi, mấy món dưa cải nhà thường ăn. Dạo gần đây Thiện Thiện nấu nướng ngày càng lên tay. Nàng cũng bỏ chút công sức học làm vài món. Món sở trường chính là bánh canh thịt dê.
Chủ nhà đã dậy, cổng tre nhỏ ngoài sân mở một cánh. Đây là tập tục của sông Mặc Ly, láng giềng toàn là người nhà lính, đa số là phụ nữ và trẻ con, hằng ngày thích sang nhà nhau trò chuyện. Cổng mở hai cánh là đón khách lớn, cổng mở một cánh là để hàng xóm tới tán gẫu, cổng sân khép chặt là chủ nhà có chuyện miễn làm phiền.
Ăn sáng xong, hai chủ tớ ngồi ở bậc thềm cửa ra vào, ăn chùm nho núi Thiện Thiện chưa ăn hết.
Chẳng biết nhà ai hái nho núi mà có chùm nho móc ở cổng, có lẽ là quà cảm ơn của tẩu tử nhà bên, có lẽ là của bọn nhỏ hay đến chơi. Quả nho to bằng hạt đậu đỏ, vỏ xanh bích hệt viên ngọc phỉ thúy, vị chua nhiều ít chát. Xuân Thiên và Thiện Thiện chia nhau mỗi người nửa chùm, thử vị chua ngọt của từng quả.
Xuân Thiên bứt một quả tròn vo, mặt bình thản cắn mấy quả, đưa cho Thiện Thiện: “Em nếm thử đi, chùm của chị ngọt cực kỳ.”
Thiện Thiện ăn liền mấy quả chua, con bé đang bưng chén trà ngọt để lọc miệng, thấy chùm trong tay Xuân Thiên vừa bé vừa xanh ngắt thì nhíu mày: “Chùm của nương tử… trông chua lắm.”
“Thử đi.” Xuân Thiên nháy mắt, “Ngọt lịm.”
Thiện Thiện bán tín bán nghi cầm lấy, ném hai quả vào miệng, răng cắn một phát, nước nho tức khắc tràn đầy. Con bé phỉ phỉ hai cái, mặt nhăn tít: “Chua quá!!!”
Xuân Thiên cười tủm tỉm bứt một quả ăn, nàng ngậm giữa hai môi, hít một hơi rồi nuốt tọt vào: “Ngon.”
“Sao nương tử có thể ăn chua vậy được chứ?” Thiện Thiện uống cạn cốc trà, “Chua khủng khiếp!”
“Tàm tạm.” Sắc mặt Xuân Thiên không chút thay đổi, giải quyết gọn ghẽ chùm nho núi trong tay, mắt chất chứa ý cười, “Lòng chị thấy ngọt.”
“Xa mãi tận kia đã nghe thấy nha đầu này la lối chê chua.” Một tẩu tử người Thổ Dục Hồn gài trâm hoa vàng trên đầu đẩy cửa bước vào, mặt đầy nét cười, “Gì mà chua thế?”
Lý Vị muốn mời một tẩu tử Thổ Dục Hồn chịu khó làm việc tới nhà giúp đỡ vài chuyện lặt vặt, hắn chọn trúng Mộ Dung Bạch Cáp. Dân tộc Thổ Dục Hồn nhiều người họ Mộ Dung. Chị Bách Cáp năm nay ba sáu ba bảy tuổi, ở cách đây ít xa, chồng và con trai đều trong quân, có cô con gái mười lăm tuổi cũng đã đi lấy chồng. Lúc rảnh rỗi sẽ ở lại nhà Lý Vị giúp một tay. Khi chồng con về nhà, chị lại về ở mấy ngày.
“Nho núi nương tử ăn chua quá ạ.” Thiện Thiện nhíu mày, liên tục chậc lưỡi, “Còn lừa tôi bảo ngọt.”
“Chị cũng ăn thử đi ạ.” Xuân Thiên đưa mấy quả qua, “Em thấy vẫn ngon, chua chua tí thôi. Con bé Thiện Thiện hảo ngọt nên không ăn chua nổi.”
Chị Bạch Cáp ăn mấy quả nàng đưa, rồi cũng không nhịn được cau mày vỗ đùi: “Không trách Thiện Thiện, chùm của nương tử chua quá.”
Xuân Thiên mếu máo, phủi làn váy: “Được rồi được rồi, có thể dạo này khẩu vị em hơi đổi.”
Chị Bạch Cáp cười mỉm nhìn nàng chằm chằm: “Dạo này nương tử thích chua à?”
Chị liếc Xuân Thiên từ trên xuống dưới: “Dạo này nương tử cũng thích ngủ hẳn.”
Nghe những lời ấy, đầu Xuân Thiên nổ bùm một tiếng, mặt phút chốc đỏ bừng như lửa đốt, bật người nhảy phắt dậy, lắp bắp: “Bình thường thôi ạ… trước giờ em thích làm biếng buổi sáng…”
Ban đầu lúc mới cưới, nàng vừa khó chiều vừa sợ đau. Hắn trầm ổn quen kiềm chế, ban đêm vì xót nàng nên chỉ thực hiện một hai phần trong mười phần. Đời sống của hắn có đôi phần gian nan.
Dần dà về sau, ăn rồi lại nghiện, người con gái yểu điệu trong lòng, tối dù có kiềm chế cỡ nào thì vẫn cứ muốn thân mật. Lăn lộn một hai canh giờ, tóc mai ướt đẫm, như thể là người mới được vớt lên từ trong nước. Tắm rửa thay đồ xong cũng đã gần khuya, lặp đi lặp lại như thế. Tối nàng không ngủ được bao nhiêu, vậy là hình thành tật xấu ngủ nướng dậy muộn.
Chị Bạch Cáp vỗ tay cười: “Mấy nay chim tước hay kêu, e là có chuyện mừng đây.”
Chị lại nói với Xuân Thiên: “Đợi thêm hai ngày nữa ra chỗ cây hái mấy quả mơ, dùng muối và tía tô dầm chua, ngâm trong vò. Khi nào nương tử muốn ăn thì múc ra một đĩa nhỏ, ăn cũng hay lắm.”
“Không phải như chị nghĩ đâu ạ.” Mặt Xuân Thiên đỏ rực, mũi chân cọ cọ phiến gạch đen dưới đất, biết hướng suy nghĩ của chị Bạch Cáp đã chệch đi đâu mất. Kỳ thực mấy ngày nay nàng vừa hết kinh nguyệt, chỉ là nàng thích loại nho núi chua giòn này thôi mà.
Kết hôn hai năm, thường có bạn bè thân thích có lòng hỏi thăm tin tức bụng nàng. Tính ra năm nay nàng hai mươi đuổi, vừa đúng thời điểm có thể làm mẹ.
Nhưng Lý Vị muốn chờ thêm, tuổi nàng còn nhỏ, muộn vài năm cũng được. Tháng ngày của hai người vừa dễ chịu vừa nhàn nhã, dần dần nàng thích sống cuộc sống gắn bó nương tựa nhau như thế, nên ngày nào cũng uống thuốc tránh thai.
Thiện Thiện cười hì hì, phơi bày sự thật: “Kỳ kinh của nương tử vừa qua thôi ạ.”
Chị Bạch Cáp đỏ mặt, vỗ vỗ miệng mình, cười ha ha liên tục: “Coi miệng tôi này, nói bậy bạ gì đâu.”
Chập tối Lý Vị mới tranh thủ thời gian về nhà, tối phải trông giữ doanh địa suốt, không về ngủ được. Lần này cũng chỉ nói dăm ba câu, vậy nên hắn không vào nhà mà đứng ở cửa, thấy Xuân Thiên phồng má, bất mãn nhìn hắn.
“Sao thế?” Hắn đứng trước cửa, chìa tay chọc má nàng, “Không vui à?”
Nàng xấu hổ, lại khó nói ra thành lời, bèn quay đầu cắn tay hắn. Cái miệng nhỏ vừa hé ra thì tay hắn đã rụt mất tăm, nàng nheo mắt liếc hắn một cái, đẩy hắn khỏi cửa: “Trời tối rồi, đi nhanh đi, đừng làm lỡ việc.”
Hắn cũng vội đi, sờ sờ đầu nàng: “Hai ngày nay trong doanh có việc, ta không về được, nàng ở nhà ngoan ngoãn đấy nhé.”
Nàng gật đầu, nhìn hắn tiêu sái lên lưng ngựa, lao vút đi như bay, người vẫn còn khoác quân giáp, bóng lưng vạm vỡ, hết sức lóa mắt.
Mùa thu ở sông Mặc Ly đến rất nhanh.
Hai đợt gió thu thổi hết, lá rụng đầu làng đã vàng óng ánh, xuôi theo chiều gió rơi vào nước. Cỏ cây đã nhuốm màu úa tàn, mệt mỏi rủ xuống đất.
Xuân Thiên và Thiện Thiện đi theo nhóm tẩu tử người Thổ Dục Hồn ra bờ sông hái hoa lau.
Hoa lau mùa thu bồng bềnh mềm mại, hoa trắng muốt đung đưa trong gió. Nhóm tẩu tử Thổ Dục Hồn đem hoa lau đi phơi nắng cho khô, sau đó ép phẳng khâu đồ lót, hoặc làm áo choàng thường mặc, sẽ tiết kiệm được bông vải để làm thêm bộ quần áo cho đàn ông trong quân.
Xuân Thiên có Tiết phu nhân chiếu cố, chuyện sinh hoạt vô cùng thuận lợi. Dân tộc Thổ Dục Hồn không nhận quà người khác tự dưng biếu. Xuân Thiên không thể tặng đồ nên hằng ngày sẽ theo chân nhóm tẩu tử giúp đỡ này nọ, trông coi mấy đứa nhỏ, cũng coi như biểu đạt một phần tấm lòng của mình.
Nhóm phụ nữ cười nói vui vẻ giữa bụi lau sậy, dưới đất là sợi hoa lau đắp thành từng đống. Đống sợi hoa lau ấy lại chầm chậm bay về làng, đáp cánh trong sân các nhà.
Xuân Thiên tặng đống hoa lau cho chị Bạch Cáp. Hôm sau chị Bạch Cáp sang, trong tay xách cái giỏ đựng gì đó.
Chị Bạch Cáp đưa giỏ cho Xuân Thiên xem, là một loại thực vật có kích thước cỡ cánh tay, đầu hình trụ dài, bọc ngoài là lớp vảy dày màu nâu nhạt.
“Thung dung đấy.” Chị tủm tỉm nhét giỏ vào tay Xuân Thiên, “Trong nhà chẳng có gì hay, mấy hôm trước ra sa mạc thấy có rừng cây muối, thế mà có thung dung to cỡ ấy, vật này cũng tốt lắm, nương tử nhận đi.”
Lần đầu tiên nàng gặp thứ này là ở suối Dã Mã, lúc đó vẫn ngây thơ chưa biết đây là cái gì*.
*CHI TIẾT CỤ THỂ Ở CHƯƠNG 43.
Về sau thỉnh thoảng có gặp ở chỗ dân du mục sống cạnh sa mạc đến sông Cam Lộ buôn bán. Nhóm tẩu tử nhao nhao bàn tán về nó. Sau khi biết tác dụng của nó, nàng lại về hỏi Lý Vị, cùng hắn nhớ tới chuyện năm xưa. Nàng xấu hổ đỏ mặt, véo mặt hắn một cái.
Hắn ôm eo nàng, mắt tràn đầy ý cười: “Khi đó ta cũng phải cắn răng nói chuyện với nàng, may mà nàng quay người đi chứ không truy hỏi đến cùng. Cảm ơn trời đất, ông trời bỏ qua cho.”
Khi đó trong sáng thì trong sáng, nhưng nếu nói bụng dạ không hề có ý nghĩ gì, hắn không dám gật đầu.
Trước lúc đi chị Bách Cạp vỗ tay nàng: “Vật này dịu nhẹ, hầm canh hay pha rượu đều được, giữ tẩm bổ cho Lý tướng quân.”
Chị nháy nháy mắt: “Nương tử trẻ tuổi, đang là thời kỳ sinh đẻ lý tưởng.”
Xuân Thiên cười khổ, hơi bất đắc dĩ.
Mấy hôm nay nàng cũng nghĩ, hắn huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung ở sa trường, bận bịu suốt ngày, cần bồi bổ sức khỏe nhiều. Thế là nàng bèn cất đồ vào phòng bếp.
Hôm sau là kỳ nghỉ mười ngày của Lý Vị. Sáng sớm tinh mơ hắn đã đeo trường đao trở về, mặt bám đầy bụi giá, quân giáp toàn bùn đất, trên trán còn dính vết bùn ướt, thần sắc mỏi mệt, hẳn là đã thức trắng đêm.
Xuân Thiên gọi Thiện Thiện đi đun nước. Nàng đẩy hắn đi tắm rửa thay đồ, mình thì ôm áo giáp của hắn, ngồi ở bậc thềm dấp nước khăn lau chùi sạch sẽ.
Áo giáp lạnh lẽo, nàng chăm chút còn tỉ mỉ hơn cả hắn.
Lúc nàng xong việc về phòng, Lý Vị đã thay bộ quần áo sạch, chống chân nằm trên sạp mềm trong phòng nghỉ ngơi, nhịp thở nặng nề, mày kiếm hơi chau, mắt sáng nhắm chặt, mái tóc đen ướt sũng hẵng còn nhỏ nước buông xõa cạnh sạp.
Nàng đau lòng hết sức, lấy khăn lau tóc cho hắn, rồi đi tìm cây kéo, dầu dưỡng tóc và lược cắt tỉa lại tóc cho hắn.
Ngủ tận tới trưa, Lý Vị mới thức giấc. Hắn thấy nàng nửa tựa người cạnh mình, kê cái gối mềm dưới khuỷu tay, một tay cầm cuốn sách, một tay chống má, khép hờ mắt gà gật.
Nắng ấm trời thu phủ kín sạp mềm, rải một tầng lên nửa khuôn mặt nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy nửa như trong suốt nửa phớt hồng, hàng lông mi dày chìm trong ánh sáng, từng sợi đen mượt rợp nửa bóng xuống đầu mũi nàng.
Lý Vị lặng lẽ đứng lên ra ngoài uống trà. Thiện Thiện ngồi xếp bằng trên giường lò ở gian ngoài ăn bánh rán, miệng dính đầy vụn bánh.
“Sao bây giờ lại ăn bánh rán?” Lý Vị hỏi.
“Tôi và nương tử đều đang đợi đại gia dậy ăn cơm. Nương tử sợ tôi đói nên bảo tôi ăn chút bánh rán lót bụng trước.”
Cơm trưa đã nấu xong từ lâu, đang ủ trong nồi, chỉ chờ hắn dậy sẽ cùng ăn.
Vừa nói thế, hắn cũng thấy đói bụng, lại nghe một chủ một tớ trong nhà đói bụng chờ, hắn bèn trở vào phòng, nhìn tiểu nương tử ngủ gật trên sạp mềm.
Xuân Thiên tỉnh giấc vì mấy cái hôn liên tiếp. Mở mắt ra thấy là hắn, nàng khẽ ngáp một cái, mỉm cười: “Chàng dậy lúc nào thế?”
“Mới dậy thôi.” Hắn bế nàng xuống dưới, “Ra ăn cơm, lần sau không được chờ ta ăn nữa.”
Trong nhĩ phòng, ba người cơm nước xong, Thiện Thiện dọn dẹp bát đũa, dành không gian lại cho hai người.
Phòng trong phòng ngoài im ắng, hiếm khi tiếng gió cũng dừng, nắng thu ấm, phòng thoảng hương.
“Có muốn ra ngoài một lúc không?” Hắn hỏi nàng.
“Mùa thu biếng nhác, lười vận động.” Nàng pha trà bưng điểm tâm, “Dạo này chàng mệt lắm rồi, ở nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Vậy thì nghỉ ở nhà.” Hắn ngoắc nàng, hai người cùng chiếm dụng cái bàn của nhĩ phòng, Lý Vị đọc sách, Xuân Thiên may vá chút đồ, chốc chốc chuyện trò đôi câu. Lát sau, Xuân Thiên nhớ ra gì đó, nàng đi ra ngoài bưng một cái bát vào.
“Hầm canh gà cho chàng này.” Nàng đưa canh tới trước mặt hắn, “Bỏ thêm ít thứ, chàng uống thử xem ngon không.”
Hắn đang hết sức chăm chú cúi đầu đọc sách, không nghe kỹ, cũng chẳng nhìn kỹ, cứ thế uống một hơi cạn bát canh, ăn hết luôn cả thứ trong bát.
Thịt gà hầm nhừ tan, mùi canh đậm đà, rất ngon miệng.
“Ngon chứ?” Nàng nhìn hắn.
“Vị ngon lắm.” Hắn ôm nàng vào lòng, “Nàng nấu hay Thiện Thiện nấu.”
“Em nấu đấy.” Nàng vòng hai tay qua eo hắn, “Là cách nấu Lục nương tử dạy. Phương pháp làm của miền Nam, hầm một con gà nửa ngày trời thì được một bát canh.”
“Giỏi ghê.” Hắn ịn môi lên mặt nàng mấy lần, nắm bàn tay mềm của nàng xoa nắn, “Đừng vất vả quá, ta áy náy lắm.”
“Cả ngày em cũng chẳng có việc gì lắm.” Nàng ngồi trong lòng hắn, hai người cùng đọc một quyển sách.
Học thức của Lý Vị không quá phong phú, tất cả dựa vào kinh nghiệm từng trải nhiều năm. Hắn gác cằm ở đỉnh đầu nàng, giọng nói trầm bổng xao động màng nhĩ nàng: “Học thức của nàng nhiều hơn, nàng đọc cho ta nghe, để ta suy nghĩ.”
Nàng bèn đọc từng câu từng câu, thanh âm êm dịu. Hắn lắng nghe, đột nhiên thất thần, trong ánh sáng chói lòa trước mắt có làn bụi bay lững lờ. Nàng hơi nghiêng người, hắn có thể nhìn thấy đôi môi đỏ rực của nàng mở ra đóng lại, hàm răng và chiếc lưỡi lấp ló giữa môi.
Hắn cúi đầu hôn nàng, nàng nở nụ cười bất lực mà dung túng: “Chàng nghe đàng hoàng xem nào.”
“Ta nghe đây.” Hắn đổ người xuống giường, kéo luôn nàng ngã vào người mình, hôn nàng một cách thong thả.
Cơ thể khô nóng như kiến bò khắp người, nụ hôn của nàng chính là mật ngọt.
Vươn đầu lưỡi họa theo đường nét cánh môi nàng, hắn nhấm nháp từng chút, dùng lưỡi cạy môi nàng, quét qua khoang miệng, răng, hàm trên, cùng chiếc lưỡi ngọt ngào hồng hồng của nàng.
Nàng lẩm bẩm, khẽ thở dốc. Ngày nào cũng gọi tên hắn nhưng hôm nay nghe lại có cảm giác khác hoàn toàn.
Hắn khuấy đảo lưỡi nàng, như hai con cá nhỏ rượt đuổi nô đùa, cùng quấn quýt cùng dựa sát nhau, tiếng nước réo rắt động lòng người.
Nàng bị hắn quấn sít sao, đến nỗi không thở nổi, miệng phát ra tiếng ê a. Hắn mút lấy nước bọt thơm ngát vương ở khóe môi nàng.
Chơi đùa đủ rồi, hắn lại nhớ đến môi nàng, vừa ngậm vừa liếm. Nàng hết cách, đành chủ động đáp lại hắn, run rẩy liếm rồi cắn môi hắn, ngậm mút lưỡi hắn.
Môi lưỡi quyện vào nhau, ướt át triền miên, cọ xát từ đầu lưỡi cho đến tận cuối, mút mát, cơn tê dại xâm nhập vào sâu trong phế phủ.
Nụ hôn này ngọt mê hồn.
Thình lình nàng bừng tỉnh, đập tay hắn ra, muốn đẩy hắn đứng dậy: “Lý Vị… đây là nhĩ phòng… trời đang sáng…”
Đôi mắt hắn như cái giếng sâu bị tuyết dày bao quanh, ở giữa là luồng sáng rực rỡ kéo linh hồn nàng vào trong đó. Yết hầu hắn chuyển động, giọng khàn khàn trầm thấp, ngón tay luồn vào áo nàng: “Ba ngày rồi ta chưa về nhà.”
Má nàng ửng hồng, nhéo mạnh tay hắn: “Đừng… chúng ta nói chuyện đứng đắn đi.”
Ngừng một lúc, con mắt phong tình chứa nét cười của nàng liếc hắn, khẽ cắn môi dưới kiều diễm: “Tối… đi nghỉ sớm.”
Lý Vị ngoái đầu nhìn bầu trời sáng sủa, mắt nhắm tịt, thở hắt ra một hơi dài, thật lâu sau mới mở ra, trong mắt là ngọn lửa thấp thoáng. Một tay hắn ghìm eo nàng, môi dán lên tai nàng, chất giọng khàn truyền thẳng vào óc nàng: “Ừ… vậy thì nói chuyện trước.”
Hắn chống một tay, tựa nửa người xuống gối mềm, lưỡi nhác co một chân dài, tư thế toát lên vẻ thích thú đầy phong lưu và tùy tiện. Đuôi mắt hắn ẩn chứa dục vọng, khóe miệng mang nét cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn nàng vừa thâm sâu vừa u ám, có khí chất phóng túng bất kham và bất cần đời hiếm gặp.
Xuân Thiên nhìn điệu bộ ấy của hắn, lòng chợt như có nai con đâm loạn xạ, thầm gào thét không biết nên nói gì, bị hắn giam trong vòng tay. Hai người nửa ngồi nửa dựa, hắn nhét sách trên bàn vào tay nàng: “Đọc tiếp đi.”
Nàng nhìn dòng chữ mực trên tờ giấy, tâm trí bấy giờ như bãi bùn lầy, đọc chữ mà lắp ba lắp bắp.
Hơi thở hỗn độn khi gấp gáp, khi chậm chạp phả vào tai nàng, cằm kê ở đầu vai nàng cọ nhè nhẹ, tay vờn quanh bao bọc eo mông nàng, lặng im kề sau lưng nàng nghe nàng đọc sách, làn môi ấm lâu lâu lại dán bên tai nàng cất giọng hỏi đôi câu.
Bầu không khí yên bình hòa thuận, tình ý nồng nàn.
Nhưng giọng càng lúc càng nhẹ tênh, thân thể càng lúc càng căng cứng, nàng siết chặt cuốn sách, lắp bắp: “Lý… Vị…”
“Ừ.” Là tiếng đè nén của hắn trả lời.
“Chàng…”
Hắn ấn nàng xuống, cặp mắt đen thẳm, giọng khản đặc hết sức chân thật, trong sự dịu dàng trộn lẫn ngữ khí ra lệnh kiêu ngạo: “Đọc tiếp đi, không được dừng.”
Nàng hít sâu một hơi, lòng đã tan thành sóng nước, đọc chữ thôi cũng không nên hồn. Những con chữ trước mặt nàng đều biết cả, song lại chẳng hề biết mình đang đọc cái gì.
Hắn hít thở khó khăn, nghe giọng đọc run rẩy và hơi thở cũng bất ổn của nàng, chiếc cổ trắng tuyết yếu ớt vặn vẹo. Một tiếng cười khẽ trào ra từ lồng ngực hắn, dịu giọng gọi nàng: “Nữu Nữu, quay đầu qua đây.”
Nàng quay sang lườm hắn, trong mắt là tơ tình, là nũng nịu, là quyến rũ, là e thẹn, là nhút nhát, là dục vọng, là yêu.
Nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, hai đôi môi quấn lấy nhau: “Lý… Vị…”
Trong phòng màn móc cao, rọi ánh sáng ngời. Chỗ sâu nhất là giường của hai người, hương nồng tỏa khắp, tấm chăn uyên ương, gối thêu lụa gấm. Hắn bế ngang người đẹp về phòng, khuỷu tay đóng chặt cửa, đưa nàng vào trong màn.
Nàng lăn vào đống đệm chăn, nhìn hắn đứng cạnh giường thở hổn hển, gương mặt phiếm đỏ đầy nôn nóng, sốt sắng kéo kéo cổ áo, tháo đai lưng của mình.
Thật lâu sau, trán Lý Vị tựa trán nàng, yết hầu lên xuống, là giọng khàn khàn sau khi đã thỏa mãn: “Không phải nàng cho ta ăn gì đặc biệt đấy chứ?”
Nàng vẫn nằm bò trên người hắn như đi vào cõi tiên, toàn thân mướt mồ hôi. Lát sau nàng mới ngẩng mặt, chậm chạp ngẫm nghĩ, than thở: “Trong canh gà có thả một cây nhục thung dung.”
Hắn hỏi nàng: “Nàng làm thế nào?”
Nàng mệt đến độ đau cả eo, gạt tay hắn khỏi eo mình, hắn bèn khẽ xoa bóp.
“Cho vào canh gà hầm lửa nhỏ, sau đó nhục thung dung tan trong canh gà, thừa lại ít cặn, em sàng ra rồi đổ đi.”
Hắn nghiến răng, phát lên người nàng hai cái: “Nàng đúng là đồ vô lại không biết trời cao đất dày.”
Nàng buồn ngủ nhổm người nhìn hắn: “Em bỏ một cây nhỏ thôi, thứ này quả là ghê gớm… Nhưng trước đó nghe các tẩu tử bảo có thể xào rau, hầm canh, pha trà, có thể tẩm bổ luôn đấy.”
Sáng sớm hay ngày sau, trời hửng sáng, Lý Vị mặc quần áo về quân doanh. Xuân Thiên còn nằm trên giường, mặt mũi nhuộm sắc đỏ tình dục, người ngợm kiệt sức.
Nàng ngoài người ra gối thở hồng hộc, nhìn hắn xiêm áo mới tinh, phong thái hiên ngang thì rên một tiếng che mặt lại: “Cả người em không có chỗ nào là trong sạch.”
“Vợ chồng vốn là một thể, cần trong sạch làm cái gì.” Hắn hôn hôn tóc nàng, vỗ mái đầu nhỏ của nàng, “Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, ngủ nhiều bù giấc.”
“Một tháng này chàng không được về đâu đấy.”
“Mai lại về với nàng.” Hắn hôn khuôn mặt mềm mềm của nàng.
“Giữ nhục thung dung kia đi.” Hắn lặng lẽ kề môi vào tai nàng, “Thỉnh thoảng dùng một chút, khá tốt đấy.”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, vươn tay đập cánh tay hắn mấy phát, lăn một vòng vào chăn quấn mình kín mít.
Hắn buồn cười, ôm nàng qua tấm chăn gấm, cúi đầu thân mật cọ cọ: “Đừng giận, ngoan nhé.”
Nàng vùi đầu trong chăn hừ một tiếng, giãy khỏi vòng tay hắn, lăn qua lộn lại trên giường. Khi nghe tiếng bước chân hắn rời đi, nàng vùng khỏi chăn, thấy một chân hắn đã gần bước ra cửa phòng.
“Lý Vị.” Nàng nhảy xuống giường, chân trần nhào vào lòng hắn, ôm eo hắn, mắt sáng lấp lánh: “Về sớm… em chờ chàng.”
“Được.” Hắn cũng mỉm cười nhìn nàng đăm đắm, “Chờ ta về.”
HẾT.