Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79: (5) TRƯƠNG NGHỊ VÀ LÂM Y TỊNH
Trưa hôm sau, sau khi đón tiểu Niên tan học thì Lâm Y Tịnh dẫn tiểu Niên đến tập đoàn tìm Trương Nghị.
Khi sáng cô đã bàn bạc với ông bà Lâm. Cô nói, cô muốn cho tiểu Niên nhận lại ba và ông bà nội. Ông bà Lâm nghe xong cũng không phản đối vì ông bà biết như vậy sẽ tốt hơn cho tiểu Niên.
Thương con, thương cháu nhưng ông bà cũng đã lớn tuổi rồi. Ông bà không phụ giúp gì được cho Lâm Y Tịnh ngoài trông tiểu Niên giùm cô. Vấn đề kinh tế lúc nào cũng đặt nặng lên vai của cô.
Dù Lâm Y Tịnh có làm ngày đêm cũng sẽ không lo cho tiểu Niên đầy đủ bằng Trương Nghị. Trương gia là một gia tộc lớn, tiểu Niên nhất định sẽ không thiệt thòi, thiếu thốn gì cả.
Tiểu Niên nhìn xung quanh tập đoàn Trương thị. Ba của cậu cũng giàu nhỉ, có luôn một nơi to như thế này.
" Cho tôi gặp Trương tổng "
Lâm Y Tịnh nói với tiếp tân.
" Tiểu thư có hẹn trước không? "
vietwriter.vn
" Không có, nhưng cứ nói là Lâm Y Tịnh đến "
Tiếp tân e dè nhìn Lâm Y Tịnh. Trương Nghị bị tính chán ghét với phụ nữ ai cũng biết, nếu để Lâm Y Tịnh lên phòng thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào xe.
Lâm Y Tịnh nhìn thấy tiếp tân không muốn cho mình lên, nhưng cũng phải. Cô là gì chứ? Muốn lên phòng của tổng giám đốc là lên được sao? Nhưng cô chỉ thấy tội cho tiểu Niên, con trai của cô.
" Tôi có thể ngồi chờ ở đó không? "
Lâm Y Tịnh chỉ tay vào ghế sofa ở sảnh.
" Được, tiểu thư cứ tự nhiên "
Lâm Y Tịnh dắt tay tiểu Niên đi lại sofa ngồi chờ Trương Nghị xuống. Hiện tại đã đến giờ ăn trưa, chắc anh đã sắp xuống.
Ngồi đợi hơn 20 phút thì Trương Nghị đi xuống. Anh định sẽ đi về Trương gia vì bà Trương gọi đến bảo anh về liền. Bà không thể chờ được nữa, bà rất mong được gặp cháu.
" Trương Nghị "
Lâm Y Tịnh gọi thẳng tên anh. Cô còn sợ gì nữa chứ? Bây giờ anh đâu dám làm gì cô.
Trương Nghị nghe tiếng của Lâm Y Tịnh mà nhíu mày quay người lại. Anh nhìn thấy tiểu Niên và cô đang ngồi ở sofa.
vietwriter.vn
Lâm Y Tịnh nắm tay của tiểu Niên đứng dậy, đi lại gần anh. Tiểu Niên nãy giờ cứ chăm chú nhìn anh.
Trương Nghị đôi mắt đỏ au lên nhìn tiểu Niên. Anh không ngờ hôm nay con trai anh lại đến tìm anh.
" Tiểu Niên, đây là ba của con "
Trương Nghị ngồi xuống, ôm tiểu Niên vào lòng. Tiểu Niên liền bật khóc ôm chặt lấy anh.
" Huhu "
" Ngoan, nín nào. Ba thương "
Giọt nước mắt của Trương Nghị rơi xuống, anh cúi xuống hôn vào đỉnh đầu của tiểu Niên. Cảm giác được ôm đứa con thơ của mình thật hạnh phúc, hạnh phúc này anh cũng không biết phải tả làm sao.
Lâm Y Tịnh cũng không thể kiềm được nước mắt. Cô quay lưng lại với hai ba con mà bật khóc. Cô thấy tội mình rất lớn.
Nhân viên có mặt ở đây đều hướng mắt về cảnh tưởng trước mắt. Trương Nghị đã có con rồi sao? Vậy người phụ nữ đó là ai? Bạn gái hay tình nhân?.
" Nín, không khóc nữa. Ba xin lỗi "
Trương Nghị kéo nhẹ tiểu Niên ra rồi lau nước mắt cho cậu. Cậu cứ thút thít nhìn anh.
" Ba... ba có thương...con không? "
Một chữ 'ba' này làm cho Trương Nghị rất xúc động. Anh chưa từng nghĩ mình lại có một cậu con trai đáng yêu, điển trai như thế này.
" Ba rất thương con. Ba sẽ bù đắp cho con. Ba xin lỗi vì đã để con thiếu thốn tình thương của ba "
Trương Nghị hôn vào trán cậu, rồi vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cậu.
" Vui quá, sau này con...con sẽ có ba và mẹ như bạn vè "
Tiểu Niên quẹt nước mũi của mình rồi nói. Cậu không trách ba vì mẹ nói ba không biết về sự xuất hiện của cậu.
Trương Nghị một lần nữa ôm tiểu Niên vào lòng. Hôm trước đứng từ xa nhìn cậu mà anh rất muốn đi lại ôm cậu, hôn cậu.
Giây phút xúc động trôi qua, Trương Nghị rất mừng vì tiểu Niên không hận mình, không ghét mình. Anh nợ tiểu Niên rất nhiều, nợ cậu tình thương của ba hơn 3 năm, nợ cậu một gia đình trọn vẹn.
" Con và mẹ ăn trưa chưa? "
Trương Nghị bế cậu lên.
" Chưa ạ "
" Em có thể cùng tiểu Niên về Trương gia ăn cơm được không? Mẹ tôi đang rất trông được gặp tiểu Niên "
Trương Nghị nhìn Lâm Y Tịnh nói. Nếu bây giờ anh đưa tiểu Niên về Trương gia chắc mẹ anh sẽ rất vui mừng. Bà đã trông gặp cháu đến mất ăn mất ngủ.
" Anh dẫn tiểu Niên đi đi, chiều tôi sẽ đến đón "
" Em không đi cùng à? "
Lâm Y Tịnh cười khổ trong lòng. Cô lấy tư cách gì để đến Trương gia đây? Cô không muốn bị người khác xem thường như Diệp Dĩ Hiên. Cô không muốn để người khác nhìn vào rồi nói cô dùng tiểu Niên để trèo cao làm thiếu phu nhân. Cô nghèo thật nhưng cô có lòng tự trọng và cô cũng chẳng cần Trương Nghị phải chịu trách nhiệm gì với cô cả, vì giữa cả hai không có tình yêu. Hôn nhân thì phải dựa trên tình yêu.
" Mẹ, mẹ đi với con đi "
Lâm Y Tịnh mỉm cười, lấy khăn giấy ra lau sạch nước mắt nước mũi cho tiểu Niên.
" Ngoan, theo ba về gặp ông bà nội. Chiều mẹ sẽ đến đón con "
Trương Nghị nhìn Lâm Y Tịnh. Cô không muốn kết hôn với anh sao? Cô không muốn để anh chịu trách nhiệm với cô sao?Dù gì thì anh cũng đã lấy đi lần đầu tiên của cô.
" Em không cần đến đón đâu. Tôi sẽ đưa tiểu Niên về cho em "
Lâm Y Tịnh gật đầu rồi quay lưng bỏ đi. Tiểu Niên và Trương Nghị cứ nhìn bóng lưng của cô.
- ----------
Trương Nghị đưa tiểu Niên về Trương gia. Cậu rất thích được có ba nên cứ ôm lấy anh, ngồi trong lòng anh.
Trương Nghị hiểu chứ, anh sẽ bù đắp những gì anh có thể cho tiểu Niên.
Chiếc xe lái vào Trương gia, Trương Nghị bế tiểu Niên bước xuống xe đi vào.
Ông bà Trương mở mắt to kinh ngạc nhìn hai ba con của Trương Nghị. Bà Trương trong lòng thầm khen con trai của bà tài giỏi, nhanh như vậy mà ba con đã nhận nhau, không chừng vài tháng nữa bà lại có đứa cháu thứ hai.
Nghĩ thôi mà bà Trương đã cảm thấy sung sướng, mãn nguyện.
" Ôi, cháu nội của ta "
Bà Trương liền chạy lại ôm lấy tiểu Niên. Tiểu Niên cứ nhìn bà, thì ra bà gặp ở siêu thị hôm trước là bà nội của mình.
Ông Trương cũng đúng dậy đi lại nhìn tiểu Niên. Ông mỉm cười khi thấy tiểu Niên rất giống Trương Nghị. Không cần thử ADN cũng biết là con cháu của Trương gia.
" Mau gọi bà nội, bà nội rất muốn nghe "
" Bà nội "
" Huhu...cháu nội của ta, cháu nội đáng yêu của ta "
Bà Trương bật khóc nức nở, ôm tiểu Niên vào lòng . Giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Bà đã mong được bế cháu từ rất lâu rồi.
Tiểu Niên cũng ôm lấy bà Trương.
Qua một lúc, mọi người đều bình tĩnh trở lại thì bà Trương mới hỏi về Lâm Y Tịnh.
" Con dâu của mẹ đâu?"
Trương Nghị thở dài. Mẹ anh lại hỏi khó anh.
" Cô ấy không đồng ý kết hôn. Con chẳng biết làm sao? "
" Tại sao không đồng ý? Con cũng đã có rồi thì tại sao không kết hôn? "
Bà Trương cưng nựng tiểu Niên. Bây giờ tiểu Niên chính là bảo bối, cục vàng, cục ngọc của bà.
" Con không biết "
" Làm con gái nhà người ta mang thai thì biết "1
Bà Trường lườm Trương Nghị. Anh cảm thấy mình giống như con ghẻ của mẹ mình.1
Khi sáng cô đã bàn bạc với ông bà Lâm. Cô nói, cô muốn cho tiểu Niên nhận lại ba và ông bà nội. Ông bà Lâm nghe xong cũng không phản đối vì ông bà biết như vậy sẽ tốt hơn cho tiểu Niên.
Thương con, thương cháu nhưng ông bà cũng đã lớn tuổi rồi. Ông bà không phụ giúp gì được cho Lâm Y Tịnh ngoài trông tiểu Niên giùm cô. Vấn đề kinh tế lúc nào cũng đặt nặng lên vai của cô.
Dù Lâm Y Tịnh có làm ngày đêm cũng sẽ không lo cho tiểu Niên đầy đủ bằng Trương Nghị. Trương gia là một gia tộc lớn, tiểu Niên nhất định sẽ không thiệt thòi, thiếu thốn gì cả.
Tiểu Niên nhìn xung quanh tập đoàn Trương thị. Ba của cậu cũng giàu nhỉ, có luôn một nơi to như thế này.
" Cho tôi gặp Trương tổng "
Lâm Y Tịnh nói với tiếp tân.
" Tiểu thư có hẹn trước không? "
vietwriter.vn
" Không có, nhưng cứ nói là Lâm Y Tịnh đến "
Tiếp tân e dè nhìn Lâm Y Tịnh. Trương Nghị bị tính chán ghét với phụ nữ ai cũng biết, nếu để Lâm Y Tịnh lên phòng thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào xe.
Lâm Y Tịnh nhìn thấy tiếp tân không muốn cho mình lên, nhưng cũng phải. Cô là gì chứ? Muốn lên phòng của tổng giám đốc là lên được sao? Nhưng cô chỉ thấy tội cho tiểu Niên, con trai của cô.
" Tôi có thể ngồi chờ ở đó không? "
Lâm Y Tịnh chỉ tay vào ghế sofa ở sảnh.
" Được, tiểu thư cứ tự nhiên "
Lâm Y Tịnh dắt tay tiểu Niên đi lại sofa ngồi chờ Trương Nghị xuống. Hiện tại đã đến giờ ăn trưa, chắc anh đã sắp xuống.
Ngồi đợi hơn 20 phút thì Trương Nghị đi xuống. Anh định sẽ đi về Trương gia vì bà Trương gọi đến bảo anh về liền. Bà không thể chờ được nữa, bà rất mong được gặp cháu.
" Trương Nghị "
Lâm Y Tịnh gọi thẳng tên anh. Cô còn sợ gì nữa chứ? Bây giờ anh đâu dám làm gì cô.
Trương Nghị nghe tiếng của Lâm Y Tịnh mà nhíu mày quay người lại. Anh nhìn thấy tiểu Niên và cô đang ngồi ở sofa.
vietwriter.vn
Lâm Y Tịnh nắm tay của tiểu Niên đứng dậy, đi lại gần anh. Tiểu Niên nãy giờ cứ chăm chú nhìn anh.
Trương Nghị đôi mắt đỏ au lên nhìn tiểu Niên. Anh không ngờ hôm nay con trai anh lại đến tìm anh.
" Tiểu Niên, đây là ba của con "
Trương Nghị ngồi xuống, ôm tiểu Niên vào lòng. Tiểu Niên liền bật khóc ôm chặt lấy anh.
" Huhu "
" Ngoan, nín nào. Ba thương "
Giọt nước mắt của Trương Nghị rơi xuống, anh cúi xuống hôn vào đỉnh đầu của tiểu Niên. Cảm giác được ôm đứa con thơ của mình thật hạnh phúc, hạnh phúc này anh cũng không biết phải tả làm sao.
Lâm Y Tịnh cũng không thể kiềm được nước mắt. Cô quay lưng lại với hai ba con mà bật khóc. Cô thấy tội mình rất lớn.
Nhân viên có mặt ở đây đều hướng mắt về cảnh tưởng trước mắt. Trương Nghị đã có con rồi sao? Vậy người phụ nữ đó là ai? Bạn gái hay tình nhân?.
" Nín, không khóc nữa. Ba xin lỗi "
Trương Nghị kéo nhẹ tiểu Niên ra rồi lau nước mắt cho cậu. Cậu cứ thút thít nhìn anh.
" Ba... ba có thương...con không? "
Một chữ 'ba' này làm cho Trương Nghị rất xúc động. Anh chưa từng nghĩ mình lại có một cậu con trai đáng yêu, điển trai như thế này.
" Ba rất thương con. Ba sẽ bù đắp cho con. Ba xin lỗi vì đã để con thiếu thốn tình thương của ba "
Trương Nghị hôn vào trán cậu, rồi vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cậu.
" Vui quá, sau này con...con sẽ có ba và mẹ như bạn vè "
Tiểu Niên quẹt nước mũi của mình rồi nói. Cậu không trách ba vì mẹ nói ba không biết về sự xuất hiện của cậu.
Trương Nghị một lần nữa ôm tiểu Niên vào lòng. Hôm trước đứng từ xa nhìn cậu mà anh rất muốn đi lại ôm cậu, hôn cậu.
Giây phút xúc động trôi qua, Trương Nghị rất mừng vì tiểu Niên không hận mình, không ghét mình. Anh nợ tiểu Niên rất nhiều, nợ cậu tình thương của ba hơn 3 năm, nợ cậu một gia đình trọn vẹn.
" Con và mẹ ăn trưa chưa? "
Trương Nghị bế cậu lên.
" Chưa ạ "
" Em có thể cùng tiểu Niên về Trương gia ăn cơm được không? Mẹ tôi đang rất trông được gặp tiểu Niên "
Trương Nghị nhìn Lâm Y Tịnh nói. Nếu bây giờ anh đưa tiểu Niên về Trương gia chắc mẹ anh sẽ rất vui mừng. Bà đã trông gặp cháu đến mất ăn mất ngủ.
" Anh dẫn tiểu Niên đi đi, chiều tôi sẽ đến đón "
" Em không đi cùng à? "
Lâm Y Tịnh cười khổ trong lòng. Cô lấy tư cách gì để đến Trương gia đây? Cô không muốn bị người khác xem thường như Diệp Dĩ Hiên. Cô không muốn để người khác nhìn vào rồi nói cô dùng tiểu Niên để trèo cao làm thiếu phu nhân. Cô nghèo thật nhưng cô có lòng tự trọng và cô cũng chẳng cần Trương Nghị phải chịu trách nhiệm gì với cô cả, vì giữa cả hai không có tình yêu. Hôn nhân thì phải dựa trên tình yêu.
" Mẹ, mẹ đi với con đi "
Lâm Y Tịnh mỉm cười, lấy khăn giấy ra lau sạch nước mắt nước mũi cho tiểu Niên.
" Ngoan, theo ba về gặp ông bà nội. Chiều mẹ sẽ đến đón con "
Trương Nghị nhìn Lâm Y Tịnh. Cô không muốn kết hôn với anh sao? Cô không muốn để anh chịu trách nhiệm với cô sao?Dù gì thì anh cũng đã lấy đi lần đầu tiên của cô.
" Em không cần đến đón đâu. Tôi sẽ đưa tiểu Niên về cho em "
Lâm Y Tịnh gật đầu rồi quay lưng bỏ đi. Tiểu Niên và Trương Nghị cứ nhìn bóng lưng của cô.
- ----------
Trương Nghị đưa tiểu Niên về Trương gia. Cậu rất thích được có ba nên cứ ôm lấy anh, ngồi trong lòng anh.
Trương Nghị hiểu chứ, anh sẽ bù đắp những gì anh có thể cho tiểu Niên.
Chiếc xe lái vào Trương gia, Trương Nghị bế tiểu Niên bước xuống xe đi vào.
Ông bà Trương mở mắt to kinh ngạc nhìn hai ba con của Trương Nghị. Bà Trương trong lòng thầm khen con trai của bà tài giỏi, nhanh như vậy mà ba con đã nhận nhau, không chừng vài tháng nữa bà lại có đứa cháu thứ hai.
Nghĩ thôi mà bà Trương đã cảm thấy sung sướng, mãn nguyện.
" Ôi, cháu nội của ta "
Bà Trương liền chạy lại ôm lấy tiểu Niên. Tiểu Niên cứ nhìn bà, thì ra bà gặp ở siêu thị hôm trước là bà nội của mình.
Ông Trương cũng đúng dậy đi lại nhìn tiểu Niên. Ông mỉm cười khi thấy tiểu Niên rất giống Trương Nghị. Không cần thử ADN cũng biết là con cháu của Trương gia.
" Mau gọi bà nội, bà nội rất muốn nghe "
" Bà nội "
" Huhu...cháu nội của ta, cháu nội đáng yêu của ta "
Bà Trương bật khóc nức nở, ôm tiểu Niên vào lòng . Giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Bà đã mong được bế cháu từ rất lâu rồi.
Tiểu Niên cũng ôm lấy bà Trương.
Qua một lúc, mọi người đều bình tĩnh trở lại thì bà Trương mới hỏi về Lâm Y Tịnh.
" Con dâu của mẹ đâu?"
Trương Nghị thở dài. Mẹ anh lại hỏi khó anh.
" Cô ấy không đồng ý kết hôn. Con chẳng biết làm sao? "
" Tại sao không đồng ý? Con cũng đã có rồi thì tại sao không kết hôn? "
Bà Trương cưng nựng tiểu Niên. Bây giờ tiểu Niên chính là bảo bối, cục vàng, cục ngọc của bà.
" Con không biết "
" Làm con gái nhà người ta mang thai thì biết "1
Bà Trường lườm Trương Nghị. Anh cảm thấy mình giống như con ghẻ của mẹ mình.1