Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Editor: Nhà của Quơ + Beta: Mia
Đối với cô ca sĩ kia mà nói thì chuyện những người phụ nữ bên cạnh Triệu Cảnh Hàng mà không thích anh là chuyện rất nực cười.
Đương nhiên cái định nghĩa của từ thích ở đây không phải tượng trưng cho tình yêu trai gái mà ham muốn của tiền tài và lợi ích.
Triệu Cảnh Hàng không phải là người dễ phục vụ, làm việc dưới trướng của anh chẳng khác nào đi trên băng mỏng, nhưng những người xuất hiện bên cạnh anh thì đều có chung một mục đích.
Cô ca sĩ hôm qua cũng không phải ngoại lệ nhưng lại bị Thẩm Thu chặn đứng.
Mặc dù cô ta có hơi tiếc nhưng cũng không phải quá tệ, bởi vì tối hôm qua cô gặp được Doãn Hưng Trình.
Đây cũng là lý do tại sao hôm nay cô ta có thể xuất hiện trên bàn ăn, còn có thể tán gẫu với Thẩm Thu vài ba câu.
“Tôi còn tưởng là… cô không phải vệ sĩ bình thường.” Cô ca sĩ ngượng ngùng nói.
Thẩm Thu mấp máy môi đáp: “Tôi chỉ là vệ sĩ bình thường thôi.”
Tiếng bước chân đến gần làm hai người tạm dừng cuộc nói chuyện, vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Cảnh Hàng mặt mày u ám đi tới.
Cô ca sĩ vội vàng đứng lên.
Triệu Cảnh Hàng không hề nhìn cô ta lấy một lần, đi tới bên cạnh Thẩm Thu, liếc một cái rồi lạnh lùng nói: “Dậy, đi lấy xe.”
Thẩm Thu đứng dậy nói: “Tôi không lái được, để tôi gọi tài xế tới.”
Triệu Cảnh Hàng dừng lại, giận đùng đùng quay ngoắt về phía sau: “Cô cũng đâu có cụt chân cụt tay đâu mà không lái được?”
Thẩm Thu mặt không chút căng thẳng: “Tôi đau đầu, sợ lái sẽ khiến anh bỏ mạng giữa đường.”
Cô ca sĩ nào đó: “…”
Triệu Cảnh Hàng bước lại gần, dừng ở trước mặt Thẩm Thu: “Cô bây giờ càng lúc càng không biết điều đấy.”
Thẩm Thu nhíu mày nhìn thẳng mặt Triệu Cảnh Hàng: “Không phải, tôi chỉ nói sự thật. Xin lỗi nhưng bây giờ tôi hơi choáng váng, tôi cũng chỉ vì nghĩ tới an toàn của anh.”
Vẫn là biểu cảm bình tĩnh ấy nhưng có lẽ hôm nay sức khoẻ cô không tốt nên lời nói cũng không sắc bén như mọi ngày.
Ánh mắt lờ đờ, mệt mỏi, gương mặt thì tái nhợt nhưng mang lại cho người khác một cảm giác điềm đạm đáng yêu.
Lúc Triệu Cảnh Hàng vừa ra ngoài thì nghe được cuộc nói chuyện của hai người cũng như cô nói sáu chữ to và dõng dạc: “Tôi không hề thích anh ta.”
Giọng điệu mang theo hàm ý ghét bỏ của cô khiến anh cảm thấy vô cùng bực bội, chỉ muốn phát hoả nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ hiện tại của Thẩm Thu, mấy suy nghĩ muốn gây chuyện kia liền bay biến hết.
“Đến đâu rồi.” Triệu Cảnh Hàng tức giận bị chính mình đè nén.
“Cái gì cơ?”
Triệu Cảnh Hàng tâm trạng không tốt nói: “Ý của tôi là tài xế đến đâu rồi.”
Thẩm Thu liếc nhìn đồng hồ: “Khoảng năm phút nữa sẽ đến.”
Triệu Cảnh Hàng không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Thu nhanh chóng bước theo sau.
Cô ca sĩ nhìn hình ảnh hai người dần biến mất trong góc phòng khách, trầm tư một lúc rồi nghi ngờ nói: “Nhìn như thế này, xem ra không phải vệ sĩ bình thường rồi…”
——
Tính cách cùng giọng điệu của Thẩm Thu quá mức thẳng thắn nên rất dễ khiến người khác hiểu lầm rằng cô đang không hài lòng về một điều gì đó. Cũng vì vậy mà dẫn đến chuyện trước đây cô làm Trần Thi Kỳ tức giận.
Nhưng Thẩm Thu không thể nào thay đổi được.
Có điều, khi ở cùng cô lâu ngày, mọi người sẽ hiểu được cô không có ý gì khác, chỉ là ăn ngay nói thẳng mà thôi.
Thẩm Thu không biết rằng những gì cô nói ngày hôm nay lại khiến người ta nghĩ khác về mối quan hệ của mình cùng Triệu Cảnh Hàng, nhưng Thẩm Thu không rảnh để nghĩ nhiều đến vậy, sau khi lên xe, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, cô phải cố gắng lắm mới có thể giữ bản thân tỉnh táo.
Khi xe chạy được nửa đường, đột nhiên điện thoại của cô vang lên.
Thẩm Thu liếc nhìn điện thoại một chút rồi tắt máy.
Nhưng đầu bên kia vẫn không ngừng gọi, cô lại cúp máy tiếp nhưng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang.
Trường hợp như thế này hẳn là có chuyện gấp rồi.
Thẩm Thu nhìn qua Triệu Cảnh Hàng vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ấn nhút nghe, thấp giọng nói: “Alo.”
“Chị ơi bây giờ chị có nói chuyện điện thoại được không.”
“Được, em nói đi.”
“Có chuyện rồi chị ơi, Thiên Dương đánh nhau khiến người ta bị thương, bây giờ bố mẹ của người đó đến trường, họ muốn yêu cầu trường đuổi học Thiên Dương! Chị ơi bây giờ phải làm gì đây…”
Thẩm Thu nghe xong vô cùng sốc: “Đánh nhau? Đuổi học sao?”
“Giáo viên yêu cầu gọi phụ huynh tới, nhưng mà… em không dám nói với mẹ Lâm.”
Thẩm Thu nói: “Chị biết rồi, em cứ lên lớp học đi, chị sẽ giải quyết chuyện này.”
“Vâng ạ!”
Thẩm Thu cúp điện thoại, vừa quay sang nhìn Triệu Cảnh Hàng thì phát hiện người kia cũng đang nhìn về phía mình.
Cô mím môi nói: “Cậu chủ, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày.”
Triệu Cảnh Hàng lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì.”
Thẩm Thu: “Tôi… em trai tôi gặp chuyện trên trường, giáo viên yêu cầu mời phụ huynh.”
Triệu Cảnh Hàng cười lạnh chế nhạo: “Cô thì là phụ huynh cái nỗi gì.”
“Tôi có thể nghỉ không?”
Rất hiếm khi Thẩm Thu nói chuyện không sắc bén mà trong giọng điệu còn có chút khẩn cầu như này.
Triệu Cảnh Hàng thu lại nụ cười, miễn cưỡng hỏi: “Trường nào?”
Thẩm Thu đáp: “Tứ Trung.”
“Ồ, bác Dương, tới trường học Tứ Trung.”
Tài xế nghe xong liền trả lời: “Đã rõ thưa cậu chủ.”
Thẩm Thu ngẩn người nói: “Cứ thả tôi ở phía trước, tôi tự đi được.”
“Cô đừng tưởng là tôi muốn đưa cô đi.” Triệu Cảnh Hàng ghét bỏ nhìn cô một cái: “Cho cô nửa tiếng để giải quyết, tôi đợi cô ở cổng.”
Thẩm Thu lại nói: “Nhưng…”
“Buổi tối còn có việc, tôi không để cô nghỉ được.”
Trong lòng Thẩm Thu vô cùng sốt ruột chuyện của Chu Thiên Dương, Triệu Cảnh Hàng tuy rằng không cho cô nghỉ nhưng cô cũng không nghĩ nhiều được, cứ đến đó trước rồi tính.
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Chiếc xe quay đầu, chạy thẳng tới trước cổng trường Tứ Trung.
Vừa tới nơi Thẩm Thu liền vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài.
Chu Thiên Dương hiện đang học lớp 11, giáo viên đang làm việc ở tầng 3. Thẩm Thu sau khi vào phòng liền thấy một cậu học sinh nam mặt mũi sưng vụ cùng một cặp phụ huynh nhìn vô cùng bức xúc.
Chu Thiên Dương đứng ở một bên, trên mặt cậu bé cũng có vài vết bầm nhưng không nặng như cậu nam sinh kia.
“Cô chính là phụ huynh của em Chu Thiên Dương.” Chủ nhiệm lớp biết hoàn cảnh của Chu Thiên Dương, cô ta cho rằng hôm nay, người phụ trách cô nhi viện sẽ tới, cho nên lúc thấy Thẩm Thu thì có chút bất ngờ.
Thẩm Thu đáp: “Tôi là chị của em ấy.”
“À… chị sao.” Giáo viên chủ nhiệm nghĩ có thể là nhân viên mới của cô nhi viện nên nói tiếp: “Chuyện là thế này, hôm nay ở ngoài hành lang, Thiên Dương cùng với Lữ Bằng đánh nhau, theo lời các bạn chứng kiến thì do Thiên Dương chủ động trước, hơn nữa tình trạng bị thương của Lữ Bằng rất nghiêm trọng.”
Mẹ của Lữ Bằng lớn tiếng nói: “Đúng thế! Cô xem thằng nhóc kia đánh con tôi thành ra thế này! Cô giáo, nếu không xử lý như những gì chúng ta vừa bàn thì tôi sẽ không để yên chuyện này đâu. Một trường học danh tiếng như thế này sao lại để một đứa bạo lực như thế này theo học được! Người như thế phải đuổi học!”
Giáo viên chủ nhiệm an ủi nói: “Trước hết chị cứ bình tĩnh lại đã, Thiên Dương từ trước tới giờ đều là học sinh giỏi, em ấy…”
“Sao, cứ học giỏi thì nhân cách cũng tốt à? Đạo đức như thế còn dám nói vậy! Trường học mà có mấy đứa như thế này, còn phụ huynh nào dám yên tâm cho con theo học nữa, chuyện này tôi sẽ nói ở cuộc họp hội phụ huynh, để xem ý của mọi người như nào!”
Hội phụ huynh trường Tứ Trung đều là những người có máu mặt trong xã hội, bố của Lữ Bằng cũng là một trong số đó.
“Được rồi, không cãi nhau nữa.”
Ông Lữ cản vợ mình, sau đấy nói chuyện với Thẩm Thu: “Chuyện này tôi cần một lời giải thích, con trai tôi không thể vô duyên vô cơ bị đánh như vậy được.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Thu, cô nhíu mày đi tới cạnh Chu Thiên Dương.
Cô nhìn tới bên tai thì thấy cậu không còn đeo máy trợ thính.
Thẩm Thu nhìn cậu, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Thích lực của Chu Thiên Dương từ nhỏ đã có vấn đề, bình thường nếu không có máy trợ thính thì sẽ không nghe thấy gì, nhưng cậu có thể hiểu được qua cách nhìn miệng của cô: “Chị, cậu ta mắng em, còn làm hỏng máy trợ thính mà chị mua cho em.”
“Vì chuyện đó mà em đánh nhau sao?”
“Em vừa đi nhặt máy trợ thính thì cậu ta đánh em, sau đó em… em tức quá nên mới đánh trả.”
“Ôi trời, thằng nhóc này lại còn dám nói dối, tất cả học sinh có mặt đều nói là nó động thủ trước.”
Chu Thiên Dương tập trung nhìn về phía Thẩm Thu, cơ bản không nghe được người khác nói gì, Thẩm Thu liền lặp lại nói: “Cô ấy nói em đánh người trước, chuyện này có thật không?”
Chu Thiên Dương lắc đầu nói: “Không phải, bọn họ đều nghe theo lời của Lữ Bằng nên mới nói vậy.”
Lữ Bằng đáp trả: “Chu Thiên Dương! Cậu đừng có mà điêu! Cậu có gì chứng minh là tôi ra tay trước.”
Thẩm Thu quay người lại, nhìn cậu nam sinh kia, chất vấn: “Vậy chuyện máy trợ thính là sao?”
“Em, em không trộm nó, em chỉ tò mò hỏi mấy câu thì cậu ta đã nổi giận đùng đùng.”
Chu Thiên Dương kéo tay Thẩm Thu: “Chị, em không nói dối.”
Thẩm Thu quay đầu nhìn cậu: “Chị biết.”
“Biết cái gì, cô thiên vị thằng bé nên mới vậy chứ gì.”
Thẩm Thu biết trường này có rất nhiều con ông cháu cha, Chu Thiên Dương nhờ vào thực lực mới thi vào được, bởi vì không có bố mẹ và thính lực có vấn đề nên thường bị mấy cậu ấm con nhà giàu bắt nạt.
Thật ra, trong lòng Thẩm Thu có chút thấp thỏm, bởi vì thời nay chỉ cần có tiền thì trắng cũng thành đen, cô quá hiểu chuyện này.
Thẩm Thu nhìn Chu Thiên Dương bằng ánh mắt động viên rồi nói: “Cô giáo, chuyện này cần điều tra thêm, gia đình chúng tôi không chấp nhận hình phạt được đưa ra.”
“Chị của Thiên Dương, chuyện này bên phía nhà trường đã điều tra xong, vết thương của Lữ Bằng, cũng như lời khai của các bạn học sinh khác…” Giáo viên cũng trong thế khó, rồi nói với phụ huynh của Lữ Bằng: “Còn chuyện đuổi học là chuyện lớn, mẹ của Lữ Bằng, hai đứa vẫn còn nhỏ, để cả hai giảng hoà với nhau một chút là được, chúng ta…”
“Không thể được.” Bố của Lữ Bằng bất mãn mở miệng: “Cô gọi hiệu trưởng tới đây, loại học sinh này, nhất định phải đuổi học.”
“Trường này do ông mở sao? Lớn tiếng như vậy.” Đột nhiên, một giọng nói lười biếng từ ngoài cửa truyền tới.
Mọi người hướng về nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy người bước tới, cả đám không khỏi sững sờ.
Thẩm Thu giật mình hỏi: “Sao anh lại vào đây.”
Triệu Cảnh Hàng không trả lời câu hỏi của cô, bước thẳng vào trong phòng, bình tĩnh ngồi xuống: “Tôi cho mấy người một cơ hội, giảng hoà đi.”
Biểu tình cao ngạo cùng giọng điệu thản nhiên nhưng lại tràn ngập ý uy hiếp.
Bố mẹ của Lữ Bằng bị doạ đứng hình một chút, sau khi hồi phục tinh thần, mẹ Lữ tức giận nói: “Cậu là ai.”
Triệu Cảnh Hàng hơi ngước mắt, chỉ vào Thẩm Thu rồi nói: “Bố của con bé.”
Thẩm Thu: “…”
Giáo viên chủ nhiệm: “A? Vậy anh cũng là… người thân của em Thiên Dương đúng không ạ?”
Triệu Cảnh Hàng suy nghĩ một chút: “Cứ coi là vậy đi.”
Mẹ của Lữ Bằng chỉ vào mặt anh: “Cái gì mà coi là vậy, đây là chuyện giữa hai gia đình chúng tôi, người ngoài như cậu không có tư cách xen vào.”
“Bà thử chỉ tay thêm một lần nữa xem.”
Mẹ của Lữ Bằng: “…”
“Đây là người của tôi, tôi hoàn toàn có tư cách xen vào.” Triều Cảnh Hàng đứng dậy, tiện tay kéo Thẩm Thu đang không hiểu chuyện gì tới gần mình.
“Tôi hỏi lần cuối, hoà giải hay không?”
“Cậu…”
Triệu Cảnh Hàng lại nói: “Nếu không hoà giải thì thằng con vô dụng của hai người có thể cầm cặp sách rồi biến khỏi đây.”
Bố của Lữ Bằng tức giận nói: “Cậu dám uy hiếp tôi? Cậu là cái thá gì, ở đây cậu có quyền quyết định chắc?”
“Ồ, trùng hợp là.” Triệu Cảnh Hàng khẽ mỉm cười: “Ở đây tôi có quyền quyết định thật.”
Đối với cô ca sĩ kia mà nói thì chuyện những người phụ nữ bên cạnh Triệu Cảnh Hàng mà không thích anh là chuyện rất nực cười.
Đương nhiên cái định nghĩa của từ thích ở đây không phải tượng trưng cho tình yêu trai gái mà ham muốn của tiền tài và lợi ích.
Triệu Cảnh Hàng không phải là người dễ phục vụ, làm việc dưới trướng của anh chẳng khác nào đi trên băng mỏng, nhưng những người xuất hiện bên cạnh anh thì đều có chung một mục đích.
Cô ca sĩ hôm qua cũng không phải ngoại lệ nhưng lại bị Thẩm Thu chặn đứng.
Mặc dù cô ta có hơi tiếc nhưng cũng không phải quá tệ, bởi vì tối hôm qua cô gặp được Doãn Hưng Trình.
Đây cũng là lý do tại sao hôm nay cô ta có thể xuất hiện trên bàn ăn, còn có thể tán gẫu với Thẩm Thu vài ba câu.
“Tôi còn tưởng là… cô không phải vệ sĩ bình thường.” Cô ca sĩ ngượng ngùng nói.
Thẩm Thu mấp máy môi đáp: “Tôi chỉ là vệ sĩ bình thường thôi.”
Tiếng bước chân đến gần làm hai người tạm dừng cuộc nói chuyện, vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Cảnh Hàng mặt mày u ám đi tới.
Cô ca sĩ vội vàng đứng lên.
Triệu Cảnh Hàng không hề nhìn cô ta lấy một lần, đi tới bên cạnh Thẩm Thu, liếc một cái rồi lạnh lùng nói: “Dậy, đi lấy xe.”
Thẩm Thu đứng dậy nói: “Tôi không lái được, để tôi gọi tài xế tới.”
Triệu Cảnh Hàng dừng lại, giận đùng đùng quay ngoắt về phía sau: “Cô cũng đâu có cụt chân cụt tay đâu mà không lái được?”
Thẩm Thu mặt không chút căng thẳng: “Tôi đau đầu, sợ lái sẽ khiến anh bỏ mạng giữa đường.”
Cô ca sĩ nào đó: “…”
Triệu Cảnh Hàng bước lại gần, dừng ở trước mặt Thẩm Thu: “Cô bây giờ càng lúc càng không biết điều đấy.”
Thẩm Thu nhíu mày nhìn thẳng mặt Triệu Cảnh Hàng: “Không phải, tôi chỉ nói sự thật. Xin lỗi nhưng bây giờ tôi hơi choáng váng, tôi cũng chỉ vì nghĩ tới an toàn của anh.”
Vẫn là biểu cảm bình tĩnh ấy nhưng có lẽ hôm nay sức khoẻ cô không tốt nên lời nói cũng không sắc bén như mọi ngày.
Ánh mắt lờ đờ, mệt mỏi, gương mặt thì tái nhợt nhưng mang lại cho người khác một cảm giác điềm đạm đáng yêu.
Lúc Triệu Cảnh Hàng vừa ra ngoài thì nghe được cuộc nói chuyện của hai người cũng như cô nói sáu chữ to và dõng dạc: “Tôi không hề thích anh ta.”
Giọng điệu mang theo hàm ý ghét bỏ của cô khiến anh cảm thấy vô cùng bực bội, chỉ muốn phát hoả nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ hiện tại của Thẩm Thu, mấy suy nghĩ muốn gây chuyện kia liền bay biến hết.
“Đến đâu rồi.” Triệu Cảnh Hàng tức giận bị chính mình đè nén.
“Cái gì cơ?”
Triệu Cảnh Hàng tâm trạng không tốt nói: “Ý của tôi là tài xế đến đâu rồi.”
Thẩm Thu liếc nhìn đồng hồ: “Khoảng năm phút nữa sẽ đến.”
Triệu Cảnh Hàng không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Thu nhanh chóng bước theo sau.
Cô ca sĩ nhìn hình ảnh hai người dần biến mất trong góc phòng khách, trầm tư một lúc rồi nghi ngờ nói: “Nhìn như thế này, xem ra không phải vệ sĩ bình thường rồi…”
——
Tính cách cùng giọng điệu của Thẩm Thu quá mức thẳng thắn nên rất dễ khiến người khác hiểu lầm rằng cô đang không hài lòng về một điều gì đó. Cũng vì vậy mà dẫn đến chuyện trước đây cô làm Trần Thi Kỳ tức giận.
Nhưng Thẩm Thu không thể nào thay đổi được.
Có điều, khi ở cùng cô lâu ngày, mọi người sẽ hiểu được cô không có ý gì khác, chỉ là ăn ngay nói thẳng mà thôi.
Thẩm Thu không biết rằng những gì cô nói ngày hôm nay lại khiến người ta nghĩ khác về mối quan hệ của mình cùng Triệu Cảnh Hàng, nhưng Thẩm Thu không rảnh để nghĩ nhiều đến vậy, sau khi lên xe, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, cô phải cố gắng lắm mới có thể giữ bản thân tỉnh táo.
Khi xe chạy được nửa đường, đột nhiên điện thoại của cô vang lên.
Thẩm Thu liếc nhìn điện thoại một chút rồi tắt máy.
Nhưng đầu bên kia vẫn không ngừng gọi, cô lại cúp máy tiếp nhưng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang.
Trường hợp như thế này hẳn là có chuyện gấp rồi.
Thẩm Thu nhìn qua Triệu Cảnh Hàng vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ấn nhút nghe, thấp giọng nói: “Alo.”
“Chị ơi bây giờ chị có nói chuyện điện thoại được không.”
“Được, em nói đi.”
“Có chuyện rồi chị ơi, Thiên Dương đánh nhau khiến người ta bị thương, bây giờ bố mẹ của người đó đến trường, họ muốn yêu cầu trường đuổi học Thiên Dương! Chị ơi bây giờ phải làm gì đây…”
Thẩm Thu nghe xong vô cùng sốc: “Đánh nhau? Đuổi học sao?”
“Giáo viên yêu cầu gọi phụ huynh tới, nhưng mà… em không dám nói với mẹ Lâm.”
Thẩm Thu nói: “Chị biết rồi, em cứ lên lớp học đi, chị sẽ giải quyết chuyện này.”
“Vâng ạ!”
Thẩm Thu cúp điện thoại, vừa quay sang nhìn Triệu Cảnh Hàng thì phát hiện người kia cũng đang nhìn về phía mình.
Cô mím môi nói: “Cậu chủ, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày.”
Triệu Cảnh Hàng lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì.”
Thẩm Thu: “Tôi… em trai tôi gặp chuyện trên trường, giáo viên yêu cầu mời phụ huynh.”
Triệu Cảnh Hàng cười lạnh chế nhạo: “Cô thì là phụ huynh cái nỗi gì.”
“Tôi có thể nghỉ không?”
Rất hiếm khi Thẩm Thu nói chuyện không sắc bén mà trong giọng điệu còn có chút khẩn cầu như này.
Triệu Cảnh Hàng thu lại nụ cười, miễn cưỡng hỏi: “Trường nào?”
Thẩm Thu đáp: “Tứ Trung.”
“Ồ, bác Dương, tới trường học Tứ Trung.”
Tài xế nghe xong liền trả lời: “Đã rõ thưa cậu chủ.”
Thẩm Thu ngẩn người nói: “Cứ thả tôi ở phía trước, tôi tự đi được.”
“Cô đừng tưởng là tôi muốn đưa cô đi.” Triệu Cảnh Hàng ghét bỏ nhìn cô một cái: “Cho cô nửa tiếng để giải quyết, tôi đợi cô ở cổng.”
Thẩm Thu lại nói: “Nhưng…”
“Buổi tối còn có việc, tôi không để cô nghỉ được.”
Trong lòng Thẩm Thu vô cùng sốt ruột chuyện của Chu Thiên Dương, Triệu Cảnh Hàng tuy rằng không cho cô nghỉ nhưng cô cũng không nghĩ nhiều được, cứ đến đó trước rồi tính.
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Chiếc xe quay đầu, chạy thẳng tới trước cổng trường Tứ Trung.
Vừa tới nơi Thẩm Thu liền vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài.
Chu Thiên Dương hiện đang học lớp 11, giáo viên đang làm việc ở tầng 3. Thẩm Thu sau khi vào phòng liền thấy một cậu học sinh nam mặt mũi sưng vụ cùng một cặp phụ huynh nhìn vô cùng bức xúc.
Chu Thiên Dương đứng ở một bên, trên mặt cậu bé cũng có vài vết bầm nhưng không nặng như cậu nam sinh kia.
“Cô chính là phụ huynh của em Chu Thiên Dương.” Chủ nhiệm lớp biết hoàn cảnh của Chu Thiên Dương, cô ta cho rằng hôm nay, người phụ trách cô nhi viện sẽ tới, cho nên lúc thấy Thẩm Thu thì có chút bất ngờ.
Thẩm Thu đáp: “Tôi là chị của em ấy.”
“À… chị sao.” Giáo viên chủ nhiệm nghĩ có thể là nhân viên mới của cô nhi viện nên nói tiếp: “Chuyện là thế này, hôm nay ở ngoài hành lang, Thiên Dương cùng với Lữ Bằng đánh nhau, theo lời các bạn chứng kiến thì do Thiên Dương chủ động trước, hơn nữa tình trạng bị thương của Lữ Bằng rất nghiêm trọng.”
Mẹ của Lữ Bằng lớn tiếng nói: “Đúng thế! Cô xem thằng nhóc kia đánh con tôi thành ra thế này! Cô giáo, nếu không xử lý như những gì chúng ta vừa bàn thì tôi sẽ không để yên chuyện này đâu. Một trường học danh tiếng như thế này sao lại để một đứa bạo lực như thế này theo học được! Người như thế phải đuổi học!”
Giáo viên chủ nhiệm an ủi nói: “Trước hết chị cứ bình tĩnh lại đã, Thiên Dương từ trước tới giờ đều là học sinh giỏi, em ấy…”
“Sao, cứ học giỏi thì nhân cách cũng tốt à? Đạo đức như thế còn dám nói vậy! Trường học mà có mấy đứa như thế này, còn phụ huynh nào dám yên tâm cho con theo học nữa, chuyện này tôi sẽ nói ở cuộc họp hội phụ huynh, để xem ý của mọi người như nào!”
Hội phụ huynh trường Tứ Trung đều là những người có máu mặt trong xã hội, bố của Lữ Bằng cũng là một trong số đó.
“Được rồi, không cãi nhau nữa.”
Ông Lữ cản vợ mình, sau đấy nói chuyện với Thẩm Thu: “Chuyện này tôi cần một lời giải thích, con trai tôi không thể vô duyên vô cơ bị đánh như vậy được.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Thu, cô nhíu mày đi tới cạnh Chu Thiên Dương.
Cô nhìn tới bên tai thì thấy cậu không còn đeo máy trợ thính.
Thẩm Thu nhìn cậu, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Thích lực của Chu Thiên Dương từ nhỏ đã có vấn đề, bình thường nếu không có máy trợ thính thì sẽ không nghe thấy gì, nhưng cậu có thể hiểu được qua cách nhìn miệng của cô: “Chị, cậu ta mắng em, còn làm hỏng máy trợ thính mà chị mua cho em.”
“Vì chuyện đó mà em đánh nhau sao?”
“Em vừa đi nhặt máy trợ thính thì cậu ta đánh em, sau đó em… em tức quá nên mới đánh trả.”
“Ôi trời, thằng nhóc này lại còn dám nói dối, tất cả học sinh có mặt đều nói là nó động thủ trước.”
Chu Thiên Dương tập trung nhìn về phía Thẩm Thu, cơ bản không nghe được người khác nói gì, Thẩm Thu liền lặp lại nói: “Cô ấy nói em đánh người trước, chuyện này có thật không?”
Chu Thiên Dương lắc đầu nói: “Không phải, bọn họ đều nghe theo lời của Lữ Bằng nên mới nói vậy.”
Lữ Bằng đáp trả: “Chu Thiên Dương! Cậu đừng có mà điêu! Cậu có gì chứng minh là tôi ra tay trước.”
Thẩm Thu quay người lại, nhìn cậu nam sinh kia, chất vấn: “Vậy chuyện máy trợ thính là sao?”
“Em, em không trộm nó, em chỉ tò mò hỏi mấy câu thì cậu ta đã nổi giận đùng đùng.”
Chu Thiên Dương kéo tay Thẩm Thu: “Chị, em không nói dối.”
Thẩm Thu quay đầu nhìn cậu: “Chị biết.”
“Biết cái gì, cô thiên vị thằng bé nên mới vậy chứ gì.”
Thẩm Thu biết trường này có rất nhiều con ông cháu cha, Chu Thiên Dương nhờ vào thực lực mới thi vào được, bởi vì không có bố mẹ và thính lực có vấn đề nên thường bị mấy cậu ấm con nhà giàu bắt nạt.
Thật ra, trong lòng Thẩm Thu có chút thấp thỏm, bởi vì thời nay chỉ cần có tiền thì trắng cũng thành đen, cô quá hiểu chuyện này.
Thẩm Thu nhìn Chu Thiên Dương bằng ánh mắt động viên rồi nói: “Cô giáo, chuyện này cần điều tra thêm, gia đình chúng tôi không chấp nhận hình phạt được đưa ra.”
“Chị của Thiên Dương, chuyện này bên phía nhà trường đã điều tra xong, vết thương của Lữ Bằng, cũng như lời khai của các bạn học sinh khác…” Giáo viên cũng trong thế khó, rồi nói với phụ huynh của Lữ Bằng: “Còn chuyện đuổi học là chuyện lớn, mẹ của Lữ Bằng, hai đứa vẫn còn nhỏ, để cả hai giảng hoà với nhau một chút là được, chúng ta…”
“Không thể được.” Bố của Lữ Bằng bất mãn mở miệng: “Cô gọi hiệu trưởng tới đây, loại học sinh này, nhất định phải đuổi học.”
“Trường này do ông mở sao? Lớn tiếng như vậy.” Đột nhiên, một giọng nói lười biếng từ ngoài cửa truyền tới.
Mọi người hướng về nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy người bước tới, cả đám không khỏi sững sờ.
Thẩm Thu giật mình hỏi: “Sao anh lại vào đây.”
Triệu Cảnh Hàng không trả lời câu hỏi của cô, bước thẳng vào trong phòng, bình tĩnh ngồi xuống: “Tôi cho mấy người một cơ hội, giảng hoà đi.”
Biểu tình cao ngạo cùng giọng điệu thản nhiên nhưng lại tràn ngập ý uy hiếp.
Bố mẹ của Lữ Bằng bị doạ đứng hình một chút, sau khi hồi phục tinh thần, mẹ Lữ tức giận nói: “Cậu là ai.”
Triệu Cảnh Hàng hơi ngước mắt, chỉ vào Thẩm Thu rồi nói: “Bố của con bé.”
Thẩm Thu: “…”
Giáo viên chủ nhiệm: “A? Vậy anh cũng là… người thân của em Thiên Dương đúng không ạ?”
Triệu Cảnh Hàng suy nghĩ một chút: “Cứ coi là vậy đi.”
Mẹ của Lữ Bằng chỉ vào mặt anh: “Cái gì mà coi là vậy, đây là chuyện giữa hai gia đình chúng tôi, người ngoài như cậu không có tư cách xen vào.”
“Bà thử chỉ tay thêm một lần nữa xem.”
Mẹ của Lữ Bằng: “…”
“Đây là người của tôi, tôi hoàn toàn có tư cách xen vào.” Triều Cảnh Hàng đứng dậy, tiện tay kéo Thẩm Thu đang không hiểu chuyện gì tới gần mình.
“Tôi hỏi lần cuối, hoà giải hay không?”
“Cậu…”
Triệu Cảnh Hàng lại nói: “Nếu không hoà giải thì thằng con vô dụng của hai người có thể cầm cặp sách rồi biến khỏi đây.”
Bố của Lữ Bằng tức giận nói: “Cậu dám uy hiếp tôi? Cậu là cái thá gì, ở đây cậu có quyền quyết định chắc?”
“Ồ, trùng hợp là.” Triệu Cảnh Hàng khẽ mỉm cười: “Ở đây tôi có quyền quyết định thật.”