Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
"Cậu ấy là một bác sĩ tốt!" Đang hỗn loạn, bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Mọi người sôi nổi tìm kiếm, phát hiện là cô gái đứng bên cạnh bác sĩ Bạch.
Tần Ca tức đỏ mặt, cô không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu anh. Đối với bất kỳ bệnh nhân nào anh cũng tận tâm tận sức, anh cũng muốn giữ lại cánh tay của chú Vương. Anh biết một người đàn ông không có tay chẳng khác nào không có nửa cái mạng nhưng tay không giữ được, anh còn tự trách mình, bị sốt cao còn kiên trì đến thay thuốc cho chú Vương, bị cô Trần cắt vào tay cũng không để ý.
"Ai vậy nhỉ?"
"Có thể là bệnh nhân của bác sĩ Bạch."
Người đứng hóng chuyện nghị luận ầm ĩ, có vài bệnh nhân bị Tần Ca kéo cũng nói giúp: "Bác sĩ Bạch rất tốt, không giống như bà nói đâu."
Hướng gió dường như lại nghiêng về phía bác sĩ Bạch, mấy người đứng sau cô Trần bỗng nhiên xông lên toàn bộ, mắng chửi bệnh viện coi thường mạng người, bắt nạt người nhà bệnh nhân. Quần chúng luôn hướng về phía yếu, lúc này chú Vương đứng dậy, vẫy vẫy tay áo trống rỗng, tràn đầy nước mắt muốn mọi người phân xử.
Tần Ca nhìn chú Vương mất một tay hơi giật mình, nhân sinh tàn nhẫn như thế, thứ có được không thể có mãi mãi, còn thứ mất đi chính là mất vĩnh viễn.
Mũi dao của cô Trần chỉ vào Tần Ca: "Tất nhiên cô phải nói tốt cho cậu ta, ngày đó buổi tối hai người làm gì ở cầu thang, nghĩ rằng không ai nhìn thấy chắc? Tí tuổi đầu đã không biết liêm sỉ!"
Bà ta lại chỉ vào Bạch Khải Gia, lớn tiếng nói: "Bác sĩ bệnh viện này không chuyên tâm chữa bệnh cho người ta, suốt ngày vây quanh con gái, nửa đêm hai người hôn hít sờ tới sờ lui ở cầu thang, khiến khuôn mặt già nua của tôi cũng đỏ bừng, sao không đi thuê phòng đi! Làm bác sĩ béo bở như vậy, chẳng lẽ lại thiếu chút tiền này sao!"
Tần Ca giống như bị người ta tát cho một cái, trên mặt vừa nóng vừa đau.
Bác sĩ Bạch vốn không muốn cãi vã cũng nhíu mày, bảo vệ Tần Ca phía sau mình: "Miệng cô sạch sẽ một chút."
"Miệng tôi tôi thích nói gì thì nói, không muốn người ta nói thì đừng có làm! Một đôi cẩu nam nữ! Lúc ấy tôi nên đổi bác sĩ, tay của ông nhà tôi còn giữ được!"
Nhóm người thân thích của cô Trần đánh giá Tần Ca, phụ họa nói: "Không ngờ cô gái này còn ít tuổi cũng có bản lĩnh này."
"Chứ sao nữa! Cô ta quyến rũ... Haiz, cũng không biết là ai quyến rũ ai, dù sao tên bác sĩ vô lương tâm này luôn thiên vị cô ta, tôi còn nhìn thấy anh ta nhận tiền nữa!"
"Đừng có nói bậy!: Tần Ca đẩy Bạch Khải Gia, đứng ra, "Tiền cậu ấy nhận là tiền cậu ấy ứng ra nộp cho bố tôi! Chúng tôi cũng không phải cẩu nam nữ, cậu ấy là bạn học cấp ba cửa tôi, chúng tôi quen nhau từ lâu rồi!"
Nhưng giải thích thế nào cũng không đủ, Tần Ca cảm thấy mình như bị lột sạch, cô Trần đắc ý nhìn cô, mọi người cũng nhìn cô.
Cô Trần thắng một ván, lại cầm dao xông lên, Bạch Khải Gia đẩy Tần Ca ra, lấy tay cản lại.
Rối loạn, tất cả đều rối loạn.
***
"Dừng tay!" Tần Ca hét, ánh mắt dừng ở người chú Vương đứng phía sau, trước kia chú Vương luôn khen bác sĩ Bạch tốt lắm, vì sao bây giờ lại như vậy?
Cô năn nỉ: "Chú, chú nói thật đi mà!"
Mặt chú Vương đỏ lên: "Chú nói thật mà!"
Tần Ca không để ý đến người khác ngăn cản, vang dội nói ra những lời này-
"Cháu nhìn thấy chú nửa đêm vụng trộm đi uống rượu, tay chú bị vậy sao lại trách bác sĩ Bạch?"
"Thối lắm!" Cô Trần nhảy dựng lên, "Chồng tôi đã kiêng rượu lâu rồi! Cái đồ ** nhà cô biết gì mà nói!"
"Cháu không nói lung tung! Chú Vương thường xuyên trở về từ bên ngoài lúc nửa đêm với mùi rượu rất nặng, buổi tối cháu ngồi ở cầu thang chạy bản thảo có thấy vài thứ, cô ngủ say nên không biết!"
"Không thể nào! Cô nói linh tinh!" Cô Trần tức giận xông lên, nhưng bị Bạch Khải Gia bắt được tay.
"Em lên lầu đi!" Bạch Khải Gia dùng bàn tay kia đẩy Tần Ca, một tay khiến áo khoác cô dính đầy máu.
Tần Ca chạy đi, miệng nói: "Mình đi tìm chứng cứ cho cậu!"
Cô Trần nâng bàn tay không bị giữ lên: "Ôi, muốn đánh tôi à? Đánh đi, để mọi người nhìn xem, tốt nhất là cũng cắt luôn tay tôi đi, bác sĩ vô đức!"
"Ừm, cho dù tôi phải cởi áo bác sĩ cũng không để bà đánh cô ấy." Bạch Khải Gia nói chuyện vẫn thản nhiên như trước, nhưng ngón tay siết lại, lập tức nge thấy cô Trần lớn tiếng kêu đau kêu cứu.
Mọi thứ lại loạn lên, lại có vài bảo vệ lên đây, trước tiên để bác sĩ và y tá tầng này rời đi. Nhưng Bạch Khải Gia không đi, cũng không buông tay cô Trần, cô Trần cầm điện thoại chụp ảnh, nói muốn kiện Bạch Khải Gia.
Mọi người thôi xô đẩy, cô Trần mắng chửi không ngừng, nhóm người giúp đỡ của bà ta bắt đầu lấy đồ trong phòng bệnh, trên đất đều là vụn thủy tinh, đúng lúc này Tần Ca trở lại, cô kéo theo một người, không nhìn kỹ đường, bị Bạch Khải Gia ôm đến, bị anh dạy dỗ: "Sao không đi giày? Đâm vào chân thì sao?"
Lúc này Tần Ca mới thấy vụn thủy tinh trên đất, nhưng không để ý mà giãy dụa muốn đứng xuống, vội vàng kéo người đó nói: "Ông chủ, chú nhìn xem, có phải người này đến mua rượu của chú không?"
Chỉ thấy chú Vương trốn sau cửa kính, dùng bàn tay còn sót lại che mặt, chỉ sợ bị người ta nhận ra. Người nọ là ông chủ quầy bán quà vặt bệnh viện, vốn không muốn tham dự vào loại chuyện này, nhưng Tần Ca nói với ông: "Chú có thể mở cửa hàng trong bệnh viện cũng là dựa vào quan hệ, bây giờ có người náo loạn bệnh viện, cần chú đi lên làm chứng một chút, chú không cần xem vào, làm tốt còn có thể lập công, coi như là làm cho bệnh viện, hơn nữa chú không cần nói dối, chỉ cần ăn ngay nói thật là được."
Vì thế ông bị cô gái này kéo lên đây.
***
Thật ra cũng dễ nhận ra thôi, người thường nửa đêm đến mua rượu, ngồi bên ngoài quầy hàng của ông uống đến khi lâng lâng mới chịu đi có một cánh tay bị treo lên, uống nhiều là bắt đầu kể chuyện mình bị xe rửa đường đâm vào như thế nào, lại không may đụng phải điện cao thế ra sao.
Chẳng qua người nọ bây giờ không phải là treo một cánh tay, mà là không có một tay.
Ông chủ chỉ vào chú Vương đứng phía sau, khẳng định: "Là anh ta, anh ta thường đến mua rượu Đức Châu trắng ba tệ một chai."
Cô Trần hét ầm lên: "Ông thông đồng với bệnh viện!"
Ông chủ nghĩ rằng tôi có ý tốt, vẫn luôn nói thật, bà dựa vào đâu mà nói tôi nói dối! Ông cũng nói to hơn: "Tôi còn khuyên anh ta làm phẫu thuật thì không nên uống rượu, nhưng anh ta nói mình nghiện rượu nặng, tôi còn hỏi vì sao lại đi uống nửa đêm, anh ta nói bị vợ quản nghiêm, chỉ có thể nhân lúc vợ ngủ đi uống rượu!"
"Ông, ông..." Đầu óc cô Trần hỗn loạn.
Ông chủ chiếm thế thượng phong, nói: "Anh ta chắc là bệnh nhân của bác sĩ Bạch rồi! Bệnh nhân mua rượu chỗ tôi là bệnh nhân của bác sĩ Bạch, tôi hỏi anh ta bác sĩ có nói không được uống rượu không, anh ta còn nói bác sĩ Bạch đặc biệt dặn dò nhưng anh ta cảm thấy uống một chút rượu có thể đánh tan máu bầm, làm bệnh nhanh khỏi hơn, tôi cũng không nói thêm gì, người nghiện rượu cũng như nghiện thuốc lá thôi, không thể kiêng được! Dù sao khách hàng là thượng đế! Tôi biết bác sĩ Bạch, cậu ấy luôn mua chân giò hun khói cho mèo hoang ăn, có lần thắt lưng tôi bị đau, cậu ấy còn giúp tôi dùng rượu thuốc xoa bóp, mọi người đều biết bác sĩ Bạch là người tốt!"
Ông chủ cửa hàng tạp hóa nói có bằng có chứng, mọi người đứng đó ngẫm nghĩ một chút liền nghiêng về phía bệnh viện, cô lao công tại tầng bốn khoa chỉnh hình cũng đứng ra nói: "Lần trước cổ tay tôi bị viêm gân, không làm được việc gì, thiếu chút nữa phải phẫu thuật, là bác sĩ Bạch nói vết sẹo phẫu thuật viêm gân lớn, lại sẽ tái phát, phẫu thuật không bằng tĩnh dưỡng, chiều nào cậu ấy cũng giúp tôi quét rác, lại cho tôi rượu thuốc xoa bóp, tôi mua mấy cân táo cảm ơn nhưng cậu ấy sống chết không chịu nhận, tôi không tin cậu ấy làm loạn quan hệ nam nữ, chính ông uống rượu làm hỏng tay còn đến gây sự, bây giờ có nhân chứng ở đây, còn gì để nói nữa."
Mũi Tần Ca hồng hồng, trong hốc mắt đầy nước, người cô muốn bảo vệ, thì ra còn tốt hơn cô nghĩ.
Bạch Khải Gia kéo tay cô, bóp nhẹ.
Cô Trần quay đầu bắt lấy chú Vương, kêu khóc: "Ông nói thật đi, rốt cuộc ông có uống rượu không?"
Chú Vương mặt đỏ tai hồng: "Tôi chỉ uống một chút, tay của tôi chắc chắn là do sự cố chữa bệnh."
"Lão Bất Tử!" Vừa thổn thức, cô Trần vừa đi qua đánh chú Vương: "Vì sao ông không nghĩ coi, bây giờ không có một tay thì phải làm sao! Tôi với ông cùng chết đi thì hơn!"
Chú Vương vẫn nói không phải do uống rượu, cắn răng mắng: "Đồ đàn bà thối, tôi làm như vậy còn không phải vì cái nhà này à, tay tôi không còn, không nhân cơ hội đòi chút tiền thì sau này phải làm sao! Bây giờ đừng có đứng đây khóc nữa, nhanh chóng gây náo loạn đi!"
Cô Trần không có tâm tình làm loạn, ngược lại cứ nằm trên đất khóc, nói mình không muốn sống, không có cách nào sống, phải chết thì chết trong bệnh viện cho bớt việc.
Trưởng khoa Lưu không có cách nói thông với hai người này, tức đến mức tăng huyết áp.
***
"Cô chú không thể như vậy được." Tần Ca hít hít mũi, nhìn chú Vương và cô Trần nằm trên mặt đất, bọn họ làm loạn thế này thì sau này người ta sẽ luôn nhắc đến tên Bạch Khải Gia.
Cô nói: "Bác sĩ và y tá ở đây đều rất tốt, công việc của họ người bình thường không thể làm được, nhưng họ vẫn giữ vững cương vị của mình. Nếu xã hội này không có bệnh viện, bác sĩ, y tá thì chúng ta mắc bệnh thì phải làm sao?"
"Cháu cũng bị bệnh, lúc ấy cháu cũng rất sợ hãi, nhưng cháu vẫn nghe lời, cháu muốn chịu trách nhiệm với cơ thể mình, sau đó cháu xuất viện, hàng tháng đều tái khám, mỗi ngày đều uống thuốc, cháu không có cuộc sống như người bình thường, nhưng cháu cảm thấy may mắn, bởi vì mình vẫn sống."
"Chú Vương, chú vẫn còn sống, không phải ư? Tuy chú mất một tay nhưng chú vẫn khỏe mạnh, chú không cần uống thuốc hàng ngày, tái khám hàng tháng, không cần lo lắng các biến chứng khác, chẳng lẽ không tốt hơn cháu à?"
Chú Vương nằm trên đất bỗng nhiên bật dậy lên, chỉ vào Tần Ca, hỏi: "Cô nói nghe thì dễ lắm, cô thì bệnh gì chứ, bệnh gì mà hơn được mất một cánh tay chứ!"
"Đừng nói nữa." Bạch Khải Gia lấy tay che miệng Tần Ca: "Chuyện đã rõ ràng, là đúng hay sai trong lòng họ biết, anh đưa em đi."
Tần Ca lại bỏ tay anh ra: "Lupus ban đỏ, chú biết không?"
"Nói dối, bệnh này gây chết người, không trị hết! Thôn chúng tôi còn có người đã chết, cô nói dối!"
"Cháu không nói dối, cháu bị Lupus ban đỏ, nhưng chú không hề cảm thấy cháu bị bệnh, cháu thấy cô chú nên ngẫm lại đi, lúc ấy nếu không có bác sĩ y tá nơi này, chú có thể sống tới bây giờ không, đường do người chọn, cháu còn có thể suy nghĩ cẩn thận, cô chú sống hơn cháu vài chục năm rồi, vậy thì cũng có thể suy nghĩ cẩn thận."
"Về nhà đi, lần trước ô nói chờ chú xuất viện thì trở về với con gái, người một nhà đón năm mới, cô ấy đang đợi cô chú đó."
Tần Ca tức đỏ mặt, cô không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu anh. Đối với bất kỳ bệnh nhân nào anh cũng tận tâm tận sức, anh cũng muốn giữ lại cánh tay của chú Vương. Anh biết một người đàn ông không có tay chẳng khác nào không có nửa cái mạng nhưng tay không giữ được, anh còn tự trách mình, bị sốt cao còn kiên trì đến thay thuốc cho chú Vương, bị cô Trần cắt vào tay cũng không để ý.
"Ai vậy nhỉ?"
"Có thể là bệnh nhân của bác sĩ Bạch."
Người đứng hóng chuyện nghị luận ầm ĩ, có vài bệnh nhân bị Tần Ca kéo cũng nói giúp: "Bác sĩ Bạch rất tốt, không giống như bà nói đâu."
Hướng gió dường như lại nghiêng về phía bác sĩ Bạch, mấy người đứng sau cô Trần bỗng nhiên xông lên toàn bộ, mắng chửi bệnh viện coi thường mạng người, bắt nạt người nhà bệnh nhân. Quần chúng luôn hướng về phía yếu, lúc này chú Vương đứng dậy, vẫy vẫy tay áo trống rỗng, tràn đầy nước mắt muốn mọi người phân xử.
Tần Ca nhìn chú Vương mất một tay hơi giật mình, nhân sinh tàn nhẫn như thế, thứ có được không thể có mãi mãi, còn thứ mất đi chính là mất vĩnh viễn.
Mũi dao của cô Trần chỉ vào Tần Ca: "Tất nhiên cô phải nói tốt cho cậu ta, ngày đó buổi tối hai người làm gì ở cầu thang, nghĩ rằng không ai nhìn thấy chắc? Tí tuổi đầu đã không biết liêm sỉ!"
Bà ta lại chỉ vào Bạch Khải Gia, lớn tiếng nói: "Bác sĩ bệnh viện này không chuyên tâm chữa bệnh cho người ta, suốt ngày vây quanh con gái, nửa đêm hai người hôn hít sờ tới sờ lui ở cầu thang, khiến khuôn mặt già nua của tôi cũng đỏ bừng, sao không đi thuê phòng đi! Làm bác sĩ béo bở như vậy, chẳng lẽ lại thiếu chút tiền này sao!"
Tần Ca giống như bị người ta tát cho một cái, trên mặt vừa nóng vừa đau.
Bác sĩ Bạch vốn không muốn cãi vã cũng nhíu mày, bảo vệ Tần Ca phía sau mình: "Miệng cô sạch sẽ một chút."
"Miệng tôi tôi thích nói gì thì nói, không muốn người ta nói thì đừng có làm! Một đôi cẩu nam nữ! Lúc ấy tôi nên đổi bác sĩ, tay của ông nhà tôi còn giữ được!"
Nhóm người thân thích của cô Trần đánh giá Tần Ca, phụ họa nói: "Không ngờ cô gái này còn ít tuổi cũng có bản lĩnh này."
"Chứ sao nữa! Cô ta quyến rũ... Haiz, cũng không biết là ai quyến rũ ai, dù sao tên bác sĩ vô lương tâm này luôn thiên vị cô ta, tôi còn nhìn thấy anh ta nhận tiền nữa!"
"Đừng có nói bậy!: Tần Ca đẩy Bạch Khải Gia, đứng ra, "Tiền cậu ấy nhận là tiền cậu ấy ứng ra nộp cho bố tôi! Chúng tôi cũng không phải cẩu nam nữ, cậu ấy là bạn học cấp ba cửa tôi, chúng tôi quen nhau từ lâu rồi!"
Nhưng giải thích thế nào cũng không đủ, Tần Ca cảm thấy mình như bị lột sạch, cô Trần đắc ý nhìn cô, mọi người cũng nhìn cô.
Cô Trần thắng một ván, lại cầm dao xông lên, Bạch Khải Gia đẩy Tần Ca ra, lấy tay cản lại.
Rối loạn, tất cả đều rối loạn.
***
"Dừng tay!" Tần Ca hét, ánh mắt dừng ở người chú Vương đứng phía sau, trước kia chú Vương luôn khen bác sĩ Bạch tốt lắm, vì sao bây giờ lại như vậy?
Cô năn nỉ: "Chú, chú nói thật đi mà!"
Mặt chú Vương đỏ lên: "Chú nói thật mà!"
Tần Ca không để ý đến người khác ngăn cản, vang dội nói ra những lời này-
"Cháu nhìn thấy chú nửa đêm vụng trộm đi uống rượu, tay chú bị vậy sao lại trách bác sĩ Bạch?"
"Thối lắm!" Cô Trần nhảy dựng lên, "Chồng tôi đã kiêng rượu lâu rồi! Cái đồ ** nhà cô biết gì mà nói!"
"Cháu không nói lung tung! Chú Vương thường xuyên trở về từ bên ngoài lúc nửa đêm với mùi rượu rất nặng, buổi tối cháu ngồi ở cầu thang chạy bản thảo có thấy vài thứ, cô ngủ say nên không biết!"
"Không thể nào! Cô nói linh tinh!" Cô Trần tức giận xông lên, nhưng bị Bạch Khải Gia bắt được tay.
"Em lên lầu đi!" Bạch Khải Gia dùng bàn tay kia đẩy Tần Ca, một tay khiến áo khoác cô dính đầy máu.
Tần Ca chạy đi, miệng nói: "Mình đi tìm chứng cứ cho cậu!"
Cô Trần nâng bàn tay không bị giữ lên: "Ôi, muốn đánh tôi à? Đánh đi, để mọi người nhìn xem, tốt nhất là cũng cắt luôn tay tôi đi, bác sĩ vô đức!"
"Ừm, cho dù tôi phải cởi áo bác sĩ cũng không để bà đánh cô ấy." Bạch Khải Gia nói chuyện vẫn thản nhiên như trước, nhưng ngón tay siết lại, lập tức nge thấy cô Trần lớn tiếng kêu đau kêu cứu.
Mọi thứ lại loạn lên, lại có vài bảo vệ lên đây, trước tiên để bác sĩ và y tá tầng này rời đi. Nhưng Bạch Khải Gia không đi, cũng không buông tay cô Trần, cô Trần cầm điện thoại chụp ảnh, nói muốn kiện Bạch Khải Gia.
Mọi người thôi xô đẩy, cô Trần mắng chửi không ngừng, nhóm người giúp đỡ của bà ta bắt đầu lấy đồ trong phòng bệnh, trên đất đều là vụn thủy tinh, đúng lúc này Tần Ca trở lại, cô kéo theo một người, không nhìn kỹ đường, bị Bạch Khải Gia ôm đến, bị anh dạy dỗ: "Sao không đi giày? Đâm vào chân thì sao?"
Lúc này Tần Ca mới thấy vụn thủy tinh trên đất, nhưng không để ý mà giãy dụa muốn đứng xuống, vội vàng kéo người đó nói: "Ông chủ, chú nhìn xem, có phải người này đến mua rượu của chú không?"
Chỉ thấy chú Vương trốn sau cửa kính, dùng bàn tay còn sót lại che mặt, chỉ sợ bị người ta nhận ra. Người nọ là ông chủ quầy bán quà vặt bệnh viện, vốn không muốn tham dự vào loại chuyện này, nhưng Tần Ca nói với ông: "Chú có thể mở cửa hàng trong bệnh viện cũng là dựa vào quan hệ, bây giờ có người náo loạn bệnh viện, cần chú đi lên làm chứng một chút, chú không cần xem vào, làm tốt còn có thể lập công, coi như là làm cho bệnh viện, hơn nữa chú không cần nói dối, chỉ cần ăn ngay nói thật là được."
Vì thế ông bị cô gái này kéo lên đây.
***
Thật ra cũng dễ nhận ra thôi, người thường nửa đêm đến mua rượu, ngồi bên ngoài quầy hàng của ông uống đến khi lâng lâng mới chịu đi có một cánh tay bị treo lên, uống nhiều là bắt đầu kể chuyện mình bị xe rửa đường đâm vào như thế nào, lại không may đụng phải điện cao thế ra sao.
Chẳng qua người nọ bây giờ không phải là treo một cánh tay, mà là không có một tay.
Ông chủ chỉ vào chú Vương đứng phía sau, khẳng định: "Là anh ta, anh ta thường đến mua rượu Đức Châu trắng ba tệ một chai."
Cô Trần hét ầm lên: "Ông thông đồng với bệnh viện!"
Ông chủ nghĩ rằng tôi có ý tốt, vẫn luôn nói thật, bà dựa vào đâu mà nói tôi nói dối! Ông cũng nói to hơn: "Tôi còn khuyên anh ta làm phẫu thuật thì không nên uống rượu, nhưng anh ta nói mình nghiện rượu nặng, tôi còn hỏi vì sao lại đi uống nửa đêm, anh ta nói bị vợ quản nghiêm, chỉ có thể nhân lúc vợ ngủ đi uống rượu!"
"Ông, ông..." Đầu óc cô Trần hỗn loạn.
Ông chủ chiếm thế thượng phong, nói: "Anh ta chắc là bệnh nhân của bác sĩ Bạch rồi! Bệnh nhân mua rượu chỗ tôi là bệnh nhân của bác sĩ Bạch, tôi hỏi anh ta bác sĩ có nói không được uống rượu không, anh ta còn nói bác sĩ Bạch đặc biệt dặn dò nhưng anh ta cảm thấy uống một chút rượu có thể đánh tan máu bầm, làm bệnh nhanh khỏi hơn, tôi cũng không nói thêm gì, người nghiện rượu cũng như nghiện thuốc lá thôi, không thể kiêng được! Dù sao khách hàng là thượng đế! Tôi biết bác sĩ Bạch, cậu ấy luôn mua chân giò hun khói cho mèo hoang ăn, có lần thắt lưng tôi bị đau, cậu ấy còn giúp tôi dùng rượu thuốc xoa bóp, mọi người đều biết bác sĩ Bạch là người tốt!"
Ông chủ cửa hàng tạp hóa nói có bằng có chứng, mọi người đứng đó ngẫm nghĩ một chút liền nghiêng về phía bệnh viện, cô lao công tại tầng bốn khoa chỉnh hình cũng đứng ra nói: "Lần trước cổ tay tôi bị viêm gân, không làm được việc gì, thiếu chút nữa phải phẫu thuật, là bác sĩ Bạch nói vết sẹo phẫu thuật viêm gân lớn, lại sẽ tái phát, phẫu thuật không bằng tĩnh dưỡng, chiều nào cậu ấy cũng giúp tôi quét rác, lại cho tôi rượu thuốc xoa bóp, tôi mua mấy cân táo cảm ơn nhưng cậu ấy sống chết không chịu nhận, tôi không tin cậu ấy làm loạn quan hệ nam nữ, chính ông uống rượu làm hỏng tay còn đến gây sự, bây giờ có nhân chứng ở đây, còn gì để nói nữa."
Mũi Tần Ca hồng hồng, trong hốc mắt đầy nước, người cô muốn bảo vệ, thì ra còn tốt hơn cô nghĩ.
Bạch Khải Gia kéo tay cô, bóp nhẹ.
Cô Trần quay đầu bắt lấy chú Vương, kêu khóc: "Ông nói thật đi, rốt cuộc ông có uống rượu không?"
Chú Vương mặt đỏ tai hồng: "Tôi chỉ uống một chút, tay của tôi chắc chắn là do sự cố chữa bệnh."
"Lão Bất Tử!" Vừa thổn thức, cô Trần vừa đi qua đánh chú Vương: "Vì sao ông không nghĩ coi, bây giờ không có một tay thì phải làm sao! Tôi với ông cùng chết đi thì hơn!"
Chú Vương vẫn nói không phải do uống rượu, cắn răng mắng: "Đồ đàn bà thối, tôi làm như vậy còn không phải vì cái nhà này à, tay tôi không còn, không nhân cơ hội đòi chút tiền thì sau này phải làm sao! Bây giờ đừng có đứng đây khóc nữa, nhanh chóng gây náo loạn đi!"
Cô Trần không có tâm tình làm loạn, ngược lại cứ nằm trên đất khóc, nói mình không muốn sống, không có cách nào sống, phải chết thì chết trong bệnh viện cho bớt việc.
Trưởng khoa Lưu không có cách nói thông với hai người này, tức đến mức tăng huyết áp.
***
"Cô chú không thể như vậy được." Tần Ca hít hít mũi, nhìn chú Vương và cô Trần nằm trên mặt đất, bọn họ làm loạn thế này thì sau này người ta sẽ luôn nhắc đến tên Bạch Khải Gia.
Cô nói: "Bác sĩ và y tá ở đây đều rất tốt, công việc của họ người bình thường không thể làm được, nhưng họ vẫn giữ vững cương vị của mình. Nếu xã hội này không có bệnh viện, bác sĩ, y tá thì chúng ta mắc bệnh thì phải làm sao?"
"Cháu cũng bị bệnh, lúc ấy cháu cũng rất sợ hãi, nhưng cháu vẫn nghe lời, cháu muốn chịu trách nhiệm với cơ thể mình, sau đó cháu xuất viện, hàng tháng đều tái khám, mỗi ngày đều uống thuốc, cháu không có cuộc sống như người bình thường, nhưng cháu cảm thấy may mắn, bởi vì mình vẫn sống."
"Chú Vương, chú vẫn còn sống, không phải ư? Tuy chú mất một tay nhưng chú vẫn khỏe mạnh, chú không cần uống thuốc hàng ngày, tái khám hàng tháng, không cần lo lắng các biến chứng khác, chẳng lẽ không tốt hơn cháu à?"
Chú Vương nằm trên đất bỗng nhiên bật dậy lên, chỉ vào Tần Ca, hỏi: "Cô nói nghe thì dễ lắm, cô thì bệnh gì chứ, bệnh gì mà hơn được mất một cánh tay chứ!"
"Đừng nói nữa." Bạch Khải Gia lấy tay che miệng Tần Ca: "Chuyện đã rõ ràng, là đúng hay sai trong lòng họ biết, anh đưa em đi."
Tần Ca lại bỏ tay anh ra: "Lupus ban đỏ, chú biết không?"
"Nói dối, bệnh này gây chết người, không trị hết! Thôn chúng tôi còn có người đã chết, cô nói dối!"
"Cháu không nói dối, cháu bị Lupus ban đỏ, nhưng chú không hề cảm thấy cháu bị bệnh, cháu thấy cô chú nên ngẫm lại đi, lúc ấy nếu không có bác sĩ y tá nơi này, chú có thể sống tới bây giờ không, đường do người chọn, cháu còn có thể suy nghĩ cẩn thận, cô chú sống hơn cháu vài chục năm rồi, vậy thì cũng có thể suy nghĩ cẩn thận."
"Về nhà đi, lần trước ô nói chờ chú xuất viện thì trở về với con gái, người một nhà đón năm mới, cô ấy đang đợi cô chú đó."