-
Chương 69
Sau khi xuống sân khấu, Khương Vân đã bình tĩnh trở lại, cô ấy cầm điện thoại di động đi đến bên cạnh Hạ Ngôn nói: “Cậu xem này.”
Hạ Ngôn một bên gỡ tóc, một bên nhìn Khương Vân, Khương Vân cảm thấy chột dạ nhưng vẫn đưa điện thoại cho cô, Hạ Ngôn cầm lấy xem qua, nhìn thấy hot search trên weibo.
Còn có một chuỗi bình luận có chữ v viết đầy trên đó.
Khương Vân: “Giang Tuyết Nhi dám nói như vậy, tớ đoán weibo của cậu hẳn là có rất nhiều tin nhắn.”
Hạ Ngôn không có thời gian xem weibo. Cô đi thay quần áo, nhưng đúng là lúc này cũng có rất nhiều người gửi tin nhắn riêng cho cô, cũng có rất nhiều người đi tra thông tin của Văn Nhị, đáng tiếc tư liệu ít đến đáng thương. Cũng may cô không phải là nghệ sĩ, nhiệt độ cũng sẽ không kéo dài, nhưng chỗ tốt chính là ngày càng có nhiều người chú ý đến Hạ Ngôn.
Rất nhiều trong số đó là đài truyền hình, các hoạt động và các cuộc thi đấu khác nhau, thậm chí cả các chương trình tạp kỹ đều tập trung vào.
Sự nổi tiếng của Hạ Ngôn đột nhiên tăng vọt.
Mấy cô gái đi thay quần áo, nói với người tổ chức chương trình rồi rời khỏi hậu trường, Hạ Ngôn đi đến phía trước, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Văn Liễm ôm một bó hoa đang dựa vào lan can, nhìn thấy cô đi ra, anh đứng thẳng người, đưa hoa qua.
Mấy cô gái nhìn thấy những gì Giang Tuyết Nhi nói.
Tất cả đều sôi nổi thì thầm.
“Thật hay giả vậy.”
Hạ Ngôn nhận hoa, đi xuống bậc thang.
Văn Liễm đi bên cạnh cô.
Hạ Ngôn nói: “Anh không quản Giang Tuyết Nhi sao?”
Văn Liễm đút hai tay vào túi quần, nói: “Nó nói sai sao?”
Hạ Ngôn nhướng mắt nhìn anh.
Văn Liễm khóe miệng cong lên, thấp giọng nói: “Ít nhất anh còn có thân phận này, anh thấy mãn nguyện rồi.”
Hạ Ngôn: “…”
Cô chậc lưỡi một tiếng.
Tuy nhiên, lông mày của cô lại cong lên, có vài phần dịu dàng. Văn Liễm nhìn tỏ vẻ hài lòng, quay người lại nhìn nhóm nữ sinh rồi nói: “Tôi mời các bạn ăn khuya.”
Mấy cô gái nhảy dựng lên: “Cảm ơn Văn tiên sinh!”
Sau khi rời khỏi đài truyền hình, ở bên cạnh có một nhà hàng, cả nhóm đi vào. A Thanh và các anh em của anh ta cũng tiến vào. Sau khi ăn xong bữa khuya, Văn Liễm đưa Hạ Ngôn và những người khác trở về khách sạn. Nhiều người nên Văn Liễm làm chút gì cũng khó, huống chi Hạ Ngôn biểu diễn xong còn mệt mỏi. Anh giữ chặt lấy cô, hỏi: “Ngày mai mấy giờ bay?”
Hạ Ngôn: “Tám giờ rưỡi.”
Văn Liễm gật đầu: “Sáng mai anh còn phải xử lý một số việc, có thể sẽ trễ một chút.”
Hạ Ngôn: “Anh không cần nói cho tôi biết lịch trình của anh.”
Văn Liễm: “…”
Lúc này, điện thoại di động của Hạ Ngôn vang lên, bấm vào thì thấy là Lý Tòng, tin nhắn WeChat do Lý Tòng gửi đến.
Lý Tòng: Cô Hạ Ngôn, 8 giờ sáng mai ông chủ tôi sẽ đi gặp giáo sư nghiên cứu khoa học, giữa trưa 10 giờ 30 sẽ bay, cô bay lúc mấy giờ?
Hạ Ngôn ngước mắt nhìn Văn Liễm.
Văn Liễm cười khẽ ra tiếng.
Anh nói: “Nếu anh không thông báo với em thì cậu ta cũng sẽ báo thôi.”
Nhưng.
Anh im lặng vài giây, sau đó cầm điện thoại của cô: “Có thể thêm lại WeChat không?”
Hạ Ngôn khịt mũi: “Còn tùy tâm trạng của tôi.”
Văn Liễm: “…Được rồi, nhắn tin cũng được.”
Hạ Ngôn xoay người rời đi, Văn Liễm suy nghĩ một chút, giữ chặt lấy cổ tay của cô, cả người đứng che trước mặt cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi. Các vệ sĩ đều quay lưng lại, nhóm nữ sinh kia thì ở phía sau, đương nhiên không nhìn thấy, nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là bọn họ không đoán được, mặt mỗi người đều đỏ bừng.
Môi Hạ Ngôn bị mút đến đỏ bừng.
Cô đá anh.
Sau đó rời khỏi cái ôm của anh, cầm bó hoa đi về phía mấy cô gái, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có bên tai là đỏ bừng. Khương Vân nắm lấy tay cô, tặc lưỡi vài lần.
Văn Liễm xoa xoa khóe môi dưới, nói: “Đi thôi.”
A Thanh liếc nhìn khóe môi anh.
Lại bị cắn.
Chậc chậc.
*
Ngày hôm sau, Hạ Ngôn và đoàn múa của cô lên đường.
Trở lại Kinh thị, đến nơi thì đã là buổi trưa. Vừa tới cửa, Hạ Tri Kỳ đã hô lớn: “Mẹ~~”
Hạ Ngôn bước nhanh hai bước, ôm lấy con trai.
Hạ Tri Kỳ sờ sờ mặt Hạ Ngôn, nói: “Mẹ, mẹ vất vả rồi.”
Hạ Ngôn cười hôn lên mặt cậu, “Không vất vả, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Tuyệt vời.”
Sau đó cả nhóm tiến vào nhà ăn, Hạ Ngôn đút cho Hạ Tri Kỳ trước, sau đó cô mới ăn, Từ Mạn ngồi trước mặt cô, dò hỏi làm thế nào lại biến thành cô múa chính.
Hạ Ngôn liếc nhìn Khương Vân ở bên kia đang cười hì hì, chân mày cau lại.
Cô thì thầm: “Khương Vân không thể ngay lập tức trở thành vũ công chính, cần phải có thời gian. Cô ấy sợ lên sân khấu.”
Từ Mạn: “…”
Khương Vân không nên, cô ấy đã ở đây lâu như vậy, Từ Mạn có chút bất đắc dĩ, đoàn múa của Đường Dịch cạnh tranh quá mạnh, cũng có người có tính cách không tốt.
Đặc biệt là Triệu Châu Châu kia.
Trước đây bà cũng đã phát hiện ra Đường Dịch không đối phó với cô ấy mà chỉ để cô ấy ngây ngốc ở lại đoàn múa. Khương Vân đây là đang phải chịu đựng sự tra tấn.
Từ Mạn: “Lần sau sắp xếp cho em ấy làm diễn viên quần chúng, bắt đầu từ nhân vật phụ trước.”
Hạ Ngôn: “Em cũng nghĩ vậy.”
Ăn xong, cô và Từ Mạn rời khỏi nhà ăn, liếc mắt một cái đã thấy Hạ Tri Kỳ đang đứng ở cửa, mà trước mặt cậu nhóc có hai người, Hạ Ngôn nhìn rõ hai người kia, sắc mặt khẽ thay đổi.
Cô sải bước tới.
Triệu Lệ Vận đang cúi người đem phi thuyền đặt vào trong tay Hạ Tri Kỳ, bà ta nhẹ nhàng kêu lên: “Kỳ Kỳ, bà là bà ngoại.”
“Ông là ông ngoại.” Hạ Dụ Côn cũng nhẹ nhàng nói, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt của đứa nhỏ, quả thực giống Văn Liễm như đúc. Hạ Tri Kỳ đẩy ra, lắc đầu: “Tôi không cần.”
“Cầm đi, cầm đi, bà ngoại cho cháu.” Triệu Lệ Vận nắm lấy tay Hạ Tri Kỳ, cưỡng ép. Hạ Ngôn cầm lấy cái phi thuyền kia, hung hăng ném ra ngoài.
Sau đó, cô kéo Hạ Tri Kỳ ra phía sau, chặn cậu nhóc lại.
Triệu Lệ Vận “A” lên một tiếng, bắt gặp ánh mắt của Hạ Ngôn, bà ta dừng lại.
Sau đó, gượng cười nói: “Hạ Ngôn…”
“Hai người có chuyện gì?”
Triệu Lệ Vận mỉm cười, bà ta chọc chọc chồng, Hạ Dụ Côn ho khan nói: “Hạ Ngôn, chúng ta đều là người một nhà, mấy ngày nay ba và mẹ con cũng đã ngẫm lại, quả thật ngày xưa đã quá hà khắc với con, là chúng ta không đúng. Đừng giận ba mẹ nữa được không? Khi nào có thời gian hãy đưa Hạ Tri Kỳ về nhà, ba sẽ kêu dì giúp việc làm đồ ăn ngon cho con.”
“Kinh thị lớn như vậy, con vẫn phải cần có gia đình.”
Hạ Ngôn cười lạnh: “Tôi căn bản không cần.”
“Hạ Ngôn!”
Triệu Lệ Vận lập tức muốn nói cái gì đó, giọng điệu càng lớn, nhưng sau khi ánh mắt rơi vào Hạ Tri Kỳ, bà ta mới miễn cưỡng cười nói: “Mẹ sai rồi, đều là mẹ không đúng.”
Hạ Dụ Côn lập tức gật đầu.
Khuôn mặt Hạ Ngôn không chút biểu cảm.
Giọng nói của Triệu Lệ Vận đột nhiên trở nên chói tai: “Chẳng lẽ con muốn mẹ quỳ xuống sao?”
Hạ Ngôn nhướng mày.
“Đừng quỳ, nếu không người khác sẽ cho rằng tôi đã làm gì đó với hai người.”
Triệu Lệ Vân sắc mặt tái nhợt.
Cô nói: “Đi thong thả, không tiễn.”
Nói xong cô ôm Hạ Tri Kỳ quay người lại, đứa bé ngoan ngoãn đi theo mẹ. Hạ Ngôn đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, Triệu Lệ Vận thấy thế, theo bản năng giương mắt lên.
Hạ Ngôn nói với nhân viên bảo vệ: “Nếu họ không chịu rời đi, anh chờ một chút rồi hãy tiễn họ.”
Triệu Lệ Vận: “Hạ Ngôn!”
Bà ta vội vàng bước lên bậc thang: “Hạ Ngôn, cô là con gái Hạ gia, cô là con gái Hạ gia.”
Nhân viên bảo vệ bước ra, trực tiếp ngăn bọn họ lại. Khương Vân cảm thấy bọn họ cũng thật không biết xấu hổ, cô nói: “Dì Triệu, chú Hạ, hai người không phải đã cắt đứt quan hệ với cô ấy rồi hay sao?”
Triệu Lệ Vận: “…Cô.”
*
Đi lên lầu, Hạ Tri Kỳ nhìn Hạ Ngôn, cô cúi người ôm lấy cậu nhóc, xoa đầu của cậu. Hạ Tri Kỳ tiến tới hôn một cái lên mặt Hạ Ngôn.
“Mẹ~~~”
Hạ Ngôn mỉm cười ôm chặt lấy cậu nhóc.
“Mẹ không sao đâu, chờ sau khi con lớn lên mẹ sẽ kể cho con nghe chuyện của mẹ.”
Hạ Tri Kỳ cái hiểu cái không, gật gật đầu.
Buổi chiều, sau khi đưa Hạ Tri Kỳ đi ngủ, Hạ Ngôn thay quần áo khiêu vũ, xuống lầu luyện tập, toàn thân đổ đầy mồ hôi. Sau khi nhìn Khương Vân và những người khác múa xong, cô gọi Khương Vân lên văn phòng trên lầu ba.
Hai người ngồi trên chiếu tatami, Hạ Ngôn nghiêm túc nói chuyện với Khương Vân một lúc, bảo cô ấy hãy bắt từ diễn viên quần chúng trước, lần này tuyệt đối không được lùi bước.
Khương Vân vừa khóc vừa gật đầu.
Việc một vũ công sợ hãi khi đứng trên sân khấu là một điều tối kỵ. Mặc dù bề ngoài cô ấy thoạt nhìn tươi cười nhưng bên trong cô ấy lại rất chán nản.
Hạ Ngôn đưa cho cô ấy khăn giấy.
Khương Vân nói: “Hạ Ngôn, may là cậu. Nếu tớ còn ở trong đoàn múa của cô giáo Đường Dịch, thì tớ đã bị cô ấy vứt bỏ từ lâu rồi.”
Hạ Ngôn nhìn cô ấy nói: “Cho nên cậu phải cố gắng lên.”
“Ừm.”
Ngồi một lúc, Khương Vân đi xuống, Hạ Ngôn cầm máy tính bảng xem video tập luyện của bọn họ, xem xong liền có chút buồn ngủ.
*
Chiếc Bentley màu đen đậu trước vũ đoàn.
Cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn bước ra khỏi xe. Văn Liễm cởi cổ áo, đôi chân dài bước lên bậc thang, mấy cô gái mặc đồ khiêu vũ bước ra, nhìn thấy anh thì lập tức đỏ mặt.
Văn Liễm hỏi: “Cô giáo của các cô đâu?”
Những cô gái bỗng nhiên bị gọi tên, dừng lại tại chỗ, xô xô đẩy đẩy, một người trong số đó đỏ mặt nói: “Ở văn phòng tầng ba.”
Văn Liễm: “Được, cảm ơn.”
Nói xong anh bước lên cầu thang.
Các cô gái ở phía sau vẫn thò đầu ra.
Cửa văn phòng tầng ba không đóng, cửa sổ để mở, đón gió lùa vào. Khi Văn Liễm bước vào liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngủ trên chiếu tatami, mặc trang phục khiêu vũ, dáng người lả lướt hấp dẫn, tóc được buộc thành đuôi ngựa cao, rũ trên vai. Trong lòng ngực còn ôm một chiếc máy tính bảng, Văn Liễm đi tới.
Quỳ một gối trên mặt đất, cúi người nhìn cô.
Cô không trang điểm.
Tuy không trang điểm nhưng đôi môi rất đỏ.
Văn Liễm nhìn, nếu trong tay có bút, nhất định anh sẽ vẽ cho cô, anh giơ tay vuốt lấy sợi tóc của cô, cô trong lúc ngủ trằn trọc không yên, lông mày nhíu lại, sau đó hai tay nắm chặt, tùy tiện nắm lấy tay anh, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng.
“Vũ Phàm, em sợ.”
Trong lòng Văn Liễm như bị dội một gáo nước lạnh.
Anh nắm tay cô, nghiêm khắc nhắc nhở: “Hạ Ngôn, anh là Văn Liễm.”
“Vũ Phàm, Vũ Phàm, em sợ-“
Hàm răng Văn Liễm cắn thật mạnh.
Thật lâu sau, anh thấp giọng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Hạ Ngôn một bên gỡ tóc, một bên nhìn Khương Vân, Khương Vân cảm thấy chột dạ nhưng vẫn đưa điện thoại cho cô, Hạ Ngôn cầm lấy xem qua, nhìn thấy hot search trên weibo.
Còn có một chuỗi bình luận có chữ v viết đầy trên đó.
Khương Vân: “Giang Tuyết Nhi dám nói như vậy, tớ đoán weibo của cậu hẳn là có rất nhiều tin nhắn.”
Hạ Ngôn không có thời gian xem weibo. Cô đi thay quần áo, nhưng đúng là lúc này cũng có rất nhiều người gửi tin nhắn riêng cho cô, cũng có rất nhiều người đi tra thông tin của Văn Nhị, đáng tiếc tư liệu ít đến đáng thương. Cũng may cô không phải là nghệ sĩ, nhiệt độ cũng sẽ không kéo dài, nhưng chỗ tốt chính là ngày càng có nhiều người chú ý đến Hạ Ngôn.
Rất nhiều trong số đó là đài truyền hình, các hoạt động và các cuộc thi đấu khác nhau, thậm chí cả các chương trình tạp kỹ đều tập trung vào.
Sự nổi tiếng của Hạ Ngôn đột nhiên tăng vọt.
Mấy cô gái đi thay quần áo, nói với người tổ chức chương trình rồi rời khỏi hậu trường, Hạ Ngôn đi đến phía trước, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Văn Liễm ôm một bó hoa đang dựa vào lan can, nhìn thấy cô đi ra, anh đứng thẳng người, đưa hoa qua.
Mấy cô gái nhìn thấy những gì Giang Tuyết Nhi nói.
Tất cả đều sôi nổi thì thầm.
“Thật hay giả vậy.”
Hạ Ngôn nhận hoa, đi xuống bậc thang.
Văn Liễm đi bên cạnh cô.
Hạ Ngôn nói: “Anh không quản Giang Tuyết Nhi sao?”
Văn Liễm đút hai tay vào túi quần, nói: “Nó nói sai sao?”
Hạ Ngôn nhướng mắt nhìn anh.
Văn Liễm khóe miệng cong lên, thấp giọng nói: “Ít nhất anh còn có thân phận này, anh thấy mãn nguyện rồi.”
Hạ Ngôn: “…”
Cô chậc lưỡi một tiếng.
Tuy nhiên, lông mày của cô lại cong lên, có vài phần dịu dàng. Văn Liễm nhìn tỏ vẻ hài lòng, quay người lại nhìn nhóm nữ sinh rồi nói: “Tôi mời các bạn ăn khuya.”
Mấy cô gái nhảy dựng lên: “Cảm ơn Văn tiên sinh!”
Sau khi rời khỏi đài truyền hình, ở bên cạnh có một nhà hàng, cả nhóm đi vào. A Thanh và các anh em của anh ta cũng tiến vào. Sau khi ăn xong bữa khuya, Văn Liễm đưa Hạ Ngôn và những người khác trở về khách sạn. Nhiều người nên Văn Liễm làm chút gì cũng khó, huống chi Hạ Ngôn biểu diễn xong còn mệt mỏi. Anh giữ chặt lấy cô, hỏi: “Ngày mai mấy giờ bay?”
Hạ Ngôn: “Tám giờ rưỡi.”
Văn Liễm gật đầu: “Sáng mai anh còn phải xử lý một số việc, có thể sẽ trễ một chút.”
Hạ Ngôn: “Anh không cần nói cho tôi biết lịch trình của anh.”
Văn Liễm: “…”
Lúc này, điện thoại di động của Hạ Ngôn vang lên, bấm vào thì thấy là Lý Tòng, tin nhắn WeChat do Lý Tòng gửi đến.
Lý Tòng: Cô Hạ Ngôn, 8 giờ sáng mai ông chủ tôi sẽ đi gặp giáo sư nghiên cứu khoa học, giữa trưa 10 giờ 30 sẽ bay, cô bay lúc mấy giờ?
Hạ Ngôn ngước mắt nhìn Văn Liễm.
Văn Liễm cười khẽ ra tiếng.
Anh nói: “Nếu anh không thông báo với em thì cậu ta cũng sẽ báo thôi.”
Nhưng.
Anh im lặng vài giây, sau đó cầm điện thoại của cô: “Có thể thêm lại WeChat không?”
Hạ Ngôn khịt mũi: “Còn tùy tâm trạng của tôi.”
Văn Liễm: “…Được rồi, nhắn tin cũng được.”
Hạ Ngôn xoay người rời đi, Văn Liễm suy nghĩ một chút, giữ chặt lấy cổ tay của cô, cả người đứng che trước mặt cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi. Các vệ sĩ đều quay lưng lại, nhóm nữ sinh kia thì ở phía sau, đương nhiên không nhìn thấy, nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là bọn họ không đoán được, mặt mỗi người đều đỏ bừng.
Môi Hạ Ngôn bị mút đến đỏ bừng.
Cô đá anh.
Sau đó rời khỏi cái ôm của anh, cầm bó hoa đi về phía mấy cô gái, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có bên tai là đỏ bừng. Khương Vân nắm lấy tay cô, tặc lưỡi vài lần.
Văn Liễm xoa xoa khóe môi dưới, nói: “Đi thôi.”
A Thanh liếc nhìn khóe môi anh.
Lại bị cắn.
Chậc chậc.
*
Ngày hôm sau, Hạ Ngôn và đoàn múa của cô lên đường.
Trở lại Kinh thị, đến nơi thì đã là buổi trưa. Vừa tới cửa, Hạ Tri Kỳ đã hô lớn: “Mẹ~~”
Hạ Ngôn bước nhanh hai bước, ôm lấy con trai.
Hạ Tri Kỳ sờ sờ mặt Hạ Ngôn, nói: “Mẹ, mẹ vất vả rồi.”
Hạ Ngôn cười hôn lên mặt cậu, “Không vất vả, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Tuyệt vời.”
Sau đó cả nhóm tiến vào nhà ăn, Hạ Ngôn đút cho Hạ Tri Kỳ trước, sau đó cô mới ăn, Từ Mạn ngồi trước mặt cô, dò hỏi làm thế nào lại biến thành cô múa chính.
Hạ Ngôn liếc nhìn Khương Vân ở bên kia đang cười hì hì, chân mày cau lại.
Cô thì thầm: “Khương Vân không thể ngay lập tức trở thành vũ công chính, cần phải có thời gian. Cô ấy sợ lên sân khấu.”
Từ Mạn: “…”
Khương Vân không nên, cô ấy đã ở đây lâu như vậy, Từ Mạn có chút bất đắc dĩ, đoàn múa của Đường Dịch cạnh tranh quá mạnh, cũng có người có tính cách không tốt.
Đặc biệt là Triệu Châu Châu kia.
Trước đây bà cũng đã phát hiện ra Đường Dịch không đối phó với cô ấy mà chỉ để cô ấy ngây ngốc ở lại đoàn múa. Khương Vân đây là đang phải chịu đựng sự tra tấn.
Từ Mạn: “Lần sau sắp xếp cho em ấy làm diễn viên quần chúng, bắt đầu từ nhân vật phụ trước.”
Hạ Ngôn: “Em cũng nghĩ vậy.”
Ăn xong, cô và Từ Mạn rời khỏi nhà ăn, liếc mắt một cái đã thấy Hạ Tri Kỳ đang đứng ở cửa, mà trước mặt cậu nhóc có hai người, Hạ Ngôn nhìn rõ hai người kia, sắc mặt khẽ thay đổi.
Cô sải bước tới.
Triệu Lệ Vận đang cúi người đem phi thuyền đặt vào trong tay Hạ Tri Kỳ, bà ta nhẹ nhàng kêu lên: “Kỳ Kỳ, bà là bà ngoại.”
“Ông là ông ngoại.” Hạ Dụ Côn cũng nhẹ nhàng nói, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt của đứa nhỏ, quả thực giống Văn Liễm như đúc. Hạ Tri Kỳ đẩy ra, lắc đầu: “Tôi không cần.”
“Cầm đi, cầm đi, bà ngoại cho cháu.” Triệu Lệ Vận nắm lấy tay Hạ Tri Kỳ, cưỡng ép. Hạ Ngôn cầm lấy cái phi thuyền kia, hung hăng ném ra ngoài.
Sau đó, cô kéo Hạ Tri Kỳ ra phía sau, chặn cậu nhóc lại.
Triệu Lệ Vận “A” lên một tiếng, bắt gặp ánh mắt của Hạ Ngôn, bà ta dừng lại.
Sau đó, gượng cười nói: “Hạ Ngôn…”
“Hai người có chuyện gì?”
Triệu Lệ Vận mỉm cười, bà ta chọc chọc chồng, Hạ Dụ Côn ho khan nói: “Hạ Ngôn, chúng ta đều là người một nhà, mấy ngày nay ba và mẹ con cũng đã ngẫm lại, quả thật ngày xưa đã quá hà khắc với con, là chúng ta không đúng. Đừng giận ba mẹ nữa được không? Khi nào có thời gian hãy đưa Hạ Tri Kỳ về nhà, ba sẽ kêu dì giúp việc làm đồ ăn ngon cho con.”
“Kinh thị lớn như vậy, con vẫn phải cần có gia đình.”
Hạ Ngôn cười lạnh: “Tôi căn bản không cần.”
“Hạ Ngôn!”
Triệu Lệ Vận lập tức muốn nói cái gì đó, giọng điệu càng lớn, nhưng sau khi ánh mắt rơi vào Hạ Tri Kỳ, bà ta mới miễn cưỡng cười nói: “Mẹ sai rồi, đều là mẹ không đúng.”
Hạ Dụ Côn lập tức gật đầu.
Khuôn mặt Hạ Ngôn không chút biểu cảm.
Giọng nói của Triệu Lệ Vận đột nhiên trở nên chói tai: “Chẳng lẽ con muốn mẹ quỳ xuống sao?”
Hạ Ngôn nhướng mày.
“Đừng quỳ, nếu không người khác sẽ cho rằng tôi đã làm gì đó với hai người.”
Triệu Lệ Vân sắc mặt tái nhợt.
Cô nói: “Đi thong thả, không tiễn.”
Nói xong cô ôm Hạ Tri Kỳ quay người lại, đứa bé ngoan ngoãn đi theo mẹ. Hạ Ngôn đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, Triệu Lệ Vận thấy thế, theo bản năng giương mắt lên.
Hạ Ngôn nói với nhân viên bảo vệ: “Nếu họ không chịu rời đi, anh chờ một chút rồi hãy tiễn họ.”
Triệu Lệ Vận: “Hạ Ngôn!”
Bà ta vội vàng bước lên bậc thang: “Hạ Ngôn, cô là con gái Hạ gia, cô là con gái Hạ gia.”
Nhân viên bảo vệ bước ra, trực tiếp ngăn bọn họ lại. Khương Vân cảm thấy bọn họ cũng thật không biết xấu hổ, cô nói: “Dì Triệu, chú Hạ, hai người không phải đã cắt đứt quan hệ với cô ấy rồi hay sao?”
Triệu Lệ Vận: “…Cô.”
*
Đi lên lầu, Hạ Tri Kỳ nhìn Hạ Ngôn, cô cúi người ôm lấy cậu nhóc, xoa đầu của cậu. Hạ Tri Kỳ tiến tới hôn một cái lên mặt Hạ Ngôn.
“Mẹ~~~”
Hạ Ngôn mỉm cười ôm chặt lấy cậu nhóc.
“Mẹ không sao đâu, chờ sau khi con lớn lên mẹ sẽ kể cho con nghe chuyện của mẹ.”
Hạ Tri Kỳ cái hiểu cái không, gật gật đầu.
Buổi chiều, sau khi đưa Hạ Tri Kỳ đi ngủ, Hạ Ngôn thay quần áo khiêu vũ, xuống lầu luyện tập, toàn thân đổ đầy mồ hôi. Sau khi nhìn Khương Vân và những người khác múa xong, cô gọi Khương Vân lên văn phòng trên lầu ba.
Hai người ngồi trên chiếu tatami, Hạ Ngôn nghiêm túc nói chuyện với Khương Vân một lúc, bảo cô ấy hãy bắt từ diễn viên quần chúng trước, lần này tuyệt đối không được lùi bước.
Khương Vân vừa khóc vừa gật đầu.
Việc một vũ công sợ hãi khi đứng trên sân khấu là một điều tối kỵ. Mặc dù bề ngoài cô ấy thoạt nhìn tươi cười nhưng bên trong cô ấy lại rất chán nản.
Hạ Ngôn đưa cho cô ấy khăn giấy.
Khương Vân nói: “Hạ Ngôn, may là cậu. Nếu tớ còn ở trong đoàn múa của cô giáo Đường Dịch, thì tớ đã bị cô ấy vứt bỏ từ lâu rồi.”
Hạ Ngôn nhìn cô ấy nói: “Cho nên cậu phải cố gắng lên.”
“Ừm.”
Ngồi một lúc, Khương Vân đi xuống, Hạ Ngôn cầm máy tính bảng xem video tập luyện của bọn họ, xem xong liền có chút buồn ngủ.
*
Chiếc Bentley màu đen đậu trước vũ đoàn.
Cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn bước ra khỏi xe. Văn Liễm cởi cổ áo, đôi chân dài bước lên bậc thang, mấy cô gái mặc đồ khiêu vũ bước ra, nhìn thấy anh thì lập tức đỏ mặt.
Văn Liễm hỏi: “Cô giáo của các cô đâu?”
Những cô gái bỗng nhiên bị gọi tên, dừng lại tại chỗ, xô xô đẩy đẩy, một người trong số đó đỏ mặt nói: “Ở văn phòng tầng ba.”
Văn Liễm: “Được, cảm ơn.”
Nói xong anh bước lên cầu thang.
Các cô gái ở phía sau vẫn thò đầu ra.
Cửa văn phòng tầng ba không đóng, cửa sổ để mở, đón gió lùa vào. Khi Văn Liễm bước vào liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngủ trên chiếu tatami, mặc trang phục khiêu vũ, dáng người lả lướt hấp dẫn, tóc được buộc thành đuôi ngựa cao, rũ trên vai. Trong lòng ngực còn ôm một chiếc máy tính bảng, Văn Liễm đi tới.
Quỳ một gối trên mặt đất, cúi người nhìn cô.
Cô không trang điểm.
Tuy không trang điểm nhưng đôi môi rất đỏ.
Văn Liễm nhìn, nếu trong tay có bút, nhất định anh sẽ vẽ cho cô, anh giơ tay vuốt lấy sợi tóc của cô, cô trong lúc ngủ trằn trọc không yên, lông mày nhíu lại, sau đó hai tay nắm chặt, tùy tiện nắm lấy tay anh, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng.
“Vũ Phàm, em sợ.”
Trong lòng Văn Liễm như bị dội một gáo nước lạnh.
Anh nắm tay cô, nghiêm khắc nhắc nhở: “Hạ Ngôn, anh là Văn Liễm.”
“Vũ Phàm, Vũ Phàm, em sợ-“
Hàm răng Văn Liễm cắn thật mạnh.
Thật lâu sau, anh thấp giọng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”