-
Chương 35
Văn Liễm luôn là người nắm quyền kiểm soát trong mối quan hệ trước đây của anh với Hạ Ngôn. Vì vậy, anh luôn đặt Hạ Ngôn ở vị trí dưới, và bây giờ Hạ Ngôn muốn làm ngược lại, đẩy anh xuống vị thế thấp hơn.
Anh nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn.
Ánh mắt cô rất lạnh nhạt, cô đưa ra yêu cầu này, không phải vì yêu, mà là muốn biết khó mà lui.
Văn Liễm kéo mắt cá chân của cô, thấp giọng nói: “Được, về đứa nhỏ.”
Đầu ngón tay Hạ Ngôn siết chặt tay vịn, lạnh lùng nói: “Anh cho rằng đứa bé sẽ gọi anh là gì?”
Văn Liễm hiểu rõ, người phụ nữ này, muốn làm nhục mình.
Anh đứng thẳng dậy, nắm lấy tay cô trên tay vịn, cúi đầu nhìn cô, lại tiến lại gần, muốn hôn lên mặt cô. Hạ Ngôn nghiêng mặt đi, đôi môi mỏng dừng nơi gò má của cô, anh hôn một cái, thấp giọng nói: “Hạ Ngôn, tùy em, chỉ cần anh có thể ở bên em là được.”
Hạ Ngôn không trả lời.
Văn Liễm cũng không vội.
Anh đứng lên và kéo cô dậy. Hạ Ngôn đứng thẳng người, kéo váy xuống, Văn Liễm nhặt chiếc áo khoác trên sô pha khoác lên vai cô.
Lần này Hạ Ngôn không hề giũ ra.
Văn Liễm vòng tay qua eo cô, mở cửa. Ngoài cửa có rất nhiều người đồng loạt nhìn sang, tất cả đều sầm mặt lại, thấy bọn họ có vẻ đã giảng hòa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này.
Tiếng nhạc từ sân khấu nhỏ trong phòng tiệc truyền đến, mọi người liếc mắt nhìn qua, thấy Hạ Tình mặc một bộ trang phục khiêu vũ đỏ đen, uyển chuyển bước ra, đứng giữa sân khấu nhìn Văn Liễm, ánh mắt Văn Liễm lạnh lùng, Hạ Ngôn liếc nhìn Văn Liễm một cái, lòng bàn tay anh khẽ run.
Anh ôm eo cô thật chặt, “Sau này anh sẽ không bao giờ nhìn cô ta nữa.”
Hạ Ngôn: “Thật sao? Vậy anh tự chọc mù mắt mình đi.”
Văn Liễm dừng một chút, nhướng mày, sau đó đi tới, tháo chiếc mặt nạ màu đen treo trên tường xuống, đeo vào. Mặt nạ là kiểu che 1 nửa, chỉ lộ ra sống mũi và miệng, Văn Liễm lại quay lại vòng tay qua eo cô lần nữa. Thành thật mà nói, một người đàn ông đã đẹp trai thì ngay cả khi anh ta che đi nửa khuôn mặt cũng vẫn đẹp.
Sống mũi cao, khuôn hàm góc cạnh.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Văn Liễm nhìn Hạ Ngôn một cách dịu dàng. Hạ Ngôn bắt gặp ánh mắt của anh, quay đi và nhìn lên sân khấu, tất nhiên, Hạ Tình đã nhìn thấy Văn Liễm đeo mặt nạ. Sắc mặt cô ta khẽ thay đổi, đối với cô ta mà nói, đây là một loại sỉ nhục, cô biết Văn Liễm sẽ không bao giờ xem cô ta múa nữa.
Như anh đã tát vào mặt cô ta trước mặt rất nhiều người.
Không ít con cháu từ các gia đình quý tộc nhìn Hạ Tình với ánh mắt đồng cảm, Trần Trung Bác đã thoát khỏi sự mê hoặc của Hạ Ngôn, giờ anh ta nhìn Hạ Tình, nghĩ thầm Hạ Tình đã hoàn toàn bị Văn Liễm chán ghét.
Trên thực tế, từ hai năm trước, Trần Trung Bác đã cảm thấy rằng thái độ của Văn Liễm đối với mấy người bọn họ càng ngày càng xuống dốc.
Điệu khiêu vũ này Hạ Tình thực hiện rất tệ, cô ta còn mắc lỗi nhiều lần. Cô giáo Giang khoanh tay, cau mày, rõ ràng là không hài lòng, cơ hội này là do chính Hạ Tình cầu xin. Khi điệu khiêu vũ gần kết thúc, cô Giang có vỗ tay, nhưng đột nhiên ánh đèn trên khán đài tối đi, rồi điệu múa của Hạ Tình cũng hòa vào bóng tối.
Mọi người đều không nhìn rõ.
Cô giáo Giang mỉm cười xoay người lại và nói với những người khác: “Nếu Hạ Ngôn và cậu Văn đã xuất hiện, vậy hãy để Hạ Ngôn khiêu vũ điệu mở đầu đi.”
Xoay một chút.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ Ngôn.
Không nghi ngờ gì nữa, đêm nay Hạ Ngôn rất đẹp, cô không chỉ đẹp mà còn là tiêu điểm, khác hẳn với Hạ Tình khiêu vũ trên sân khấu trong bóng tối.
Hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hạ Ngôn.
Khóe môi Hạ Ngôn giật giật, “Được, cô giáo, hai chúng ta khiêu vũ trước đi?”
Nói xong, cô bước tới và mời cô giáo Giang. Cô Giang dừng lại, trong mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc, đừng nói cái khác, lời mời của Hạ Ngôn không chỉ khiến cô phải đối mặt mà còn cảm thấy mới lạ. Cô đưa tay về phía Hạ Ngôn, cả hai đều có năng khiếu múa, vừa tiếp xúc với nhau, xung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay, cả hai đều có thân hình cân đối nên điệu khiêu vũ cũng trở nên đặc biệt tự nhiên.
Tuy nhiên, không ít người nhìn về phía Văn Liễm bị bỏ rơi.
Vốn tưởng rằng mâu thuẫn giữa họ đã được hòa giải.
Không ngờ điệu khiêu vũ đầu tiên của Hạ Ngôn lại không phải khiêu vũ với anh, không biết khi bị mất mặt như thế này, lão đại như anh sẽ cảm thấy thế nào. Bọn họ đã đúng khi đứng xem cuộc vui lần này.
Phó Lâm Viễn đã đi tới, cười như không cười mà nhìn hai người phụ nữ trên sàn nhảy, “Tình hình hiện tại của cậu là gì đây? Nhìn có vẻ ổn nhưng thực ra lại không ổn.”
Văn Liễm tháo mặt nạ xuống, sau đó ném lên bàn, nhìn Hạ Ngôn trên sàn nhảy.
Anh nới lỏng cổ áo, nhưng không trả lời.
Phó Lâm Viễn nhìn anh một cái.
Lại cười.
Khá thú vị.
Sau khi điệu nhảy kết thúc, có vài người đàn ông xung quanh khác muốn khiêu vũ với Hạ Ngôn, vừa đưa tay về phía Hạ Ngôn, Văn Liễm đã sải bước nhanh về phía trước, nắm lấy eo cô và kéo vào lòng.
Hạ Ngôn quay lại nhìn anh.
Ánh mắt Văn Liễm thâm sâu, “Nhảy cùng anh.”
Nói xong, anh dẫn cô vào sàn nhảy, Hạ Ngôn đặt tay lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Văn Liễm, đừng quên anh là tình nhân, thân phận này rất nguy hiểm.”
Văn Liễm siết chặt eo cô.
Anh nghiêng đầu, môi mỏng dừng trên má cô, “Em muốn làm gì thì làm.”
“Tôi chỉ không muốn khiêu vũ với anh.”
Văn Liễm nghiến răng: “Chỉ có thể với anh.”
“Hạ Ngôn, em chỉ có thể cùng anh.” Giọng điệu của anh có chút khẩn cầu.
*
Trong nhóm WeChat gia đình của Văn gia.
Văn Trạch Tân đã gửi video chiếc áo khoác của Văn Liễm bị ném đi vào nhóm. Văn Trạch Lệ không có thời gian để đến buổi tiệc tối nay nhưng cũng không khỏi bị sốc.
Văn Trạch Lệ: Vãi, chú nhỏ thảm quá.
Văn Dao: Anh, người mặc trang phục màu đỏ có phải là chị dâu không?
Văn Trạch Lệ: Chắc là vậy, nhưng cô ấy không muốn nhận chú nhỏ.
Văn Trạch Tân đã gửi video Hạ Ngôn bỏ rơi Văn Liễm và quay lại khiêu vũ với cô giáo.
Văn Trạch Lệ: Đệch, cháu chưa bao giờ thấy chú nhỏ bị mất mặt như vậy.
Văn Tụng Tiên: … Cô gái này rất lợi hại.
Lâm Tiếu Nhi: Tôi đã lưu lại.
Mà lúc này tại Văn Gia. Lâm Tiếu Nhi đã lướt qua diễn đàn gia đình, cuối cùng cũng tìm thấy cái tên Hạ Ngôn, bà bấm mở ô trò chuyện với Triệu Lệ Vận, người hay gửi tin nhắn WeChat cho bà.
Gửi ảnh chụp màn hình này cho Triệu Lệ Vận.
Khi Triệu Lệ Vận nhìn thấy cái tên Hạ Ngôn, cảm giác như bị mắc kẹt thứ gì đó trong cổ họng, ban đầu bà ta gửi cho Lâm Tiếu Nhi một tin nhắn WeChat, muốn mời Lâm Tiếu Nhi ra ngoài xem có chỗ nào để quay không, bà ta đã dành nhiều thời gian như vậy để bồi dưỡng tình cảm với Hạ Tình, tất nhiên hy vọng sẽ có một kết quả tốt. Mặc dù Lâm Tiếu Nhi không quan tâm nhiều đến các vấn đề của gia tộc.
Nhưng địa vị của bà ở Văn gia cũng không thấp, là một trợ thủ đắc lực, hơn nữa Văn gia cũng rất coi trọng con dâu. Vì vậy, Triệu Lệ Vận tập trung vào Lâm Tiếu Nhi vì cảm thấy cô ấy sẽ dễ nói chuyện hơn.
Lâm Tiếu Nhi thấy Triệu Lệ Vận không trả lời mình.
Lâm Tiếu Nhi: Sao cậu không trả lời tôi? Đây là con gái nhà họ Hạ các cậu đúng không? Con út.
Triệu Lệ Vận phải mất một lúc lâu mới căng da đầu mà trả lời: Phải.
Lâm Tiểu Nhi: Tôi nghe mọi người nói rằng em chồng của tôi rất thích con bé, tại sao cậu không nói chuyện của con bé với tôi?
Triệu Lệ Vận: …
Lâm Tiếu Nhi: Alo, Hạ Tình không có cơ hội đâu.
Triệu Lệ Vận: …
Lâm Tiếu Nhi thấy Triệu Lệ Vận không nói gì, vì vậy bà đã lên diễn đàn để tìm kiếm một lần nữa, nhưng bà đã thực sự tìm thấy một chút dấu vết, rằng Hạ Ngôn hình như có một đứa con
Đứa trẻ đâu.
Con trai.
Lâm Tiểu Nhi lập tức cảm thấy có hứng thú, dù thường không tọc mạch quá nhiều chuyện xung quanh em chồng, nhưng nếu em chồng thực sự có con trai, điều này sẽ không làm xáo trộn Văn gia đấy chứ?
Lâm Tiếu Nhi suy nghĩ một lúc và tìm thấy WeChat của Giang Tuyết Nhi.
Lâm Tiếu Nhi: Tuyết Nhi, cháu có từng gặp con trai của Hạ Ngôn – người mà chú nhỏ của cháu đang theo đuổi không?
Giang Tuyết Nhi: Dì à. Cháu từng gặp rồi, giống hệt với chú Liễm, nhưng ngày hôm đó, đứa trẻ ấy lại gọi chú Liễm là “Chú”, có vẻ là nó không nhận ra chú Liễm.
Lâm Tiếu Nhi: …
Cậu em chồng của bà đã làm gì khiến đứa trẻ không chịu nhận mình?
Anh nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn.
Ánh mắt cô rất lạnh nhạt, cô đưa ra yêu cầu này, không phải vì yêu, mà là muốn biết khó mà lui.
Văn Liễm kéo mắt cá chân của cô, thấp giọng nói: “Được, về đứa nhỏ.”
Đầu ngón tay Hạ Ngôn siết chặt tay vịn, lạnh lùng nói: “Anh cho rằng đứa bé sẽ gọi anh là gì?”
Văn Liễm hiểu rõ, người phụ nữ này, muốn làm nhục mình.
Anh đứng thẳng dậy, nắm lấy tay cô trên tay vịn, cúi đầu nhìn cô, lại tiến lại gần, muốn hôn lên mặt cô. Hạ Ngôn nghiêng mặt đi, đôi môi mỏng dừng nơi gò má của cô, anh hôn một cái, thấp giọng nói: “Hạ Ngôn, tùy em, chỉ cần anh có thể ở bên em là được.”
Hạ Ngôn không trả lời.
Văn Liễm cũng không vội.
Anh đứng lên và kéo cô dậy. Hạ Ngôn đứng thẳng người, kéo váy xuống, Văn Liễm nhặt chiếc áo khoác trên sô pha khoác lên vai cô.
Lần này Hạ Ngôn không hề giũ ra.
Văn Liễm vòng tay qua eo cô, mở cửa. Ngoài cửa có rất nhiều người đồng loạt nhìn sang, tất cả đều sầm mặt lại, thấy bọn họ có vẻ đã giảng hòa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này.
Tiếng nhạc từ sân khấu nhỏ trong phòng tiệc truyền đến, mọi người liếc mắt nhìn qua, thấy Hạ Tình mặc một bộ trang phục khiêu vũ đỏ đen, uyển chuyển bước ra, đứng giữa sân khấu nhìn Văn Liễm, ánh mắt Văn Liễm lạnh lùng, Hạ Ngôn liếc nhìn Văn Liễm một cái, lòng bàn tay anh khẽ run.
Anh ôm eo cô thật chặt, “Sau này anh sẽ không bao giờ nhìn cô ta nữa.”
Hạ Ngôn: “Thật sao? Vậy anh tự chọc mù mắt mình đi.”
Văn Liễm dừng một chút, nhướng mày, sau đó đi tới, tháo chiếc mặt nạ màu đen treo trên tường xuống, đeo vào. Mặt nạ là kiểu che 1 nửa, chỉ lộ ra sống mũi và miệng, Văn Liễm lại quay lại vòng tay qua eo cô lần nữa. Thành thật mà nói, một người đàn ông đã đẹp trai thì ngay cả khi anh ta che đi nửa khuôn mặt cũng vẫn đẹp.
Sống mũi cao, khuôn hàm góc cạnh.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Văn Liễm nhìn Hạ Ngôn một cách dịu dàng. Hạ Ngôn bắt gặp ánh mắt của anh, quay đi và nhìn lên sân khấu, tất nhiên, Hạ Tình đã nhìn thấy Văn Liễm đeo mặt nạ. Sắc mặt cô ta khẽ thay đổi, đối với cô ta mà nói, đây là một loại sỉ nhục, cô biết Văn Liễm sẽ không bao giờ xem cô ta múa nữa.
Như anh đã tát vào mặt cô ta trước mặt rất nhiều người.
Không ít con cháu từ các gia đình quý tộc nhìn Hạ Tình với ánh mắt đồng cảm, Trần Trung Bác đã thoát khỏi sự mê hoặc của Hạ Ngôn, giờ anh ta nhìn Hạ Tình, nghĩ thầm Hạ Tình đã hoàn toàn bị Văn Liễm chán ghét.
Trên thực tế, từ hai năm trước, Trần Trung Bác đã cảm thấy rằng thái độ của Văn Liễm đối với mấy người bọn họ càng ngày càng xuống dốc.
Điệu khiêu vũ này Hạ Tình thực hiện rất tệ, cô ta còn mắc lỗi nhiều lần. Cô giáo Giang khoanh tay, cau mày, rõ ràng là không hài lòng, cơ hội này là do chính Hạ Tình cầu xin. Khi điệu khiêu vũ gần kết thúc, cô Giang có vỗ tay, nhưng đột nhiên ánh đèn trên khán đài tối đi, rồi điệu múa của Hạ Tình cũng hòa vào bóng tối.
Mọi người đều không nhìn rõ.
Cô giáo Giang mỉm cười xoay người lại và nói với những người khác: “Nếu Hạ Ngôn và cậu Văn đã xuất hiện, vậy hãy để Hạ Ngôn khiêu vũ điệu mở đầu đi.”
Xoay một chút.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ Ngôn.
Không nghi ngờ gì nữa, đêm nay Hạ Ngôn rất đẹp, cô không chỉ đẹp mà còn là tiêu điểm, khác hẳn với Hạ Tình khiêu vũ trên sân khấu trong bóng tối.
Hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hạ Ngôn.
Khóe môi Hạ Ngôn giật giật, “Được, cô giáo, hai chúng ta khiêu vũ trước đi?”
Nói xong, cô bước tới và mời cô giáo Giang. Cô Giang dừng lại, trong mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc, đừng nói cái khác, lời mời của Hạ Ngôn không chỉ khiến cô phải đối mặt mà còn cảm thấy mới lạ. Cô đưa tay về phía Hạ Ngôn, cả hai đều có năng khiếu múa, vừa tiếp xúc với nhau, xung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay, cả hai đều có thân hình cân đối nên điệu khiêu vũ cũng trở nên đặc biệt tự nhiên.
Tuy nhiên, không ít người nhìn về phía Văn Liễm bị bỏ rơi.
Vốn tưởng rằng mâu thuẫn giữa họ đã được hòa giải.
Không ngờ điệu khiêu vũ đầu tiên của Hạ Ngôn lại không phải khiêu vũ với anh, không biết khi bị mất mặt như thế này, lão đại như anh sẽ cảm thấy thế nào. Bọn họ đã đúng khi đứng xem cuộc vui lần này.
Phó Lâm Viễn đã đi tới, cười như không cười mà nhìn hai người phụ nữ trên sàn nhảy, “Tình hình hiện tại của cậu là gì đây? Nhìn có vẻ ổn nhưng thực ra lại không ổn.”
Văn Liễm tháo mặt nạ xuống, sau đó ném lên bàn, nhìn Hạ Ngôn trên sàn nhảy.
Anh nới lỏng cổ áo, nhưng không trả lời.
Phó Lâm Viễn nhìn anh một cái.
Lại cười.
Khá thú vị.
Sau khi điệu nhảy kết thúc, có vài người đàn ông xung quanh khác muốn khiêu vũ với Hạ Ngôn, vừa đưa tay về phía Hạ Ngôn, Văn Liễm đã sải bước nhanh về phía trước, nắm lấy eo cô và kéo vào lòng.
Hạ Ngôn quay lại nhìn anh.
Ánh mắt Văn Liễm thâm sâu, “Nhảy cùng anh.”
Nói xong, anh dẫn cô vào sàn nhảy, Hạ Ngôn đặt tay lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Văn Liễm, đừng quên anh là tình nhân, thân phận này rất nguy hiểm.”
Văn Liễm siết chặt eo cô.
Anh nghiêng đầu, môi mỏng dừng trên má cô, “Em muốn làm gì thì làm.”
“Tôi chỉ không muốn khiêu vũ với anh.”
Văn Liễm nghiến răng: “Chỉ có thể với anh.”
“Hạ Ngôn, em chỉ có thể cùng anh.” Giọng điệu của anh có chút khẩn cầu.
*
Trong nhóm WeChat gia đình của Văn gia.
Văn Trạch Tân đã gửi video chiếc áo khoác của Văn Liễm bị ném đi vào nhóm. Văn Trạch Lệ không có thời gian để đến buổi tiệc tối nay nhưng cũng không khỏi bị sốc.
Văn Trạch Lệ: Vãi, chú nhỏ thảm quá.
Văn Dao: Anh, người mặc trang phục màu đỏ có phải là chị dâu không?
Văn Trạch Lệ: Chắc là vậy, nhưng cô ấy không muốn nhận chú nhỏ.
Văn Trạch Tân đã gửi video Hạ Ngôn bỏ rơi Văn Liễm và quay lại khiêu vũ với cô giáo.
Văn Trạch Lệ: Đệch, cháu chưa bao giờ thấy chú nhỏ bị mất mặt như vậy.
Văn Tụng Tiên: … Cô gái này rất lợi hại.
Lâm Tiếu Nhi: Tôi đã lưu lại.
Mà lúc này tại Văn Gia. Lâm Tiếu Nhi đã lướt qua diễn đàn gia đình, cuối cùng cũng tìm thấy cái tên Hạ Ngôn, bà bấm mở ô trò chuyện với Triệu Lệ Vận, người hay gửi tin nhắn WeChat cho bà.
Gửi ảnh chụp màn hình này cho Triệu Lệ Vận.
Khi Triệu Lệ Vận nhìn thấy cái tên Hạ Ngôn, cảm giác như bị mắc kẹt thứ gì đó trong cổ họng, ban đầu bà ta gửi cho Lâm Tiếu Nhi một tin nhắn WeChat, muốn mời Lâm Tiếu Nhi ra ngoài xem có chỗ nào để quay không, bà ta đã dành nhiều thời gian như vậy để bồi dưỡng tình cảm với Hạ Tình, tất nhiên hy vọng sẽ có một kết quả tốt. Mặc dù Lâm Tiếu Nhi không quan tâm nhiều đến các vấn đề của gia tộc.
Nhưng địa vị của bà ở Văn gia cũng không thấp, là một trợ thủ đắc lực, hơn nữa Văn gia cũng rất coi trọng con dâu. Vì vậy, Triệu Lệ Vận tập trung vào Lâm Tiếu Nhi vì cảm thấy cô ấy sẽ dễ nói chuyện hơn.
Lâm Tiếu Nhi thấy Triệu Lệ Vận không trả lời mình.
Lâm Tiếu Nhi: Sao cậu không trả lời tôi? Đây là con gái nhà họ Hạ các cậu đúng không? Con út.
Triệu Lệ Vận phải mất một lúc lâu mới căng da đầu mà trả lời: Phải.
Lâm Tiểu Nhi: Tôi nghe mọi người nói rằng em chồng của tôi rất thích con bé, tại sao cậu không nói chuyện của con bé với tôi?
Triệu Lệ Vận: …
Lâm Tiếu Nhi: Alo, Hạ Tình không có cơ hội đâu.
Triệu Lệ Vận: …
Lâm Tiếu Nhi thấy Triệu Lệ Vận không nói gì, vì vậy bà đã lên diễn đàn để tìm kiếm một lần nữa, nhưng bà đã thực sự tìm thấy một chút dấu vết, rằng Hạ Ngôn hình như có một đứa con
Đứa trẻ đâu.
Con trai.
Lâm Tiểu Nhi lập tức cảm thấy có hứng thú, dù thường không tọc mạch quá nhiều chuyện xung quanh em chồng, nhưng nếu em chồng thực sự có con trai, điều này sẽ không làm xáo trộn Văn gia đấy chứ?
Lâm Tiếu Nhi suy nghĩ một lúc và tìm thấy WeChat của Giang Tuyết Nhi.
Lâm Tiếu Nhi: Tuyết Nhi, cháu có từng gặp con trai của Hạ Ngôn – người mà chú nhỏ của cháu đang theo đuổi không?
Giang Tuyết Nhi: Dì à. Cháu từng gặp rồi, giống hệt với chú Liễm, nhưng ngày hôm đó, đứa trẻ ấy lại gọi chú Liễm là “Chú”, có vẻ là nó không nhận ra chú Liễm.
Lâm Tiếu Nhi: …
Cậu em chồng của bà đã làm gì khiến đứa trẻ không chịu nhận mình?