-
Chương 31
Sau khi Văn Liễm rời đi, cuộc phỏng vấn mới tiếp tục. Phóng viên nghe được cái tên Văn nhị, đại khái đoán được là người con thứ hai nhà họ Văn kia, sau khi xuất ngũ, nắm giữ hệ thống an ninh của không ít công ty ở Kinh thị. Bối cảnh của anh ta cũng không đơn thuần chỉ là con trai nhà họ Văn, càng sâu trong đó còn có tầng thân phận mà không ai biết.
Ngay cả phóng viên bên Giang Tuyết Nhi cũng có mấy người chạy tới.
Ban đầu bọn họ chỉ phỏng vấn theo lệ thường, lúc này lại hận không thể cho Hạ Ngôn thêm vài cảnh quay.
Có phóng viên trước đó đã soạn sẵn kịch bản, anh ta dò hỏi Hạ Ngôn, “Nghe nói trước đây cô có ở trong đoàn múa của cô giáo Đường Dịch, lần này lại đại diện cho phòng làm việc múa Chúc Quyên đến dự thi, trong chuyện này liệu có gì khúc mắc hay không?”
Hạ Ngôn đối mặt với ống kính, hơi mỉm cười, đôi mắt lại rất lãnh đạm nói, “Hai năm trước, tôi và cô Đường Dịch giải trừ quan hệ thầy trò trong hoà bình, cũng không phải như trên mạng đồn đoán, nói tôi vẫn là học trò của cô Đường Dịch, hiện giờ tôi là học trò của cô Từ Mạn, tuy rằng chúng tôi còn chưa chính thức bái sư, nhưng cô ấy đã là người thân của tôi, cũng là người thầy mà tôi kính yêu nhất.”
Nói xong.
Cô xoay người nhìn Từ Mạn.
Ống kính cũng đảo qua, Từ Mạn không ngờ Hạ Ngôn lại nhìn qua, cô cười cười, có chút bối rối. Cô ấy cũng từng có cơ hội đứng dưới ánh đèn sân khấu nhiều năm trước. Mà các phóng viên nghe Hạ Ngôn mô tả mối quan hệ giữa cô và Đường Dịch thì không ngừng xôn xao, bọn họ đều cảm thấy trong đó khẳng định có tin tức lớn.
Sao lại nói khác với Đường Dịch.
Phóng viên tiếp tục hỏi, “Nhưng trước đó cô Đường Dịch có nói cô là người phản bội đoàn múa.”
Hạ Ngôn mỉm cười nói, “Vậy mọi người hẳn là nên đi phỏng vấn lại cô Đường Dịch một chút, hỏi xem chúng tôi có thật sự là đã giải trừ trong hòa bình hay không. ”
Các phóng viên xôn xao ồ lên.
“Tất nhiên, tất nhiên, chúng tôi sẽ hỏi.”
“Chúc mừng cô, đoạt giải nhất Cúp Vân Thường.”
Hạ Ngôn mỉm cười, “Cảm ơn. ”
“Nào nào, tới bên này chụp ảnh.”
“Cô Từ cũng đến đây đi.”
Phóng viên gọi cô Từ, Từ Mạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ra, đứng bên cạnh Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nắm lấy tay cô, thoải mái đối mặt với ống kính.
“Tách tách.”
“Tách tách.”
Chụp ảnh xong, cuộc phỏng vấn cũng kết thúc. Tối nay ban tổ chức có một bữa tiệc, nhưng Hạ Ngôn không có ý định tham gia, cô muốn về nhà với Hạ Tri Kỳ. Vì thế liền thu dọn đồ đạc, cùng Từ Mạn trở về phố Kim Nguyên.
Cánh cửa vừa mở ra.
Hạ Tri Kỳ ném đồ chơi trong tay, lập tức chạy ra, “Mẹ.”
Hạ Ngôn vội vàng tiến lên muốn đỡ lấy cậu bé.
Kết quả Hạ Tri Kỳ tự làm vướng chân mình, bốp một cái, loạng choạng ngã xuống đất. Cậu bé ngây ngốc, dừng lại hai giây mới phản ứng lại, gào lên rồi bật khóc.
Hạ Ngôn đỡ con trai dậy.
Cậu bé dùng sức mà khụt khịt.
Thấy cậu bé bị ngã không có gì nghiêm trọng, cô cười lau nước mắt cho con.
“Đừng khóc, không sao cả, con trai phải dũng cảm.”
“Hu Hu Hu” mắt cậu bé giờ là hai hàng nước mắt, cố gắng nuốt trở lại. Chúc Quyên và Từ Mạn đứng ở một bên nhìn, tất cả đều không nhịn được mà nở một nụ cười.
Chúc Quyên nói: “Tôi vừa đi chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn, buổi tối chúc mừng cậu đoạt giải quán quân, chúng ta nướng BBQ đi.”
Hạ Ngôn “Được.”
Sau đó, cô mang chiếc cúp vào đặt trong phòng, rất cẩn thận đặt nó trên tủ sách, khi vuốt ve thân cúp, nhớ lại vài năm trước lúc Hạ Tình mang cúp về nhà.
Cô ta trực tiếp ôm chiếc cúp bạc đi trước mặt Hạ Ngôn đưa cho Triệu Lệ Vận, Triệu Lệ Vận vuốt ve chiếc cúp, ra sức khen ngợi, còn cô đứng ở một bên, giống như người ngoài cuộc.
Khóe môi cô run run
Thu hồi ánh mắt và rời khỏi phòng.
Đêm đó, ba người phụ nữ ngồi lại với nhau, uống rượu và ăn thịt nướng. Hạ Tri Kỳ chơi đồ chơi nhỏ của riêng mình, tiếng cười vui vẻ từ sân truyền ra ngoài. Cách đó không xa có mấy vệ sĩ, tựa vào vách tường, nhắn tin cho ông chủ.
“Tối nay các cô ấy nướng BBQ ăn mừng.”
“Không thấy ra.”
“Đang ca hát.”
Văn Liễm trả lời bọn họ một câu.
“Được rồi.”
Vệ sĩ cất điện thoại di động, nhìn nhau, cảm thấy ông chủ thật là thảm.
Khoảng mười giờ sáng ngày hôm sau, Hạ Ngôn mặc áo khoác và quần jean, mở cửa, nhìn vệ sĩ đứng thẳng tắp bên kia, cô nói “Xin chào.”
Vệ sĩ đeo kính râm đứng thẳng người, nhìn cô.
“Cô Hạ Ngôn.”
Hạ Ngôn nhìn đối phương, nói, “Tôi muốn gặp Văn Liễm, phiền anh giúp tôi hẹn một chút.”
Vệ sĩ sửng sốt, sau đó lập tức nói, “Được, cô chờ một lát.”
Nói xong, cậu ta liền gọi điện thoại cho Văn Liễm.
Bên kia chỉ mất hai giây, đã nhận điện thoại.
Vệ sĩ nhìn Hạ Ngôn nói, “Cô Hạ Ngôn muốn gặp anh.”
Văn Liễm dừng lại một chút.
Giọng nói rất trầm, “Cậu đang nói gì vậy?”
Vệ sĩ: “Cô Hạ Ngôn muốn gặp anh.”
Văn Liễm lập tức hỏi ngược lại “Gặp ở đâu? Tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
Vệ sĩ liếc hạ Ngôn một cái.
Hạ Ngôn nói, “Tôi sẽ đi gặp anh ấy, hỏi anh ấy hiện tại đang ở đâu.”
Văn Liễm ở đầu kia nghe thấy giọng nói của cô, theo bản năng đứng dậy, nói với vệ sĩ: “Đưa cô ấy tới đây, tôi đang ở Kim Thịnh.”
“Được.”
Cúp máy, vệ sĩ nói với Hạ Ngôn: “Tôi đưa cô qua đó.”
Hạ Ngôn trầm mặc vài giây, nói, “Anh cho tôi địa chỉ, tôi tự đi.”
Vệ sĩ nói, “Tôi đưa cô.”
Hạ Ngôn không đồng ý.
Hai người giằng co vài giây.
Vệ sĩ cúi đầu trước, gửi địa chỉ cho Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nói một tiếng cảm ơn, trở về viện, lấy túi tài liệu, đi ra ngoài, dừng xe ở ven đường, đi tới Kim Thịnh.
Đây là một công ty khác dưới trướng của Văn Liễm, trước kia Hạ Ngôn chưa từng nghe qua. Sau khi đến nơi, lễ tân rất nhanh đã ra nghênh đón, vừa nhìn thấy Hạ Ngôn, liền rất cung kính.
Nhưng cũng âm thầm đánh giá.
Trước kia cũng có phụ nữ tới tìm ông chủ, nhưng ông chủ chưa từng có phản ứng gì, đây là người đầu tiên có thể trực tiếp lên lầu, còn độc quyền đi thang máy chuyên dụng.
Cô ấy quẹt thẻ với một nụ cười tiêu chuẩn.
“Mời cô.”
Hạ Ngôn gật gật đầu, đến tầng hai mươi tám.
Ra khỏi thang máy, thư ký Lý ra nghênh đón, cười mở cửa cho cô, nói. “Sếp đang ở bên trong chờ cô.”
Anh ta đẩy cửa ra.
Văn Liễm dập tắt điếu thuốc, giương mắt nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Văn Liễm đứng lên, tay bỏ ra khỏi túi quần, đẩy tách cà phê đến mép bàn.
“Hạ Ngôn đi vào, đóng cửa lại, trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, đôi mắt Văn Liễm rất sâu, hỏi thăm dò, “Hôm nay sao em lại tới đây? Em có gì muốn nói với anh sao?”
Anh nhìn chằm chằm vào cô.
Trái tim khẽ đập loạn.
Hạ Ngôn gật gật đầu, lấy văn kiện ra từ trong túi, sau đó đặt ở trước mặt Văn Liễm, nói, “Về vấn đề đứa trẻ, tôi cảm thấy hẳn là anh nên cho tôi một văn kiện đảm bảo, đây là hợp đồng, anh xem qua một chút đi.”
Cơ thể Văn Liễm hơi cứng đờ.
Anh rũ mắt nhìn bản hợp đồng.
Cằm căng chặt hơn vài phần.
Anh cho rằng.
Cho rằng cô sẽ cho anh một cơ hội.
Ngay cả phóng viên bên Giang Tuyết Nhi cũng có mấy người chạy tới.
Ban đầu bọn họ chỉ phỏng vấn theo lệ thường, lúc này lại hận không thể cho Hạ Ngôn thêm vài cảnh quay.
Có phóng viên trước đó đã soạn sẵn kịch bản, anh ta dò hỏi Hạ Ngôn, “Nghe nói trước đây cô có ở trong đoàn múa của cô giáo Đường Dịch, lần này lại đại diện cho phòng làm việc múa Chúc Quyên đến dự thi, trong chuyện này liệu có gì khúc mắc hay không?”
Hạ Ngôn đối mặt với ống kính, hơi mỉm cười, đôi mắt lại rất lãnh đạm nói, “Hai năm trước, tôi và cô Đường Dịch giải trừ quan hệ thầy trò trong hoà bình, cũng không phải như trên mạng đồn đoán, nói tôi vẫn là học trò của cô Đường Dịch, hiện giờ tôi là học trò của cô Từ Mạn, tuy rằng chúng tôi còn chưa chính thức bái sư, nhưng cô ấy đã là người thân của tôi, cũng là người thầy mà tôi kính yêu nhất.”
Nói xong.
Cô xoay người nhìn Từ Mạn.
Ống kính cũng đảo qua, Từ Mạn không ngờ Hạ Ngôn lại nhìn qua, cô cười cười, có chút bối rối. Cô ấy cũng từng có cơ hội đứng dưới ánh đèn sân khấu nhiều năm trước. Mà các phóng viên nghe Hạ Ngôn mô tả mối quan hệ giữa cô và Đường Dịch thì không ngừng xôn xao, bọn họ đều cảm thấy trong đó khẳng định có tin tức lớn.
Sao lại nói khác với Đường Dịch.
Phóng viên tiếp tục hỏi, “Nhưng trước đó cô Đường Dịch có nói cô là người phản bội đoàn múa.”
Hạ Ngôn mỉm cười nói, “Vậy mọi người hẳn là nên đi phỏng vấn lại cô Đường Dịch một chút, hỏi xem chúng tôi có thật sự là đã giải trừ trong hòa bình hay không. ”
Các phóng viên xôn xao ồ lên.
“Tất nhiên, tất nhiên, chúng tôi sẽ hỏi.”
“Chúc mừng cô, đoạt giải nhất Cúp Vân Thường.”
Hạ Ngôn mỉm cười, “Cảm ơn. ”
“Nào nào, tới bên này chụp ảnh.”
“Cô Từ cũng đến đây đi.”
Phóng viên gọi cô Từ, Từ Mạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ra, đứng bên cạnh Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nắm lấy tay cô, thoải mái đối mặt với ống kính.
“Tách tách.”
“Tách tách.”
Chụp ảnh xong, cuộc phỏng vấn cũng kết thúc. Tối nay ban tổ chức có một bữa tiệc, nhưng Hạ Ngôn không có ý định tham gia, cô muốn về nhà với Hạ Tri Kỳ. Vì thế liền thu dọn đồ đạc, cùng Từ Mạn trở về phố Kim Nguyên.
Cánh cửa vừa mở ra.
Hạ Tri Kỳ ném đồ chơi trong tay, lập tức chạy ra, “Mẹ.”
Hạ Ngôn vội vàng tiến lên muốn đỡ lấy cậu bé.
Kết quả Hạ Tri Kỳ tự làm vướng chân mình, bốp một cái, loạng choạng ngã xuống đất. Cậu bé ngây ngốc, dừng lại hai giây mới phản ứng lại, gào lên rồi bật khóc.
Hạ Ngôn đỡ con trai dậy.
Cậu bé dùng sức mà khụt khịt.
Thấy cậu bé bị ngã không có gì nghiêm trọng, cô cười lau nước mắt cho con.
“Đừng khóc, không sao cả, con trai phải dũng cảm.”
“Hu Hu Hu” mắt cậu bé giờ là hai hàng nước mắt, cố gắng nuốt trở lại. Chúc Quyên và Từ Mạn đứng ở một bên nhìn, tất cả đều không nhịn được mà nở một nụ cười.
Chúc Quyên nói: “Tôi vừa đi chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn, buổi tối chúc mừng cậu đoạt giải quán quân, chúng ta nướng BBQ đi.”
Hạ Ngôn “Được.”
Sau đó, cô mang chiếc cúp vào đặt trong phòng, rất cẩn thận đặt nó trên tủ sách, khi vuốt ve thân cúp, nhớ lại vài năm trước lúc Hạ Tình mang cúp về nhà.
Cô ta trực tiếp ôm chiếc cúp bạc đi trước mặt Hạ Ngôn đưa cho Triệu Lệ Vận, Triệu Lệ Vận vuốt ve chiếc cúp, ra sức khen ngợi, còn cô đứng ở một bên, giống như người ngoài cuộc.
Khóe môi cô run run
Thu hồi ánh mắt và rời khỏi phòng.
Đêm đó, ba người phụ nữ ngồi lại với nhau, uống rượu và ăn thịt nướng. Hạ Tri Kỳ chơi đồ chơi nhỏ của riêng mình, tiếng cười vui vẻ từ sân truyền ra ngoài. Cách đó không xa có mấy vệ sĩ, tựa vào vách tường, nhắn tin cho ông chủ.
“Tối nay các cô ấy nướng BBQ ăn mừng.”
“Không thấy ra.”
“Đang ca hát.”
Văn Liễm trả lời bọn họ một câu.
“Được rồi.”
Vệ sĩ cất điện thoại di động, nhìn nhau, cảm thấy ông chủ thật là thảm.
Khoảng mười giờ sáng ngày hôm sau, Hạ Ngôn mặc áo khoác và quần jean, mở cửa, nhìn vệ sĩ đứng thẳng tắp bên kia, cô nói “Xin chào.”
Vệ sĩ đeo kính râm đứng thẳng người, nhìn cô.
“Cô Hạ Ngôn.”
Hạ Ngôn nhìn đối phương, nói, “Tôi muốn gặp Văn Liễm, phiền anh giúp tôi hẹn một chút.”
Vệ sĩ sửng sốt, sau đó lập tức nói, “Được, cô chờ một lát.”
Nói xong, cậu ta liền gọi điện thoại cho Văn Liễm.
Bên kia chỉ mất hai giây, đã nhận điện thoại.
Vệ sĩ nhìn Hạ Ngôn nói, “Cô Hạ Ngôn muốn gặp anh.”
Văn Liễm dừng lại một chút.
Giọng nói rất trầm, “Cậu đang nói gì vậy?”
Vệ sĩ: “Cô Hạ Ngôn muốn gặp anh.”
Văn Liễm lập tức hỏi ngược lại “Gặp ở đâu? Tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
Vệ sĩ liếc hạ Ngôn một cái.
Hạ Ngôn nói, “Tôi sẽ đi gặp anh ấy, hỏi anh ấy hiện tại đang ở đâu.”
Văn Liễm ở đầu kia nghe thấy giọng nói của cô, theo bản năng đứng dậy, nói với vệ sĩ: “Đưa cô ấy tới đây, tôi đang ở Kim Thịnh.”
“Được.”
Cúp máy, vệ sĩ nói với Hạ Ngôn: “Tôi đưa cô qua đó.”
Hạ Ngôn trầm mặc vài giây, nói, “Anh cho tôi địa chỉ, tôi tự đi.”
Vệ sĩ nói, “Tôi đưa cô.”
Hạ Ngôn không đồng ý.
Hai người giằng co vài giây.
Vệ sĩ cúi đầu trước, gửi địa chỉ cho Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nói một tiếng cảm ơn, trở về viện, lấy túi tài liệu, đi ra ngoài, dừng xe ở ven đường, đi tới Kim Thịnh.
Đây là một công ty khác dưới trướng của Văn Liễm, trước kia Hạ Ngôn chưa từng nghe qua. Sau khi đến nơi, lễ tân rất nhanh đã ra nghênh đón, vừa nhìn thấy Hạ Ngôn, liền rất cung kính.
Nhưng cũng âm thầm đánh giá.
Trước kia cũng có phụ nữ tới tìm ông chủ, nhưng ông chủ chưa từng có phản ứng gì, đây là người đầu tiên có thể trực tiếp lên lầu, còn độc quyền đi thang máy chuyên dụng.
Cô ấy quẹt thẻ với một nụ cười tiêu chuẩn.
“Mời cô.”
Hạ Ngôn gật gật đầu, đến tầng hai mươi tám.
Ra khỏi thang máy, thư ký Lý ra nghênh đón, cười mở cửa cho cô, nói. “Sếp đang ở bên trong chờ cô.”
Anh ta đẩy cửa ra.
Văn Liễm dập tắt điếu thuốc, giương mắt nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Văn Liễm đứng lên, tay bỏ ra khỏi túi quần, đẩy tách cà phê đến mép bàn.
“Hạ Ngôn đi vào, đóng cửa lại, trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, đôi mắt Văn Liễm rất sâu, hỏi thăm dò, “Hôm nay sao em lại tới đây? Em có gì muốn nói với anh sao?”
Anh nhìn chằm chằm vào cô.
Trái tim khẽ đập loạn.
Hạ Ngôn gật gật đầu, lấy văn kiện ra từ trong túi, sau đó đặt ở trước mặt Văn Liễm, nói, “Về vấn đề đứa trẻ, tôi cảm thấy hẳn là anh nên cho tôi một văn kiện đảm bảo, đây là hợp đồng, anh xem qua một chút đi.”
Cơ thể Văn Liễm hơi cứng đờ.
Anh rũ mắt nhìn bản hợp đồng.
Cằm căng chặt hơn vài phần.
Anh cho rằng.
Cho rằng cô sẽ cho anh một cơ hội.