-
Chương 23
Các vũ công trên khán đài lại náo nhiệt, hết người này đến người khác thảo luận, nụ cười của Hạ Tình hơi cứng lại, cô ta quay đầu nhìn người dẫn chương trình, “Cô đang nói ai vậy?”
Cô ta không thể tin được. Người dẫn chương trình mỉm cười, cô liếc nhìn hậu trường, tấm màn được vén lên, Hạ Ngôn mặc một bộ váy thời Đường màu xanh ngọc bước lên sân khấu.
Đã hai năm rồi.
Bộ dạng khi cô rời đi rất nhếch nhác.
Hạ Ngôn từng bước đi đến giữa, liếc mắt nhìn Hạ Tình, sau đó gật đầu với người dẫn chương trình, ngay khi cô ấy đứng vững, mọi người trên khán đài đều há hốc mồm.
Một số người không thể tin rằng cô đã thực sự xuất hiện.
Có người xì xào “Sao da cô ấy trắng vậy nhỉ?”.
“Đẹp thật đó.”
Mọi người khẽ cảm thán một chút, nhưng lời nói lại trực tiếp truyền vào tai Hạ Tình, Hạ Tình đang chăm chú nhìn Hạ Ngôn, trên người cô không có dấu vết thời gian, nhưng năm tháng trôi qua trên gương mặt người phụ nữ lại có rất nhiều vết tích. Cô ta đã ba mươi mốt tuổi rồi, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng sự lỏng lẻo trên làn da của mình, nhưng còn Hạ Ngôn thì sao.
Hạ Tình nhếch môi, “Em gái, đã lâu không gặp rồi.”
Hạ Ngôn liếc nhìn cô ta: “Đã lâu không gặp, chị gái.”
Giọng điệu của cô rất lạnh nhạt.
Hạ Tình siết chặt nắm tay, lúc này cô nhìn thấy lối vào phía dưới sân khấu, một người đàn ông cao lớn khoác áo khoác đi vào, anh đi đến hàng cuối cùng ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú khiến Hạ Tình ngẩn người một lúc, cô ta đã lâu không gặp anh, hôm nay anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Anh ấy đang đến thăm ai?
Hạ Tình vô thức liếc nhìn Hạ Ngôn, cắn răng, sau vài giây, cô ta cố gắng mỉm cười và nói: “Hai chúng ta ai sẽ lên trước đây?”
Bình thường chuyện này đều do hai người thi đấu sắp xếp với nhau, Hạ Ngôn quay đầu nhìn Hạ Tình cười nói: “Chị thấy thế nào?”
Nhiều năm trước, khi hai người cùng nhau học khiêu vũ, cô ta đã bộc lộ năng khiếu khiêu vũ từ khi còn rất nhỏ, khi cô ta múa, cô ta có thể nhìn thấy sự ước ao cùng với mờ mịt cùng tự ti trong đôi mắt của Hạ Ngôn, trong những năm sau đó, ở trước mặt cô ta Hạ Ngôn luôn tỏ ra không đủ tự tin để khiêu vũ.
Cô luôn dễ dàng bộc lộ sự tự ti trước mặt cô ta.
Hạ Tình cười nói: “Để chị trước đi, hiếm khi em trở về, nghỉ ngơi một chút đi, em múa cổ điển,vậy chị sẽ cùng em múa cổ điển.”
Hạ Ngôn quay đầu lại mỉm cười: “Được.”
Người dẫn chương trình từ bên cạnh nói: “Được, hai vị vũ công, mời đi xuống chuẩn bị.”
Hạ Ngôn gật đầu, cô xoay người đi xuống.
Hạ Tình liếc nhìn Văn Liễm ở hàng cuối cùng, cô ta mím chặt môi, lần này nhất định phải làm thật tốt, đã lâu anh không xem cô ta múa rồi.
Vài phút sau, Hạ Tình bước lên sân khấu, ống tay áo dài rủ xuống dưới chân, ánh đèn mờ ảo, ca khúc “Tình yêu ngàn năm” vang lên, đèn cũng bật sáng, cô ta ngẩng đầu nhìn lại đã thấy Văn Liễm đứng dậy rời khỏi hội trường. Hạ Tình nhéo đầu ngón tay, cô ta biết người đàn ông này đến đây là để gặp Hạ Ngôn.
Cô ta giấu vết máu trên đầu ngón tay đi, tập trung bắt đầu múa.
Hạ Ngôn và cô giáo Từ đứng ở rìa sân khấu. Cô giáo Từ xem điệu nhảy của Hạ Tình, điệu nhảy của Hạ Tình luôn rất sạch sẽ và gọn gàng, có một khát khao thể hiện mạnh mẽ. Cả người đều như đang nhảy múa cùng nhau, rất đẹp. Cô ta nhảy cực kỳ khớp với nhịp điệu của bài “Tình yêu ngàn năm” này.
Trong hai năm qua, tất nhiên cô ta cũng đã thay đổi và tiến bộ hơn.
Cô giáo Từ liếc nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn không có biểu cảm gì, chỉ chăm chú quan sát.
Ngay khi Hạ Tình múa xong, khán giả đã vỗ tay, Tần Lệ Tử đã đứng dậy vỗ tay. Hạ Tình nhìn Hạ Ngôn từ xa, lúc đó trong mắt cô ta hiện lên sự căm ghét không thể che giấu.
Hạ Ngôn dừng lại, cười lạnh một tiếng, xách váy đi lên. Hạ Tình đi ngang qua cô, ánh mắt Hạ Tình rất lạnh, cô ta vừa bước xuống sân khấu thì ánh đèn trên sân khấu đã mờ đi, quay đầu lại thì thấy người đàn ông cao lớn đang dập tắt điếu thuốc ở cửa, sau đó bước lên bậc thang ngồi ở hàng cuối cùng
Móng tay của Hạ Tình bị cô ta bấm gãy.
Mà trên sân khấu bắt đầu xuất hiện âm nhạc và phụ đề.
Tên của điệu múa cổ điển là “Lá liễu” vừa xuất hiện, khán giả đã náo động, tất cả mọi người đều nhìn Đường Dịch. Hai năm trước, khi Hạ Ngôn thi đấu tranh vị trí đội trưởng, cô ấy đã nhảy điệu múa này, bây giờ cô lại sử dụng nó để thi đấu với Hạ Tình. Vẻ mặt của Đường Dịch hơi thay đổi, theo bản năng liếc nhìn Từ Mạn cách đó không xa.
Từ Mạn khẽ mỉm cười gật đầu với bà ta.
Đường Dịch thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng dậy, khi đèn sáng lên, Hạ Ngôn mặc một bộ đồ thời Đường màu xanh ngọc, tay cầm một chiếc quạt, chậm rãi đi về phía trước.
Âm nhạc vừa vang lên, cô liền bắt đầu nhảy theo điệu nhạc, “Lá liễu” đã được thay đổi, lần này lấy thân liễu làm chủ đạo, eo mềm mại, toàn thân mềm mại như không xương, nhưng lại vô cùng sinh động.
Cô vung tay một lần như đang vung ra một chiếc lá liễu xanh biếc.
Một vài giám khảo ở giữa không thể rời mắt khỏi cô ấy, họ đều bị mê hoặc bởi động tác đó, không ai trong số các vũ công trên khán đài phát ra âm thanh, họ chỉ tập trung vào điệu múa của cô ấy.
Văn Liễm nhìn Hạ Ngôn trên sân khấu thật lâu, anh cũng bị thu hút đến không thể rời mắt. Đã rất nhiều năm, tim anh chưa từng đập liên hồi như trống vang thế này.
Thư ký Lý cũng sửng sốt, thở dài. Hạ Ngôn đã thay đổi nhiều như vậy rồi.
Văn Liễm nhướng mắt liếc cậu ta một cái, “Cậu đi ra ngoài đi.”
Thư ký Lý tỉnh táo lại, vội vàng đem văn kiện đưa Văn Liễm, xoay người đi ra ngoài.
Bài hát đã kết thúc.
Hạ Ngôn thở hổn hển rồi đứng thẳng dậy.
Mọi người trong khán phòng đều nhìn cô, nhưng không có ai phản ứng lại. Hạ Ngôn dừng lại, do dự đến gặp cô giáo Từ. Từ Mạn đã giơ ngón tay cái lên với cô, giây tiếp theo, cả khán đài vỗ tay vang dội. Người dẫn đầu tràng pháo tay là cô giáo Giang đến từ Hiệp hội khiêu vũ, cô ấy là một nữ diễn viên hạng nhất quốc gia. Hạ Ngôn sững sờ trong giây lát, vội vàng cúi đầu chào họ.
Tần Lệ Tử nhìn Đường Dịch với vẻ mặt khó coi.
Đường Dịch vỗ tay, “Lá liễu” đã được điều chỉnh nhiều lần, nhưng chưa bao giờ sửa đổi như vậy, từ bỏ tiết tấu nhanh ngay từ đầu và chuyển sang tiết tấu chậm, Đường Dịch cảm thấy bất an, bà ta liếc nhìn Từ Mạn, người này khẽ mỉm cười và nhép môi.
“Cám ơn lần trước cô đã nhắc nhở tôi.”
Sắc mặt Đường Dịch hơi thay đổi.
Từ sân khấu đi xuống, Hạ Ngôn nắm lấy cánh tay Từ Mạn, Hạ Tri Kỳ mở cửa phòng nhỏ nhìn sang.
Sau khi nhìn thấy mẹ, Hạ Tri Kỳ chậm chạp mở cửa ra, chạy lon ton về phía Hạ Ngôn, cậu bé ôm lấy mẹ, Hạ Ngôn vội vàng đỡ lấy ôm chặt con trai.
Hạ Tri Kỳ hét lên một cách vang dội: “Mẹ, mẹ thật tuyệt vời.”
Đôi mắt bé như chứa đầy ánh sao.
Hạ Ngôn cười khúc khích rồi xoa tóc cậu.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Văn Liễm mặc âu phục, đi giày da, cà vạt không cài khuy, đi vào cùng thư ký Lý trên tay ôm một bó hoa hồng lớn.
Văn Liễm nhìn Hạ Tri Kỳ thật lâu, liếc nhìn đứa bé mà cô đang ôm.
Thấy anh, Hạ Tri Kỳ bĩu môi ôm lấy chân Hạ Ngôn.
Văn Liễm: “…”
Anh mím đôi môi mỏng thành một đường, cúi xuống định bảo thư ký Lý đưa hoa cho mình, lúc này giọng nói của Hạ Tình vang lên, rất nhanh cửa được mở ra, đôi mắt cô ta dán chặt vào người Văn Liễm.
“Văn Liễm.” Giọng điệu có vài phần ai oán và dịu dàng.
Văn Liễm nghiến chặt quai hàm, không để ý tới cô ta mà đi về phía Hạ Ngôn. Lúc này Hạ Tình mới nhìn thấy đứa trẻ dưới chân Hạ Ngôn, đôi mắt cô mở to.
Không thể tin được.
Hạ Ngôn khẽ cau mày, vài giây sau lại thả lỏng.
Hạ Tri Kỳ nói một cách rõ ràng: “Mẹ-“
Thấy nhiều người nên cậu bé trốn đi.
Lông mày Hạ Ngôn hơi giãn ra, nhìn con trai một lúc, rồi lại nhìn Hạ Tình và Văn Liễm, khóe môi giật giật, nhỏ giọng nói: “Mau gọi bác gái, còn có, bác trai đi con.”
Hạ Tri Kỳ ngước mắt lên, ngoan ngoãn gọi Hạ Tình: “Bác gái.”
Sau đó cậu nhìn Văn Liễm, “Bác…trai.”
Sắc mặt Văn Liễm trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, hung hăng nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt.
Cô ta không thể tin được. Người dẫn chương trình mỉm cười, cô liếc nhìn hậu trường, tấm màn được vén lên, Hạ Ngôn mặc một bộ váy thời Đường màu xanh ngọc bước lên sân khấu.
Đã hai năm rồi.
Bộ dạng khi cô rời đi rất nhếch nhác.
Hạ Ngôn từng bước đi đến giữa, liếc mắt nhìn Hạ Tình, sau đó gật đầu với người dẫn chương trình, ngay khi cô ấy đứng vững, mọi người trên khán đài đều há hốc mồm.
Một số người không thể tin rằng cô đã thực sự xuất hiện.
Có người xì xào “Sao da cô ấy trắng vậy nhỉ?”.
“Đẹp thật đó.”
Mọi người khẽ cảm thán một chút, nhưng lời nói lại trực tiếp truyền vào tai Hạ Tình, Hạ Tình đang chăm chú nhìn Hạ Ngôn, trên người cô không có dấu vết thời gian, nhưng năm tháng trôi qua trên gương mặt người phụ nữ lại có rất nhiều vết tích. Cô ta đã ba mươi mốt tuổi rồi, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng sự lỏng lẻo trên làn da của mình, nhưng còn Hạ Ngôn thì sao.
Hạ Tình nhếch môi, “Em gái, đã lâu không gặp rồi.”
Hạ Ngôn liếc nhìn cô ta: “Đã lâu không gặp, chị gái.”
Giọng điệu của cô rất lạnh nhạt.
Hạ Tình siết chặt nắm tay, lúc này cô nhìn thấy lối vào phía dưới sân khấu, một người đàn ông cao lớn khoác áo khoác đi vào, anh đi đến hàng cuối cùng ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú khiến Hạ Tình ngẩn người một lúc, cô ta đã lâu không gặp anh, hôm nay anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Anh ấy đang đến thăm ai?
Hạ Tình vô thức liếc nhìn Hạ Ngôn, cắn răng, sau vài giây, cô ta cố gắng mỉm cười và nói: “Hai chúng ta ai sẽ lên trước đây?”
Bình thường chuyện này đều do hai người thi đấu sắp xếp với nhau, Hạ Ngôn quay đầu nhìn Hạ Tình cười nói: “Chị thấy thế nào?”
Nhiều năm trước, khi hai người cùng nhau học khiêu vũ, cô ta đã bộc lộ năng khiếu khiêu vũ từ khi còn rất nhỏ, khi cô ta múa, cô ta có thể nhìn thấy sự ước ao cùng với mờ mịt cùng tự ti trong đôi mắt của Hạ Ngôn, trong những năm sau đó, ở trước mặt cô ta Hạ Ngôn luôn tỏ ra không đủ tự tin để khiêu vũ.
Cô luôn dễ dàng bộc lộ sự tự ti trước mặt cô ta.
Hạ Tình cười nói: “Để chị trước đi, hiếm khi em trở về, nghỉ ngơi một chút đi, em múa cổ điển,vậy chị sẽ cùng em múa cổ điển.”
Hạ Ngôn quay đầu lại mỉm cười: “Được.”
Người dẫn chương trình từ bên cạnh nói: “Được, hai vị vũ công, mời đi xuống chuẩn bị.”
Hạ Ngôn gật đầu, cô xoay người đi xuống.
Hạ Tình liếc nhìn Văn Liễm ở hàng cuối cùng, cô ta mím chặt môi, lần này nhất định phải làm thật tốt, đã lâu anh không xem cô ta múa rồi.
Vài phút sau, Hạ Tình bước lên sân khấu, ống tay áo dài rủ xuống dưới chân, ánh đèn mờ ảo, ca khúc “Tình yêu ngàn năm” vang lên, đèn cũng bật sáng, cô ta ngẩng đầu nhìn lại đã thấy Văn Liễm đứng dậy rời khỏi hội trường. Hạ Tình nhéo đầu ngón tay, cô ta biết người đàn ông này đến đây là để gặp Hạ Ngôn.
Cô ta giấu vết máu trên đầu ngón tay đi, tập trung bắt đầu múa.
Hạ Ngôn và cô giáo Từ đứng ở rìa sân khấu. Cô giáo Từ xem điệu nhảy của Hạ Tình, điệu nhảy của Hạ Tình luôn rất sạch sẽ và gọn gàng, có một khát khao thể hiện mạnh mẽ. Cả người đều như đang nhảy múa cùng nhau, rất đẹp. Cô ta nhảy cực kỳ khớp với nhịp điệu của bài “Tình yêu ngàn năm” này.
Trong hai năm qua, tất nhiên cô ta cũng đã thay đổi và tiến bộ hơn.
Cô giáo Từ liếc nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn không có biểu cảm gì, chỉ chăm chú quan sát.
Ngay khi Hạ Tình múa xong, khán giả đã vỗ tay, Tần Lệ Tử đã đứng dậy vỗ tay. Hạ Tình nhìn Hạ Ngôn từ xa, lúc đó trong mắt cô ta hiện lên sự căm ghét không thể che giấu.
Hạ Ngôn dừng lại, cười lạnh một tiếng, xách váy đi lên. Hạ Tình đi ngang qua cô, ánh mắt Hạ Tình rất lạnh, cô ta vừa bước xuống sân khấu thì ánh đèn trên sân khấu đã mờ đi, quay đầu lại thì thấy người đàn ông cao lớn đang dập tắt điếu thuốc ở cửa, sau đó bước lên bậc thang ngồi ở hàng cuối cùng
Móng tay của Hạ Tình bị cô ta bấm gãy.
Mà trên sân khấu bắt đầu xuất hiện âm nhạc và phụ đề.
Tên của điệu múa cổ điển là “Lá liễu” vừa xuất hiện, khán giả đã náo động, tất cả mọi người đều nhìn Đường Dịch. Hai năm trước, khi Hạ Ngôn thi đấu tranh vị trí đội trưởng, cô ấy đã nhảy điệu múa này, bây giờ cô lại sử dụng nó để thi đấu với Hạ Tình. Vẻ mặt của Đường Dịch hơi thay đổi, theo bản năng liếc nhìn Từ Mạn cách đó không xa.
Từ Mạn khẽ mỉm cười gật đầu với bà ta.
Đường Dịch thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng dậy, khi đèn sáng lên, Hạ Ngôn mặc một bộ đồ thời Đường màu xanh ngọc, tay cầm một chiếc quạt, chậm rãi đi về phía trước.
Âm nhạc vừa vang lên, cô liền bắt đầu nhảy theo điệu nhạc, “Lá liễu” đã được thay đổi, lần này lấy thân liễu làm chủ đạo, eo mềm mại, toàn thân mềm mại như không xương, nhưng lại vô cùng sinh động.
Cô vung tay một lần như đang vung ra một chiếc lá liễu xanh biếc.
Một vài giám khảo ở giữa không thể rời mắt khỏi cô ấy, họ đều bị mê hoặc bởi động tác đó, không ai trong số các vũ công trên khán đài phát ra âm thanh, họ chỉ tập trung vào điệu múa của cô ấy.
Văn Liễm nhìn Hạ Ngôn trên sân khấu thật lâu, anh cũng bị thu hút đến không thể rời mắt. Đã rất nhiều năm, tim anh chưa từng đập liên hồi như trống vang thế này.
Thư ký Lý cũng sửng sốt, thở dài. Hạ Ngôn đã thay đổi nhiều như vậy rồi.
Văn Liễm nhướng mắt liếc cậu ta một cái, “Cậu đi ra ngoài đi.”
Thư ký Lý tỉnh táo lại, vội vàng đem văn kiện đưa Văn Liễm, xoay người đi ra ngoài.
Bài hát đã kết thúc.
Hạ Ngôn thở hổn hển rồi đứng thẳng dậy.
Mọi người trong khán phòng đều nhìn cô, nhưng không có ai phản ứng lại. Hạ Ngôn dừng lại, do dự đến gặp cô giáo Từ. Từ Mạn đã giơ ngón tay cái lên với cô, giây tiếp theo, cả khán đài vỗ tay vang dội. Người dẫn đầu tràng pháo tay là cô giáo Giang đến từ Hiệp hội khiêu vũ, cô ấy là một nữ diễn viên hạng nhất quốc gia. Hạ Ngôn sững sờ trong giây lát, vội vàng cúi đầu chào họ.
Tần Lệ Tử nhìn Đường Dịch với vẻ mặt khó coi.
Đường Dịch vỗ tay, “Lá liễu” đã được điều chỉnh nhiều lần, nhưng chưa bao giờ sửa đổi như vậy, từ bỏ tiết tấu nhanh ngay từ đầu và chuyển sang tiết tấu chậm, Đường Dịch cảm thấy bất an, bà ta liếc nhìn Từ Mạn, người này khẽ mỉm cười và nhép môi.
“Cám ơn lần trước cô đã nhắc nhở tôi.”
Sắc mặt Đường Dịch hơi thay đổi.
Từ sân khấu đi xuống, Hạ Ngôn nắm lấy cánh tay Từ Mạn, Hạ Tri Kỳ mở cửa phòng nhỏ nhìn sang.
Sau khi nhìn thấy mẹ, Hạ Tri Kỳ chậm chạp mở cửa ra, chạy lon ton về phía Hạ Ngôn, cậu bé ôm lấy mẹ, Hạ Ngôn vội vàng đỡ lấy ôm chặt con trai.
Hạ Tri Kỳ hét lên một cách vang dội: “Mẹ, mẹ thật tuyệt vời.”
Đôi mắt bé như chứa đầy ánh sao.
Hạ Ngôn cười khúc khích rồi xoa tóc cậu.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Văn Liễm mặc âu phục, đi giày da, cà vạt không cài khuy, đi vào cùng thư ký Lý trên tay ôm một bó hoa hồng lớn.
Văn Liễm nhìn Hạ Tri Kỳ thật lâu, liếc nhìn đứa bé mà cô đang ôm.
Thấy anh, Hạ Tri Kỳ bĩu môi ôm lấy chân Hạ Ngôn.
Văn Liễm: “…”
Anh mím đôi môi mỏng thành một đường, cúi xuống định bảo thư ký Lý đưa hoa cho mình, lúc này giọng nói của Hạ Tình vang lên, rất nhanh cửa được mở ra, đôi mắt cô ta dán chặt vào người Văn Liễm.
“Văn Liễm.” Giọng điệu có vài phần ai oán và dịu dàng.
Văn Liễm nghiến chặt quai hàm, không để ý tới cô ta mà đi về phía Hạ Ngôn. Lúc này Hạ Tình mới nhìn thấy đứa trẻ dưới chân Hạ Ngôn, đôi mắt cô mở to.
Không thể tin được.
Hạ Ngôn khẽ cau mày, vài giây sau lại thả lỏng.
Hạ Tri Kỳ nói một cách rõ ràng: “Mẹ-“
Thấy nhiều người nên cậu bé trốn đi.
Lông mày Hạ Ngôn hơi giãn ra, nhìn con trai một lúc, rồi lại nhìn Hạ Tình và Văn Liễm, khóe môi giật giật, nhỏ giọng nói: “Mau gọi bác gái, còn có, bác trai đi con.”
Hạ Tri Kỳ ngước mắt lên, ngoan ngoãn gọi Hạ Tình: “Bác gái.”
Sau đó cậu nhìn Văn Liễm, “Bác…trai.”
Sắc mặt Văn Liễm trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, hung hăng nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt.