-
Chương 20
Ra khỏi quán bar, tuyết đã ngừng rơi, mặt đất trở nên ẩm ướt. Văn Liễm cúi đầu châm một điếu thuốc, áo ngoài khoác hờ hững trên cánh tay, cổ áo hơi mở ra.
Có chút phóng túng, chút mập mờ.
Một chiếc Porsche màu đen chạy tới, Phó Lâm Viễn kéo kính xe ở ghế sau xuống, hỏi: “Không đi cùng nhau sao?”
Văn Liễm nhướng mắt nói: “Xe sắp tới rồi, cậu đi trước đi.”
Phó Lâm Viễn gật đầu, bảo Trần Tĩnh lái xe. Trần Tĩnh liếc nhìn Văn Liễm một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, khởi động xe. Nhìn chiếc Porsche lái đi, Văn Liễm quay đi chỗ khác, cúi đầu búng tàn thuốc, sắc mặt lạnh lùng, ở lối ra vào của quán bar có rất nhiều người quay lại nhìn anh.
Vài phút sau, vệ sĩ lái xe đến dừng trước mặt anh. Văn Liễm xoay người, dập tắt điếu thuốc trên chiếc gạt tàn ở lối vào quán bar, một người phụ nữ đứng cạnh cửa khoanh tay đưa cho anh một điếu.
Văn Liễm ngước mắt lên.
Anh không có biểu tình gì, đôi mắt hẹp dài nhợt nhạt mà sắc bén.
Người phụ nữ kia nuốt nước miếng, cười nói: “Em muốn mời anh một ly rượu.”
Văn Liễm không đáp, quay mặt đi chỗ khác, hai tay đút túi quần đi xuống bậc thang rồi cúi người ngồi vào trong xe. Người phụ nữ kia nhìn anh lên xe, có chút thất vọng, tại sao một người đàn ông chất lượng cao như vậy lại thờ ơ đến thế, chết tiệt. Vệ sĩ lên xe, khởi động rồi lái đi rời khỏi quán bar. Văn Liễm kéo nhẹ cổ áo, trong người có rượu nên giờ có chút nóng.
Anh nhắm mắt lại, vài giây sau anh mở mắt nhìn về hướng bên cạnh.
Chỗ ngồi bên cạnh trống không, nhưng hình ảnh cô đang nghiêng đầu nhìn anh lại mơ hồ hiện ra trước mắt, bàn tay Văn Liễm nới lỏng cổ áo một chút, duỗi tay về phía cô.
Nhưng không chạm vào được.
Khung cảnh trước mắt chập chờn rồi biến mất.
Đầu ngón tay Văn Liễm ngừng lại rồi buông thõng xuống, đặt trở lại trên tay vịn, nắm chặt.
Vệ sĩ từ kính chiếu hậu nhìn thấy ông chủ như vậy thì dừng lại một chút rồi lập tức quay mặt đi, nhớ tới lời thư ký Lý nói, cố gắng không nhắc đến cô Hạ Ngôn.
Vệ sĩ chăm chú lái xe.
Lúc lâu sau.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau chống trán, trầm giọng nói: “Đi Biệt thự Ngân Hà.”
Vệ sĩ đáp lời, lập tức quay đầu xe lại. Rất nhanh, xe đã tiến vào tiểu khu, đi tới biệt thự lúc trước kia, trong sân mặc dù cỏ dại mọc rất nhiều, nhưng cũng có một số gốc hoa mọc dọc theo vách tường, leo lên tường, đặc biệt là nhánh tùng hồng mai vươn dài, trông rất đẹp.
Mùa đông năm ngoái, cô đứng dưới tán hồng mai chụp không ít ảnh.
Anh đứng bên cửa sổ, một bên nói chuyện điện thoại, một bên nhìn cô tạo dáng.
Xe dừng lại, vệ sĩ yên lặng chờ đợi. Nhưng ông chủ ngồi ở ghế sau lại không xuống xe, anh yên lặng nhìn biệt thự hồi lâu, mới nói: “Đi thôi.”
Dừng một chút, vệ sĩ lập tức ngồi thẳng dậy bắt đầu khởi động xe. Xe vòng qua phía trước lái về phía cổng, vẫn đi ngang qua khu biệt thự này, dãy này tổng cộng có tới mười căn biệt thự, hai căn biệt thự bên cạnh thì đèn đuốc sáng trưng, chỉ có căn biệt thự màu hồng mai ở giữa là âm u vắng vẻ.
Văn Liễm đảo mắt đi chỗ khác, sau đó nhắm lại.
Xe chạy đến bờ sông hoa viên, còn chưa vào tiểu khu thì một chiếc BMW đã đậu ở cửa, cửa xe mở ra, sau đó Hạ Tình mặc một bộ váy trắng bước xuống, cô ta buộc lại mái tóc vừa xõa ra, buộc cao kiểu đuôi ngựa, trực tiếp chặn lối ra vào, mạnh mẽ mà cố chấp.
Vệ sĩ dừng xe lại, quay đầu nhìn Văn Liễm.
Văn Liễm mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Tình đứng trước đầu xe, cô ta khoanh tay hung hăng nhìn anh. Văn Liễm đỡ trán nói: “Nói với bảo vệ một tiếng, kêu cô ta tránh ra.”
Người vệ sĩ đáp lại, anh ta kéo cửa sổ xe xuống, ra hiệu cho nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ lập tức gật đầu, ngay sau đó tiến lên thương lượng với Hạ Tình. Đáng tiếc hai bên nói chuyện không có kết quả, Hạ Tình vẫn không chịu nhượng bộ, nhân viên bảo vệ lúng túng nhìn chiếc xe.
Vệ sĩ quay đầu nhìn về phía Văn Liễm.
Văn Liễm trầm mặc vài giây.
Sau đó bước xuống xe, một cơn gió thổi tới, làm quần áo trên người anh bay loạn. Hạ Tình nhìn anh xuống xe, đi về phía mình, ánh mắt hai người chạm nhau, hàm răng cô ta cắn chặt lại.
Ánh mắt Văn Liễm hờ hững.
Giằng co vài giây.
Giọng nói của Văn Liên trầm thấp lạnh lùng: “Sau này không cần phải đem chuyện quá khứ ra để nói với tôi, đặc biệt là cao trung, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Hàm răng đang nghiến chặt của Hạ Tình nới lỏng ra, cô ta trố mắt nhìn người đàn ông cao lớn kia. Ánh mắt Văn Liễm âm trầm, anh nói xong liền nắm lấy cửa xe, cúi người ngồi trở lại ghế sau.
Rầm.
Cửa xe đóng lại.
Văn Liễm ra lệnh: “Lái xe.”
Người vệ sĩ phản ứng lại, ngay lập tức khởi động xe. Chiếc Mercedes màu đen đỗ bên cạnh Hạ Tình phóng đi, gió như thổi tung váy, cô ta ngây người đứng ở đó.
Từ trên cửa sổ xe tối đen có thể hiện rõ ra khuôn mặt không dám tin của cô ta.
Bảo vệ bước ra cúi chào.
Chiếc xe liền chạy vào tiểu khu.
Chỉ còn dư lại Hạ Tình đứng ở cửa.
**
Đông qua xuân tới, Hạ Ngôn và Từ Mạn ở Trấn Giang đã được nửa năm, dáng người Hạ Ngôn cao nhưng không béo, hơn nữa nhờ tập luyện nên khi cô mặc váy ra ngoài, không một ai phát hiện việc cô đang mang thai. Giang Trấn là một thị trấn sông nước, nơi nuôi dưỡng người, làn da của Hạ Ngôn đã tốt hơn so với trước đây, luôn tràn đầy niềm vui, nhưng Giang trấn không phải là nơi giữ được bí mật.
Mọi người truyền tai nhau, ít nhiều gì họ cũng biết cô có thai, nếu không thì những người thanh niên trẻ tuổi ở Giang Trấn đều đã đến đạp cửa mà vào rồi.
Triệu Lệ Vận tuy rằng không có điểm gì tốt, nhưng Hạ Ngôn vẫn được bà truyền lại cho thể chất tốt, trong quá trình mang thai không bị rạn da, nên kem dưỡng thai mà cô giáo Từ mua về cũng không giúp ích được gì.
Mùa xuân ở đây chim hót hoa thơm, Hạ Ngôn thích mặc quần áo khiêu vũ ở trong sân tập luyện, lúc này điện thoại di động của Từ Mạn vang lên, cô lau tay đi ra khỏi phòng bếp, đối phương không biết nói gì đó, Từ Mạn nắm chặt di động, nói: “Tớ sẽ không quay về Bắc Kinh.”
“Nhưng cúp Vân Thường sắp tới rồi, năm nay cậu không định tham gia thi đấu sao?” Giọng người phụ nữ kia nhẹ nhàng hỏi.
Từ Mạn cười lạnh một tiếng, “Không, nhiều năm như vậy rồi đều không thắng được, quên đi, tớ đấu không lại.”
“Cậu thật sự cam tâm sao?”
“Không cam lòng thì cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa, thế giới sau này sẽ là của những người trẻ.”
Người phụ nữ bên kia dừng một lúc lâu mới nói: “Thật không đáng cho cậu, năm hứa hẹn nhất lại trở thành như vậy.”
Từ Mạn cười cười, lại thấp giọng nói thêm vài câu rồi cúp máy. Cô đặt điện thoại xuống, lau tay, quay người dặn dò Hạ Ngôn đi chậm lại, sau đó liền quay trở về phòng bếp.
Hạ Ngôn đáp lại, đôi mắt nhìn về phía chiếc điện thoại di động trên bàn, cô ngừng múa, rũ bỏ ống tay dài, nhìn Từ Mạn đang bận rộn trong bếp.
Cô đã nghe nói về cúp Vân Thường, Hạ Tình đã từng một lần giành được giải ba, giải thưởng cao nhất của Hiệp hội khiêu vũ, nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra thì hẳn Hạ Tình sẽ còn tham gia thêm nhiều lần nữa để giành được giải thưởng cao nhất.
Giải thưởng này có giá trị vô cùng cao, người giành được giải sẽ có đủ tư cách thành lập một đoàn vũ đạo. Cô đi về phía phòng bếp, đứng ngoài cửa sổ nhìn Từ Mạn, “Cô giáo, cô có biết rõ năm đó là người nào báo tin không?”
Từ Mạn ngừng thái rau, vài giây sau, cô giáo cười lắc đầu: “Không biết, là nặc danh, cô làm sao biết được?”
Hạ Ngôn đứng bên cửa sổ, nhìn cô.
Nửa năm ở chung với nhau, cô biết nhiều năm trước đây Từ Mạn dự định tham gia cúp Vân Thường, nhưng vào đêm trước khi diễn ra cuộc thi, cô giáo đột nhiên bị người ta báo cáo tác phong cá nhân có vấn đề.
Từ Mạn bị hủy bỏ tư cách thi đấu.
Mà năm đó người đã giành được giải thưởng cao nhất của Vân Thường chính là Đường Dịch. Hạ Ngôn nghe thấy khi nãy Từ Mạn gọi điện cho người bạn thân Chúc Quyên có nói qua, người báo tin kia rất có thể là Đường Dịch.
“Em đứng đây làm gì? Tránh xa phòng bếp ra một chút.” Từ Mạn ngẩng đầu nhìn cô rồi đuổi cô đi.
Hạ Ngôn ồ lên một tiếng, rũ ống tay dài trở lại giữa sân, chiếc váy của cô rộng thùng thình, nếu không dùng tay sờ vào, căn bản sẽ không nhìn thấy bụng.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy đàn én đang bay trên bầu trời.
Cô cười nói: “Cô giáo, chim én tới đón xuân rồi.”
“Thật sao?” Từ Mạn mỉm cười thăm dò: “Thật đẹp.”
“Mùa xuân đến rồi.” Vài đứa trẻ chạy qua cổng sân nhà, “Chim én đã về ~~”
Tiếng cười của lũ trẻ vang vào trong sân nhà, Hạ Ngôn và cô giáo Từ nhìn nhau mỉm cười.
***
Xuân đi thu tới, mùa thu ở Bắc Kinh lá rụng đầy đường, công nhân vệ sinh đang vất vả quét dọn, nhưng vừa quét xong trong nháy mắt vẫn có một chiếc lá vàng rơi xuống sau lưng, những nhà máy rượu ở ngoại ô thậm chí còn bị bao phủ bởi lá rụng, lúc này Văn Liễm đang tiếp khách ở trong xưởng rượu, anh cúi người, chống tay lên đùi và đầu gối, thưởng thức ly rượu.
Anh cụp mắt xuống, lắng nghe những lời nói vô nghĩa của người đối diện.
Kiêu ngạo lại chói tai.
Văn Liễm thần sắc không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng đung đưa, một bên sườn mặt nghiêm nghị, mặt mày sắc bén. Thư ký Lý biết ông chủ và người này gặp mặt một lần sẽ không có lần thứ hai, cho nên anh ta ngước mắt ra hiệu cho vệ sĩ. Hai vệ sĩ tiến lên mời vị khách ở phía đối diện đứng lên, đối phương đang nói chuyện sôi nổi bỗng bị hai vệ sĩ cao lớn chặn lại, sửng sốt một lúc, thư ký Lý cười nói: “Lưu Tổng! anh đi thong thả.”
“Không, tôi đã nói là tôi có thể nhượng bộ, nhưng các người phải thể hiện sự thành ý…ây.” Hắn nhìn hai người vệ sĩ cao lớn kia, không thể không đứng lên, hắn còn giãy giụa muốn nói, nhưng vệ sĩ đã thuận tay đóng cửa lại.
Rầm.
Cánh cửa gỗ đóng lại.
Văn Liễm đặt lại ly rượu xuống bàn, ngửa người ra sau, khẽ nhíu mày.
Thư ký Lý hỏi: “Trở về công ty ạ?”
Văn Liễm vén cổ tay áo sơ mi lên, liếc nhìn đồng hồ, nói: “Trở về đi.”
Nói xong, anh đứng dậy, cởi bỏ khuy cổ áo, cúi đầu châm điếu thuốc rồi xoay người đi ra ngoài. Thư ký Lý đi theo phía sau, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Hơn một năm nay, ông chủ càng ngày càng lạnh nhạt, đã lâu rồi ông chủ không tới biệt thự Ngân Hà, tựa hồ như đã quên nơi đó, thủ đoạn cũng càng ngày càng thêm sắc bén.
Anh cũng hành động kín kẽ hơn, công ty dùng bắt cóc để chia sẻ công nghệ kia hai tháng trước đã bị ông chủ đích thân tống vào tù, sau đó anh trực tiếp thu mua lại công ty đó với giá rẻ rồi chuyển toàn bộ công nghệ của bên kia qua cho Văn thị sử dụng. Hết thảy những điều này đã được âm thầm thực hiện không một tiếng động, làm cho công ty kia trở tay không kịp.
Sự tàn nhẫn của anh được giấu đằng sau chiếc mặt nạ. Một quý công tử cầm một con dao dính máu, sau khi sự việc hoàn thành thì nhẹ nhàng lau bề mặt con dao rồi đặt nó trở lại.
“Văn tổng, mùa thu đến rồi.” Nhìn lá rụng, thư ký Lý cảm khái nói. Văn Liễm bâng quơ khẽ liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi tầm mắt, thư ký Lý dừng lại, đuổi theo, thấy Văn Liễm lên xe, anh ta liền đi tới nói: “Văn tổng.”
Văn Liễm vuốt thẳng tay áo, ngước mắt lên.
“Ừm?”
Thư ký Lý hít sâu một hơi nói: “Người được phái đi tìm cô Hạ Ngôn, đã lâu như vậy, anh có muốn…muốn bọn họ trở về không?”
Đầu ngón tay Văn Liễm khẽ dừng lại, hầu như không lưu lại dấu vết nào.
Anh sững người trong một giây.
Sau đó, anh nói: “Rút về đi.”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Cửa kính xe từ từ được kéo lên, thư ký Lý cầm lấy di động, đang định gọi điện thoại kêu người bên kia sơ tán, liền nhìn chiếc xe Mercedes-Benz lái đi, do dự hồi lâu.
Anh ta nói với đối phương ở bên kia: “Quên đi, khoan hẵng rút, tiếp tục tìm kiếm.”
Cùng lúc đó.
Điện thoại sáng lên.
Văn Liễm: Tìm tiếp đi.
Thư ký Lý khựng lại, anh ta nhìn WeChat, cảm thấy ông chủ vẫn còn nhớ cô Hạ Ngôn, nhưng chắc là chỉ một chút thôi, giống như có một chút không cam lòng, một chút chấp nhất, nhưng chung quy tất cả cuối cùng cũng sẽ bị thời gian xóa sạch đi. Thư ký Lý nghĩ thầm.
Thời gian trôi nhanh.
Trong nháy mắt, lại một năm nữa trôi qua, sức khỏe của Văn Tụng Tiên ngày càng sa sút, bác sĩ yêu cầu ông ta phải tĩnh dưỡng, mọi quyền lực trong tay ông ta đều phải trao lại, hoặc là rơi vào tay Văn Trạch Lệ, hoặc là Văn Liễm. Văn lão gia trắng tay, phải ở nhà dưỡng lão, tuy rằng ông ta không cam lòng, nhưng chí ít cháu trai lớn còn có thể đứng vững, còn có hắn ta và Văn Liễm.
Hai cha con nước sông không phạm nước giếng, nhưng danh sách mà Văn lão gia đã chọn cho Văn Liễm vẫn còn đó, đương nhiên ông ta sẽ không tự mình ra mặt, mà giao nhiệm vụ này lại cho con dâu cả Lâm Tiếu Nhi, và người đứng đầu danh sách chính là con gái lớn của Hạ gia, Hạ Tình, Lâm Tiếu Nhi vô cùng bất lực nhưng cô không thể không nghe lời bố chồng.
Trên bàn ăn, cô tươi cười khen Hạ Tình, cái người mà cô vẫn còn chưa gặp qua lần nào, nhưng sau lại khen không nổi nữa nên nhờ người trực tiếp đưa danh sách lên xe của Văn Liễm nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại. Văn Liễm ra khỏi phòng, cài khuy áo khoác, liếc nhìn Lâm Tiếu Nhi và vệ sĩ.
Lâm Tiếu Nhi cười gượng, “Chú nhỏ, chú phải đi rồi à?”
Văn Liễm gật đầu.
Anh khom lưng ngồi vào trong xe, nói với vệ sĩ: “Vứt đi”.
Vệ sĩ dừng lại, liếc nhìn Lâm Tiếu Nhi một cái, sau đó trực tiếp ném vào thùng rác cách đó không xa.
Lâm Tiếu Nhi càng thêm xấu hổ, trong lòng thầm oán giận Văn lão gia, bố chồng à, bố ngừng lại được rồi đó. Vệ sĩ đi rồi trở lại, ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Kính xe chậm rãi kéo lên, sườn mặt người đàn ông bên trong xe cực kỳ lạnh nhạt.
Chiếc xe chạy ra ngoài.
Lâm Tiếu Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
***
Chiếc xe Mercedes màu đen vừa lái đi không bao lâu thì gặp phải tắc đường, đoạn đường này đều là cơ quan chính phủ, hải quan, sân vận động, cục dân chính, nguyên nhân tắc đường chủ yếu là do hôm nay cục dân chính có quá nhiều người. Xe bị chặn lại không thể di chuyển, Văn Liễm nhắm mắt nghỉ ngơi, xe vẫn không nhúc nhích.
Sau khi lái xe vài trăm mét với tốc độ chậm thì xe đột ngột dừng lại.
Văn Liễm mở mắt ra.
Vệ sĩ quay đầu lại nói với anh: “Vừa rồi có một ông lão chống gậy đi ra.”
Văn Liễm ừ một tiếng, liếc nhìn ông lão đang chậm rãi bước đi, sau đó quay đi, tùy ý nhìn sang vỉa hè bên cạnh.
Gió xuân chậm rãi thổi qua, cách đó không xa, một người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu nhạt, trong tay dắt một cậu bé bước xuống xe, chậm rãi đi trên vỉa hè. Bàn tay nhỏ của cậu bé nắm chặt tay mẹ mình, giữ mẹ thật chặt. Cô dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn cậu, trên môi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Khoảnh khắc khuôn mặt đó quay lại, Văn Liễm sững sờ, gắt gao nhìn kỹ khuôn mặt của người phụ nữ kia.
Vài giây sau.
Giọng nói của anh bật ra từ giữa hai kẽ răng, “Lái xe qua đó đi.”
Vệ sĩ cũng nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia, anh ta khởi động xe, đầu xe rẽ vào một khúc cua, quệt xuống đất, chiếc xe lao thẳng lên vỉa hè.
Gạt phanh, xe dừng lại cách hai mẹ con không xa.
Người phụ nữ đang nói chuyện ngước mắt lên, cửa kính xe hạ xuống, ánh mắt Văn Liễm như chim ưng, chăm chú nhìn chằm chằm Hạ Ngôn. Hạ Ngôn sửng sốt một giây, sau đó đứng thẳng người lên.
Ánh mắt Văn Liễm sâu như biển, đầu tiên quét qua mặt cô, sau đó dừng ở trên người đứa trẻ, đôi lông mày và mắt của đứa trẻ kia cứ như được đúc từ anh mà ra.
“Nó là ai?”
Vừa dứt lời, vệ sĩ đã bước xuống xe, đi về phía Hạ Ngôn, ngăn cô lại. Hạ Ngôn liếc nhìn vệ sĩ, vài giây sau, cô khẽ cười, mặt mày ôn nhu mà xa cách: “Con trai tôi, thằng bé họ Hạ.”
Nhóc họ Hạ.
Hạ Ngôn đi về phía trước vài bước, đi đến bên cạnh xe, khoanh tay cúi người nhìn Văn Liễm, nhẹ giọng nói: “Không liên quan gì đến anh hết, Văn Nhị.”
Âm thanh mềm nhẹ cùng với mùi hương nồng nàn.
Văn Liễm nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Yết hầu cuộn lên.
Có chút phóng túng, chút mập mờ.
Một chiếc Porsche màu đen chạy tới, Phó Lâm Viễn kéo kính xe ở ghế sau xuống, hỏi: “Không đi cùng nhau sao?”
Văn Liễm nhướng mắt nói: “Xe sắp tới rồi, cậu đi trước đi.”
Phó Lâm Viễn gật đầu, bảo Trần Tĩnh lái xe. Trần Tĩnh liếc nhìn Văn Liễm một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, khởi động xe. Nhìn chiếc Porsche lái đi, Văn Liễm quay đi chỗ khác, cúi đầu búng tàn thuốc, sắc mặt lạnh lùng, ở lối ra vào của quán bar có rất nhiều người quay lại nhìn anh.
Vài phút sau, vệ sĩ lái xe đến dừng trước mặt anh. Văn Liễm xoay người, dập tắt điếu thuốc trên chiếc gạt tàn ở lối vào quán bar, một người phụ nữ đứng cạnh cửa khoanh tay đưa cho anh một điếu.
Văn Liễm ngước mắt lên.
Anh không có biểu tình gì, đôi mắt hẹp dài nhợt nhạt mà sắc bén.
Người phụ nữ kia nuốt nước miếng, cười nói: “Em muốn mời anh một ly rượu.”
Văn Liễm không đáp, quay mặt đi chỗ khác, hai tay đút túi quần đi xuống bậc thang rồi cúi người ngồi vào trong xe. Người phụ nữ kia nhìn anh lên xe, có chút thất vọng, tại sao một người đàn ông chất lượng cao như vậy lại thờ ơ đến thế, chết tiệt. Vệ sĩ lên xe, khởi động rồi lái đi rời khỏi quán bar. Văn Liễm kéo nhẹ cổ áo, trong người có rượu nên giờ có chút nóng.
Anh nhắm mắt lại, vài giây sau anh mở mắt nhìn về hướng bên cạnh.
Chỗ ngồi bên cạnh trống không, nhưng hình ảnh cô đang nghiêng đầu nhìn anh lại mơ hồ hiện ra trước mắt, bàn tay Văn Liễm nới lỏng cổ áo một chút, duỗi tay về phía cô.
Nhưng không chạm vào được.
Khung cảnh trước mắt chập chờn rồi biến mất.
Đầu ngón tay Văn Liễm ngừng lại rồi buông thõng xuống, đặt trở lại trên tay vịn, nắm chặt.
Vệ sĩ từ kính chiếu hậu nhìn thấy ông chủ như vậy thì dừng lại một chút rồi lập tức quay mặt đi, nhớ tới lời thư ký Lý nói, cố gắng không nhắc đến cô Hạ Ngôn.
Vệ sĩ chăm chú lái xe.
Lúc lâu sau.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau chống trán, trầm giọng nói: “Đi Biệt thự Ngân Hà.”
Vệ sĩ đáp lời, lập tức quay đầu xe lại. Rất nhanh, xe đã tiến vào tiểu khu, đi tới biệt thự lúc trước kia, trong sân mặc dù cỏ dại mọc rất nhiều, nhưng cũng có một số gốc hoa mọc dọc theo vách tường, leo lên tường, đặc biệt là nhánh tùng hồng mai vươn dài, trông rất đẹp.
Mùa đông năm ngoái, cô đứng dưới tán hồng mai chụp không ít ảnh.
Anh đứng bên cửa sổ, một bên nói chuyện điện thoại, một bên nhìn cô tạo dáng.
Xe dừng lại, vệ sĩ yên lặng chờ đợi. Nhưng ông chủ ngồi ở ghế sau lại không xuống xe, anh yên lặng nhìn biệt thự hồi lâu, mới nói: “Đi thôi.”
Dừng một chút, vệ sĩ lập tức ngồi thẳng dậy bắt đầu khởi động xe. Xe vòng qua phía trước lái về phía cổng, vẫn đi ngang qua khu biệt thự này, dãy này tổng cộng có tới mười căn biệt thự, hai căn biệt thự bên cạnh thì đèn đuốc sáng trưng, chỉ có căn biệt thự màu hồng mai ở giữa là âm u vắng vẻ.
Văn Liễm đảo mắt đi chỗ khác, sau đó nhắm lại.
Xe chạy đến bờ sông hoa viên, còn chưa vào tiểu khu thì một chiếc BMW đã đậu ở cửa, cửa xe mở ra, sau đó Hạ Tình mặc một bộ váy trắng bước xuống, cô ta buộc lại mái tóc vừa xõa ra, buộc cao kiểu đuôi ngựa, trực tiếp chặn lối ra vào, mạnh mẽ mà cố chấp.
Vệ sĩ dừng xe lại, quay đầu nhìn Văn Liễm.
Văn Liễm mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Tình đứng trước đầu xe, cô ta khoanh tay hung hăng nhìn anh. Văn Liễm đỡ trán nói: “Nói với bảo vệ một tiếng, kêu cô ta tránh ra.”
Người vệ sĩ đáp lại, anh ta kéo cửa sổ xe xuống, ra hiệu cho nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ lập tức gật đầu, ngay sau đó tiến lên thương lượng với Hạ Tình. Đáng tiếc hai bên nói chuyện không có kết quả, Hạ Tình vẫn không chịu nhượng bộ, nhân viên bảo vệ lúng túng nhìn chiếc xe.
Vệ sĩ quay đầu nhìn về phía Văn Liễm.
Văn Liễm trầm mặc vài giây.
Sau đó bước xuống xe, một cơn gió thổi tới, làm quần áo trên người anh bay loạn. Hạ Tình nhìn anh xuống xe, đi về phía mình, ánh mắt hai người chạm nhau, hàm răng cô ta cắn chặt lại.
Ánh mắt Văn Liễm hờ hững.
Giằng co vài giây.
Giọng nói của Văn Liên trầm thấp lạnh lùng: “Sau này không cần phải đem chuyện quá khứ ra để nói với tôi, đặc biệt là cao trung, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Hàm răng đang nghiến chặt của Hạ Tình nới lỏng ra, cô ta trố mắt nhìn người đàn ông cao lớn kia. Ánh mắt Văn Liễm âm trầm, anh nói xong liền nắm lấy cửa xe, cúi người ngồi trở lại ghế sau.
Rầm.
Cửa xe đóng lại.
Văn Liễm ra lệnh: “Lái xe.”
Người vệ sĩ phản ứng lại, ngay lập tức khởi động xe. Chiếc Mercedes màu đen đỗ bên cạnh Hạ Tình phóng đi, gió như thổi tung váy, cô ta ngây người đứng ở đó.
Từ trên cửa sổ xe tối đen có thể hiện rõ ra khuôn mặt không dám tin của cô ta.
Bảo vệ bước ra cúi chào.
Chiếc xe liền chạy vào tiểu khu.
Chỉ còn dư lại Hạ Tình đứng ở cửa.
**
Đông qua xuân tới, Hạ Ngôn và Từ Mạn ở Trấn Giang đã được nửa năm, dáng người Hạ Ngôn cao nhưng không béo, hơn nữa nhờ tập luyện nên khi cô mặc váy ra ngoài, không một ai phát hiện việc cô đang mang thai. Giang Trấn là một thị trấn sông nước, nơi nuôi dưỡng người, làn da của Hạ Ngôn đã tốt hơn so với trước đây, luôn tràn đầy niềm vui, nhưng Giang trấn không phải là nơi giữ được bí mật.
Mọi người truyền tai nhau, ít nhiều gì họ cũng biết cô có thai, nếu không thì những người thanh niên trẻ tuổi ở Giang Trấn đều đã đến đạp cửa mà vào rồi.
Triệu Lệ Vận tuy rằng không có điểm gì tốt, nhưng Hạ Ngôn vẫn được bà truyền lại cho thể chất tốt, trong quá trình mang thai không bị rạn da, nên kem dưỡng thai mà cô giáo Từ mua về cũng không giúp ích được gì.
Mùa xuân ở đây chim hót hoa thơm, Hạ Ngôn thích mặc quần áo khiêu vũ ở trong sân tập luyện, lúc này điện thoại di động của Từ Mạn vang lên, cô lau tay đi ra khỏi phòng bếp, đối phương không biết nói gì đó, Từ Mạn nắm chặt di động, nói: “Tớ sẽ không quay về Bắc Kinh.”
“Nhưng cúp Vân Thường sắp tới rồi, năm nay cậu không định tham gia thi đấu sao?” Giọng người phụ nữ kia nhẹ nhàng hỏi.
Từ Mạn cười lạnh một tiếng, “Không, nhiều năm như vậy rồi đều không thắng được, quên đi, tớ đấu không lại.”
“Cậu thật sự cam tâm sao?”
“Không cam lòng thì cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa, thế giới sau này sẽ là của những người trẻ.”
Người phụ nữ bên kia dừng một lúc lâu mới nói: “Thật không đáng cho cậu, năm hứa hẹn nhất lại trở thành như vậy.”
Từ Mạn cười cười, lại thấp giọng nói thêm vài câu rồi cúp máy. Cô đặt điện thoại xuống, lau tay, quay người dặn dò Hạ Ngôn đi chậm lại, sau đó liền quay trở về phòng bếp.
Hạ Ngôn đáp lại, đôi mắt nhìn về phía chiếc điện thoại di động trên bàn, cô ngừng múa, rũ bỏ ống tay dài, nhìn Từ Mạn đang bận rộn trong bếp.
Cô đã nghe nói về cúp Vân Thường, Hạ Tình đã từng một lần giành được giải ba, giải thưởng cao nhất của Hiệp hội khiêu vũ, nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra thì hẳn Hạ Tình sẽ còn tham gia thêm nhiều lần nữa để giành được giải thưởng cao nhất.
Giải thưởng này có giá trị vô cùng cao, người giành được giải sẽ có đủ tư cách thành lập một đoàn vũ đạo. Cô đi về phía phòng bếp, đứng ngoài cửa sổ nhìn Từ Mạn, “Cô giáo, cô có biết rõ năm đó là người nào báo tin không?”
Từ Mạn ngừng thái rau, vài giây sau, cô giáo cười lắc đầu: “Không biết, là nặc danh, cô làm sao biết được?”
Hạ Ngôn đứng bên cửa sổ, nhìn cô.
Nửa năm ở chung với nhau, cô biết nhiều năm trước đây Từ Mạn dự định tham gia cúp Vân Thường, nhưng vào đêm trước khi diễn ra cuộc thi, cô giáo đột nhiên bị người ta báo cáo tác phong cá nhân có vấn đề.
Từ Mạn bị hủy bỏ tư cách thi đấu.
Mà năm đó người đã giành được giải thưởng cao nhất của Vân Thường chính là Đường Dịch. Hạ Ngôn nghe thấy khi nãy Từ Mạn gọi điện cho người bạn thân Chúc Quyên có nói qua, người báo tin kia rất có thể là Đường Dịch.
“Em đứng đây làm gì? Tránh xa phòng bếp ra một chút.” Từ Mạn ngẩng đầu nhìn cô rồi đuổi cô đi.
Hạ Ngôn ồ lên một tiếng, rũ ống tay dài trở lại giữa sân, chiếc váy của cô rộng thùng thình, nếu không dùng tay sờ vào, căn bản sẽ không nhìn thấy bụng.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy đàn én đang bay trên bầu trời.
Cô cười nói: “Cô giáo, chim én tới đón xuân rồi.”
“Thật sao?” Từ Mạn mỉm cười thăm dò: “Thật đẹp.”
“Mùa xuân đến rồi.” Vài đứa trẻ chạy qua cổng sân nhà, “Chim én đã về ~~”
Tiếng cười của lũ trẻ vang vào trong sân nhà, Hạ Ngôn và cô giáo Từ nhìn nhau mỉm cười.
***
Xuân đi thu tới, mùa thu ở Bắc Kinh lá rụng đầy đường, công nhân vệ sinh đang vất vả quét dọn, nhưng vừa quét xong trong nháy mắt vẫn có một chiếc lá vàng rơi xuống sau lưng, những nhà máy rượu ở ngoại ô thậm chí còn bị bao phủ bởi lá rụng, lúc này Văn Liễm đang tiếp khách ở trong xưởng rượu, anh cúi người, chống tay lên đùi và đầu gối, thưởng thức ly rượu.
Anh cụp mắt xuống, lắng nghe những lời nói vô nghĩa của người đối diện.
Kiêu ngạo lại chói tai.
Văn Liễm thần sắc không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng đung đưa, một bên sườn mặt nghiêm nghị, mặt mày sắc bén. Thư ký Lý biết ông chủ và người này gặp mặt một lần sẽ không có lần thứ hai, cho nên anh ta ngước mắt ra hiệu cho vệ sĩ. Hai vệ sĩ tiến lên mời vị khách ở phía đối diện đứng lên, đối phương đang nói chuyện sôi nổi bỗng bị hai vệ sĩ cao lớn chặn lại, sửng sốt một lúc, thư ký Lý cười nói: “Lưu Tổng! anh đi thong thả.”
“Không, tôi đã nói là tôi có thể nhượng bộ, nhưng các người phải thể hiện sự thành ý…ây.” Hắn nhìn hai người vệ sĩ cao lớn kia, không thể không đứng lên, hắn còn giãy giụa muốn nói, nhưng vệ sĩ đã thuận tay đóng cửa lại.
Rầm.
Cánh cửa gỗ đóng lại.
Văn Liễm đặt lại ly rượu xuống bàn, ngửa người ra sau, khẽ nhíu mày.
Thư ký Lý hỏi: “Trở về công ty ạ?”
Văn Liễm vén cổ tay áo sơ mi lên, liếc nhìn đồng hồ, nói: “Trở về đi.”
Nói xong, anh đứng dậy, cởi bỏ khuy cổ áo, cúi đầu châm điếu thuốc rồi xoay người đi ra ngoài. Thư ký Lý đi theo phía sau, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Hơn một năm nay, ông chủ càng ngày càng lạnh nhạt, đã lâu rồi ông chủ không tới biệt thự Ngân Hà, tựa hồ như đã quên nơi đó, thủ đoạn cũng càng ngày càng thêm sắc bén.
Anh cũng hành động kín kẽ hơn, công ty dùng bắt cóc để chia sẻ công nghệ kia hai tháng trước đã bị ông chủ đích thân tống vào tù, sau đó anh trực tiếp thu mua lại công ty đó với giá rẻ rồi chuyển toàn bộ công nghệ của bên kia qua cho Văn thị sử dụng. Hết thảy những điều này đã được âm thầm thực hiện không một tiếng động, làm cho công ty kia trở tay không kịp.
Sự tàn nhẫn của anh được giấu đằng sau chiếc mặt nạ. Một quý công tử cầm một con dao dính máu, sau khi sự việc hoàn thành thì nhẹ nhàng lau bề mặt con dao rồi đặt nó trở lại.
“Văn tổng, mùa thu đến rồi.” Nhìn lá rụng, thư ký Lý cảm khái nói. Văn Liễm bâng quơ khẽ liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi tầm mắt, thư ký Lý dừng lại, đuổi theo, thấy Văn Liễm lên xe, anh ta liền đi tới nói: “Văn tổng.”
Văn Liễm vuốt thẳng tay áo, ngước mắt lên.
“Ừm?”
Thư ký Lý hít sâu một hơi nói: “Người được phái đi tìm cô Hạ Ngôn, đã lâu như vậy, anh có muốn…muốn bọn họ trở về không?”
Đầu ngón tay Văn Liễm khẽ dừng lại, hầu như không lưu lại dấu vết nào.
Anh sững người trong một giây.
Sau đó, anh nói: “Rút về đi.”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Cửa kính xe từ từ được kéo lên, thư ký Lý cầm lấy di động, đang định gọi điện thoại kêu người bên kia sơ tán, liền nhìn chiếc xe Mercedes-Benz lái đi, do dự hồi lâu.
Anh ta nói với đối phương ở bên kia: “Quên đi, khoan hẵng rút, tiếp tục tìm kiếm.”
Cùng lúc đó.
Điện thoại sáng lên.
Văn Liễm: Tìm tiếp đi.
Thư ký Lý khựng lại, anh ta nhìn WeChat, cảm thấy ông chủ vẫn còn nhớ cô Hạ Ngôn, nhưng chắc là chỉ một chút thôi, giống như có một chút không cam lòng, một chút chấp nhất, nhưng chung quy tất cả cuối cùng cũng sẽ bị thời gian xóa sạch đi. Thư ký Lý nghĩ thầm.
Thời gian trôi nhanh.
Trong nháy mắt, lại một năm nữa trôi qua, sức khỏe của Văn Tụng Tiên ngày càng sa sút, bác sĩ yêu cầu ông ta phải tĩnh dưỡng, mọi quyền lực trong tay ông ta đều phải trao lại, hoặc là rơi vào tay Văn Trạch Lệ, hoặc là Văn Liễm. Văn lão gia trắng tay, phải ở nhà dưỡng lão, tuy rằng ông ta không cam lòng, nhưng chí ít cháu trai lớn còn có thể đứng vững, còn có hắn ta và Văn Liễm.
Hai cha con nước sông không phạm nước giếng, nhưng danh sách mà Văn lão gia đã chọn cho Văn Liễm vẫn còn đó, đương nhiên ông ta sẽ không tự mình ra mặt, mà giao nhiệm vụ này lại cho con dâu cả Lâm Tiếu Nhi, và người đứng đầu danh sách chính là con gái lớn của Hạ gia, Hạ Tình, Lâm Tiếu Nhi vô cùng bất lực nhưng cô không thể không nghe lời bố chồng.
Trên bàn ăn, cô tươi cười khen Hạ Tình, cái người mà cô vẫn còn chưa gặp qua lần nào, nhưng sau lại khen không nổi nữa nên nhờ người trực tiếp đưa danh sách lên xe của Văn Liễm nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại. Văn Liễm ra khỏi phòng, cài khuy áo khoác, liếc nhìn Lâm Tiếu Nhi và vệ sĩ.
Lâm Tiếu Nhi cười gượng, “Chú nhỏ, chú phải đi rồi à?”
Văn Liễm gật đầu.
Anh khom lưng ngồi vào trong xe, nói với vệ sĩ: “Vứt đi”.
Vệ sĩ dừng lại, liếc nhìn Lâm Tiếu Nhi một cái, sau đó trực tiếp ném vào thùng rác cách đó không xa.
Lâm Tiếu Nhi càng thêm xấu hổ, trong lòng thầm oán giận Văn lão gia, bố chồng à, bố ngừng lại được rồi đó. Vệ sĩ đi rồi trở lại, ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Kính xe chậm rãi kéo lên, sườn mặt người đàn ông bên trong xe cực kỳ lạnh nhạt.
Chiếc xe chạy ra ngoài.
Lâm Tiếu Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
***
Chiếc xe Mercedes màu đen vừa lái đi không bao lâu thì gặp phải tắc đường, đoạn đường này đều là cơ quan chính phủ, hải quan, sân vận động, cục dân chính, nguyên nhân tắc đường chủ yếu là do hôm nay cục dân chính có quá nhiều người. Xe bị chặn lại không thể di chuyển, Văn Liễm nhắm mắt nghỉ ngơi, xe vẫn không nhúc nhích.
Sau khi lái xe vài trăm mét với tốc độ chậm thì xe đột ngột dừng lại.
Văn Liễm mở mắt ra.
Vệ sĩ quay đầu lại nói với anh: “Vừa rồi có một ông lão chống gậy đi ra.”
Văn Liễm ừ một tiếng, liếc nhìn ông lão đang chậm rãi bước đi, sau đó quay đi, tùy ý nhìn sang vỉa hè bên cạnh.
Gió xuân chậm rãi thổi qua, cách đó không xa, một người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu nhạt, trong tay dắt một cậu bé bước xuống xe, chậm rãi đi trên vỉa hè. Bàn tay nhỏ của cậu bé nắm chặt tay mẹ mình, giữ mẹ thật chặt. Cô dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn cậu, trên môi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Khoảnh khắc khuôn mặt đó quay lại, Văn Liễm sững sờ, gắt gao nhìn kỹ khuôn mặt của người phụ nữ kia.
Vài giây sau.
Giọng nói của anh bật ra từ giữa hai kẽ răng, “Lái xe qua đó đi.”
Vệ sĩ cũng nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia, anh ta khởi động xe, đầu xe rẽ vào một khúc cua, quệt xuống đất, chiếc xe lao thẳng lên vỉa hè.
Gạt phanh, xe dừng lại cách hai mẹ con không xa.
Người phụ nữ đang nói chuyện ngước mắt lên, cửa kính xe hạ xuống, ánh mắt Văn Liễm như chim ưng, chăm chú nhìn chằm chằm Hạ Ngôn. Hạ Ngôn sửng sốt một giây, sau đó đứng thẳng người lên.
Ánh mắt Văn Liễm sâu như biển, đầu tiên quét qua mặt cô, sau đó dừng ở trên người đứa trẻ, đôi lông mày và mắt của đứa trẻ kia cứ như được đúc từ anh mà ra.
“Nó là ai?”
Vừa dứt lời, vệ sĩ đã bước xuống xe, đi về phía Hạ Ngôn, ngăn cô lại. Hạ Ngôn liếc nhìn vệ sĩ, vài giây sau, cô khẽ cười, mặt mày ôn nhu mà xa cách: “Con trai tôi, thằng bé họ Hạ.”
Nhóc họ Hạ.
Hạ Ngôn đi về phía trước vài bước, đi đến bên cạnh xe, khoanh tay cúi người nhìn Văn Liễm, nhẹ giọng nói: “Không liên quan gì đến anh hết, Văn Nhị.”
Âm thanh mềm nhẹ cùng với mùi hương nồng nàn.
Văn Liễm nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Yết hầu cuộn lên.