Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Khai Nguyên Tứ Trọng (1)
Về đến nhà.
Tô Vũ siết chặt bình thủy tinh trong tay, đây là 3 giọt tinh huyết.
Mặc dù đối với cường giả chân chính, máu của Thiên Quân cảnh chẳng tính là cái gì, nhưng đối với Tô Vũ mà nói, nhiêu đây chính là gia tài, mua một giọt phải mất tới 5 vạn.
Nếu không phải không có tiền, hắn đương nhiên sẽ chẳng nỡ bỏ điểm công huân ra mua nó.
Không cần lão sư phải nhắc nhở, chính hắn cũng biết điểm công huân rất trọng yếu, đây là thứ mà có tiền cũng chưa chắc mua được, dĩ nhiên, nếu ai chi trả 5 vạn để mua 1 điểm của Tô Vũ thì hắn sẽ cân nhắc một chút, dù sao thì muốn mua tinh huyết cũng quá đắt, 5 vạn mới được một giọt.
"Nói đến thì so ra mình còn giàu hơn cha mình, đã nhiều năm như vậy mà y cũng chỉ tiết kiệm được có 300 ngàn..."
Tô Vũ nghĩ tới chuyện này liền phì cười, hơn 30 vạn, thật đúng là không bằng so với 18 điểm công huân của hắn.
Kỳ thật cha hắn cũng có điểm công huân, người sinh hoạt nhiều năm trong quân ngũ, có ai mà không có, về phần số điểm công huân của y, tuy rằng Tô Long không nói, nhưng Tô Vũ biết thừa số điểm đó đã đi đâu về đâu, chắc chắn là lúc xuất ngũ, y đã tặng nó lại cho người khác.
Không chỉ có Tô Long mới làm vậy, mà rất nhiều người khác cũng làm thế.
Hầu hết các lão binh khi xuất ngũ đều sẽ đem tặng điểm công huân của mình cho các chiến hữu còn đang tại ngũ, bởi vì những người đồng đội ấy vẫn còn đang tiếp tục chiến đấu nơi tiền tuyến, bọn họ sẽ càng cần những thứ này hơn.
Hai bên cùng ủng hộ, tín nhiệm lẫn nhau, đây chính là tinh thần của các chiến sĩ Nhân tộc.
Nếu không phải quốc gia đã đặt ra quy định không được điều động lão binh ngoài 50 tuổi, e rằng lần này sẽ càng nhiều lão binh đòi quay trở về chiến trường.
Tô Vũ lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa. Hắn nghĩ tới quyển sách họa, chớp mắt sau quyển sách kỳ bí đó liền hiện lên từ trong đầu hắn.
Rất nhanh quyển sách đã tự động lật mở tới trang sách có đồ án hình Thiết Dực điểu.
"Mình nên dùng tinh huyết mở ra cái gì bây giờ, là kỹ năng hay là công pháp?"
Tô Vũ suy tư một chút rồi mau chóng đưa ra quyết định, là công pháp.
Nạp Nguyên quyết!
Kỹ năng có đến tám chín phần mười là trong nháy mắt sẽ tăng cao thực lực, bùng nổ kỹ năng chiến đấu của Thiết Dực điểu, nhưng hiện tại ở đây lại không có đối thủ, kích hoạt cái này kỳ thật có chút phí phạm.
Đương nhiên, nếu như hắn có đầy đủ tinh huyết thì có thể thử cả hai, nhưng Tô Vũ vốn không biết hiệu quả như thế nào, loạn dùng sợ sẽ hại chết người.
"Một lần nên phục dụng mấy giọt? Không biết một giọt có đủ hay không?"
Suy nghĩ của Tô Vũ khẽ động, lựa chọn mở ra công pháp!
Hắn nuốt một giọt tinh huyết vào trong bụng, lần này hoàn toàn không xảy ra tình huống đau đớn thống khổ giống như đợt trước, giọt máu cơ hồ trong nháy mắt liền bị hấp thu.
"Ông!"
Trang sách vàng óng trong đó khẽ chấn động một cái, sau một khắc, có một dòng chữ hiện lên.
"Cơ sở nguyên quyết: Nạp Nguyên (đã mở, kéo dài trong một giờ)"
"Một giờ?"
Tô Vũ thầm mắng một tiếng.
Đúng lúc này, hắn cảm giác lỗ thoát khí toàn thân đang mở ra, cửu khiếu tựa như được đả thông, sau đó cấp tốc thôn phệ nguyên khí tứ phía.
Đây chính là tác dụng của sách họa!
Vốn dĩ Khai Nguyên cảnh không thể làm được việc này, không thể đả thông được cửu khiếu, cũng vô phương cảm ứng được nguyên khí, dĩ nhiên lại càng không có cách nào chủ động thu nạp nó.
Nhưng hiện tại lại khác, Tô Vũ cảm thấy chỉ cần suy nghĩ của mình khẽ động, hắn liền dễ dàng thôn phệ nguyên khí xung quanh.
Người ta thường bảo nguyên khí của Nam Nguyên thành không đủ, nhưng đó là đối với Vạn Thạch cảnh hoặc Thiên Quân cao trọng mà thôi, đối với tu giả Khai Nguyên cảnh như Tô Vũ thì số nguyên khí này đã dư xài.
"Két!"
Thân thể lần đầu tiên được chủ động thu nạp nguyên khí, giống như cực độ đói khát, liều lĩnh phun ra nuốt vào nhằm thối luyện thể xác.
Cửu khiếu trên thân Tô Vũ phát ra hào quang nhàn nhạt, hàng loạt nguyên khí tụ tập vòng vòng trên đỉnh đầu hắn, giúp hắn đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Đau nhức khủng khiếp!
Đây chính là cảm giác thống khổ hiện tại của Tô Vũ. Miệng và lỗ mũi còn đỡ, trước đó đã thối luyện hoàn tất, nhưng lục khiếu còn lại thì vẫn đang trong trạng thái đóng chặt, giờ phút này, nguyên khí đang tràn vào nhằm thay hắn “cưỡng ép” mở khiếu huyệt ra, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn toàn thân khó mà chịu được.
Lỗ tai ầm ầm rung động, nước mắt nhòe nhoẹt chảy xuống.
Nguyên khí vẫn đang tăng cường thối luyện khiếu huyệt, giúp hắn mở ra các khiếu huyệt còn lại.
"Một giờ... quá dài!"
Trước đó Tô Vũ còn ghét bỏ một giờ quá ngắn, nhưng lúc này lập tức chuyển sang thái độ “tự vả”. Một tiếng đồng hồ dài như thế, liệu hắn có bị nó bạo nổ tới chết không?
Một Khai Nguyên cảnh lại có thể thu nạp nguyên khí để chủ động tu luyện, chỉ e Tô Vũ là Nhân tộc đầu tiên làm được việc này.
Đã thế công pháp Nạp Nguyên quyết mà hắn đang sử dụng lại là công pháp riêng của Thiết Dực điểu tộc, chưa từng được cải biến qua để thích hợp với cơ thể nhân loại.
Tô Vũ cảm giác lỗ chân lông phía sau lưng mình càng lúc càng mở rộng, hắn thậm chí còn cảm nhận được luồng nguyên khí đang điên cuồng ập vào da thịt mình.
"Má nó... Đây là thối luyện tạo thành cánh sao?"
"Ta sẽ mọc cánh giống như chim?"
Tô Vũ hơi hoảng sợ, Thiết Dực điểu là điểu tộc, cánh chính là một bộ phận quan trọng không thể thiếu của nó, hiện tại hắn kích hoạt Nạp Nguyên quyết của chúng, hiển nhiên loại công pháp này cũng sẽ xem hắn như Thiết Dực điểu mà thối luyện, vấn đề là hắn đâu phải chim, hắn cần cánh để làm gì?
Kinh mạch trong cơ thể vẫn đang vần vũ vận chuyển, mặc dù có sách họa cải tạo thích ứng với cơ thể con người, nhưng dường như nó vẫn có điểm không thích hợp lắm với Tô Vũ, hắn cảm giác phía sau lưng mình dường như đang thu nạp nguyên khí còn nhiều hơn so với cửu khiếu.
"Ầm ầm!"
Đúng vào lúc này, tai trái Tô Vũ vang lên tiếng nổ ầm ĩ chấn động.
Tô Vũ hơi ngẩn ra, chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đây là... Đệ tứ khiếu huyệt đã hé mở?
Tam khiếu đầu tiên đã mở từ vài năm trước, là vị trí của miệng và mũi. Tiếp đến khiếu huyệt thứ tư và thứ năm chính là hai lỗ tai, cái này có độ khó cao hơn so với tam khiếu trước.
Thứ sáu và thứ bảy là hai mắt, đây dĩ nhiên lại càng khó!
Còn Thần Khuyết cùng Bách Hội chính là hai khiếu huyệt cuối cùng, là cửa ải làm khó hầu hết mọi người, phàm là những kẻ không thể trở thành tu giả, cơ hồ đều ngã xuống trước hai cửa ải này.
"Tai trái của mình sắp mở ra rồi!"
Tô Vũ vui mừng quá đỗi, tiếng nổ vang rền trong tai bỗng dưng trở nên êm ái đến lạ lùng!
Hắn âm thầm tính toán, trước đó muốn lên tới cảnh giới Khai Nguyên tứ trọng, không mất nửa năm trở lên thì tuyệt đối không có hi vọng, không nghĩ tới chẳng qua chỉ sử dụng một lần Nạp Nguyên quyết để tu luyện mà đã hoàn thành.
Đương nhiên, việc này rõ ràng có quan hệ với chuyện thực lực của hắn quá yếu.
Khai Nguyên cảnh tu giả sẽ có tố chất thân thể khá hơn người bình thường một chút, chẳng hạn như vị giác nhạy cảm hơn, khứu giác, thính lực, nhãn lực đều sẽ tăng cường. Nhưng những điều này cũng không đáng là bao khi so sánh với cường giả chân chính.
Chỉ đến khi Khai Nguyên bát trọng, mở ra huyệt Thần Khuyết, lúc này tu giả mới có thể chính thức tu luyện một chút võ kỹ đơn giản dùng để phòng thân.
Ầm ầm!
Trong lỗ tai vẫn vang lên tiếng nổ rền rĩ kéo dài không dứt, Tô Vũ không dám xoa tai, nhưng tai hắn đau nhức kinh khủng, màng nhĩ chấn động, nguyên khí vờn quanh.
Nhất định phải cắn răng chịu đựng cho đến khi hoàn thành!
Nguyên khí tứ phía vẫn không ngừng tràn vào tai trái, trước đó Tô Vũ còn không thể nhìn thấy nguyên khí, nhưng bây giờ đã mơ hồ có thể thấy một cỗ khói mù phun trào, thì ra đó chính là nguyên khí, đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được rõ ràng nguyên khí thật sự tồn tại.
"Không được... Không xong rồi!"
Trong đầu Tô Vũ nổ vang, không phải khiếu huyệt dồn ép mở ra khiến cho hắn không chịu nổi gánh nặng, mà là vì lần đầu tiên chủ động thối luyện, thân thể hắn quá yếu, thật sự không chịu nổi.
"Oanh!"
Đúng vào lúc này, tai trái truyền đến tiếng sấm vang rền, Tô Vũ buông lỏng thần kinh, coi như hoàn thành rồi.
Trong nháy mắt, hắn quyết đoán từ bỏ phương thức tu luyện bằng Khai Nguyên, bởi vì cơ thể hắn vô phương kiên trì được thêm dù chỉ là nửa khắc nữa!
Tô Vũ siết chặt bình thủy tinh trong tay, đây là 3 giọt tinh huyết.
Mặc dù đối với cường giả chân chính, máu của Thiên Quân cảnh chẳng tính là cái gì, nhưng đối với Tô Vũ mà nói, nhiêu đây chính là gia tài, mua một giọt phải mất tới 5 vạn.
Nếu không phải không có tiền, hắn đương nhiên sẽ chẳng nỡ bỏ điểm công huân ra mua nó.
Không cần lão sư phải nhắc nhở, chính hắn cũng biết điểm công huân rất trọng yếu, đây là thứ mà có tiền cũng chưa chắc mua được, dĩ nhiên, nếu ai chi trả 5 vạn để mua 1 điểm của Tô Vũ thì hắn sẽ cân nhắc một chút, dù sao thì muốn mua tinh huyết cũng quá đắt, 5 vạn mới được một giọt.
"Nói đến thì so ra mình còn giàu hơn cha mình, đã nhiều năm như vậy mà y cũng chỉ tiết kiệm được có 300 ngàn..."
Tô Vũ nghĩ tới chuyện này liền phì cười, hơn 30 vạn, thật đúng là không bằng so với 18 điểm công huân của hắn.
Kỳ thật cha hắn cũng có điểm công huân, người sinh hoạt nhiều năm trong quân ngũ, có ai mà không có, về phần số điểm công huân của y, tuy rằng Tô Long không nói, nhưng Tô Vũ biết thừa số điểm đó đã đi đâu về đâu, chắc chắn là lúc xuất ngũ, y đã tặng nó lại cho người khác.
Không chỉ có Tô Long mới làm vậy, mà rất nhiều người khác cũng làm thế.
Hầu hết các lão binh khi xuất ngũ đều sẽ đem tặng điểm công huân của mình cho các chiến hữu còn đang tại ngũ, bởi vì những người đồng đội ấy vẫn còn đang tiếp tục chiến đấu nơi tiền tuyến, bọn họ sẽ càng cần những thứ này hơn.
Hai bên cùng ủng hộ, tín nhiệm lẫn nhau, đây chính là tinh thần của các chiến sĩ Nhân tộc.
Nếu không phải quốc gia đã đặt ra quy định không được điều động lão binh ngoài 50 tuổi, e rằng lần này sẽ càng nhiều lão binh đòi quay trở về chiến trường.
Tô Vũ lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa. Hắn nghĩ tới quyển sách họa, chớp mắt sau quyển sách kỳ bí đó liền hiện lên từ trong đầu hắn.
Rất nhanh quyển sách đã tự động lật mở tới trang sách có đồ án hình Thiết Dực điểu.
"Mình nên dùng tinh huyết mở ra cái gì bây giờ, là kỹ năng hay là công pháp?"
Tô Vũ suy tư một chút rồi mau chóng đưa ra quyết định, là công pháp.
Nạp Nguyên quyết!
Kỹ năng có đến tám chín phần mười là trong nháy mắt sẽ tăng cao thực lực, bùng nổ kỹ năng chiến đấu của Thiết Dực điểu, nhưng hiện tại ở đây lại không có đối thủ, kích hoạt cái này kỳ thật có chút phí phạm.
Đương nhiên, nếu như hắn có đầy đủ tinh huyết thì có thể thử cả hai, nhưng Tô Vũ vốn không biết hiệu quả như thế nào, loạn dùng sợ sẽ hại chết người.
"Một lần nên phục dụng mấy giọt? Không biết một giọt có đủ hay không?"
Suy nghĩ của Tô Vũ khẽ động, lựa chọn mở ra công pháp!
Hắn nuốt một giọt tinh huyết vào trong bụng, lần này hoàn toàn không xảy ra tình huống đau đớn thống khổ giống như đợt trước, giọt máu cơ hồ trong nháy mắt liền bị hấp thu.
"Ông!"
Trang sách vàng óng trong đó khẽ chấn động một cái, sau một khắc, có một dòng chữ hiện lên.
"Cơ sở nguyên quyết: Nạp Nguyên (đã mở, kéo dài trong một giờ)"
"Một giờ?"
Tô Vũ thầm mắng một tiếng.
Đúng lúc này, hắn cảm giác lỗ thoát khí toàn thân đang mở ra, cửu khiếu tựa như được đả thông, sau đó cấp tốc thôn phệ nguyên khí tứ phía.
Đây chính là tác dụng của sách họa!
Vốn dĩ Khai Nguyên cảnh không thể làm được việc này, không thể đả thông được cửu khiếu, cũng vô phương cảm ứng được nguyên khí, dĩ nhiên lại càng không có cách nào chủ động thu nạp nó.
Nhưng hiện tại lại khác, Tô Vũ cảm thấy chỉ cần suy nghĩ của mình khẽ động, hắn liền dễ dàng thôn phệ nguyên khí xung quanh.
Người ta thường bảo nguyên khí của Nam Nguyên thành không đủ, nhưng đó là đối với Vạn Thạch cảnh hoặc Thiên Quân cao trọng mà thôi, đối với tu giả Khai Nguyên cảnh như Tô Vũ thì số nguyên khí này đã dư xài.
"Két!"
Thân thể lần đầu tiên được chủ động thu nạp nguyên khí, giống như cực độ đói khát, liều lĩnh phun ra nuốt vào nhằm thối luyện thể xác.
Cửu khiếu trên thân Tô Vũ phát ra hào quang nhàn nhạt, hàng loạt nguyên khí tụ tập vòng vòng trên đỉnh đầu hắn, giúp hắn đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Đau nhức khủng khiếp!
Đây chính là cảm giác thống khổ hiện tại của Tô Vũ. Miệng và lỗ mũi còn đỡ, trước đó đã thối luyện hoàn tất, nhưng lục khiếu còn lại thì vẫn đang trong trạng thái đóng chặt, giờ phút này, nguyên khí đang tràn vào nhằm thay hắn “cưỡng ép” mở khiếu huyệt ra, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn toàn thân khó mà chịu được.
Lỗ tai ầm ầm rung động, nước mắt nhòe nhoẹt chảy xuống.
Nguyên khí vẫn đang tăng cường thối luyện khiếu huyệt, giúp hắn mở ra các khiếu huyệt còn lại.
"Một giờ... quá dài!"
Trước đó Tô Vũ còn ghét bỏ một giờ quá ngắn, nhưng lúc này lập tức chuyển sang thái độ “tự vả”. Một tiếng đồng hồ dài như thế, liệu hắn có bị nó bạo nổ tới chết không?
Một Khai Nguyên cảnh lại có thể thu nạp nguyên khí để chủ động tu luyện, chỉ e Tô Vũ là Nhân tộc đầu tiên làm được việc này.
Đã thế công pháp Nạp Nguyên quyết mà hắn đang sử dụng lại là công pháp riêng của Thiết Dực điểu tộc, chưa từng được cải biến qua để thích hợp với cơ thể nhân loại.
Tô Vũ cảm giác lỗ chân lông phía sau lưng mình càng lúc càng mở rộng, hắn thậm chí còn cảm nhận được luồng nguyên khí đang điên cuồng ập vào da thịt mình.
"Má nó... Đây là thối luyện tạo thành cánh sao?"
"Ta sẽ mọc cánh giống như chim?"
Tô Vũ hơi hoảng sợ, Thiết Dực điểu là điểu tộc, cánh chính là một bộ phận quan trọng không thể thiếu của nó, hiện tại hắn kích hoạt Nạp Nguyên quyết của chúng, hiển nhiên loại công pháp này cũng sẽ xem hắn như Thiết Dực điểu mà thối luyện, vấn đề là hắn đâu phải chim, hắn cần cánh để làm gì?
Kinh mạch trong cơ thể vẫn đang vần vũ vận chuyển, mặc dù có sách họa cải tạo thích ứng với cơ thể con người, nhưng dường như nó vẫn có điểm không thích hợp lắm với Tô Vũ, hắn cảm giác phía sau lưng mình dường như đang thu nạp nguyên khí còn nhiều hơn so với cửu khiếu.
"Ầm ầm!"
Đúng vào lúc này, tai trái Tô Vũ vang lên tiếng nổ ầm ĩ chấn động.
Tô Vũ hơi ngẩn ra, chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đây là... Đệ tứ khiếu huyệt đã hé mở?
Tam khiếu đầu tiên đã mở từ vài năm trước, là vị trí của miệng và mũi. Tiếp đến khiếu huyệt thứ tư và thứ năm chính là hai lỗ tai, cái này có độ khó cao hơn so với tam khiếu trước.
Thứ sáu và thứ bảy là hai mắt, đây dĩ nhiên lại càng khó!
Còn Thần Khuyết cùng Bách Hội chính là hai khiếu huyệt cuối cùng, là cửa ải làm khó hầu hết mọi người, phàm là những kẻ không thể trở thành tu giả, cơ hồ đều ngã xuống trước hai cửa ải này.
"Tai trái của mình sắp mở ra rồi!"
Tô Vũ vui mừng quá đỗi, tiếng nổ vang rền trong tai bỗng dưng trở nên êm ái đến lạ lùng!
Hắn âm thầm tính toán, trước đó muốn lên tới cảnh giới Khai Nguyên tứ trọng, không mất nửa năm trở lên thì tuyệt đối không có hi vọng, không nghĩ tới chẳng qua chỉ sử dụng một lần Nạp Nguyên quyết để tu luyện mà đã hoàn thành.
Đương nhiên, việc này rõ ràng có quan hệ với chuyện thực lực của hắn quá yếu.
Khai Nguyên cảnh tu giả sẽ có tố chất thân thể khá hơn người bình thường một chút, chẳng hạn như vị giác nhạy cảm hơn, khứu giác, thính lực, nhãn lực đều sẽ tăng cường. Nhưng những điều này cũng không đáng là bao khi so sánh với cường giả chân chính.
Chỉ đến khi Khai Nguyên bát trọng, mở ra huyệt Thần Khuyết, lúc này tu giả mới có thể chính thức tu luyện một chút võ kỹ đơn giản dùng để phòng thân.
Ầm ầm!
Trong lỗ tai vẫn vang lên tiếng nổ rền rĩ kéo dài không dứt, Tô Vũ không dám xoa tai, nhưng tai hắn đau nhức kinh khủng, màng nhĩ chấn động, nguyên khí vờn quanh.
Nhất định phải cắn răng chịu đựng cho đến khi hoàn thành!
Nguyên khí tứ phía vẫn không ngừng tràn vào tai trái, trước đó Tô Vũ còn không thể nhìn thấy nguyên khí, nhưng bây giờ đã mơ hồ có thể thấy một cỗ khói mù phun trào, thì ra đó chính là nguyên khí, đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được rõ ràng nguyên khí thật sự tồn tại.
"Không được... Không xong rồi!"
Trong đầu Tô Vũ nổ vang, không phải khiếu huyệt dồn ép mở ra khiến cho hắn không chịu nổi gánh nặng, mà là vì lần đầu tiên chủ động thối luyện, thân thể hắn quá yếu, thật sự không chịu nổi.
"Oanh!"
Đúng vào lúc này, tai trái truyền đến tiếng sấm vang rền, Tô Vũ buông lỏng thần kinh, coi như hoàn thành rồi.
Trong nháy mắt, hắn quyết đoán từ bỏ phương thức tu luyện bằng Khai Nguyên, bởi vì cơ thể hắn vô phương kiên trì được thêm dù chỉ là nửa khắc nữa!