Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1344: Cho Chúng Ăn Chút Giáo Huấn Cũng Tốt
"Đi trước xem có thể tìm gian phòng nào hay không, tốt nhất là tìm thêm mấy cái, vào ở đã rồi tính, mặt khác nếu đối phương có cổ thành lệnh ở các vòng sâu hơn để có thể cưỡng ép mở phòng ra thì ta cũng phải cẩn thận một chút, lưu lại một đường lui..."
Từ lúc đến Chư Thiên chiến trường, lá gan của Tô Vũ đã trở nên lớn hơn, hung ác hơn.
Tại Nhân cảnh mỗi ngày bị người đè ép không dám nhúc nhích, ở đây thì hắn không còn e ngại như vậy nữa, thật sự không được, kỳ thật hắn còn có đường lui, chỉ là cái giá phải trả quá lớn!
Triển khai toàn bộ Dương khiếu!
Triển khai hết toàn bộ đồng thời sử dụng tinh huyết Sơn Hải đỉnh phong, bộc phát ra chiến lực Sơn Hải đỉnh phong... Đương nhiên, sau đó nhục thân sẽ không chịu được, Tiên tộc tái sinh máu thịt chi thuật chưa hẳn đã có tác dụng.
Không quan hệ, chỉ cần biển ý chí không hủy diệt thì hắn có thể đúc lại nhục thân, bắt đầu lại từ đầu!
Có Thiên Nguyên khí hỗ trợ thì tốc độ khai khiếu cũng không chậm.
Đã có lực lượng và đường lui, cùng lắm thì nỗ lực bỏ ra cái giá đắt để xử lý những tên kia, Nhật Nguyệt không ra, tự mình bộc phát thực lực Sơn Hải đỉnh phong thì còn sợ gì.
Đương nhiên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tô Vũ sẽ không làm như thế.
Vì để tu bộ thân thể này mà hắn đã hao phí đại giới kinh người.
Thật vất vả mới hoàn thành 16 đúc, sắp đủ 17 rồi mà lại bị phế đi, Tô Vũ cũng phải khóc thét.
Có điều chính là bởi vì có đường lui cho nên Tô Vũ mới dám lớn mật như vậy, không kiêng nể gì cả.
Thực lực Sơn Hải đỉnh phong dù không địch lại Nhật Nguyệt thì chạy trốn vẫn có hi vọng.
Nhục thân phế bỏ, lưu cái mạng lại là được.
"Cục lông nhỏ, nếu thật sự phải đến tình trạng nhục thân nổ tan, ngươi hãy mang theo biển ý chí của ta chạy đi, biết chưa?"
"Biết rồi."
Cục lông nhỏ ngáp một cái, tiếp tục ngủ, cái này là chuyện đương nhiên, trong biển ý chí của ngươi còn có đồ vật thơm thơm cơ mà.
Không mang theo ngươi bỏ chạy thì làm sao ta cam tâm được.
Tô Vũ bỗng nhiên giật mình, gia hỏa này nằm trong biển ý chí của mình... Vậy khi ta vào thành thì tính là một người hay là hai người?
Hắn chợt bừng tỉnh, thôi được rồi, không thèm nghĩ nữa, dù sao cũng đã đi vào được rồi.
Hắn cần đi nghiên cứu địa hình, sau đó chuẩn bị làm một hố lớn.
Giết Tiên Tộc Địa bảng, thứ hạng của hắn chắc chắn sẽ tăng lên, nhưng đây không phải là việc quan trọng, điều quan trọng là nhất định sẽ có thiên địa ban thưởng, hi vọng có thể cho hắn thêm chút ý chí lực.
Đến lúc đó có lẽ sẽ dẫn ra Tử Linh, cho hắn thêm ít tử khí để giúp hắn đúc thân cũng tốt.
Tính toán xong xuôi hết thảy, Tô Vũ ra ngoài bắt đầu hành sự.
Hắn có cảm giác dường như trong thành có nhiều thêm giáp sĩ.
Không biết là giáp sĩ thật hay là bản thể Huyền Khải nhất tộc, dù sao Tô Vũ cũng không thử dò xét.
Rất nhanh, Tô Vũ đã đi tới gần vòng trong.
Bên này tuy rất ít sinh linh nhưng cũng không phải là không có.
Toàn bộ cổ thành rất lớn, sau khi Tô Vũ tiến vào vòng 20 liền phát hiện phòng trống rất nhiều, cơ hồ không có mấy người vào ở, cơ bản đều là trống không.
Hắn chỉ tìm những nơi nhìn giống như phòng ở của Nhân tộc, tiến vào trong đó, tử khí sẽ hơi yếu hơn một ít.
Lén lén lút lút mở ra mấy căn phòng, quả nhiên, dù là ban ngày thì vòng trong cũng có tử khí xuất hiện, chờ khi tìm một phòng ở vòng thứ 18, vừa tiến vào thân thể Tô Vũ liền vang lên tiếng xì xèo không dứt.
Thật đáng sợ!
Nơi này cần tiêu hao đại lượng Thiên Nguyên khí mới có thể sinh tồn, bằng không, rất nhanh thôi là hắn sẽ bị tử khí ăn mòn, biến thành bộ hài cốt.
Từ lâu trước đó Ma Đa Na đã có thể đi vào vòng 18, gã chưa chắc đã có đại lượng Thiên Nguyên khí, điều này chứng tỏ nhục thân tên kia mạnh đến đáng sợ.
Tô Vũ nghiên cứu địa hình, không ngừng tra xét cụ thể.
Nguyên cả ngày hôm ấy Tô Vũ đều dùng cho việc nghiên cứu.
Mà trong thành, Huyền Khải nhất tộc cũng đang vội vã tra xét địa hình, ban ngày không tiện hạ thủ, bởi vì ban ngày mọi người có thể chạy khắp nơi trên đường phố, nhưng đến ban đêm, cơ hồ đều sẽ trốn trong phòng không dám đi ra ngoài.
Khi đó mới là lúc ôm cây đợi thỏ, bắt rùa trong hũ.
Song phương đều đang lẳng lặng mà chuẩn bị.
Cùng lúc đó, vị thành chủ Nhật Nguyệt cửu trọng ở trên cao nhìn xuống, trên đỉnh phủ thành chủ hắn ta chậm rãi uống rượu, quan sát toàn bộ cổ thành, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như đang chờ đợi vở kịch khai mạc.
Mà ngay một khắc này, một thân ảnh hiển hiện ở trước mặt hắn, người tới đầu tiên là nhìn thoáng qua đại điện phía sau, sau đấy mới nhìn về phía thành chủ cổ thành, lạnh lùng nói: "Thiên Hà, đừng xem kịch nữa, sắp sửa hành sự rồi!"
Thành chủ nhìn về phía người vừa đến, cười khẽ, "Mấy vị khác bàn bạc xong thì ta liền không có vấn đề gì! Mặt khác... Mặc kệ tiểu gia hỏa Nhân tộc này của các ngươi à?"
Người mới tới nhìn xuống thành trì, thản nhiên nói: "Ai cũng có số mệnh riêng! Tiên tộc ngo ngoe muốn động, giết mấy tên, cho chúng chút giáo huấn cũng tốt!"
"Thật là tự tin, tiểu gia hỏa Nhân tộc có thể đối phó bọn hắn sao?"
"Không đối phó được mà không chạy thì đó chính là kẻ ngớ ngẩn!"
Ngươi kia bình tĩnh nói: "Không phải ngươi đã để con đại điểu kia nói cho hắn biết rồi à? Giờ hắn vẫn không chạy thì ắt có nắm chắc, không nắm chắc... thì chính là ngớ ngẩn, chết thì chết thôi, Nhân tộc không cần kẻ ngu ngốc như vậy!"
"Ngươi đã sớm tới?"
"Không! Vừa tới thôi."
Thiên Hà nghe vậy thì cảm khái: "Xem ra, thực lực này của ngươi không thể yếu hơn so với vô địch. Hạ Long Võ, ta ngược lại rất chờ mong ngươi có thể thành công, bất quá... Cơ hội quá nhỏ, thất bại thì tiểu giới mà Hạ gia nắm giữ phải đưa ta một cái, ngươi chớ thất hứa!"
"Ta nói chuyện chưa từng nuốt lời!"
Vẻ mặt Hạ Long Võ lạnh băng, nhìn về phía thành chủ, đạm mạc nói: "Đừng coi khinh ta! Ta còn có việc, đi trước một bước!"
Dứt lời, thân ảnh đã lập tức tiêu tan.
Chờ hắn biến mất, Thiên Hà Thành chủ mới cảm khái một tiếng, thật là lợi hại, hơn nữa lá gan cũng lớn lắm, không sợ vị đằng sau kia mở mắt trừng chết ngươi!
Từ lúc đến Chư Thiên chiến trường, lá gan của Tô Vũ đã trở nên lớn hơn, hung ác hơn.
Tại Nhân cảnh mỗi ngày bị người đè ép không dám nhúc nhích, ở đây thì hắn không còn e ngại như vậy nữa, thật sự không được, kỳ thật hắn còn có đường lui, chỉ là cái giá phải trả quá lớn!
Triển khai toàn bộ Dương khiếu!
Triển khai hết toàn bộ đồng thời sử dụng tinh huyết Sơn Hải đỉnh phong, bộc phát ra chiến lực Sơn Hải đỉnh phong... Đương nhiên, sau đó nhục thân sẽ không chịu được, Tiên tộc tái sinh máu thịt chi thuật chưa hẳn đã có tác dụng.
Không quan hệ, chỉ cần biển ý chí không hủy diệt thì hắn có thể đúc lại nhục thân, bắt đầu lại từ đầu!
Có Thiên Nguyên khí hỗ trợ thì tốc độ khai khiếu cũng không chậm.
Đã có lực lượng và đường lui, cùng lắm thì nỗ lực bỏ ra cái giá đắt để xử lý những tên kia, Nhật Nguyệt không ra, tự mình bộc phát thực lực Sơn Hải đỉnh phong thì còn sợ gì.
Đương nhiên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tô Vũ sẽ không làm như thế.
Vì để tu bộ thân thể này mà hắn đã hao phí đại giới kinh người.
Thật vất vả mới hoàn thành 16 đúc, sắp đủ 17 rồi mà lại bị phế đi, Tô Vũ cũng phải khóc thét.
Có điều chính là bởi vì có đường lui cho nên Tô Vũ mới dám lớn mật như vậy, không kiêng nể gì cả.
Thực lực Sơn Hải đỉnh phong dù không địch lại Nhật Nguyệt thì chạy trốn vẫn có hi vọng.
Nhục thân phế bỏ, lưu cái mạng lại là được.
"Cục lông nhỏ, nếu thật sự phải đến tình trạng nhục thân nổ tan, ngươi hãy mang theo biển ý chí của ta chạy đi, biết chưa?"
"Biết rồi."
Cục lông nhỏ ngáp một cái, tiếp tục ngủ, cái này là chuyện đương nhiên, trong biển ý chí của ngươi còn có đồ vật thơm thơm cơ mà.
Không mang theo ngươi bỏ chạy thì làm sao ta cam tâm được.
Tô Vũ bỗng nhiên giật mình, gia hỏa này nằm trong biển ý chí của mình... Vậy khi ta vào thành thì tính là một người hay là hai người?
Hắn chợt bừng tỉnh, thôi được rồi, không thèm nghĩ nữa, dù sao cũng đã đi vào được rồi.
Hắn cần đi nghiên cứu địa hình, sau đó chuẩn bị làm một hố lớn.
Giết Tiên Tộc Địa bảng, thứ hạng của hắn chắc chắn sẽ tăng lên, nhưng đây không phải là việc quan trọng, điều quan trọng là nhất định sẽ có thiên địa ban thưởng, hi vọng có thể cho hắn thêm chút ý chí lực.
Đến lúc đó có lẽ sẽ dẫn ra Tử Linh, cho hắn thêm ít tử khí để giúp hắn đúc thân cũng tốt.
Tính toán xong xuôi hết thảy, Tô Vũ ra ngoài bắt đầu hành sự.
Hắn có cảm giác dường như trong thành có nhiều thêm giáp sĩ.
Không biết là giáp sĩ thật hay là bản thể Huyền Khải nhất tộc, dù sao Tô Vũ cũng không thử dò xét.
Rất nhanh, Tô Vũ đã đi tới gần vòng trong.
Bên này tuy rất ít sinh linh nhưng cũng không phải là không có.
Toàn bộ cổ thành rất lớn, sau khi Tô Vũ tiến vào vòng 20 liền phát hiện phòng trống rất nhiều, cơ hồ không có mấy người vào ở, cơ bản đều là trống không.
Hắn chỉ tìm những nơi nhìn giống như phòng ở của Nhân tộc, tiến vào trong đó, tử khí sẽ hơi yếu hơn một ít.
Lén lén lút lút mở ra mấy căn phòng, quả nhiên, dù là ban ngày thì vòng trong cũng có tử khí xuất hiện, chờ khi tìm một phòng ở vòng thứ 18, vừa tiến vào thân thể Tô Vũ liền vang lên tiếng xì xèo không dứt.
Thật đáng sợ!
Nơi này cần tiêu hao đại lượng Thiên Nguyên khí mới có thể sinh tồn, bằng không, rất nhanh thôi là hắn sẽ bị tử khí ăn mòn, biến thành bộ hài cốt.
Từ lâu trước đó Ma Đa Na đã có thể đi vào vòng 18, gã chưa chắc đã có đại lượng Thiên Nguyên khí, điều này chứng tỏ nhục thân tên kia mạnh đến đáng sợ.
Tô Vũ nghiên cứu địa hình, không ngừng tra xét cụ thể.
Nguyên cả ngày hôm ấy Tô Vũ đều dùng cho việc nghiên cứu.
Mà trong thành, Huyền Khải nhất tộc cũng đang vội vã tra xét địa hình, ban ngày không tiện hạ thủ, bởi vì ban ngày mọi người có thể chạy khắp nơi trên đường phố, nhưng đến ban đêm, cơ hồ đều sẽ trốn trong phòng không dám đi ra ngoài.
Khi đó mới là lúc ôm cây đợi thỏ, bắt rùa trong hũ.
Song phương đều đang lẳng lặng mà chuẩn bị.
Cùng lúc đó, vị thành chủ Nhật Nguyệt cửu trọng ở trên cao nhìn xuống, trên đỉnh phủ thành chủ hắn ta chậm rãi uống rượu, quan sát toàn bộ cổ thành, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như đang chờ đợi vở kịch khai mạc.
Mà ngay một khắc này, một thân ảnh hiển hiện ở trước mặt hắn, người tới đầu tiên là nhìn thoáng qua đại điện phía sau, sau đấy mới nhìn về phía thành chủ cổ thành, lạnh lùng nói: "Thiên Hà, đừng xem kịch nữa, sắp sửa hành sự rồi!"
Thành chủ nhìn về phía người vừa đến, cười khẽ, "Mấy vị khác bàn bạc xong thì ta liền không có vấn đề gì! Mặt khác... Mặc kệ tiểu gia hỏa Nhân tộc này của các ngươi à?"
Người mới tới nhìn xuống thành trì, thản nhiên nói: "Ai cũng có số mệnh riêng! Tiên tộc ngo ngoe muốn động, giết mấy tên, cho chúng chút giáo huấn cũng tốt!"
"Thật là tự tin, tiểu gia hỏa Nhân tộc có thể đối phó bọn hắn sao?"
"Không đối phó được mà không chạy thì đó chính là kẻ ngớ ngẩn!"
Ngươi kia bình tĩnh nói: "Không phải ngươi đã để con đại điểu kia nói cho hắn biết rồi à? Giờ hắn vẫn không chạy thì ắt có nắm chắc, không nắm chắc... thì chính là ngớ ngẩn, chết thì chết thôi, Nhân tộc không cần kẻ ngu ngốc như vậy!"
"Ngươi đã sớm tới?"
"Không! Vừa tới thôi."
Thiên Hà nghe vậy thì cảm khái: "Xem ra, thực lực này của ngươi không thể yếu hơn so với vô địch. Hạ Long Võ, ta ngược lại rất chờ mong ngươi có thể thành công, bất quá... Cơ hội quá nhỏ, thất bại thì tiểu giới mà Hạ gia nắm giữ phải đưa ta một cái, ngươi chớ thất hứa!"
"Ta nói chuyện chưa từng nuốt lời!"
Vẻ mặt Hạ Long Võ lạnh băng, nhìn về phía thành chủ, đạm mạc nói: "Đừng coi khinh ta! Ta còn có việc, đi trước một bước!"
Dứt lời, thân ảnh đã lập tức tiêu tan.
Chờ hắn biến mất, Thiên Hà Thành chủ mới cảm khái một tiếng, thật là lợi hại, hơn nữa lá gan cũng lớn lắm, không sợ vị đằng sau kia mở mắt trừng chết ngươi!